Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Vì sao tôi mất ngủ? ( Thượng )

~ Anh ơi!

~ Anh! Anh ah!

~ Huh?

Cậu giật nảy mình, cả phòng họp im phăng phắc. Oh man, mình đã làm gì thế này? Kim Jae Joong, mày điên hay sao mà đang họp thì lăn ra ngủ thế hả, lại còn mơ cái gì thế không biết. Cậu tự lẩm bẩm một mình, từ sau sự vụ ở quán bar, cậu bị ám ảnh khá nhiều, nếu không muốn nói là đêm nào cũng mơ thấy cái bản mặt tên Yunho. Hai hốc mắt cậu dần thâm quầng lại, Changmin không khỏi lo lắng

~ Anh không sao đấy chứ? Nếu mệt thì nghỉ đi

~ Anh không sao, chỉ là hơi khó ngủ thôi

~ Vậy sao? Em biết một phương pháp chữa bệnh khó ngủ đấy

~ Phương pháp gì?

~ Tại phòng tắm hơi ~

~ Changmin ah! Em có chắc không đấy

~ Chắc mà . . . mỗi lần không ngủ được em toàn xông hơi rồi về nhà lăn ra ngủ được liền

~ Aissh, nhớ là chắc đấy nhé, ôi nóng quá

Cậu than thở khi cái hơi nóng ngùn ngụt ấy bao quanh cơ thể. Từng cơ quan bộ phận của cậu như được luộc chín. Cầu mong là cách này làm cho mình không mơ thấy anh ta nữa. Thực sự thì người ta vẫn có cậu, " Ghét của nào trời trao của ấy " - không hiểu đối với mọi người thế nào chứ đối với Jae Joong, triết lí này lại được áp dụng triệt để.

Cái bóng dáng quen quen lù lù bước vào phòng tắm hơi làm cậu không khỏi giật mình. Không lẽ là . . .

~ Mày có chắc đây là phòng tắm hơi tốt nhất không đấy?

~ Dạ chắc mà anh hai, bọn em tắm khắp nơi và thấy ở đây tốt nhất

~ Aissh, nhớ là chắc đấy, sao mà chưa gì đã nóng thế này ( câu này quen quen quen o_0 )

Oh shit! Đúng là anh ta rồi, cái mái tóc đấy, cái khuôn mặt làn da ấy, nhầm thế nào được. Sao số mình lại đen thế cơ chứ. Nghĩ đến đấy, cậu lập tức quay mặt đi, cốt không để bị nhận ra nhưng ông trời đúng là trêu người.

~ Này cậu!

~ Aishh . . . cầu mong không phải gọi mình . . .

~ Cậu xoắn khăn hai bên tai ngồi phía trái cửa ra vào . . .

~ Aissh . . chết tiệt

~ Có chuyện gì không?

Cậu cố né tránh tia nhìn của anh, cúi gằm mặt xuống. Yunho không để ý đến cậu, thực tế ra thì anh chỉ đang chú ý đến cái cục xà bông bên cạnh cậu thôi

~ Cho tôi mượn cục xà bông được không?

~ Hmn? Được, anh lấy đi

Cậu đưa cục xà bông cho anh, mặt vẫn quay đi. Tay chạm tay, cục xà bông thì chẳng thấy cầm chỉ thấy . . . một đôi mắt nhìn rất mãnh liệt

~ Này cậu? Tôi gặp cậu chưa

~ Chưa . . . chưa

~ Thế sao cậu lại quay mặt đi?

~ Aissh . . đã nói là chưa mà sao anh hỏi nhiều thế

Cậu phát cáu, xoay người lại nhưng chẳng may lại trượt chân. Bàn tay trắng muốt, mềm yếu vô tình kéo theo chiếc khăn quấn ngang hông của anh rơi xuống.

Một giây im lặng

Hai giây im lặng

Đến giây thứ ba, hình như có tiếng phụt máu mũi

Anh thì shock không nói nên lời, mặt cậu đỏ bừng. Trong cái trạng thái này thì thực sự . . . thực sự " cái đó " của anh chỉ cách mặt cậu có 6 phân thôi. Cả phòng tắm như đứng yên lại, tiếng dội nước ào ào cũng ngừng hẳn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh và cậu. Aisssh, mình thật là đen quá mà. . . . . .

30 phút sau

~ Cậu tỉnh hẳn chưa?

~ Umn . . . tỉnh rồi

Cậu ngồi dậy, gỡ bỏ chiếc khăn lạnh trên trán ra, hơi nóng của phòng xông hơi vẫn còn làm cậu choáng váng, hai má ửng hồng lên. Nhớ lại chuyện cách đây nửa giờ, aissh, muốn cắm mặt xuống đất quá

~ Này cậu!

~. . . . . .

~ Cậu phải chịu trách nghiệm đi

~ Cái gì chứ?

~ Thân thể là thứ quý của con người vậy mà cậu cho người ta nhìn thấy hết của tôi rồi, sao bây giờ?

~ Sao . . sao gì chứ? Có phải tôi cố tình đâu

Cậu ngập ngừng, mắt lảng lảng đi chỗ khác. Bây giờ mà nhìn thẳng vào mắt anh ta thì ngượng chết mất. Yunho vẫn từ tốn uống hết cốc cafe

~ Có cố tình hay không thì việc cũng đã rồi, cậu chịu trách nghiệm đi

~ Vậy . . vậy còn anh thì sao . . việc anh hôn tôi ở quán bar thì sao?

~ Ah . . việc đó là do tôi say với lại

~ Với lại gì . . . ngụy quân tử

Cậu chu miệng ra rồi thở hắt một tiếng. Anh bật cười

~ Cậu gọi tôi là ngụy quân tử?

~ Phải, tôi gọi đấy

~ Cậu gọi chồng mình là ngụy quân tử?

~ Ai là chồng tôi?

~ Tôi

~ Tôi quen biết anh hay sao?

~ Thế có quen không?

~ Anh . . .

Lại cứng mồm nữa, không hiểu sao với các đối tác cậu nhanh mồm là vậy mà cứ đứng trước anh với bố mẹ là y rằng bị bắt vía, không nói được nên lời. Aissh, cái lời hẹn ước hôn sự chết tiệt đó. Anh nhìn sang cậu, đôi mắt đen dường như rất ấm

~ Tôi . . vốn đã rất thích cậu

~ Huh?

~ Từ lần đầu tiên gặp, tôi đã tưởng cậu là con gái nên đã thích cậu nhưng . . .

~ Vỡ mộng hả?

~ Uh . . .haha . . . cũng gần như thế

Anh bật cười lớn, khiến cậu cũng phải bụm miệng cười. Đột nhiên, tiếng cười tắt hẳn, cậu nhận thấy hơi thở của anh phả đều trên da thịt

~ Đừng lo, về cái hôn sự gì đó, không thành đâu

~ Hả?

~ Vì cậu là con trai nên tôi không có hứng thú đâu

~ Phù ( cuối cùng tên này không biến thái đến nỗi đó )

~ Nhưng . . . .

~ Này . . . sao đang lọt tai mà lại thêm từ nhưng vào làm gì?

~ Cậu vẫn phải đến buổi ra mắt

~ Why?

~ Gia đình cậu muốn, gia đình tôi muốn chứ không phải tôi muốn đâu

~ Hừm

Anh ta nói cũng đúng, dù cho cái hôn sự của khỉ ấy có thành hay không thì cậu cũng vẫn phải đến buổi ra mắt, vui lòng cha mẹ mà, trách nghiệm của mọi đứa con trên thế giới. Cậu nhìn anh, gật đầu

Cuối cùng thì cậu cũng lết về được đến nhà, hóa ra " tắm hơi xong rồi về nhà lăn ra ngủ được liền " là do mệt quá mà lăn ra ngủ. Để ý thấy cửa không khóa, cậu khựng lại, quái lạ thật, trước khi đi mình có khóa cửa mà, hay là . . . hay là có trộm. Nghĩ đến đây, cậu rón rén đẩy cửa vào, tay vơ vội cái ô. Có tiếng động lạ . . . .

~ Oái!

Trước mắt cậu là đứa em - Junsu, đang lấy tay đỡ cú đánh từ cái ô của cậu. Hóa ra là để mừng ngày làm việc đầu tiên, nó đã lén lút đến nhà cậu, mua sẵn đồ ăn và chỉ chờ để làm cậu bất ngờ. Điều đáng tiếc là . . .

~ Aishhh. . . hyung nhẹ tay chút đi

~ Hyung xin lỗi, ai bảo em đột nhiên lén lút thế làm gì

~ May mà hyung cầm cái ô, chứ vớ được con dao thì giờ em chầu ông bà liền rồi

Nó bật cười, tay xoa xoa chỗ sưng tấy trên da thịt, trông cậu gầy thế mà đánh khỏe thật. Jae Joong xấu hổ, liền chồm người lên cắn vào cổ nó một cái - tội làm hyung giật mình. Thế mới biết không nên làm Jae Joong giật mình. Bữa tối hôm ấy, hai anh em ăn bibimbap rồi lăn ra ngủ như chết.

Chap 3: Vì sao tôi mất ngủ ( Hạ )

Lần này nó rút kinh nghiệm, dậy sớm hơn, vệ sinh cá nhân nhanh rồi vội đến công ty. Hôm qua gây ấn tượng xấu với giám đốc, hôm nay phải cố lên, nó đã tự nhủ trong lòng như thế. Hôm nay, giám đốc mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen chỉnh tề ngự trị trên cổ, quần tây. Hắn đúng là rất hợp với kiểu quần áo như thế này, như thường lệ, cả công ty quay ra nhìn hắn chăm chú, phụ nữ thì suýt xoa thèm muốn, đàn ông thì tôn vinh làm đức vua, cuộc đời hắn là sự hoàn hảo.

Hắn đi lướt qua cầu thang máy, thấy bóng hình quen thuộc, lui bước lại. Cậu nhân viên mới - nó, đang đứng đần mặt ra trong thang máy, hắn bước vào

~ Chào cậu!

Hắn mỉm cười một nụ cười xã giao, hàm răng trắng đều tăm tắp được phô ra. Nó quay ra nhìn hắn, khẽ cúi đầu xuống

~ Chào giám đốc!

~ Là anh.

~ Dạ?

Nó ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của hắn

~ Là chào anh chứ, tôi còn trẻ mà cứ gọi giám đốc mãi nghe già lắm

~ Ơ vâng . . .

Nó dạ lí nhí, giám đốc khó chiều thật đấy. Để ý xung quanh, bây giờ nó mới nhận ra trong thang máy ngoài hắn ra thì chỉ có nó. Cuộc đối thoại kết thúc, không gian cũng dần trở nên ngột ngạt, nhất là trong cái chỗ chỉ vỏn vẹn có 5m2 này. Hắn quay sang nhìn nó, đôi mắt nâu lướt từ khuôn mặt bầu bĩnh cho đến lớp da dưới dưới cổ trắng nõn, mà khoan đã, hình như có cái gì đó không trắng . . .

Yoochun cố nhìn kĩ lại, trên cổ nó, có một vết thâm, không sậm màu nhưng đủ để hắn nhận ra đó là gì.

~ Cậu có người yêu rồi à?

~ Dạ? Ah . . chưa ạ, có sao không ạ?

~ Không, chẳng sao cả

Nói xong rồi thì cánh cửa thang máy cũng mở ra, hắn bước nhanh về văn phòng, trong cái nhìn ngơ ngác của nó. Lại một lần nữa, nó thấy giám đốc thật kì lạ, đúng là những người giỏi thì thường kì lạ. Nó chăm chỉ với công việc được giao, toàn những việc dễ dàng, phải cố lên. Tuy nó không cầu tiến như anh mình, nhưng nó cũng muốn làm bố mẹ vui lòng và có thể cố gắng hết sức mình.

Giờ nghỉ trưa, mọi người đều đã đi hết. Nó vẫn ngồi ở ghế, hôm nay trời có vẻ đẹp, không có tí gợn mây nào, cứ thế, nó ngồi ngẩn người ra, không hề biết có người đang nhìn mình. Hóa ra là phán đoán của nó sai bét, do công việc nhiều, nên phải làm ở công ty đến tối mới được về. Trời mưa xình xịch, sấm sét nổ ầm ầm trên mái nhà. Từ nhỏ nó đã rất sợ mưa, không hiểu là vì sao nữa, chỉ biết là đến lúc có thể nhớ được nhà mình ở đâu thì đã sợ mưa rồi.

Tòa nhà bị sập điện, mọi thứ bỗng chốc tối om, yên lặng. Nó co rúm người lại, oh man, có cần phải như thế này không? Quờ quạng xung quanh, nó mong là vớ đựợc cái gì để chiếu sáng nhưng không, qủa thật là chẳng có cái gì ngoài đống giấy tờ. Bỗng, nó nghe có tiếng bước chân, tim đập thình thịch, có khi nhảy cả ra khỏi lồng ngực. Nó ngồi im một chỗ, không cả dám thở, nhỡ là kẻ xấu thì sao, tối thế này, biết thế nào mà lần.

Tiếng bước chân ngừng lại, nó hé mắt quay ra nhìn

~ Ahhhhhhhhh!

Nó ngửi thấy mùi Chanel 5 nồng nặc quanh mình, nằm lên cả cái gì rất êm nữa, nước - một giọt nước lăn dài trên môi nó. Mở mắt, nó nhìn thấy giám đốc!!

~ Ah . . . umn . . . umn

~ Suỵt, bình tĩnh đã

Hắn gắt gỏng vì sự phản ứng của cậu, bàn tay to lớn không ngừng che kín cái miệng đang gào lên ấy. Sau 5', cuối cùng nó cũng bình tĩnh ngồi dậy và đỡ lấy cốc nước từ hắn

~ Cậu làm tôi sợ đấy!

~ Dạ . . . sao em lại ở đây ạ?

~ Cậu hét lên rồi ngất xỉu, không đưa cậu về đây thì chẳng lẽ để cậu ở công ty sao

~ . . . . em cảm ơn . . .

Nó cúi xuống uống ngụm nước, nước gì mà vừa đắng vừa cay, như là rượu ấy, mà hình như là rượu!! Nhận thấy sự thay đổi từ khuôn mặt cậu, hắn cười

~ Là rượu đấy, nhưng loại nhẹ thôi, nhà tôi không có nước lọc

~ Vâng, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?

~ 1h sáng nếu cậu quan tâm

~ 1H SÁNG Ạ?

Lại một lần, hắn khó chịu bịt hai tai, sao cái cậu này thích hét thế nhỉ.

~ Chết em rồi . . .

~ Làm sao?

~ Bố mẹ em giận chết mất, em mượn điện thoại được không ạ?

~ Lấy đi, phía bên phải ấy

Nó ngồi dậy, đi về phía cái điện thoại, ngón tay bấm số nhanh thoăn thoắt. Sau cuộc nói chuyện kéo dài 15', nó quay ra cúi đầu lễ phép

~ Giám đốc cho em ngủ nhờ đêm nay được không?

~ Không!

Hắn trả lời dứt khoát đến mức làm nó thất vọng. Bây giờ đêm rồi về sao được nữa, thôi đành vậy . . . nó tính quay ra cửa, đi giầy để đi thì . .

~ Tôi đã nói là gọi tôi anh cơ mà

~ Ơ . . .

~ Cậu ngủ ở đây cũng được

~ Dạ . . .

Hắn quay đi, mặc cho cậu ngồi đấy. Thế là đêm nay, cậu ngủ ở nhà giám đốc. Nhà thì rộng nhưng lại chỉ có một phòng ngủ, salon lại không có, nó chần chừ không biết có nên ngủ trên giường không

~ Cậu đứng đấy làm gì, theo tôi

Hắn bước từ phòng tắm ra, thân thể rắn chắc hiện lên trước mắt nó, bất giác đỏ mặt. Chiếc khăn tắm được vắt lên mái tóc ướt rượt, Từng giọt nước nhỏ xuống nền nhà lạnh ngắt, nó đi theo hắn vào phòng ngủ, tim đập nhanh.

~ Cậu thích nằm trong hay nằm ngoài

~ Dạ? Ah . . . nằm trong ạ

~ Vậy nằm lên đi

Nó khẽ gật đầu, leo lên giường nằm. Sao giám đốc ở một mình mà lại mua giường rộng thế nhỉ, chắc nằm cho thoải mái. Nó luốn tay xuống gối, thấy cái gì cộm lên liền lôi ra nhìn - condom. . . . Đỏ mặt lần thứ hai. Nó đút lại vào trong gối, phủ chăn kín đầu, cố nhắm mắt để ngủ cho nhanh, chẳng buồn nhìn lại xem hắn thế nào. Yoochun bắt đầu leo lên giường, hắn nằm ngửa ra rất thoái mái, mặc cho nó nằm co ro một góc. Đến nửa đêm, tư thế cả hai lại thay đổi cho đến sáng thì . . .

Nó mở mắt, hơi thở của giám đốc phả đều vào mặt. 2 con người đang nằm quay mặt vào nhau. Nó thề là hai người nhau gần đến mức nó có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên da mặt hắn. Mà công nhận, da giám đốc mịn thật, như da em bé, nó đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn, rất nhẹ thôi, nó sợ giám đốc sẽ tỉnh. Rồi nó ngồi dậy, mặc áo và tiến thẳng ra cửa. Phải đi trước khi hắn tỉnh dậy.

Cánh cửa đóng rầm một cái. Hắn mở mắt, đưa tay lên má - cậu ta chạm vào má mình . . . phải, nó đã chạm vào má hắn. Cho đến khoảng thời gian ấy, hắn vẫn không hề biết rằng, hắn và nó là dành cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro