chương 28: Khởi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đứng ở đầu đường nói nói cười cười, người chung quanh đều đang lén đánh giá bọn họ, người đi ngang qua đều nhịn không được còn quay đầu xem xét vài lần, thiếu nữ nghịch ngợm đáng yêu. Thiếu niên đối với cô ôn nhu lại sủng nịch, thoạt nhìn rất xứng đôi.
"Em Ái Thanh tới đây. Cùng chụp một tấm hình này" 
Chờ đám người Tư Đường Giác bọn họ đến đông đủ, ánh mắt mọi người sáng ngời, lập tức liền có thiếu gia giơ lên máy chụp hình trên cổ "Răng rắc răng rắc" chụp ảnh.

Ái Thanh ôm cánh tay anh trai, cực kỳ phối hợp mà đối với màn ảnh lộ ra một gương mặt với nụ cười sáng lạn, răng nanh, lúm đồng tiền, mi mắt cong cong, thật là xinh đẹp đến chói mắt bon họ, manh bọn họ vẻ mặt nhuộm hồng quang!

"Mọi người sao lại đem theo nhiều đồ như vậy?!"
Ái Thanh nhìn bọn họ tay xách tay mang, ba lô lớn, cameras, kính viễn vọng, giá vẽ, một đầu hắc tuyến, không biết các thiếu gia trải nghiệm cuộc sống  dân gian, thứ đồ biết sử dụng không tính là mấy cái, có lẽ ngốc còn muốn leo núi đâu làm sao bây giờ?

"Đi ra ngoài chơi, bọn anh còn nghĩ con gái sẽ đem theo nhiều đồ đạc, vì sao em lại không mang theo nhiều đồ?"

"Em có mang theo nha, anh Thừa Cảnh cầm!"

Mọi người vừa thấy, đến, liền thấy một cái balo nhỏ, bẹp bẹp, bên trong cũng là không có quá nhiều ít đồ vật. Phương Thừa Cảnh một tay cắm túi quần, một tay xách theo túi xách, bộ dáng ưu nhã thật thoải mái, nhìn bọn họ lưng đeo balo vẻ mặt đều ngơ ngác.

" Được rồi, mọi người đều đến đông đủ chúng ta liền khởi hành đi"
Không biết ai câu đó, mọi người hứng thú hiên ngang mà bước lên xe xuất phát!.bọn họ đều xuất thân giàu có, sờ hữu siêu xe, được đưa đón từ nhỏ đến lớn nên chưa bao giờ trải qua cảm giác ngồi xe khách, nhưng ngồi một hồi lạnh tỏ ra hứng thú với cảnh quang bên ngoài cửa sổ xe, nói chuyện, chụp ảnh, trao đổi đồ ăn vặt.

Nhưng trên thực tế, chỉ chốc lát sau liền bào mòn sự nhiệt tình hứng khởi,.đường núi quanh co. Ra khỏi thành phố, tiến vào đường núi, hai bên giống như đúc thụ, số đều đếm không hết, sơn đạo đổi tới đổi lui, vựng đến bọn họ đều sắp nôn!

"Không được, Tư Đường Giác, mình sắp ói !"
Hoàng Thụy ôm bụng vẻ mặt suy yếu. Hắn trước nay không ngồi xe quá lâu như vậy, chỉ cảm thấy hiện tại toàn bộ trong xe đều là mùi xăng mùi, buồn nôn đến sắp nôn cả bữa cơm tối ra.

"sắp tới rồi, sắp tới rồi,cậu cố một chút, đừng nôn trên xe!"
Kỳ thật Tư Đường Giác cũng có chút say xe, hắn cũng không chịu nổi, lần đầu tiên ngồi giao thông công cộng về quê của Nhạc Nhạc hắn cũng ói mấy lần, cho nên lần này nhận thầu một chiếc xe buýt dễ chịu hơn.
"Em có sao không, vẫn ổn chứ?"
Phương Thừa Cảnh thật khâm phục em gái có dự kiến trước, trách không được buổi sáng không cho ăn áng, bụng rỗng ngồi xe, tuy rằng dạ dày có chút cồn cào ghê tởm, nhưng tốt xấu không có cảm tình nôn ói.

Ái Thanh đầu dựa vào vài Thừa Cảnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sắc mặt có chút trắng, nhưng một chút khó chịu cũng không có, thể chất cô một chút cũng không yếu ớt.

"Em không việc gì "
Ái Thanh mở mắt, đối với hắn cười. Còn từ túi xách lấy ra một viên kẹo đường, nhìn Hoàng Thụy nói:
"Em có kẹo đường, Hoàng Thụy anh ăn chút đi, buồn nôn ngậm một chút sẽ khá hơn"

"Cảm ơn cảm ơn!"
Hoàng Thụy vạn phần cảm tạ tiếp nhận. Kẹo của em gái xinh đẹp cho ngậm vào trong miệng chua chua ngọt ngọt, đem cảm giác buồn nôn trong dạ dày áp xuống, trong lòng còn mỹ vị khác

"Còn có.kẹo sao, cho anh  một viên đi!"

"Mình cũng muốn!"

"Mình cũng buồn nôn, cho mình nửa!"

Cho mỗi người một viên kẹo, trong miệng bọn họ tản ra hương kẹo, cảm giác buồn nôn cũng dịu đi. Tập thể cảm thán nói: "Vẫn là em Ái Thanh cẩn thận,  có được em gái như vậy thật tốt."

"anh à, anh cũng ăn một viên đi?" Ái Thanh lột viên kẹo, ở trong ánh mắt Phương Thừa Cản nhìn cô cười như không cười. Hắn hé miệng bất động, ý bảo em gái đút tiến vào. Ái Thanh ngoan ngoãn mà đem kẹo đường bỏ vào trong miệng hắn, hắn còn dùng đầu lưỡi câu lấy ngón tay em gái, pha hàm thâm ý mà đối với cô nói: .
"Ừm, mùi vị thật thơm."

Ái Thanh cảm giác như  điện giật nhanh chóng thu tay, tay đứt ruột xót, cảm giác đầu ngón tay ướt át, làm trái tim cô đều tê dại. Cô đem tay giấu ra sau lưng, trên mặt nổi lên một mảnh hồng nhạt, anh trai thật chán ghét.
Ngồi xe khách một giờ, mọi người vựng đầu vựng não ngầm xe, nhìn trước mắt là một con đường núi quanh co, xe khách đưa đến đây thì không thể tiến xâu vào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro