Chương 1: Trận chiến một vạn năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cổ chí kim, chiến tranh chính là thứ đem lại đau thương, chết chóc cho mọi người. Có nhiều nguyên nhân khiến chiến tranh nổ ra, phần lớn là vì tranh giành quyền lực, nhưng cũng có những cuộc chiến tranh là để giành lại quyền lợi cho tộc nhân và chính bản thân mình.

Từ thuở khai sinh lập địa, thế giới này đã được chia thành bốn giới khác nhau, có những tộc nhân khác nhau và phong tục tập quán khác nhau, được gọi là tứ giới: Thần, Nhân, Ma và Yêu. Tứ giới luôn có địa vị và quyền lực ngang bằng nhau, tuy nhiên, theo sự phát triển của lịch sử; sự thay đổi về nhận thức của các giới khiến cho sự cân bằng bị phá vỡ.

Thần giới tự cho mình là đúng, tự cho mình là người nắm giữ sinh mệnh của người khác, ngày càng cổ hủ, bảo thủ, lạc hậu, kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại, không coi ai ra gì.

Nhân giới nhờ có sự phát triển vượt bậc của khoa học kĩ thuật, tìm được phương pháp tu luyện cho riêng mình mà tự cho mình hơn người, hành sự ngông cuồng, tính khí kiêu căng không đặt ai vào mắt.

Ma giới và Yêu giới nằm trong thái cực âm, bị hai thái cực dương là Thần giới và Nhân giới cô lập, bài xích, ghét bỏ, cho rằng hai giới này chỉ đem lại bất hạnh, đau thương, hắc ám cho thế giới này.

Ma giới chưởng quản về việc thu thập linh hồn người chết, nắm giữ Luân Hồi Bàn có nhiệm vụ đưa linh hồn người đã khuất luân hồi chuyển kiếp, vậy nên tuy bị bài xích nhưng vẫn giữ lại được phần nào quyền lợi trong tứ giới cho mình.

Tuy nhiên, Yêu giới bị Thần giới và Nhân giới kết luận là không làm nên được trò chống gì đã bị bài xích hoàn toàn. Lãnh thổ của họ bị xâm chiếm, con dân chịu cảnh đày đọa, cuộc sống khổ cực không gì sánh bằng. Sự bất công, tàn độc của Thần giới và Nhân giới khiến lòng người dân Yêu giới căm phẫn, cả Yêu giới bị bao phủ trong hận thù.

Hận thù một khi đã lên đến đỉnh điểm thì rất khó mà khống chế được, câu nói này đã được một thanh niên Hồ tộc chứng minh rất rõ ràng.

"Keng!"

Hai thanh kiếm đập mạnh vào nhau tạo ra một tiếng vang dội, sức mạnh từ hai thanh hung kiếm xếp hạnh nhất nhì trên bảng xếp hạng hung binh tỏa ra dữ dội, khí thế mãnh liệt khiến cho quân lính hai bên không khỏi lùi lại phía sau, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hai thân ảnh đã đấu nhau kịch liệt từ dưới đất lên đến tận trên không trung.

"Xoẹt!"

Thanh kiếm toàn thân ánh vàng kim xẹt qua mái tóc của người đối diện, cắt đứt sợi dây buộc tóc màu đen hoa văn màu bạc trên tóc người nọ.

Tóc trắng như tuyết vì dây buộc tóc đã bị cắt đứt mà xõa ra, chủ nhân mái tóc đưa một tay lên vén bớt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau đầu, tay áo rộng thùng thình vì hành động của y mà tuột xuống, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn. Đôi mắt màu tím xanh tuyệt đẹp như màu hoa diên vỹ lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt mình, y đưa tay đỡ lấy dây buộc tóc đã bị chém đôi cất vào vạt áo, nâng kiếm lên, tấn công càng hung ác hơn.

Đối thủ của y có chút chật vật mà né tránh, kiếm quang màu vàng kim ánh lên tia sáng chói mắt, rất nhanh đã bắt kịp chuyển động của thanh niên Hồ tộc trước mặt mình.

"Đúng là khiến người ta khó tin. Chỉ với tu vi 60 vạn năm thôi đã có thể khiến ta chật vật như vậy. Ta tự hỏi nếu tu vi của ngươi chạm mốc trăm vạn năm, trải qua độ kiếp trở thành Yêu Thần thì sẽ còn mạnh như thế nào nữa đây." Đối thủ của thanh niên Hồ tộc lau qua loa vết máu bên khóe môi, đầy hứng thú nhìn y.

Thanh niên ngân phát tử mâu không nói một lời, kiếm trong tay tiếp tục tấn công, khí thế bức người.

Đối thủ của y đối mặt với khí thế kinh người của y có hơi hoảng sợ, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần. Thanh niên này dù mạnh tới đâu thì cũng chỉ có tu vi 60 vạn năm, mà tuổi đời thì còn rất nhỏ, mới có 1785 tuổi, kinh nghiệm không đủ, muốn đánh thắng hắn thì sợ cũng phải rất miễn cưỡng.

Chỉ là...

Ánh mắt hắn nhìn thanh niên dung nhan tuyệt mĩ trước mặt, lại nhìn một thân quần áo lộn xộn vì đánh nhau của y, không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Thanh niên xinh đẹp như vậy, giết thì thật sự uổng phí.

Nhưng y là kẻ đến lão già Thần Đế cũng phải kiêng kị, là mối nguy hại của Thần giới và Nhân giới, mối nguy hại của thế cục mất cân bằng hiện nay của tứ giới, vậy nên, y bắt buộc phải chết!

"Ly Xuy Nguyệt, ngươi đánh không lại ta đâu. Không bằng có di ngôn gì thì nói ra đi, sau đó đứng im để ta cho ngươi một kiếm." Trường Dã nói.

Trả lời hắn chính là một kiếm xé gió mà tới, cắt phăng nửa mái tóc vàng mềm mại của Trường Dã.

"Ta không có hứng thú nói chuyện với Thần tộc, nhất là Thần tộc biến thái đáng khinh như ngươi." Ly Xuy Nguyệt lạnh lùng nói.

Đừng tưởng y không biết tên này có ý đồ gì với y, ánh mắt biến thái tràn đầy dục vọng ghê tởm của hắn quá lộ liễu, y nhìn ra rõ ràng nhất thanh nhị sở.

Trường Dã sờ lên nửa bên đầu bóng loáng, lại nhìn xuống những sợi tóc vàng kim rơi lung tung dưới chân, không khỏi phá lên cười.

"Ha ha ha..."

Không biết vì sao hắn lại không hề cảm thấy tức giận dù hắn đã từng tuyên bố rằng sẽ không cho phép bất cứ ai động tới mái tóc bảo bối của hắn.

Ly Xuy Nguyệt hơi giật giật khóe mắt. Tên này sẽ không phải tức đến điên rồi chứ, mái tóc bảo bối bị cắt hơn nửa mà cũng cười được.

"Ly Xuy Nguyệt a Ly Xuy Nguyệt, ngươi thật sự khiến ta không hết hứng thú được." Trường Dã vừa cười vừa nói. "Chỉ là, thật đáng tiếc, ngươi, bắt buộc phải chết!"

Kiếm khí vàng kim trên thân Quang Chi Kiếm phát ra ngày càng mãnh liệt, khí thế trên người Trường Dã bùng nổ dữ dội, uy áp cường đại khiến quân lính xung quanh tu vi yếu kém không chống đỡ nổi, từng người từng người lần lượt ngã xuống, có người còn trực tiếp bị ép nát.

Ly Xuy Nguyệt hơi nhíu mày, phóng ra uy áp của tu vi 60 vạn năm, uy áp tạo thành lớp phòng hộ bảo vệ cho quân lính Yêu giới.

Tu vi Đại Thừa trung kỳ tương đương với tu vi 70 vạn năm của Yêu tộc, mình chỉ mới 60 vạn năm, quả nhiên chống đỡ có chút miễn cưỡng.

Trường Dã người này ở Thần giới có cái danh hoàng tử phế vật, tuy nhiên hắn kì thực vẫn luôn ẩn nhẫn chờ thời cơ trở mình, hắn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, tu vi của Trường Dã giờ có khi chỉ kém mỗi Thần Đế và một số Thần tướng. Hắn giống y như tên của hắn, Dã, hắn thực sự hoang dã và biết ẩn mình chờ thời cơ như một con thú hoang.

Ly Xuy Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, kiếm khí ánh tím không ngừng tuôn ra, đồng tử đôi mắt dựng ngược lên, ấn kí trắng khuyết trên trán phát ra ánh sáng tím chói mắt.

Lần này khó mà sống sót được, chỉ hy vọng một chiêu này có thể đánh trọng thương được Trường Dã, có thể khiến hắn mất gần vạn năm thời gian dưỡng thương, tranh thủ cho mọi người phát triển thế lực và sức mạnh. Y chết thì cũng không sao, chỉ mong cái chết của y giúp được phần nào cho sự đấu tranh của Yêu tộc, góp phần cho chiến thắng của mọi người.

Chỉ là...

Ánh mắt Ly Xuy Nguyệt rơi xuống trên người thiếu niên tóc trắng mắt đỏ, nhìn vẻ mặt lo lắng của thiếu niên, Ly Xuy Nguyệt hơi mỉm cười.

Y lo nhất vẫn là thiếu niên này, thằng bé chỉ mới 865 tuổi, không biết y chết đi rồi liệu nó có thể vượt qua được cú sốc này không, dù sao từ bé tới lớn thằng bé vẫn luôn là một tay y chăm sóc, y vừa là sư tôn của nó mà cũng vừa là cha nó.

Hơn nữa, quan hệ của y với nó từ giờ trở đi có khi không còn là quan hệ sư đồ hay phụ tử nữa.

Sư tôn và đồ đệ yêu nhau vốn là trái với luân lẽ thường tình. Chỉ là, đã yêu thì nên dũng cảm mà yêu, những người khác chỉ trích, khinh bỉ ra sao y cũng không quan tâm.

Nếu sử dụng cái đó, mình hẳn là vẫn có thể gặp lại thằng bé đi.

Ly Xuy Nguyệt đưa tay lên nắm chặt vạt áo trước ngực, vị trí đúng là chỗ ban nãy y cất dây buộc tóc bị cắt đứt.

Rủi ro là rất lớn, nhưng, y nguyện ý đánh cược!

Y tin tưởng tình cảm mà y dành cho thằng bé, cũng tin tưởng tình cảm thằng bé dành cho y!

"Kết thúc rồi, Ly Xuy Nguyệt!" Trường Dã giơ kiếm lên. "Hủy diệt hết tất cả đi, hủy diệt hy vọng và ước nguyện của các ngươi đi! Tịch Diệt Phân Ly!"

Ly Xuy Nguyệt đồng dạng giơ kiếm lên: "Hy vọng và ước nguyện của ta, của Hồ tộc ta, của Yêu tộc ta vĩnh viễn sẽ không biến mất!"

"Thiên Tà Thất Sát Mệnh, Thất Kiếm, Hợp Nguyên Sát Thiên!"

Kiếm khí ánh tím mãnh liệt hướng kiếm khí màu vàng kim của Trường Dã đánh tới, va chạm với Tịch Diệt Phân Ly của Quang Chi Kiếm. Một chiêu Hợp Nguyên Sát Thiên này của Ly Xuy Nguyệt đã đánh cược cả tu vi của y, Tịch Diệt Phân Ly rất nhanh bị đánh vỡ, Hợp Nguyên Sát Thiên trước ánh mắt kinh ngạc của Trường Dã đâm thẳng vào người hắn.

"Khụ!"

Ly Xuy Nguyệt hộc ra một ngụm máu, thân thể y lung lay rồi rơi từ trên không xuống. Đôi mắt y mơ màng, cảnh vật trước mắt nhòe dần, trước khi hoàn toàn chìm vào bóng đêm y thấy tiểu đồ đệ vẻ mặt hoảng hốt lao tới chỗ y.

Y hơi mỉm cười, vết máu bên khóe môi phá lệ chói mắt. Môi y hơi mấp máy, tuy y nói không ra tiếng nhưng tiểu đồ đệ lại có thể biết được y muốn nói gì thông qua khẩu hình.

"Xin lỗi, Luân Nhi. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định sẽ tiếp tục tình duyên dang dở của chúng ta. Vi sư hứa đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro