Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Hội ngộ ( Thượng )

~ 18 năm sau ~

_ Changmin ah, em fax ngay tập tài liệu này cho công ty X nhé

_ Vâng

_ Tiện thể ngày mai, em hãy sắp xếp một cuộc họp với các cổ đông cho anh

_ Dạ

_ Còn nữa

Cậu dừng lại, đôi mắt đen tinh nghịch hướng về phía anh thư kí, gõ gõ vào đỉnh đầu, cậu cười

_ Em không định đi làm những việc anh bảo hay sao mà cứ đi theo anh mãi thế

_ À . . . dạ . . . tại vì em nhập tâm quá

Changmin tất tả cầm tập giấy tờ chồng chất chạy đi mất bóng. Cậu nới rộng cổ áo sơ mi để có thể thở dễ dàng hơn, hôm nay nhiều việc thật đấy. Liếc xuống chiếc đồng hồ hiệu Cartier, cậu đi nhanh ra xe rồi bảo tài xế chở mình về địa điểm quen thuộc. Xe đỗ kít lại, cánh cửa trắng mở ra, để lộ toà biệt thự sang trọng cùng khuôn viên vườn vô cùng thoáng mát, một hàng người mặc đồ chỉnh tề cúi chào cậu. Jae Joong tiến vào phòng ăn, thấy ông Kim đang ngồi đọc giấy tờ, vẻ mặt rất hài lòng

_ Con chào bố mẹ, cả Junsu nữa...

_ Con mau lại đây ăn đi, đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi !

_ Vâng ...

Cậu mỉm cười, ngồi xuống ghế. Gia đình cậu có truyền thống là cứ cuối tuần, các thành viên trong gia đình phải về họp mặt một lần. Cậu tách riêng khỏi nhà năm 18 tuổi, ông Kim muốn con mình phải biết tự lập, ông chọn một chung cư cao cấp gần trụ sở làm việc của công ty, tính ra, đã được 6 năm. Mẹ cậu sinh thêm em bé khi cậu gần 7 tuổi, một bé trai rất xinh, thừa hưởng đôi mắt một mí từ bố cậu, đặt tên là Junsu. Cậu rất thương em, những lúc có thời gian rảnh, 2 anh em thường rủ nhau về căn hộ của cậu rồi cùng chơi game đến sáng. Nhanh thật đấy, nó đã gần 18 rồi.

_ Sao hôm nay anh về muộn thế ?

_ Công việc nhiều quá, anh phải làm thêm giờ ?

_ Joongie ah !

_ Vâng ...

Cậu ngẩng mặt lên, mắt hướng về phía ông Kim. Ông muốn giao quyền quản lí công ty cho cậu đã lâu và đây chính là thời điểm quyết định xem cậu có phải là chủ nhân của công ty không

_ Bố đã xem qua bản tổng kết kinh doanh của công ty, con khá lắm

_ Cảm ơn bố

Cậu cười rạng rỡ, cảm giác như mình vẫn chỉ là một đứa trẻ con muốn được bố mình khen ngợi. Bữa tối diễn ra khá yên lặng cho đến khi bà Kim lên tiếng

_ Joong Kok ah, anh có nghĩ là có chuyện gì mình chưa nói cho con không?

_ Chuyện gì hả mẹ?

Cậu hỏi lại, giọng hơi lo lắng vì mặt mẹ mình có vẻ khá nghiêm trọng, có thể là chuyện gì đây, hay . . . hay mình không phải con của bố mẹ. Đầu cậu cứ quay mòng mòng những suy nghĩ về điều ông Kim sắp nói. Chất giọng ấm áp quen thuộc làm lôi cậu ra khỏi những suy nghĩ không tưởng ấy

_ Năm nay con cũng 24 rồi đúng không?

_ Vâng, vài ngày nữa là con 24

_ Joongie ah, bố nghĩ đã đến lúc con nên lập gia đình rồi đấy !

_ Sao cơ ạ?

Cậu hỏi, miệng không ngừng mở to vì quá shock, đôi mắt to đen láy giờ lại còn to hơn nữa vì bị khổ chủ trợn lên.

_ Con không phải lo chuyện tìm kiếm ai đâu, bố mẹ đã lo hết rồi

_ Dạ?

Lại cơn shock thứ 2, thêm câu nào nữa là cậu ngất mất

Con sẽ lấy con nhà họ Jung - cậu Jung Yunho

_ What? Oh man

Cả gia đình hoảng hốt khi thấy Jae Joong từ ghế ngã xuống đất ngất xỉu. Bà Jung thì chạy đi gọi bác sĩ, Junsu thì ra sức lấy tay quạt gió cho anh mình, ông Jung thì chỉ biết nhìn con lắc đầu: " Thằng bé này yếu vía thật đấy. ".

Cậu tỉnh dậy thì đã quá 9 giờ tối, thấy trong người bức bối, Jae Joong quyết định đến quán bar giải sầu. Cậu cởi bỏ chiếc áo sơ mi vướng víu, thay vào đó là áo phông trắng nhẹ nhàng, mái tóc

được chải vào nếp bây giờ bị làm cho rối tung lên

_ Được rồi, đi đến quán bar thôi, let go man

Chiếc Ferrari trắng bật đèn sáng, lao vút đi trong đêm.

~ Sân bay ở KangNam ~

~ Tình tính tang - Xin quý khách vui lòng đến lấy hành lí tại các cửa số 1, 2, 3 trước khi ra khỏi sân bay. Tình tính tang ~

Người thanh niên nhếch mép mỉm cười, chỉnh lại cặp kính hiệu Mont Blance trên sống mũi, anh tiến thẳng đến trước mặt hàng người mặc đồ đen nãy giờ đang đứng cúi đầu chào

_ Anh hai đã về!

_ Cầm cho tôi cái đống này với HanKyung

_ Dạ, thưa anh, chìa khóa xe của anh ạ.

_Cảm ơn

Anh đón lấy chiếc chìa khóa xe từ tay HanKyung, chiếc Roll Royce màu đỏ được đỗ ngay giữa cửa sân bay, những người đi qua không khỏi trầm trồ. Anh yêu thích hiệu xe Roll Royce, tiếng động cơ trơn mượt dù ở bất kì địa hình nào. Bước lên xe, anh vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, đôi mắt sáng, sống mũi cao cùng đôi môi dày quyến rũ hiện lên, đủ làm chết gục bất kì cô gái nào ở Seoul này. Chiếc xe lao vút đi, gió lùa vào tóc, qua lớp da láng mịn, tràn vào trong phổi. Jung Yunho đã trở về

~ Ring . .. . Hoàng tử đẹp trai ơi, có người gọi . . . Ring ~

_ Vâng, con về rồi, mai con sẽ đến chỗ bố mẹ, ok

Anh tắt máy, nhìn xuống đồng hồ, 6 giờ rồi, về nhà tắm giửa, nghỉ ngơi đến 12 giờ đi chơi bar là vừa. Yunho bấm máy ngay cho thằng bạn thân, một giọng trầm trầm đáp lại

_ Alô?

_ Alô gì? Tối nay bar không?

_ Hmn? Yunho ah? Mày đang ở đâu?

_ Tao về Hàn rồi, đang ở nhà cũ này

_ Thế hả?

_ Tao qua nhà mày rồi đi xe của tao nhé

_ Ok

Cái thằng này, về Hàn Quốc chẳng báo người ta một câu. Hắn tắt máy, vuốt nhẹ mái tóc xoăn, cô gái nằm bên cạnh kéo hắn xuống, những ngón tay lướt đều trên da thịt

_ Ai thế anh?

_ Bạn cũ, thân

Hắn mỉm cười rồi đặt lên môi cô ta một nụ hôn dài, 2 con người lại cuốn vào nhau.

Chap 2: Hội ngộ ( Trung )

~ Kính coong ~

~ Xoạch ~

Yunho hơi bất ngờ khi người ra mở cửa không phải là thằng bạn chí cốt của mình mà lại là một cô gái, chính xác hơn là một cô gái vô cùng quyến rũ

_ Anh là Yunho?

_ Ừ

Tác phong chuyên nghiệp trong giao tiếp trở lại với anh nhanh chóng, anh mỉm cười. Cô gái kéo anh vào trong nhà, đồ đạc khá là ngổn ngang

_ Em là Ji Eong, không ngờ bạn anh Yoochun lại đẹp trai thế này

_ Anh cũng không nghĩ thằng này lại kiếm được cô bạn gái xinh như em

Yoochun nãy giờ mới bước từ trong phòng tắm ra, chiếc khăn tắm quần hờ ngang hông. Yunho nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng lại trước đống bừa bộn trên giường - một đống condom, thằng bệnh hoạn này, bao nhiêu năm mà vẫn thế. Anh lên tiếng giục

_ Nhanh lên mày, qua giờ đẹp

_ Đi đến chỗ đấy mà cũng cần giờ đẹp hả mày

Yoochun cười, anh quàng tay qua eo Ji Eong, kéo cô lại gần rồi hôn cô, thì thầm

_ Em về đi, anh với Yunho đi có việc

_ Anh đi bar à?

_ Không, thằng kia mới là đi bar, anh chỉ dẫn nó đi thôi

_ Gọi cho em nhé

_ Anh sẽ gọi

Cô rời khỏi phòng ngay sau khi nháy mắt với Yoochun một cái. Anh nhìn thằng bạn, cười ngán ngẩm

_ Mày dụ đâu được em ý thế, dáng người mẫu đấy

_ Thằng này, mày đúng là không bao giờ đọc báo, người mẫu của công ty JYP đấy

_ Kinh nhỉ? Thôi đi

Cả 2 rời khỏi chung cư, phóng xe đến quán bar Mirotic. Yoochun mặc một chiếc sơ mi màu trắng, để lộ ngực, quần bò đen cùng mũ phớt trắng, hắn thích phong cách lãng tử, cũng vì thế mà người hắn yêu hầu như đều là nghệ sĩ hoặc làm trong nghành giải trí. Yunho lại chọn mặc đồ đen, không hiểu sao, anh có thiện cảm với màu đen hơn các thứ màu khác, nó khiến cho anh cảm thấy mạnh mẽ và tự tin hơn. Những cô gái ở bar gần như phát điên lên khi nhìn thấy 2 người. Họ bị quyến rũ ngay lập tức.

Yoochun thì đón nhận họ một cách nồng nhiệt, Yunho chỉ cười.

_ Sao mày không chọn lấy một em đi?

_ Để làm gì?

_ Chứ không phải mày đến đây để tìm một em cho đêm nay à?

_ Tao muốn thì hàng chục em cũng được ấy chứ vấn đề là...

_ Thôi mày đừng nhắc đến cái giao ước của gia đình mày nữa, khùng quá

Anh không nói gì, chỉ bật cười. 18 năm trước, mẹ anh nói cho anh biết rằng anh có một vị hôn thê và cũng trong ngày hôm ấy, anh nhận ra vị hôn thê của mình rất đẹp. Mái tóc đen dài, đôi mắt to, làn da trắng mịn, môi hồng chúm chím là thứ anh sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời. Cứ mỗi lần có một cô gái nào đó tỏ tình với anh là y như rằng, anh lại so sánh họ với vị hôn thê trong kí ức của mình và tất cả đều không thể đẹp bằng cô ấy.

Anh đã đợi, đợi đến một ngày lấy được cô gái ấy làm vợ. Yoochun kéo anh ngồi xuống ghế, bên cạnh là một người thanh niên. Vì mái tóc đen để dài gần như che kín khuôn mặt nên anh không để ý lắm. Yoochun cứ ngồi tiếp rượu cho anh, hơi rượu làm cả 2 lảo đảo theo tiếng nhạc của bar. Yunho nghiêng người rồi ngã vào người thanh niên bên cạnh, anh ta có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt to đen láy, cả môi nữa, nó mới đỏ và quyến rũ làm sao, da thịt gì mà lại mềm mại thế này. Cứ thế, anh đắm mình trong những lời khen về vẻ đẹp của người thanh niên. Rướn người, anh đẩy môi mình chạm vào môi cậu, cướp lấy lưỡi mềm một cách tham lam.

Khỏi cần nói cũng biết những người xung quanh shock tới cỡ nào. Yoochun thì đông cứng người không nói nên lời. Bartender thì đánh rơi cả cốc rượu, hàng người đứng gần đấy trợn tròn mắt nhìn anh. Còn cậu thanh niên ư, cậu ta shock tới mức mặt đỏ bừng lên, chỉ có anh là vẫn say mê với đôi môi vừa đánh cắp ấy. Cậu đẩy anh ra, giơ tay tát thằng cho anh một cái đau điếng, Yunho bừng tỉnh, hướng mắt nhìn cậu. Cậu lắp bắp, không ngừng lấy tay lau miệng

_ Anh . . . . anh làm cái gì thế hả?

_ Xin lỗi cậu, là do anh ta bị say quá thôi

Yoochun lúc này mới lên tiếng, mong cứu vãn được tình hình đổ vỡ này. Yunho vẫn ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào cậu

_ Cậu tên là gì?

_ Cái gì?

Cậu gắt lên, cái tên này, hỏi tên mình làm cái quái gì chứ

_ Cậu nói tên đi, tôi sẽ đền bù thiệt hại, cậu muốn bao nhiêu?

_ Cái tên này, cậu đây mà phải chờ mấy đồng bố thí của anh à? Nghe cho rõ đây, cậu đây là Jae Joong, Kim Jae Joong, nghe chưa?

_ Kim . . . Jae Joong? Là . . Jae Joong sao?

Anh lắp bắp, như không thể tin vào mắt mình, anh đưa tay lên rụi mắt

_ Phải, là tôi đấy, tôi mà cần tiền của anh sao?

_ Cậu biết tôi là ai không?

_Là ai chứ?

_ Tôi là Yunho . . . Jung Yunho

"Bỗng nghe thấy có tiếng mồ hôi của ai đó rơi tõm một cái"

_Yunho?

~ Flash back ~

~ Yunho . . . Jung Yunho, bạn phải nhớ cái tên này đấy

~ Vì sao?

Nó quay sang nhìn cậu, tỏ vẻ không hiểu. Cậu chống tay xuống ghế, vươn người về phía cậu, môi bỗng chốc có vị ngọt của kem

~ Vì mình và bạn sẽ còn gặp nhau dài dài

~ Flash end ~

Tình hình hiện tại ngay lúc này là có 2 con người, một đứng, một ngồi đang nhìn chăm chăm vào nhau. Yoochun kéo anh đứng dậy, quay ra nhìn cậu rồi hỏi

~ 2 người quen nhau à?

4 mắt lại nhìn nhau lần nữa, có thể nói là quen không nhỉ? Bất giác, cậu đứng dậy, rời khỏi quán bar trước hàng trăm ánh mắt đổ về mình. Anh vẫn ngơ ngác, chưa định thần lại được.

~ Đúng là một ngày chả ra sao

Cậu gắt gỏng, đôi chân mày khẽ nheo lại. Hình ảnh anh ngồi bệt dưới đất nhìn cậu chợt xuất hiện, tim đập nhanh mấy hồi.

~ Cái tên đó . . . đã trưởng thành như vậy rồi

Cậu vẫn không thể quên được cái ngày nụ hôn đầu tiên của mình bị cướp mất trong hoàn cảnh như thế nào. Lại còn sặc mùi socola nữa chứ, đắng nghét. Bỗng trong lòng rộn lên một thứ cảm xúc khó tả

~ Đến nụ hôn thứ 2 cũng bị tên đó cướp nữa

Jae Joong ôm đầu, đập trán vào vô lăng nghe cái bốp. Cái khuôn mặt, đôi môi và cả . . . . hơi nóng của anh ta nữa, chết tiệt, lại nghĩ đến nữa rồi. Cứ như thế, cậu đấu tranh tinh thần trong suốt quãng đường về nhà.

Yoochun khoác vai anh ra xe, đặt anh ngồi tựa vào ghế sau. Từ gương chiếu hậu hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt sưng vù lên vì cái tát của anh, cười:

~ Thằng này, mày có điên cũng để cho tao điên với chứ

~ . . . . .

~ Dù là chỗ quán bar nhưng mày cũng không thể hôn người ta như thế được, con gái thì không nói làm gì nhưng . . . .

~ Là con trai . . .

~ Ừ, là con trai . . . mà mày sao thế hả Yunho?

Từ nãy đến giờ, anh không quan tâm đến lời mà Yoochun nói, tất cả những gì còn lại trong đầu anh là: sau 18 năm, anh gặp được mối tình đầu của mình, và trong suốt 18 năm ấy, anh vẫn cứ tưởng người ấy, cô bé có đôi môi như trái cherry ấy là . . .

~ Là con trai . . . .

Trái tim của một thằng con trai tự nhiên nứt một mảnh, suốt bao năm nay, gái xinh đến tỏ tình mình không yêu, cuối cùng lại là vì một thằng con trai sao? Yunho, mày . . . lòng tự tôn của một thằng đàn ông trong mày ở đâu hả? Anh cứ thế độc thọai một mình trong khi thằng bạn thì đờ người ra

~ Bỏ mẹ . . . có khi thằng này say quá hóa điên rồi

Hắn quay xuống, đập cho anh một cú rồi lắc vai anh liên tục

~ Yunho! Tỉnh lại đi mày . . .

~ Yoochun ah . . .

~ Hmn?

~ Nếu tao nói là tao đã yêu một thằng con trai thì mày sẽ nghĩ như thế nào?

~ What? Mày lảm nhảm gì thế, tao đấm cho cú nữa giờ

~ Tao nói thật đấy

Anh mở to mắt, lấy bộ mặt thành thật nhất có thể để chứng minh cho thằng bạn là mình hoàn toàn tỉnh táo. Yoochun cứng miệng, nhìn thằng bạn không nói nên lời. Hắn mở cửa xe rồi chui xuống phía dưới ngồi, đóng cửa cái rầm. Huých thằng bạn sang bên cạnh, hắn hét:

~ Mày nói lại đi xem nào!

Anh kể tường tận cho hắn nghe, rằng anh đã gặp cậu như thế nào, yêu cậu ra sao và . . . . Hắn đạp cho anh 1 cái

~ Nhỡ nhầm người thì sao?

~ Nhầm? Nhầm thế nào được . . . mà có thể nhầm không?

~ Sao không? Đời thiếu gì người tên giống nhau, mặt cũng hao hao nhau

~ Ừ . . . cũng có thể

~ Thằng điên. Tốn thời gian của tao quá

Hắn đạp nốt cho anh một cú nữa trước khi leo lên đằng trước, phóng xe chở 2 đứa về nhà. Thấy điện thoại rung, anh nhấc máy

~ Dạ?

~ Chunnie ah, con đọc bản kê khai nhân sự chưa?

~ Chưa, sao mẹ?

~ Con còn nhớ cô Kim không?

~ Cô Kim Hee Min chứ gì, con nhớ

~ Ngày mai, con cô ấy, cậu Junsu sẽ đến thử việc đấy, con lo cho mẹ nhé

~ Vâng

Hắn dập máy, mắt nhìn thẳng vào đằng trước.

~ Ai thế?

~ Mẹ tao

~ Có việc gì à?

~ Công ty tuyển thêm nhân viên mới, mai phải đến sớm, đi bar với mày làm tao mệt lử rồi

~ Hehe

Chap 2: Hội ngộ ( Hạ )

~ Sáng hôm sau ~

~ Con chào bố mẹ, con đi làm đây

~ Ôi, Junsu nhà tớ lớn nhanh quá anh nhỉ?

~ Ừ . . . cả anh và em đều không còn trẻ nữa

~ Em già xấu anh chê anh chứ gì?

~ Ai bảo thế, Hee Min của anh là người xinh đẹp nhất trên đời

Nó cầm nhanh cái bánh mì nướng rồi chuồn ra khỏi nhà, vở kịch vợ chồng mặn nồng lại sắp được diễn rồi đấy. Mấy chục năm rồi, ngày nào nó cũng phải chứng kiến cái cảnh này, đưa tờ giấy lên trước mặt, nó đọc nhanh dòng chữ: " Văn phòng giám đốc ở tầng số 9, khu Chae Goong, tòa nhà số 1 ". Không hiểu ông giám đốc này nhìn như thế nào nhỉ? Chắc lại đầu hói bóng lên, dê già dê trẻ đủ kiểu rồi, quen quá mà. Từ khi còn bé, Junsu đã luôn được bố cho đi gặp những ông trùm kinh doanh ở đất Seoul và hầu hết ấn tượng về họ của nó là như trên. Nó xuất hiện ở văn phòng lúc 8h30', hình như giám đốc còn chưa đến, hướng mắt về phía ghế chờ, có một người thanh niên đang ngồi đấy

~ Chào anh!

Nó cười hớn hở, sán lại ngồi cạnh người thanh niên, mái tóc xoăn màu nâu rất đặc biệt

~ Em là nhân viên mới ở đây, xin được anh chỉ giáo

Nó cúi đầu chào, nhoẻn miệng cười, đôi mắt một mí híp lại, lộ ra hàm răng trắng bóc. Người thanh niên quay sang nhìn nó, mái tóc nâu được tỉa ngắn, ôm sát vào mặt, mắt anh ta cũng màu nâu, làn da trắng tương phản với đôi môi đỏ mềm, có thể nói rằng, anh ta rất đẹp, một vẻ đẹp quyến rũ. Nó bị đánh thức khỏi suy nghĩ ấy bởi câu hỏi của người thanh niên

~ Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Wow, giọng anh ta trầm quá, chẳng hợp với khuôn mặt gì cả, kì lạ thật đấy. Nó nhanh nhảu

~ Em năm nay 18, anh tên là gì?

~ Hmn? Ah . . . Yoochun . . Park Yoochun

~ Oh . . . ra là Yoochun hyung, anh cũng là nhân viên ở đây à?

Thấy vẻ mặt ngây ngô của nó, hắn mỉm cười

~ Cũng có thể nói như vậy

~ Ah . . . anh có biết giám đốc ở đây trông như thế nào không?

~ Trông như thế nào ư? Hmn . . . cậu nghĩ trông như thế nào?

~ Em nghĩ là chắc hẳn đầu ông ta phải hói bóng và rất lùn hơn nữa còn rất dê nữa

~ Vậy ư?

Hắn bật cười trước sự ngạc nhiên của nó, lấy hai tay ôm bụng, hắn oằn mình xuống ghế, đã lâu lắm rồi, hắn không cười như thế.

~ Sao anh lại cười

Nó cũng nhoẻn cười khi nhìn thấy hành động của anh, bất chợt, cô thư kí chạy đến

~ Giám đốc, tập tài liệu của giám đốc đây.

~ Cảm ơn cô

Hắn bình thản đỡ lấy tập tài liệu từ tay cô thư kí, nó vẫn đang trợn tròn mắt, không nói được nên lời.

~ Trong phòng giám đốc ~

Nó đưa mắt đi quanh phòng, cố tránh để không nhìn phải hắn, hai tay đan chặt vào nhau. Tiêu rồi, ngày đầu tiên đã như thế này rồi, còn nói người ta hói đầu nữa chứ. Aissh. Hắn chống cằm lên tay, mắt hướng về phía cậu, thích thú.

~ Sao cậu lại nghĩ là tôi hói đầu

Yoochun bất ngờ đặt ra câu hỏi, nó luống cuống

~ Tại . . . tại . . . tại vì thường thì giám đốc phải trông như thế . . .

~ Ý cậu là tôi không có tướng của một vị giám đốc đúng không?

~ Không phải là như vậy đâu ạ

Nó lại cúi đầu xuống, mày đi chết đi Junsu, hết người để nói chuyện rồi hay sao mà lại vớ đúng giám đốc chứ

~ Thế cậu thấy tôi ra sao?

~ Sao là sao ạ?

Nó ngẩng mặt lên, mắt mở to nhìn hắn

~ Là trông như thế nào ấy

~ Ah . . . giám đốc . . . trông như . . tay chơi vậy

~ Hmn?

Hắn lại phá lên cười, nó thì cứ thở dài sườn sượt, oh man, mình lại nói gì sai à?

~ Tay chơi là sao?

~ Là . . . giám đốc rất . . . đẹp trai, đúng rồi giám đốc rất quyến rũ

Nó nói giọng có vẻ quả quyết, cuối cùng cũng nói được một câu nịnh bợ cho ra hồn.

~ Đàn ông con trai sao lại khen tôi quyến rũ ?

Càng ngày hắn càng thích việc bắt bẻ từng lời nói của nó, nó càng nói, hắn càng trêu. Một bên miệng cứ nhếch lên liên hồi

~ Vì . . .

Aisssh, sao càng nói càng sai thế này? Mồ hôi chảy ướt đẫm trán nó, rõ ràng có điều hòa mà sao nóng thế nhỉ? Cuối cùng, sau gần 1 tiếng bức cung thằng bé, hắn đứng dậy, mỉm cười, vỗ vai nó

~ Thôi bây giờ muộn rồi, tôi với cậu đi ăn

~ Đi ăn? Em với giám đốc ạ?

~ Ừ, không được à?

~ Không, được chứ ạ

Nó nhanh nhảu, gạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nó chạy theo hắn - như một chú cún con chạy theo chủ của mình. Hắn dẫn nó đến một quán mì cũng khá bình thường, ý nó là phục vụ bình thường, trang trí trong quán cũng chẳng có gì đặc biệt, đồ ăn thì chỉ là mì thôi mà. Thấy nó ngồi chống đũa, hắn cười

~ Sao cậu không ăn đi?

~ Ah . . .dạ? Tại vì . . . em đang nghĩ

~ Hmn? Nghĩ cái gì, không phải lo tiền bạc đâu, tôi khao mà

Yoochun rút ví ra rồi để lên bàn như để chứng minh hắn sẽ chi trả cho bữa ăn này. Nó lắc đầu quầy quậy, đưa sợi mì lên miệng

~ Tại sao giám đốc lại mời em đến đây ạ?

~ Hmn? Vì quán này ăn cũng được mà lại gần nên tôi đưa cậu đến đây, không được sao?

~ Không phải là không được ạ, mà là nhìn giám đốc ít ai nghĩ sẽ đến nơi như thế này

~ Ah . . vậy sao

Hắn lại mỉm cười, nó không hiểu vì sao hắn lại hay cười đến vậy, hai bên miệng hắn không ngừng giãn ra bởi những nụ cười. Cả hai tiếp tục ăn mì cho đến khi điện thoại của hắn rung

~ Yoochun honey ah! Là Ji Eong honey đây ~

~ Em ah?

~ Anh đang làm gì thế?

Hắn hướng mắt lên nhìn cậu, buông đôi đũa xuống bát mì

~ Anh đang đi ăn với đồng nghiệp

~ Đi ăn với em đi

~ Bây giờ?

~ Uhm . . không được sao?

Đầu dây bên kia phát ra những tiếng eo éo đủ to để nó có thể nghe được, cộng thêm cả nhạc chuông nữa thì nó đoán chắc là bồ giám đốc rồi. Còn trẻ mà lại đẹp trai như vậy, cô nào có diễm phúc quá . . .

~ Cậu này!

~ Dạ?

~ Cậu ngồi ăn đi nhé, tôi đi có việc

~ Giám đốc cứ đi đi, em cũng phải về công ty nhận việc mà

~ Ok

Hắn lấy từ trong ví ra mấy đồng tiền lẻ, kẹp dưới bát mì - ah cũng phải, hắn đã hứa là sẽ khao bữa ăn này mà. Nó nhìn hình ảnh hắn từ từ đi ra xe, mái tóc nâu khẽ bay theo ngọn gió thu, giám đốc quả là người kì lạ, và nó đã phán xét hắn như thế đấy. Nó bắt taxi về nhà, tuy nhà nó muốn nó có ôtô đưa đón riêng nhưng nó cho rằng như vậy sẽ rất bất tiện, hơn nữa, nó không thích bị chú ý, hình ảnh của anh nó đã là quá đủ rồi. Trời cũng xẩm xẩm tối, công việc không có gì nhiều, đơn giản chỉ là ngồi văn phòng, đi photocopy tài liệu rồi nhận điện thoại, nó còn quá trẻ, người ta sẽ không giao việc gì khó khăn. Một ngày đầu tiên của nó qua đi

Căn phòng rực lên một thứ mùi vị nồng lên khó tả, có lẽ là vì họ làm chuyện đó quá nhiều lần rồi. Thân thể hắn chuyển động nhanh hơn, thúc đẩy sâu vào trong cơ thể Ji Eong. Chiếc giường rung bần bật bởi việc mà 2 người đó đang cố gắng hoàn thành. Nghĩ cho cùng, hắn chọn cô cũng chỉ vì cô chịu được sự bền bỉ của hắn. Từ năm lớp 11, Yoochun nhận ra bản thân mắc một chứng bệnh khó chữa hay nói là nan y cũng được - bệnh nghiện tình dục.

Hắn có thể nhịn cơm nhiều ngày chứ nhìn nhịn sex 1 ngày là đủ để chết rồi. Cô ta bấu chặt lấy cổ hắn, hơi thở gấp gáp phả vào ngực ấm nóng, trong một giây, chỉ một giây thôi . . . hắn đã nhầm khuôn mặt cô với khuôn mặt của cậu nhân viên mới. Châm điếu thuốc lên, sau những cuộc mây mưa, hắn thích làm một điếu, người ta thường bảo " Nhất tình nhì thuốc " mà, có cả 2 thứ bên mình là hắn toại nguyện rồi. Mỉm cười một mình

~ Cậu ta tên là gì nhỉ? Junsu?

Để ý thấy người yêu ngồi cười một mình, Ji Eong sán lại gần hắn, vuốt ve bờ ngực rắn chắc

~ Anh cười gì thế?

~ Hah?

~ Anh vừa cười đấy

~ Vậy sao. Anh không biết đấy

Hắn lại mỉm cười, tắt điếu thuốc, hắn trùm chăn lên quá đầu, che đi hai cơ thể lõa lồ, chìm dần vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro