Chương 33: Suy tâm vọng tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta xuống núi."
Phương Thừa Cảnh đem quần lót em gái nhét vào trong túi, cong hạ eo đem cánh tay của Ái Thanh quàng qua đầu vai mình, hai tay đưa về phía sau nâng mông nhỏ, nhẹ nhàng hướng lên trên vừa nhấc, liền đem người cõng lên. Ái Thanh cũng tự nhiên phối hợp đem cánh tay hoàn quá cổ anh trai, từng động tác đều là tín nhiệm thân mật.
Phương Thừa Cảnh bởi vì lo lắng cho em gái nên không tiếp tục để ý tới chuyện làm tình bị người khác bắt gặp, hoàn toàn bỏ qua, xem là sự cố.
Còn cô gái kia thì trong lòng một trận mất mát, cô vô cùng ghen ghét với cô bé được Phương Thừa Cảnh ôm ấp, mẫu đàn ông này chính là mẫu người cô hằng mơ ước.
Nhưng vì sao hai người họ lại xuất hiện ở chỗ này? Xem cách ăn mặc khẳng định không phải người nhà quê, chẳng lẽ là tới du lịch? Khách sạn với nhà cô thật ra có vài phần quan hệ thân thích, cô có thể đi nơi đó thử, may mắn còn có thể trộm nhìn bạch mã hoàng tử liếc mắt một cái!
Trong lòng cô gái kia hàm chứa cảm tình tâm động cùng xuân động phức tạp, trong đầu tất cả đều là hình ảnh dương cụ đàn ông thô tráng, càng nghĩ càng đỏ bừng mặt.
" Tôi còn tưởng trong sạch thế nào, hóa ra chỉ là loại nữ nhân dâm tiện, không có tiết tháo. Dám thản nhiên cùng đàn ông làm loại chuyện này giữa ban ngày."
Hiển nhiên, ở trong mắt cô ta, Phương Ái Thanh đã bị dán mác nữ nhân dâm đãng, loại phụ nữ này làm sao xứng với bạch mã hoàng tử của cô!
---000--&
Mùa hạ sắc trời tối muộn, 6 giờ chiều nhưng ánh dương còn ánh vàng rực rỡ ở chân trời, chỉ có trong rừng cây là có chút tối, nhánh cây so le phất phơ, nhìn qua giống quỷ ảnh xước xước.

Trên đường gặp được mấy người đi tham quan kí họa chụp ảnh.., thấy Phương Thừa Cảnh cõng Phương Ái Thanh, đầu đầy đầu quần áo chật vật, đều vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
"Hai người đi đâu sao lại thành ra thế này?! Chúng tôi đều không nhìn thấy hai người, còn nửa. Em gái Ái Thanh bị sao vậy?"

"Không cẩn thận chạy đến bên kia sườn núi, sau đó không cẩn thận té ngã, chân bị đau nên anh Thừa Cảnh cõng về"
Ái Thanh dùng lí do này giải thích, mọi người cũng không hoài nghi.
"Em gái Ái Thanh bị thương chúng ta cũng nên nhanh về đi."

"Ở chỗ quỹ quái này có bệnh viện sao?"

"Không cần lo lắng, học tỷ bị thương không nghiêm trọng, dùng rượu thuốc sát sát thì ổn rồi, chúng ta nhanh xuống núi đi."
Nhạc Khánh Yên nhìn thấy bịnh họ náo nhát vì chuyện này nên cũng cảm thấy kinh hãi,nhanh chóng dẫn mọi người về khách sạn Nông Gia Nhạc.

Trở lại chân núi khách sạn, thời gian không sai biệt lắm chỉ thẳng 7 giờ tối.

"Phương học trưởng, đây là rượu thuốc." Nhạc Khánh Yên cầm một lọ rượu thuốc cấp hừng hực mà đưa cho Phương Thừa Cảnh.

Ái Thanh bị thương, Phương Thừa Cảnh  sắc mặt quá khủng bố, ngồi xổm trên mặt đất nắm bàn chân, trên mặt băng lãnh sắp tan chảy. Kỳ thật thương tích không nghiêm trọng, tịnh dưỡng nghĩ ngơi một ngày là khỏi nhưng cô không dám nói với Phương Thừa Cảnh như thế. Nhìn hắn dáng vẻ khẩn trương lo lắng như thế Phương Ái Thanh bị thương nặng, cô cũng không biết Ái Thanh thuộc thể trạng gì mà da thịt nhạy cảm như thế,động một chút đã phiếm hồng, nhìn qua như thể rất nghiêm trọng.

Kỳ thật sắc mặt Phương Thừa Cảnh lãnh khốc là vì chuyện hắn cùng em gái giao hoan bị người khác nhìn thấy, mà thủ phạm lại đang có mặt ở nơi này- là người nhà của Nhạc Khánh Yên, trách không được hai tòa sơn liền nhau.

Phiền toái nhất hình như là cô ta cố tình đuổi theo hắn tới đây, tuy rằng cô ta cái gì cũng chưa nói, nhưng là có thể cảm giác được tầm mắt lúc nào cũng dừng ở hắn trên người, trộm nhìn hắn. Hắn vừa nhấc đầu, cô ta liền kinh hoảng thất thố mà mặt đỏ hồng biểu hiện đến đặc biệt thẹn thùng.

Loại vẻ mặt này, phương Thừa Cảnh đã quá quen thuộc với những nữ sinh ái mộ hắn. Thế nhưng cô gái này vô sỉ tới mức đã nhìn lén hắn còn có dụng tâm với hắn.. trong lòng Phương Thừa Cảnh đang rất nén giận.

Ái Thanh ngồi trên ghế, chân bị Phương Thừa Cảnh nắm lấy ở trong ngực nhẹ nhàng mà dùng rượu thuốc xoa xoa, trong đầu ở nhanh chóng mà phân tích phương pháp giải quyết. Cô cũng nhìn thấy cô gái kia, cô ta tên Giai Thiến, nghe Nhạc Khánh Yên gọi cô ta là chị, tuổi tác có vẻ lớn hơn bọn họ .

Phương diện Ái Thanh cùng Phương Thừa Cảnh chú ý không giống nhau, cô tuy rằng cũng khẩn trương, nhưng không lo lắng Giai Thiến sẽ nói ra chuyện bọn họ. Bởi vì Giai Thiến bày vẻ mặt xuân thủy, rõ ràng là đối với Phương Thừa Cảnh cảm thấy hứng thú, ở trong tình yêu phụ nữ sẽ hay tỏ ra mù quáng quên đi những chuyện không hay ho, có lẽ nguyên nhân cũng có cảm giác cảm thấy thẹn không muốn nhiều lời, tóm lại nàng sẽ không nói cho người đàn ông cô thích cùng cô gái khác thân mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro