Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ros · Carl vô cùng nghiêm túc lái xe huyền phù, còn Sean cùng Tiêu Trầm Nghị thì ngồi ở ghế sau đang câu có câu không nói chuyện với nhau.

Ở trong lòng, Ros luôn không ngừng nhắc nhở lúc này mình nên giả vờ câm điếc nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh không cảm xúc của cấp trên của mình qua kính chiếu hậu. Tuy rằng anh đã biết chuyện hai người bọn họ đã kết hôn nên việc ở cùng một chỗ là chuyện bình thường nhưng mà trong lòng anh vẫn không ngừng rối rắm phun tào, bởi vì hai người bọn họ một người là tướng quân còn một người là Hoàng Thái Tử ở cùng một chỗ với nhau khiến cho người ta cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm a. Loại suy nghĩ mâu thuẫn này không ngừng quay cuồng ở trong đầu Ros, tra tấn anh đến phát điên luôn.

Tòa nhà Quân bộ so với Học Viện Quân Sự Hoàng Gia thì gần hơn nên khi xe ngừng lại trước tòa nhà quân Bộ, Sean chuẩn bị xuống xe liền bị Tiêu Trầm Nghị nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay: "Hôm nay buổi tối ta tới quân bộ đón ngươi hay là trực tiếp đến nhà ngươi luôn?"

Ros từ kính chiếu hậu nhìn thấy tướng quân nhà mình khi nghe câu này trên khuôn mặt liền xuất hiện một rạng mây đỏ làm anh không khỏi trố mắt ra nhìn, nhìn tướng quân mở miệng nói: "Ngươi trực tiếp đi vào nhà luôn đi, Roy sẽ mở cửa cho ngươi."

Đại khái là hắn vô cùng hài lòng vói câu trả lời này nên Tiêu Trầm Nghị cười cười rất là sảng khoái buông tay y ra, nói câu buổi tối gặp. Khi nghe Sean ừ một tiếng liền bình tĩnh xoay người rời đi.

Sauk hi nhìn thấy Sean vào quân bộ xong rồi Tiêu Trầm Nghị mới xoay người ngồi vào xe để Ros đưa hắn quay về trường. Dọc đường đi, trong lòng Ros có rất nhiều sự nghi vấn bất quá anh cũng không có mở miệng ra hỏi.

Sau khi đưa người đến nơi an toàn, Ros liền nhắn tin báo cho Sean biết rồi mới quay về Quân Bộ. Vừa mới nhìn gương chỉnh sửa lại bản thân mình xong, Ros liền nhìn thấy Thiếu tá của quân đoàn số 1 Vân Sóc đang đi ra từ văn phòng Tướng quân. Vân Sóc nhìn thấy Ros ánh mắt liền sáng lên, bước nhanh tới hỏi: "Ros, hôm nay ngươi như thế nào lại không đi cùng tướng quân tới đây?"

"Có việc." Ros đối với Vân Sóc chào theo kiểu quân đội rồi mới cười mở miệng nói.

"Vậy hôm nay có phải tướng quân có gì đó không thoải mái hay không?" Vân Sóc sau khi suy nghĩ kĩ vẫn không thể nhịn được đành phải mở miệng ra hỏi: "Khi ta vừa mới bước vào thì thấy tướng quân đang ngẩn người, tướng quân không có việc gì chứ."Đối với các binh sĩ giống cái, tướng quân trước hay sau khi hủy dung đều là thần tượng của họ. Ros nhìn bộ dạng quan tâm của giống cái tóc đen mắt đen trước mặt, trong lòng liền thở dài, bất quá trên mặt vẫn duy trì biểu tình thường ngày nhẹ nhàng trả lời: "Tướng quân nếu như có việc gì muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho chúng ta nên ngươi cứ yên tâm." Lời này của anh cũng không tính là nói dối, ít nhất về vấn đề quân vụ tướng quân không có việc gì nhưng mà về vần đề tình cảm thì ai cũng không thể thay thế tướng quân làm chủ không phải sao.

Vân Sóc nghe xong câu trả lời của anh, biểu tình trên mặt thả lỏng, nhỏ giọng nói câu vậy là tốt rồi. Sau đó Vân Sóc liền cầm tài liệu chọc chọc vào đầu mình, có chút buồn rầu nói: "Phí hao tổn chiến tranh của quân đoàn số 1 cùng với phí tu sửa Truy Ảnh Hào đã hết, bây giờ ta muốn đi Nghị Viện, tìm mấy lão già bên tài chính kí tên , ngươi có muốn đi cùng ta không?" Nói xong lời này, trong mắt Vân Sóc cơ hồ có chút trông mong nhìn vào Ros.

"Đây không phải là một công việc dễ dàng." Ros · Carl cười vô cùng ôn nhu cự tuyệt: "Ta còn có việc yêu cầu phải báo cáo cho tướng quân biết, hy vọng ngươi có thể mã đáo thành công." Đi tài chính để kết toán quân phí luôn là nan đề số 1 của quân bộ, đặc biệt là quân đoàn số 1 của họ, việc tiêu hao mài mòn rất nhanh nên cần rất nhiều chi phí, vì vậy mỗi lần người bên tài chính nhìn thấy họ liền đau đầu. Còn tướng quân luôn không quá quan tâm đến việc này do đó lần nào cũng là do bọn họ thay phiên lẫn nhau tiến đến khua môi múa mép.

Sauk hi Vân Sóc rời đi , Ros · Carl liền thở ra một hơi, cái cảm giác bản thân biết bí mật lại không thể nói cho người khác biết thật không tốt chút nào, bất quá anh là quan cảnh vệ của tướng quân Sean do đó anh chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của quân bộ cùng tướng quân thôi còn vấn đề tình cảm cá nhân của ngài ấy không phải chuyện mà anh phải hỏi đến. Đối với việc này, anh luôn giữ vững đạo đức nghề nghiệp.

Nhưng mà giữa Hoàng thái tử cùng tướng quân tiến triển có chút nhanh quá mức bình thường nằm ngoài dự kiến của anh, nếu anh đoán không sai thì nửa tháng trước tướng quân cùng Hoàng thái tử đều đồng ý ly hôn thì phải, chẳng lẽ trong chuyện này có cái gì đó hiểu lầm? Không có khả năng a, Ros tự mình phủ định kết luận này, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể nghĩ là Hoàng thái tử có vấn đề. Bất quá mặc kệ là vấn đề gì, cứ như giờ là tốt rồi.

Mà cái người bị anh nhắc đến nãy giờ - Hoàng thái tử của chúng ta đang ở trong rừng học thực hành, lúc này Tiêu Trầm Nghị chỉ có hứng thú đối với việc khôi phục võ công và điều khiển cơ giáp. Vừa đến trường học, hắn đột nhiên cảm thấy bên trong đan điền có một cổ nhiệt lưu chảy qua, đây rõ ràng là cảm giác muốn đột phá , mắt thấy chương trình học buổi sáng cũng không có tác dụng gì với hắn, hắn liền trực tiếp xoay người đi đến nơi này, một chút cảm giác trốn học đều không có.

Hắn ở chỗ này ngồi xếp bằng bắt đầu vận dụng khẩu quyết để cho nội công vận hành một vòng trong kinh mạch, sau đó hắn đọt nhiên mở mắt ra, một bên xoay người bay lên một bên xuất chưởng, lúc đó ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, hoa cỏ xung quanh đều bị chưởng phong của hắn cắt đứt mà rơi đầy trên đất, hắn đã luyện thành tầng thứ nhất của huyền băng chưởng.

Sau khi xoay người rơi xuống đất, hắn cảm thấy nội lực trong đan điền rất đầy đủ nên vô cùng vui sướng. Bất quá cái loại cảm giác thích thú vui sướng này rất nhanh liền chắm dứt khi hắn nhìn thấy các nhánh cây hoa cỏ bị chưởng phong của hắn cắt đứt đang rơi đầy trên đất thì tâm trạng liền trở nên buồn rầu. Những hoa cỏ này đều là đồ mà lão sư thích, nếu như bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức mà hắn lại là người chán ghét sự phiền toái nhất. Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang đi tới nơi này nên hắn liền tránh ra chỗ khác. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, hắn liền quyết định dứt khoát một là không làm gì cả hai là đã làm thì làm cho tới nơi tới chốn, dùng chưởng phong đem tất cả các hoa cỏ rơi dưới đất toàn bộ dập nát thành cặn bã, hủy thi diệt tích, xóa sạch hết mọi dấu vết làm cho người khác không có cách nào tìm kiếm.

Làm xong mọi việc, hắn liền đạp chân lên chậu hoa gần đó phi thân lên cây, che dấu mặt của mình vào tán lá.

Không bao lâu sau có hai người từ bên ngoài đi vào. Tiêu Trầm Nghị từ trên cây nhìn xuống, phát hiện hai người kia cũng không phải là người lạ, họ là người lúc trước bị Billy nhục nhã Rio cùng Logan.

Rio nhìn vành mắt đều đỏ của Logan thở dài: "Logan, Billy · Aili tên đó chính là miệng tiện, ngươi đối với những lời tên đó nói đừng để ở trong lòng."

"Ta không có để trong lòng." Logan xoa xoa vành mắt hàm hồ nói: "Chỉ là bị Billy · Aili nói như vậy, mình cảm thấy có chút thẹn."

"Việc này có gì phải thẹn chứ, Hello · Aili là giống đực tài hoa thích anh ta cũng không phải là chuyện gì lớn. Ở Đế quốc người thích anh ta rất nhiều nên việc này có gì phải ngượng ngùng chứ." Rio nhún vai cảm thấy không sao cả: "Bị Billy biết cũng không quan hệ gì , nếu tên đó dám nói bậy nói bạ thì chúng ta liền khiến cho tên đó câm miệng là được rồi, ngươi chính là nghĩ quá nhiều, quá để tâm lời tên đó nói."

Logan không hề hérăng, Rio nhìn cảm xúc của bạn mình vẫn như cũ không tốt, có chút câm nín mà trợntrắng mắt. Hello · Aili là người Logan thích cùng sùng bái, sắp tới là sinh nhậtcủa anh ta, Logan liền nhịn không được tìm kiếm tin tức của anh ta, ai ngờ lạibị Billy thấy được, khiến cho tên đó biến thành con nhím, châm chọc Logan làcóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Mặc dù là ai đi nữa khi việc yêu thầm củamình bị người khác phát hiện mà người đó còn là em ruột của người mình yêu châmchọc thì chắc chắn trong lòng sẽ không vui. Bất quá Rio biết chuyện mà Logan lo lắng nhất là Billy sẽ nói bậy nói bạ với mọi người, Hello chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều giống cái trong trường mà những giống cái đó lại là những người có quyền có thế, nếu để họ biết chuyện này thì chắc chắn cuộc sống của bọn họ trong trường sẽ càng thêm khổ sở.

Thích ai đó thật là phiền toái, Rio nghĩ thầm nhưng ngoài miệng thì lại nói sang đề tài khác: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa, Billy · Aili nói rất đúng, tiệc sinh nhật của Hello · Aili chúng ta còn không được tham dự nên ngươi còn suy nghĩ gì nữa. Còn không bằng thừa dịp này lên mạng tiếp tục huấn luyện nâng cao trình độ bản thân không phải tốt hơn sao . Ngươi cũng biết ta sau khi tốt nghiệp sẽ không làm cái nghề công nhân làm vườn này, ta định sẽ gia nhập quân đội, cho dù không thể vào quân đoàn số 1 thì cũng có thể vào các quân đoàn khác, điều này đối với ta rất tốt a."

"Ta cũng suy nghĩ như vậy." Nghe được những lời này Logan rất nhanh liền dời đi tầm mắt: "Bình thường tiêu chuẩn vào quân đội luôn rất cao, tinh thần lực cùng thể năng của ta đều không đạt tới mức tiêu chuẩn, làm sao có thể vào quân đoàn số 1 được."

"Ta quyết định vào rồi mới tính tiếp ,cùng lắm thì bắt đầu từ hậu cần đi lên thôi. Chúng ta đang rất nhàn rỗi chi bằng mau chóng lên phòng huấn luyện trên mạng tập luyện, rốt cuộc thì cũng không dễ gì mà gặp được người vừa giàu vừa ngốc đến vậy không phải sao." Nói đến việc này thanh âm Rio có chút trầm thấp: "Thật hy vọng bản thân chúng ta có thể tiếp xúc được cơ giáp thật."

Logan ừ một tiếng, sau đó hai người tiếp tục trò chuyện không khỏi nhắc tới cái người Võ Lâm Cao Thủ kia, cảm thán một chút rồi hai người cùng nhau đi về lớp.

Chờ tới khi bọn họ đi rồi, Tiêu Trầm Nghị mới đi ra, ánh mắt nhìn bọn họ như suy tư gì đó, trong miệng cứ nhắc mãi một cái tên: "Hello · Aili."

Nghĩ đến cái người mà mình đụng phải ở quân bộ kia, hắn liền gọi điện cho hoàng đế. Khi thân ảnh ảo của Hoàng đế xuất hiện là lúc ông ấy đang phê duyệt công văn, cũng không nhìn vào con trai của mình mà chỉ hỏi: "Có việc?" Ông cũng không có hỏi hắnvì sao ngày hôm qua hắn không quay về hoàng cung, bởi vì ông biết, đứa con trai này của ông nếu không muốn quay về thì sẽ ở lại trường, điều này ông có thể khẳng định một cách chắc chắn do đó không cần thiết phải hỏi thằng bé câu đó. Bất quá sau khi nhìn thấy tin tức nhìn thấy Hoàng thái tử ra vào nhà của tướng quân trên báo chí, hoàng đế liền đối với quyết định của mình tỏ vẻ vô cùng tâm đắc.

Tiêu Trầm Nghị đi thẳng vào vấn đề: "Tiệc sinh nhật của Hello · Aili ta muốn đi."

Tiêu Quyết nghe xong câu này liền ngẩng đầu, trên mặt không che dấu được sự kinh ngạc: "Ngươi không phải luôn không thích tham gia các hoạt động xã giao này hay sao?"

"Ta sẽ đi cùng Sean, đưa cho ta thiệp mời của gia tộc Aili ."

Tiêu Quyết nghe xong, đôi mắt khẽ nhúc nhích, khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười đầy thâm ý: " Được rồi, ta sẽ kêu người đưa thiệp mời cho con.Hơn nữa viên Cực Địa Lam Tinh kia đã làm thành nhẫn cùng với lễ vật, nhẫn thì để khi nào hai con cử hành hôn lễ ta sẽ lấy đưa cho con, còn lễ vật thì ta sẽ kêu người đưa qua trước."

Tiêu Trầm Nghị gật đầu.

Sau khi nhìn ngắt kết nối và nhìn hình ảnh ảo của Hoàng Đế biến mất trước mặt mình, hắn nheo mắt lại, nghĩ đến giống đực tóc xanh kia, hắn vẫn cảm thấy hắn nhanh chóng cử hành hôn lễ với Sean là tốt nhất.

Buổi chiều khi lão sư thông báo có người tới tìm hắn thì hắn đang ở trong phòng huấn luyện cơ giáp. Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng đào thải của đại hội cơ giáp, hắn vô cùng vinh hạnh trở thành người đầu tiên trong mấy ngàn năm trải qua 15 lần thi đấu mà không được bất kì điểm nào và đem cái tên Võ Lâm Cao Thủ vang danh khắp Quang Não ai ai cũng biết đến.

Hôm nay khi hắn vừa xuất hiện ở sân thi đấu , trong nháy mắt số lượng quần chúng vây xem lên tới hàng ngàn hàng vạn người, nhìn thấy hắn muốn tiếp tục thi đấu, bọn họ nhịn rồi lại nhịn cuối cùng nhịn không nổi nữa họ đành nhắn tin bình luận nói hắn thật sự không thích hợp điều khiển cơ giáp do đó không cần phải thi đấu chi cho mất mặt, hãy bỏ cuộc đi . Logan cùng Rio hai mặt nhìn nhau, cảm giác nếu hai người họ bị nói như vậy thì trong lòng sẽ đau khổ buồn bực lắm . Nhưng mà cái tên Võ Lâm Cao Thủ này sau khi coi xong những lời bình luận đó vẫn như cũ bình tĩnh tiếp tục tập luyện làm cho hai người họ tỏ vẻ vô cùng bội phục, thuận tiện não bổ ra rất nhiều tình tiết máu chó như dù ta không có thiên phú tài giỏi tốt đi nữa nhưng ta lại có sự kiên trì tập luyện vv.v.

Kỳ thật tuy rằng trên mặt Tiêu Trầm Nghị vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất không vui. Kể từ sau khi hắn xuất sư thì đã không còn ai dám ăn nói như thế với hắn, nhưng mà bây giờ nội lực của hắn vừa mới tiến triển còn trình độ điều khiển cơ giáp lại quá kém cỏi, xem ra hắn vẫn nên tiếp tục thỉnh giáo Sean nhiều hơn.

Đi ra khỏi phòng học, Tiêu Trầm Nghị nhướng mày nhìn người tới đưa thiệp mời cho hắn thế nhưng lại không phải là thị vệ hoàng cung mà là Tiêu Lang. Tiêu Lang là học sinh hệ chỉ huy chiến hạm, so với hắn là hai giới khác nhau mặc dù cùng học trường nổi tiếng nhưng Tiêu Lang lại có cử chỉ ưu nhã thong dong, quý tộc hơn hắn, phải nói là có vô số giống cái nhìn thấy thằng bé là đỏ mặt . Tiêu Trầm Nghị dám khẳng định, nếu không phải vì hắn xuất hiện ở đây thì sẽ có vô số người ném khăn tay bày tỏ tình cảm với thằng bé rồi.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, Tiêu Lang liền đem thiệp mời đưa cho hắn, chần chờ lúc lâu rồi mới đem lễ vật được tạo thành từ Cực Lam Địa Tinh đưa cho hắn.

Đợi Tiêu Trầm Nghị tiếp nhận mọi thứ xong Tiêu Lang mới nói tiếp: "Anh thật sự muốn đưa cái này cho Sean tướng quân hay sao?"

Tiêu Trầm Nghị gật đầu, hắn mở ra hộp ra nhìn thấy bên trong là một cái vòng tay làm bằng Cực Lam Đia Tinh, xinh đẹp lóa mắt, lưu quang bốn phía. Hắn không biết viên Cực Lam Chi Tinh có thể tùy theo tâm tình của người cầm mà thay đổi màu sắc, cả đế quốc cũng chỉ có hai viên mà thôi . Lúc này hắn chỉ nghĩ cái vòng tay này mà đeo lên cổ tay trắng nõn của Sean thì sẽ đẹp biết mấy.

Tiêu Lang nhìn hắn mặt mày mỉm cười nhìn chằm chằm vào vòng tay, khóe miệng giật giật, cuối cùng chỉ nói câu tùy tiện anh liền xoay người rời đi.

Đối với những biểu hiện khó hiểu của thằng bé, Tiêu Trầm Nghị chỉ nhún vai cảm thấy Tiêu Lang rất giống với những thanh niên đang trong lứa tuổi phản nghịch mà trên Quang Não nhắc đến, sau đó hắn tỏ vẻ mình không nên so đo quá nhiều với thằng bé.

Đêm đó, Tiêu Trầm Nghị liền đem cái vòng tay đưa cho Sean.

Sean nhìn lễ vật, kinh ngạc thật lâu nhưng cũng không có duỗi tay ra tiếp nhận nó, Tiêu Trầm Nghị cũng không có để ý nhiều về biểu hiện của y, hắn mở cái hộp ra rồi đem cái vòng đeo vào cổ tay của Sean, nhìn nó rất là xinh đẹp.

Tiêu Trầm Nghị nắm lấy tay của Sean, các ngón tay thon dài xinh đẹp nhưng trong lòng bàn tay lại có nhiều vết sẹo, thô ráp, chai sần. Hắn cúi đầu hôn lên mu bàn tay Sean, sau đó ngẩng đầu, hơi mỉm cười nói: "Nó rất hợp với em." Trong bí kíp yêu đương có viết sau khi tặng lễ vật cho người yêu thì phải mặt dày hôn môi! Đây là lần đầu tiên Tiêu Trầm Nghị tặng lễ vật cho người khác, trong xương cốt hắn vẫn là cổ nhân nên vô cùng ngượng ngùng khi phải học tập những hình ảnh nóng bỏng kia trên Quang Não, vừa ngượng ngùng vừa không muốn bỏ qua cơ hội tốt này nên thay vì hôn môi hắn lại hôn lên tay.

Cực Địa Lam Tinh có chút hơi lạnh nhưng Sean lại cảm thấy chỗ bị hôn trên mu bàn tay nóng lên, cả người y tựa hồ muốn bốc cháy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro