Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sương phòng được bày trí thanh nhã, một tiểu cô nương phổng phao lanh lợi đang dọn các món điểm tâm lên bàn. Nàng là Tâm Lam, một nha hoàn thân cận bên người Thanh Y. Tuy mới mười bốn tuổi nhưng đã ra dáng một thiếu nữ rồi.

Thấy tiểu thư đang ngồi vẽ, mê mải và chuyên tâm đến độ mực lem lên mặt cũng chẳng hay biết, nàng tò mò lại gần và hỏi:


- Tiểu thư! Người đang vẽ gì thế? Cho Lam Nhi xem thử đi nào.


Nàng chưa kịp nhìn rõ hình thù, tiểu thư đã giấu đi bức vẽ còn chưa ráo mực, người có phần bối rối:


- Chỉ là một bức tranh sơn thủy, muội bận tâm làm gì?


Thấy nàng nói dối nham nhở, Tâm Lam bèn tinh nghịch ghẹo:


- Tranh sơn thủy thì sao phải giấu diếm? Thôi, tiểu thư đừng lừa hài tử nữa! Người vẽ ý trung nhân thì người cứ nói thẳng, Lam Nhi cũng đâu chê cười gì!


Gương mặt Thanh Y bất giác đỏ lựng, nàng biện minh thật nhanh chóng:


- Con bé này lại bắt đầu ăn nói hàm hồ. Muội ở với ta lâu như vậy, muội đã thấy ta có tình ý với ai chưa?


- Ồ, cũng đúng! Ngoài hai vị công tử trong nhà, người hiếm khi nào tiếp xúc với phái nam!


Mà vị hai công tử luôn xử sự với tiểu thư theo đúng khuôn phép.


Tâm Lam ngẫm nghĩ trái phải một hồi, rồi nàng òa lên:


- A, a, a. Nhớ rồi! Buổi sáng hôm nay, Lam Nhi đã trông thấy tiểu thư gặp gỡ một người nam tử, tiếc rằng muội đứng xa nên nhìn không được rõ. Muội đoán tiểu thư vẽ chàng.


- Muội thật võng đoán.


Thanh Y biết thảy tật xấu của nha hoàn, tất cả những chuyện muội ấy biết thì đều lan rộng toàn phủ. Nếu nàng kể hết bí mật thì đời nàng không còn gì nữa!


Thấy tiểu thư lâm vào cơn trầm mặc, Tâm Lam không còn tiếp tục trêu ghẹo. Gương mặt của tiểu thư gần đây luôn rầu rĩ tâm sự. Thân là nha hoàn hầu cận, nàng lại không thấu rõ niềm suy tư đó?


Lát sau, Tâm Lam mỉm cười dịu ngọt:


- Tiểu thư à, mau lại dùng điểm tâm đi. Hôm nay Lam Nhi làm nhiều món người thích!


- Ây, được rồi! Ta tới ngay!


Dù bàn điểm tâm hôm nay đặc biệt đa dạng nhưng kể từ lúc ngồi xuống.. ánh mắt của Thanh Y đã không rời khỏi bánh phù dung. Một món bánh khiến nàng gợi nhớ nhiều kỷ niệm. Xưa, từng có một thiếu niên luôn mang bánh phù dung thơm ngọt mỗi khi đến gặp nàng. Vì nàng chỉ thích ăn mỗi một thứ bánh, một hương vị.


Đã từ lâu rồi, không còn trông thấy người nam tử từ sóng mắt cho đến nụ cười đều khiến nàng phải điêu đứng, quỵ lụy.


Nàng thực sự rất nhớ!


- Lam Nhi, sao không ngồi xuống cùng ta?


Tâm Lam vui vẻ:


- Thực ra hồi nãy muội có ăn vụng đôi chút! Muội vẫn chưa đói!


Ngày tháng được ở trong biệt viện cùng tứ tiểu thư là khoảng thời gian Tâm Lam vui vẻ nhất. Nếu như các vị chủ nhân cao quý luôn xem nàng là kẻ hầu người hạ thì chỉ một mình tiểu thư thương nàng như tỷ muội ruột thịt. Đã từ lâu nàng luôn dặn lòng phải báo đáp tiểu thư một cách thật trọn vẹn!


- Ngày mai hãy cùng ta xuất phủ nhé, cả tháng nay không đến thăm Tĩnh Như rồi! Không biết đợt này tỷ sống thế nào nữa? Hãy chuẩn bị cho ta thật tương đối ngân lượng.


Tâm Lam hí hửng:


- Được rồi mà! Muội cũng nhớ người kia rất nhiều.


Khi sực nhận ra mình lỡ lời, Tâm Lam cẩu thả nhét màn thầu vào miệng trước ánh mắt buồn cười của Thanh Y. Nàng vẫn biết nhược điểm của mình là nói chuyện không thèm suy sau nghĩ trước, khổ nỗi đến giờ vẫn chưa thể khắc phục.


Trời vừa tờ mờ sáng, Thanh Y đã bị tiếng gọi của Tâm Lam lôi khỏi mộng đẹp:


- Xin tiểu thư hãy mau mau tỉnh dậy, chính người đã hứa sẽ dẫn muội đi chơi?


- Hay để ta ngủ thêm một chút nữa? Cũng đâu cần phải dậy sớm.


Thanh Y vẫn còn đang buồn ngủ, nàng nằm quay lưng về phía nha hoàn nhỏ, định sẽ chợp mắt thêm lúc nữa. Nhưng Tâm Lam nào chịu bất lực, vẫn tiếp tục lay lay người nàng. Không hiểu vì sao, tiểu cô nương này luôn thích xuất phủ như thế?


- Thôi được! Ta dậy.


Đợi khi Thanh Y ngồi thẳng, Tâm Lam liền choàng thêm cho nàng chiếc áo bởi sáng sớm trời hẵng còn lạnh.


- Để Lam Nhi chải tóc cho người nhé!


Tiểu thư của nàng có một mái tóc dày và suôn mượt như tơ, mỗi lần chạm vào đều thoải mái. Nếu ngồi gần còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng vì Thanh Y thường gội đầu bằng hoa quý.


- Mời tiểu thư dùng trà!


Thói quen mà Thanh Y làm khi ngủ dậy là uống một chén trà nồng vị. Nàng vừa thổi vừa nhàn hạ thưởng thức.


- Tiểu thư, hôm nay lại tiếp tục cải dạng à?


- Ừm!


- Nhưng ăn mặc như thế thì không còn gì xinh đẹp!


- Xinh đẹp để làm gì? Càng thu hút sự chú ý của cường đạo. Kinh thành có quá nhiều cô nương bị bọn lang tâm nhìn trúng, lẽ nào muội không thấy rất chi bất tiện?


Sau khi Thanh Y đã hóa thân thành một nam tử nhuận hòa, dọc đường đi nàng nhận về thật nhiều ánh nhìn luyến mộ. Không chỉ cải trang mà nàng còn học theo từ điệu bộ tới cử trỉ, nhìn càng giống nam nhân hơn, không làm sao phân biệt.


Tâm Lam xênh xang nối gót, cặp mắt liên tục liếc ngang liếc dọc khi thấy những sạp hàng vô kể.


Suốt đoạn đường dài còn bày bán bao nhiêu của ngon vật lạ, mùi hương tỏa ra khắp chốn kích thích khứu giác mọi người.


- Công tử ơi, hình như hai ta gặp dịp lễ hội rồi! Thật vui quá đi mất!


Quả thật phố xá hôm nay nhộn nhịp hơn hẳn và nhiều sạp hàng mọc lên như nấm. Cuối cùng Thanh Y cũng dừng chân lại. Tại một quầy trang sức, nàng đứng lựa một hồi rồi nhưng chưa có vẻ ưng ý. Mãi về sau nàng tăm được hai chiếc vòng khá tinh xảo, nói lại với chủ sạp:


- Thưa ông, hai vật này giá bao nhiêu vậy?


- Ôi, vị công tử đây thật có mắt nhìn. Hai cái vòng này của ta được chạm khắc rất chi cầu kỳ và còn chứa đựng một vài công năng.


Nói đến đây, lão dừng lại ra chừng huyền bí.


- Vậy à, ông thử nói để cháu nghe xem?


- Công tử nên mua, dành tặng người chàng mến! Nó có công dụng hộ mệnh, trừ tà cực tốt! Ngoài ra còn mang lại may mắn trong tình cảm. Chỉ là, giá có hơi..


Thanh Y mua đồ hiếm khi nào màng giá cả, nàng lấy trong hầu bao một đĩnh vàng vừa vặn, đưa tới cho lão:


- Ông xem bằng này đủ chưa ạ?


- Đủ rồi, đủ rồi, thưa công tử!


Lão mỉm cười thật hoan hỉ lắm, sau đó cẩn thận gói vòng vào bao. Lão là người buôn may bán đắt, dự định sẽ san sẻ một nửa tiền lời cúng dường nơi chùa tháp, tích thêm âm đức cho con cháu. Hôm nay gặp được vị công tử hồng bao rộng rãi, xem như ông lão may mắn.


Thanh Y quay qua nói với nha hoàn nhỏ:


- Chúng ta đi tiếp!


Sau khi cả hai tiếp bước, Tâm Lam ngoái nhìn Thanh Y với vẻ mặt khó hiểu, nàng ấy vội nêu luôn thắc mắc:


- Cớ sao công tử mua tận hai chiếc vòng?


Mà lại còn giống hệt. Tâm Lam ngẫm nghĩ.


Thanh Y cười mỉm:


- Tự nhiên muốn tặng quà cho muội và Tĩnh Như thôi.


Tâm Lam có vẻ rất thích chiếc vòng mới, nàng mân mê những hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ. Là quà tiểu thư tặng thì Tâm Lam sẽ trân trọng nó. Nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#20042000