Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Hợp đồng tình yêu

Cậu bước vào tiền sảnh, để ý thấy chiếc Roll Royce đỏ đỗ trong gara - trông chiếc xe này quen quá. Có tiếng cười, hình như là tiếng của bố, trước mắt cậu, anh đang ngồi chễm chệ trên ghế bành, gác chéo chân bên cạnh ông Kim. Yunho quay ra, bắt gặp thấy ánh mắt cậu nhìn mình, mỉm cười

~ Em mau lại đây ngồi đi!

Cái gì chứ? Sao tự nhiên lại đổi giọng gọi mình em? Tên biến thái này chắc ăn nhầm phải cái gì rồi. Tuy khó chịu nhưng cậu vẫn tiến lại gần bên hắn và ngồi xuống, ra khỏi nhà là cậu cho hắn biết tay liền. Vừa đặt ngồi xuống ghế, cậu thấy có cánh tay luồn qua eo, kéo mình lại, khỏi cần nói cũng biết đó là ai rồi.

~ Hai đứa có vẻ thân thiết là tốt đấy

~ Dạ vâng!

Cả hai đồng thanh quay ra nhìn nhau cười. Đúng là lớp diễn kịch chuẩn không cần chỉnh đang thể hiện tài năng ở nhà họ Kim. Nếu không phải vì ông Kim đang ngồi đấy, chắc họ chẳng quay ra nhìn nhau chứ đừng nói là cười. Kim Joong Kok có vẻ rất hài lòng, ông luôn muốn mối quan hệ hai nhà bền chặt mãi mãi và đứa con chính là sợi dây kết nối cho ước nguyện ấy

~ Thế hai đứa đã nghĩ đến việc chọn ngày cưới chưa?

Cậu vừa đưa tách trà lên miệng đã phải vội vàng đặt xuống, nhìn bố chằm chằm

~ Cái . . ai đau . . .

Anh véo nhẹ cậu ở eo, từ tốn

~ Bọn con đã lo hết rồi " bố " ạ

~ BỐ?

~ Ừ, bố vợ của anh

Anh quay ra mỉm cười, cậu thề rằng, chỉ cần bước một bước ra khỏi cửa nhà thôi là cậu sẽ làm cho hắn hối hận liền. Nhưng sao, nhưng lại gọi bố cậu là bố, lại còn bố vợ nữa, không lẽ . . . .

~ Anh! . . .

Cậu đứng bật dậy khỏi ghế, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả ông Kim lẫn anh. Ông khẽ nhíu mày lại, Jae Joong đành hạ giọng, cúi đầu xin phép rồi kéo anh ra ngoài

~ Con xin phép có việc ạ

Anh bị lôi đi trong tình trạng ngơ ngác, cậu dắt anh đi lên cầu thang, dừng chân trước một cánh cửa phòng màu trắng, mở ra, đẩy anh vào. Đóng cửa lại . . . .

1s

2s

3s

Hình như có tiếng động

~ Ai đau, cậu làm gì thế?

~ Còn hỏi nữa, sao anh lại ở đây?

~ Bố cậu chẳng gọi thì tôi cũng chẳng đến đâu

~ Bố tôi gọi?

Anh gật gật, tay xoa chỗ má vừa bị cậu véo, chơi gì mà thâm thế, véo má ( _ _ " ). Cậu chớp mắt, lườm anh một cái trước khi hỏi câu tiếp theo

~ Bố tôi gọi anh đến làm gì?

~ Ah . . . cậu phải hứa không hét lên đã

~ Sao tôi phải hét lên chứ?

~ Thì cứ hứa đi!

~ Anh này buồn cười thật, tôi hứa

~ Hai nhà muốn chúng ta cưới nhau

~ CÁI GÌ?

Anh bịt chặt hai tai lại, đã nghĩ là không có sai mà. Mặt cậu ngây ra làm anh bật cười, nhìn xung quanh phòng, cũng khá rộng, chắc tầm 30m vuông. Yunho đứng dậy, tự cho mình cái quyền được đi khám phá căn phòng của cậu, tường được sơn màu trắng kem nhẹ nhàng, tạo không gian vô cùng thoáng mát. Phía góc tường là giá sách, anh tiến lại gần, hướng mắt vào chiếc khung ảnh cũ kĩ - một cậu bé tầm 7,8 tuổi đang nở một nụ cười rất tươi. Anh nhấc nó lên . . . một bàn tay ấn nó xuống

~ Anh đừng sờ vào . . .

~ Cậu ngày xưa đáng yêu quá!

Anh mỉm cười - lại là nụ cười ấy, nụ cười khiến tim cậu như muốn ngừng đập. Jae Joong lôi anh ra khỏi chỗ giá sách, bước về phía salon, ngồi phịch xuống

~ Anh nói lại về vụ hôn sự đi

~ Cả nhà cậu và nhà tôi đều ra một quyết định . .

~ Quyết định?

Chân mày cậu nhíu lại. Anh nhấc ấm trà bằng ngọc lên, mở nắp ra

~ Cậu không có nước hay cái gì đó à?

~ Để làm gì? Vừa nãy anh uống với bố tôi rồi còn gì

~ Đã là khách thì lúc nào cũng phải mời trà chứ, bố cậu không dạy sao?

~ Anh . . .

Cậu đứng dậy, giật phắt tách trà trên tay anh, vùng vằng đi về phía tủ rượu, lấy ra một chai Chivas lớn

~ Đây, uống cái này cho say chết đi!

~ Đừng nóng mà

Anh nhếch mép, mở nắp chai - rót đầy hai cốc rượu

~ Nói rõ hơn là chúng ta sẽ không có một đồng tiền thừa hưởng tài sản nào nếu như . . .

~ Ý anh là?

~ Tôi hân hạnh báo cho cậu biết là, thẻ tín dụng của cả tôi và cậu đều bị phong tỏa rồi nhé

~ Không thể thế, hôm trước tôi còn dùng . . .

~ Thì hôm nay bị khóa rồi

Anh nhấp môi một ngụm rượu nhỏ, Chivas không phải là loại mà anh thích, nhưng có còn hơn không.

~ Có thể nói bây giờ chúng ta không có gì cả ngoài con số không

~ Aissh . . .

~ Cho nên tôi nghĩ rồi, chỉ cần chúng ta cưới nhau

~ KHÔNG!

Anh đung đưa li rượu trên tay, giọng trầm xuống

~ Tôi cũng không muốn cưới cậu đâu, nhưng tài sản là thứ tôi không thể dứt bỏ được

~ Vậy . . . . anh muốn một cuộc hôn nhân giả?

~ Xem ra tổng giám đốc của công ty SM cũng không đến nỗi ngốc

~ Tất nhiên là không rồi!

~ Cho nên, chỉ cần 6 tháng, 6 tháng thôi và chúng ta sẽ rứt bỏ nhau hoàn toàn

Cậu ngồi im lặng, công sức bao nhiêu năm của cậu, cậu không thể rũ bỏ sạch sẽ được, chỉ 6 tháng thôi, sẽ không mất gì . . . .

~ Được thôi, deal!

~ Deal!

Cả hai nâng li như một sự chúc mừng cho thành công của kế hoạch sắp tới. Điều thú vị ở đây là thời gian chính là nguồn gốc của mọi sự thay đổi bất ngờ, liệu sau 6 tháng, cặp đũa lệch này sẽ ra sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro