Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: Không bệnh mà ốm

Hôm nay, công ty không nhiều việc, nó cứ ngồi ngẩn ra đấy, đã 10 giờ rồi mà hắn chưa đến. Hay giám đốc bị bệnh - chắc là không đâu, sáng nay sờ không thấy nóng mà - " sờ ". Mặt nó đỏ bừng lên, sáng nay nó đã sờ mặt giám đốc - nghĩ lại thấy hình như mình đã bị mắc chứng quái dị của hắn rồi. Một người ở công ty thì vẫn đang bay bổng với những suy nghĩ của trẻ mới lớn, một người nằm nhà thì co ro bốn góc giường.

~ Ắt xì! Aissh . . . sao tự nhiên lại ốm thế này không biết

Hắn gào lên trong khi tay vò rối tung mái tóc xoăn nâu, từ nhỏ đến giờ hắn rất ít khi bị ốm, nhất là bị ốm vì lí do lãng xẹt như thế này. Nguyên nhân khiến cho vị giám đốc 35 này ốm là do, đêm qua, cậu nhân viên mới - tức Junsu ngủ mà quấn hết cả chăn vào người, đến nửa đêm lạnh thì lại không dám đánh thức cậu ấy dậy. Cho nên sáng nay mới sốt cao như vậy. Đột nhiên trong lòng ấm ức như trẻ con

~ Rõ ràng là giường của mình . . . chăn của mình TT^TT

Chuông cửa bỗng kêu liên hồi, hắn gắt gỏng lết thân mình ra xem là ai, mở cửa

~ Hello mà . . .y. Mày ốm hả?

~ Còn hỏi nữa?

Yunho nhìn thằng bạn thê thảm từ đầu đến chân, chỉ đừng từ xa thôi mà anh cũng cảm nhận thấy hơi nóng bốc ra từ hắn, thằng này ốm rồi. Hắn để mặc anh vào nhà rồi lăn lên chiếc giường yêu quí của mình. Anh nhìn quanh nhà, cười khểnh

~ Cô người yêu của mày đâu mà để ốm vạ vật thế?

~ Sang Singapore chụp ảnh quảng cáo rồi

~ Ah . .. . . thế sao mà ốm?

~ Nằm không tự nhiên ốm

Hắn đáp cụt lủn, anh đưa li rượu vang cho hắn. Hơi rượu làm hắn cảm thấy đỡ hơn một chút. Cơ thể nóng ran lên, đầu óc thì quay cuồng, thế là trong cuộc đời, lần thứ 3 trong đời hắn bị ốm. Yoochun nhìn thằng bạn lúi húi với một đống túi đồ, hỏi

~ Mày làm gì thế?

~ Tao lấy đồ cho hai đứa mình ăn

~ Hả? Tao có nghe nhầm không đấy hả Yunho?

~ Thế mày có ăn không?

Anh ngừng hẳn việc bày thức ăn ra bàn, quay ra nhìn hắn. Nếu hắn thích đi ăn hàng thì anh lại thích ngồi nhà nhấm nháp một cái gì đấy, đặc biệt là ngồi nhấm cùng thằng bạn thân. Vậy mà, hắn lại lăn ra ốm. Chuông cửa lại tiếp tục reo.

~ Mày ra xem ai đi, Yunho!

Anh chạy ra gần cửa, hé mắt qua cái lỗ nhỏ, hình ảnh một cậu thanh niên tóc vàng đang đứng hiện ra trước mắt

~ Có cậu nào tìm mày này

~ Tao có quen cậu nào đâu mà . . . khoan . . . tóc vàng đúng không?

~ Ừ, tóc vàng, có quen không để tao mở cửa

~ Mở đi!

Anh mở cửa, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của nó. Nó nhìn thấy anh - không phải hắn, chỉ lúng búng trong mồm được vài câu

~ Ah . . . em xin lỗi, hình như nhầm nhà . . .

Xong rồi nó té thẳng ra thang máy, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói to

~ Cậu tìm Yoochun đúng không

Nó khựng lại, hướng mắt nhìn anh

~ Dạ vâng!

~ Vậy vào đi, đúng nhà rồi

Nó rụt rè cởi giầy rồi bước vào trong nhà, mới tối qua nó còn ngủ đây tới sáng cơ mà, sao bây giờ lại cảm thấy ngại ngại. Mùi mì bốc lên, thơm rực cả căn phòng, nó nhớ ra mình chưa ăn gì. Cái bụng đúng lúc này thì lại réo lên đòi biểu tình. Giám đốc nằm trên giường, đắp chăn ngang ngực, một tay gác lên đầu, hình như hắn mệt. Nó tiến gần hơn về phía chiếc giường, hơi nóng từ hắn hình như chuyển cả sang nó, mặt nó đỏ bừng.

Nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt. Cậu nhân viên mới đã đứng đó, trông cái mặt kìa, cứ như hắn sắp sửa làm gì có lỗi với nó vậy, một nụ cười được giấu đi sau bàn tay lớn. Yunho vẫn đang lúi húi trong bếp, vừa nấu vừa hát bài gì kì lắm, hình như là 3 con gấu ( _ _ " ). Nấu xong, bê mì ra thì đã thấy cậu thanh niên nằm trên giường, sau lớp chăn và được bọc kín bởi tay thằng bạn mình, biến thái thật

~ Ah . . . .không phải như anh nghĩ đâu ạ

Nó lắp bắp, vòng tay hắn siết qua eo làm nó không di chuyển được, đành nằm im mà chịu trận

~ Flash backs ~

~ Ắt xì!

~ Giám đốc không sao chứ ạ?

~ Cậu nhìn tôi có khỏe không hả?

Hắn đáp cộc lốc, quay mặt đi không thèm nhìn nó. Nó thấy hình như giám đốc giận, mà giận chuyện gì nó cũng không biết nữa, đột nhiên bản thân lại thấy thật có lỗi. Nó lấy trong túi đi làm ra cái cặp nhiệt độ, sát lại gần hắn. Hơi thở nó phả vào cổ hắn đều đều, không hiểu có phải là do cơn sốt không, người hắn nóng quá.

~ Giám đốc quay ra em cặp nhiệt độ cho

Hắn xoay người lại, cầm tay nó kéo mạnh xuống giường, mất đà, nó ngã vào hắn. Được thể, hắn quàng 2 tay qua eo, thắt chặt lại, không bỏ ra nữa.

~ Giám . . . giám đốc làm gì thế?

~ Chẳng phải cách này sẽ nhanh hơn sao, tôi ghét cặp nhiệt độ lắm

Yoochun dụi dụi cằm vào đầu nó, một mùi hương nhẹ thoải qua mũi, rất dễ chịu

~ Flash end ~

Anh vừa ăn mì vừa nhìn hai đứa bọn nó. Yoochun thì dựa lưng vào thành giường, quấn chăn ngang vai còn Junsu thì ngồi lọt thỏm trên đùi của hắn, aissh, trông thật trướng mắt

~ Mày bỏ cậu ấy ra được không?

~ Tại sao chứ?

Hắn hút nhanh sợi mì, cười khểnh

~ Mày không sợ bạn gái mày nhìn thấy ghen à?

~ Tao có làm gì đâu mà ghen

~ Aissh, thằng bệnh hoạn

Cả hai vẫn cứ đấu đá nhau mà không hề để ý rằng mặt nó đã đang đỏ bừng vì xấu hổ, anh ấy nói cũng đúng, nếu bây giờ người yêu giám đốc nhìn thấy thì sao. Tuy không có việc gì nhưng mà . . .

~ Cậu nghĩ gì thế, không ăn ah?

~ Dạ? . . . Có ạ . . mà giám đốc này

~ Sao?

~ Em nghĩ là đã đo nhiệt độ đủ lâu rồi đấy ạ

~ Thế tôi sốt bao nhiêu độ?

~ Dạ? Em cũng không biết nữa

~ Vậy có nghĩa là chưa đo được đúng không?

~ Dạ . . .

Hắn đắc chí với câu hỏi vừa bó tay vừa phản khoa học vô cùng của mình. Làm gì có chuyện đo nhiệt độ bằng cơ thể người khác cơ chứ ( _ _" ). Vậy là Junsu nhỏ bé ngờ nghệch của chúng ta lại phải ngồi yên cho giám đốc ôm thêm 15' nữa. Có tiếng điện thoại reng, tim nó ngừng cả đập, nó không hiểu vì sao nữa, có lẽ vì nó tưởng rằng đó là điện thoại từ người yêu hắn, mà cho dù có thế thì cũng có sao chứ .. .. Nó hướng mắt lên nhìn hắn, mái tóc vàng lòa xòa cạ cạ vào cằm thấy nhột nhột, hắn ấn đầu cậu xuống

~ Nhột!

~ Giám đốc hình như điện thoại của giám đốc . . .

~ Đâu có, ah, Yunho, điện thoại mày kêu

~ Mày xem ai đi

~ Không có tên

~ Vậy hả, để tao

Anh đi từ nhà bếp ra, hai bàn tay vẫn còn ướt vì phải rửa đống bát đũa vừa ăn lúc nãy, bật điện thoại, một âm thanh, không, phải là siêu thanh mới đúng, réo lên

~ Anh đang ở chỗ quái nào thế?

~ Hả?

~ Còn hả nữa, biết bây giờ là mấy giờ không?

~ Bây giờ là 12h kém

~ Mau đến nhà hàng Han Peol đi

~ Ừ . . ..

Đầu dây bên kia dập máy cái bụp, hắn vẫn đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Cái giọng đấy, cái chất giọng quen quen đấy, là . . .

~ Thôi chết rồi!

~ Mày điên ah? Sao tự nhiên hét toáng lên thế?

~ Mày dọn nốt đi, tao chạy đây

~ What? Này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro