33 hau tinh than bien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Vũ nhìn theo bóng lưng Chiến Tôn rời đi , sắc mặt khẽ biến trong lòng đồng thời hiện lên một cảm giác bất an

Lúc này , Vũ Văn Thác bay tới nét mặt vô cùng hưng phấn , cười nói :

" Tần Vũ huynh đệ quả nhiên lợi hại , ngay cả Chiến Tôn cũng đều không phải đối thủ của ngươi , ta đối với ngươi quả thật như nước giếng kính nước sông , mãi mãi không đổi a !"

Tần Vũ đối với sự cung kính của Vũ Văn Thác cũng chỉ là cười nhạt , nét mặt lại có chút trắng bệch cực kì xấu hổ , trầm giọng nói :

" Nói về cảnh giới tu vi có thể nói Chiến Tôn áp đảo nhưng ta chỉ là về mặt linh bảo chiếm được một phần thượng phong mà thôi"

Tần Vũ trong lòng xấu hổ , nếu không phải lực lượng của Lục đạo luân hồi phá huỷ Chiến long quyền sáo của Chiến Tôn sợ rằng lần này người thua chính là mình

Dương Thiên Hành sau một thời gian ngắn tĩnh toạ sắc mắt cũng đă tốt hơn rất nhiều đột nhiên quay về phía Tần Vũ cúi mình , nói :

" Dương Thiên Hành ta từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên ... đa tạ ân cứu mạng !"

Đối với tính cách cuồng bạo của Dương Thiên Hành muốn hắn báo đáp người khác có thể nói là khó hơn lên trời , nhưng lần này lại bị Tần Vũ tuyệt đối khuất phục . Vũ Văn Thác bất mãn , oang oang nói :

" Ngươi cự nhiên không tin ta cứu ngươi , thật ghê tởm !"

Tu vi của Vũ Văn Thác nông sâu thế nào liếc mắt đă quá rõ , bất quá chỉ là Đại huyền sơ cảnh mà thôi . Với năng lực của hắn mà có thể cứu Dương Thiên Hành mới là chuyện nực cười , Dương Thiên Hành tất nhiên ngay từ đầu đã không tin

" Thiên Hành huynh không cần đa lễ như vậy , các người vừa rồi có nhìn thấy thủ pháp của Chiến Tôn ?"

Vừa rồi Chiến Tôn trong nháy mắt bộc phát vây khốn Tần Vũ , bản thân hắn chỉ có thể cảm giác được Hỗn Độn chất trong cơ thể Chiến Tôn sinh ra biến hoá nhưng không cách nào tìm ra nguyên nhân cốt lõi

Dương Thiên Hành nhíu mày , trầm giọng nói :

" Tần ... Tần Vũ huynh , vừa rồi Chiến Tôn sử dụng chính là cấm thuật của Chiến Thần , tên là Chiến Thần quyết . Chiến Thần quyết một khi phát ra có thể khiến công phòng của bọn họ lên tới cực hạn , đạt tới một trạng thái tuyệt đỉnh mà trước đó chưa từng có . Hơn nữa Chiến Tôn vừa rồi sử dụng cũng là Chiến Thần quyết gấp ba"

" Gấp ba ?" Tần Vũ tronglòng cả kinh

Vũ Văn Thác gật đầu nói :

" Đúng vậy , bất quá theo ta thấy còn có khả năng đă gấp bốn , Chiến Thần quyết không ngừng tăng lên lực lượng cũng sẽ từ đó mà bạo tăng gấp bội . Song Chiến Thần quyết tuy có thể trong nháy mắt biến một người thành siêu việt cực hạn nhưng lực cắn trả lại rất mạnh , nếu thân thể không rèn luyện đủ để chịu đựng gấp bội Chiến Thần quyết thì kết cục cũng là hình thần câu diệt"

" Nguyên lai là như thế , Chiến Thần giới lại có loại ... võ công cáo siêu như vậy sao?" Tần Vũ nghĩ lại Chiến Tôn vừa rồi bạo liệt ra lực lượng kinh khủng cảm giác bất an trong lòng ngày càng tăng lên

Dương Thiên Hành đạo :

" Đây là Chiến Thần sau khi tiến vào cảnh giới Quy Thần đă lĩnh ngộ được , bây giờ ngoại trừ mười hai Chiến Tôn và cao thủ Chiến Thần giới ra cơ hồ không ai có thể sử dụng , không nghĩ tới lần này Chiến Thần giới tấn công cự nhiên lại do Chiến Tôn thống lĩnh , xem ra bọn họ nhất quyết chiếm Thất Tuyệt tinh hệ !"

Tần Vũ gật đầu , nói :

" Vậy chúng ta phải nhanh rời khỏi đây"

Dương Thiên Hành tựa hồ nghĩ tới điều gì sắc mặt đại biến , nói :

" Không xong rồi , còn không đến thời gian hai nén nhang nữa lần công kích tiếp theo sẽ tới !"

Vũ Văn Thác vẻ mặt mếu máo nói :

" Lần này thật sự xong đời rồi , Chiến Tôn đào tẩu khẳng định là lệnh cho ba vạn đại quân vây công chúng ta , thật không còn đường sống a !"

Ánh mắt tinh tế của Tần Vũ nhìn thẳng phía xa xa , trải qua sinh tử đại chiến ý chí của hắn càng lănh đạm ổn định , trầm tư một lát rồi hỏi :

" Thiên Hành huynh , chủ lực quân của Tà Thần giới lúc nào tiến đến ?"

Dương Thiên Hành cố quên đi một chút , nói :

" Ước chừng nửa canh giờ sẽ tới"

" Nếu chủ lực quân có thể chế trụ Chiến Thần giới thì dễ rồi nhưng thời gian không đợi người , chúng ta nên làm gì bây giờ a ?" Vũ Văn Thác nhìn như đă tuyệt vọng

Tần Vũ đừng trong vô tận vũ trụ nhìn tinh vân bốn phía loé lên , cẩn thận suy tính một chút rồi nói :

" Dựa theo hường Chiến Thần giới đào thoát thì binh đoàn trọng yếu nhất nhất định là từ hướng Đông Bắc công tới , mà binh đoàn thứ hai nhất định là từ hướng Tây Nam công tới , chúng ta phải từ nơi phòng thủ yếu nhất mà thoát ra"

Dương Thiên Hành hung hăng gật đầu :

" Ta hiểu rồi , hành động nhanh một chút a nếu không bọn chúng thu hẹp phạm vi tấn công chúng ta muốn thoát cũng khó khăn hơn"

Theo hướng Đông Nam , ba người Tần Vũ với tốc độ cực nhanh bất ngờ đột phá . Song ba vạn binh đội sớm đă tại ngàn thước phía trước mai phục đă lâu lúc này không ngừng thu hẹp phạm vi tấn công

Dương Thiên Hành sau một thời gian ngắn đă khôi phục , hiện tại Hỗn nguyên đã khôi phục vận chuyển , có thể diễn hoá bốn thành lực lượng Hoả nguyên tố mà Vũ Văn Thác lại chẳng khác một phế vật , lợi dụng Tần Vũ và Dương Thiên Hành đại thế tấn công mà bí mật bảo vệ an toàn cho bản thân

Quy mô ba vạn binh đội tất nhiên cực kì khủng khiếp nhưng cũng không tập trung , Tần Vũ cùng Dương Thiên Hành cùng nhau đồng thời thả ra Hoả nguyên tố , liệt hoả nóng cháy trong lúc đó điên cuồng lưu chuyển đủ đề phá vỡ trạng thái phách thể của đám binh lính , rốt cục ba người cũng đột phá được một con đường

...

Minh Huyễn Tinh vốn là chủ tinh của Thất Tuyệt tinh hệ nhưng sau khi bị Chiến Thần giới chiếm lĩnh đă hoàn toàn biến thành nơi trú binh của Chiến Thần giới

Bên trong một mảng hoang phế đổ nát thây chất đầy đường , một số binh lính phóng hoả để thiêu rụi đám phế vật này để tránh nạn dịch . Tại trung tâm thành , vốn là nơi ở của thành chủ hôm nay đã là trại lính

Đội trưởng thống lĩnh ba đội mỗi đội hai vạn người , mặc dù về phương diện thực lực so với Chiến Tôn thì một trời một vực , có quyền thống lĩnh binh đội nhưng tầm quan trọng không thể bằng , trước mắt đă có năm vạn người đang chờ tiếp ứng cho chiến trường , cả minh Huyễn Hinh cũng không đủ chỗ chứa

Lúc này , phía trung tâm thành toạ một thành chủ phủ thật lớn đột nhiên truyền đến một trận cười cuồng ngạo

Trong thành chủ phủ , chủ đội trưởng hài lòng nhìn bản đồ tinh hệ trong tay , bên trên khắc tên và vị trí cụ thể mỗi tinh cầu của Thất Tuyệt tinh hệ , song đă quá nửa trong số đó đă rơi vào trong tay Chiến Thần giới

" Thật là tốt quá , Tà Thần giới một rút hai lùi chính là không đến một trăm năm cả Thất Tuyệt tinh hệ đă làm kinh đô cho Chiến Thần giới chúng ta rồi , ha ha ha !" chủ đội trưởng cuồng tiếu , nét mắt tràn đầy vẻ đắc ý

Phó đội trưởng đứng một bên cười nói :

" Trong đó có hơn nửa là công lao do đại ca lãnh đạo mới có thể như thế a , nếu không có đại ca thì chúng ta vẫn đang chiến đấu tại tiền tuyến đầu tiên tại Thất Tuyệt tinh hệ , tốc độ tiến triển như thế nào có thể nhanh vậy được"

Chủ đội trưởng cười to vài tiếng , ánh mắt dừng lại trên bản đồ nơi còn mười tinh cầu chưa chiếm được , thần sắc lại ngưng trọng hẳn , thở dài nói :

" Ai , bất quá cho dù đă chiếm được Thất Tuyệt tinh hệ nhưng người Tà Thần giới vẫn còn là một vấn đề đau đầu , không biết tràng chiến tranh này còn bao lâu mới có thể kết thúc"

Đến lúc Chủ đội trưởng có chút không hài lòng thì Phó đội trưởng lại đắc ý cười , nói :

" Đại ca , đệ có một tin tốt có thể giúp đại ca trên chiến trường tiến nhanh hơn trước , lại có thể ép cái tên ... Tử Sắc Thương Long kia giao đồ vật đó cho chúng ta , hơn nữa địa vị tuyệt đối sẽ không dưới mười hai Chiến Tôn"

" Tin gì , nói cho ta nghe ?" Chủ đội trưởng con mắt sáng ngời , vội vàng hỏi

Phó đội trưởng cười thần bí , vỗ tay , mười mấy binh lính từ cửa đi vào dẫn theo một tù binh , mà tù binh này hách nhiên là một binh lính của Tà Thần giới , hắn đầu đội trọng khôi không thấy rõ khuôn mặt

" Đây là ai , tên tiểu binh này có thể quyết định vận mệnh của ta sao ?" Chủ đội trưởng nhất thời tức giận đứng lên

Phó đội trưởng cười lắc lắc đầu , nói :

" Hắn không phải ... nhân vật bình thường như vậy ... các ngươi bỏ mũ hắn xuống !" nói xong mười mấy tên lính đánh tan khôi giáp của người nọ , song hiện ra trước mặt đội trưởng lại là một nữ tử kiều diễm

Nữ tử mặt mày sáng sủa , nét mặt thanh tú điểm thêm vài phần cương nghị nhưng lại không mất đi mị lực của một nữ tử , quả nhiên là thanh lệ hiếm có

Chủ đội trưởng tựa hồ có chút không dám tin việc trước mắt , cả kinh nói :

" Nàng ... nàng ta không phải là nữ tử của Tử Sắc Thương Long sao ?"

" Đúng vậy , nàng chính là nữ tử của Tử Sắc Thương Long , Tử Băng Linh !"

Tử Băng Linh trừng đôi mắt to trong veo , ánh mắt phẫn nộ dường như muốn nuốt tất cả vào bụng vậy , hô lớn :

" Quân hỗn đản các ngươi , Cha ta nhất định tiêu diệt các ngươi , thả ta ra ngoài !"

Phó đội trưởng nhíu nhíu mày , nói :

" Đại ca , nữ tử này rất lợi hại , sau khi bị bắt đă làm bị thương rất nhiều binh lính của chúng ta cho nên mới giam nàng vào ngục"

" Ngươi ... các ngươi như thế nào bắt được nàng ?"

" Nói đến thì dài dòng , đầu tiên là chúng ta tiêu diệt một hai đợt phản công của Tà Thần giới mà trong số tù binh đó lại phát hiện ra nàng . Nhìn qua nàng chính là tự ý rời Tà Thần giới mà đến , bất quá có can đảm trà trộn vào đám binh lính tới đây nữ tử này cũng thật can đảm bất phàm"

Chủ đội trưởng vỗ tay kêu to :

" Thật tốt quá , mọi người đều biết Tử Sắc Thương Long yêu con như mạng , nàng chính là yếu điểm của Tà Thần giới bất quá ... chỉ là nếu giao nàng cho Chiến Tôn tác dụng có lẽ không lớn"

Phó đội trưởng lắc lắc đầu , cười lạnh nói :

"Đại ca cần gì phải giao nàng cho Chiến Tôn , qua vài năm nữa mười hai Chiến Tôn sẽ trở lại phục mệnh Chiến Thần , chúng ta chỉ cần không đưa tin này ra ngoài khi đó đại ca tự mình lập công với Chiến Thần giới , đệ nghĩ Chiến Tôn cũng không dám khi dễ đại ca"

Chủ đội trưởng nhìn thật sâu Phó đội trưởng , vỗ vai hắn cười nói :

" Lão đệ , cũng là ngươi túc trí đa mưu , yên tâm đi nếu đại ca ta phất lên rồi tuyệt đối sẽ không phụ các ngươi"

" Vậy đa tạ đại ca đề bạt rồi !"

Tử Băng Linh nhìn hai tên đội trưởng này đă ngứa mắt rồi , sắc mặt đại biến , đôi mắt thuần mỹ ứa nước mắt :

" Các ngươi đừng có mơ dùng ta để uy hiếp cha , hỗn đản , ta cắn chết các ngươi !"

Hồng Mông vũ trụ , dưới tàng cây quế , Hồng Mông và Lâm Mông đang nhàn nhã uống trà tựa hồ sau chừng ấy năm bế quan đã hiểu được năng lực của chính bản thân đã tới mức độ cực hạn rồi , muốn thành tựu siêu việt như Tần Vũ đã là hoàn toàn không thể

" Tam đệ hiện giờ tại Hỗn Độn vũ trụ không biết thế nào nữa ?" Lâm Mông nói , chén trà trong tay đặt xuống trên bàn

Hồng Mông cười nhạt , nói :

" Với tu vi của Tam đệ ta sớm đã không cần phải lo cho hắn , chỉ là không rõ trong Hỗn Độn rốt cục có một vũ trụ thế nào"

Lâm Mông nói :

" Hỗn Độn vũ trụ so với vũ trụ này của chúng ta cũng bất quá cũng là vũ trụ tinh trần mà thôi , cũng là một thế giới được tạo nên bởi cát đá nhưng có lẽ trong đó còn có đạo , bất quá với năng lực của chúng ta hiện giờ muốn tiến lên đã là không thể"

" Đây là Thiên ý a , đối với chúng ta mặc dù không có khả năng nhưng mấy người kia lại có thể , không biết bọn họ tu luyện thế nào rồi"

Lâm Mông cười nói :

" Đúng vậy , cũng chỉ còn hy vọng vào bọn họ có thể tiến vào Hỗn Độn vũ trụ , tới lĩnh ngộ nguyên thuỷ pháp tắc một phen"

Hai người nhìn nhau cười , Hồng Mông không biết nghĩ gì đột nhiên một quân cờ phiêu phiêu rơi vào đúng điểm Thiên Nguyên trên bàn cờ , đến khi Lâm Mông ngưng thần nhìn lại mới phát hiện thế cờ thắng bại đã phân

Hồng Mông vũ trụ , trong vô tận hư không , năm đạo thân ảnh đứng ngoài không gian phong toả tựa hồ cùng đợi cái gì ...

Xem ra thời cơ trong lời Cổ Bàn nói rốt cục đã tới , hôm nay Hồng Quân và Huống Thiên Minh đều đã tới đây , cùng đợi Ngộ Không xuất quan . Trải qua nhiều năm khổ luyện Cổ Bàn đã có thể vận dụng Cổ Bàn phiên phá vỡ Hỗn Độn , có thể tiến vào trong vô tận Hỗn Độn mà Bất diệt phách thể của Hồng Quân về cơ bản cũng đã hoàn thành , sau khi rèn luyện thân thể thì dường như bất tử , hoàn toàn có thể tự do xuyên tới nguyên thuỷ vũ trụ . Huống Thiên Minh cũng từ trong Thiên Đạo chi nhận có một phen lĩnh ngộ , loại giải thích này khó có thể nói thành lời , huyền bí ảo diệu không phải ai cũng có đủ khả năng hiểu được , đồng thời hắn cũng từ truyền thừa của Thiên Mông mà năng lực dự tri cũng được đề cao lên rất nhiều

Đã qua hai mươi bảy năm , đối với những người này tất nhiên chỉ như phát đạn bay , chỉ một chút thôi đã liền trôi qua

Hầu Phí tựa hồ đã không còn nhẫn nại nữa , người đầu tiên tỉnh lại từ trong nhập định chính là hắn , quay đầu về phía không gian phong toả lớn tiếng mắng :

" Tên đồ đệ đáng chết này , như thế nào còn không ra , để cho sư phó của hắn ở chỗ này đợi nhiều năm như vậy , thật sự là hỗn đản !"

Tiếng hét cực lực vang lên làm tất cả mọi người từ trong bế quan bừng tỉnh

Hắc Vũ thở dài , nói :

" Cái gì tới nhất định sẽ tới , ngươi gấp gáp như vậy làm gì ?"

Hầu Phí trừng mắt hung hăng :

" Tạp mao điểu , không phải đồ đệ của ngươi tất nhiên ngươi không gấp rồi"

Hồng Quân nhìn hai vị tiền bối đấu khẩu không nhịn được cười nói :

" Không lâu nữa Ngộ Không sẽ xuất quan , bốn huynh đệ chúng ta sẽ có con đường lớn hơn"

Nét mặt cứng ngắc của Cổ Bàn nổi lên nụ cười lạnh :

" Đương nhiên , đã nhiều năm như vậy rồi , có lẽ Tần Vũ tiền bối sớm đã từ trong nguyên thuỷ vũ trụ hình thành lĩnh vực riêng không chừng"

Nói tới Tần Vũ trên khuôn mặt Hồng Quân nhất thời hiện lên vẻ chờ mong

Huống Thiên Minh nhíu nhíu mày , nói :

" Tiểu Hầu tử này sao chậm trễ như vậy , cũng không biết tại không gian này làm gì nữa ?"

Cổ Bàn bên cạnh cười nói :

" Lão Huống , bằng vào năng lực dự tri của ngươi hẳn đã sớm cảm giác được bao lâu nữa hắn sẽ ra mà"

Khoé miệng Huống Thiên Minh lộ ra nụ cười thần bí , cũng không có trả lời hắn

Hồng Mông không gian trong một mảng yên tĩnh , tinh vân bốn phía loé rạng , lưu tinh vận chuyển tất cả đều có vẻ bình yên an tường , có điều còn không biết tại trong không gian phong toả này tràng cảnh lại vô cùng kịch liệt

Lúc trước Tần Vũ đã phóng một lượng Hỗn độn chất rất lớn vào trong không gian phong toả này chính là muốn để cho Tôn Ngộ Không lĩnh ngộ được thế nào là phá giải áp chế của Hỗn Độn , tiện đà có thể ở trong nguyên thuỷ vũ trụ mà sinh tồn . Nhưng cho tới giờ từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn vật chất đã bị hoàn toàn giảo loạn , một đạo kim quang chói mắt tại đoàn vật chất kết dính xám đen chấn động kịch liệt

" Đấu chiến nhất côn !"

Quang mang sí liệt ẩn chứa vô thượng chiến ý kinh khủng , khí thể không thể ngăn cản quấn vào trong Hỗn Độn vật chất , khí thể xám đen kia nhất thời ầm ầm bị đánh thành hai

Tôn Ngộ Không cầm trong tay một đạo kim quang vô hình , hài lòng nhìn một cái lỗ cực lớn xuất hiện trước mắt xuyên thủng cả đám Hỗn Độn chất , Bạch Viên bên cạnh cũng vỗ ngực gào thét . Song chiến ý của Tôn Ngộ Không không có đình chỉ , hắn vẫn điên cuống như vậy từ khi bị Tần Vũ phong bế tại nơi này , một loại bất tử , vì chiến mà điên , trên người Tôn Ngộ Không từng đám Hỗn Độn nhỏ nhỏ vây kín

" Đấu chiến tam côn !"

Ba đạo quang mang sí liệt từ trong tay Tôn Ngộ Không bính phát ra , khí thể nặng như Thái Sơn phóng lên cao ẩn chứa lực đạo so với Kinh Thiên côn pháp mạnh hơn không biết bao nhiêu lần

" Đấu chiến bảy côn !"

" Đấu chiến mười ma côn !"

" Đấu chiến ba mươi sáu côn !"

Một đạo côn ảnh theo chiến ý của Tôn Ngộ Không bộc phát huyễn hoá thành ba mươi sáu đạo kim quang sang lạn , quét lời đâu Hỗn Độn khí chỗ đó bị oanh tán , cả không gian gấp khúc này hoàn toàn bị Tôn Ngộ Không làm cho rối loạn

" Hô xích ... hô xích ... !"

Sau khi xuất ra ba mươi sáu côn Tôn Ngộ Không rốt cục ngừng lại , nét mặt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Bạch Viên , tự hỏi :

" Mới chỉ ba mươi sáu côn mà thôi , như vậy đã tới cực hạn ... Tiểu Bạch , đấu chiến côn điển của ta có lợi hại không ?"

Bạch Viên tựa hồ nghe thấy Tôn Ngộ Không gọi tên nói liền nhe răng cười , không ngừng gật gật đầu

Nguyên lai hai mươi bảy năm qua , Tôn Ngộ Không vì phá giải Hỗn độn vật chất đã ngộ ra một bộ côn pháp chính thức của riêng hắn , cũng là danh hào năm đó Phật tổ phong cho hắn 'Đấu chiến côn điển'

Mặc dù cực hạn của hắn lúc này chỉ có thể xuất ra ba mươi sáu côn nhưng nhìn lực đạo cuồng bạo so với Kinh Thiên nhất côn còn cường đại hơn nhiều hơn nữa đối với Hỗn Độn vật chất rất có khẳ năng áp chế . Đấu chiến côn điển cũng giống như Kinh Thiên côn điển là từ một đến bảy mươi hai sau đó từ bảy mươi hai côn ảnh trở thành một rốt cục tạo nên sự kì diệu , nhưng nó không có hạn chế cảnh giới , ba mươi sáu côn cũng chỉ là bắt đầu , Tôn Ngộ Không cùng với côn điển này thành tựa không ngừng đột phá , vĩnh viễn không có điểm cuối

Nhìn bộ dáng của Tiểu Bạch, Tôn Ngộ Không hài lòng cười nói :

" Có bộ côn pháp này sư phó nhất định đối với ta phải thay đổi cách nhìn , bất quá ta nghĩ cũng đến lúc phải ra ngoài"

Bạch Viên nghe thấy câu này tựa hồ được nghe tiếng nhạc nơi thượng giới vậy , cái miệng phát ra tiếng cười kì quái , xem ra mấy năm nay quả thật đã bắt nó phải chịu khổ rồi

" Tần Vũ tiền bối , Tôn Ngộ Không ta rốt cục biết người đã phải một phen khổ tâm , cũng sẽ tuyệt đối không phụ sự kì vọng của người , ta sẽ phá vỡ Hỗn Độn , đánh cho nát bấy cấm chế này cho người xem đại thần thông của Tôn Ngộ Không ta !"

Kỳ thật khi đạt tới đấu chiến mười ba côn thì Tôn Ngộ Không đã có thể bằng vào Vô thượng chiến ý phá nát không gian phong toả này , nhưng lúc ấy hắn chính là muốn từ đây lĩnh ngộ thêm cho nên không có vội vã rời đi , trước mắt ba mươi sáu côn đã tới cực hạn muốn đột phá phải tốn thời gian rất dài , phải lĩnh ngộ từ trong chiến đấu một thời gian nữa cho nên hôm nay mới quyết định rời khỏi đây

Giờ khắc này , Vô thượng chiến ý trong nháy mắt bộc phát , kim quang sí liệt từ trong thân thể Tôn Ngộ Không bộc phát ra giống như một bức tượng Thiên thần cực kì chói mắt trong không gian phong toả

" Đấu chiến ba mươi sáu côn !"

Hắn lại xuất ra Đấu chiến ba mươi sáu côn nhưng lần này không có kiềm chế lực lượng , Đấu chiến côn pháp ẩn hàm Vô thượng chiến ý hoàn toàn đạt tới cực hạn của Tôn Ngộ Không , ba mươi sáu đạo kim quang phóng lên cao , Hỗn Độn vật chất trong không gian phong toả nhất thời kịch liệt dao động , lấy hắn làm trung tâm hình thành một sòng suối Hỗn Độn thật lớn

" Oanh long !"

Kim côn trong tay Tôn Ngộ Không đã hung hăng xuyên thủng tầng ngăn cách giữa hai không gian , từng vết nứt rất nhỏ ẩn hiện . Từ trung tâm là vết thủng do côn ảnh lúc trước rõ ràng có thể thấy được từng đợt sóng năng lượng từ bốn phương tám hướng tràn đến , ngay sau đó cả không gian phong toả đều tựa hồ bị phá huỷ , đều biến thành bụi phấn

" Lão Tôn ta rốt cục đến !"

Trong ngân hà vô tận , Tôn Ngộ Không mang theo Bạch Viên chạy ra khỏi không gian phong toả hướng về vô tận vũ trụ phát ra một tiếng tê thanh kiệt lực

Không đợi tiếng thét kết thúc , bảy mươi sáu đạo côn ảnh xanh tím đã bao phủ toàn thân hắn . Tôn Ngộ Không trong lòng cả kinh , theo bản năng xuất ra đấu chiến mười ba côn phóng ra mười ba đạo kim quang cùng với bảy mươi hai đạo côn ảnh va vào nhau , côn khí màu xanh tím kia nhất thời bị chấn nát

Lúc này , cách đó không xa truyền đến một tiếng rống hận :

" Bổn đồ đệ , cự nhiên dám đánh sư phó !"

Nghe thấy thanh âm Tôn Ngộ Không mới giật mình hiểu ra , cả kinh nói :

" Sư phó , người ... người như thế nào tới đây ?"

Cách đó không xa Hầu Phí nắm trong tay trường côn , mặc dù ngữ khí mang theo vài phần tức giận nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ cực kì hưng phấn . Lúc này Tôn Ngộ Không mới thấy thân ảnh bọn người Hồng Quân , Cổ Bàn , càng nghi hoặc hỏi :

" Các ngươi ở chỗ này đợi ta sao ?"

Hầu Phí tiến lên trước hung hăng nói:

" Tên tiểu tử này , không đợi ngươi thì đợi ai ... ngươi vừa rồi sử dụng tựa hồ không phải Kinh Thiên côn pháp"

Tôn Ngộ Không hưng phấn không ngừng gật đầu , nói :

" Đây là Đấu chiến côn điển do ta sáng tạo , hắc hắc , cũng là nhờ nó mới có thể ra khỏi nơi đó"

Hồng Quân mỉm cười nói:

" Xem ra Ngộ Không đã ngộ được đường lớn , ngày này rốt cục đã tới"

Bốn người nhìn nhau không nhịn được ha ha cười to

Hắc Vũ lại quay mặt về phía Hầu Phí đả kích :

" Ha ha , xem ra sư phó ngươi còn không bằng đồ đệ nữa , thật là hù người khác a"

Hầu Phí khinh thường hừ một tiếng :

" Tạp mao điểu , có bản lãnh ngươi cũng dạy dỗ một đồ đệ"

Tôn Ngộ Không nhìn hai người đấu khẩu thì đứng một bên cười khúch khích

Với tu vi hiện giờ của Tôn Ngộ Không hơn nữa còn có Đấu chiến côn điển thì Hầu Phí tất nhiên là trông theo không kịp , nhưng xem ra trong lòng lại vô cùng kiêu hãnh

Hắc Vũ có chút nghi hoặc hỏi :

" Nói như vậy các ngươi thật sự phải đi sao ?"

Hồng Quân gật đầu nói :

" Đúng vậy , Cha muốn bốn người chúng ta bế quan chính là vì chờ đến ngày hôm nay theo người tiến vào nguyên thuỷ vũ trụ , ngày này rốt cục đã tới "

Tôn Ngộ Không cau mày , nói :

" Tới chỗ Tần tiền bối , nhanh như vậy sao !?"

Huống Thiên Minh nói :

" Đã hơn một trăm năm rồi , cũng không tính là quá nhanh , ta nghĩ Tần tiền bối sớm ở nơi đó sáng tạo không gian của chính mình rồi không chừng "

Cổ Bàn lãnh đạm cười nói theo :

" Xét cho cùng chúng ta tiếp bước Tần tiền bối cũng là vì tại nguyên thuỷ vũ trụ có thể lĩnh ngộ được con đường lớn của chính mình , từ đó mà đạt tới một thành tựu mới ... vậy , bây giờ xuất phát a "

Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua Tiểu Bạch vội hỏi :

" Tiểu quân , đem Tiểu Bạch vào trong Hồng Quân phủ , nó không thể rời khỏi ta"

Hồng Quân mỉm cười nói :

" Tiểu Bạch ? Yên tâm đi , ta đã nói ngươi và nó có duyên tất nhiên sẽ không để nó lại đâu" nói xong mở ra Hồng Quân phủ đưa Tiểu Bạch vào bên trong

" Tốt lắm , để ta mở đường cho mọi người a !" lúc này Cổ Bàn vung Cổ Bàn phiên lên , bề mặt vũ động , không gian chợt băng toái mà sâu bên trong hư không bị vỡ tan kia hách nhiên là dày đặc Hỗn Độn chất của nguyên thuỷ vũ trụ , từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn chất mãnh liệt tựa hồ muốn lao hẳn ra ngoài

Huống Thiên Minh lạnh lùng cười , Thiên Đạo chi nhận phóng ra những dải sáng , chỉ thấy huyết ấn trên trán của hắn bỗng tan biến mọc ra một cái sừng dài nhọn hoắt cong vút hướng lên trời cao , đằng sau lưng cũng hiện lên một cái xương bén nhọn . Tiếng kêu răng rắc không ngừng , kêu to một tiếng , đôi cánh hắc sắc thật lớn bung ra toàn thân thấu phát một cỗ khí thế huỷ diệt

Thiên đạo chi nhận tạo thành một vòng tròn bao lấy Huống Thiên Minh , tản ra quang hoa vàng trắng

Hắc Vũ và Hầu Phí thấy Huống Thiên Minh cự nhiên có thể biến thân tới trình độ này đều là cứng lưỡi , thập phần kinh ngạc . Tôn Ngộ Không cũng mở to hai mắt , lấy tay ngoáy ngoáy tai nói :

" Lão Huống , từ khi nào ngươi trở nên lợi hại như vậy ?"

" Đây là lễ vật mà Tần Tư cho ta , bây giờ ta từ trong Thiên Đạo chi nhận đã lĩnh ngộ được phương pháp phân tách Hỗn Độn , ta đi trước a !" nói xong thân thể Huống Thiên Minh liền hoá thành một đạo lưu quang phóng vụt vào trong nguyên thuỷ vũ trụ , thông đạo không gian bắt đầu khởi động Hỗn Độn vật chất nhất thời bị áp chế hẳn

Hồng Quân ha ha cười :

" Lão Huống , chờ ta !"

Đột nhiên thân thể Hồng Quân xảy ra biến hoá rất nhỏ , mặt ngoài da hách nhiên dũng khởi một lớp quang mang màu xám khiến cho người ta một loại cảm giác cực kì chắc chắn , cảm giác bất khả xâm phạm

Cổ Bàn thấy Hồng Quân như vậy , ánh mắt toát ra vẻ than thở , nói :

" Tiểu Quân , xem ra bất diệt phách thể của ngươi đã hoàn thành rồi "

Hồng Quân nhẹ lắc đầu , nói :

" Tiểu Cổ , những năm gần đây ta lợi dụng Hỗn Độn vật chất ngưng luyện thân thể bây giờ mặc dù đã xem như là cơ thể Hỗn Độn nhưng bên trong lại cực thì thâm ảo , bất diệt phách thể của ta bất quá chỉ là khởi đầu mà thôi , tin rằng tới nguyên thuỷ vũ trụ sẽ có đột phá mới , ta đi trước "

Vừa nói xong , Hồng Quân không sử dụng linh bảo hộ thân , nương vào chính bất diệt phách thể tiến vào trong nguyên thuỷ vũ trụ , có điều mỗi một bước của hắn Hỗn Độn vật chất tựa như dần dần tách ra , như là không có điều gì phải bận tâm

Tôn Ngộ Không có chút quyến luyến nhìn Hầu Phí thấp giọng nói :

" Sư phụ , ta phải đi rồi "

Hầu Phí hừ nhẹ lớn tiếng nói :

" Đi mau đi , ở nơi đó nếu không ra gì thì đừng trở về gặp ta !"

Tôn Ngộ Không gật đầu tiến đến cái khe không gian , vô thượng chiến ý bộc phát , khí thế của Đấu chiến côn điển hình thành một đạo kim quang thuỷ dũng thô tế bắn vào trong nguyên thuỷ vũ trụ , một thông đạo nhất thời xuất hiện trước mặt hắn

Hầu Phí nhìn bóng lưng Tôn Ngộ Không rời đi tựa hồ có chút bất đắc dĩ thởi dài như không thể nói thành lời :

" Xú tiểu tử , phải cẩn thận một chút "

Ba người đều đã tiến vào bên trong Hỗn Độn , Cổ Bàn nhìn Hắc Vũ và Hầu Phí chắp tay nói :

" Hai vị tiền bối , cáo từ " nói xong liền khởi động Cổ Bàn phiên cũng đi vào cái khe rộng mười thước kia rồi cuối cùng biến mất không thấy đâu

Hắc Vũ thở dài , nói :

" Nơi đó cuối cùng cũng không phải thế giới của chúng ta , đi thôi "

Hầu Phí gật đầu , hai đạo thân ảnh trong nháy mắt biến mất trong vô tận hư không

...

Cũng giống lần đầu tiên bước vào nguyên thuỷ vũ trụ của Tần Vũ , nơi này phần lớn còn chưa có vũ trụ bị khai tích , Hỗn Độn vật chất sung túc cơ hồ chưa từng bị chạm tới

Huống Thiên Minh đi phía trước , lực lượng Thiên đạo chi nhận đã hoàn toàn đưa Hỗn Độn vật chất tách ra . Bốn người đều có thủ pháp riêng , tại nguyên thuỷ vũ trụ không có trở ngại gì

" Tiểu Quân , Tần tiền bối hiện giờ không biết ở địa phương nào , muốn tìm người sợ rằng rất khó khăn" Tôn Ngộ Không nói

Khuôn mặt Hồng Quân chớp động quang mang hiện lên một tia cười nhạt :

" Đợi thời cơ chín muồi chúng ta nhất định sẽ gặp , bất quá hiện giờ chúng ta tới nơi này cũng không phải đi tìm Cha mà tại phiến vũ trụ này lĩnh ngộ đường lớn "

Cổ Bàn gật đầu :

" Nghe Tần tiền bối nói tại phiến vũ trụ này đã có tinh vực bị người ta khai tích , ta nghĩ thành tựu của bọn họ so với Hồng Mông vũ trụ còn cao thâm hơn "

Nói đến thành tựu , Huống Thiên Minh đi tít đằng trước tựa hồ mới hứng chí đột nhiên hỏi :

" Được rồi , những năm gần đây chúng ta đều đã có những thành tựu riêng nhưng Tiểu Cổ ngươi rốt cục đã lĩnh ngộ được cái gì , chẳng lẽ chỉ là cái trường phiên này sao ?"

Cổ Bàn mỉm cười , nói :

" Tất nhiên không phải , Cổ Bàn phiên chỉ là La bàn của ta cùng với Hỗn Độn vật chất mà ngưng luyện thành Hỗn Độn linh bảo thôi , lĩnh ngộ của ta có thể không chỉ là huyền cơ bên trong Cổ Bàn phiên , còn có một ít ... đồ vật bên trong nguyên thuỷ vũ trụ này "

Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời , nói :

" Vật gì , nói ta nghe hoặc là đem ra cho mọi người nhìn xem "

Cổ Bàn bất đắc dĩ cười một tiếng , tức thì há miệng , yết hầu đột nhiên bộc phát ra một âm " A " , thanh âm hùng hồn như uẩn tàng sức mãnh liệt của ngọn núi lửa ngủ yên hàng ngàn ngàn năm đột nhiên tuôn trào , khí thế như hồng thuỷ , Hỗn Độn vật chất bốn phía tất cả đều bị thanh âm đánh tan tới mười thước xung quanh

" Đây là vũ trụ thiên địa lúc sở sinh phát ra thanh âm , đương nhiên ta chỉ là mới lĩnh ngộ một chút vỏ ngoài mà thôi , vì muốn hiểu được sự huyền diệu của nó cho nên muốn đi vào nguyên thuỷ vũ trụ tham cứu một phen "

Mọi người lúc này mới giật mình hiểu ra kêu ác một tiếng

Sau một lúc lâu , Hồng Quân đột nhiên nhíu mày nét mặt hiện lên vẻ nghi hoặc , nói :

" Các ngươi có cảm giác được không , tựa hồ có một cỗ áp chế rất nhỏ đang hướng chúng ta đi tới "

Huống Thiên Minh nói :

" Ta cũng cảm giác được rồi , có thể là lần đầu tới nơi này nên có chút chưa thích ứng , có lẽ do chưa quen a "

Kỳ thật Cổ Bàn cùng Tôn Ngộ Không cũng đều cảm giác được nhưng cỗ áp chế rất nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì lại nghe Huống Thiên Minh giải thích cũng không để ý tới nữa , duy chỉ có Hồng Quân lại cực kì chú ý đến một tia cảm giác áp chế rất nhỏ này

Lần đầu tiên bốn người bước vào Hỗn Độn , đi tới nguyên thuỷ vũ trụ , tất cả pháp tắc đã lĩnh ngộ tại Hồng Mông vũ trụ cũng sẽ không thể sử dụng , điều này không có gì là kì quái

Song chính như Hồng Quân đã cảm giác , không bao lâu sau tia áp chế nhỏ nhoi kia phảng phất lớn dần cuối cùng khiến bốn người tỉnh ngộ

Cổ Bàn nét mặt khẽ ngưng trọng hẳn , nói :

" Xem ra nguyên thuỷ vũ trụ này không đơn giản như chúng ta nghĩ , nhất định là có tồn tại pháp tắc áp chế chúng ta "

" Làm sao bây giờ , cỗ áp chế lực lượng này lại không ngừng khoách trương , sợ rằng không bao lâu một thân tu vi của chúng ta sẽ bị hoàn toàn phế bỏ " Tôn Ngộ Không lo lắng nói , vô luận là có thả ra Vô thượng chiến ý hay là sử dụng Đấu chiến côn điển thì lực lượng áp chế kia thuỷ chung không có suy giảm

Hồng Quân nhẹ giọng nói :

" Đây là hiện tượng tự nhiên , chúng ta là không có cách át chế rồi , xem ra đi tới vũ trụ này thực lực của chúng ta sẽ bị áp chế rất lớn , trừ phi lĩnh ngộ được pháp tắc cua vũ trụ này "

Cổ Bàn gật đầu :

" Có thể nói như vậy , nhưng pháp tắc của nguyên thuỷ vũ trụ so với Hồng Mông vũ trụ tuyệt đối là cao thâm hơn nhiều , muốn lĩnh ngộ lại dễ dàng vậy sao , xem ra chúng ta phải chấp nhận sự thật trước mắt "

Tất cả đều giống trạng thái khi Tần Vũ đi tới nguyên thuỷ vũ trụ , mỗi người đều mang trên vai một cảm giác áp chế mãnh liệt khiến cho năng lực bọn hắn tụt xuống hạn độ thấp nhất . Hơn nữa tất cả nguyên tố pháp tắc đều xung khắc , dường như bốn người trong giây lát từ chưởng khống giả tụt xuống cảnh giới Thiên thần vậy , thực lực sớm đã Thiên soa địa biệt

" Xem ra đây chính là trải nghiệm đầu tiên của nguyên thuỷ vũ trụ , thần thức hay thậm chí năng lực dự tri của ta đã đều bị phong bế " giọng nói Huống Thiên Minh mang theo vài phần không thể tư nghị rồi lại như là không thể tránh được sự thật

Tôn Ngộ Không lập tức thử nghiệm một chút , không nghĩ tới thần thức chỉ có thể phóng ra khoảng cách chưa đến mười thước , thậm chĩ còn không bằng mắt thường , lúc trước Tần Vũ tới nơi này cũng không thể bằng

Thần sắc Cổ Bàn dị thường nghiêm trọng nhìn Cổ Bàn phiên trong tay nói :

" Xem ra bây giờ duy nhất không bị áp chế chính là linh bảo trong tay chúng ta "

Đích xác là vậy , lực lượng áp chế của Nguyên thuỷ vũ trụ đối với linh bảo không có tắc dụng

Ánh mắt thâm thuý của Hồng Quân đảo qua bốn phía Hỗn Độn không gian , nói :

" Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được một cái tinh vực bị khai tích để có thể thích ứng với nơi đây nếu không điều này đối với chúng ta cực kì bất lợi "

Khả năng áp chế của pháp tắc nguyên thuỷ vũ trụ đối với bốn người là không thể tưởng tượng , loại ... thực lực này hốt nhiên khiến trong lòng tất cả đều nhận thấy một loại cảm giác không ổn

Bên trong vũ trụ nguyên thuỷ pháp tắc đó tiềm ẩn huyền ảo sâu xa, sợ rằng chỉ có Tử Dạ Thương Long cùng với Chiến Thần nhân vật tầm cỡ ấy mới có thể lĩnh ngộ được. Với Hồng quân bốn người lần đầu tiên bước vào phiến lĩnh vực thần bí này bị áp chế đến mức độ thế này hiển nhiên không có gì là khác thường.

Cứ như vậy hoàn toàn không có cảm giác được phương hướng, bước đi không có mục đích trong vũ trụ nguyên thuỷ. Không lâu sau, Hồng Quân đột nhiên phát hiện phía trước có một tia tinh quang yếu ớt chớp động, trong lúc vui mừng hơi lo lắng trầm giọng nói:

"Nhìn xem hình dáng tinh vực phía trước hẳn là được con người khai sáng ra, chúng ta phải hết sức ẩn tàng khí tức, nếu không bị người ta phát hiện, chỉ e sẽ hãm vào khốn cảnh."

Lần đầu tiên tiến vào Hỗn Độn vũ trụ, tất cả nơi này đều rất xa lạ, nhỡ ra gặp phải kẻ địch có thực lực siêu cường chỉ e rằng với trạng thái bị áp chế hiện giờ tưởng muốn an toàn thoát thân thì đúng là cực kỳ gian nan. Hồng Quân có tâm giới bị, Cổ Bàn cũng tán đồng ý tưởng đó, gật đầu nói:

"Cũng tốt, mọi người cố gắng hết sức đừng để tách ra."

Tôn Ngộ Không le lưỡi, vẻ mặt khinh thường:

"Nếu có địch nhân, lão Tôn ta trước tặng cho nó Đấu Chiến Tam Thập Lục côn, thử xem bọn chúng có bản lĩnh gì." Xem ra quyết tâm cầu chiến như điên cuồng của hắn lại bắt đầu muốn bùng lên rồi.

Huống Thiên Minh đi phía trước, lực lượng Thiên đạo chi nhận bạo phát đến cực hạn, một vòng viên nguyệt tựa hồ chiếu sáng cả nguyên thuỷ vũ trụ ầm ầm bắn ra. Thân thể Huống Thiên Minh trong viên nguyệt cơ hồ biến thành cùng một dạng tán phát ra quang hoa mãnh liệt.

Chỉ nghe một tiếng nổ như tiếng sấm vang vọng, vật chất Hỗn độn ầm ầm tản ra bốn phía. Một cái cửa động phương viên không tới năm thước xuất hiện trước mặt mọi người, xuyên qua động khẩu thấy rõ một phiến tinh vực phạm vi cực kỳ rộng lớn, vô số tinh cầu lấp lánh quang mang đủ màu sắc.

Sau khoảnh khắc, Huống Thiên Minh xuất hiện trước mặt ba người, nhưng Thiên đạo chi nhận đã thu lại, hình dáng lần biến thân thứ bảy cũng từ từ thu lại. Sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, quần áo xộc xệch:

"Lực lượng áp chế thật là lợi hại, vừa rồi đã là cực hạn của ta, vậy mà chỉ có thể đánh vỡ được một cái động khẩu nhỏ như vậy. Phiến vũ trụ kia tuyệt đối không đơn giản, chúng ta tiến vào thôi."

Tuy nhiên, làm cho mọi người cảm giác kỳ quái chính là sau khi tiến vào phiến tinh vực kỳ lạ này bốn người có cảm giác lực lượng áp chế đột nhiên giảm bớt một chút nhưng không rõ ràng lắm. Có thể nhìn thấy pháp tắc của phiến tinh vực này đồng dạng hạn chế với họ thật lớn, chỉ là so với vũ trụ nguyên thuỷ còn kém một ít mà thôi.

Bước đầu tiên khi bước vào phiến tinh vực, Hồng Quân chợt cảm giác một cổ tử khí đập vào mặt, tuy nhiên, tử khí này so với khí tức ở Tử giới hoàn toàn bất đồng, có thể nói là một cổ khí tức huỷ diệt, gây cho hắn một cảm giác bất an thật rõ ràng.

Cổ Bàn nhìn tinh không mênh mông xa xa, cảm thán nói:

"Vậy mà có người đủ năng lực từ trong vũ trụ nguyên thuỷ khai mở một cái tinh vực thế này, thần thông cỡ đó quả thật là quá lợi hại."

"Các người có phát giác ra không? Phiến tinh cầu của vũ trụ này thật kỳ quái. Mà còn tản phát ra một mùi tử khí thâm trầm." Quang mang trong mắt Tôn Ngộ Không chớp động. Huống Thiên Minh gật gật đầu:

"Đúng vậy, ta cũng cảm giác được. Nơi này đến tột cùng là thế giới gì?"

Hồng Quân vừa thu tầm nhìn lại, trên tay tế xuất ra Hồng Quân giới, một đạo quang hoa sáng chói tức thì bao trùm mọi người lại.

Hồng Quân giới này vốn tại lúc Hồng Quân rèn luyện Bất diệt phách thể bị huỷ diệt, nhưng sau mười năm tế luyện không chỉ được trọng sinh mà còn cường đại hơn trước kia.

"Xem ra muốn biết hết thảy, chúng ta phải tiến vào thử xem sao." Lời nói của Hồng Quân có hơi run run, dù sao ở trong phiến tinh vực này muốn phóng xuất ra Hồng Quân giới thật đúng là cực kỳ khó khăn.

Bốn người nhất trí đạt thành ý kiến, lập tức hướng tinh cầu gần nhất bay tới. Đến vùng phụ cận, mọi người mới phát giác, màu sắc của những tinh cầu này đều có màu u ám, màu xám đen, màu xám, màu đen cùng với màu đỏ xậm, màu đỏ máu, khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm động phách.

Hồng Quân dùng Hồng Quân giới bao bọc mọi người đến một tinh cầu màu xám đen gần nhất. Bề mặt những tinh cầu này như nhau cùng có một tầng cấm chế cực mạnh. Nhưng Cổ Bàn sử dụng Bàn Cổ phiên phá giải dễ dàng. Sau khi tiến vào mới phát hiện đang ở trên cao vạn thước trên bầu trời của khoả tinh cầu này nhưng cổ tử khí đó lại càng ngày càng dày đặc.

Đến nơi này, bốn người đều chịu ảnh hưởng trọng lực áp chế của tinh cầu, không những không thể thuấn di được, mà phi hành cũng cực kỳ khó khăn, tốc độ rất chậm, hơn nữa không thể khống chế toàn bộ sự vật ở đây.

"Các ngươi nghĩ tinh cầu này có sinh vật không?"

Tôn Ngô Không nhìn vào vùng đất màu đen mờ tối ấy hầu như không có bất cứ kiến trúc nào, không khỏi nghi hoặc nói. Cổ Bàn lắc lắc đầu, nói rất kiên định:

"Mặc dù nơi này tràn ngập tử khí, nhưng trực giác của ta cảm nhận ở đây có khí tức sinh mênh, nhất định có người sinh sống!"

"Ngươi nói không sai có người ở đây, hơn nữa cách chúng ta rất gần, các ngươi nhìn xem!" Hồng Quân vừa nói vừa chỉ hướng đông nam ở địa phương cực xa, chỉ thấy nơi đó khói khí mù mịt, mà còn phóng thích ra từng luồng ba động năng lượng lúc lớn lúc nhỏ bất đồng. Hiển nhiên có người đang kịch chiến với nhau tại đó.

"Chúng ta tới đó đi!"

Chỉ chốc lát, bốn người từ một vạn thước trên không hướng tới vùng đất tràn ngập tử khí đi tới, nhưng khi họ bước vào khối địa vực mới phát hiện tầng tầng lớp lớp trên mặt đất xám đen phủ đầy có hơn vạn bạch cốt, dường như toàn cả tinh cầu mỗi một tấc đất đều có xương trắng la liệt.

Nhưng làm cho người ta kinh tâm nguyên nhân là "Kiến trúc" tại đây: Trên cao vạn dậm Tôn Ngộ Không không nhìn thấy bởi vì những kiến trúc này phần lớn là xây dựng dựa vào núi, màu sắc hoàn toàn đều là màu xám, cho nên không dễ phát hiện. Tuy nhiên cấu tạo của những kiến trúc này lại giống như cùng một hình dạng đó chính là "phần mộ" và hoàn toàn được phơi bày trên mặt đất. Tựa hồ cả tinh cầu giống như một mộ địa khổng lồ, khiến cho mọi người đều nghi hoặc nan giải.

Trải qua Hồng Quân một phen dò xét, mới phát hiện phần mộ ở đây tất cả đều trống rỗng, dường như đây cũng không phải là chỗ chôn cất người chết, mà chính là một kiểu nhà ở của cư dân trên tinh cầu này.

"Làm sao bây giờ, chúng ta sao lại đến địa phương tà môn này, thực là xúi quẩy." Tôn Ngộ Không bực tức không ngừng oán thán.

"Chúng ta đi đến chiến trường đó thử xem, có lẽ có cái gì đó thu hoạch cũng không chừng." Cổ Bàn đề nghị. Hồng Quân và Huống Thiên Minh cũng sôi nổi gật gật đầu. Chẳng qua hưng phấn nhất cũng là Tôn Ngộ Không. Vừa nghe đến chiến đấu thì tim của hắn đã bắt đầu không còn kiên nhẫn được nữa.

Chỉ có điều từ chiến trường năng lượng ba động phóng xuất ra cực kỳ quái dị. Đồng dạng là ẩn chứa khí tức hủy diệt cực kỳ nồng đậm. Bốn người càng đến gần cổ tử khí càng nồng đậm kịch liệt.

Khi cách nơi đó khoảng ngoài vài trăm dặm, đột nhiên từ trong núi bay ra một thân ảnh màu xám kèm theo một tiếng thét lanh lãnh, trong nháy mắt đã đến trước mặt mọi người.

Lúc này, Tôn Ngộ Không ở gần đạo hắc ảnh nhất, phản ứng bản năng của hắn cực nhanh. Công thế Đấu chiến côn pháp hình thành một đạo kim quang rực sáng bộc phát ra vô cùng chính xác đánh trúng vào đạo hắc ảnh kia.

Không biết là Tôn Ngô Không bị áp chế quá gay gắt, hay là đạo hắc ảnh đó quá cường hãn, làm cho mọi người giật mình kinh hãi chính là hắc ảnh tuyệt không có bị hủy diệt, chẳng qua là tốc độ chợt giảm bớt một chút. Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ hình dáng của hắn.

Có thể nói, đó không phải là con người, thân thể như có như không tựa hồ trong suốt, mà toàn thân tán phát ra một cổ tử khí cực kỳ nồng đậm. Mặc áo vải rách nát, trên đỉnh đầu đội một cái mũ vải, vành mũ ấn chụp rất sâu, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hai tròng mắt đỏ như máu phóng ra quang mang khiến người khác kinh hãi. Ngoài ra, hấp dẫn ánh mắt của người khác chú ý chính là hai tay đang cầm một thanh liêm đao màu đen thật lớn tỏa ra hàn quang dày đặc.

"Đây... là vật gì?" Tôn Ngộ Không hỏi, nhưng quả thực càng thêm khiếp sợ vì Đấu Chiến nhất côn vậy mà không làm cho hắn có một chút tổn thương nào.

Hồng Quân cau mày:

"Xem ra hắn chính là người dân ở đây, chúng ta phải cẩn thận." Dù sao hắn cũng là người của vũ trụ nguyên thủy này, vì thế Hồng Quân nâng cảnh giới phòng bị lên đến cao độ.

Tử khí thâm trầm, người trong suốt kia nhún vai nói:

"Ngươi... các người là... Loạn Thần giới, chết đi!"

Thanh âm của hắn giống như tiếng lưỡi đao rỉ sét chà sát trên giấy nhám sinh ra tiếng khàn khàn trầm thấp làm cho người ta lạnh mình. Mặc dù, không nghe rõ lắm nhưng hai chữ cuối cùng mọi người dĩ nhiên là nghe được rõ ràng.

Đột nhiên, người nọ vung liêm đao lên cao hung hăng bổ xuống, lưỡi đao sắc bén phát ra một đạo lãnh quang dày đặc. Trong hư không vẻ ra một đạo quỹ tích hình tia chớp tốc độ cực nhanh.

"Cẩn thận!"

Cổ Bàn hét lên một tiếng, Bàn Cổ phiên lay động, tức thì tạo nên một đạo ô quang, hóa giải kình khí của liêm đao. Tuy nhiên, năng lực phá toái hư không kia tuyệt nhiên không phát sinh chút hiệu quả nào tại không gian này, điều đó cho thấy cái không gian tinh vực được khai sáng ấy cực kỳ ổn định.

Liêm đao của người nọ bị phản chấn trở lại, tựa hồ cảm giác có chút bị chấn động kinh sợ, hai con ngươi đột nhiên phóng xuất ra quang mang ám hồng sắc, toàn thân tán phát ra tử khí dẫn theo một cổ sát khí cực kỳ mãnh liệt. Liêm đao lại vung lên, lần này hóa thành tám đạo hàn quang không cùng góc độ vọt tới.

Có thể nhìn ra được, công kích của hắn cũng không có tăng thêm bất cứ hiệu quả nào. Chẳng qua là kình khí bạo phát ra cực kỳ cường đại, hơn nữa năng lực của bốn người lại bị áp chế cực lớn. Rõ ràng với cái loại công kích đơn thuần này hiển nhiên không đạt được ích lợi gì.

Bất quá lúc này đã chọc cho Tôn Ngô Không thật sự nổi giận. Vô thượng chiến ý cầu chiến như điên cuồng của hắn bạo phát mãnh liệt xuất ra, lớn tiếng quát:

"Đấu chiến tam côn!"

Ba côn ảnh vàng chóa cùng với tám đạo hàn quang đó va vào nhau hoàn toàn tan biến. Nhưng thế công kích của Tôn Ngộ Không đâu có ngưng lại như thế, mà ngay sau đó sử xuất ra Đấu Chiến thất côn cùng với Đấu Chiến thập tam côn hợp lại thành một loại côn pháp nhất khí liên kích không có ngưng lại chút nào, hơn mười đạo kim quang sáng rực hoàn toàn đem vây khốn người nọ lại. Tôn Ngộ Không xuất ra toàn lực thế công bạo phát ra đầy tính áp đảo.

Người nọ trong cái loại chiến ý điên cuồng mãnh liệt áp bức này hiển nhiên không có bất cứ con đường nào để phản kháng. Hơn mười đạo kim quang đem thân thể hắn xoắn lại, chuyển động trong nháy mắt tức thì hóa thành bụi phấn tung bay đầy trời.

Người nọ ở bên trong kim quang mãnh liệt căng xé cứ như vậy tan thành mây khói. Không lưu lại một chút dấu vết phảng phất như không có tồn tại. Song, giờ phút này Hồng Quân cảm giác một chút bất an, nghi hoặc nói:

"Người nọ mặt dù đã chết, nhưng nó hình như không có chân linh, hoặc giả nói chân linh bị một lực lượng khác hấp thu mà không có tiến nhập vào Tử giới của ta."

Cổ Bàn trầm tư trong chốc lát:

"Có lẽ vũ trụ nguyên thuỷ này có khả năng tồn tại một Tử giới khác cũng không chừng".

Đối với người nọ sau khi chết đi về đâu, Huống Thiên Minh cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa đối với thực lực của nó càng nghi hoặc:

"Các ngươi nghĩ thực lực của người này đạt tới trình độ gì?"

Tôn Ngô Không ở bên cạnh nhíu mày, nói:

"Không sai biệt với cấp Thần nhân. Chẳng qua, lão Tôn ta tại chỗ này không phát huy được thực lực tưởng muốn giết hắn quả thật có chút khó khăn."

"Rất hiển nhiên, thực lực của người dân nơi đây cao hơn Hồng Mông vũ trụ một tầng. Hơn nữa, pháp tắc của phiến vũ trụ này còn áp chế chúng ta. Tình huống hiện tại đối với chúng ta cực kỳ bất lợi."

Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng:

"Nếu tại Hồng Mông vũ trụ Thiên đạo chi nhận của ta một kích có thể giết chết hơn trăm người. Nhưng tại chỗ này bó tay bó chân, thật sự là đáng ghét. Xem ra chúng ta mỗi một bước đi cần phải hết sức cẩn thận."

Mọi người biết rõ là sự hạn chế pháp tắc đối với năng lực của mình mạnh mẽ biết bao, cũng rất tán đồng ý của Huống Thiên Minh. Bất quá trong lòng Cổ Bàn vẫn đang suy nghĩ về lời nói của người cầm liêm đao trước khi chết, nghi hoặc nói:

"Các ngươi nghe rõ điều hắn nói không, cái gì Loạn Thần giới, hình như là có một cái thế lực."

Hồng Quân khẽ gật đầu:

"Muốn biết hết thảy, nhất định phải vào xem một chút mới được." Vừa nói, ánh mắt hướng đến chiến trường nơi tán phát ra khí lưu năng lượng kia.

Trải qua trận đánh vừa rồi, bốn người đã hiểu rõ lực lượng của bọn chúng, cho nên đều che dấu khí tức của chính mình đến cực hạn. Có điều mọi người cảm thấy nghi hoặc nhất chính là thân thể quái nhân kia vì sao lại có một loại cảm giác hư vô, dường như không chân thực, rồi lại giống như chỉ là một cái bóng ảnh mơ hồ nhưng lại bộc phát ra lực lượng thật cường đại như thế.

Khoảng cách vài trăm dặm này chỉ trong chốc lát đã đến điểm cuối. Tại một mãnh đen mờ trong sơn lĩnh, từng tràng tiếng gào thét liên tiếp không ngừng truyền ra.

Lúc này, Tôn Ngộ Không là người đầu tiên xông ra ngoài, dựa vào mục lực ưu việt. Rõ ràng nhìn thấy trong sơn lĩnh ấy từng đám từng đám quang ảnh màu xám, mù mịt cơ hồ bao phủ toàn cả ngọn núi. Và trong một cái sơn cốc, đang đứng mấy trăm tên binh sĩ mặc khải giáp tử sắc, thế nhưng thân thể của bọn chúng lại rất là chân thực, chính đang cùng với những quang ảnh màu xám kia quấn lấy nhau chiến đấu không rời.

"A!" Chứng kiến một màn này. Huống Thiên Minh cũng bị dọa cho kinh hãi.

Từng đám từng đám quang ảnh màu xám kia hiển nhiên chính là những quái nhân hư vô giống như tên vừa mới gặp. Bọn họ đồng dạng cùng cầm trong tay liêm đao đen nhánh, nhìn không rõ mặt, chỉ có hai con ngươi đỏ như máu tán phát ra lãnh quang trông thật phát khiếp.

Cổ Bàn lặng lẽ quan sát tình huống chiến trường, hắn phát hiện trong sơn lĩnh phủ kín đầy thi thể. Bọn chúng đều mặc khải giáp tử sắc chết trận tại chỗ, không khỏi cả kinh nói:

"Xem ra trận đại chiến này đã kéo dài rất lâu rồi, binh sĩ mặc khải giáp tử sắc này coi như đã không còn cầm cự được nữa rồi."

Tôn Ngộ Không nhìn thấy trận kịch chiến như thế, vô thượng chiến ý trong cơ thể cũng rục rịch muốn động thủ, cực kỳ hưng phấn nói:

"Vậy chúng ta xông vào giúp đỡ những người này chứ?"

Hồng Quân không đồng ý, lắc đầu:

"Quyết không được phép hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta hiện tại còn không biết lai lịch của mấy thế lực này. Huống chi hiện tại đánh ra ngoài rất có thể sẽ có nguy hiểm."

Tôn Ngộ Không có chút oán giận nhíu mày:

"Bất kể là giúp ai, cây côn của lão Tôn ngứa ngáy khó mà chịu nỗi, tiểu Quân từ lúc nào trở thành nhát gan như vậy?"

"Đây không phải là nhát gan, hiện tại cũng không phải ở Hồng Mông vũ trụ. Người nơi này thực lực mạnh yếu còn chưa có phân định được rõ ràng. Chúng ta quyết không được tùy tiện hành sự." Nghe Cổ Bàn giải thích. Tôn Ngộ Không đành nhẫn nại nén nhịn.

Đột nhiên, trên mặt Hồng Quân xuất hiện một nụ cười quỷ dị, nói:

"Ta nghĩ ra một cái chủ ý hay." Mắt Tôn Ngộ Không sáng ngời:

"Chủ ý gì?"

Tuy nhiên, Hồng Quân cố tình phớt lờ thản nhiên cười không trả lời hắn. Bốn người cứ như vậy lặng lẽ quan sát tình thế của trận chiến, cũng không có ý muốn trợ giúp bên nào. Dù sao bây giờ cũng không biết nguyên nhân chiến tranh cùng tình huống thế nào, trợ giúp bất cứ phương thế lực nào cũng có thể lâm vào tình cảnh bất lợi.

Bên trong sơn lĩnh, quang ảnh màu xám tại trên bầu trời không ngừng vần vũ, liêm đao phát xuất ra tiếng rít chói tai, từng đạo từng đạo hàn quang trùng trùng điệp điệp đan xen vào nhau cùng hướng về bọn binh sĩ mặc khải giáp tử sắt chém tới. Tuy nhiên, Hồng Quân trông thấy cực kỳ rõ ràng, những quang ảnh đó mặc dù có hơi hỗn loạn nhưng lại là một loại công kích theo một quy luật kỳ diệu đối với những binh sĩ này gây ra thương tổn rất lớn, dường như ẩn chứa một loại sát trận nào đó cực kỳ xảo diệu.

Giờ phút này, bọn binh sĩ đã hoàn toàn rơi vào tình thế phòng thủ. Cơ hồ ngay cả năng lực phản công cũng không có, huống chi nói tới chạy thoát khỏi nơi này. Mấy trăm người trên ngọn núi tạo thành vòng tròn, tuyến phòng ngự trong ba tầng ngoài ba tầng. Nhìn qua mặc dù có hiệu quả nhưng nhân số dù sao quá ít. Dưới công kích mãnh liệt như thế hiển nhiên không thể chống đỡ trong thời gian dài.

Đối với tình thế của trận chiến, bốn người cũng không quá để ý, ngược lại mọi ánh mắt đều tập trung vào năng lực phòng thủ cùng với công kích của bọn họ.

Khải giáp tử sắc của những binh sĩ đó tán phát ra quang mang mơ hồ, mặt ngoài còn bao phủ tầng tầng vật chất màu xám. Tuy không dễ dàng phát hiện, nhưng làm cho màu sắc của khải giáp phai nhạt đi vài phần. Nhìn đến vũ khí của bọn họ cho dù là lợi kiếm hay khoái đao cũng đều có hiện tượng giống như vậy.

Hồng Quân đã phát giác ra điểm huyền ảo này, liếc mắt đã nhận ra vật chất Hỗn độn, điều này có thể nói rằng đó là một loại phương pháp luyện khí. Đem vật chất Hỗn độn ngưng tụ vào trong khải giáp và binh khí, có thể gia tăng thêm lực lượng phòng ngự cùng với công kích. Nhưng cuối cùng vẫn muốn xem năng lực lĩnh ngộ của đám binh sĩ đó đối với Hỗn độn, nếu như có được năng lực khống chế cực mạnh, như vậy từ trong Hỗn độn chuyển hóa thành lực lượng công kích lẫn phòng thủ cũng theo đó mà tăng mạnh lên.

Phương pháp tấn công của những binh sĩ mặc khải giáp tử sắc này cực kỳ đơn giản, cũng không có tăng thêm bất cứ hiệu quả gì, nhưng lại có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích như thủy triều của quang ảnh.

Bất quá, nghi hoặc trong lòng Hồng Quân đã được giải khai, thực chất của những quang ảnh kia rốt cục là cái gì, không có nhục thể không có huyết dịch. Thực thể dường như là một linh hồn biến dạng nhưng lại có được năng lực vô cùng cường đại. Tuy nhiên từ trong chiến đấu, hắn có một chút phát hiện: Bên trong những quang ảnh kia đồng dạng ẩn chứa khí tức của vật chất Hỗn độn, chỉ có điều do tử khí quá nồng đậm cho nên mới bị áp chế mà thôi.

Đối với đủ loại nghi hoặc về vũ trụ nguyên thủy, với đám người Hồng Quân hiện giờ vẫn chưa có biện pháp cảm ngộ. Tuy nhiên, bốn người họ còn đang trầm tư suy nghĩ, toàn trận đại chiến tựa hồ đã từ từ đi vào giai đoạn chót.

Bên trong quang ảnh đang biến ảo đa dạng như thế, một đạo thân ảnh màu xám nổi bật khác thường, cũng không phải vì bộ dáng của hắn khác biệt với người khác, nhưng là tử khí từ thân thể hắn phóng thích ra cực kỳ nồng đậm. Tại trong trận quần công đến lúc này, hắn cũng không nóng lòng xuất thủ, ngược lại yên lặng bất động ở một bên dường như đang chờ thời cơ.

Sau lại, công kích của quang ảnh ngày càng dày đặc, binh sĩ mặc khôi giáp tử sắc càng ngày càng khó mà chống cự, cơ hồ đến tình cảnh không cách nào chống đỡ, thậm chí ngay cả trận hình phòng thủ cũng không thể duy trì. Đến lúc này, đạo quang ảnh đó đột nhiên phát động công kích phóng thích ra tử khí mãnh liệt. Liêm đao trong tay bạo phát ra quang mang so với quang ảnh còn muốn âm hàn hơn, hung hăng đâm thẳng vào giữa trận hình.

Trong mắt bốn người, cái này có thể nói là một kích trí mệnh hoàn mỹ nhất. Cả trận hình phòng thủ của binh sĩ giờ khắc này hoàn toàn tan vỡ. Vô số quang ảnh màu xám phát động thế công giống như lang hổ cực kỳ ác liệt so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, binh sĩ lớp chết lớp bị thương chỉ trong khoảnh khắc đã hơn phân nửa.

Hồng Quân chú ý tới quang ảnh có tử khí đậm đặc đó, tuy nhiên không thể nghi ngờ mặc dù chỉ phát động một lần công kích cuối cùng lại trở thành một kích kinh khủng nhất kết thúc trận chiến.

"Tên khốn rất lợi hại, ngươi chú ý tới nó phải không!" Ánh mắt Huống Thiên Minh cũng gắn chặt lên mình tên quang ảnh màu xám đó.

Cổ Bàn khẽ gật đầu, trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói:

"Năng lực công kích của hắn phi thường cường đại, nếu như cùng hắn đơn độc đối kháng, tình huống của chúng ta bây giờ đang bị áp chế tưởng muốn thắng được hắn chỉ e rằng sẽ rất gian nan."

Lúc này, Hồng Quân hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói:

"Bất quá đừng quên chúng ta còn có linh bảo, xem ra thời cơ rốt cuộc tới rồi, chúng ta bắt đầu tác chiến."

Huống Thiên Minh trong lòng cả kinh:

"Chẳng lẽ chủ ý của ngươi chính là...?"

Tôn Ngộ Không tựa hồ cũng đoán được ý của Hồng Quân, cười ha ha nói:

"Cuối cùng lão Tôn cũng có cơ hội biểu diễn, Ha Ha, nhìn Đấu Chiến côn pháp của lão Tôn ta đây!"

Trên mặt Hồng Quân mang theo tia cười cực kỳ tự tin:

"Binh sĩ chiến bại, bọn quang ảnh kỳ quái này cũng giảm đi không ít, đúng lúc chúng ta thi triển những cái mà mấy năm nay bế quan tu luyện, ta không tin lại thua trong tay bọn chúng."

Cái gọi là 'bọ ngựa rình bắt con ve sầu, chim hoàng tước chực chờ ở phía sau', Hồng Quân chờ thời cơ này rốt cuộc cũng tới, mọi người cũng đã chuẩn bị thật tốt để tham gia vào một trận đại chiến.

Sau một phen ác chiến, số lượng quang ảnh đã giảm đi rất nhiều, tên quang ảnh tử khí đậm đặc đó phóng xuất ra một loại khí thế của thống lĩnh, vô số quang ảnh nhất thời hướng về hắn tụ tập lại.

"Điệp điệp điệp điệp!"

Hắn phát ra tiếng cười lạnh, giống như u hồn lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt đỏ như máu lạnh lẽo mang theo vài phần sát khí, yên lặng nhìn bọn binh sĩ kia vẫn đang còn thoi thóp chờ chết.

Lúc này, số lượng binh sĩ còn chưa tới hai mươi người, hoàn toàn dựa vào bản năng tự bảo vệ để tiến hành phòng ngự một cách khó khăn.

Quang ảnh tử khí đậm đặc đó đột nhiên hừ lạnh một tiếng, khàn giọng nói:

"Loạn... Loạn Thần giới..., chết!"

Chữ chết hết sức rõ ràng. Và đúng lúc đao phong của liêm đao trong tay chém vút qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro