Hồi Ba Mươi Lăm: Nào ai hay biết lẽ Tử - Sinh (c)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi một mình trong rừng thông hoang vắng, Hách Quân Dao tựa lưng vào một cội cây già cỗi mà him mắt nghỉ mệt. Hoàng hôn đã tới, vòm trời mang màu ráng cam tuyệt mỹ, điểm xuyết vài khóm mây ngũ sắc rực rỡ và những chấm đen sắc sảo do bầy chim hối hả về tổ họa ra. Những con nai ngơ ngác đứng hứng nắng nhạt cuối ngày, chừng như chúng đang ngóng trông điều huyền diệu nào đó trên thinh không man mác buồn kia. Ở tít tận đường chân trời, một rẻo mây xám nhạt nằm hững hờ trên dãy núi lam u hoài.

"Quác..."

Con quạ vô duyên ở đâu kêu lên thảng thốt làm vỡ tan giấc điệp của người đại tướng vừa được trẻ ra nhiều tuổi. Sau vài tiếng chửi thề, Hách Quân Dao dụi đôi mắt cay xè và đầy ghèn, rồi rửa tay với keo diệt khuẩn trước khi mở quang não lên nghe nhạc.

Anh chọn bản "Tình yêu" do Thái Thảo và ban "The Magic" ca, không rõ ai đã đặt lời Việt từ ca khúc "Con el Chacha", thật tiếc vì anh không thể tìm ra được bài hát gốc dù đã biết rõ tựa đề:

"... Thời gian sẽ trôi và Xuân sẽ qua, và qua rất mau... Cha cha

Đừng nên đắn đo ngày Xuân sẽ qua, và qua rất mau... Cha cha

Đừng nên tiếc nhau Tình Yêu sẽ qua, và qua rất mau... Cha cha

Đừng nên xót xa ngày vui sẽ qua, và qua rất mau... Cha cha..."

Nhạc sĩ soạn lời Việt chia ra làm hai phần chính: Phần đầu thuyết phục người thương rằng Tình Yêu nhiệm mầu ra sau, rồi phần hai, là đoạn điệp khúc trên, nhắn nhủ với người trong mộng rằng hãy nhận lấy Tình Yêu của mình vì các lý do trên. Theo thiển ý của anh là vậy, còn ý của nhạc sĩ thì... ai mà biết được?

Một con quạ lông trắng muốt như tuyết chợt đậu lên vai anh, đem theo sự buốt giá của những đêm đông rét mướt ở Tây Âu. Chịu đựng không nổi cái lạnh đó, anh búng tay vô người đó hòng đuổi đi, nhưng càng bị móng vuốt của nó quấu chặt lấy cầu áo nhà binh. Anh đành mặc xác nó, rồi mở bi-đông uống vài hớp trà gừng để giữ ấm cơ thể. 

- Mày muốn ăn gì không?

Thanh ngũ cốc của anh đã thu hút được sự chú ý của con quạ trắng quý hiếm. 

Anh ngắm con quạ lạ kỳ mổ lấy mổ để thanh ngũ cốc đặt trong lòng bàn tay mình. Tự dưng, anh chợt nhớ tới một người đàn ông mà anh đã gặp ở một buổi dạ vũ Halloween năm hai mươi tuổi, người đó đã hóa trang thành một con quạ trắng bằng cách đeo mặt nạ đầu quạ trắng và mang cánh trắng trên lưng, còn y phục lại là một màu đen tuyền tréo ngoe. Lúc nghe anh ta giới thiệu bản thân đang hóa trang thành quạ trắng, anh đã thầm cười giễu vì bộ đồ anh ta chọn không hợp với chủ đề mà anh ta muốn thể hiện.

"Quác..."

Chắc đã no bụng và bị khát nước do đồ ăn quá khô khan, con quạ vụt cánh bay đi; để lại một khúc thanh ngũ cốc bị mổ nham nhở trong lòng bàn tay.

Anh vứt thanh ngũ cốc xuống thảm cỏ nhung xanh. Rồi lấy chai nước suối ra rửa tay. Nắng đã tàn. Sao Hôm le lói ở một góc trời xanh thẳm, những vì tinh tú khác cũng lần lượt xuất hiện theo vòng xoay của kim đồng hồ. 

Trước lúc trời tối mịt, Hách Quân Dao mượn con suối gần đó làm gương soi. Trở lại với dáng vẻ năm hai mươi ba tuổi, anh vừa mừng vừa lo. Mà nỗi lo đâu phải bắt nguồn từ việc sợ binh sĩ không nhận ra mình, mà bởi vì anh sợ mình sẽ  sống lãng phí "thanh xuân lần hai".

Tận hưởng không khí yên bình chưa được bao lâu, kế Phó Lập Thành tới với sa bàn nặng trịch trên tay, Hách Quân Dao chán nản trở lại với thực tại tàn khốc.

- Anh Dao, tôi có thể hỏi anh vài câu được không?

Hách Quân Dao tươi cười mà nhún vai đáp:

- Được thôi.

Phó Lập Thành ngồi xuống cạnh viên đại tướng trung tín ngay ngắn rồi, mới nhíu mày hỏi:

- Tại sao anh lại bị bắn hạ vậy?

Hách Quân Dao xụ mặt, rồi trả lời cộc lốc:

- Khinh địch.

Phó Lập Thành lượm những cành thông khô quanh chỗ gã ngồi lên bẻ "Rắc", ""Rắc". Rừng thông vào Thu bảng lảng sương mù sợi mỏng như khói bếp, nhưng không có được cái cảm giác ấm cúng quý báu đó, chúng chỉ gợi cho người ta một nỗi u hoài khôn nguôi là lạ. Tới cái nhánh cuối cùng, người trai Hoàng gia mới ướm hỏi:

- Làm ơn nói rõ ràng hơn được không?

- Chúng đã trốn dưới lòng đất nhờ đám tang thi Thổ hệ. Thành ra chúng ta đã đại bại.

- Dị năng của anh không thể xuyên qua lòng đất hả Dao?

Hách Quân Dao lắc đầu:

- Không phải vậy. Hết thảy là do tôi đã lơ là để mắt tới, thành ra bị chúng bắn hạ.

Cứ "Thành ra", "Thành ra" một hồi rồi mọi chuyện cũng sáng tỏ. Bây giờ hai người tướng đang nghĩ cách đối phó với bầy voi Elephantnew, vì chúng là nguyên nhân chính đã giúp cho bầy tang thi có địa đạo miễn phí và hết sức hữu hiệu.

- Ngoài đậu ung ra, chúng còn sợ gì không?

Câu hỏi trên là của Nhị Hoàng tử. Anh ta đang chọi những trái thông chết khô về phía chân trời không thật trước mắt. Trời mỗi lúc một lạnh và tối.

Hách Quân Dao lắc đầu mà sắc mặt coi buồn rười rượi.

Phó Lập Thành lại hỏi:

- Giờ sao?

Hách Quân Dao vươn vai một cách uể oải:

- Là sao ai biết là sao bây giờ?

- Mặt trẻ măng như vầy ai tin chúng ta là cấp trên của họ.

Con quạ trắng đậu trên một cành cây của gốc thông mé bên tay trái hai người tự bao giờ mà chẳng ai hay biết. Nó nghiêng đầu sang phải, cái mỏ mấp máy như khuôn miệng của một đứa bé on đang học nói; tiếc thay, hai người tướng kia chẳng hề nghe thấy hoặc giả để tâm đến.

oOo

- Có chuyện gì vậy anh Hai?

- Người dân ở đô thành đã tự thành lập lực lượng vũ trang để chống trả giặc Tang thi Hoàng. Họ tuyên bố: Thề không phản bội Quê Hương.

Phó Lập Thành trầm ngâm nghĩ ngợi. Tin này tới tai gã khi bông phượng trổ thắm thành Qri và gió chướng đã thôi tìm về mảnh đất cằn cỗi ấy. Một mùa mưa đượm buồn đang sửa soạn về. 

- Thành!

- Dạ?

Hơi ngạc nhiên với tiếng "Dạ" thật êm tai của đứa em trai cùng cha khác mẹ, song Phó Thiệu Huy không để lộ ra mặt mà giữ giọng bình thường hỏi tiếp:

- Ý cậu sao?

Phó Lập Thành không trả lời liền mà vào đề bằng một ý khác:

- Cuộc chiến này đã dằng dai gần mười mấy năm. Chết không biết bao nhiêu mạng. Ngân khố quốc gia suy kiệt, lạm phát tăng cao vùn vụt. Biên cương thì bị thằng sát nách lăm le xâm lăng. Nhân lúc đất nước rối ren mà tài nguyên - khoáng sản bị khai thác lậu. Nạn buôn người và mổ cướp nội tạng gia tăng không ngừng... Thì hỏi sao nhân dân lại không tự thành lập lực lượng vũ trang được chứ?

- Cậu không sợ họ cướp chính quyền sao?

- Có thêm chục phe cướp chính quyền tôi cũng đách sợ. Hoàng gia còn được cái cóc khô gì ngoài tấm bia ơn nghĩa khai quốc - an bang? Anh với tôi chẳng ai gây dựng lòng tin đủ để nhân dân tín nhiệm tới nỗi tha thiết tìm cách bảo vệ triều đình. 

- Còn Phan Bôn thì sao?

- Tôi không biết. Tôi có gặp thằng cha Thủ tướng đó thường như anh đâu mà rành rọt hay nêu lên cảm nhận được.

Quang não của Phó Thiệu Huy báo rằng có mười thư mới vừa gửi qua. Gã tiếp tục trò chuyện với em trai thông qua quang não và đọc thư luôn một thể. 

Phó Lập Thành chợt than thở:

- Binh hùng tướng mạnh tới đâu cũng phải rơi vào vòng lặp Thành - Trụ - Hoại - Diệt hết.

Phó Thiệu Huy sờ tay lên khuôn mặt đã có dấu hiệu lão hóa mà tiếc nuối dị năng Thổ hệ của mình không có đất dụng võ:

- Giá mà tôi có thuốc "Cải lão hoàn đồng" hén?

Phó Lập Thành liếc nhìn gương mặt trẻ măng của mình trong tấm gương hình bầu dục nơi phòng tắm, rồi nửa đùa nửa thật hỏi:

- Anh muốn thử không?

Phó Thiệu Huy cũng pha lửng lại với một nụ cười nửa miệng:

- Sao không?

oOo

Đinh Thế Quân hạ lệnh đóng trại ven cánh rừng phượng nở đỏ thắm. Đoàn quân Tiếp Liệu do chú chỉ huy gồm ba tiểu đội, mỗi đại đội gồm một trăm lính tinh nhuệ và quả cảm, các sĩ quan là những người đã vào sinh ra tử nên có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. 

- Nếu như tụi bây không muốn chết thì phải đề cao cảnh giác từng phút từng giây. Thậm chí ỉ* đá* gì cũng phải mang theo súng và vận sẵn dị năng. Lũ chó đó toàn chơi đánh du kích và nướng quân, bên mình không địch lại vụ này đâu. 

Người đại đội trưởng đội C dặn dò xong, liền sải bước đi một mạch tới lều của chủ tướng để nghe sai bảo.

Đang bàn quân cơ ngon trớn, bỗng đâu bên ngoài vọng vào tiếng đạn bắn, bom nổ và thanh âm la hét, cấu xé lẫn nhau của loài người. Biết rằng đám Tang thi Hoàng lại đánh du kích, nên không ai bảo ai, tất cả đều xông ra chiến đấu với các binh sĩ.

Đinh Thế Quân thi triển dị năng. Chú phất đôi cánh đen tuyền như màu đêm Ba Mươi mà bay vút lên từng trời cao vời vợi. Những nhịp đập mạnh mẽ đó truyền ra những làn sóng không khí dữ dội, rồi từ từ hóa thành những con trốt khổng lồ mang theo tia sét trong lòng.

Đám tang thi Thổ hệ và Thạch hệ lập tức thi triển trận đồ phòng ngự và chống trả. Một bức tường thành rắn chắc như đá núi lửa từ dưới lòng đất dâng lên chọc trời. 

Những con trốt của Đinh Thế Quân bị chúng chặn đứng. Chú bèn niệm chú để ra lệnh cho những con trốt phá bức tường thành.

Đôi bên đang giằng co với nhau quyết liệt, hốt nhiên một trái pháo kích từ phía Tang thi Hoàng rơi xuống giữa hai phe, khiến cho Đinh Thế Quân và nhóm sĩ quan tang thi đang thiết lập trận đồ văng ra xa mấy mươi mét. Nhờ lẹ chân mà chú vẫn còn sống sót, còn bên phía kia thì chết hết mấy mạng. 

Đất lành chẳng mấy chốc nhuộm đẫm máu tanh và dịch nhầy tang thi. Thây người chết không toàn vẹn nằm la liệt khắp nơi. Khói lửa bốc lên cuồn cuộn như loài rắn Hydra trong thần thoại Hy Lạp, nhấn chìm chiến trường trong cỗ hương ngàn ngạt, nhức óc và ánh sáng chói lòa kinh hoàng. Những thân hình tàn tật của binh sĩ xuất hiện ngày một nhiều, một số phải tự chặt đứt cánh tay để thoát khỏi sự truy đuổi của bầy tang thi khát máu.

Sau một hồi tử chiến thảm khốc, quân Tang thi Hoàng chui vô Không gian của một tên đồng bọn bỏ đi. Để lại bao nhiêu đau thương và mất mát cho quân binh Hoàng Gia.

- Anh... Anh... Quân... Lại... lại...

Biết có chuyện chẳng lành, Đinh Thế Quân vội vã theo chân người lính trẻ đang òa khóc tức tưởi. 

Trời ơi! Ở rẻo đất bên kia, một người lính chỉ còn nửa thân trên đang thở dốc hấp hối. 

Đinh Thế Quân nhảy phốc qua cái mương xâm xấp nước, rồi run rẩy nhìn ruột già, ruột non của cậu lính trẻ đã xổ ra hết bên ngoài, phẩn dơ và nước tiểu cũng nhân đó ộc ra.

- A... An... Anh... 

Đinh Thế Quân che miệng nói trong khi hai hàng nước mắt đã ướt đầm khuôn mặt phong sương của chú:

- Cậu thấy gì? Cậu muốn nói gì? Nói lẹ lên đi.

- Má... má đang dắt em vô lớp. 

Nước mắt người trai vừa từ giã màu áo thư sinh để khoác chinh y đền nợ Nước - trả thù Nhà ấy tuôn xuống không ngừng. Cái chết đã đến rất cận kề mà sắc mặt cậu hết sức bình thản.

- Má... má biểu em nắm tay thật chặt, kẻo lạc...

- Nó đang "hồi quang phản chiếu". - Đại đội trưởng của cậu ta đau đớn phát biểu.

Người đồng cấp với anh ta nói:

- Kệ, cứ để nó nhìn thấy mộng lành đi.

Nhận thấy ngón trỏ của người lính kia đang chỉ hoài vô cần cổ của cậu ta, Đinh Thế Quân hiểu ra điều mà cậu ta muốn gởi gắm: Đó là trao lại sợi dây chuyền có mặt là chiếc nhẫn bạch kim cho thân nhân của cậu ta; bây giờ nó đã nằm gọn trong túi áo của người chủ tướng đang xúc động cực điểm. 

Một người lính đã tìm thấy nửa phần thân thể còn lại của người lính sữa. Nó nguyên vẹn một cách mỉa mai và trêu ngươi tất cả. 

Người lính sữa đó vẫn đang kể sảng về kỷ niệm ngày đầu tiên đi học của mình. Máu đã ọc ra từ lỗ tai, lỗ mũi, tròng mắt và khuôn miệng. Ai nấy đều sẵn sàng để liệm cậu ta trong lớp vải poncho. 

- Thôi, trống trường... đánh...

Chưa nói dứt câu, cậu ta đã ngoẹo đầu chết ngắc. Đôi mắt nhuộm màu đỏ của máu vẫn mở trừng trừng, nhưng trên môi lại nở nụ cười thật tươi thắm. "Màu hoa sắc máu."

Chỉ chờ có vậy, hai thằng bạn thân của cậu ta mới gục xuống xác cậu mà òa khóc nức nở. Tiếng khóc xé lòng của hai người khiến Đinh Thế Quân chịu không nổi, chú gầm lên một tiếng rồi bỏ đi một hơi vô rừng.

Ngồi dựa lưng dưới gốc tùng già, Đinh Thế Quân ngước nắng nhìn hoa nắng đang trổ trên táng cây ken dày những lá là lá. Chú chưa có gì bỏ bụng nhưng không thấy đói mà cũng chẳng thấy khát, miệng chú giờ đắng nghét như nhai phải chocolate nguyên chất.

Mãi tới khi trời tối mịt, Đinh Thế Quân mới lầm lũi ra về.

Lán trại đã được dựng xong. Hiện thời toàn quân đang ăn tối qua loa với mấy lon đồ hộp và nước dinh dưỡng; người thì ăn chung với đại đội của mình, đứa thì ăn ở chỗ canh gác được phân công. 

- Đại tướng... Đại tướng về!

Đinh Thế Quân đứng nghiêm mà nhận những cái chào của các binh lính, rồi nói vài lời dặn dò trước khi kiếm góc nào ngồi dùng bữa.

Trời lác đác vài ánh sao. Mây ngàn giăng khắp nẻo thinh không. Vầng trăng non hững hờ gối đầu lên một nhánh của cây thông ngàn năm. Đôi bóng vạc kêu sương í ới đưa nhau đi tìm bến đỗ bình yên. Thung lũng tựa vào vách núi mà say ngủ, mặc kệ con người, con thú hay thực vật đang làm gì trong lòng nó. 

Vừa trệu trạo nhai khúc bánh mì lúa mạch cứng như cây, Đinh Thế Quân vừa nhớ lại những tác phẩm thuộc thể loại "Cổ động" và "Chiêu hồi", có vài tác phẩm chú thích tới nỗi cố công học thuộc lòng, cũng có bài dở tệ đến mức chú cảm thấy phí thời gian vô cùng.

Không ai hiểu nỗi cô đơn và vất vả của những người lính chiến bằng "Người nhập cuộc". Thành ra những bạn làng văn - làng nhạc chưa từng cầm súng chiến đấu đã sáng tác ra những tác phẩm hô hào và cổ xúy chém giết một cách thô lỗ và mắc cười. Ai ơi hãy biết rằng nếu có thương đời lính lấy đất làm giường, lấy trời làm mùng, lấy sông - suối làm chỗ tắm và lấy đá làm ghế ngồi viết thư, thì mới nên sáng tác những chủ đề về họ; chứ vẽ vời ra hình ảnh "bất khả chiến bại" hay "thiên thần giáng lâm cứu thế" chỉ tổ làm trò cười cho đời con cháu. Lính cũng là con người, chẳng phải con Thánh hay con Tiên đâu mà gan dạ luôn vững vàng và không bao giờ để rơi một giọt nước mắt.

Sương mờ vây kín mảnh rừng hoang. Cú kêu ngày một nhiều, không biết chúng làm tổ ở đâu mà sao tiếng hòa ca lớn nhường vậy? Đom đóm đã thay đèn điện thắp sáng một vùng cây thâm u, tịch mịch. Gió hè mơn trớn da thịt khô ráp như loài bò sát của người tướng ngũ tuần, ru hồn chú vào một cơn mộng mị khó cưỡng...

"Đùng!!!"

Pháo kích của giặc từ đâu trút xuống như mưa sao băng. Thinh không rực sáng chẳng khác gì đang giữa ban ngày. Chim chóc, muông thú và binh lính kêu la um trời.

Đinh Thế Quân vùng dậy.

Rồi chú ngỡ ngàng với khung cảnh thanh bình chung quanh.

Là chú bị bóng đè sinh ảo giác hay đã xui rủi lọt vào trận đồ của bọn tang thi Thôi Miên giả?

Người tướng luống tuổi ngồi xuống với vẻ mặt âu lo khôn tả.

"Đùng!!!"

Vẫn là quang cảnh ban nãy.

Không kịp suy nghĩ, chú hấp tấp chạy cái ào tới khu dựng trại.

"Huỵch."

Một bức tường vô hình hất văng chú về đơn vị cũ.

Chú lồm cồm ngồi dậy dưới gốc cội tùng già. Lại một tiếng "Đùng" nữa vang lên bên tai chú và khung cảnh kinh hoàng kia lại xuất hiện.

- Chết mẹ rồi... 

Chú gọi bộ đàm báo cho toàn quân hay biết mình đã lọt vô trận đồ của bọn xác sống. Rồi gọi quang não báo tin cho Quốc trưởng và Nhị Hoàng tử.

- Trời ơi! - Tiếng kêu trầm thống của Quốc trưởng họ Phó như muốn xuyên thấu chín tầng mây. 

Phó Lập Thành đưa ra cách giải quyết:

- Tôi có nhiều kinh nghiệm với trận đồ của Thôi Miên giả lắm, hay là để tôi tới đó với chú nghen?

Đinh Thế Quân ngại ngần:

- Ở đó vẫn chưa yên, cậu tới giúp tôi được không?

- Dạ được.

Phó Thiệu Huy bỗng ngỏ ý đi chung, nhưng em trai gã khước từ ngay tức khắc. Gã bèn đề nghị:

- Tôi sẽ tới hộ thành giùm cho cậu... Được không? Tôi không muốn dị năng của mình bị lãng phí.

Sau một hồi cân nhắc Lợi - Hại, em trai và người anh kết nghĩa bỏ phiếu đồng ý. Và, để bảo toàn tính mạng cho những người lính Tiếp Liệu do Đinh Thế Quân chỉ huy, Phó Thiệu Huy nhờ một viên tướng thân cận tới giúp đỡ; chưa đầy nửa tiếng sau, viên tướng ấy đã có mặt tại chỗ của người tướng hệ Phong.

Phó Thiệu Huy vui mừng đổi sang chiến bào. Vui sướng gì khi đất nước lâm nguy lại trốn trong cung cấm mặc hoàng bào chứ?

Phó Thiệu Huy vừa tới Qri thông qua Không gian của Vu Bân, thì thủ tướng Phan Bôn cũng vừa bước vô phòng khách nhà gã. Anh ta ngơ ngác nhìn quanh quất một đỗi, rồi "À" lên một tiếng khi thấy tờ giấy nhắn ghi, "Tôi bị nhiễm trùng đường ruột. Cần phải ở riêng một tuần. Có gì thì hãy liên lạc qua số máy của quang não cá nhân." 

- Chà, ổng ăn cái gì mà bị tiêu chảy cấp vậy? Đâu còn ai can đảm ra ngoài biển bắt hải sản cho ổng ăn đâu?

Lầm bầm một hồi, Phan Bôn ngồi xuống băng ghế kê gần cây dương cầm mà giải quyết giấy tờ do các Bộ, Ban, Ngành, Ty và Nha trình lên. Trước mắt, cần phải phê chuẩn cứu đói và cấp thuốc men - nhu yếu phẩm cho đồng bào đang bị tang thi và mưa lũ vây hãm ở miền Trung. Kế, phải giúp con trẻ Antaram tránh nạn mù chữ và bị xâm hại thân thể, kẻo thôi thế hệ sau này sẽ tan nát mọi mặt. 

- Ủa, Thủ tướng?

- A, thưa Tổng Tư Lệnh...

Hách Cô Thần vừa cởi cái nón beret đen xuống vừa đưa mắt ngó cái ghế sau bàn làm việc mà hỏi:

- Sao ngồi đây? Quốc trưởng đâu?

Phan Bôn pha lửng:

- Bị chột bụng, trốn rồi.

- Gọi thái y chưa? 

- Chắc rồi... Quốc trưởng chắc không muốn ai biết danh tánh người kê đơn đâu.

Hách Cô Thần tủm tỉm cười:

- Ờ, giữ chức đó thì sao không sợ bị đầu độc được. 

Nhưng rồi viên đại tướng thất tuần chợt hỏi:

- Khoan, để tôi gọi Quốc trưởng xác minh cái đã.

Lúc này Phó Thiệu Huy đang ngồi bàn chiến thuật với ban Tham Mưu, nghe quang não báo tin thì bấm nút trả lời. Gã và người tướng cao tuổi vấn đáp bằng suy nghĩ, chứ không thốt lên thành tiếng, do đó chẳng ai hay biết cuộc hoán đổi thân phận ngoạn mục của anh em gã.

- Anh Thành...

Người sĩ quan thấy nét mặt điềm nhiên của viên chủ tướng thì hơi lo, bởi anh không biết ban nãy mình có nói gì phật ý ổng không. 

- Anh Thành.

- Anh Thành, thằng Bình muốn nói với anh đôi lời... - Bạn thân của sĩ quan Bình lay vai Phó Thiệu Huy. Xém chút nữa là anh đã bị Quốc trưởng rút súng bắn; vậy ra em trai của gã được binh sĩ coi như ruột rà máu mủ...

- Ờ, xin lỗi... Bình với Quý nghen? Tôi đang nghe thằng bạn Biệt Động Quân gởi tin tức cấp báo.

- Có thể tiết lộ được không anh Thành? - Người sĩ quan răng thỏ cười tươi hỏi.

Phó Thiệu Huy nhíu mày:

- Chưa, rất tiếc là chưa được...

- À...

Rô-bốt Đầu Bếp thông báo đã tới giờ cơm tối, cuộc họp bèn ngưng lại.

Phó Thiệu Huy đã lâu không ăn quân lương nên cảm thấy rất háo hức muốn nếm lại dư vị đời lính phong sương - ít vui nhiều buồn.

Bữa tối gồm có cá mòi sốt cà, bánh mì lúa mạch, dưa leo ngâm chua và bò bằm sốt đậu. Đồ uống vẫn là nước dinh dưỡng. Vị Quốc trưởng chọn cột cờ làm địa điểm ăn uống, vài ba người lính cũng chọn chỗ này như gã.

- Oẹ...

Người lính ngồi cạnh Phó Thiệu Huy xoa lưng gã mà hỏi:

- Có sao không anh Thành?

Vị Quốc trưởng trả lời với khuôn mặt quạu đeo:

- Bị mốc rồi. Trời ơi, mốc cời hà! 

- Bình thường mà anh Thành...

Một người lính khác ái ngại tâm tình:

- Ngày nào mình cũng ăn, bữa nào mình cũng ăn hết, có chi hiếm lạ đâu anh. Lâu lâu anh Bân và anh Quân ghé qua thì mới được ăn ngon. 

Biết mình bị hố, Phó Thiệu Huy chữa lời:

- Tôi nhịn không báo lại với anh Hai biết bao lâu nay, cốt để giữ cái mạng của mấy người, tới tận...

Những người lính sợ hãi nhìn nhau đầy hoảng loạn. Ai nấy đều mang dáng vẻ của con chuột nhắt bị dí giữa bầy mèo đói. 

Phó Thiệu Huy ra lệnh cho rô-bốt Đầu Bếp đem một số lon quân lương lên cho gã nếm thử.

Múc ăn tới đâu, Phó Thiệu Huy phun ra tới đó. Có cái gã còn tìm thấy một ổ trứng gián nữa. Tức quá, gã thét lên:

- Đứa nào! Thằng nào! Khứa nào! Lo quân lương, ra đây tôi biểu coi!!!

Nhóm Tiếp Liệu rụt rè bước lên. 

Phó Thiệu Huy biết kẻ gây ra chuyện này không phải họ nên phất tay đuổi xuống. Gã chán nản đi một hơi vô Không gian Cá nhân, để lại đằng sau những gương mặt thất thần và run sợ.

Vừa vô trong Không gian riêng tư, Phó Thiệu Huy đã gọi điện thoại hỏi em trai:

- Tại sao cậu không báo cho tôi biết quân lương bị mốc hả?

Phó Lập Thành đanh giọng:

- Có thằng khỉ khô nào hồi âm đâu?

Đôi mắt Phó Thiệu Huy long lên sòng sọc như mãnh hổ rừng sâu:

- Ai là người đã chặn tin này tới tai tôi?

Phó Lập Thành nhếch miệng cười giễu:

- Còn ai ngoài cái đám tham nhũng phản quốc.

Tự dưng Phó Thiệu Huy nảy sinh cảm giác nghi ngờ Thủ tướng Phan Bôn. Tin này vô cùng quan trọng, tại sao anh ta lại không nói một tiếng cho gã biết?

...

Kể lại từ đầu chuyện của Đinh Thế Quân khi rơi vào trận đồ của Thôi Miên giả: 

Sau hơn nửa tiếng đứng đợi bộ ba cổ thành Qri, Đinh Thế Quân cùng họ xuất phát. Trải qua mấy canh giờ loanh quanh trong rừng thiêng nước độc, rốt cuộc họ cũng tìm được cơ quan - không rõ là đầu tiên hay là cái duy nhất. Xung quanh khu vực này toàn là lá cọ bén ngót; có một thời kỳ mà lá cọ đã bị biến thành lưỡi cưa để cắt cổ tù nhân và binh lính ở phe đối lập, một loài mang linh hồn quỷ đỏ trú trong thân xác con người toàn vẹn. Mất một lúc để thoát khỏi sự cứa thịt của giống cây chỉ hiền một nửa, nguyên đoàn mới có thể đứng gần cơ quan đó và nhờ con rô-bốt Trinh Sát bấm giùm; trước khi nó thực hiện mệnh lệnh được giao, ai nấy đều kiếm một chỗ núp cho chắc ăn. Không ngoài dự đoán của họ, một tiếng động thật lớn vang lên dữ dội như muốn xé toạc không gian. Rồi hốt nhiên, quang cảnh biến đổi chóng vánh. Không còn là chốn thâm lâm u tịch, nơi đây đã hóa thành vùng biển trời xanh ngắt và trong veo lạ kỳ. 

- Vẫn chưa tìm thấy cơ quan thứ hai hả mọi người? - Phó Lập Thành đứng khoanh tay hỏi. Nguyên đám đang đứng trên mô đất ẩn dưới mặt biển màu thiên thanh. 

- Chưa... - Hách Cô Quân đấm tay xuống mặt nước biển thoang thoảng mùi muối mặn mòi. 

Nhác thấy ai nấy đều đã thấm mệt, Vu Bân bèn mời nguyên đoàn lên bãi cát ăn uống.

Biết Đinh Thế Quân chinh chiến đã lâu nên hiếm có bữa cơm vừa ý, sứ đồ Cõi Chết mới cất giọng hỏi ông chú muốn ăn - muốn uống món gì. 

- Tôi á? Chinh chiến lâu ngày đã khiến tôi quên phứt thực đơn rồi...

Có lẽ là người tướng ngũ tuần đó quên thật nên dù đã ráng vắt óc nhớ lại, chú cũng chỉ chọn được món cơm gà xối mỡ ăn kèm với cải chua, rau xà-lách và hột gà chiên, cùng chén canh rong biển nấu bí đao mát ngọt để xua tan bao nhiêu đạm, mỡ, dầu và cholesterol có trong dĩa cơm. 

Vu Bân bật cười:

- Đơn giản quá... Nhưng thôi, không bắt bí chú nữa... Giờ tới ai đây?

Hách Quân Dao đòi ăn hàu né. Phó Lập Thành muốn thưởng thức giò heo phá-lấu nướng cay. Harrison lại kêu một phần sườn xá-xíu. Và người thương của Vu Bân thì chỉ cần một dĩa cải thìa luộc và một phần tôm nướng bơ tỏi. Về phần mình, hắn sẽ làm bạch tuộc con chiên giòn và hột vịt lộn nướng mỡ hành.

- Ê, đang đi dã ngoại hay đi tìm đường sống? - Hách Quân Dao nhướng mày càm ràm.

Phó Lập Thành nhếch miệng cười:

- Vui được giờ nào thì vui. Lính mà anh. 

Bữa trưa lúc đó Đinh Thế Quân ăn hết trơn ba dĩa cơm, hai cái giò heo lớn và hai hột vịt lộn. Chú không thích ăn đồ biển nên chỉ bốc ăn vị bụng từng loại mấy miếng. Rồi uống cạn một ly nước tăng lực chua ngọt thật ngon và mát lạnh.

Nguyên đoàn vui vầy với bữa ăn ngon nơi bãi biển xa lạ đầy thanh bình. Không ai trong số họ ngờ đến những xáo trộn đang diễn trong doanh trại nơi Qri.

...

Phó Thiệu Huy đi tới đâu cũng thấy những cảnh "Kêu Trời không thấu, kêu Đất không thông". Gã ráng dằn xuống những tiếng chửi mắng và quát tháo bằng cách ngậm kẹo trong miệng. Hương thơm ngọt của viên kẹo bọc đường có nhân si-rô cũng không thể làm dịu được cơn thịnh nộ đang dâng trào trong lòng gã như sóng ngầm ngoài khơi một ngày dông bão. Gã bước qua những lán trại hôi hám và ngậy mùi nắng cháy để ghé lều cứu thương thăm hỏi các thương - phế binh và các Quân Y. Bỗng đâu từ trên thinh không vọng xuống tiếng chim chiền chiện, tiếng kêu như thảng thốt gọi mùa thương cũ thơm hương lúa mới và cây trái trĩu cành, bây giờ nó chỉ còn là một mảnh hoài niệm trong khung trời Ký Ức đã xa...

- Khốn nạn! 

Thuốc men cấp cho binh sĩ toàn là hàng thứ phẩm, nếu không nói trắng ra là đồ dạt. Hèn gì có nhiều người bệnh nhẹ lại trở nên tàn tật. Đã vậy phòng bệnh dã chiến không mấy sạch sẽ do rô-bốt đời cũ và số lượng quá ít ỏi nên làm việc rất lề mề.

Một người binh sĩ quấn băng mắt nằm ở giường Số Sáu lấy hết can đảm hỏi:

- Anh Thành ơi, sao em chỉ bị phỏng nhẹ mà mắt em vẫn chưa lành lại vậy?

- Theo tôi...

Nói đoạn, Phó Thiệu Huy cõng người trai gầy còm đó lên lưng mình, rồi bước vô Không gian Cá nhân của gã. Do bị mù tạm thời nên cậu lính trẻ không hay biết mình đã đến Hoàng Cung thông qua sự kết nối giữa Không gian Cá nhân của thái y và vị Quốc trưởng.

- Thái...

Biết mình lỡ lời, Phó Thiệu Huy nháy mắt với vị thái y già rồi gọi:

- Bác Thái... Đâu bác coi mắt của anh này có thể chữa lành không?

Vị thái y già giật nảy mình, rồi sáng trí hiểu ra có uẩn khúc nên liền nắn giọng theo ý của Quốc trưởng:

- Dạ... À... Ờ... Để bác coi cho con.

Sau một hồi thăm khám, thái y buồn bã nói:

- Trời ơi, vết thương nhẹ hều mà, sao tới giờ này vẫn chưa lành vậy?

Phó Thiệu Huy ra hiệu cho "bác Thái" lại gần, rồi kề tai nói nhỏ nguyên nhân cho nghe.

"Bác Thái" đập bàn cái rầm:

- Đúng là một lũ súc sanh!

Người thương binh trẻ nức nở:

- Chẳng lẽ con sẽ bị mù suốt đời sao bác Thái?

- Không, cũng còn may là Qu... À, tên Thành hả? Bác có nhiều con cháu người dưng quá nên quên mất tên nó. E hèm, chỉ cần một ca mổ và uống thuốc đàng hoàng là con sẽ thấy đường được thôi.

Người thương binh trẻ nhìn quất quanh trong bóng tối mà sụt sùi van lơn:

- Anh Thành, anh Thành, anh cho em về phép mổ mắt nghen?

- Nếu như không muốn cậu mổ mắt thì tôi đưa cậu gặp bác Thái chi?

Người thương binh trẻ chắp tay xá như tế sao. Mỗi người đứng ở một hướng nên cậu không biết đường đâu mà xá cho đúng nên chỉ có thể xá trước mặt.

- Con trai của bác Thái kín miệng lắm. Ảnh và đồng nghiệp sẽ giúp cậu mổ trong "im lặng" để không bị quân kỷ.

Người thương binh trẻ mừng quá không biết nên cảm ơn anh Thành và bác Thái thế nào, chỉ biết nước mắt lưng tròng nhìn ngó qua lại. Tuy nhà cậu đông anh - chị - em, nhưng chỉ có mỗi mình cậu là lo cho cha mẹ và ông bà chu toàn mà không hé răng than thở, nói mát nửa lời. Nếu cậu mù rồi, ai sẽ chăm bẵm và yêu thương họ như vậy đây?

Phó Thiệu Huy nhờ vị thái y trung tín làm giùm tờ chẩn bệnh và cấp thuốc cho mình. 

Không dám làm phật lòng Quốc trưởng, vị thái y liền đi soạn hồ sơ bệnh án theo ý người này. Ông khuyên nên ghi rằng bị tiêu chảy cấp thì mới có cớ lánh mặt lâu hơn; vả chăng, đã bị nhiễm trùng đường ruột thì sẽ có nguy cơ bị kèm thêm chứng ói - ỉ* và tiểu khó.

Xong việc, hai ông - cháu mới ngồi lại mà thảo luận về cách giúp những thương - phế binh mau bình phục và ít để lại di chứng khi về già. Trên truyền hình đang chiếu cảnh tượng pháo kích của địch quân đang cày nát một vùng nông thôn Antaram tươi đẹp.

- Vậy hả bác?

Trở lại thành Qri, Phó Thiệu Huy ra lệnh cho nhóm Quân Y đưa toàn bộ thương - phế binh tới bệnh viện dã chiến của "bác Thái". 

Nhờ quyết định sáng suốt của người Quốc trưởng mà toàn bộ thương - phế binh thuở đó về sau đã lành lặn và khỏe mạnh.

...

Cơ quan thứ hai đã được tìm thấy sau hơn ba tiếng rảo bước trên bãi biển. Nó nằm trong một trái dừa khô lăn lóc cạnh cây phi lao cao chót vót. Những con dã tràng vẫn mải miết xe cát, chẳng bận tâm tới sự có mặt của đám chiến binh Hoàng Gia.

Hách Cô Quân nhăn mặt ngờ vực:

- Tôi e rằng đó là cái đầu lâu, chứ không phải là trái dừa khô.

Harrison cau mày. Anh cầm trái dừa khô lên săm soi, hết mặt trong rồi lại mặt ngoài, nhưng vẫn không phát hiện điều chi bất thường.

- Tốt nhất chúng ta nên đem theo nó. - Phó Lập Thành nêu ý kiến.

Tất cả đều tán thành với ý kiến của Nhị Hoàng tử.

Từ bãi cát trắng mịn và lấp lánh như kim tuyến, nguyên đoàn tìm thấy một gành đá cheo leo, hiểm trở. Hàu bám trên cái gành đá đó nhiều vô số kể, con nào con nấy bự bằng bàn tay đàn ông. 

- Đừng bước lên đó nghen lùn. Coi chừng đứt chân đó.

Chàng Hiu và Hẩm Hiu nói một lượt khiến Hách Cô Quân tức muốn xì khói, song y biết ý hai người nên giả đò thản nhiên để họ xìu xuống mà không ghẹo nữa. Và quả đúng như trong dự đoán, "Hai con Hiu" tiu nghỉu không chọc nữa.

Phó Lập Thành sai rô-bốt Trinh Thám tới kiểm tra gành đá, hòng tìm kiếm coi có cơ quan nào ở đây không. Nếu cơ quan trong cái sọ dừa kia là thật, thì tại sao bây giờ nguyên đám vẫn ở lại chỗ này?

...

Trong khi đó, Phó Thiệu Huy đang lui cui giúp binh sĩ đào hào và bồi đắp móng tường thành. Sẵn có dị năng Thổ hệ nên gã không mất quá nhiều sức lực để làm việc.

- Ủa anh Thành?

Phó Thiệu Huy ngẩng mặt lên nhìn người trai đồng dị năng mang số hiệu dài sọc trên tấm thẻ bài đeo nơi cổ. 

- Hết đất rồi, nãy giờ anh lấy đâu ra vật liệu xây cất vậy?

Phó Thiệu Huy đáp liền:

- Tôi trữ trong Không gian Cá nhân. Do của tôi là đời mới nên cậu không thể nhìn thấy được. Tốc độ của nó, nếu nói không ngoa, là tốc độ ánh sáng.

Tuy không chấp nhận câu trả lời của anh Thành, nhưng người lính trẻ không dám hỏi thêm.

Nhờ sự giúp sức của Quốc trưởng mà thành Qri đã kiên cố và có nhiều con hào thoát hiểm hơn. Vị vua luống tuổi sung sướng nhìn tòa thành vững chãi thành hình từ đôi bàn tay mình. Màu hoàng hôn bữa ni răng mà đẹp rứa.

- Anh... Anh Thành... 

Lại một người lính khác bắt chuyện với Phó Thiệu Huy. Gã cười hỏi:

- Chi cậu?

- Dạ, hồi trước anh dễ thương rồi, giờ còn dễ mến tợn. 

Phó Thiệu Huy vỗ vai người lính miệng móm sọm:

- Tối nay mấy người được ăn ngon rồi. Không còn phải là đồ hộp ôi thiu hay sắp hết hạn nữa. 

- Hoan hô anh Thành!!!

Một người y sĩ lại gần Phó Thiệu Huy. Ánh mắt anh ta thể hiện rõ nét dò xét và nghi hoặc. Nhưng thái độ của anh ta chẳng thể khiến vị Quốc trưởng chột dạ hay nao núng, gã vẫn điềm nhiên thu dọn xe cút-kít cùng với những người lính quèn. 

Trời xâm xẩm tối. Sao Hôm đã ló dạng nơi chân trời xa thẳm. Những ngọn đèn xài bằng năng lượng mặt trời đã phựt cháy, giúp cho quang cảnh nơi đây rực sáng như ban ngày. Hoa dạ lý hãy còn e ấp ngủ, chừng khuya lơ khuya lắc chúng sẽ thức dậy và đơm hương hòa bình cho tòa thành chết chóc; Phó Thiệu Huy sẽ chờ đợi khoảnh khắc tuyệt diệu ấy.

- Anh... Tôi nên gọi anh là gì nhỉ?

Giọng Bắc rặt của người y sĩ đó đủ để Phó Thiệu Huy biết cố hương của anh ta ở đâu.

- Tôi là Thành. Tới tháng nên hơi bất bình thường thôi.

Y sĩ Đào nhếch miệng cười.

Phó Thiệu Huy vốn là một người kiệm lời nên khi đóng vai em trai gã bị "khớp", thành ra đã nói năng hoàn toàn khác với lối diễn đạt thường thấy của em trai. Gã bực lắm nhưng không dám hé miệng nói thêm tiếng nào do e sợ bị lộ.

Trước lúc người y sĩ mở miệng nói những câu bắt bí và lật tẩy mình, Phó Thiệu Huy bước vô Không gian Cá nhân lánh mặt, sẵn đó viết thư hồi âm và phê duyệt công văn do các Bộ, Ban, Ngành, Y, Nha gởi lên.

Cũng như em trai, gã có một người phụ tá hết sức đắc lực và tận tâm, nhưng người này và gã không đồng hành cùng nhau mọi lúc mọi nơi, mà năm thì mười họa mới gặp nhau vài lần.

- Tôi đây, Nathaniel, anh Huy có điều chi muốn sai biểu?

- Tình hình ở chỗ Đinh Thế Quân sao rồi?

Nathaniel nhìn các binh sĩ đang quây quần bên đống lửa mà trò chuyện râm ran với nhau thật vui vẻ một đỗi, rồi mím môi và trả lời:

- Khá ổn. Tạm thời chưa thấy sự bất thường trong hàng ngũ binh sĩ.

- Quân lương ở đó thế nào?

Nathaniel rùng mình:

- Rất tệ.

Phó Thiệu Huy chống cằm nghĩ ngợi rất lung. Rồi hỏi một câu hơi khó trả lời:

- Làm cách nào để nói chuyện giống với em trai tôi vậy?

Đôi mắt Nathaniel mở bừng, hệt như anh ta đang nghe thấy tin trúng số độc đắc của bản thân vậy. Rồi với một sự ngạc nhiên khủng khiếp, anh ta cười khổ đáp rằng:

- Anh Huy biểu tôi tính vận tốc ánh sáng của hành tinh này tới hành tinh kia thì tôi còn có cơ may làm trúng, chứ vụ này thì xin kiếu.

- Vậy... tôi ăn nói ra sao?

Nathaniel lắc đầu nguầy nguậy:

- Đâu thể nào diễn tả bằng lời được, nó là từ trong cốt cách sinh ra nên chỉ có thể cảm nhận trong đầu mà thôi. 

Phó Thiệu Huy bèn gửi qua đoạn băng ghi âm thâu lại những lời vấn đáp của gã trong suốt hôm nay.

Nghe xong, Nathaniel bật cười thật lớn, cười như thể bị thọt cù lét vậy. Chừng mươi, mười lăm phút sau, anh ta khụt khịt mũi rồi nói:

- Hèn gì mà bị nghi ngờ. Đây là kiểu ăn nói của mấy kẻ chuyên đi bươi móc, săm soi chuyện cỏn con để ăn vạ. Hoặc là hạng người cậy quyền ỷ thế bức hiếp dân chúng mà.

Vốn sáng dạ nên Phó Thiệu Huy đã tìm được cách giải quyết vấn đề khó khăn này trong lời nhận xét của anh bạn phụ tá trạc tuổi. Gã chúc người phụ tá một câu tốt lành trước khi trở lại tòa thành Qri.

Dạ lý hương đã bung nở ở bức tường thành phía Tây. Hương thơm cù rủ người ta mơ một giấc mộng lành thư thái. Không còn một đom đóm nào ở đây nữa, chúng đã bị bom - đạn dọa chạy hết rồi. Đàn dế cũng biếng gáy. Nhưng ve sầu lại kêu nhiều như ri, tựa hồ muốn bù lại chút thanh bình đã mất nơi mảnh đất khô cằn - ruộng nẻ. Trên thinh không diệu vợi, muôn ngàn vì sao kết thành dải sáng tuyệt đẹp, mảnh trăng lưỡi liềm đã neo trên chòi canh ở lối cổng thành.

- Anh Thành.

Lại một người lính sữa tới bắt chuyện với người Quốc trưởng ngũ tuần.

- Chi cậu?

Người lính sữa bẻ ngón tay rôm rốp, dáng chừng như đang bối rối lắm. Một đỗi sau, cậu ấp úng hỏi:

- Dạ, mần răng anh buồn?

- Tại tôi muốn đổi lối ăn nói với mọi người cho vui, mà nhiều người nghi kỵ tôi là kẻ giả danh nên tôi đâm ra mất hứng - sanh buồn.

Bây giờ người lính sữa mới nghe lại giọng nói trầm hùng, êm mà uy và giàu niềm thương đồng bào - dân tộc - tổ quốc của chủ tướng tên Thành. Cái lối ăn nói thét ra lửa ban sáng chỉ có ở những cái mỏ tối ngày rúc trong phòng mát - ăn bát vàng rồi xua quân đi nướng đặng lập chiến công cho mình mà thôi. 

- À, vụ quân lương...

Phó Thiệu Huy rũ mắt, bộ điệu như hối hận vì những hành động hồi sáng vậy. Gã thiệp xuống:

- Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh. Đây là lần đầu... 

Cũng may Phó Thiệu Huy kịp chữa lời:

- ... tôi mới thấy cái cảnh du di nhiều lần mà...

- Em hiểu ý anh. "Lấy chính nghĩa để thắng hung tàn/ Lấy chí nhân mà thay cường bạo", đó là câu nói của Ức Trai - Nguyễn Trãi. Nhưng chúng ta đã phung phí hai chữ Vị Tha quá nhiều và lầm chỗ rồi anh à...

Phó Thiệu Huy vỗ vai người lính sữa đầy thâm tình:

- Đó là lỗi sai của tôi. Tôi không hứa trước nhưng chắc chắn sẽ đưa đám phản quốc này ra trước vành móng ngựa của tòa án quân đội. Còn bây giờ, anh em mình tán dóc với nhau nghen?

...

Không biết tự bao giờ, cái cơ quan ẩn trong sọ dừa đã tự khởi động. Sau một trận động đất kinh hồn, nguyên đám đã bị đưa đến quảng trường "Ghi Ơn Chiến Sĩ Trận Vong", tọa lạc tại một quận ở đô thành thân yêu. Bấy giờ nơi đây khoảng độ mười giờ sáng, nắng hè chói chang soi rọi một mảnh Quê Hương. 

Phó Lập Thành bước lại gần bức tượng "Mẹ Già Chống Gậy Chờ Con Đi Lính Về". Đây là một trong những bức tượng mà chẳng ai tạo dáng nhí nhố, bỡn cợt và giễu nhại khi chụp ảnh và ghi hình. Gã quỳ dưới chân tượng, dâng Mẹ ba lạy, rồi chắp tay và lầm rầm xin Mẹ che chở cho con của những người mẹ khác được về với gia đình trong tình trạng lành lặn cả tinh thần lẫn thể xác. Không có cái gì để cúng Mẹ, gã đành ngắt đại một cụm bông mười giờ tim tím mọc hoang gần đó mà đặt dưới chân Mẹ.

- Nhìn kìa... - Harrison không còn nói nổi nữa, hai hàng nước mắt gã rớt xuống tự bao giờ. Và giờ thì, anh đã hiểu hết mọi thứ về trận đồ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro