Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Các ngươi đùng có mà mần mề, mau chóng tìm được tên đó đi.

- Đại ca, Thiên Nam vương đó giống như con lươn, trơn tuột khó túm như vậy bảo sao thấy được chứ. Phủ đệ của hắn ngay sát gần đây, đừng nói là tìm, khéo khi giây sau hắn sẽ cho người đến lấy đầu ta cũng không phải là vô lý.

- Thằng này, mi ngậm miệng thối lại, phun ra toàn là phân thôi.

- Ơ hay...

- Được rồi, nếu khó tìm thì mau trở về. Qúy nhân cũng đã báo rõ, không giải quyết được hắn thì chưa hẳn không có cách. Hắn trốn được một lần nhưng không có nghĩa hắn trốn được cả đời. Chuyện gì cũng có lúc sơ hở, mai này ta vẫn có thể lấy được mạng của hắn thôi. Mau rút.

Thấy đám ngựa vó vừa rời đi, thân ảnh mảnh khảnh sau gò tre lúc mới dám đi ra.

Phù!

Hù chết y, cứ tưởng sẽ bị họ phát hiện chứ.

Vừa nãy Thiên Ân đang đi thì thấy mấy gốc cây thảo dược hiếm lạ, liền tò mò vò lá của nó ngửi ngửi, lập tức phấn khích nhận ra đây chính là mấy gốc cây sâm tốt. Y nhanh chóng lôi cuốc nhỏ từ trong giỏ ra đào, đào đến hăng hái quên trời đất mà không hay bản thân đã đi quá xa. Tới tận lúc y lần đến bên này thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập nghe như có chuyện không ổn, vội vàng nấp sau gò tre, chỉ mong sao đám người kia không phát hiện ra mình.

Nghe qua cuộc đối thoại của họ thì có lẽ họ đang truy bắt người nào đó nhưng không bắt được. Y thấy chắc chẳng có điềm lành, liền muốn xách giỏ trở về.

Ngẩng lên nhìn khí trời, phát hiện trời đang dần ngả xuống, lại một ngày nữa đã hết rồi.

"Thôi vậy, hôm nay cũng thu được khá đó chứ."

Thiên Ân vui mừng xách giỏ đi tìm con suối gần đấy, cẩn thận đổ sâm đào được lên bãi sỏi sau đó tỉ mỉ rửa sạch từng củ một. Khóe miệng y giương lên nụ cười nhẹ, trong miệng ngâm lên hai ba câu dân gian nào đó bản thân nghe được. Điều này cho thấy tâm trạng của y đang rất tốt.

Phịch!

Phía sau y bất thình lình có tiếng gì đó nặng nề rơi xuống khiến động tác của y cứng đờ, sống lưng cũng trở nên lạnh toát khó tả.

Chẳng... chẳng nhẽ đám người kia đã quay lại?

Không phải chứ? Rõ ràng họ đã rời đi lâu vậy rồi kia mà.

Nghĩ thì nghĩ vậy, động tác dưới tay y dần nhanh hơn, đầu cũng không ngoảnh lại mà vội vàng ném đám sâm vào giỏ rồi xách lên vai.

Sột soạt.

Âm thanh phía sau mãi mà chưa dứt, hại y sợ hãi tới nỗi chân nọ díu lấy chân kia.

-Khụ khụ... không được... đi.

Âm thanh khàn đục phát ra phía sau khiến y càng lạnh sống lưng hơn. Có điều chưa bước được mấy bước thì có cánh tay túm lấy mắt cá của y, khiến lông mày y nhanh chóng nhăn lại một đoàn.

Nơi, nơi đó có vết roi đánh chưa lành!

Thiên Ân bị túm lấy cổ chân liền có ý giãy dụa, nhưng lực tay của người kia quá mạnh, cộng thêm vết thương nơi đó khiến y chính là không thể thoát khỏi.

'Không xui xẻo đến vậy chứ! Có điều, hình như không phải đám người kia thì phải?'

Nghĩ vậy y liền thở phào một hơi, trái tim treo cao trong ngực cuối cùng cũng thả xuống.

Thiên Ân hơi quay người lại, lập tức đối diện chính là ánh mắt lạnh toát của một nam nhân. Người này chẳng biết vì lý gì mà thương tích đầy người, thậm chí vết máu trên người hắn cũng đặc biệt quỷ dị.

Tầm mắt y không được tốt lắm, khi nhìn thấy nam nhân cũng chỉ mơ mơ hồ hồ không rõ, nhưng cái ánh mắt chứa đầy sát khí kia đã mách bảo y rằng người này không hề đơn giản.

Haizz, đành vậy! Dù ác dù xấu thì cũng là người, nếu người ta cầu y cứu giúp, y cũng không thể ngó mắt làm ngơ được.

- Ngươi buông ta ra, ta sẽ không chạy nữa.

Đôi mày nam nhân nhíu lạ, sự bất mãn hiện rõ lên nhưng Thiên Ân lại chẳng thấy, một bên lại hết mực khuyên nhủ hắn.

- Để ta tìm lá chữa cho ngươi. Ta thấy trên người ngươi hẳn chúng độc rồi, còn có một số dược mạnh nguy hiểm tới tính mạng, nếu không nhanh chóng chữa thì sẽ nguy mất.

Đoạn suy nghĩ y lại nói.

-Nhưng ta chỉ cứu ngươi, giúp ngươi giải độc, xong rồi coi như hết chức trách của mình. Mai này nếu có gặp lại, mong ngươi đừng giết ta.

Y có chút tham sống sợ chết, cũng không muốn bản thân phải chết một cách vô cớ. Người trước mắt này chẳng biết tròn méo ra sao, nhưng dẫu gì cũng có một mặt nhờ y cứu giúp, y cũng không muốn hắn lấy oán báo ơn với mình.

Bàn tay túm lấy cổ chân y thả lỏng vài phần, khuôn mặt lạnh nhạt của hắn thu vài phần sát ý.

- Gần đây có một hang nhỏ, ta dìu ngươi vào trong đó vậy.

Hai người thương thế chẳng khác nhau là bao tiến đến hang nhỏ mà y nói.

Nơi này kể ra cũng không tính là nhỏ, đủ để cho mấy người che mưa che nắng khi bất chợt có điềm không hay.

Thiên Ân để nam nhân dựa vào vách đá, chính bản thân thì lấy từ ngực áo ra túi bột thuốc mà bản thân hay mang theo.

A Sinh là người cẩn thận, lại luôn lo lắng y lên núi gặp nguy hiểm nên mỗi lần trước khi y lên núi lại dặn dò y mang theo thuốc trị độc cùng một số bột thuốc chữa thương nhanh. Mấy loại hôm nay y mang tuy không quý, nhưng trong trường hợp khẩn cấp này thì đã là tốt nhất rồi đi.

Thiên Ân thu xếp đống bột xong liền loay hoay cởi áo ngoài của nam nhân kia.

Nam nhân ánh mắt thật thâm trầm, tựa như chim ưng giữa trời cao luôn nhìn chòng chọc khiến y dù không nhìn thấy cũng cảm nhận được. Chính vì thế mà động tác của y ngày càng nhanh hơn, đầu cũng cố gắng ngoảnh đi không đối diện với hắn dù chỉ một chút.

Đến khi tầng áo lót duy nhất trên người nam nhân gỡ bỏ, Thiên Ân liền nhịn không được hít vào hai ngụm khí.

Mùi hôi thối bởi máu côn trùng cùng dược độc khiến y bất chợt khó chịu vô cùng. Lờ mờ nhìn thôi cũng thấy vết thương của nam nhân nhiều tới mức nào.

- Ta không đem theo thuốc tê, nhưng mấy loại thuốc này không xót, nếu ngươi thấy đau thì cứ kêu lên.

Y cẩn thận lau qua mấy vết máu đã đông lại trên lưng hắn, một bên mềm nhẹ nói rồi xức thuốc lên.

Nam nhân trầm lặng chẳng nói chẳng rằng, cho là y quá nhiều lời nên đôi mày cứ nhăn lại một đoàn.

Thiên Ân thấy hắn không nói liền im lặng, tỉ mỉ rắc thuốc bột bên vết thương phủ kín trên lưng hắn. Khi bột thuốc thơm đã át hẳn mùi hôi của máu thì y mới quấn băng trắng lại cho hắn, từng vòng từng vòng gọn gàng sạch sẽ quấn chặt lại.

Y nhìn trời bên ngoài lúc này chỉ còn một tia sáng yếu ớt, liền khó xử ấp úng:

- Ta, ta thấy ngươi hẳn sẽ có thể trở về. Đã thế này rồi, liệu ta có thể đi rồi đi?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của y ngay gần khóe mắt nam nhân, nhưng hiển nhiên nam nhân chẳng thèm đoái hoài, thậm chí ngữ khí lạnh toát lần nữa cất lên khiến y sững sờ.

- Ngươi ở lại.

- Hả?

- Ta là nói, ngươi ở lại. Ta không chắc bản thân sẽ chống chọi được bao lâu, phủ đệ của ta cách đây rất xa. Nếu bây giờ ngươi rời đi, vậy không phải vừa nãy cứu ta chỉ là công cốc sao?

Cũng có lý.

Nhưng mà y cứ cảm thấy quái quái sao ấy.

Tròng mắt linh động khẽ đảo, y liếc thấy nam nhân vốn tựa lưng vào tường dường như đang nhìn mình, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu rời đi, để lại giỏ mây bên góc sau đó tìm củi nhóm lửa.

- Vậy ta tạm thời chiếu cố ngươi một hồi.

Thôi vậy. Tuy A Sinh có thể sẽ lo lắng cho y, nhưng tình cảnh của nam nhân trước mắt này có vẻ không mấy khả quan lắm đi.

Thiên Ân nhanh nhẹn nhóm lửa sáng, quấn mảnh vải vào cành khô sau đó làm thành đuốc ra ngoài kiếm chút thức ăn hay đại loại gì đó.

Khi thân hình mảnh khảnh vừa rời đi, nam nhân trong động tức thì buông bỏ toàn bộ đề phòng cùng sát khí của mình, trên mặt lộ rõ mấy phần uể oải cùng đau đớn.

Nghĩ tới đám người kia là do ai phái tới, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ cay nghiệt dữ dội.

Hắn chính là Thiên Nam vương, Vũ Văn Việt, người khiến cho biết bao đối thủ nghe đến cũng phải khiếp vía.

Vũ Văn Việt hắn năm nay đã qua 20 nhưng bộ dáng trững trạc không khác gì 24 25 tuổi, bộ dáng cao lớn uy mãnh cộng sát ý lâu năm trên chiến trường làm hắn như được tẩy rửa bởi máu cùng đau thương.

Tương truyền hắn cùng Nam Việt Đế Vũ Văn Đại chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ nhưng tình cảm như cùng chăn lớn lên. Nam Việt Đế là con trai của Hoàng hậu trước kia nhưng do không được Tiên Đế sủng ái nên bao năm ghẻ lạnh, thân phận thấp hèn không khác gì đám nha hoàn bên dưới. Còn Vũ Văn Việt, hắn lại là con của Sung nghi, một nữ nhân kiều diễm vẹn toàn được Tiên Đế sủng ái vô cùng.

Khi Văn Đại chịu bao đàm tiếu lớn lên, Văn Việt lại sống trong nịnh bợ an nhàn. Khi Văn Đại bị người khác ám toán tính kế, Văn Việt lại giơ tay giúp hắn tránh bao nhiêu bày cơ. Khi Văn Đại suýt nữa bị phế Thái tử, chính tay Văn Việt chống hắn ngồi vững ghế Thái tử, hơn thế nữa là trực tiếp quy hàng làm thần, tôn Văn Đại lên ngôi đế. Bề ngoài hai người lạnh nhạt chẳng thèm đả động tới nhau hai câu, nhưng chỉ có hắn cùng Nam Việt Đế mới biết, chính hai người mới giống huynh đệ nhất trong vô số huynh đệ kia.

Lần hắn vừa trào đời, Tiên Đế khi ấy rất đỗi vui mừng, lập tức phong tước cho Sung nghi lên làm Minh phi, từ ấy khẳng định rõ vị thế của nàng trong lòng ông. Chỉ khổ nỗi, Minh phi kia lập chưa đầy hai hôm, vị phi ấy bị người khác giết hại rất thảm.

Vụ án khi ấy của Minh Phi là một bí ẩn, nhưng không phải không có đầu mối.

Năm hắn lên năm tuổi, độ tuổi đáng ra còn ngây thơ đến học đường cùng lứa thì hắn phải vác đao ra chiến trường, phải học cách nhìn sắc mặt người khác, phải biết bày mưu tính kế hãm hại những thế lực đe dọa tới mình.

Năm hắn mười tuổi, manh mối đầu tiên hắn lật lại được năm xưa khi mẫu phi mình chết, liền âm thầm theo manh mối đó dò ra được kế toán của một người khiến hắn cả đời cũng chẳng ngờ tới.

Kính Phi!

Người từ khi mẫu phi hắn vào cung đã tận tụy chăm sóc, là người được coi giống như chị em ruột thịt với Minh Phi bấy giờ. Thậm chí khi nàng mang thai, Kính Phi cũng là người ân cần hỏi han và dạy cho nàng nhiều điều cần tránh phạm phải khi dưỡng thai. Mai sau này khi mẫu phi hắn chết, Kính Phi chính là người nuôi dưỡng hắn đến lúc lớn, vì thế mà phần tình cảm giữa hắn với ả ta có thể nói là lớn như tình mẫu tử.

Vậy mà giờ đây khi manh mối kia hé mở ra làm lộ bản mặt giả dối lâu năm của Kính Phi, bất giác hắn cảm thân ghê tởm khó tả.

Năm hắn mười lăm tuổi, hắn một bên vừa phải giúp đỡ hoàng huynh dẹp loạn các thế lực nguy hiểm tứ phía, một bên tra ra tường tận phía sau Kính Phi kia, lại tra đến một lão nhân ếch ngồi đáy giếng cũng có một chân.

Người đó chính là Đinh phú ông.

Đinh phú ông là thân thích gần của Kính Phi, năm đó cũng một phần có danh tiếng của Kính Phi nên ông ta mới có ngày quật lên. Chính vì thế việc ông ta có một chân trong chuyện này cũng chẳng lấy làm lạ gì.

Hắn tra ra tường tận, càng tra hắn càng cảm thấy bản thân thật là ngu ngốc, trông không khác gì con dòi con bọ nhảy múa trước mắt chim gõ kiến cả.

Nguyên lai Tiên Đế khi bắt đầu sủng ái mẫu phi hắn, vị Kính Phi kia đã rắp tâm gây bao bất lợi tới cho nàng. Từ thuốc phá thai, mỹ phẩm, thức ăn hay thậm chí là những nha hoàn thân cận mẫu phi hắn năm đó đều là người của Kính Phi. Ả ta có tâm địa độc ác vô cùng, ấy thế mà lấy được lòng tin của Minh Phi, lâu dần còn coi ả như chị em mà cung kính.

Kính Phi dưới gối không có con, liền coi Minh Phi như cái gai trong mắt mà diệt trừ. Không chỉ như vậy, nàng ta còn độc ác giết chết Minh Phi, móc hết mắt của nàng, gân chân gân tay đều bị cắt đứt, nơi lồng ngực kia còn bị khoét một lỗ hổng thật lớn, như thể muốn khoét tất cả những gì ả ta căm ghét.

Đinh phú ông khi ấy làm ăn phi pháp, lại ngang nhiên mua chuộc đám quan ô đê tiện, lập ra một triều thế sóng gió gây áp lực cho Nam Việt Đế khi ấy còn là Thái tử. Điều này thành công nắn sự chú ý của hắn về phía khác, đồng thời nhiễu loạn các manh mối mãi hắn mới tìm ra.

Nhưng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chân tướng năm xưa chưa chắc đã không lật được. Vì vậy khi tất cả phơi bày trước mắt, Vũ Văn Việt liền ngỏ ý muốn Nam Việt Đế giúp mình một chuyện lớn.

Vũ Văn Việt điều tra ra, phát hiện đứa con trai út của lão được lão yêu quý bảo bọc như bảo vật vô giá, tức thì muốn phá hủy triệt để đường sống của y. Mà cách hiệu quả nhất, chẳng phải nên để y thành người của mình sao? Vì vậy hắn không ngại thú y về để từ từ hành hạ.

Ngặt khó khăn ở đây là mấy hôm trước từ biên cương phía bắc trở về, trên đường tách ra đi một mình thì hắn bị đám côn trùng độc tấn công, kèm đó là hàng vạn mũi tên bắn ra từ tứ phía khiến hắn bị trọng thương nặng. Hắn phước lớn mạng lớn, tuy không có chết ngay nhưng sức khỏe mắt thấy cũng yếu đi dần dần. Vì vậy khi gặp được cái người đẹp tới câu hồn phách kia tại bờ sông ý nghĩ đầu tiên mà hắn hướng tới đó là bắt người ấy chữa thương cho mình.

Khi nhìn thấy y, nghe thấy giọng hát trong trẻo mà thanh thúy kia, bất chợt hắn có ý muốn bắt chuyện. Nhưng vì thân mang trọng thương, lại chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện với ai đó cho nên thái độ bảy phần lạnh nhạt ba phần sát ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro