Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người không ai nghĩ tới Đỗ Hà còn có thể cười vỗ tay, mỗi người đều tỏ vẻ khiếp sợ, có điều một số việc hôm nay bắt buộc phải làm.

Lâm Quốc Hải nói: "Đúng là Đỗ tổng, đến giờ vẫn còn cười được, không biết ngài có thể cười đến khi nào?"

"Lâm quản lý, lẽ nào anh không cảm thấy buồn cười à, tự anh suy đoán lung tung lại kêu tôi phải giải thích, anh cho rằng Đỗ Hà tôi là ai? Anh nói nhiều vậy cũng chỉ là suy đoán của anh thôi, anh có chứng cứ gì nói tôi làm không? Có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, cẩn thận tôi kiện anh tội vu khống."
Đỗ Hà cười khẩy.

Dường như đoán được Đỗ Hà sẽ nói vậy, Lâm Quốc Hải từ trong túi xách lấy ra một bao tài liệu đưa tới bàn làm việc của Đỗ Hà, sau đó âm hiểm cười nói:

"Không biết những thứ này có tính là chứng cớ hay không. Đỗ tổng cùng Trương tiên sinh quan hệ mật thiết, gần đây lén lút gặp mặt nhiều lần, có phải là có bí mật không thể cho ai biết không? Nếu như những ảnh chụp này để cho Lương đổng hoặc Lương lão thái gia nhìn thấy, Đỗ tổng nói người Lương gia còn tin ngài không? Còn nữa, lúc nãy không cẩn thận chúng tôi nhìn thấy bên ngoài có một ít phóng viên, tiêu đề chính ngày mai chắc là tân tổng tài Lương thị cùng Lương gia đại tiểu thư hư hoàng giả phượng chỉ vì mưu tài, thừa dịp Lương gia đại tiểu thư hôn mê bất tỉnh đoạt lấy Lương thị, cùng chồng cũ nối lại tình xưa. Nếu tiêu đề như vậy phải làm sao? Nếu như mấy tấm ảnh này bị đăng lên, ngài cảm thấy còn có thể yên ổn ngồi trong phòng làm việc của tổng tài Lương thị sao? Còn ai tin ngài không phải là hung thủ mưu hại Lương tổng đây.  Hahaha..."
Nói xong Lâm Quốc Hải haha cười to.

Đỗ Hà bình tĩnh nhìn mấy tấm ảnh Lâm Quốc Hải đưa, quả thực đều là ảnh có nàng Và Duy Minh, nhìn giống như vô cùng "thân mật". Khóe miệng Đỗ Hà không khỏi câu lên một nụ cười khinh bỉ, những ảnh chụp này cắt rất đúng chỗ, rõ ràng bọn họ không có gì nhưng chụp từ góc độ khác nhau liền biến thành có vấn đề. Chẳng trách Duy Minh gần đây vẫn tìm cơ hội tiếp cận nàng là để chụp được mấy tấm ảnh này.

"Góc độ bấm máy thật đẹp. Không biết đã sắp xếp bao nhiêu nhiếp ảnh gia. Có thể giới thiệu cho tôi không, có cơ hội nhờ bọn họ chụp cho tôi một vài tấm thật đẹp."

Đỗ Hà vừa tán thưởng vừa ở trong lòng tính toán ứng đối thế nào. Những bức ảnh này nằm ngoài dự liệu của nàng, bất tri bất giác nàng liền rớt vào cạm bẫy của cha con Lâm thị, quả thật là khó lòng phòng bị.

Cũng là thời gian đó thế nhưng góc độ quay chụp không giống nhau, vì thế Đỗ Hà kết luận Lâm Quốc Hải không chỉ cho một người theo dõi nàng. Bởi vì bọn họ cũng biết rõ giữa nàng và Duy Minh không thể có cái gì, cho nên mỗi tấm ảnh đều là thời điểm khác nhau Duy Minh tìm đến nàng, sau đó phân biệt sàng lọc chọn những ảnh chụp thấy rõ động tác thân mật.

Đỗ Hà cảm thấy mấy người này đúng là dụng tâm lương khổ. Lâm Quốc Hải nói không sai, nếu như mấy tấm ảnh giao vào tay người Lương gia không biết sẽ có chuyện gì, cho dù Thuỳ Linh tin tưởng nàng nhưng còn những người khác thì sao?

Nàng chưa từng gặp ba mẹ vợ. Thuỳ Linh gặp chuyện nàng thay thế ra mặt, nhưng vẫn chưa nhận được sự đồng ý của ba mẹ vợ. Nếu những tấm ảnh bị đăng lên, sau này Thuỳ Linh dùng cách gì để nhìn mặt người đời, dư luận xã hội sẽ thêu dệt những gì trên người cô. Đỗ Hà không khỏi khâm phục trong lòng, cách hay lắm.

Lâm Quốc Hải lại một lần nữa không thể tin được, Đỗ Hà còn có thể nói ra những câu không liên quan, nhưng hắn vô cùng rõ ràng Đỗ Hà đã dao động. Dù sao nếu để mấy tấm ảnh này công bố ra ngoài, mặc kệ Đỗ Hà có làm hay không cũng sẽ thân bại danh liệt, Lương thị liền không còn chỗ cho nàng đặt chân.

Mặc kệ quan hệ giữa Đỗ Hà và Duy Minh có giống như trong mấy tấm ảnh hay không, Đỗ Hà vẫn là trăm miệng không thể bào chữa. quan hệ giữa Đỗ Hà và Duy Minh một khi bị nhận định như vậy, thế thì tương đương với phán quyết tử hình Đỗ Hà. Lâm Quốc Hải đắc ý cười, hắn chờ đợi ngày này đã lâu.

Lúc trước sở dĩ không động thủ, để cho Đỗ Hà thuận lợi ngồi trên vị trí tổng tài, một mặt là chờ Duy Minh xuất hiện, mặt khác là sợ Thuỳ Linh đột nhiên tỉnh lại. Có điều hiện tại chuyện Thuỳ Linh đột nhiên tỉnh lại là không thể nào, hắn đã hỏi bác sĩ, cũng phái người ở bệnh vệ trông chừng, Thuỳ Linh vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

Khánh Linh xuất ngoại, hai lão nhân Lương gia cũng không đáng sợ, Lương đổng bị vây khốn ở nước ngoài, đợi được tới lúc bọn họ cầm trên tay cổ phần của Đỗ Hà, Lương đổng trở về cũng không thể làm nên chuyện gì. Khi đó, Lương thị cũng đã đổi thành Lâm thị.

Kỳ thật hắn cũng muốn cảm ơn Thuỳ Linh và Khánh Linh, Thuỳ Linh đem một nửa cổ phần cho Đỗ Hà, mà cổ phần của Khánh Linh cũng ở trên tay Đỗ Hà, trong tay Đỗ Hà có 40%, chỉ cần lấy được 40% cùng với số cổ phần lúc trước cha con họ nắm giữ liền vượt qua 50% cổ phần, tới lúc Lương đổng trở về, Thuỳ Linh tỉnh lại thì Lâm gia đã là cổ đông to lớn nhất. Cái công ty này nói như thế nào liền thế đó.

"Đỗ tổng, thật ra không để cho những thứ này công khai cũng không phải không có cách, ngài có thể lấy cổ phần trong tay mình trao đổi với chúng tôi. Con người của tôi đây vẫn rất hòa hợp nói chuyện."
Lâm Quốc Hải nhìn Đỗ Hà vẫn còn đang cười, hắn chưa hề đem nụ cười Đỗ Hà để trong lòng.

Hôm nay hắn có thể đứng đây cùng những người này chính là hoàn toàn chắc chắn có thể tóm lấy Đỗ Hà, Đỗ Hà nói thế nào cũng chỉ là một nữ nhân, sao có thể đối chọi với hắn và phụ thân hắn? Nếu là Thuỳ Linh hắn còn kiêng kỵ mấy phần, thế nhưng Thuỳ Linh có khả năng vĩnh viễn nằm trên giường bệnh, một Đỗ Hà lấy cái gì để đấu với hắn?

"Đây chính là mục đích hôm nay của anh?"

Trên mặt Đỗ Hà vẫn luôn cười, cuối cùng đuôi cáo cũng chịu lộ ra, xem ra cha con họ lâm muốn Lương thị tới điên rồi.

"Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

Đỗ Hà thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế làm việc to lớn. Màn hình di động trên tay đã sớm tắt đi ánh sáng nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Chờ em".

Có hai chữ kia Đỗ Hà lại an lòng. Nàng không e ngại thủ đoạn bịp bợm của cha con họ Lâm, tuy rằng nàng chưa nghĩ ra biện pháp ứng đối, thế nhưng kéo dài thời gian một chút nàng vẫn có thể làm được. Nàng biết Thuỳ Linh đang trên đường tới đây, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện trước mặt nàng. Cha con họ Lâm thấy nàng thế đơn lực bạc cho nên mới dám đe dọa nàng, cho rằng vài tấm ảnh chụp liền có thể hù dọa nàng sao?

"Đỗ tổng, cô quang minh chính đại như tôi không nói chuyện mờ ám, Lương tổng chỉ sợ sẽ không tỉnh lại, ngài bảo vệ cô ấy cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa một nữ nhân như ngài sợ là khó lòng đảm đương chức trách to lớn ở Lương thị.

Nữ nhân phải ở nhà giúp chồng dạy con, cũng hiếm thấy Trương tiên sinh còn chung tình với cô, cô còn có thể yên ổn quay lại cùng Trương tiên sinh, hà tất vì Lương thị mà phải làm người xấu? Giao ra cổ phần Lương thị chúng tôi sẽ không làm khó cô, lại cho cô một số tiền để cô sau này có thể tiêu dao, cũng không cần liều sống liều chết làm việc cớ sao không làm theo?"

"Xem ra Lâm phó tổng và Lâm quản lý đã sớm an bày giúp tôi, tại sao tới ngày hôm nay mới nói cho tôi biết? Haha... Tôi nên cảm tạ ân đức các người một chút. Nghĩ chu đáo đến vậy..."
Đỗ Hà vẫn không thay đổi nụ cười.

"Không dám, còn phải xem xem Đỗ tổng ngài chọn thế nào, đây là văn kiện nhượng lại cổ phần, chỉ cần Đỗ tổng ký tên vào đó, nhiệm vụ của Đỗ tổng liền hoàn thành, sau đó lui quân trải qua bình yên. Đỗ tổng, ngài quyết định đi."

Lâm Quốc Hải lại lấy ra một phần văn kiện đưa tới trước bàn làm việc của Đỗ Hà, chỉ cần Đỗ Hà ký vào văn kiện này, Lương thị chính là thiên hạ của Lâm gia bọn họ.

"Nếu như tôi không ký?"

Đỗ Hà cười, có chuẩn bị mà đến, cũng thật là chuẩn bị kỹ càng, đơn nhượng cổ phần nàng ký được vài lần, lúc Thuỳ Linh đưa nàng ký, lúc Khánh Linh cho nàng nàng cũng ký rồi, đối với lá đơn này thật ra nàng rất quen thuộc. Xác thực chỉ cần ký tên, nàng ở Lương gia không có tác dụng gì, sau đó Lương thị đổi thành Lâm thị. Chỉ tiếc, nàng sao có khả năng làm theo bọn người kia?

"Đỗ tổng, kể thức thời là mới là tuấn kiệt, ngài vẫn nên ký đi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích rượu phạt. Tôi nói rồi, tôi là người rất dễ nói chuyện, sẽ không làm khó Đỗ tổng. Lương thị vốn không phải của Đỗ tổng, ngài là nửa đường nhặt được vị trí tổng tài, hiện tại vật quy nguyên chủ mà thôi. Lâm gia chúng tôi ba đời dốc sức vì Lương thị, tất cả những thứ này đều là chúng tôi nên có. Đỗ tổng, tôi khuyên cô, đừng nên khó dễ chính mình cũng đừng khó dễ chúng tôi. Những thứ này, những thứ trên tay cô đó, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đăng báo, Đỗ tổng ngài coi như không nghĩ cho Lương gia, không nghĩ cho chính mình, lẽ nào lại nghĩ cho Lương tổng hôn mê bất tỉnh sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy Đỗ tổng là người thông minh, hẳn là sẽ không làm việc ngốc này chứ?"
Trên mặt Lâm Quốc Hải mang theo vài phần uy hiếp.

Đỗ Hà nhìn một đám người, dường như cũng tỏ thái độ chờ đợi nàng, một mình Lâm Quốc Hải lên tiếng thế nhưng nàng biết đầu não chân chính là Lâm phó tổng. Lâm phó tổng vẫn trầm mặc nhìn nàng, chờ nàng ký tên lên trên. Đỗ Hà cầm lấy tờ đơn kia, lật tới lật lui không khỏi cười nói:

"Đúng là làm tới mức không có một phần dư thừa nha, Lâm quản lý vì chuyện này mà tính rất lâu đúng không?"

"Đỗ tổng, cô không cần thiết kéo dài thời gian, tôi khuyên cô nên nhanh ký đi, đừng lãng phí thời gian. Cô cho rằng hiện tại còn có người đứng ra giúp cô sao? Thuỳ Linh hôn mê bất tỉnh, Khánh Linh xuất ngoại, Lương đổng không trở về, Lương lão thái gia ở đại trạch Lương gia, cô cảm thấy còn có ai lại tới giúp cô? Tiếp tục kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì."
Không đợi Lâm Quốc Hải trả lời, Lâm Quốc Tuấn đột nhiên mở miệng.

Lâm Quốc Tuấn nhìn thấy Đỗ Hà thong dong liền biết Đỗ Hà chỉ là giả vờ trấn định mà thôi, xả ra mấy đề tài vô dụng này cũng chỉ vì trì hoãn thời gian. Có điều, cho dù Đỗ Hà kéo dài thời gian bao lâu hắn cũng không sợ, bởi vì như hắn đã nói, người Lương gia không một ai ở đây, ai có năng lực tới giúp Đỗ Hà đây? Vì lẽ đó, Đỗ Hà ngày hôm nay ký là phải ký, không ký cũng phải ký.

"Haha, Lâm phó tổng cũng thật lợi hại, biết tôi đây đang trì hoãn thời gian. Không sai, tôi chính là đang trì hoãn thời gian, nhưng ngài có thể làm sao khó dễ tôi đây?"

Đỗ Hà cười lạnh, Lâm Quốc Tuấn dĩ nhiên nhìn ra nàng đang trì hoãn thời gian, như vậy nàng liền thẳng thắng nói ra nàng đang kéo dài thời gian.

"Cô chưa từng nghe qua câu nói này sao? Gừng càng già càng cay, Đỗ Hà, cô vẫn còn quá non. Ngày hôm nay cô ký là phải ký, không ký cũng phải ký."
Lâm Quốc Tuấn lạnh giọng nói ra.

"Được, muốn tôi ký cũng không phải không thể, nhưng trước hết phải hỏi qua một người."
Xuyên qua bên ngoài cửa kính nhìn thấy dòng người nhốn nháo, khóe miệng Đỗ Hà không khỏi trong trẻo giương lên.

Cuối cùng đã đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro