Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8: Chớm nở ( Thượng )

~ A . . ắt xì!

~ Cậu chủ dậy uống thuốc đi!

~ Vâng, phiền chị quá

~ Không sao đâu ạ

Nó dựa lưng vào thành giường, đút nhanh 2 viên thuốc vào mồm. Cơn sốt hành hạ nó từ tối qua đến giờ, đầu óc quay như chong chóng còn miệng thì khô không khốc, khó khăn lắm, nó mới có thể lên tiếng

~ Hình như trong lúc tôi ngủ, bố về?

~ Dạ không, có người đến thăm cậu đấy ạ

~ Vậy à? Ai thế?

~ Là một người rất điển trai ạ, nói là bạn của cậu chủ

Một người rất điển trai? Mình có quen ai điển trai đâu nhỉ? Không lẽ . . . nó nhìn sang bàn đầu giường, phát hiện một lọ hoa lily đã được cắm từ lúc nào

~ Hoa nào thế này?

~ Là do người đó mang đến đấy ạ

~ Cảm ơn chị, chị đi được rồi

Junsu thở nhẹ, nằm xuống giường, kéo chăn lên ngang ngực. Bỗng, chiếc điện thoại reo

~ Alô ạ?

~ Cậu thấy thế nào rồi?

~ Dạ? . . . . là giám đốc ạ?

~ . . . .. là anh . . . tôi đã nói gọi anh sao cậu cứng đầu thế?

~ Em xin lỗi

Nó lí nhí trong điện thoại, hắn bật cười. Không hiểu sao, hắn lại thích bắt nạt nó

~ Cậu đỡ hơn chưa?

~ Dạ cũng đỡ rồi

~ Tôi có đến thăm cậu nhưng . .. thấy ngủ ngon quá nên không gọi

~ Vâng, em đã nghe chị giúp việc nói rồi

~ Nếu mai cậu mệt không muốn đi làm thì . . .

~ Không! Em đi được mà

~ Ok, vậy mai hẹn gặp ở công ty

~ Vâng

Nó cúp máy, áp chiếc điện thoại vào lồng ngực, có tiếng tim đập nhanh dồn dập. Hắn nhìn vào màn hình, hơi tiếc rẻ vì cuộc hội thoại ngắn quá, mỉm cười

Nó chọn chiếc áo phông trắng in hình gấu Pooh cùng quần bò đen ống côn. Hắn ngồi ở đại sảnh công ty, mắt không ngừng hướng về phía cửa ra vào. Nó bước vào, hàng ngàn ánh mắt của công nhân viên đổ vào thân hình của con người nhỏ bé ấy. Yoochun đứng dậy, tiến lại gần bắt chuyện trước khi nó kịp lảng đi khỏi hắn. Bàn tay hắn kéo nó lại, áp sát vào " con mồi " được nhắm đến.

Nó hơi giật mình, bàn tay ấy lướt dần lên cổ nó rồi chạm vào trán - giữ nguyên ở vị trí ấy. Chất giọng trầm ấm cất lên

~ Bớt nóng hơn hôm qua rồi đấy

Hắn cười, một nụ cười đủ để làm hàng nghìn cô gái phải chết vì lên cơn đau tim - nó cũng không phải là ngoại lệ. Tim nó đập rình rình trong lồng ngực, mạnh đến nỗi nó sợ hắn có thể nghe thấy. Gạt tay ra

~ Hôm qua giám đốc . . à không, anh đến nhà em ạ?

~ Thích hoa không? Tôi chọn Lily vì cô bán hàng bảo là cậu sẽ thích

~ Có . . ạ! Hoa rất đẹp

Yoochun rút từ trong túi ra một tấm thiệp nhỏ, đưa cho nó

~ Cái này là?

Nó đưa tay ra nhận. Hắn chỉnh lại ca vát, quay bước đi về phía thang máy

~ Đến nếu cậu có hứng thú

~ Dạ?

Hắn lúc nào cũng vậy, bỏ nó đứng tần ngần khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Mở tấm thiệp

" Mời quý khách đến dự sinh nhật của tôi lần thứ 24 vào ngày 4 tháng 6, tại khách sạn Crystal

Ký tên: Park Yoochun

Sinh nhật giám đốc sao? Phải mua gì đây chứ?

~ Yah! Đồ tồi, đồ ăn gian, đồ xảo quyệt

~ Cậu nói bé thôi, người ta đang nhìn kia kìa

~ Tôi kệ cho họ nhìn đấy, sao lại phải là tôi chứ?

~ Vậy không lẽ là tôi, thua rồi thì chịu đi chứ

Anh kéo cậu vào cửa hàng váy cưới trước hàng nghìn con mắt của người mua hàng. Chẳng là, đám cưới xảy ra thì phải có cô dâu, chú rể đúng không? Vấn đề ở đây là cả hai chỉ muốn làm chú rể chứ nhất quyết không làm cô dâu. Và Yunho đã đưa ra một quyết định là oẳn tù tì xem ai thua thì sẽ phải làm cô dâu, tất nhiên - Jae Joong đáng thương không thắng nổi anh ( _ _" )

~ Đồ đáng ghét! Đáng ghét!

~ Dạ thưa anh chị ah . . . thưa hai anh . . à không . . hai người là . . .

~ Đồ đáng ghét, đáng ghét

~ Rốt cuộc hai người có muốn đặt đồ cưới không đây?

Cô bán hàng hét lên rồi chợt nhận ra sự mất kiềm chế của mình, lại phải nở nụ cười dịu dàng.

~ Hai người muốn chọn đồ như thế nào ạ?

Cậu nhìn sang anh, hai người nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, anh là người lên tiếng.

~ Tôi muốn nhờ nhà thiết kế giỏi nhất, thiết kế cho cậu ấy một bộ váy

~ Váy ạ?

~ Phải, là váy

Anh gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên - đàn ông mặc váy. Cô bán hàng nhìn sang cậu, khuôn mặt thanh tú, nước da trắng ngần cùng đôi mắt to đen láy - có thể nói là một vẻ đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Nhưng điều khó cho cậu là tuy eo thon, nhưng vai lại ngang bạnh ra, vì vậy chọn váy rất khó. Anh theo cậu vào phòng thử đồ, dựa cằm vào vai cậu, đứng trước gương, cậu biết anh đang gần mình đến thế nào.

~ Tôi nghĩ ra cái gì hợp với cậu rồi Jae Joong ạ

~ Cái gì?

Cậu nói nhẹ khi cảm thấy hơi thở anh đang phả vào mang tai. Bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa vai cậu rồi lướt xuống vùng eo thon thả

~ Cậu sẽ hợp với váy quây dài cùng với áo khoác ngoài kiểu truyền thống và . . .

~ Và gì?

Cậu hỏi, chưa bao giờ cậu nghĩ anh là một nhà thiết kế giỏi, mà nhất lại là trong việc chọn đồ cho cậu. Anh tặc lưỡi, cười

~ Và một bí mật tôi mới nghĩ ra, tới đám cưới tôi sẽ cho cậu biết

~ Cái anh này . . nói thì nói luôn đi chứ

~ Nói ra thì mất vui

Anh rời khỏi người cậu, đi ra chỗ cô bán hàng rồi thủ thỉ điều gì cậu không nghe rõ. Không hiểu sao cậu ghét cái kiểu bí mất của anh thế, cả nụ cười ngọt ngào nữa.

Cậu vừa đi vừa nhìn nó. Đây là lần đầu tiên Jae Joong thấy em mình đi mua quà cho người khác. Mắt nó đảo liên hồi, hết nhìn sang cửa hàng này lại đến cửa hàng khác. Nó mới quen giám đốc được có mấy ngày, ngoài tên tuổi, chỗ ở, nó chẳng biết gì về hắn. Cậu dẫn nó đến cửa hàng bán đồ nam, chỉ tay lên chiếc cà vạt màu xám viền đen

~ Hay là lấy cái kia?

~ Nhưng . . em chẳng bao giờ thấy giám đốc thắt cả

~ Vậy lấy ví đi

~ Nhưng biết anh ấy thích hãng gì ạ?

Cậu thở dài, chọn đồ sinh nhật cho người mình chưa từng bao giờ gặp mặt thì làm thế nào được chứ? Nếu không phải là vì em mình thì chắc đã chẳng thừa thời gian như thế này. Nó cũng biết là cậu khó chịu, nhưng . . . nó không giỏi trong việc làm vừa lòng người khác, từ bé đã rất vụng về, khác hẳn với cậu. Cuối cùng, sau nửa ngày vật vã, Junsu đành phải ra về. Bước qua cửa hàng điện máy, nó dừng lại, ngắm nghía một thứ gì lâu lắm rồi bảo cô bán hàng gói lại - vẻ mặt rất hứng khởi.

Chap 9: Chớm nở ( Trung )

Sinh nhật hắn diễn ra như một sự kiện lớn của cả nước, từng dòng người đông đúc cứ dồn về khách sạn Crystal. Một khung cảnh hào nhoáng diễn ra trước mắt, những chiếc xe đắt tiền, quần áo hàng hiệu, mùi nước hoa nồng nặc, hắn đứng đó, cầm li rượu trên tay. Ji Eong sát lại gần hắn, vòng tay qua cánh tay rắn chắc, siết chặt

~ Anh không vui sao?

Hắn quay sang nhìn cô, không phải là không vui, chỉ là cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Không hiểu nếu hắn không phải là giám đốc Park, không phải con một của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì Seoul, liệu trong số những người kia, sẽ có bao nhiêu người đến chứ? Yoochun đưa li rượu lên miệng, uống cạn. Cô nắm lấy cằm hắn, kéo xuống và đặt lên đôi môi thơm mùi rượu kia một nụ hôn ngọt ngào. Hắn nhắm mắt, để cho chiếc lưỡi mềm lấn át khoang miệng mình.

Nó xuất hiện vào giữa buổi tiệc, mái tóc vàng được chải áp vào mặt. Chiếc sơ mi trắng cách điệu nổi bật trên nền da trơn mượt. Dù đã cố nhẹ nhàng nhất có thể, nó vẫn đánh thức sự chú ý của mọi người. Hắn quay ra, sững sờ trước con người mới của nó, bỏ Ji Eong đứng đấy, hắn tiến lại gần Junsu.

~ Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy!

~ Chúc mừng . . sinh nhật giám đốc

~ Tới đây đi

Yoochun cầm tay nó kéo đi, mùi bơ sữa lại thoảng qua mũi - đột nhiên, hắn yêu cái thứ mùi trẻ con ấy. Nó đưa cho hắn một hộp quà màu nâu, được buộc bởi dải ruy băng màu tím chết, thủ thỉ

~ Anh mở ra đi ạ

~ Cái gì thế?

Hắn cầm lấy hộp quà, mỉm cười. Không hiểu cậu ta sẽ tặng mình cái gì đây, hay lại giống như mọi người? Những món đồ đắt đỏ, xa hoa? Yoochun từ từ tháo dải ruy băng ra, mở nắp - chiếc máy ảnh nằm đó cùng với tấm thiệp nhỏ

~ Happy B-day to you. Capture every moment in your life with this.

Nó chờ đợi biểu hiện của hắn. Đôi mắt nâu hơi dao động rồi dừng lại trước nó. Hắn không mỉm cười - nó thấy hơi thất vọng, có lẽ nó đã chờ đợi điều gì hơn thế. Nó tưởng giám đốc sẽ thích, nhưng chắc là không, nó vẫn không giỏi trong việc làm người khác hài lòng. Đúng lúc ấy, có hai bóng người bước tới

~ Flash back ~

~ Alô?

~ Cậu đến dự sinh nhật với tôi đi

~ Không!

~ Sao lại không? Cậu bận à?

~ Tôi không thích

~ Tôi sẽ qua nhà đón cậu lúc 6h, chuẩn bị đi

~ Này . . này

Jae Joong quẳng chiếc điện thoại vào giường. Từng giọt nước lăn dài trên má, mái tóc nâu quấn lấy khuôn mặt yêu kiều. Jung Yunho! Anh đúng là tên biến thái, đồ thất thường!!

6h tối, anh đỗ xịch xe trước cửa nhà cậu. Bấm máy gọi

~ Xuống đi!

~ Không thích

~ Cậu không xuống là tôi lên đấy

~ Anh làm gì được tôi nào

Anh tắt máy. chỉnh lại cổ sơ mi rồi đạp cửa nhà cậu bước vào. Yunho nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu rồi dồn vào góc tường, hai gương mặt áp sát vào nhau. Hơi thở anh phả vào mặt cậu

~ Tôi có thể làm rất nhiều việc đấy cậu biết không?

~ Anh dám . . .

Cậu cố nói cùn, không ngừng giẫy giụa ra khỏi vòng tay anh. Yunho hướng mặt sát hơn nữa, cho tới khi đôi môi dày gần chạm vào miệng cậu

~ Nếu có lỡ thì đằng nào ta chẳng cưới nhau đúng không?

Mặt cậu đỏ bừng. Aissh, sao mình lại dính phải tên này cơ chứ. Jae Joong thay nhanh áo rồi cùng anh bước lên xe. Một cơn gió vội thoảng qua

~ Người cậu thơm thật. Mới tắm à . . .

Đỏ mặt lần nữa, suốt chặng đường đến đó, cậu không hé môi dù chỉ là một lời. Còn anh thì cười tủm tỉm - 2 con người này nhìn gian lắm ấy ( _ _" )

~ Flash end ~

Nó há hốc miệng khi nhìn thấy anh mình tay trong tay bên một người đàn ông, còn cậu - vì cũng ngạc nhiên không kém nên khuôn mặt cứ đờ ra, chẳng nói được lời nào. Hắn vẫy Yunho về phía mình, nhìn kĩ lại con người đi cùng thằng bạn. Khuôn mặt đó quen lắm, giống như . . . giống như cái người hôm ở quán bar, khoan đã

~ Hyung! Sao hyung lại ở đây?

~ Junsu?

Anh nhìn chằm chằm vào nó, tỏ vẻ không hiểu về mối quan hệ của hai người. Cậu kéo nó lại, giới thiệu

~ Em trai tôi - Kim Junsu

~ Ah . . là cậu em luôn được cậu cưng chiều đấy à? Chào cậu, tôi là Jung Yunho

Yunho nắm lấy tay Junsu rồi nở một nụ cười nhẹ. Hắn cố tình đẩy anh sang một bên, kéo nó sát về mình một chút

~ Cậu là?

~ Tôi là Jae Joong

~ Hân hạnh. Park Yoochun

~ Thì ra anh là giám đốc Park à?

~ Vâng?

Cậu mỉm cười tươi, trông mặt hắn không đến nỗi nào, chắc sẽ không chèn ép em cậu đâu. Anh tỏ vẻ hơi khó chịu rồi luồn tay xuống eo, áp người mình vào cậu. Junsu vẫn còn rất ngạc nhiên vì lí do cậu ở đây, anh nói

~ Là tôi rủ Jae Joong đi cùng đấy, bạn bè thì nên giao tiếp với nhau

~ Là anh ép tôi đi mà

Cậu lẩm bẩm. Anh đưa cho Yoochun một chiếc hộp

~ Quà năm nay của mày là gì thế?

Hắn nhếch mép cười, một chiếc đồ hồ hiệu Rolex vàng trắng đính kim cương hiện ra trước mắt. Yunho luôn thoải mái trong việc tiêu tiền và anh chưa bao giờ tiếc bạn mình cái gì. Hắn đeo vào tay xem thử - rất vừa, bỗng giơ chiếc máy ảnh lên, chụp tách một cái.

~ Ơ?

~ Capture this moment of my life

Nó và hắn đều mỉm cười trước sự ngơ ngác của mọi người - thì ra món quà này cũng có ích cho giám đốc. Ji Eong bước lại gần, xen giữa hắn và nó.

~ Anh Yunho! Đây là . .

~ Jae Joong và Junsu. Bạn anh

~ Rất vui được làm quen với hai người

Ji Eong quả thực là một cô gái xinh đẹp. Nhất là khi mái tóc nâu dài được búi cao tôn vinh khuôn mặt làm đắm lòng bao nhiêu chàng trai này. Cậu nhìn cô chằm chằm, hình như là bạn gái của tên Yoochun gì đó mà sao nhìn thấy Yunho lại cười tươi như vậy chứ. Còn cái tên này nữa - Jae Joong hướng mắt lên nhìn anh, thấy gái là mắt tít cả vào. Cậu rời bỏ vị trí gần bên anh, đi đến bàn rượu cầm lấy một li.

Chap 9: Chớm nở ( Hạ )

Anh giãn ra khỏi cuộc trò chuyện với Ji Eong, sờ quanh mình - không thấy cậu. Nhìn quanh đã thấy đứng nói chuyện với người khác, lại còn cười nữa chứ. Nghĩ đến đó, Yunho hừng hực tiến về phía cậu

~ . . . còn về các giấy tờ khác, tôi sẽ gửi cho anh sau

~ Cảm ơn . .

Chưa dứt câu, cậu đã cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ kéo mình đi.

~ Anh làm cái gì thế?

Anh không trả lời, tiếp tục với công việc lôi kéo của mình. Cậu cố vùng vẫy khỏi tay anh, hét lên

~ Yah! Yunho . . . yah . . ummhn. .

Anh ép môi mình vào môi cậu một cách thô bạo. Nếu không phải là hai người đang ở sau lớp rèm che thì chắc cậu chết vì xấu hổ mất. Cậu đẩy anh ra, giơ tay tát một cái đau điếng

~ Anh điên rồi à?

Cả hai cùng thở dốc, anh nâng cằm cậu lên, giọng lạnh tanh

~ Ngày kia, chúng ta sẽ cưới nhau

~ Cái gì chứ?

~ Lời thỏa thuận giữa chúng ta, cậu còn nhớ không, cưới càng nhanh thì càng rảnh

~ Aissh, anh bị hâm à? Sao tự nhiên lúc này lại nói chuyện đó

Mắt anh nhìn làm cậu thấy sợ. Liếm nhanh đôi môi khô, cậu nói

~ Mặc kệ anh, muốn ra sao thì ra.

Bàn tay nhỏ bé rời khỏi tay anh, anh cũng chẳng giữ lại. Hướng đôi mắt đen về phía con người ấy, Yunho chợt nghĩ - hình như mình đã thích lầm người. 2 người đi, bàn tiệc bây giờ chỉ còn nó, hắn và Ji Eong. Cái không khí ngột ngạt cùng sự im lặng của hai người còn lại làm nó như muốn đứng tim. Hắn mân mê li rượu trên tay, mắt nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm cuốn quanh đáy cốc. Ji Eong mở lời

~ Vậy ra cậu là Junsu - nhân viên mới

~ Dạ vâng!

~ Thật ngạc nhiên khi nhân viên của công ty lại xuất hiện ở đây, vì thường Yoochun chỉ mời những vị khách đặc biệt, phải không anh?

Cô nhìn sang hắn, chờ đợi một câu khẳng định cho suy nghĩ của mình. Mặt hắn tỉnh bơ

~ Thì cậu ấy cũng là một vị khách đặc biệt thôi

~ Vậy sao? Vậy sao em không thấy như thế nhỉ?

Đôi môi mỏng nhoẻn cười. Nó có cảm giác hình như Ji Eong không thích sự có mặt của nó, kéo ghế, định rời khỏi bàn tiệc

~ Cậu đi đâu?

~ Dạ? . .. Em nghĩ em phải về

~ Vậy để tôi đưa về

Hắn cũng đứng dậy, khoác chiếc áo vest đen lên người. Nó ngơ ngác còn Ji Eong thì nhăn mặt lại, giọng phụng phịu

~ Anh định bỏ em ở đây à?

~ Cô gái của anh thì phải biết tiếp đón khách chứ, anh đưa cậu ấy về rồi sẽ quay trở lại

~ Nhưng . . .

Yoochun hôn môi cô ngọt ngào, từ từ mút xung quanh miệng rồi len sâu vào chiếc lưỡi. Hắn hôn rất giỏi, ai cũng phải công nhận điều ấy. Nó quay mặt đi, tự viện cho mình một lí do là nếu nhìn người khác đang hôn nhau thì sẽ bất lịch sự. Chỉ là, tim nó hơi đau.

Hắn vuốt lại mái tóc nâu, rồi rồ ga cho xe chạy. Junsu quay ra nhìn hắn, đột nhiên, cậu nhận ra yết hầu của hắn lúc đưa lên đưa xuống trông rất sexy. Bất giác, sán lại gần hơn. Hắn liếc mắt xuống, thấy mái tóc vàng cà cà vào cạnh cổ, lấy tay đẩy ra.

~ Tại sao cậu lại tặng tôi cái máy ảnh?

Mặt hắn vẫn giữ nguyên về phía trước. Cậu lắp bắp, hai ngón trỏ cừ cọ sát vào nhau

~ Tại. . tại. . . vì. . . . em nghĩ là . .

~ Hmn?

~ Em chỉ nghĩ là chắc là anh không có nhiều thời gian cho riêng mình cho nên, muốn tặng anh một thứ có thể lưu giữ những kỉ niệm làm anh cảm thấy hạnh phúc

Nó nhoẻn miệng cười. Buột miệng, hắn hỏi

~ Cậu có thích ra biển nhìn mặt trời mọc không?

~ Dạ?

Mắt nó chớp nhẹ, cả bầu không khí trong xe đột nhiên rơi vào tình trạng im lặng như tờ. Nuốt nước bọt, nhăn mặt

~ Tôi đùa thôi, ai lại làm cái trò dở hơi đấy chứ . . .

~ Em đi mà!

Nó nói to đến mức làm cho chiếc xe phanh kít lại. Hắn quay ra nhìn nó, khuôn mặt Junsu bây giờ phải nói là rất khó tả vì vừa háo hức được đi ra biển, lại giật mình khi chiếc xe đột nhiên dừng lại, nên thành ra vừa cười lại vừa mếu.

~ Cậu muốn đi à?

Hắn là người rất quý xe, nếu trong hoàn cảnh khác mà phanh như thế là hắn đã rối tung lên vì lo xe hỏng rồi nhưng . . . lúc này, hắn chỉ nghĩ đến 3 thứ - mặt trời, biển và nó. Nó gật đầu một cách nhanh nhẹn.

3h sáng, Yoochun phóng xe rầm rầm trên đường phố Seoul. Bên cạnh tất nhiên là cậu nhân viên mới rồi, nó đặt trong lòng một chiếc hộp lớn.

~ Cái gì thế?

~ Bí mật cho anh ạ

Junsu cười - nụ cười làm lòng hắn ấm áp. Bãi biển buổi đêm hiện ra . . . bập bùng và mạnh mẽ đúng như bản chất của nó. Từng ngọn sóng tràn vào sâu trong đất liền, gió lạnh thổi thành cơn. Nó sắp xếp nhanh một chỗ để ngồi rồi lôi chiếc hộp ra. Đến bây giờ Yoochun vẫn không hiểu vì sao mình phải bịt mắt, hắn vẫn đang kiên nhẫn chờ

~ Tèn ten, anh mở mắt ra đi

Hắn mở mắt một cách chậm chạp - bánh kem, những chiếc nến xuất hiện. Nó đã chuẩn bị mọi thứ - mọi thứ cho sinh nhật của hắn.

~ Vì đằng nào cũng phải đợi mặt trời mọc nên em mua bánh kem, tổ chức sinh nhật luôn

Một giọt nước rơi xuống . . . Hắn không khóc, chỉ là cái cảm giác trong tim làm nước mắt rơi xuống. Cái cảm giác nồng ấm mà từ lâu rồi hắn không có được. Nó hoảng hốt chạy lại bên hắn, lấy bàn tay nhỏ bé lau đi những giọt nước chưa kịp khô. Hắn chưa bao giờ yếu đuối trước mặt mọi người, kể cả Ji Eong, vậy mà trước nó, hắn thấy mình trần trụi như một đứa trẻ.

Junsu ôm lấy hắn, vòng tay qua sau lưng, vỗ nhẹ. Mẹ thường làm thế này khi nó khóc và sau mỗi lần như thế, nó cảm thấy dễ chịu hơn. Nó thì thầm

~ Em không biết vì sao anh khóc, nhưng cứ khóc đi, rồi sẽ nhẹ lòng hơn

~ Cảm ơn cậu, Junsu

~ Dạ?

~ Cảm ơn vì đã tổ chức sinh nhật cho tôi

Nó thắp nến lên rồi giục hắn

~ Anh ước đi, ước điều gì anh thật thích ấy

Hắn nghĩ ngợi - trên cuộc đời này, chẳng có gì là hắn không có. Đột nhiên, khuôn mặt nó xuất hiện - một cảm xúc thật khó nói. Trong lần sinh nhật thứ 24 đơn giản ấy, hắn đã ước: " Giá như có thể giống như lúc này cả đời ". Nó cười khi nhìn thấy hình ảnh hai tay hắn đan vào nhau, nhắm mắt rồi lẩm bẩm ước một điều gì đó. Hắn mở mắt, nhìn nó cười

~ Ăn bánh thôi!

~ Dạ vâng!

Hai người quàng chung một chiếc chăn mỏng, gió biển ngày cành lạnh, người nó run lên bần bật. Hắn kéo đầu nó dựa vào vai mình, siết tay sao cho khoảng cách hai đứa gần hơn

~ Cậu vừa khỏi bệnh, nếu lại bệnh nữa thì không tốt

Nó rúc đầu vào ngực hắn, cảm nhận thấy hơi nóng từ cơ thể giám đốc. Mặt trời từ từ nhú dần lên khỏi mặt biển, những tia sáng yếu ớt đầu ngày xuất hiện. Nó thích thú tận hưởng cái quang cảnh ấy, hướng lên phía hắn . . .

Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của nó, chỉ là mặt trời thôi, có cần phải vui đến thế không. Làn da mềm, chiếc mũi cao, đôi môi cong lên như trẻ con - hình như nó đang dần quyến rũ hắn. Cúi xuống, cúi xuống thấp nữa, cho đến khi vươn tới được đôi môi ấy.

Junsu nhắm mắt, nó đang tận hưởng nụ hôn đầu đời của mình. Nhẹ nhàng và ngọt ngào như một chiếc bánh kem vị dâu, chứ không ghê gớm như người ta nói. Nó để lưỡi hắn đi vào vòm miệng rồi nút nhẹ. Một cảm giác hạnh phúc rộn lên trong lòng nó. Hắn rời khỏi môi nó - hắn đã hôn một đứa con trai nhưng lại không hề thấy ghê tởm chính mình. Bây giờ, lúc này, hắn chỉ quan tâm đến việc được gần bên nó dù cho tương lai có thế nào.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro