Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5: Phim giả tình thật

Anh phóng như bay ra cửa, vội vàng đi giày rồi chạy xuống thang máy. Hôm nay là thứ 2 đúng không nhỉ? Ngày ra mắt thông gia . . . Chiếc xe lao vút đi, tiếng gió quật mạnh vào thân xe càng làm anh sốt ruột, bố mẹ anh giết anh mất. Đỗ xịch xe trước cửa nhà hàng, anh để ý thấy ánh mắt khó chịu của người đứng khoanh tay trước cửa - cậu. Cậu đã đứng sẵn đó, trên tay là chiếc ca vát đen, Jae Joong nhanh chóng thắt ca vát cho anh rồi cùng bước vào nhà hàng

~ Bố mẹ tôi thích người nào ăn mặc chỉnh tề

Anh ghé miệng vào tai cậu, hỏi:

~ Sao cậu biết tôi mặc sơ mi trắng để mà chọn ca vát?

~ Đoán đại thôi.

Cậu đáp cụt lủi, trước khi anh kịp hỏi điều gì tiếp theo thì hai người đã đến bàn ăn của mình. Hai bên nhà Jung và Kim đang rất sốt ruột. Ông Jung có vẻ khó chiụ, vết nhăn trên trán hằn sâu xuống, anh cố gắng mỉm cười dù mồ hôi đã rịn ra hai bên thái dương.

~ Con làm gì mà tới muộn thế?

Bà Kim ôn tồn hỏi con, từ xưa đến nay bà vẫn vậy, luôn nhẹ nhàng với cậu. Cậu đưa chiếc túi đang cầm nãy giờ lên cao, mỉm cười

~ Con cùng Yunho đi lựa đồ cho bố mẹ, vì là lần đầu tiên gặp nên anh ấy muốn có gì đó . . .

~ Ôi, hai đứa cứ vẽ ra

~ Con cũng có quà cho ông bà Jung ạ

~ Cháu khách sáo quá

Không khí gia đình thoải mái hẳn lên, anh quay sang nhìn cậu, đôi mắt đen mở to tròn xoe, cậu ta khéo thật đấy. Hai người ngồi cùng nhau, trên môi mỗi người là một nụ cười tươi, phải giả cho thật tốt, chỉ cần qua hôm nay thôi, anh và cậu sẽ không phải gặp nhau nữa. Anh mân mê li rượu, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cậu đang trò chuyện với mọi người rất rôm rả - cậu ta ngoại giao giỏi đấy. Mùi mùi hương nhẹ làm khứu giác của anh tò mò, mùi nước hoa Versace Eau Fraiches - đúng loại anh thích đây mà, nhưng hôm nay anh đâu có xịt đâu, chẳng lẽ . . . Cậu vừa cố cười vừa trả lời những câu hỏi của mọi người, cái tên này, may mà mình tính trước việc hắn sẽ đến muộn, nếu không thì tiêu cả hai đứa rồi, mà sao ngồi yên lặng thế . . . cậu quay sang bên anh, khẽ giật mình khi thấy khuôn mặt điển trai kề sát vào mình

~ Oái .. . .

Cả bàn rộn lên tiếng cười. Bà Jung nhìn con rồi nhìn sang cậu

~ Có muốn làm gì thì phải đợi cưới nhau xong đấy nhé

~ Dạ?

Cậu ngơ ngác còn anh thì đần cả mặt ra, anh vừa làm cái gì vậy chứ. Aissh, nhưng đúng là mùi nước hoa từ cậu, cậu và anh có nhiều điểm chung, sao lại thế nhỉ? Anh nhìn sang cậu, hàng mi dài khẽ chuyển động, nước da trắng mịn làm anh ngất ngây, phải, anh đã từng yêu cậu vì thế. Nếu cậu ta là con gái thì sao, nếu chỉ một giây, cậu ta là con gái thì sao? Liệu mình có thích cậu ta không? Liệu trái tim mình có đầu hàng trước cậu ta không?

Bạn anh là dân gay thì nhiều, anh chưa bao giờ có thành kiến về điều ấy nhưng . . . khi bản thân là người trong cuộc, anh thấy kì cục sao ấy. Cuối cùng thì bữa tiệc cũng kết thúc, như trút được gánh nặng trên lưng, anh hít một hơi dài rồi thở hắt ra. Jae Joong nhận ra hành động ấy, cậu vỗ vai anh

~ Mệt lắm không?

~ Hmn?

~ Nói chuyện với gia đình tôi, kiểu cách lắm đúng không?

Anh lắc đầu, mỉm cười. Ông Kim có vẻ là người khó tính, nhưng điều đó không làm anh bận lòng, chẳng phải chỉ cần hết hôm nay, anh và cậu sẽ chẳng là gì nữa sao? Đột nhiên, anh quay sang cậu

~ Ta đi uống một li đi!

~ Ừ

Không hiểu sao cậu lại đồng ý leo lên xe anh. Họ đến quán bar mà hai người lần đầu gặp lại nhau, tiếng nhạc rầm rình, những đôi trai gái quấn lấy nhau, tất cả làm nên một thứ không gian điên đảo. Anh lấy cho cậu li rượu, Jae Joong đưa mắt nhìn anh, ánh đèn mờ ảo làm Yunho trông thật khác. Đôi mắt đen một mí quyến rũ, cả chiếc mũi cao nữa, cặp môi dày khó cưỡng lại nổi, cậu tự hỏi nếu mình là một cô gái, cậu sẽ ngất ngây trước anh chứ? Hơi rượu làm mặt cậu nóng bừng, tâm trí như bị thiêu đốt bởi suy nghĩ gì lạ lắm.

Anh quay sang cậu, mái tóc dài khẽ áp vào khuôn mặt mĩ miều, đôi môi đỏ rực làm anh muốn lao vào mà cắn xé - một thiên thần nhưng trong hình hài của người đàn ông. Cậu có vẻ say, anh nhận ra điều ấy vì thấy mắt cậu nhắm chặt lại, người thì ngả sâu xuống ghế. Anh gọi service tính tiền rồi đến đánh thức cậu. Khi bàn tay anh chạm vào vai cậu cũng là lúc cậu để người mình ngã vào anh - bất ngờ - nắm chặt vào vai.

Yunho bế cậu ra xe, anh cố nghĩ lại xem nhà cậu ở đâu nhưng rồi khi nhìn thấy thân hình đang nằm oải ra đấy.

~ Chắc cậu ta không muốn bố mẹ nhìn thấy mình thế này . . .

Anh lẩm bẩm trong miệng rồi phóng xe đi nhanh trong bóng tối

~ Sáng hôm sau - 7 A.M ~

Hơi ấm phả đều đều vào khuôn mặt cậu, một cảm giác nhức mỏi khẽ thoáng qua nhưng rồi lại biến mất. Cậu mở mắt - một tiếng hét vang lên

~ Ahhhhhhhhhhhh!

Anh chép miệng khó chịu rồi mở mắt ra, lấy tay chặn miệng cậu không cho hét. Có thể mọi người đang tự hỏi tại sao Jae Joong lại hét lên, mà cũng có thể là có người đã đoán được phần nào. Cậu kéo chiếc chăn cao kín cổ, che đi phần thân thể lõa lổ, khuôn mặt đỏ bừng lên

~ Anh . . . anh đã làm gì tôi?

~ Cậu nhìn xem cậu làm gì tôi thì có?

Yunho chỉ chỉ lên cổ mình, nhiều vết đỏ hằn lên trên đó, vết vẫn còn mới lắm. Bất giác, cậu đưa tay lên miệng . . . không lẽ

~ Jae P.O.V ~

Cậu đè lên trên anh, khiêu khích thân thể rắn chắc ấy bằng chiếc lưỡi ướt át của mình. Anh rên nhẹ, cánh tay to khỏe kéo cậu xuống, giờ thì anh ngồi trên cậu - i'm the leader, cậu cảm nhận rõ " cái đó " đang lớn dần lên trong lớp quần và chỉ chờ bật ra ngoài. Anh đặt lên môi cậu một nụ hôn - không hề vội vàng mà trái lại, rất nhẹ nhàng và chậm rãi, chiếc lưỡi dài tìm đường len vào từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Cậu cố đẩy anh ra để tìm cho mình chút hơi thở nhưng không được, anh mạnh hơn cậu. Anh gìm chặt cậu xuống, cắn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy

~ Cậu biết cách hôn đấy

~ Tôi còn biết nhiều thứ hơn cơ

Cậu ghé miệng vào sát cổ anh, mút mạnh da thịt vào miệng rồi nhả ra khi những vết đỏ dần xuất hiện. Anh rất thích thú với việc cậu đang làm, lấy tay cởi dần cúc phía dưới . . . . .

~ KHÔNG THỂ ĐƯỢC

~ Cái gì không được?

Anh vừa cài cúc áo vừa khó chịu hỏi lại, cậu bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. Với bộ dạng đáng thương nhất có thể, cậu hỏi anh như van lơn

~ Tôi và anh . . chúng ta . . . chúng ta chưa làm gì đúng không?

~ Làm gì?

~ Là làm . . . làm chuyện " đấy " ấy

~ Chuyện " đấy "?

~ Aissh!

Cậu tức giận cầm cái gối quăng vào người anh, hét lên

~ Tức là tôi và anh chưa ngủ với nhau, đúng không?

Ngay sau đó, cậu bịt miệng mình lại. Cậu nhận ra mình đã đặt một câu hỏi vô cùng tế nhị và nếu cậu và anh đã làm chuyện đó thì sao, aissh, nếu thật thế thì sao? Anh im lặng một lúc, mắt trân trối nhìn cậu, tay sờ lên cổ rồi hình như nhận ra điều gì đó . . .

~ Ah . . . ra là thế

~ Thế cái gì, anh trả lời đi

~ Cậu không nhớ gì hết hả?

~ Không . . .

Cậu ỉm xìu, cậu chẳng nhớ gì cả, tất cả những gì còn lại trong đầu cậu là hình ảnh anh đang ở quán bar, chuyện sau đó thì . . . .anh vừa cười vừa nói

~ Hôm qua, tôi bế cậu về đây, cậu nôn hết ra người tôi lại còn cắn tôi nữa

~ Cắn?

~ Ừ, cắn, cắn mấy cái lận

~ Vậy vết đỏ đó là?

~ Là cậu cắn tôi

Một phần lo sợ trong cậu cuối cùng cũng được giải tỏa, nhưng, nhưng thế còn việc cậu không có một mảnh vải nào trên người thì sao?

~ Vì tôi thấy cậu nôn dơ quá nên đã cởi quần áo ra cho cậu đấy

~ Ah . . thì ra

~ Vậy cậu nghĩ là cái gì

~ Hả? Tôi . . . .

Mặt cậu lại đỏ bừng lên, cậu nghĩ gì vậy chứ? Anh vẫn nhìn cậu, không hiểu cậu ta làm sao nữa? Anh chỉnh lại cổ áo rồi bước vào trong xe, bấm còi giục cậu nhanh lên. Cậu ngồi xuống rồi đập mạnh cửa vào

~ Này nhẹ thôi, hỏng xe tôi

~ Biết rồi . . .

Cậu đáp dài giọng, mắt hướng về đằng trước, cậu không nhìn anh. Có tiếng thở dài, chiếc xe nổ máy rồi đi mất. Dừng trước cửa công ty, anh thò đầu ra hỏi trước khi cậu đi mất

~ Công ty của cậu đây hả?

~ Ừ . . .

~ Nhớ rồi

~ Nhớ cái gì

Cậu dừng bước, quay ra nhìn anh, chân mày khẽ nhíu lại

~ Chẳng có gì đâu!

Anh cười, cậu ghét cái nụ cười của anh - nó làm tim cậu khó chịu. Bước vào công ty, có tiếng xì xào sau lưng cậu

~ Cậu biết tin gì chưa? Giám đốc đang qua lại với một người đàn ông đấy . . .

~ Có phải người đèo giám đốc đến công ty sáng nay không?

Cậu dừng lại, quắc mắt nhìn về nơi phát ra những tiếng động khó chịu ấy, đám người giật mình liền lúi hùi xin lỗi rồi chạy đi mất. Changmin từ đâu đi đến, đưa cho cậu tập tài liệu, nói

~ Buổi ra mắt hôm qua của hyung ra sao?

~ Bình thường thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt

~ Hyung . . .

~ Hmn?

Mắt cậu vẫn đang lướt đều trên từng mặt chữ mà không hề để ý đến nét chuyển biến nơi khuôn mặt Changmin. Nó nói ngắt quãng

~ Hyung . . . đang . . qua lại với đàn ông . . đúng không?

~ What?

Cậu quay ngắt ra nhìn nó, khỏi cần nói cũng biết bây giờ khuôn mặt cậu trông như thế nào, hai mắt thì trợn tròn, mồm thì há hốc, đúng là, biểu cảm rất phong phú

~ Hôm trước ở công ty có người nói đã thấy hyung hôn một người đàn ông

~ Hả? Khi nào . . . ah . . àh . . aissh

Cậu nhớ ra ngay vụ việc hôm trước ở quán bar, chắc là có đứa nào lăng xăng nhìn thấy mình, cũng phải, tin shock thế cơ mà.

~ Hyung có thể nói rõ cho em biết việc đó có thật không ạ?

~ Không có đâu, đừng nghĩ bữa

Jae Joong cười xuề xòa, cậu vỗ vai Changmin rồi bước vào văn phòng của mình - hình như có tiếng tim đập ghê lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro