Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10: Hãy yêu tôi ( Thượng )

Cậu khó chịu khi phải cùng anh đi chọn từng thứ cho đám cưới của mình. Một phần là vì thái độ hứng khởi xuất hiện trên khuôn mặt Yunho, một phần là vì những người xung quanh cứ soi mói cậu.

~ Cậu nghĩ bánh nên là socola hay là dâu?

~ Tùy anh

Cậu hững hờ, đôi mắt đen vẫn hướng ra ngoài đường. Anh tiến đến gần, kéo tay cậu lại, anh muốn cậu chú ý vào việc hai người đang làm

~ Cậu muốn socola hay dâu?

Giọng Yunho trầm lại, cậu biết sau nửa ngày vật vờ bên nhau, chịu đựng sự ngang ngạnh của cậu cho đến lúc này đã là quá mức lắm rồi. Nói nhỏ

~ Lấy dâu đi, tôi thích dâu

Anh gật đầu, chiếc bánh của họ sẽ gồm 10 tầng và bề ngoài được phủ một lớp kem dâu thơm nồng. Họ rời khỏi cửa hàng vào lúc giữa trưa, cái nắng gắt như thiêu đốt da thịt, cậu leo nhanh lên xe ôtô

~ Bây giờ chúng ta đi đâu nữa đây?

~ Đi về nhà!

~ Tuyệt! Tôi sắp chết vì mệt rồi

Yunho đạp ga rồi phóng đi. Jae Joong ngả người ra sau ghế, cậu thiu thiu trong giấc ngủ, đêm qua, cậu không thể dừng nghĩ về nụ hôn của anh. Nụ hôn như muốn cướp lấy tất cả hơi thở của cậu.

~ Đến nơi rồi!

Cậu bừng tỉnh, mở mắt. Căn biệt thự được sơn màu trắng, cũng kiểu kiến trúc cổ cùng khu vườn rộng mênh mông, chỉ có điều

~ Đây đâu phải nhà tôi đâu!

~ Uh?

~ Uh là sao chứ?

~ Thì là nhà tôi

~ Anh điên hay sao mà dẫn tôi về nhà anh

Cậu hét lên, lấy tay đập vào người anh mấy cái đau điếng

~ Thì tôi đã nói là về nhà còn gì

~ Về nhà là . . về nhà thì phải là nhà tôi chứ

~ Kệ cậu . . . aissh, tôi chưa từng thấy hung dữ như cậu đấy

~ Cái gì?

Anh mở cửa xe, bước vào trong khu nhà. Cậu chạy theo sau, cái tên này, lúc nào cũng chỉ làm việc mình thích thôi. Cậu nhận ra nơi này được trang trí rất nhẹ nhàng, một cảm giác thỏai mái xuất hiện trong tâm trí. Cậu bước đi quanh ngôi nhà, một bức ảnh treo tường lớn được đặt ngay giữa tiền sảnh, cặp lông mày rậm cùng đôi mắt một mí là thứ dễ nhận ra nhất

~ Yunho?

Anh - trong hình ảnh của một cậu bé chập chững 13 tuổi, đôi mắt sắc lạnh như dao, khoác lên mình chiếc áo cao cổ màu đen thẫm, đột nhiên, cậu thấy sợ. Anh đi tìm cậu, bắt gặp ánh mắt thẫn thờ hướng về phía bức ảnh

~ Đi thôi

~ Đó là anh đúng không

~ Đúng . . không . . . mà thế nào cũng được

~ Là sao chứ?

Anh im lặng, bước chân càng ngày càng nhanh hơn. Cậu đuổi theo anh, cố tìm câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy

~ Là anh đúng không?

~ Ừm, đã lâu rồi

~ Lúc đó anh . . .

~ Trông khác chứ gì . . .

Bây giờ đến phiên cậu im bặt, chỉ là trong bức ảnh, trông anh cô đơn quá. Căn phòng màu nâu hiện ra trước mắt, anh nằm phịch xuống chiếc giường lớn, hít một hơi thật dài

~ Cậu ghét tôi đúng không?

~ Hmn? Ah . . cái đó

Cậu không ghét anh, nói đúng hơn cậu chẳng có lí do gì để ghét anh, nếu có chăng cũng chỉ vì bán tính quá trẻ con mà ra. Cậu lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh giường

~ Sao tự nhiên là quan tâm đến chuyện có được quý không thế

~ Nếu cậu không ghét tôi thì thật là tốt

Anh nói nhẹ, tưởng như đang tự nói với lòng mình. Cậu dựa lưng vào thành giường, thấy anh ngồi dậy, mon men ra chỗ cậu rồi tựa đầu lên đùi.

~ Này, làm gì thế

~ Tôi nghĩ mình đã lại thích cậu rồi

~ Cái gì chứ?

Cậu không ngừng đẩy đầu anh ra trong khi Yunho thì nhất quyết không chịu nhích đi một phân nào. Cuối cùng, cậu để mặc cho anh gối đầu lên đùi mình, cũng chẳng phải chuyện lớn lắm

~ Yoochun .. là người bạn duy nhất của tôi thời cấp 2

~ Hmn?

~ Từ nhỏ, đã chẳng ai muốn chơi với tôi cả - chẳng ai muốn chơi với một thằng là con của trùm xã hội đen

Anh nhấn mạnh câu cuối. Bàn tay nắm chặt lại

~ Bọn họ nhìn tôi như một con quái vật, nếu không phải là sợ sệt thì lại là khinh bỉ, ngoại trừ . .

~ Yoochun?

~ Cậu ta là người duy nhất đến làm quen với tôi

~ Vậy sao?

~ Flash back ~

Cậu tung cú đấm móc vào mặt đứa đối diện. Đám đông không ngừng hò hét, bọn con gái thì ôm mặt sợ sệt còn con trai thì thích thú. Một bên mắt trái nó sưng bầm lên vì bị đánh, tay nó rức kinh khủng nhưng không thể dừng lại được, dừng lại, tức là sẽ bị ăn đòn. Bọn nhóc kia chạy thật nhanh đi khỏi cậu, một số đứa còn quay ra chửi thề. Yunho ngồi phịch xuống, nó nghĩ là mình bị gãy 1 hay 2 cái răng gì đó, chuyện nhỏ.

Một bàn tay chạm vào vai cậu, theo phản xạ, cú đấm hướng về phía trước

~ Bình tĩnh đã nào!

Nó đỡ lấy nắm đấm ấy trong lòng bàn tay, mỉm cười, rút ra một chiếc khăn mùi xoa, lau đi vệt máu quanh miệng cậu

~ Mày đang làm cái gì thế?

~ Tôi nghĩ là tôi đang làm một việc ngu xuẩn

~ Cái gì chứ?

~ Cậu có muốn kết bạn với tôi không? Gấu điên Yunho

~ Haha

Cậu bật cười - gấu điên Yunho, thì ra đó là cái biệt danh mà bọn nó gán cho cậu à? Đứng dậy, gạt tay nó ra, cậu cười khểnh

~ Mày lấy tư cách gì để làm bạn tao?

~ Một kẻ quá tài giỏi để có thể được người khác thừa nhận - tôi lấy tư cách này, được không?

Yoochun - nó là tâm điểm của mọi sự chú ý, bọn con gái luôn núp sau những bức tường để dòm ngó nó. Nhưng với lũ con trai, nó là cái gai trong mắt, là một thằng kiêu ngạo đáng bị cho ăn đòn. Cứ thế, ngày nào nó cũng được " thỉnh giáo " sau các tiết học. Nó bắt đầu để ý đến cậu, một người cùng giống như nó.

Cậu dạy cho nó biết cách tự vệ, cách để làm cho lũ hèn hạ kia phải khiếp sợ còn về phía cậu, nó thay đổi suy nghĩ của bọn con gái, khiến cho vẻ mặt sợ sệt khi nhìn thấy cậu dần không còn nữa. Cứ như thế, hai đứa thân nhau cho bây giờ

~ Flash end ~

~ Ah . . .ra là vậy à . . .

~ Nhưng mà mọi chuyện khác đi khi tôi vào cấp 3, sang Hồng Kông nên mọi chuyện cũng khác

Cậu nhìn anh, có vẻ như còn quá nhiều điều cậu chưa biết về con người này. Bất giác, những ngón tay lướt đều trên ngọn tóc lòa xòa, cậu đang xoa đầu anh. Yunho ngẩng đầu lên, mắt anh nhìn cậu - đôi mắt màu đen ấm ấp. Hôn nhẹ lên bàn tay trắng trẻo, mỉm cười

~ Cảm ơn vì đã để tôi gặp lại cậu!

Trong một giây phút, cậu thấy tim mình như ngừng đập, khoảnh khắc này . . . là vô giá

---------------------------------------------------------------

Chap 10: Hãy yêu tôi ( Hạ )

Sau 15'

~ Yah! Ngồi dậy đi chứ

~ Không!

~ Aissh . . này, đừng có trẻ con như thế chứ

Cậu gắt lên. Anh vẫn nằm nguyên vị trí cũ, miệng chu lên

~ Không muốn!

~ Ai ai đau

Ngay lập tức, hai bên má anh bị cậu véo cho đỏ tấy. Lồm cồm bò dậy, nhăn mặt

~ Sao cậu ác với tôi thế

~ Đầu thì nặng, đè thế tê chân tôi! Đi!

Jae Joong mở cửa phòng, rồi bước ra ngoài, ngó lại

~ Có đi không, nhanh lên!

Anh lững thững đi theo cậu, phồng má lên như trẻ con. Đang đi, bất chợt cậu quay sang hỏi anh

~ Bí mật anh muốn dành cho tôi là gì thế?

~ Bí mật nào?

~ Thì là lúc ở cửa hàng váy cưới ấy

~ Ah . . .

Trong mắt Yunho ánh lên tia thích thú, cậu vẫn đang chờ đợi câu trả lời

~ Là bí mật gì thế?

~ Không nói

~ Nói đi mà . . .

Jae Joong bắt đầu dùng đến bộ dạng van lơn của mình, trên đời người ta ghét cậu ra sao thì cậu ghét những bí mật làm vậy. Với bản tính tò mò, cậu không thể làm chủ trước những điều mà mình không biết. Yunho nhìn cậu một lúc, rồi cười nhếch mép

~ Tôi sẽ nói nhưng cậu phải làm điều này đã

~ Điều gì?

~ Hứa đi

~ Aissh, lại hứa. Anh mắc bệnh về hứa à?

~ Cứ cho là thế đi

~ Được rồi, tôi hứa

Hình như có gì gian gian ở đây lắm mà mọi người chưa phát hiện được ( _ _" ). Anh nhanh chóng tạt xe vào lề đường, dừng hẳn lại rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. Liếm nhẹ môi

~ Hôn tôi đi!

~ Tại sao chứ?

~ Không thì sẽ không có lời giải đáp nào xất.

~ Nhưng . . .

Anh nhấn tay ga, chiếc xe rồ lên như chực chuyển bánh. Cậu chép miệng - đằng nào mình cũng hôn hắn nhiều lần rồi, thêm lần này nữa cũng không sao. Jae Joong chống tay vào thành ghế làm điểm tựa, rồi đưa môi mình chạm vào môi anh. Ngay lập tức, Yunho siết chặt cậu trong vòng tay mình, đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng, rà soát một hồi rồi quấn lấy chiếc lưỡi còn lại. Cậu thở dốc, những lời nói giờ chỉ còn là tiếng kêu rên trong vòm họng.

Anh cắn nhẹ lên môi Jae Joong như muốn hối thúc sự đáp trả. Cậu nhắm chặt mắt lại, hai bên má nóng bừng lên vì xấu hổ. Bàn tay rắn chắc tiếp tục luồn sâu trong lớp áo sơ mi mỏng, véo nhẹ vào núm vú đang cương lên vì bị đụng chạm. Những xúc cảm ấy nhanh chóng làm cậu tỉnh khỏi giấc nồng, đẩy anh ra

~ A . . nh .. anh . .

~ Damn . . . như người khác là đáng lẽ phải ngất ngây rồi

~ Anh đúng là đồ . . bệnh . .. bệnh hoạn

~ . .. .

Anh ngoảnh mặt ra nhìn đường, đúng thật là, người gì mà thần kinh thép, động tác điêu luyện thế mà chẳng đổ gì cả. Cậu lấy lại bình tĩnh trước khi nhéo mạnh vào hông anh một cái

~ Aii . . . đau thế

~ Bây giờ thì anh nói cái bí mật chết tiệt của anh đi

~ Cậu nhất định muốn biết à? Không muốn chờ sao?

~ Không, ngay bây giờ

Jae Joong trừng mắt lên nhìn anh, không thể tin con người này được, chẳng hiểu sao vừa nãy mình thấy hắn dễ thương nữa. Anh đạp chân ga, phóng xe thẳng ra đường

~ Anh đi đâu thế?

~ Thì cậu biết bí mật còn gì

Họ dừng xe trước cửa Diamond plaza. Bảo vệ nhanh chóng mở cửa xe rồi mời anh vào bên trong trước ánh mắt ngơ ngác của cậu.

~ Dẫn tôi tới chỗ giám đốc

~ Dạ vâng, mời cậu chủ

Cậu cứ nhìn theo anh, hình như cả cái plaza này đang đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Những cô gái cứ quay lại nhìn chằm chằm rồi thủ thỉ với nhau điều gì đó, Yunho thì vẫn cứ bước nhanh như gió. Trong lòng lại có một câu hỏi lớn nữa - cậu chủ là sao chứ? Cánh cửa phòng màu nâu bật mở

~ Chào dì!

~ Là con à Yunho, vào đi

Người phụ nữ trung niên mỉm cười thân thiện ngay khi nhìn thấy Yunho. Cậu bước tiếp theo sau, một ánh mắt ngỡ ngàng

~ Đây chẳng phải là . . . cậu Kim đó sao?

~ Dạ vâng, chào cô

Cậu hơi cúi đầu xuống chào để biểu lộ thái độ tôn trọng - người phụ nữ này có quan hệ gì với hắn? Bà bắt đầu rót trà mời hai người

~ Con đến lấy đồ à?

~ Vâng, đây này dì ạ. Hôm nay con đưa cậu ấy đến đấy

~ Đúng là đẹp hơn trên tivi nhiều

Bà che miệng cười lớn, còn cậu thì đưa tách trà lên miệng cười trừ. Một chiếc hộp màu đen được đưa ra, bên ngoài còn có một lớp khóa bằng vàng

~ Con thử xem có ưng không?

~ Cảm ơn dì, cậu mở ra xem đi

Anh đặt chiếc hộp vào tay cậu. Từ từ mở nắp hộp - cậu không khỏi thấy bất ngờ

~ Woa . . đây là

~ Dây tôi đặt riêng cho cậu trong đám cưới đấy

Jae Joong đưa chiếc dây lên ngang tầm mắt mình. Tất cả đều là kim cương - hạt nhỏ thì là 3, 4 cara, số còn lại là đều từ 5 cara trở lên. Dưới ánh đén phòng, chiếc dây sáng lung linh như một thứ phép màu

~ Cái này . . chắc là đắt lắm

~ Hơi thôi - gần 2 tỉ $

Anh châm điếu thuốc rồi đưa lên miệng hít một hơi dài, mỉm cười một cách bình thản

~ Anh bỏ ra 2 ti $ để đặt dây cho tôi?

~ Trong đám cưới của chúng ta, chứ ngày thường tặng - cậu nghĩ tôi thừa tiền à?

~ Không, tôi không nghĩ thế

Cậu chu miệng, tiếp tục nhìn say đắm chiếc dây tỉ đô ấy. Một cách ngần ngại, cậu đưa nó cho anh

~ Anh cầm đi

~ Sao thế? Cậu không thích ah?

Yunho nhăn mặt, chẳng phải dì đã nói đây là thiết kế tinh xảo nhất từ trước đến nay còn gì? Sao cậu ta lại không thích cơ chứ?

~ Không phải là không thích . . mà là

~ Là sao?

~ Nếu chỉ đeo nó trong đám cưới thì chẳng phải rất lãng phí sao?

~ Hmn? Cậu không phải lo đâu

Anh xua tay - sao nhà giàu mà lại ki bo trong khoản tiền mặt thế nhỉ? Cậu đặt chiếc dây về nguyên vị trí cũ, quay sang anh mỉm cười.

~ Cảm ơn anh, Yunho

Lần đầu tiên trong đời, anh thấy có nụ cười đẹp đến như thế - có cái gì đó bùng nổ trong lồng ngực, hình như người ta gọi nó là yêu. Anh cứ thẫn thờ còn cậu thì thích thú với chiếc hộp trong tay - hóa ra hắn cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro