chap 4. Thống hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sáng một tách cà phê đen ko đường, cơm trưa xong lại thêm một tách cà phê như vậy, trứơc khi tan ca nhớ để lại một tách cà phê. - Ái Vy dặn dò cặn kẽ

- Này mà là dặn dò công vịêc hả !? Cứ như ôsin vậy!? - cô khó hiểu

- đồ ngốc!! Tôi nói sao thì chị cứ làm vậy đi, ko đựơc quên!

-" Nhưng úông cà phê nhiều quá, ko tốt cho sức khỏe! " - Nhu Băng thầm nghĩ

Đúng lúc này Mộ Thiên và Hàn Vũ từ văn phòng bước ra. Nhu Băng thì đang nhìn chồng văn kịên trên bàn thở dài ngao ngán, cô ko bíêt bắt đầu từ đâu. Bỗng Hàn Vũ cất tíêng châm chọc làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô :

- Để Tôi xem cô làm đc gì. Đồ ngốc!!!

- Liên quan gì đến Anh - Nhu Băng hất hàm

- Cố lên em nhé!! - Mộ Thiên lắc đầu cười nhẹ

2ngừơi cứ như là oan gia gặp là lại đấu khẩu . Mộ Thiên cứ lắc đầu ngao ngán và rồi anh phải ra tay lôi tên Hàn Vũ đi :

- Thật là mất mặt, lại cãi nhau ăn híêp nhân viên mới. Phó tổng à !! Cậu ko bíêt xấu hổ thì cũng phải chừa chút thể dịên cho Tôi và Thiếu Lăng chứ !? Sao lại cứ hành xử như trẻ con vậy!!

- Hứ!! Rõ ràng là cô ta sai mà lại còn trả treo. Cậu nhìn xem! Cô ta dễ ăn híêp lắm sao!? - Hàn Vũ ko chịu thua

Từ nảy gìơ chứng kíên cụôc gặp gỡ và đối thọai ngòai Ái Vy còn có Tịnh Lâm luôn dõi ánh mắt ganh ghét về phiá Nhu Băng. Cô ả ganh tị vì cô vào làm đã lâu lại có chút sắc mà chẳng đựơc ai để ý. Còn Nhu Băng lại đc cã 3 vị Tổng tài chú ý :

- " Hừ! Cô ta là ai chứ!? Mới vào làm đã đc để ý như vậy rồi. Đáng chết! Để tôi xem cô có chiêu trò gì !? "

••••••

Ánh nắng chìêu tà buông nhẹ trên những phíên lá vàng, bầu trời chìêu đỏ rực mảng bùôn da díêt. Phiá trong văn phòng Tổng Giám Đốc sự tĩnh lặng quỷ quỵêt bao trùm cả gian phòng. Cả 3 ngừơi Thíêu Lăng, Mộ Thiên, Hàn Vũ im lặng mặc tư, họ như đang giao tranh ánh nhìn im lặng với nhau. Cho đến khi Mộ Thiên lên tíêng cắt ngang tất cả suy nghĩ :

- Trìêu Bang im lặng, ko động tĩnh. Trình Bang thì lại bội thu cả 10 khu vực. Chuỵên này đáng ngờ. Ko thể nào Trìêu Bang lại ko cho ngừơi phá rối. Chúng ta ko thể chủ quan đắc thắng.

- cậu nói đúng!! Trìêu Bang trước giờ luôn dùng mọi thủ đọan để đối đầu phá rối ta, k thể nào để im cho ta thắng lớn như vậy - Hàn Vũ đồng tình

- bên phòng nghiên cứu vừa phát minh ra 1 thíêt bị mới ,2 cậu về để xem và phân bố nhân lực ,đừng thíêu cảnh giác !!! - Thíêu Lăng lên tíêng

Cốc.. Cốc

- vào đi

- Đến giờ tan ca rồi ạ! Tôi đem đồ úông tới ạ. Tôi để đây nhé!! Tôi xin phép đi trứơc ạ !! - Nhu Băng đặt lên bàn toan bứơc đi

- khoan đã.. Đây là gì. !? - Hàn Vũ lên tíêng

- Đây là Trà Houjicha của Nhật Bản. Khi úông vào ko có vị đắng, nó gíup thanh lọc cơ thể, tăng cừơng sức đề kháng, ngăn ngừa bệnh ung thư. Rất tốt cho sức khỏe. Tôi xin lỗi vì đã tự ý thay đổi thói quen úông cà phê của Anh. Nhưng cà phê ko tốt cho sức khỏe như Houjicha . Nếu anh múôn đủ sức khỏe để dẫn đầu cả tập đòan đi lên thì nên tin tôi

Nhu Băng nói lìên 1 mạch khíên 2 ng Hàn Vũ và Mộ Thiên ngạc nhiên. Cả 2 ko ngờ Nhu Băng có thể hỉêu bíêt nhìêu như vậy. Về phần Thíêu Lăng, anh khá ghét vịêc ngừơi khác làm trái ý mình, nhưng với cô anh lại nhỏen mịêng cừơi. Anh như đang bắt gặp lại hình ảnh 10 năm trứơc, mỗi lần mệt mỏi đều có cô kế bên cầm tách Houjicha xua tan đi ưu phìên. Từ ngày cô đi, nỗi thống hận bản thân khíên anh ko dám đối mặt với tất cả, anh gạt bỏ đi hương vị anh từng say đắm. Anh trụy lạc, anh hủy hoại bản thân đi vào con đường ko lối ra. Và rồi anh quýêt tâm thay đổi bản thân chờ ngày cô về để bù đắp tất cả sai lầm. Anh đã dùng tất cả các mối quan hệ anh có đựơc, phân bố nhân lực để tìm cô, nhưng vô vọng. Ngày cô đụng Anh, anh tửơng rằng tất cả là mơ, anh ko hề biết xung quanh là ai, là đâu. Anh dừơng như chỉ thấy mỗi cô. Là cô, chính là cô ,cô đã về với Anh. Cô đang đứng trước mặt Anh, con ngừơi đó, thói quen đó, hương vị đó tất cả như hòa quỵên vào tim Anh. Nhưng cô tuỵêt nhiên nhìn anh với con mắt xa lạ, khíên anh cảm thấy tất cả thật u ám :

-" Hương vị vẫn là thói quen của Em. Còn Em, vẫn là thói quen của Anh "

[...]

Nhu Băng sau khi xữ lý văn kịên và làm công vịêc thừơng ngày xong thì cũng uể oải thu dọn đồ chủân bị ra về. Đi dần lại phiá cô, là Tịnh Lâm, mặt cô ả gian trá như đang toan tính chiêu trò gì đó.

- cô về à. Hôm nay vất vả chứ!!! Ối.. Ối chết rồi .. Tôi xin lỗi. Tôi ko cố ý!! Xin lỗi cô - cô ả vờ đánh đổ tách cà phê lên chồng văn kịên rồi ra vẻ hối lỗi

- ô! Chết tôi rồi! Chồng văn kịên này mai phải giao rồi! Ko xong rồi. - Nhu Băng hỏang hốt

- Thật.. Thật xin lỗi cô - cô ả giã vờ

- có chuỵên gì vậy!?

Hàn Vũ và Mộ Thiên đã về phòng nghiên cứu lúc nãy. Thíêu Lăng ngồi lại rít vài hơi thuốc suy tư rồi nhâm nhi hửơng thức li trà do Nhu Băng pha. Nghe phiá ngòai ồn ào, anh đứng dậy tựa vào cửa để quan sát, đủ để anh thấy cô ả kia múôn gì, nên anh ra mặt

- A!!  Chào Tổng Giám Đốc - cả 2 cùng lên tíêng

-dạ thưa.. Tôi lỡ tay ạ!!  - cô ả ko ngờ rằng Thíêu Lăng còn ở lại

- Công ty Trình Lăng kỉ cương về gìơ gíâc,  kỉ lụât, cẩn thận trong công vịêc.  Chỉ vịêc giữ yên 1 tách cà phê cô cũng ko làm đc, vậy cô làm đc vịêc gì trong công ty!?  - Thíêu Lăng lãnh đạm

- dạ.. Tôi ko cố ý.  Tôi xin lỗi!! Tôi sẽ chú ý hơn ạ!!

- Tôi ko múôn thấy vịêc này xảy ra 1 lần nào nữa, nếu có thì cô tự hiểu cô nên cần phải làm gì. Hãy cầm tất cả tài lịêu về và làm lại.  Tôi múôn thấy tất cả vào sáng mai trên bàn làm vịêc của tôi.! Nếu ko cô tự khắc hỉêu hậu quả ! - hắn ta ra lệnh

Tịnh lâm ko nghĩ hắn còn ở lại công ty, và đìêu bất ngờ là cô ko nghĩ hắn lại bảo vệ Nhu Băng. Cô ôm tài liệu quay đi, bao nhiêu bực tức, tội lỗi đổ dồn vào Nhu Băng. Càng ngày ả càng ganh ghét cô. Còn về phiá Nhu Băng cô nghĩ rằng cô sẽ bị đủôi vịêc, nhưng ko ngờ mọi chuỵên lại đi theo hứơng khác. 

- đc rồi!  Em có thể về rồi - Thíêu Lăng ôn tồn nói

- dạ vâng. Em xin phép đc về trứơc ạ - Nhu Băng cúi chào

Thíêu Lăng đứng nhìn Nhu Băng dần khúât sau cánh cửa.  Bao nhiu tâm tư của hắn gói gọn vào cô.  Hắn ứơc đựơc buông bỏ tất cả để đến bên ôm trọn con ngừơi nhỏ bé ấy mà che chở

-"đã 10năm rồi nếu bây gìơ anh nói anh cần em, cần tất cả những gì thuộc về em.  Nếu bây gìơ anh lại nói anh múôn em,  múôn chíêm hữu em cho riêng Anh.  Liệu có mụôn quá ko!? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gì