Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Quốc Tuấn không nghĩ tới Đỗ Hà lại đột nhiên nhanh như vậy hỏi ý một người? Nơi này còn có khách mời để nàng hỏi sao? Nàng bây giờ làm gì tìm được cứu binh? Công ty cơ bản đã bị hắn mua chuộc, người công ty bây giờ có ai dám đứng về phía nàng? Lâm Quốc Tuấn rất hứng thú hỏi:
"Ai?"

"Tôi, Lương Thuỳ Linh."
Lúc này Thuỳ Linh từ bên ngoài đi vào, trực tiếp tiếp lời Lâm Quốc Tuấn, mà phía sau cô còn dẫn theo một đám người, trong đó có Lê đội trưởng, còn có Huỳnh Nguyễn Mai Phương. Thuỳ Linh trực tiếp xuyên qua đám người đi tới bên cạnh Đỗ Hà, kín đáo nắm tay đưa tình với Đỗ Hà, cười nhìn Đỗ Hà. Vẫn còn kịp, không có tới chậm.

"Em đến rồi."
Đỗ Hà nhìn Thuỳ Linh, trái tim cuộn trào các loại tâm tình nhưng chỉ có thể hóa thành ba chữ. Câu nói kia tiếp được cũng rất đúng lúc, có Thuỳ Linh ở đây Đỗ Hà cảm thấy mình chỉ cần ở lại xem cuộc vui. Thuỳ Linh ra mặt, nàng làm khán giả. Đỗ Hà cảm thấy gần đây nàng luôn là nhân vật chính có chút buồn chán.

"Xin lỗi, em tới chậm."
Thuỳ Linh mang theo vài phần ái náy nói ra. Mặc dù coi như cô tới đúng lúc nhưng cô biết cô vẫn đến chậm, cô để một mình Đỗ Hà đối mặt một đám lang sói, là cô không tốt. Nếu như Đỗ Hà không đủ trấn định, không đủ thong dong cũng bọn họ dây dưa kéo dài tới bây giờ, nếu như Đỗ Hà gặp phải chuyện gì đó cô nhất định hận chết chính mình. Cũng may, Đỗ Hà hết thảy đều bình an, bình yên vô sự ngồi trước mặt cô.

Đám người trong phòng làm việc một khắc khi thấy Thuỳ Linh đều bị chấn kinh. Rõ ràng trước khi tiến vào đây đã đến bệnh viện xác nhận một hồi, rõ ràng Thuỳ Linh kia vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây? Kinh hãi, trừ kinh hãi ra không tìm được vẻ mặt nào để diễn tả bọn họ.

Thuỳ Linh lướt sơ tất cả bọn họ, nhìn thấy những tấm ảnh trên bàn làm việc, cầm lấy nhìn một chút sau đó mỉm cười hỏi:
"Ồ, Đỗ Hà, chị khi nào tìm người chụp những tấm ảnh này? Góc độ thật tốt, rất chuyên nghiệp đấy."

"Đúng đó, chị cũng thấy chụp thật chuyên nghiệp, em có muốn mời mấy nhiếp ảnh gia này chụp ảnh không? Có điều chị lại không biết cách liên lạc mấy người này. Nếu như em muốn có thể hỏi Lâm phó tổng với Lâm quản lý một chút, còn có mấy vị phía sau bọn họ, chắc là đều biết."
Đỗ Hà có ý vị khác liếc nhìn về phía cha con họ Lâm.

"Lương tổng, gần đây trong công ty lời đồn nổi lên bốn phía, nói Đỗ tổng cùng chồng trước thường xuyên qua lại, bây giờ có ảnh chụp chứng thực, chúng tôi hoài nghi Đỗ tổng có mục đích khác với ngài. Sau khi ngài xảy ra chuyện chúng tôi vẫn luôn lo lắng, ngài hôn mê bất tỉnh, Đỗ tổng lại đột nhiên xuất hiện tiếp quản công ty, tuy rằng cô ấy nói là vợ sắp cưới của ngài nhưng chúng tôi vẫn có nghi ngờ. Chúng tôi không thể để cho công ty rơi vào trong tay một người không rõ lai lịch. Lương tổng, ngài tỉnh lại thật sự quá tốt. Chồng trước Đỗ tổng ở ngay đây, ngài có thể tự mình hỏi quan hệ giữa Đỗ tổng với hắn."
Lâm Quốc Hải từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Thuỳ Linh xuất hiện ngoài ý liệu của hắn nhưng mà hắn vẫn nhanh phản ứng lại.

"Cảm ơn Lâm quản lý đã quan tâm. Lời đồn là thật sao? Lời đồn không phải từ chỗ Lâm quản lý anh truyền ra sao? Sao lại biến thành nghe nói rồi?"
Vẻ mặt Thuỳ Linh trong nháy mắt lạnh lùng đi, cô nhìn thấy Lâm Quốc Hải bởi vì cô mà kinh ngạc lần thứ hai, trong lòng cười lạnh.

Không chờ Lâm Quốc Hải khoác lác liền tiếp tục mở miệng nói:
"Đỗ Hà có phải vợ sắp cưới của tôi hay không tôi nghĩ đã có rất nhiều người nói với anh rồi. Ông bà nội tôi không nói cho anh biết à? Khánh Linh không nói cho anh biết à? Những tấm ảnh này của Lâm quản lý không phải bằng chứng nói Đỗ Hà tiếp cận tôi có mục đích khác để nàng mất đi lòng người à? Không phải dùng mấy tấm ảnh này công khai ra khiến Đỗ Hà không chịu nổi áp lực dư luận ở công ty, tứ cố vô thân sao? Không phải muốn dùng mấy tấm ảnh này để đổi lấy cổ phần trong tay nàng sao? Hay do dư luận ảnh chụp không lớn, nếu có Trương tiên sinh ở đây, chỉ cần Trương tiên sinh thừa nhận quan hệ với Đỗ Hà, Đỗ Hà trăm miệng cũng không thể bào chữa, mà tội danh các người đặt lên người nàng liền tự nhiên thành lập. Ở công ty, thời điểm người Lương gia không tín nhiệm liền suy đoán dư luận đối xử với Đỗ Hà, Đỗ Hà đương nhiên không ở lại Lươnh thị được, cho dù hiện tại trên tay nàng có nhiều cổ phần hơn so với các người, nhưng mà vẫn bị các người lấy mất quyền lợi. Lâm phó tổng, Lâm quản lý, tôi nói có đúng hay không?"
Thuỳ Linh nói xong không khỏi cười lạnh. Lời đồn trong công ty đối với Đỗ Hà cô đã sớm biết.

"Lương tổng, ngài không có chứng cứ, không thể nói lung tung." Lâm Quốc Hải ngụy biện.

"Haha, buồn cười, anh cũng biết mấy chữ  không có chứng cứ à. Các người đẩy tội danh lên người Đỗ Hà thì có bằng chứng chắc. Lâm quản lý, anh muốn tôi hỏi Trương tiên sinh cái gì? Hắn là chồng trước Đỗ Hà tôi biết, hắn cùng Đỗ Hà thường xuyên qua lại sao? Anh tự đi hỏi hắn, hắn có phải cùng Đỗ Hà thường xuyên qua lại không. Dựa vào mấy tấm ảnh này à, Lâm quản lý, bây giờ anh hỏi Trương tiên sinh một chút, xem hắn có dám nói hắn cùng Đỗ Hà có quan hệ thân mật đặc thù không? Haha, Lâm quản lý, ấu trĩ cũng phải có mức độ, chớ đem tất cả cho là chuyện đương nhiên. Hơn nữa bây giờ tôi bình an xuất hiện, có phải những lời đồn kia liền tự sụp đổ không? Dù sao lời đồn chính là lời đồn, cứ vậy không đỡ nổi một đòn. Lâm quản lý, tôi nói không sai chứ?"
Ánh mắt lạnh lùng của Thuỳ Linh trực tiếp thu lấy mỗi người ở đây, trong nháy mắt bọn họ đều bị ánh mắt Thuỳ Linh làm cho khiếp sợ, trong lòng mờ ám sớm đã đổ mồ hôi liên tục.

Lâm Quốc Hải có chút kinh hoảng nhìn Thuỳ Linh, nếu như Thuỳ Linh không xuất hiện hắn đã có thể bức Đỗ Hà giao ra đại quyền. Thế nhưng Thuỳ Linh xuất hiện, hết thảy đều thành kết cục thất bại. Thuỳ Linh xuất hiện đương nhiên quan hệ giữa nàng và Đỗ Hà sẽ không giả, nhìn vừa rồi khi Thuỳ Linh tiến vào ánh mắt cả hai nhìn nhau thì sẽ biết.

Trong kế hoạch của bọn họ, Thuỳ Linh không thể xuất hiện, nhưng mà Thuỳ Linh vẫn xuất hiện, lời đồn tự sụp đổ, những tội danh mưu tài hại mệnh của Đỗ Hà liền không thể thành lập. Thuỳ Linh xuất hiện, đại quyền trong Lương thị cho dù còn nằm trên tay Đỗ Hà, Thuỳ Linh còn có 20% cổ phần, Thuỳ Linh vẫn có thể tiếp quản Lương thị. Cho tới bây giờ địa vị của Thuỳ Linh ở Lương thị không ai có thể sánh bằng, người ủng hộ Thuỳ Linh chỗ nào cũng có. Chỉ cần Thuỳ Linh khỏe mạnh, bọn họ liền không thể chân chính đoạt được Lương thị. Nhưng tất cả bố trí chỉ mới đi tới hôm nay, muốn từ bỏ như vậy thực sự là không cam lòng.

"Lương tổng, nếu ngài nói là lời đồn, vậy là do chúng tôi có chút hiểu lầm với Đỗ tổng, chúng tôi lúc tiến vào cũng có nói, nghe được một ít lời đồn muốn mời Đỗ tổng chứng thực mà thôi. Một chút hiểu lầm, một chút hiểu lầm."
Lâm Quốc Hải nhanh mồ hôi trong lòng bàn tay, lưu lại núi xanh không lo không có củi đốt.

"Hiểu lầm sao? Tại sao tôi có cảm giác không phải hiểu lầm chứ. Vậy một phần này là gì, lẽ nào Lâm quản lý bức Đỗ Hà ký tên vào đơn nhượng cổ phần cũng là hiểu lầm sao? Lâm quản lý muốn cổ phần Lương thị là một chuyện hiểu lầm, tôi nghĩ là không phải. Hiện tại Lâm quản lý có phải là rất cần tiền không? Có vẻ như anh ở bên ngoài tự mình mở công ty bởi vì kinh doanh không quen thuộc mà thiếu hụt không ít. Nếu như có cổ phần Lương thị, nắm giữ đại quyền Lương thị không chỉ có thể xoay chuyển càn khôn ở công ty anh, càng không có ai biết anh thiếu hụt công khoản ở Lương thị, không phải sao?"

"Thuỳ Linh, cô... cô không thể nói lung tung."
Bị Thuỳ Linh nói trúng tâm sự, Lâm Quốc Hải luống cuống.

"Tôi có nói lung tung hay không tự anh hiểu rõ, tôi nói có đúng không Lâm phó tổng, ngài nhìn thấy con trai ngài hiện tại luống cuống thành như vậy ngài còn có thể giữ được bình tĩnh, xác thực so với con trai của ngài có tiền đồ hơn nhiều. Lâm phó tổng, ngài vẫn là công thần ở công ty, chiếm giữ vị trí phó tổng nhiều năm, không chỉ có nắm giữ cổ phần công ty, Lương gia cũng không đối xử tệ bạc với ngài, tôi thật không rõ vì sao ngài cũng ngu xuẩn như con trai mình, tham gia vào tiết mục bức cung đoạt quyền này."
Thuỳ Linh nhìn về phía Lâm Quốc Tuấn, vẫn luôn nói chuyện là Lâm Quốc Hải, sau khi Lâm Quốc Tuấn thấy cô xuất hiện vẫn luôn trầm mặc không nói, Thuỳ Linh không tin Lâm Quốc Hải thật sự vẫn giữ được bình tĩnh như vậy.

Lâm Quốc Tuấn nhìn Thuỳ Linh một chút.
"Đại tiểu thư, chuyện đến nước này cô còn muốn tôi nói gì? Cô không phải đã sớm hiểu rõ sao? Lương gia không tệ với tôi, nhưng Lâm gia tôi ba đời vì Lương thị dốc sức làm lâu như vậy, chỉ được vẻn vẹn một chức phó tổng cùng 15% cổ phần, cô cảm thấy tôi sẽ cam tâm sao? Tôi không nghĩ tới cô bỗng dưng xuất hiện, hôm nay tôi thua, thua do quá khinh thường Đỗ Hà, quá khinh thường Thuỳ Linh cô, quá khinh thường nữ nhân. Haha, nghĩ lại tôi là người mấy chục tuổi, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió lại bị hai nữ nhân chơi đùa xoay chuyển. Quả thật là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu."

Lâm Quốc Tuấn mặt không có cảm xúc, khi Thuỳ Linh xuất hiện hắn liền biết hắn bất cẩn rồi, hắn cho rằng Thuỳ Linh không ở đây, Khánh Linh đi rồi, Đỗ Hà làm được thành tích gì. Đỗ Hà có vài phần khí thế nhưng cũng chỉ giả vờ mà thôi, hơn nữa hắn điều tra quá khứ Đỗ Hà, một nữ nhân không có gì xuất chúng, sự nghiệp bình thường, tình cảm bình thường, một nữ nhân bình thường như vậy có thể làm cho Lương thị nổi lên sóng gió gì?

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đỗ Hà xuất hiện chẳng qua chỉ là một danh nghĩa, Đỗ Hà xuất hiện ở công ty cố ý để hắn nghĩ nàng không quyền thế, chỉ vì khiến cho hắn lơ là bất cẩn. Mà hắn, dĩ nhiên cũng thật đần độn cho rằng Đỗ Hà sẽ không làm ra thành tựu gì. Đỗ Hà vậy mà cùng Thuỳ Linh đóng kịch thật tốt, hô, để hắn cho rằng hết thảy tất cả đều chân thật, sau đó liền bất cẩn như vậy "bức cung".

Thấy Thuỳ Linh mang người đến, hắn biết được một vài người trong đó, người phòng điều tra tội án thương mại, hơn nữa Lương gia và Lê đội trưởng rất thân quen. Sở dĩ Thuỳ Lunh xuất hiện vào lúc nay không chỉ bởi vì hắn "bức cung", hơn nữa trên tay Thuỳ Linh đã nắm giữ chứng cứ công khoản hắn thiếu hụt. Thuỳ Linh xuất hiện để cho hắn trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.

Trước kia bởi vì công ty Lâm Quốc Hải hao tổn nghiêm trọng, hắn bất đắc dĩ mà thôi, thế nhưng công ty Lâm Quốc Hải vẫn luôn không có hiện tượng chuyển biến tốt, tiền từ Lương thị chuyển qua càng ngày càng nhiều. Trước khi xảy ra chuyện Thuỳ Linh từng thanh chỉnh một trận đối với công ty, có rất nhiều người cõng oan ức thay hắn. Hắn biết Thuỳ Linh thật ra đã nổi lên lòng nghi ngờ hắn, vì lẽ đó, hắn chỉ thể làm hoặc không làm. Bất ngờ, Thuỳ Linh dĩ nhiên không có chuyện gì, còn tạo ra một cái bẫy để hắn nhảy vào, bây giờ thắng bại đã định, hắn xác thực không còn gì để nói nữa.

"Ba..."
Lâm Quốc Hải hiển nhiên không nghĩ tới ba của mình liền cứ thế nhận tội, chỉ cần bọn họ không thừa nhận tất cả còn có khả năng chuyển biến tốt, thế nhưng ba hắn lại cứ thế mà nhận, trong nháy mắt tâm Lâm Quốc Hải rơi xuống đáy vực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro