chương 20: Về nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Moon làm một thế tay, lập tức một đoạn băng dài nhọn với tốc độ kinh người lao đến. Vốn dĩ con quái thú kia đang lao đến nhưng lại bị khối băng xuyên qua, ghim chặt nó xuống sàn nhà. Sun vẫy đôi cánh lửa rừng rực, xung quanh con quái vật liền bốc cháy. Ngọn lửa như có sinh mệnh nhảy múa, sức nóng kinh người. Điều đáng ngạc nhiên là, dù bị vây quanh bởi lửa, nhưng khối băng của Moon không hề tan chảy. Lúc này, con quái vật phần bụng lạnh thấu xương bởi tảng băng, nhưng tứ chi và đầu lại nóng hầm hập bởi lửa. Loại đau đớn này rất khủng bố, nó chỉ kịp thét dài một tiếng, sau đó tan thành tro bụi.
     " Moon và Sun siêu quá! " Sau một hồi ngơ ngẩn, hai cô gái đang trợn mắt há mồm rốt cuộc cũng bừng tỉnh, nhìn hai " đứa trẻ " thường ngày chơi cùng mình đầu sùng bái.
     Thế nhưng, khuôn mặt Sun và Moon vẫn rất nghiêm trọng. Moon nói:
     " Queen, đưa hai chị ra khỏi đây! Nhớ là đưa vào phòng chủ nhân! "
      Vừa rồi, con quái kia làm vỡ kết giới, lũ ma quỷ kéo đến đây ùn ùn, từ xa giống một đám mây lớn màu đen. Tốc độ của chúng rất nhanh, không chạy nhanh thì không kịp! Phòng chủ nhân có nhiều bùa chú, ít nhất có thể coi là nơi an toàn nhất!
     " Meo...... " Queen nghiêng đầu, bỗng chốc hóa lớn, trông như một con hổ lớn, gấp rút đem hai cô gái trên lưng chạy đi.
      Vừa đi khỏi, lũ ma quái cũng đến. Sun và Moon mỉm cười:
     " Sun, thi xem ai giết được nhiều hơn không? "
     Lúc này, Sun không còn là cô bé ngây thơ hoạt bát nữa và đầy cao ngạo tự tin :
    '' Thi chứ sao không!? "
==============================================================================================
    Queen mau chóng đưa An Hạ và Dạ Quỳnh vào phòng Giang Khanh. Sau khi đưa hai cô gái ngồi xuống, nó liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng khóa lại, ngồi xuống như linh vật canh gác không cho kẻ nào lại gần.
    " Queen, vào đây! Ngoài đó nguy hiểm lắm! " An Hạ hét.
     " Đúng đó! Mau vào đây! "
     Đáp trả là tiếng mèo kêu rất khẽ.
    " An Hạ, làm sao đây? Moon và Sun cũng ngoài đó, rất nguy hiểm! "
     " Nhưng chúng ta không được ra ngoài, bởi nếu ra khỏi đây, hai ta sẽ trở thành gánh nặng cho họ! " An Hạ buồn bã nói.
     Dạ Quỳnh nghe vậy, cúi đầu không nói. Cả hai không hẹn mà cùng mong Giang Khanh trở về.
    Anh ở đâu.... Giang Khanh? Mau về đi!
    
   Dạ Quỳnh và An Hạ ngồi sụp xuống sàn cầu nguyện, bên tai là tiếng đổ vỡ, gầm rú kinh người, còn có tiếng gào thét của dã thú.
    ' Ruỳnh! Ruỳnh!!! '
    Cửa phòng bị nện vài cú mạnh mẽ, tiếng gầm gừ của thú hoang rõ hơn. Ngoài cửa, chính là Queen đang đấu với một con quỷ báo.
    An Hạ ôm chặt lấy Dạ Quỳnh run rẩy, bản thân nàng cũng chẳng khá hơn là bao. Lo lắng, sợ hãi xâm chiếm lấy nàng, thời gian như kéo dài vô tận.
     Thế nhưng, bỗng chốc mọi thứ chợt im ắng khác thường.
    " Hả? " Hai cô gái nghi hoặc.
   " Tại sao ta mới vắng nhà một chút mà đã náo nhiệt thế này? " Giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự im lặng, cánh cửa mở ra và dĩ nhiên, không ai khác ngoài Giang Khanh.
    Tay hắn ôm hai đứa trẻ đầy vết thương đang hôn mê, vai hắn có một con mèo mệt mỏi nằm ườn, nhắm mắt ngủ.
    " Giang Khanh! " An Hạ và Dạ Quỳnh đồng loạt hô.
    " Chuẩn bị giường, nước, thuốc và bông băng. " Hắn nói.
     " Vâng! "
    Giang Khanh tỉ mỉ bôi thuốc, quấn băng, hai cô gái phụ giúp. Không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
    " Giang Khanh, mấy ngày qua anh đi đâu vậy? " An Hạ khẽ hỏi.
   " Mấy ngày? Ta vắng nhà mấy hôm rồi? " Ở dưới lòng biển chẳng phân biệt ngày đêm.
   " Ba ngày rồi. "
   Lâu như vậy?
    " Xin lỗi đã để mọi người lo lắng. Có chút chuyện xảy ra. "
   " Ồ. " Kiểu trả lời qua loa này coi như từ chối tiết lộ sự việc mà hắn gặp phải.
     Nhớ đến hôn ước không mong muốn, Giang Khanh khẽ nhíu mày. Nhưng cô gái bên cạnh hắn lại nghĩ rằng hắn đang khó chịu.
    An Hạ rũ mi, anh ấy không muốn nói? Hay là không thích nói cho mình nghe? Mà mình có quyền gì bắt anh ấy nói ra? Vốn dĩ Giang Khanh cứu mình, bản thân không nên làm anh ấy khó chịu.
   Nhưng mà... Nàng hỏi vậy, cũng vì lo lắng cho hắn thôi. Hắn bực mình gì chứ?
    Cứ thế, hai người đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, một lầm nữa bầu không khí lại bị sự im lặng bao trùm.
   Sun, Moon và Queen vẫn mê man như cũ. Giang Khanh sau khi đuổi hai cô gái về phòng nghỉ ngơi, bản thân hắn một mình ngồi trông ba ' bệnh nhân '.
   Qua cửa sổ, hắn thấy được mặt trăng sáng, xung quanh là hàng ngàn đốm sao lấp lánh. Cơn gió nhẹ nhàng thổi, lùa qua khe cửa sổ, man mát.
   " An Hạ, ta đã bảo em đi ngủ rồi mà. " Hắn cất tiếng, đầu không ngoảnh lại.
    " Xin lỗi , em không ngủ được nên qua đây. Không làm phiền anh chứ? " An Hạ rón rén vào phòng.
   " Không, ngồi đây đi. " Hắn chỉ vào ghế cạnh mình, chờ khi nàng ngồi xuống liền cởi áo choàng khoác cho An Hạ.
    " Gió đêm lạnh lắm. " Nàng nghe thấy phù thủy nói thế.
    An Hạ cuộn mình trong chiếc áo choàng rộng của hắn, mùi thảo mộc thoang thoảng còn vương hơi ấm của người đàn ông thật dễ chịu. Nàng lén nhìn hắn sau ba ngày không gặp. Dưới ánh trăng, hắn cứ như một vị vương tử trầm lặng dịu dàng, rất đẹp.
   Lúc này đây, nàng chẳng biết nói gì với hắn, chỉ thấy lòng mình sao mà bình yên.
    " Mệt thì ngủ đi. " Giang Khanh nói.
    Nàng lắc đầu, nàng muốn ở cạnh hắn, bởi không gặp ba ngày, quả thật nhớ hắn.
   Giang Khanh lại nghĩ nàng khó ngủ. Hắn vươn tay ôm cô gái cuộn người trong áo choàng như cái kén vào lòng, nhẹ giọng hát một khúc hát đồng dao nào đó.
    An Hạ sửng sốt, cả người rơi vào cái ôm ấm áp, đầu tựa lên ngực hắn, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ, trên đỉnh đầu là giọng hát khẽ khàng ấm áp của hắn. Nàng bỗng nhiên muốn được như thế này mãi.
     Trên người Giang Khanh quả thật như có ma lực đặc biệt khiến nàng có cảm giác an toàn và dựa dẫm, rất kỳ lạ. Nhưng nàng không nghĩ thêm được nữa, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu.
    
   






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro