Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6: Thăm người ốm

Còn về vụ việc của cặp đôi giám đốc và cậu nhân viên mới, câu chuyện lại diễn ra theo chiều . . .không được tích cực cho lắm. Do đo nhiệt độ cơ thể người của Yoochun mà Junsu bé bỏng đã bị sốt cao. Cứ thử ôm ấp nhau nửa ngày xem, không lây sốt mới là điều kì lạ. Và vì cảm thấy bản thân rất có lỗi nên hắn - tên giám đốc 35, đã quyết định đến nhà nó để thăm người ốm

~ Ring ring ~

Chị giúp việc ra mở cửa, không khỏi ngỡ ngàng khi hiện ra trước mắt là một chàng trai, không, phải là thiên thần mới đúng, trong bộ sơ mi trắng quần bò đen, tay còn cầm một bó hoa cùng túi đồ. Chàng trai đấy không phải ai xa lạ mà chính là hắn, mỉm cười

~ Tôi là bạn của cậu Junsu

~ Dạ . . . vâng, anh mau vào đi

Hắn cởi giầy rồi bước vào trong nhà, nội thất rất đặc biệt, phải nói là tỉ mỉ đến từng chi tiết, toàn bộ đồ đạc đều được đặt là màu trắng nên tạo cảm giác sang trọng, quí phái. Hơn nữa, chỉ cần nhìn qua thôi là cũng đủ để biết giá trị của từng món đồ. Nhà hắn cũng thuộc loại biệt thự cao cấp của cả nước nhưng đứng trước một căn nhà như thế này, lòng không khỏi ngưỡng mộ. Chị giúp việc đưa hắn lên trên cầu thang, rẽ trái, nơi có một cánh cửa màu nâu xinh xắn, bên ngoài còn có tấm bảng đề dòng chữ " Sunnie's room - Knock before you enter it, thank "

Hắn khẽ cười, con trai gì mà bảng lại vẽ cả trăng sao hoa lá vào thế này, đúng là trẻ con. Cánh cửa mở ra từ từ, nó đang ngủ, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ bừng lên, chắc là do cơn sốt. Hắn tiến tới gần giường, xoa nhẹ lên tóc nó, mồ hôi chảy ướt đẫm cả trán. Nó khẽ cựa quậy, miệng lẩm bẩm điều gì hắn không nghe rõ. Yoochun rướn người lên, đắp lại chiếc chăn mà nãy giờ đã bị nó đá tung ra, bỗng, nó chồm người dậy, vòng tay qua cổ hắn

~ Uppa . . .hmn . . uppa về nhanh nhé . . .con không cho uppa đi nữa đâu

~ Thật là, có phải trẻ lên năm lên ba đâu mà thế này chứ

Hắn khẽ nhăn mặt, đang tính đẩy tay nó ra thì . . . miệng nó cứ chu ra, hai má lại còn hồng hồng nữa, hắn có cảm giác, nó là một nàng bạch tuyết đang ngủ và một nụ hôn của hoàng tử sẽ đánh thức nó dậy. Đột nhiên hắn lại cười, hơi thở của hai người bỗng chốc hòa vào nhau, mũi chạm mũi, tóc chạm tóc, chỉ có môi là chưa chạm thôi ( _ _" ). Mày điên hả Yoochun - hắn lấy lại được bình tĩnh, ngồi thẳng dậy, hắn thích phụ nữ, thích những khuôn ngực đầy đặn cùng cặp mông mềm mại, hắn tuyệt đối không thích ngực lép và nhất lại là đàn ông . . . . phải, hắn không phải dân gay

~ Hmn . . .

Nó chuyển mình, rúc rúc vào người hắn. Mùi ngọt như bơ đường làm nhiễu khứu giác tinh nhạy của hắn, một lần nữa, hắn lại say lòng, đặt lên trán nó một nụ hôn, hắn ra về, trong lòng đang có rất nhiều những suy nghĩ

Changmin kéo cậu vào một quán ăn gần đấy, nó kém cậu 2 tuổi nhưng chững chạc lắm, mái tóc nâu được tỉa ngắn, luôn gọn gàng. Cho đến giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao nó chưa có bạn gái. Hướng mắt nhìn lên, Changmin đang cắm cúi ăn mì

~ Changmin này . . .

~ Hmn?

~ Hyung hỏi em câu này nhé?

~ Vâng, hyung cứ nói đi

Cậu ngập ngừng

~ Sao em chưa có bạn gái?

~ Hmn . . .

Nó ngừng nhai mì, ngẩng mặt nhìn cậu, mắt chớp chớp. Jae Joong quay mặt đi, cậu biết mình đã hỏi một vấn đề tế nhị, chỉ là cậu tò mò. Từ trước đến nay, cậu luôn coi Changmin như một đứa em, giống như Junsu, vì thế, việc cậu quan tâm đến nó là chuyện rất bình thường. Nó cười

~ Em . . . em chưa thấy ai cả

~ Thật là chưa có một ai sao?

~ Thực ra là em đã thích một người, nhưng mà . . . chắc không thành

~ Em tỏ tình với người ta chưa?

Cậu chống hai tay lên cằm, chăm chú nhìn Changmin, mặt nó có vẻ hơi bối rối nhưng rồi lại bình thường ngay

~ Em chưa

~ Thế thì phải nói chứ, nếu không nói thì sao người ta có thể hiểu được, đúng không?

~ Vâng

Jae Joong cúi xuống ăn mì trong khi nó nhìn cậu - ánh mắt đó âu yếm lắm, hình như có gì đó rất lạ nhưng cậu không để ý. Chuông điện thoại reo

~ Vâng?

~ Cậu đang ở đâu thế?

~ Dạ? Ai thế?

~ Còn có thể là ai ngoài Jung Yunho này nữa?

~ Aissh

~ Bíp bíp ~

Cậu dập máy rồi tiếp tục với bát mì - mặt tỏ vẻ khó chịu. Changmin liếc xuống chiếc điện thoại, nó hỏi

~ Ai thế hyung?

~ Ah .. là . . .

~ Reng reng ~

~ Aissh. Cái gì nữa?

~ Bố đây!

~ Dạ? Con chào bố, có việc gì thế ạ?

~ Con mau về nhà đi

~ Nhưng . . .

~ Bíp bíp ~

Lần này, người dập máy không phải là cậu mà là ông Kim. Nó vẫn đang chăm chú quan sát từng thay đổi trên khuôn mặt cậu

~ Chủ tịch ạ?

~ Uh, Changmin này . . .

~ Hyung cứ về đi, em trả tiền

~ Vậy, hyung xin lỗi nhé

Jae Joong khoác vội chiếc vest lên người rồi phóng xe đi thẳng. Bỏ lại nó ngồi thẫn thờ, miệng không ngừng lẩm bẩm

" Phải tỏ tình thì người ta mới biết được! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro