Kiếp sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Ánh nắng rọi vào từ bên kia cửa kính ấm áp đến kỳ lạ. Hai chúng tôi chen chút nằm trên chiếc giường ở căn phòng ngủ quen thuộc.

Em đang đọc sách cho tôi nghe. Chúng tôi hay cùng nhau đọc cùng một cuốn tiểu thuyết như thế, trong lúc đọc sẽ cùng nhau chọn những người ngoài đời thật mà chúng tôi thấy hợp với nhân vật để cùng nhau tưởng tượng. Cũng có lúc người đó là một diễn viên tôi biết nhưng em không biết, và ngược lại. Những lúc ấy chúng tôi sẽ lên mạng tìm kiếm rồi cho người còn lại xem hình. Và cũng có những lúc chúng tôi thấy khung cảnh tác giả mô tả hoành tráng đến mức chúng tôi thấy khó tưởng tượng, thế là lại gác quyển sách sang, cùng nhau lấy giấy ra phác họa nghệch ngoạc cho thật đàng hoàng giống như lời tác giả, rồi mới đọc tiếp.

Những lúc ấy tôi lại có một suy nghĩ: hai con người riêng biệt đang tưởng tượng những hình ảnh giống nhau trong đầu, có phải rồi những tưởng tượng này cũng sẽ dẫn đến đêm về mơ cùng một giấc hay không?

Nghĩ như thế lại thấy ấm áp lạ kỳ.

Cảm giác ấm áp trong lòng lại khiến tôi nhớ về đêm hôm đó, đêm hôm đó cũng kết thúc bằng một cảm giác ấm áp nhẹ nhõm ở trong lòng. Lưng tôi cũng chỉ bị tổn thương mức độ nhẹ, cảm tạ vì đang vào mùa lạnh nên lúc nào cũng mặc rất nhiều lớp áo. Hai bàn tay bị vài vết bầm vì va chạm. Còn mùi máu mà tôi ngửi thấy đêm đó là từ người em, chiếc ghế gẫy làm cho mấy mảnh gỗ, lớn có nhỏ có, cắm sâu vào chân, nhưng theo bác sĩ thì vết thương không nghiêm trọng.

Thế nên cả hai chúng tôi đều không tốn nhiều thời gian ở bệnh viện.

Còn về ba người họ, cả công ty và tôi đều không khởi tố, chúng tôi quyết định bỏ qua chuyện này. Nhưng bên cảnh sát thì không bỏ qua, vì ba người họ còn liên quan đến mấy vụ bắt cóc trước đó, nên hình như họ đang bị giam giữ chờ ra tòa.

Thật ra, tôi cũng không cố ý biết về mấy chuyện sau đó của họ, chỉ là gần đây anh Nam Joon có đề nghị tôi và em đến đó thăm họ. Và hai chúng tôi đã đến đó một chuyến, trong lúc chờ gặp mặt, vô tình biết được những chuyện đó từ chú cảnh sát.

Nhìn nhau qua tấm kính, biểu cảm của cô gái trực tiếp ra tay không có gì khác, khóe môi cô ta vẫn mang một nụ cười mỉa mai. Còn hai người còn lại, họ dường như có chút áy náy cũng có chút bất lực, hình như họ không hề muốn làm tôi bị thương và cũng không hề muốn đi đến bước đường ngày hôm nay.

Tôi không biết phải nói gì, ngay bên cạnh tôi, em cũng yên lặng. Và ba người họ ở bên kia tấm kính cũng thế. Sau vài giây, người phá vỡ sự yên lặng lại là cô gái đã ra tay tạt axit.

"Đắc ý đủ chưa hả, đủ rồi, thì hai người biến đi."

Tôi định nắm tay em đứng dậy rời khỏi, nhưng bàn tay em đã rút khỏi tay tôi, em nhích ghế gần về tấm kính một chút. Giọng nói của em có chút trầm đặc.

"Thật ra..."

Cô ta ở bên kia tấm kính, khẽ nhếch mày, gương mặt tỏ vẻ mong chờ để cười cợt. Em vẫn không quan tâm vẻ mặt cô ta, tiếp tục nói: "Tôi thấy anh ấy không nợ gì mấy cô cả..."

Lời còn chưa dứt cô gái đã cười lớn ha hả, rồi cắt ngang: "Không nợ gì cả, đúng rồi, mày cùng anh ta đầu ấp tay gối nên đâu cảm thấy cái gì gọi là mắc nợ. Anh ta còn dám đỡ axit cho mày, tình cảm quá mức dư thừa luôn chứ nợ nần gì nữa."

Dứt lời, cô ta đứng dậy, kề mặt lại sát tấm kính, đôi mắt mở to mang mấy phần uy hiếp, lớn giọng nói một chữ "Cút".

Em hơi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt cô ta, lại chậm rãi nói tiếp.

"Cứ xem như tôi nói chuyện một mình đi, cô không nghe cũng được. Tình yêu vốn dĩ là một con đường hai chiều. Một khi chúng ta yêu ai đó, dù người đó có đáp trả hay không, thì cho luôn đi kèm với nhận. Khi cô yêu ai đó, họ cười, cô thấy hạnh phúc. Nghĩ về họ, dù có khóc thảm thiết cô cũng thấy có dũng khí vượt qua. Gọi tên họ, trong lòng cô thấy ngọt ngào. Nhìn cành hoa ngọn cỏ tầm thường, nhưng nhờ tình yêu cô cũng thấy nó đáng yêu khôn xiết. Vì cô yêu ai đó, vạn vật quanh cô đều tự mình tốt đẹp hơn, còn trong lòng cô cũng tràn đầy ấm áp lẫn hi vọng. Tất cả điều đó chính là nhận lại. Huống hồ, BTS luôn luôn trân trọng ARMY, lời bài hát các cậu ấy viết là dành cho ARMY, từng câu từng chữ đều chứa đầy tình yêu, sự sẻ chia và động lực. Các cậu ấy chăm chỉ vì không muốn ARMY thất vọng. Các cậu ấy khóc mỗi khi phạm lỗi vì các cậu ấy thấy bản thân không xứng đáng với tình cảm to lớn của ARMY. Cách các cậu ấy sống, giúp cho chúng ta muốn hoàn thiện mình trở thành một người tử tế hơn, nhờ các cậu ấy, chúng ta có những thành công của riêng mình. Các cậu ấy là nghệ sĩ, các cậu ấy không có trách nhiệm với chúng ta, cô thấy mấy nghệ sĩ khác, họ có xem người hâm mộ ra cái gì không? Nhạc họ viết cô thích hay không cũng mặc, họ đề cao cái tôi của cá nhân, họ xem người hâm mộ là khách hàng, thuận mua vừa bán. Còn BTS đối ARMY, các cậu ấy đích thực là trân trọng bằng cả tấm lòng, BTS và ARMY không khác gì một gia đình. Dù cho khoảng cách có là nửa vòng trái đất thì các cậu ấy vẫn như cận kề ở cạnh bên, quan tâm, thấu hiểu và đầy yêu thương. Thử hỏi liệu cô yêu đơn phương một bạn nam nào đó, thì cô có đảm bảo anh ta trả lại cô nhiều như cách BTS đã làm hay không?"

Cô ta đã ngồi lại vị trí ban đầu, đôi mắt cũng dần đỏ lên rồi ân ấn nước. Sau đó lắc đầu biện hộ: "Giả dối, tôi không bỏ qua dễ như vậy đâu. Cô được anh ta đáp trả, cô không hiểu cảm nhận của tôi, cô không được dạy đời tôi."

"Tôi không dạy đời cô. Tôi chỉ nói về những điều tôi thật sự nghĩ trong những năm tháng tuổi trẻ của mình. Tôi vẫn xem BTS là thần tượng của mình, là những người anh đáng tôn trọng của mình, khi gặp họ trong lòng tôi cũng thấy nhốn nháo khó tả. Nhưng nếu tôi cũng xem Taehyung như thế thì tôi sẽ không chọn ở bên anh ấy. Tôi không muốn ở bên một người mà lúc nào tôi cũng thấy anh ta là thần tượng, lúc nào tôi cũng xoắn xuýt đến hoảng loạn... và cảm thấy nhỏ bé trước anh ta. Đổi lại cô có muốn sống với một người như vậy không, anh ta yêu cô, nhưng trong mắt cô, anh ta là một bức tượng để tôn thờ?"

Cô ta lại chầm chậm lắc đầu, song nhận ra cái lắc đầu vừa rồi của bản thân là đang thuận theo ý em, không đúng với lập trường nên liền đanh mặt lại.

Em vẫn tiếp tục nói.

"Tình yêu có muôn hình vạn trạng. Tình yêu dành cho thần tượng cũng chỉ phát triển theo đúng bản chất của nó mà thôi, hai bên là chỗ dựa tinh thần của nhau. Còn tình yêu đôi lứa lại mang một bản chất khác. Cô không thể nhầm lẫn chúng với nhau được. Trước khi quyết định đến với Taehyung, tôi luôn tự hỏi mình rất nhiều câu hỏi. Mình yêu cậu ấy vì cậu ấy là V của BTS hay vì cậu ấy là Kim Taehyung? Nếu kiếp sau cậu ấy không bảnh trai, cũng không nổi tiếng, mình có muốn tiếp tục gắn bó với cậu ấy hay không? Trong mắt mình cậu ấy có hoàn hảo không? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi."

Em ngừng lại, quan sát nét mặt của cả ba người, em nhìn vào mắt tôi mà nói: "V của BTS đúng là rực rỡ thật. Nhưng Kim Taehyung thì chỉ là một người đàn ông trong vô số người đàn ông trên đời này mà thôi. Anh ta không hoàn hảo và tôi chắc chắn trên đời này có nhiều người còn tốt hơn anh ta. Và nếu đặt anh ta bên cạnh những người đàn ông đó, tôi cũng chắc chắn có nhiều cô gái không chọn anh ta. Nhưng tôi vẫn thấy mình yêu Kim Taehyung, sự không hoàn hảo của anh ấy chính là hoàn hảo đối với tôi. Tốt hơn anh ấy đối với tôi cũng hoàn toàn vô nghĩa. Sau này anh ấy không đẹp trai như thế này nữa, không nổi tiếng nữa, không có việc làm ổn định, tôi vẫn yêu anh ấy. Tôi đã xem anh ấy là một người bình thường để yêu anh ấy. Nó rất khác với cách mà cô yêu anh ấy. Cô muốn anh ấy mãi mãi ở dưới ánh hào quang, thay vì nhìn thấy một người đàn ông bình thường như Kim Taehyung. Nếu anh ấy không là V của BTS cô có yêu anh ấy không?"

Lúc đó, tôi cũng nhìn em, thì ra trong khoảng thời gian dài em lấy quyển sách của tôi rồi biến mất, em đã suy nghĩ nhiều như thế sao? Tôi thật sự rất thích cách em nói: sự không hoàn hảo của anh ấy chính là hoàn hảo đối với tôi. Khi em nói câu đó, đôi mắt bất chợt lấp lánh ý xuân. Tôi thật sự luôn muốn tìm một người yêu tôi vì chính tôi. Cả ưu và khuyết của tôi, người đó đều chấp nhận và xem đó là bản thể duy nhất trên đời. Tệ hơn không được, tốt hơn cũng không được. Tôi cũng không thích người ta xem mình là người hoàn hảo, vì tôi không hề hoàn hảo, tôi cũng không thể thở nổi nếu o ép mình vào một cái khuôn hoàn hảo mà sống.

Cô gái ở bên kia tấm kính, thoáng thẩn thờ. Sau đó cô ta lại lắc đầu, miệng lẩm bẩm rất nhỏ: "Cô thắng rồi."

Cứ như thế chúng tôi cũng không quay lại đó lần nào nữa. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng tôi râm rang một cảm giác hạnh phúc vì may mắn. Tình yêu chân thành, thứ khó tìm nhất trên đời, vậy mà tôi lại có được.

Nghĩ đến đó, tôi không nén được cảm xúc trong lòng, liền giật cuốn sách trong tay em để sang một bên rồi đặt môi lên môi em. Chỉ đặt môi thôi, tôi chống một tay kê đầu, nhìn em rồi hỏi một điều tôi thắc mắc nhưng vẫn quên chưa nói ra.

"Khi em tự hỏi bản thân: nếu kiếp sau anh không đẹp trai, cũng không nổi tiếng, em có muốn tiếp tục gắn bó với anh hay không. Khi đó em trả lời như thế nào?"

Em nở một nụ cười tinh nghịch: "Muốn nghe thật sao?"

Tôi gật đầu.

Em vẫn chưa buông tha, vẻ mặt giả vờ áy náy hỏi: "Đau lòng cũng muốn nghe?"

Tôi lại gật đầu.

Em có chút ngượng ngùng, nói: "Thì là... có đó... Dù cho kiếp sau tính nết của anh không tốt như kiếp này em vẫn muốn."

"Vì sao?"

"Người xưa nói mấy câu, đại loại như nồi nào dung nấy, cá mè một lứa. Nếu kiếp sau em cũng lấy anh, thì nghĩa là anh có bao nhiêu điểm không tốt, chắc chắn em cũng có bấy nhiêu điểm không tốt, em còn có thể chê anh được hay sao?"


Tôi không khỏi cười lớn. 

Em bỗng nhìn tôi nghiêm túc. "Nói thật em rất muốn đời đời kiếp kiếp cùng tiến cùng lùi với anh."

Tôi nhéo mũi em rồi kiếm chuyện để chọc ghẹo em: "Lúc nãy có một câu em nói, anh rất muốn lập lại từng chữ. Em nói là nếu kiếp sau em cũng lấy anh... " Tôi giở mặt quỷ nhìnem. "Chữ 'cũng' này rất đáng lưu tâm. Điều này có nghĩa là... "

Em lập tức đỏ mặt. Quay mặt không nhìn tôi, ngập ngừng nói: "Tiếng Hàn không tốt... hay nói sai... anh đừng suy nghĩ nhiều."

____________________________

Vài lời của mình: vậy là cũng sắp đến lúc kết thúc rồi, chương sau sẽ là chương cuối, bộ này vậy mà kéo dài những mấy năm, nên văn phong cũng có mấy phần thay đổi. Nhưng nhờ thời gian dài mà cốt truyện phát sinh thêm những phần mà mình chưa bao giờ nghĩ đến trong những ngày đầu mình viết bộ này. Nếu bạn nào đã chờ bộ này thì mình xin lỗi, vì mấy năm qua mình thiệt sự là bận lắm luôn. Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ mình, yêu mọi người.

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro