Q1-Chapter 5: Gặp Gỡ Cường Địch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi cánh đồng hoa bạt ngàn, siêu năng lực của Yên Nhi cuối cùng cũng ổn định trở lại. Lần này tiến  vào ải thứ ba- ải cuối  cùng, Yên Nhi không khỏi có một chút khẩn trương.

Nàng là đang lo đến việc phải cận chiến nha. Nàng chưa thể kiểm soát được hoàn toàn sóng vô hình của nàng. Ngộ nhỡ ra tay có gây ra thương vong diện rộng thì không tốt chút nào.

Nghĩ miên man được một lúc, cánh cửa mở ra ải ba đã dang rộng.  Từ đây có thể thấy trước mắt là một con sông dài không thấy đáy. Mặt sông nổi lên những tảng đá không quá to lớn nhưng rất gồ ghề.

" Lần này luật cũng giống như trước. Chỉ có điều số người vượt qua khảo hạch sẽ không vượt quá 250 người. Bắt đầu đi."

Như thường lệ, Yên Nhi lạ dùng thần thức xâm nhập vào sâu bên trong. Chừng mười thước thì bị đánh bật lại. Thử lại mấy lần vẫn là kết quả đó.

Mày liễu khẽ nhíu. Nàng liền ngồi xuống, nhắm mắt lại và dùng nhãn thần thăm dò.
Lần này tiết chế tốc độ của thần thức xuống mức chậm nhất . Mọi thứ xung quanh đều thu vào mắt nàng.

Những đồng học lỗ mãng tiên phong xông lên trước hầu như là rơi xuống nước. Mà dưới nước có lúc này là một mảng đỏ ối. Bốc mùi tanh tưởi.  Hiển nhiên là dưới nước có sinh vật ăn thịt người. Lại để ý thấy những tảng đá gồm ghề kia đôi khi tự nhiên biến mất. Hiển nhiên là ảo ảnh . Chưa kể đến việc khoảng cách giữa các tảng đá là khá xa. Căn bản Yên Nhi nàng không nhảy qua được .

Bĩu môi một cái , Yên Nhi tiến tới gần mặt nước. Vận công ép sóng điện thành thực thể theo bàn tay búp măng truyền xuống nước. Vận dụng tính chất dẫn điện của nước để làm cá chết hàng loạt. Từng cái bụng trắng phớ nổi lềnh phềnh che kín trên mặt nước mà dòng điện vẫn chưa có xu hướng dừng lại. 

Xác định bên dưới không còn nguy hiểm , Yên Nhi mới móc ra trong không gian trữ vật một viên thuốc xanh lam. Cơ thể sau khi dùng thuốc nhẹ tựa lông hồng. Nàng có thể dễ dàng lướt nhanh trên từng xác cá. Tà áo trắng phiêu dật tung bay theo gió. Cả thân ảnh nhỏ bé bỗng trở nên mong manh , xinh đẹp lạ thường.

Yên Nhi vừa đi vừa phóng thích thần thức đi xa. Chừng 10 thước liền bị dội lại. Mà sự tồn tại của vật phản kích năng lượng ngày càng rõ ràng . Yên Nhi tăng tốc đuổi theo.
Mà dường như vật đó cũng cảm nhận được nàng mà di chuyển nhanh hơn bao giờ hết.

Đuổi  đến bờ bên kia chỉ thấy có một soái ca áo trắng . Một đầu tóc đen tùy ý bung xoã. Đai lưng đeo một tấm ngọc bội đen khắc hình đầu hắc long đầy uy nghiêm. Không hề có vẻ nho nhã, thư sinh mà là một vẻ cao ngạo từ trong xương tủy.

Mắt hổ phách lướt qua khuôn mặt phấn nộn của nàng. Dừng lại một hồi lâu. Nàng cũng không yếu thế trừng lại.

Từ phía sau nàng cất lên tiếng nói gián đoạn cuộc đấu mắt của hai người :

" Thiếu gia đây rồi.  Người đi thật nhanh. "

Nàng vô thức nhìn người mới đến.  Đó là một nam nhân với nhan sắc bình thường. Người  mặ trường bào đen. Bên hông đeo một thanh bảo kiếm to lớn. Hắn ta nhìn nàng một lát rồi cung kính với tên mặt trắng.

Yên Nhi qua đôi mắt của hắn, nàng nhìn thấy ....... tương lai .

Cố Lữ là tên hắn cùng tên mặt trắng kia sẽ tiến vào tháp tinh thần. Cái họ nhắm đến là trái tim bất tử mà nàng được lão già ủy thác. Có điều, Cố Lữ sẽ chết khi bảo vệ cho tên mặt trắng kia khỏi ma pháp của trái tim bất tử.

Dòng hình ảnh vừa hết, nàng liền cảm thấy một cỗ bất lực dâng lên khiến bản thân nàng ngã ngồi trên nền đất. Tay ôm đầu chống cự lại tác dụng phụ của việc tiên đoán. Đó là bị sóng siêu thanh của chính mình dội lại.

Một búng máu phun ra khỏi miệng . Nàng gắng gượng đứng dậy. Lấy ra khăn tay từ ống tay áo chùi sạch miệng. Lúc này mới nhìn về phía tên mặt trắng.

" Đừng lên tầng mười tháp tinh thần nếu không muốn chết." Nàng xoay người rời đi. Trong lòng thề sẽ không sử dụng cái năng lực này thêm nếu tu vi chưa đủ.

Bả vai bỗng bị giữ lại. Là kẻ mặt trắng.

" Có ý gì." Hắn hỏi.

Yên Nhi hơi khó chịu . Nàng giờ mệt muốn chết. Chỉ phất phất tay không nói.

Vai lầm nữa bị lôi lại. Lần này hắn quay nàng đứng đối diện hắn. Mắt đối mắt. Yên Nhi bất đắc dĩ thử dùng thần thức lên người  hắn.  Kết quả là bị đánh ngược trở lại.

Nàng kinh hãi phun ra một ngụm máu . Tay run run lau khóe miệng dời tầm nhìn lên tấm ngọc bội.

" Ngọc bội long vân tế hội?" Nàng đột nhiên thốt lên . Quả thực một tuần chăm chỉ tìm tòi không lãng phí. Nàng cũng  coi là có chút kiến thức với bảo vật  thất truyền.

Cả Cố Lữ lẫn mặt trắng đều trố mắt ra nhìn nàng. Trong đầu họ cùng vang lên một câu hỏi.

Cô nương này là nhân vật như nào?

" Tốt nhất ngươi nên tin lời ta nói." Bỏ lại  một câu. Nàng phủi áo rời đi. Trong lòng nàng giờ là một mảng hỗn loạn .

Ngọc bội long vân tế hội kia cư nhiên lại kiểm soát được dị năng của nàng. Thứ này quả là một cản trở lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro