Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một quãng đường dài chùn chân mỏi gối, hai chủ tớ Thanh Y mới dừng chân lại tại một ngôi nhà tồi tàn nằm sâu trong hẻm. Nàng vừa gõ gõ hai tiếng thì cửa chính đã mở ngay, sau đó truyền đến một cỗ âm thanh thật là lo lắng:

- Tỷ tỷ..


Đó là một nam tử vẫn còn rất trẻ, hắn mang vẻ ngoài dịu dàng mong manh. Khi nhìn rõ người đến là ai, hắn nói với giọng điệu run rẩy:


- Thanh Y, tỷ tỷ ta mất tích rồi!


Thân hình đó lảo đảo như muốn ngã đến nơi. Hắn, một kẻ quanh năm thân mang tật bệnh - Nam Cung Dược Sinh.


Khi nghe xong lời này thì cả Thanh Y và Tâm Lam chốc nhát đều sững lại. Lúc sau, Thanh Y dần điềm tĩnh, nàng mau mau dìu hắn vào nhà:


- Dược Sinh, cứ vào nhà rồi từ từ nói.


Sau khi các nàng ngồi vào bàn nhỏ, Nam Cung Dược Sinh nghẹn lời:


- Hai hôm trước tỷ tỷ bảo ra thị trấn để bốc thuốc cho ta nhưng tới giờ tỷ vẫn chưa quay lại. Ta sợ.. sợ lắm..


Hắn ảo não gục đầu xuống thành bàn. Cả người không tìm đâu ra một chút sinh khí. Cứ giống một nhành cây. Khô, héo, úa, tàn.


Biết nên trấn an hắn thế nào, hai cô nương chỉ toàn mường tượng ra Nam Cung Tĩnh Như đang gặp phải khổ hoạn, chẳng thể nói ra rằng: 'Đừng lo lắng, chắc tỷ tỷ ngươi sẽ bình an vô sự' được!


Nhìn sang Tâm Lam, nàng ấy cũng đang lo lắng cực điểm, khóe mắt rưng rưng như sắp tràn lệ.


Thanh Y hỏi:


- Dược Sinh à, ngươi đã báo quan chưa vậy?


- Ta đã báo quan huyện được hai hôm! Nha sai cũng đi nhiều nơi nhằm rà soát nhưng chưa hề có kết quả!


Bất chợt, Dược Sinh nắm lấy tay nàng, giọng khẩn khoản:


- Thanh Y, ngươi tìm tỷ tỷ giùm ta nhé? Dù sao ngươi cũng là nhi nữ của một quan gia, cha ngươi có quyền thế như vậy.. hẳn là..


- Rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách, ngươi hãy tin ta!


Nàng vô cùng thương xót nhìn hắn, vì từ nhỏ chỉ hắn và Tĩnh Như cùng nhau nương tựa nên dĩ nhiên tình cảm sẽ gắn bó hơn tỷ đệ thông thường. Nếu chẳng may mất đi người thân duy nhất, hắn biết phải làm sao?


Tâm Lam lựa lời an ủi:


- Huynh đừng quá lo mà ảnh hưởng thể trạng, hãy ngủ đi một giấc cho mau khỏe khoắn! Trời cao xanh luôn hộ độ người hiền, chắc rằng Tĩnh Như sẽ không gặp chuyện gì bất trắc!


Nói xong, nàng dìu hắn lên giường nghỉ khi trông thấy đôi mắt của Dược Sinh vằn nhiều tia máu.


Thanh Y lại gần rồi nói khẽ, chỉ đủ mình Tâm Lam nghe thấy:


- Lam Nhi, giờ muội ở lại chăm sóc Dược Sinh cho ta. Ta nom hắn có vẻ yếu ớt, để hắn ở một mình thì không mấy yên tâm!


- Vậy tiểu thư định đi về đơn lẻ?


- Đúng là vậy! Cha ta hiện tại quá bận chính sự nhưng ta sẽ nhờ đại ca hoặc nhị ca giúp! Không thể để Tĩnh Như xảy ra chuyện được!


- Vậy tiểu thư nhớ phải cẩn thận!


Trong lòng Thanh Y có một dự cảm không lành, nàng ngàn vạn lần không dám nghĩ Nam Cung Tĩnh Như sẽ bị một tay lũ đạo tặc bắt cóc giống hàng loạt mỹ nhân kinh thành!


Lúc gặp được Lạc Minh Viễn trong thư phòng, nàng đã mệt đến độ thở hắt. Hiển nhiên Lạc Minh Viễn cũng bất ngờ khi thấy tứ muội hắn giả trang lại ra dáng nam nhi như vậy. Sau khi nghe nàng thuật rõ câu chuyện, hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi bảo:


- Thú thực với muội trước giờ huynh không rành mấy việc đi lùng người! Vì nàng ta biến mất không chút sủi tăm nên chưa thể vội vàng đưa ra kết luận, chắc gì đã do bè lũ đạo tặc?


Thanh Y lúc này lòng như có lửa, nàng dằn giọng:


- Chẳng lẽ huynh muốn muội khoanh tay đứng nhìn? Huynh có biết sự việc cấp thiết lắm không?


Lạc Minh Viễn im lặng nhâm nhi tách trà ấm.


- Hay là vì Tĩnh Như không phải người nhà của huynh nên huynh không muốn tận lực? Sao huynh lại vô tình như thế?


Lạc Minh Viễn cốc nhẹ đầu nàng:


- Dám ăn nói thiếu tôn ti với ca như vậy! Ta đã nói xong chưa?


- Sao, ý huynh là..


Hắn thở dài một chập:


- Tuy ta không thể giúp muội nhưng mà có người có thể..


Thanh Y nghe xong mừng không sao tả được, người nàng bấy giờ mới được thả lỏng, đến hàng chân mày cũng giãn ra.


- Đó là..


- Đại công tử phủ tướng quân - Diệp Huyền.


Một kẻ từ cơ mưu đến võ nghệ đều trên Lạc Minh Viễn một bậc, xưng huynh gọi đệ với các võ lâm cao thủ.


Thanh Y làm sao mà biết được, chính nước cậy nhờ Lạc Minh Viễn, dẫn tới đời nàng một bước ngoặt tréo ngoe.


Trong không gian tăm tối ẩm ướt, hơn mười thiếu nữ bị trói chặt tứ chi đang trong trạng thái đói khát kiệt lực. Trong đó có người bị nhốt đã lâu, có người bị bắt tới chỉ cách đây vài ngày. Và Nam Cung Tĩnh Như thì thuộc vế cuối.


Nhưng kể từ lúc bị bắt tới đây nàng chưa từng nhỏ một giọt lệ, không phải nàng không thấy sợ hãi. Mà chỉ là gồng mình để gắng chịu, dù cho sắp tới có thể phải nhận chịu sự chà đạp đến từ lũ man ác.


Rồi với thính giác bén nhạy, nàng cảm nhận được tiếng bước chân thật gần. Vừa lúc đó cánh cửa đã mở ra, có một nam tử mang gương mặt hiểm ác, theo sau gã là mấy tên thuộc hạ.


Tất cả các cô nương đều bị tướng mạo tên ấy làm cho kinh dị chẳng dám cựa mình, người nào người nấy khẽ run rẩy. Run vô thức.


Công bằng mà nói thì gã này không xấu, chỉ là có vết sẹo cắt ngang mặt khiến người khác chẳng dám tới gần. Ánh mắt hắn âm lãnh đảo quanh, cuối cùng dừng lại bên người một nữ tử như ngọc, lời cất:


- Là nàng! Cho nàng ăn uống, tắm rửa sạch đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#20042000