Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì ngoài kia có tiếng sột soạt, kèm theo là ánh lửa của ngọn đuốc.

- Ta chỉ hái được chút quả này thôi, phần y phục bẩn của ngươi ta đã giặt sạch rồi.

Y đặt quả chín lên tàu chuối ngay sát hắn, một bên lấy cành cây dựng áo hắn dựa lên vách đá.

Trên cơ bản thì y có thừa khả năng đưa hắn về viện nhỏ kia của mình, cũng khá dễ dàng nếu chữa trị cho hắn. Chẳng qua bây giờ y đang làm nam thiếp, ăn nhờ ở đậu không thoải mái gì lại còn mang thêm một tên chẳng biết là tốt hay xấu. Nếu vương gia trở về, điều đầu tiên chắc chắn là giết y.

Thở dài một hơi, gọn gàng thu mình nép sát vào tảng đá, ánh mắt không mấy tốt của y hướng về đống lửa đốt duy nhất trong hang, bàn tay mân mê vạt áo. Không gian trong này quá yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi y cảm thấy khó chịu khó tả.

- Ngươi. Tên là gì?

Tiếng Vũ Văn Việt thả nhẹ nhàng hơn, có chút hàm hồ hướng y nói.

-Ta là Thiên Ân, ngươi cũng có thể gọi ta là Ân cũng được. Thế còn ngươi?

- Ta là Việt, Vũ Văn Việt.

- À! Tên ngươi hay thật đấy.

- Vậy sao?

Thiên Ân liếc nhìn nam nhân, nhưng vì không thấy gì nên lại quay hướng về ngọn lửa.

Không hiểu sao y cảm thấy thái độ của nam nhân kia so với lúc trước là hoàn toàn khác nhau. Nếu như không phải cảm thấy sát khí cùng nguy hiểm lúc trước, có thể y đã tin đây là hai người.

- Ta thấy ngươi cũng không hẳn là xấu, nhưng tại sao lại bị thương thế này? – Ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung. – Khi nãy ta có đi hái thuốc, trông được một đám người cưỡi ngựa đi đến tìm ai đó. Nghe điệu bộ của họ chắc không phải tốt, liền nghĩ cùng ngươi có liên quan.

Vũ Văn Việt hơi khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho y.

- Đích xác là mấy người đó tìm ta. Mấy tên đó từng bày mưu sát hại hoàng... sát hại ca ca ta. Ta vì bảo vệ huynh ấy mà mang trọng thương, trên đường trở về bị đám súc sinh kia làm cho trúng độc.

Thiên Ân mở tròn hai mắt, tựa như câu chuyện hắn kể quá mức kinh hãi.

- Mấy người kia thật ác độc!

Vũ Văn Việt nhìn ngắm thụy nhan của y dưới ánh lửa, bất giác tò mò tại sao người này chẳng bao giờ nhìn thẳng mình một lần. Điều đặc biệt hắn thấy ở y đó là... hai mắt y, dường như có vấn đề.

- Tuy bình thường vẫn sống trong nơm nớp, nhưng ca ca ta rất tốt, bình thường cũng ưu ái ta rất nhiều. Nói cho ngươi biết, ca ca ta chính là một trẻ con mang thân xác người lớn đấy...

Vũ Văn Việt hiếm khi nói nhiều, lại còn là ở trước mặt người ngoài. Nhưng hôm nay hắn cao hứng, cũng cảm giác bản thân đối với người trước mắt này như có duyên từ trước, thành ra muốn khoe với y những điều mà bản thân từng thấy ngoài kia.

Thiên Ân không ngại phiền, thậm chí còn rất hứng thú nghe hắn kể, thi thoảng còn cười khanh khách, hai vầng trăng non liên tục xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

- Huynh thật hài hước. Chắc tỷ tỷ ở nhà hạnh phúc lắm đấy!

Hả?

Đang nói chuyện hay, tự dưng tỷ tỷ nào ở đây?

Bỗng chốc hắn lóe ra tia xét đánh, vội vàng lắc lắc tay. Có điều y lại không nhìn thấy, miệng nhỏ còn liên tục đóng mở.

- Ta thấy gia cảnh huynh cũng không hẳn khó khăn, lại có cha mẹ huynh đệ tốt. Vị tỷ tỷ kia nhà huynh hẳn cũng lo lắng nếu huynh bị thế này đi.

- Không phải không phải. Ta tuy đã qua 20, nhưng gia thất còn chưa có lấy một người đâu.

- Huynh chưa có? Sao có khả năng? – Sững sờ nghe hắn phủ nhận, y liền chiếu sang mình, lập tức ý cười trên mặt rút đi toàn bộ.

Y cũng đâu phải người ta, quản nhiều thế làm chi. Người ta công sự đầy mình, bôn ba khắp nơi dựng nghiệp, lập thất muộn chút cũng đâu ảnh hưởng. Mà y, tuy đã tròn 16 tuổi nhưng không phải cũng chẳng thể lập gia nữa sao?

- Ta căn bản còn chưa nghĩ đến lập thất, cũng không muốn cha mẹ áp đặt người này người kia cho ình. Ta là muốn người gả cho ta, phải do ta quyết định, còn nếu không vừa mắt ta, ta sẽ tìm đủ mọi cách tiêu diệt.

Thiên Ân bỗng chốc lạnh sống lưng, hai mắt trợn tròn trân trân hướng người đối diện. Lời nói vừa tới ra khỏi miệng của y nghẹn lại, dường như có chút chua xót lại có chút tủi thân không nói nên lời.

Y thật hâm mộ hắn khi có trí lớn và khát vọng đến thế. Ngược lại chính mình, y cảm thấy suốt đời có lẽ chẳng thể nào thoát khỏi phận làm nam thiếp, chứ đừng nói đến tìm một người yêu mình cùng đi đến hết đời.

Trước đây sống trong phủ đệ xa hoa, có cha quan tâm có mẹ yêu thương, y cũng chẳng lấy làm kiêu, ngược lại hết mực bồi bên hai người.

Các ca ca nhìn thấy y như nhìn sâu bọ, luôn coi thường cay nghiệt y khi được ăn trắng mặc trơn, không phải làm việc nặng nhọc. Y cũng chẳng mong cha mẹ thế nào thì các ca ca cũng vậy, nên nhìn thấy thái độ không tốt của bọn hắn, y cũng chỉ cười khổ tránh đi.

Còn các chị... ba người nói tốt thì cũng không hẳn, mà không tốt thì cũng chẳng đúng. Dù sao cũng là thiếu nữ khuê các, mọi việc đều phải giữ lễ giữ nghĩa nên dù bên trong có ghét thì cùng lắm là khiêu khích y hai ba câu, còn lại không hề gây áp lực gì tới cho y.

Thiên Ân hằng ngày hết bồi bên cha mẹ lại đi lên núi hái thuốc thì chính là ở trong viện của mình, rất hiếm khi y ra ngoài, mà cũng khó để cha mẹ cho y ra ngoài. Y thân là nam nhân mà lại nuôi dưỡng nào khác nữ nhân là bao đâu. Nhưng y biết, phận làm con thì nên hiếu thảo, cha mẹ nói gì cũng hải nghe theo. Chính vì lẽ đó mà từ nhỏ tới lớn y chưa bao giờ nghĩ tới tương lai, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ cưới vợ sinh con hay có gia nghiệp riêng của mình cả. Đối với y, những thứ kia vốn chưa từng xảy ra.

Nhưng y chưa nghĩ cũng không có nghĩa là sẽ không đến với y. Nói đâu xa, ngay hai tháng trước đây y đã phải gả qua cho người ta, một đường chặt đứt tương lai của y. Hằng ngày không chịu ánh mắt kỳ quặc của hạ nhân thì cũng là những đòn roi nặng nề, tâm của y bây giờ cũng chẳng mong bản thân sẽ sống sót quá năm nay, nói gì xa xôi hơn.

Y hâm mộ các ca ca của mình, hâm mộ các chị của mình, và cũng hâm mộ Vũ Văn Việt khi có thể tự do tự tại bay nhảy bên ngoài trời rộng, không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì.

- Thế còn ngươi thì sao?

Vũ Văn Việt còn thao thao bất tuyệt bỗng ngẩn ra khi thấy người ngồi bên im hơi lặng tiếng. Rõ ràng vừa nãy còn hứng thú nghe hắn nói kia mà, sao bây giờ đã ủ rũ thế này. Chẳng nhẽ hắn nói điều gì khiến y mất hứng sao.

Đang tính lên tiếng thì bên ngoài có hai đoàn sét đánh tới, khiến biểu cảm trên mặt hắn cứng ngắc như ăn phải phân trâu.

Đừng bảo là mưa đấy nhá? Cái hang nông thế này, tuy nói là ở trên núi nhưng biết đâu sẽ tràn nước vào thì sao?

Hắn lúc này mới biết hối hận sao khi nãy không nhờ y đưa mình về phủ, lại phải chịu khốn khổ thế này.

- Ta thấy... A?

Liếc nhìn bên cạnh đã thấy cái đầu nhỏ gục xuống từ bao giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi một nửa vào đầu gối trông mới đáng yêu làm sao. Mái tóc được xếp dưới khăn lúc này tán loạn rũ xuống bờ vai, vài sợi lưa thưa trên trán y, còn lại đều chấm đất. Ánh lửa đỏ chiếu tới lập lòe nhảy múa trên mặt y, khiến dung mạo càng thêm kiều diễm.

Vũ Văn Việt không hiểu sao cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt cứ như sói hoang nhìn chằm chằm người ta, ánh mắt trân trân dán vào hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta vào bụng.

Thật đẹp!

Người này đẹp hơn nhiều so với các mỹ nữ hắn từng nhìn thấy. Giọng nói y mềm nhẹ thanh thoát, nghe như rót mật ngọt vào tai khiến hắn chỉ muốn nhốt y lại để y mãi mãi nói bản thân mình nghe thôi.

Đáng tiếc! Người này lại không phải là nữ nhân, nếu không hắn đã nhanh chóng cưới y về làm phi rồi.

Tiếng lửa lách tách vang khắp động, kèm theo tiếng mưa rơi nặng nề nện bên ngoài cũng chẳng ngăn nổi tia lý trí còn lại của Vũ Văn Việt.

Lâu dần, mi mắt của hắn nặng nề đánh lại với nhau, bóng tối bao trùm lấy cả trong giấc mơ của hắn.

Sáng hôm sau.

Khi Vũ Văn Việt mở mắt ra thì thấy đống lửa bên cạnh vẫn còn sáng, liền rụi mắt cho tỉnh táo hẳn. Lúc này đầu óc không quá tỉnh táo liền sực lại, nhận r bản thân đang ở chỗ nào.

Đúng rồi, hôm qua hắn được người tên Thiên Ân cứu giúp, chữa độc cho hắn sau đó còn hái quả về cho hắn ăn. Nhìn sang chỗ trống bên cạnh, không thấy người kia đâu hắn liền có chút hụt hẫng. Thầm nghĩ quả nhiên y đã rời đi lâu rồi.

Tuy nhiên khi nhìn thấy đống hoa quả còn ướt nước này chắc vừa mới hái, hắn liền vui sướng cầm lên một quả ổi rồi cắn.

Thật ngọt! Cũng chẳng biết là quả ngọt hay là được người kia bất cho nên mới ngọt nữa.

Trái ngược với trạng thái thỏa mãn của hắn bên này, bên kia Thiên Ân chân vừa bước vào cổng phụ liền đón lấy vẻ mặt hốt hoảng của A Sinh, tâm liền nhảy lên một cái.

- Nguy rồi Thiên Ân, việc đệ lén đi hái thuốc bị phát hiện rồi, đám người kia đã quây sẵn bên ngoài, chỉ chờ đệ về liền bắt đầu hành hình ngay. Vết thương trên người đệ còn chưa có tốt, nếu phải chịu thêm hình nữa hẳn sẽ nguy mất. Mau! Đệ mau chạy đi!

Thiên Ân thản nhiên đưa giỏ mây cho hắn, ánh mắt vương chút sương chớp động, sau đó nhẹ nhàng khuyên cái người còn thao thao bất tuyệt trước mắt.

- Ca ca, cảm ơn ngươi nhắc nhở. Ngươi yên tâm đi, lần đi này ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, dù cho có dùng hình thế nào ta vẫn không kháng cự. Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu.

- Thiên Ân, ngươi đừng nói mấy lời này nữa. Biết bao lần ngươi nói yên tâm, nhưng kết quả thì sao? Ta...

- Ca!

A Sinh nghẹn lời nhìn y, điệu bộ trên mặt là thống khổ không hơn, bàn tay to lớn túm lấy cổ tay mảnh khảnh ý muốn kéo người chạy đi.

- Ca, ngươi biết nếu chạy trốn sẽ có hậu quả thế nào mà. Ta không muốn liên lụy cả huynh đâu, ta còn muốn thấy mấy cây thuốc quý của mình được sinh trưởng tốt, còn muốn kiếm thật nhiều tiền. Ta không có dễ chết tới vậy đâu.

- Nhưng... Nhưng đám người này thật quá đáng, chắc chắn vương gia kia đã trở lại nên chúng mới phách lối tới vậy.

Y hướng hắn cười yếu ớt, bước chân chậm rãi tiến vào trong sân, đối diện với cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Nguyễn Văn, người lúc nào cũng trực tiếp hành hình với y đang hếch mắt liếc nhìn y.

- È hèm! Đinh phu nhân à! Ngài gả qua cửa đã gần ba tháng rồi đi, vậy mà lại dám trốn ra ngoài một đêm không về, đúng là ăn gan gùm mật gấu rồi mà. Hình như quy tắc trong phủ quá ít, khiến cho Đinh phu nhân cao quý đây không rõ rồi.

Nói liền liếc đám người đi phía sau, bọn họ thấy vậy liền bất đắc dĩ tiến lên muốn kéo y đi.

Đám người này kể ra cũng chẳng có hận thù gì với y, nhưng bởi tên Nguyễn Văn kia chính là quản gia trong phủ, lại còn là người được vương gia đề bạt nên dù có không thích cũng phải xách mông đi nịnh nọt gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro