Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 3.

"Thiếu Đình, hôm nay em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi." "Cho anh...anh muốn em..." Đêm nay, anh có vẻ nôn nóng. Cô khẽ nhăn mày, nhẹ nhàng hỏi kỹ, "Trước giờ anh chưa từng ép buộc em... Anh sao vậy?" "Anh thấy có người thầm mến em..." "Có người thầm mến em?" Cô nháy mắt vài cái, "Có à?" "Là đồng nghiệp nam bê đồ uống giúp em..." "Đồng nghiệp nam? Anh đang nói tới anh Tuấn Thành sao?" "Gọi thân mật như vậy, giống như gọi người thân vậy!" Khuôn mặt tuấn tú của anh biến sắc, ghen tuông nổi lên.

Hàn Thiếu Đình ở trên người cô, cởi bỏ quần áo của cô. Anh... đang ghen! Cô cảm nhận sâu sắc được anh xem trọng... Cảm nhận sâu sắc cảm giác được anh yêu thương... Cảm nhận sâu sắc cảm giác được anh chiếm hữu... Gò má của Uông Vịnh Đại hồng lên, trái tim của cô đập điên cuồng, đôi mắt giống như xấu hổ. Tình cảm bộc lộ ra. Bởi vì yêu, anh ghen tị! Bởi vì yêu, anh vội vàng!

Bởi vì yêu, anh sợ hãi! Đúng vậy, anh sợ cô có người theo đuổi, anh sợ tình cảm của cô sẽ thay đổi. Ở cạnh anh, cô đã quá khổ rồi! Anh hận chính mình không có cách nào, anh sợ chính mình không biết làm sao. Hiện giờ anh không lo nổi sinh hoạt của cô! Hiện giờ anh không cho cô được những thứ nên có... Nhưng Uông Vịnh Đại thật sự không để ý đến điều đó. Có thể sống cùng anh là ước mơ của cô. Có thể cùng anh không giấu diếm nhau điều gì là chuyện mà cô thỏa mãn nhất.

Có tiền hay không đối với cô chỉ là điều quan tâm thứ hai, tâm đầu ý hợp mới là mục tiêu mà cô theo đuổi. Chỉ cần bọn họ ăn mặc tiết kiệm, cô tin nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, vượt qua nhiều cửa ải khó khăn hơn. Đời người không phải lúc nào cũng thuận lợi, chỉ cần dũng cảm đi về phía trước, con đường nào cũng dẫn tới La Mã, nhất định tương lai sẽ rộng mở. ("Con đường nào cũng dần tới La Mã" thật ra là "All roads lead to Rome". Rome là thủ đô của Vương Quốc La Mã (the Roman Kingdom), Cộng Hòa La Mã (the Roman Republic), và đế chế La Mã (the Roman Empire) Rome ngày nay là Thủ Đô nước Ý, cũng là Thành Phố lớn nhất nước Ý. Dưới thời đế chế La Mã, Rome đã có một hệ thống đường bộ tuyệt vời bắt đầu từ tất cả các cửa đi của mình đến mỗi thành phố họ cai trị . Vì vậy, họ nói rằng "tất cả các con đường dẫn đến Rome", bởi vì bất cứ ai sống trong Đế chế La Mã có thể đến đó trên một con đường đá . Đường La Mã đã được thiết kế để được gần như hoàn toàn thẳng, và là một phần của một mạng lưới lớn tập trung vào thành phố, du khách có thể tìm thấy đường đến Rome gần như chỉ đơn giản bằng cách làm theo một con đường đúng hướng Rome là một trung tâm quốc tế về thương mại , văn hóa, và tôn giáo. Khi bạn có nhiều lựa chọn thay thế và kết quả cho từng phương án là như nhau.). Cô hé môi, mút lấy môi anh, không nói gì chỉ dâng lòng mình cho anh, đó là cách nghĩ của cô. Với sự ăn ý nhiều năm, anh hiểu. Hàn Thiếu Đình tinh tế hôn cô, ánh mắt ôn nhu, cùng với động tác nhẹ nhàng, khiến Uông Vịnh Đại trầm mê trong đó, không tự thoát ra được. Yêu là gì? Vì người trong lòng mà trả giá, đó là yêu! Đối với Uông Vịnh Đại là như vậy. Yêu là gì? Vì người trong lòng mà cố gắng, đó là yêu! Đối với Hàn Thiếu Đình là như vậy.

Môi anh hôn dần xuống dưới, trực tiếp hôn xuống chiếc cổ trắng mịn của cô. "A... rất ngứa! Thiếu Đình..." Hàn Thiếu Đình nhu tình nhìn cô, nghiêng người, thương tiếc vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, "Ngủ đi." "Thiếu Đình?" Anh không muốn cô? Cô hoang mang. Anh cười khổ. "Ngày mai em vẫn phải đi làm đi học, đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo vệ sức khỏe quan trọng hơn." "Còn nhu cầu của anh?" Ánh mắt cô nhìn thẳng em trai đang ở trạng thái dương cờ của anh. Anh nhịn xuống dục vọng muốn cô, hít sâu rồi thở ra một hơi, rồi lại hít sâu thở ra... "Đừng nhìn anh như vậy, em khiến anh không nhịn được."

Anh rời khỏi giường, "Anh vào phòng tắm một chút." "Thiếu Đình, cảm ơn anh." Cô vô cùng cảm kích, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh. "Em ngủ trước đi, đừng chờ anh." Cô thật sự mệt muốn chết rồi, nhắm mắt lại chưa tới ba giây đã ngủ mất. Đi vào phòng tắm Hàn Thiếu Đình khổ sở không thôi. Đã nhiều lần, anh cũng phải vụng trộm sau lưng cô tự giải quyết nhu cầu của mình. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, anh lại muốn cô, nhưng sợ quấy rầy. Cấm dục...Lại cấm dục lần nữa là điều duy nhất anh có thể làm. Người mình yêu ngủ bên cạnh, anh muốn làm gì lại không thể làm, thật sự là quá khó, so với bài thi ở trường y còn khó hơn nhiều!

Mở vòi nước, anh tắm bằng nước lạnh, muốn làm lạnh dục vọng giống như nham thạch nóng trong lòng, dục vọng của anh giống như núi lửa bạo phát sắp phun trào... "Đính đoong! Đính đoong!" Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng cũng làm thay đổi núi lửa sắp phun trào của anh. "Đến đây!" Hàn Thiếu Đình vừa mới bắt đầu tắm lại nghe thấy tiếng chuông cửa, vốn định không để ý tới, nhưng tiếng chuông cửa không định ngừng lại. Để tránh chuông cửa bị phá hư, Uông Vịnh Đại lại phải tìm người đến sửa, anh nhanh chóng tắm xong, mặc quần áo, cầm khăn lông lau tóc vẫn đang ướt sũng, bước nhanh xuống lầu. "Ai vậy?" Anh vừa mở cửa, vừa lau tóc. Nếu không cẩn thận bị cảm, lại tốn thêm một khoản. Trong nhà có thể tiết kiệm, anh tận lực tiết kiệm. Uông Vịnh Đại kiếm tiền rất vất vả, anh lại không muốn chi nhiều khiến cô lại lo lắng, mặt mày u ám. Ngoài cửa là một đôi vợ chồng trung niên, người phụ nữ vừa nhìn thấy anh vẻ mặt sung sướng, đứng ngơ ngác nhìn anh, sau đó bắt đầu rơi lệ.

Hàn Thiếu Đình không hiểu chuyện gì. "Xin hỏi hai người là..." "Mẹ là mẹ của con! Mẹ ruột của con!" Người phụ nữ trung niên kích động giữ chặt tay anh, "Ông ấy là ba con! Chúng ta tìm được con rồi... Chúng ta thật vất vả mới tìm được con!" Sắc mặt Hàn Thiếu Đình biến sắc, "Ba mẹ tôi? Tôi không có ba mẹ!" Anh muốn đóng cửa lại. Người đàn ông trung niên nhanh chóng chen chân chặn cửa lại làm Hàn Thiếu Đình không thể đóng được cửa. "Chúng ta thật sự là ba mẹ ruột của con!" Sắc mặt người phụ nữ trung niên kích động, từ trong túi da lấy ra một bức ảnh đã ố vàng, "Đây chính là con ngày trước... Đúng không? Con không thể phủ nhận...." Ánh mắt Hàn Thiếu Đình thâm trầm, tùy ý nhìn một cái, sắc mặt lãnh đạm.

"Đó là tôi không sai. Vậy thì sao? Lúc trước tôi bị hai người vất bỏ, hiện giờ hai người lại quay về tìm tôi, không phải là quá muộn rồi sao?" Anh đi vào phòng khách, không để ý tới hai người họ, lặp lại động tác lau khô tóc. Vợ chồng trung niên cũng đi vào, bọn họ sợ hãi, mang theo sự ân hận, "Năm đó... chúng ta cũng có nỗi khổ riêng... Con là đứa con duy nhất của chúng ta... chúng ta không muốn mang theo con đi chịu khổ... nỗi khổ không có tiền, con chưa từng trải qua, con chắc hẳn không biết... Năm đó, công ty của ba con thiếu nợ rất lớn, ngân hàng niêm phong nhà của chúng ta, tất cả tài sản đều mất hết, hơn nữa còn bị chủ nợ đòi nợ, tất cả thân thích đều tránh như tránh rắn rết, chúng ta như chuột chạy qua đường. Khi đó mang theo con, con lại phát sốt, dù chúng ta có tâm nhưng không có cách nào chăm sóc được cho con, đành phải để con lại cô nhi viện... Ở đó bọn họ hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu!" Hàn Thiếu Đình lạnh lùng đứng lên đi tới gần bà, "Cho nên, hai người mặc tôi bị bắt nạt, bỏ mặt tôi lại không quan tâm!" Mẹ Hàn lui về phía sau từng bước, thiếu chút nữa té ngã, sắc mặt trắng bệch như tượng sáp. "Không...mẹ hối hận rồi! Mẹ rất hối hận... Không lúc nào mẹ không nghĩ tới con... Lúc đó ngay cả cơm chúng ta đều không có, mang theo con, chỉ sợ là liên lụy con... Ba mẹ cũng không muốn xa con, sau khi chúng ta đưa con tới cô nhi viện, vợ chồng chúng ta trốn xuống phía đông, tìm công việc, mai danh ẩn tích, mỗi ngày chúng ta đều cố gắng làm việc, mỗi đêm, mẹ đều ôm ảnh của con đi vào giấc ngủ, mẹ rất nhớ con, Thiếu Đình... Mẹ có lỗi với con, nhưng trong hoàn cảnh đó ba mẹ không còn lựa chọn nào khác." Nước mắt bà rơi như mưa, giọng nói nghẹn ngào. Hàn Thiếu Đình nghiêm mặt, không vui nhăn mày nói. "Vậy sao? Không phải vì tôi là con riêng, mới không cần tôi nữa?" Anh trào phúng nói. Mẹ Hàn không nghĩ tới anh lại hiểu lầm sâu như vậy, bà cắn môi, giọng nói run rẩy, từng câu từng chữ đều đào từ trong lòng ra.

"Không! Con chính là tâm can bảo bối chúng ta yêu nhất... Mẹ mang thai con mười tháng, đau đớn một ngày một đêm sinh con ra... Con là thịt trong tim của mẹ, mẹ không muốn rời xa con, nếu biết con sẽ hiểu lầm mẹ như vậy, lúc trước dù có chết, cũng muốn chết cùng một chỗ với con." Bà ngồi xổm xuống ôm mặt khóc. Khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Khóe môi ba Hàn - Hàn Thiếu Uy khẽ cười chua xót, cũng không thành nụ cười, ngược lại so với khóc còn khó coi hơn. "Mẹ con cũng là bất đắc dĩ, đừng trách mẹ con... Mười mấy năm nay chúng ta ăn mặc tiết kiệm, chăm chỉ làm việc, trả hết nợ nần, ngoài ra còn dư một khoản tiền, mua lại nhà cửa trước kia, cũng xây dựng lại xí nghiệp Hàn thị... Chúng ta tìm con ở khắp nơi, cô nhi viện trước kia đã bị cháy, chúng ta đã dò hỏi rất nhiều nơi, kiên nhẫn tìm con, tìm gần một năm, gần đây mới tìm được người đã nuôi nấng con, viện trưởng cô nhi viện Từ Tâm. Từ đó mới biết được con ở đây... Thiếu Đình, theo chúng ta về đi... Để chúng ta có thể đền bù cho con những năm tháng trước đây, được không?" Đến một ngày chân tướng được phơi bày, trong lòng Hàn Thiếu Đình lại giống như bị đá nặng đè ép, đau khổ, nặng trĩu. Chẳng lẽ oán hận nhiều năm của anh chỉ là hiểu lầm? Tất cả đều do tạo hóa trêu người sao? Anh muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại không cười được. "Hai người...Thật ra rất yêu tôi, không phải là không cần tôi đúng không?"

Mẹ Hàn gật đầu liên tục, "Đúng! Chúng ta không muốn con đi theo chúng ta chịu khổ, mới đưa con tới cô nhi viện, không phải là không cần con. Những năm gần đây, mẹ không lúc nào không nhớ tới con, mẹ lo lắng con ở cô nhi viện có được ăn no hay không? Có bị người khác bắt nạt không? Mùa đông có bị lạnh không? Mùa hè có bị nóng không? Mẹ rất nhớ con...." Đôi mắt bà tràn ngập khát vọng nhìn con trai, vươn tay ra, rất muốn ôm chặt lấy anh. Hàn Thiếu Đình lại không phản ứng lại, nhưng anh vẫn lạnh lùng, oán hận trong lòng đã bị tình yêu cảm hóa, ánh mắt của anh hiện ra sự do dự. Hàn Thiếu Uy thở dài một hơi, "Đều là do cha vô dụng... Nếu cha có thể kiếm được nhiều tiền bạc hơn, như vậy có thể nhanh chóng đón con trở về..." Mẹ Hàn vỗ vai chồng mình, "Ông đã rất cố gắng rồi." Bà quay đầu lại nhìn về phía Hàn Thiếu Đình, "Mẹ thật sự hy vọng con có thể về nhà, đoàn tụ với ba mẹ." "Tôi..." Hàn Thiếu Uy phát hiện ra hình như con trai có điểm khó xử, cầm lấy tay vợ mình, "Để cho con suy nghĩ. Chúng ta đã đợi hơn mười năm, không vội nhất thời." "Thiếu Đình... Thấy con sống cũng không quá tệ, mẹ biết con cũng không phải chịu khổ quá nhiều. Nhưng mà ở ngoài chi tiêu rất nhiều. Mẹ hy vọng con có thể về nhà ở, ba mẹ có thể chu cấp học phí và phí sinh hoạt cho con, để con không còn phải lo lắng nữa."

"Tôi...hiện giờ tôi đang ở cùng bạn gái... Cô ấy cũng là cô nhi... Nếu cô ấy có thể cùng tôi trở về nhà, tôi sẽ về." "Con có bạn gái rồi sao? Vậy Chu Uyển Du đính hôn từ nhỏ với con thì sao bây giờ?" Mẹ Hàn nói. Hàn Thiếu Đình nhíu mày, sắc mặt trầm xuống. Hàn Thiếu Uy lắc đầu nhìn vợ, "Chuyện trước kia đều qua rồi, hiện giờ không cần lôi ra nói chuyện này." "Hai người đồng ý hay là không?" Hàn Thiếu Đình nhướn mày, ánh mắt sáng rực. "Chúng ta đồng ý!" Hàn Thiếu Uy trả lời dứt khoát. "Bạn già! Sao có thể như vậy..." Mẹ Hàn nói ra suy nghĩ của mình. Chưa kết hôn đã ở cùng đàn ông, cô gái kia tám phần không phải là người tốt lành gì... Bà chỉ có một đứa con trai, sao có thể tùy tiện kết giao cùng người như vậy chứ? "Tôi quyết định rồi!"

Hiếm khi Hàn Thiếu Đình ra lệnh, thể hiện ra phong thái chủ nhà. Đối với ông mà nói, con trai về nhà mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác, quay về từ từ giải quyết là được. "Buổi tối tôi sẽ nói chuyện này với Vinh Đại." "Khi nào con tính về nhà?" Hàn Thiếu Uy hỏi. "Đầu tháng sau." Anh kiên định nói. Tiền thuê nhà trả trước đến cuối tháng, tháng sau anh và Vinh Đại có thể không cần vất vả như trước nữa rồi. "Anh... Cha mẹ của anh đến tìm anh?" Uông Vịnh Đại khó tin, nghẹn họng nhìn trân trối. "Vịnh Đại, tháng sau chúng ta đến nhà anh ở, anh sẽ không bạc đãi em, em cũng có nghỉ việc để chuyên tâm đi học."

"Có thể sao? Cha mẹ của anh... bọn họ chấp nhận em không?" Cô lo lắng, ánh mắt nặng trĩu không vui được. "Chắc chắn có. Anh yêu em, nếu như bọn họ thật sự yêu anh, muốn bù đắp cho anh, bọn họ sẽ đón nhận em." "Thật vậy ư?" Trong lòng cô rối loạn. Hàn Thiếu Đình nắm chặt hai vai của cô, để cô nhìn thắng vào mắt anh, "Tin tưởng anh, đi theo anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời." "Ừm..." Nhìn ánh mắt trong suốt của anh, cô không thể không gật đầu, không tin tưởng. Đối với cô, anh là bầu trời của cô... Độc nhất vô nhị! "Thật ngoan. Vịnh Đại... Tối nay anh muốn..." Anh thì thầm bên tai cô, thân mật cắn vành tai nhạy cảm của cô.

Toàn thân cô khẽ run. Ngón trỏ anh nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn thẳng đáy mắt anh, thấy dục vọng nóng như đốt của anh như ngọn lửa cháy hừng hực... Anh che hai môi cô lại, mút mạnh, lưỡi luồn vào miệng cô, liếm từng chiếc răng trắng tinh của cô. Hai tay cô vòng qua gáy anh, môi hé mở để anh tiến sau hơn, để lại dấu ấn của anh, chơi đùa với răng của cô, nước bọt hai người hoà quyện với nhau. Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hai má đỏ ửng làm anh mê muội, tim đập nhanh hơn. Cô gái xấu hổ... Cô ở trong lòng anh luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy! Tim anh đập thình thịch, mê muội hôn cô lần nữa, khác với nụ hôn vừa rồi, lần này rất dịu dàng, sau anh hôn cuồng nhiệt hơn, kèm theo lửa nóng hàng ngàn vôn, từ miệng anh truyền sang miệng cô, lòng cô, đầu cô, thậm chí là trong suy nghĩ của cô, linh hồn cô! Ngoài anh ra, cô không còn nghĩ gì khác...

Tay anh chui vào từ dưới lớp quần áo của cô, bao lấy bộ ngực đầy đặn của cô, cởi bra rồi tuỳ ý xoa nắn, lực lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô khẽ thở gấp. "A..." Lưỡi của anh như con rắn quấn lấy cô khiến cô không thể thoát thân, không thể suy nghĩ, bị ép nhảy múa cùng anh, hai lưỡi quấn với nhau, anh anh em em, vô cùng tình cảm. "Thiếu Đình..." Cô sây mê dưới kỹ xảo vuốt ve của anh, không nhịn được kêu tên anh. Ngón tay anh móc lấy dây áo trên vai cô, kéo xuống rồi vứt bra qua một bên, hai tay xoa nắn hai bên mềm mại. "Thật là mềm..." Anh thì thầm khen ngợi. Cô vội vàng bắt lấy tay anh, "Đừng..." Sắc dục nóng bỏng bỗng xuất hiện trong cơ thể, ngày càng mãnh liệt làm cô không thể lẩn trốn, không có nơi để trốn.

Quá nhanh rồi... Dục vọng trong cơ thể cô bị đốt cháy quá nhanh. Điều này làm cô sợ hãi! "Đừng sợ... Chúng ta đều muốn, cứ thuận theo tự nhiên... Nhắm mắt lại, theo anh, anh sẽ mang đến cho em nhiều khoái lạc..." Tiếng nói từ tính của anh rất hấp dẫn người khác, cô tự nhiên nhắm mắt lại, chuyên chú cảm nhận vui sướng khác nhau mỗi lần anh mang đến cho cô. Anh thấy cô ngầm đồng ý, hưng phấn nhếch môi. Anh cởi quần áo trên người cô, chỉ còn cái quần lót. "Em thật thơm... Thơm quá..." Anh vùi mặt vào giữa hai vú cô, ngửi mùi hương trầm, không kiềm chế được cắn một bên bên đầu ngực.

"A..." Khoái cảm xâm chiếm cơ thể cô, bụng dưới cô căng cứng như chiếc cung tên chẳng biết lúc nào sẽ đứt dây. Anh đói khát mút hết bên này đến bên kia, hài lòng nhìn đầu ngực cô, không ngừng mút đến khi hai vú cô dính đầy nước bọt của anh, phản ánh sáng. Hơi đau... Anh mút làm ngực cô hơi đau! Như.... vì dục vọng mà đau đớn... Mặt cô đỏ bừng, vì ý nghĩ này mà thấy ngại ngùng. Uông Vịnh Đại vươn tay đẩy anh ra. "Đừng mút như vậy... Anh không phải trẻ con..." Anh bật cười, ánh mắt vừa cưng chiều vừa yêu thương, xấu xá nói nhỏ, "Anh là trẻ con... Đứa bé lớn xác của em..." Tay anh tiến vào giữa hai chân cô, "Chặt quá... Thả lỏng nào... Dạng chân ra..."

Cô từ từ mở hai chân ra, "Anh ──" Tay anh thật đáng ghét! Cư nhiên đè ép nơi mẫn cảm nhất của cô cách lớp quần lót, hoa hạch bị kích thích không chịu nổi. Cô rung động, hai chân ngày càng mềm nhũn, quần lót bị thấm ướt rất nhanh. "Em thật nhiệt tình!" Anh tươi cười. "Thật ẩm ướt..." Ngón tay anh đặt trên cửa huyệt của cô, "Quần lót em ướt rồi, không thể mặc, dứt khoát..." Đột nhiên có tiếng vải bị xé làm Uông Vịnh Đại kinh ngạc. "Anh.... Anh xé quần lót của em! Một cái một trăm đồng đấy!" Nghĩ đến kiếm tiền cực khổ như vậy, anh lại không biết quý trọng, nước mắt lập tức chảy xuống từ vành mắt Uông Vịnh Đại. "Đừng khóc.... Anh sẽ nhiều quần lót cho em..." "Dù có tiền cũng không thể lãng phí..." Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, mê mang, đôi mắt mông lung quyến rũ.

Anh gầm nhẹ một tiếng, cởi quần, cầm lấy tay cô, bắt cô cầm lấy nam tính của anh. "Đình... Nóng quá, em không dám động vào..." Cô muốn buông tay, anh lại ngang ngược bắt cô cầm. "Lấy lòng anh." "Em không biết." "Được rồi! Anh sẽ dạy em..." Giọng anh kìm nén, vùi mặt vào xương quai xanh của cô. "Cầm nó... Di động lên xuống hai tay em..." Cô nghe lời, anh thoải mái than nhẹ lại làm cô giật mình. "Anh.... Anh không sao chứ?" Cô hoảng sợ mở to mắt. "Anh không sao. Tiếp tục... Đừng dừng lại."

"Dạ.... Vâng." Cô xấu hổ nhìn qua nam tính của anh, ở đỉnh đầu có ít chất lỏng trắng đục, hơn nữa nó rất thần kỳ, giống như có sinh mạng có thể nhúc nhích, vừa lớn vừa nóng! Cô nhìn anh, hai mắt anh nhắm chặt, dường như rất say mê. Là cô... làm anh sung sướng sao? Là cô... khống chế cảm xúc của anh sao? Tay cô di động càng nhanh, nam tính tuột khỏi tay, cô muốn cầm chặt lấy nam tính vừa nảy khỏi tay cô. "A ──" Anh không chịu được nữa rồi! Hàn Thiếu Đình đè cô xuống giường nhanh như chớp. "Đình... Tránh thai..." Cô ấp úng nói. Anh ảo não lầm bầm một tiếng, nhanh chóng đeo bao cao su vào nam căn nóng rực, hung hãn kéo cao hai chân cô lên, chân phải vòng qua eo anh, nâng chân trái cô lên, nam tính căng cứng tiến cô vừa mạnh mẽ vừa có lực, một phát đâm thẳng vào hoa tâm làm cô rung động không ngừng, toàn thân co rút.

Anh không đợi cô thích ứng, tấn công bên trong hoa huyệt của cô, mang đến cho cô một đợt lại một đợt khoái cảm. Cô hoàn toàn không thể chống cự, cảm thấy trong đầu có đủ loại kích thích và sức nóng.....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro