Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....[5h chiều ]....

-"Ax..ax..ax...xì...."- N.A ngoáy mũi nheo mắt nhìn thấy tiểu yêu nhe răng cười, còn đung đưa cọng lông gà vào mũi cô, làm tỉnh hẳn giấc ngủ

-"Này, rãnh lắm hả" - N.A coi bộ khó chịu vì bị pha lúc ngủ

-"Xì,ai kêu tui ở nhà đi chơi vậy, đi có tí mà trở về nằm lăn ra ngủ giờ còn cự nự nữa hả"

-"Oái....thôi thôi, N.A xin lỗi N.A xin lỗi, đợi N. A rửa mặt rồi đi ăn với em nhé"

N.A cười trừ,tiểu yêu thì mặt phịu xuống,khiến N.A phải gãy đầu nhe răng cười,N.A thay đồ xong chuẩn bị đi cùng tiểu yêu, thì M mở cửa phòng bước vào:

-"Ơ,N.A, định đi đâu vậy?"

-"Ủa chị,chị về sớm vậy, à em định đi ăn rồi dạo tí thôi"-N.A nhìn sang tiểu yêu

-"Em đi với bạn hả?"

-"Dạ không, em đi mình thôi, có gì không chị"

-"Vậy chị đi với em nha, hôm nay có việc, nên chị về sớm"

-"Ơ,...dạ..." - N.A nhìn sang tiểu yêu một lần nữa

Tiểu yêu quay sang nói với N.A, cô vẫn cố mỉm cười trên môi:

-"Thôi, N.A đi với M đi, em ở nhà cũng được, đi vui nha N.A"

Nói rồi tiểu yêu biến đâu mất, N.A không biết phải làm điều gì nữa, cô bước theo sau M,mà lòng nặng trĩu,N.A ngồi sau xe M, hai người chạy ra khỏi nhà,N.A bỗng nhìn lên phòng thấy tiểu yêu vẻ mặt buồn bã nhìn N.A, thấy ánh mắt N.A , tiểu yêu vội vẫy tay dán nụ cười thật tươi trên môi,N.A ngoái nhìn cho đến khuất tầm nhìn căn phòng,bất chợt,N.A giật mình khi tay M nắm lấy tay cô kéo về phía trước,N.A ôm lấy M một cái gọn,M cứ rẽ rẽ vào những đường thật la, N.A có cảm giác như mình đang bị bắt cóc, cô chồm người tới hỏi:

-"chị tính bán em hay sao mà đi tùm lum vậy?"

-"ừm, chị bán em,sợ không?"

-"trời, mua em về làm osin hay chi"

-"ha ha, không, người ta thì chị không biết, chị mua về làm người yêu chị"-M cười to

-"Trời, chị đang dụ dỗ trẻ vị thành niên đó" -N.A cười ranh

-"oái, quên mất, em vẫn chưa đủ tuổi,đừng tố cáo chị ra tòa em ơi, hu hu" - M nhái giọng con nít khóc hu hu làm N.A cười sặc sụa,M dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ, nhưng xinh xắn, trên hàng rào có cả dây leo xanh rì,N.A tò mò và thích thú nhìn ngôi nhà với một lớp sơn màu xanh trời,một ngôi nhà đơn giản,bên trong kông có đồ đạc gì nhiều,hầu như trống rỗng,N.A chú ý một cây đàn piano đặt giữa nhà,chưa kịp hỏi thì M lên tiếng:

-"N.A, hôm nay là sinh nhật chị, em cho chị một điều này được không?"

-"Trời, sao chị không nói em trước, em còn chuẩn bị quà, thiệt tình, ừm, chị nói đi"

-"Chị không cần quà, chị cần em bên cạnh chị đêm nay,nhé"

Ánh mắt M tha thiết quá,N.A gật đầu nhẹ đáp lại,rồi hỏi:

-"ủa chị? Nhà này của ai vậy?"

-"À, nhà này là của gia đình chị, lâu lắm rồi,giờ gia đình chị dọn đi nơi khác, nên nó để trống, nhưng hôm nay chị cần đến nó,nhà xưa nên cất kiểu đơn giản và nhỏ xiu em hen"

-"Da, nhưng em thích ngôi nhà này"

-"Thật chứ"

-"Thật mà"

-"À, em ở nhà canh chừng dùm chị, chị chạy đi mua vài thứ nha"

-"Rõ, chị cứ đi đi"

N.A ở lại một mình trong căn nhà, cô đi vòng vòng xung quanh,đúng là nhà bị bỏ lâu, nên bụi và mạng nhện giăng đầy,N.A ra cửa sau thì vô cùng thích mắt,cái vườn nhỏ ngoài sau không ai chăm sóc, nhưng vẫn còn nguyên vẹn kiểu dáng đường rãnh, N.A đoán chắc hẳn nó được trồng rau hoặc hoa gì đó,N.A đi tìm cái xô, cô tính lau cái nhà sơ sơ, vì tối nay ở lại cùng M mà,N.A ngó tìm cây chổi trong nhà,trong lúc dọn dẹp thì M về, thấy N.A đang lau dọn nhà,M gọi:

-"N.A, nghỉ tay chút em ơi,chị mua đồ ăn về nè"

-"Dạ, chị ăn trước đi, em dọn tí,em không thích ngừng công việc dang dở"

Bụng đói meo, nghe N.A nói vậy, mặt M còn méo hơn,nhưng phải đành vào giúp N.A,cả hai lay hoay cũng hơn cả giờ mới dọn xong,ngồi vào bàn tay cầm đũa M run run , N.A hỏi:

-"Ủa, sao chị run dữ vậy, trời, mặt tái lại vậy, chị không khỏe hả"

-"Hic,đói, mệt "

-"vậy sao nãy còn giúp em dọn nhà chi, thiệt tình, em làm mình cũng được mà"

-"Không, có em cùng ăn chị mới ăn"

-"ngốc thấy ớn à, thôi ăn đi nè, hôm nay sinh nhật chị, lẽ ra em phải khao chị mới đúng"

-"Không, đút chị đi"

-"trời, mấy tuổi rồi chị?"

a....a.....a...M há miệng to ra chờ N.A đút, cô nàng không khỏi phải bật cười,đút một hồi N.A lại suýt nữa đau ruột vì M vô ý, cắn trúng trái ớt, cay xè,vội vã tìm nước chạy loanh quanh nhà,trông M lúc này cứ như đứa trẻ con, làm N.A ăn chưa xong nhưng cười no,thấy N.A cười chọc quê,M nhíu mày, đứng từ xa ném cho N.A cái nhìn " hình viên đạn",N.A biết thân phận, ngậm ngùi cúi mặt ăn tiếp,ăn xong no nê,nhà cũng sạch sẽ, N.A nằm lăn kềnh ra sàn thích thú

-"N.A, em ra ngoài này xíu, khi nào chị bảo vô thì vô nha"

Lồm cồm bò dậy,N.A nghe theo M,cô đứng bên ngoài, tò mò khó hiểu không biết M đang làm gì, cũng hồi lâu sau,thấy M bước ra:

-"Em muốn nghe đàn chứ"

-"Á, chị đàn hả, nghe nghe, chịu liền"

-"ừm, nhưng khoang, chị muốn em bất ngờ,em phải nghe chị đàn xong, rồi em mới được tháo khăn nhé"

M nói vừa xong, cô lấy cái khăn nhỏ, bịt mắt N.A rồi cầm tay N.A dẫn vào trong,N.A bối rối đi trong sự dẫn dắt của M,phần vì tò mò, phần cũng hồi hộp,đi một đoạn,M dừng lại,N.A đứng yên, trong chốc lát,N.A nghe nốt nhạc phát lên,rồi N.A nghe rõ dần giai điệu,M bắt đầu hát,N.A mãi mê nghe:

Từng cơn sóng như niềm nhớ trào dâng , nhẹ ôm lấy đôi bờ cát

Trăng nhớ ánh dương buổi chiều, tôi cũng nhớ em rất nhiều

Ngày em đến cho biển hát lời ca, ngày em đến cho biển khát

Khuất lấp bóng đêm không màu, hai trái tim nhớ về nhau

Sóng gọi miên man gọi mãi tên em.Ánh sao đêm rơi trên biển vắng

Gió gửi về em những tiếng ru êm, người hỡi, em hãy ngủ ngoan

Nhớ về em thôi và mãi yêu em, khúc hát thay cho lời nói

Ước gì bên em được những phút này, nắm tay nhau ta cùng đi

Cùng em bước đi dưới ánh sao trời và ta sẽ mãi mãi có nhau

Sẽ bước đi chung suốt cuộc đời

Cùng nhau nắm tay đón ánh mặt trời

Vầng dương kia sẽ chiếu sáng rạng ngời

Tình yêu không còn là giấc mơ

N.A lắng nghe hết giai điệu cuối cùng của bài hát,N.A thích biển, không biết tại sao như thế nữa,cô sinh ra ở miền tây sông nước, nhưng lần này là một bài hát hoàn toàn về biển ngay từ khúc dạo đầu tiếng sóng biển đã vỗ về,đó là những lúc về nhà nhớ N.A mà M đã dâng trào cảm xúc sáng tác bài hát này, M đặt cho nó một cái tên là "biển nhớ", xong bài hát,M khẽ tháo khăn bịt mắt cho N.A, chưa quen ánh sáng, N.A phải chớp mắt một hồi,nhìn lại được bình thường lúc này N.A mới ngỡ ngàng nhìn dưới chân mình rồi nhìn lên trần nhà, trên tường nữa,N.A không khỏi thích thú và cái cảm giác hạnh phúc xen lẫn vào đó,dưới chân N.A bao bọc xung quanh cô là những ngọn nến được xếp thành hình trái tim, ngoài ra trên tường là những mảnh giấy viết đủ màu sắc kiểu cọ,hẳn nó làm từ kĩ thuật vi tính, được dán lên tường với những vị trí một cách tinh nghịch,N.A chưa kịp quay sang nói điều gì thì M, lúc này trông M như một chàng trai dịu dàng t3 tình với bạn gái,hôm nay M diện cái áo sơ mi trắng,thắt cavat nhỏ màu đen, cái quần màu đen bó sát,dnag1 người lại dong dỏng cao,mũi lại cao,tóc không xả ra nữa,M để mái dài xuống mang tai,thêm đuôi tóc xoăn nên nhìn M như một tây chính hiệu,M đưa một bó hồng tặng N.A:

-"Chị yêu em, mình yêu nhau nhé" - M nói chậm, thật chậm, từng chữ như từng lời nói từ trái tim M, ánh mắt M tha thiết nhìn N.A,y hệt như cái ánh mắt M nói N.A đừng rời bỏ M,N.A không biết nên nói gì đây,nửa muốn, nửa không thể,nhưng ánh mắt M tha thiết quá,N.A không nói gì, đón nhận bó hoa từ tay M,N.A đếm là đủ 11 bông hoa,cô nâng bó hoa lên ngửi, cái mùi hoa hồng dìu dịu làm sao,N.A ngước lên nhìn M,định cất tiếng nói cám ơn, nhưng có lẽ đã không kịp, lời nói ấy quá chậm so với vòng tay M,M nhẹ nhàng đặt bó hoa trên bàn piano,kề sát vào tai N.A:

-"Mình nhảy một bản nhé"

N.A chưa kịp trả lời vì không biết nhảy, thì nhạc tự động cất lên, bản tango nhẹ nhàng vang lên trong một khung cảnh yên tĩnh, chỉ có hai ngừi con gái,đang hạnh phúc bên nhau,tay cầm tay [chân đạp chân =.=''- vì N.A k biết nhảy nên M để N.A lên chân mình ],N.A thích thú hẳn, vì lần đầu tiên trong đời cô được nhảy,hồi nhỏ, N.A cứ nghĩ sau này sẽ có một hoàng tử cùng với cô như trong tư thế này,nhưng giờ N.A đã hiểu, bản thân cô không là một công chúa và cô cũng không cần một hoàng tử chính hiệu,N.A miên man nghĩ về điệu nhạc,sau điệu nhảy thích thú và lãng mạn đó,M mang đến cho N.A một ly rượu nhỏ,N.A nhấp môi rồi nhăn mặt lè lưỡi vì không biết uống,M nhìn N.A chăm chú,mặt M cũng đỏ gay,dù uống không nhiều,nhưng đó là hiện tượng của người nhóm máu O,N.A thấy mặt M đỏ cả lên, cô trêu:

-"Chị mời em uống rượu mà chị đỏ hơn em nữa"

M không nói gì,cô chỉ ngồi xuống ghế chỗ cây đàn, nhìn về N.A, N.A bước gần về phía M,chạm vào cây đàn gõ vài phím vu vơ thích thú,ngồi cạnh N.A, M nghe được mùi hương từ tóc N.A, nghe chút nồng của vị rượu,M chòm người hôn sau gáy N.A một cách bất giác,N.A rụt cổ lại, khẽ quay lại nhìn M,lại cái ánh mắt đó, N.A không cưỡng lại ánh mắt của M, nó như mê hoặc cô,N.A nhẹ lay đầu sang hướng khác, thì M nâng cằm N.A về phía mình,N.A bối rối,ngượng ngùng vô cùng, đang không biết phải làm gì, cô thấy mình bị nhất bổng lên,M đã bồng cô hổng lên mặt đất,M bước vào phía trong,sang một căn phòng nhỏ khác, M đặt N.A lên giường, đôi mắt vẫn không rời khỏi ánh mắt N.A,M nhẹ nhàng hôn lên mang tai N.A,khiến cô khẽ đê mê,môi M bắt đầu lướt nhẹ, tay cũng đã di chuyển nhanh hơn, mơn trớn khắp người N.A, M nghe rõ từng nhịp thở gấp N.A, điều đó khiến M càng thích thú hơn,cô mạnh dạng và bạo hơn,từng chút từng chút mùi da thịt đã lộ ra,từng lớp áo cũng đã được cởi bỏ,N.A và M quấn lấy nhau,cả hai lúc này như là một,thể xác họ lẫn linh hồn đã hòa vào nhau,không một chút điều gì ngại ngùng nữa, không một chút lí trí nào có thể khởi lên để ngăn mọi việc này,men rượu và men tình đang xen vào nhau,trong căn phòng vắng nhỏ ấy, chỉ còn tiếng rên khe khẽ của hạnh phúc,sự khao khát cả hai cũng nổi lên,bỏ mặt đi một ánh mắt nhìn đau đớn ngoài góc khuất tường kia,một ánh mắt ghen tuông đẫm nhòe nước mắt,không biết tiểu yêu đã theo N.A tự bao giờ, nhưng lần này, cô bé đã không khỏi tan nát,tiểu yêu cất bước ra đi, lòng cô cảm thấy rịu rã,bỏ lại sau lưng nỗi đau làm tìm cô tan nát,tiểu yêu bước đi với những dòng nước mắt không ngừng tuông, nó cứ lăn trên đôi má,tiểu yêu đi khỏi nhà không lâu, trời lại đổ cơn mưa,một cơn mưa lạnh buốt tạt vào người cô, nhưng chắc cô chẳn còn lạnh, bởi cô đã lạnh từ lâu lắm rồi,đi dưới mưa,tiểu yêu như thỏa khát cơn mưa lòng, cô cười to,ngồi phịch xuống giữa đường ngẩng mặt lên trời cười thật to, đó là nụ cười gượng hay chế nhạo, hoặc là nụ cười trách bản thân mình,tiểu yêu trượt dài theo cơn mưa:

-"Này, có vè cô bé đang rất buồn nhỉ"

Một giọng nói lạ đằng sau góc cây to kia vọng tới tiểu yêu, cô quay lại,đó là một người phụ nữ tiểu yêu cảm nhận được ma lực rất mạnh từ người đó,gạt phăng dòng nước mắt trên mặt,tiểu yêu cố lạc giọng:

-"Liên quan gì đến chị"

-"Ta quan tâm cô bé thôi,chúng ta cùng là ma mà, nhưng ta đoán sẽ thành người nhà của nhau"

-"chị đi đi, tôi không cần ai cả, tôi không cần gia đình"- Tiểu yêu hét lớn

-"nào nào cô bé, cô bé bị đá à"

-"chị có im không, tôi bị gì, không liên quan chị"-Tiểu yêu gắt gõng hơn, nói rồi tiểu yêu biến mất và người phụ nữa kia cũng mất hút theo,tiểu yêu trốn chạy, cố gắng trốn chạy lời nói người phụ nữ đó,hay cô đang trốn chạy trái tim mình,nhưng mở mắt ra, tiểu yêu ngạc nhiên vì đang đứng trong một ngồi nhà ,tiểu yêuc ảm nhận tràn ngập không khí u ám,đang tò mò nhìn mọi vật thì cô giật mình khi nghe giọng nói của người phụ nữ kia:

-"Ngoài trời đang mưa, em ghé qua nhà ta nhé"- Người phụ nữ lại nở nụ cười nửa miệng

-"Tôi đang ở đâu, chị là ai?"

-"Ta là chủ nhân ngôi nhà này,cứ gọi ta là Mai"

-"Tại sao chị đưa tôi về nhà chị,tôi không muốn ở đây"

-"coi nào,cô bé giận lên nhìn dễ thương lắm đấy, ta đoán nhé, cô bé đang hận người yêu đúng không?"

-"Chị sai rồi, tôi không hề hận người đó, vì tôi có là gì đâu chứ, hơn nữa tôi là ma làm sao tôi dám có hi vọng gì được chứ"

-"Oh, thế là cô bé lầm rồi đấy,ta vẫn có thể trở lại là gười"

-"Sao cơ?"

-"Để ta đoán, cô bé đã chết bao nhiêu năm rồi, cũng khá lâu đúng không, ta nhìn được điều đó,chỉ cần cô bé hút dương khí người sống thì cô có thể trở lại thành người"

-"Không bao giờ tôi làm điều kinh khủng đó"

-"Coi nào, cô bé, chúng ta là ma, bọn chúng là người,hơn nữa, chúng ta chỉ hút dương khí những tên đàn ông đáng chết,hãy nhập với ta nhé,ở đây ta cũng có vài người cùng chung mục đích"

-"Không, tôi không thể, không thể làm điều độc ác đó được" - tiểu yêu cương quyết từ chối

-"Bọn người không đáng sống đó, tồn tại trên thề gian cũng chỉ làm khổ người khác,vả lại, cô bé trở lại làm người, thì cô sẽ đến với tình yêu của mình mà không cần do dự gì cả"- người phụ nữ dịu giọng thuyết phục

Tiểu yêu không nói gì cả, cô như bị thuyết phục,rồi chợt:

-"Không, tôi sẽ không làm điều đó, tôi đi đây"

Tiểu yêu quay lưng bước đi cô đụng một con ma nữ khác bước vào nhìn cô,tiểu yêu không nói gì cả,con ma nữ vừa bước vào gặp người phụ nữ kia bảo:

-"Ai vậy chị Mai?"

-"Thành viên sắp tới của chúng ta"- Người phụ nữ nở nụ cười nửa miệng ném cái nhìn sắc lẻm về phía tiểu yêu, trong đầu cô ta đang tính toán điều gì đó

Tiểu yêu ra khỏi căn nhà đó, cô cảm thấy ngột ngạt,nhưng vẫn không biết mình nên đi đâu,thẩn thờ tiểu yêu cất bước về nhà, trở lại căn phòng trống, nơi ấy từng có những ngày ấm áp hạnh phúc với N.A, nhưng cứ nghĩ N.A đang say đắm bên vòng tay ai khác,tiểu yêu thấy mình sau đau nhói con tim quá,tiểu yêu ngồi xuống giường N.A cô nhớ lại những lúc trước kia, cô từng nằm trên chiếc giường này, cạnh N.A, cái cảm giác ấy giờ sao lại xa vời với cô đến thế,rồi chợt những giọt nước mắt lại lăn trên má,lúc này tiểu yêu bật khóc lớn lên,không ai có thể nghe điều đó,không ai cả, tiểu yêu mệt nhoài cô ngủ lúc nào không hay.

....[ hôm sau]...

N.A về sớm để đi làm,cô cũng thấm mệt đêm qua,nhìn thấy tiểu yêu đang ngủ,N.A lại thấy mình có lỗi, cô khẽ đến gần tiểu yêu,vuốt mái tóc cô, thầm nói lời xin lỗi,rồi nhanh chóng chuẩn bị đi làm,tiểu yêu đã thức từ nãy giờ,cô chỉ im lặng,không dám để cho N.A thấy mắt mình xưng lên vì khóc suốt hôm qua.

-"Ngày làm việc tốt nhé em" - M bước vào phòng hôn lên trán N.A chúc

-"ơ,..dạ..chị học tốt nha"- N.A ngượng ngùng trả lời

N.A cũng không hiểu, tại sao với M, cô cũng yêu, nhưng có gì đó khiến cô gượng gạo, còn bên tiểu yêu, cô lại rất thoải mái, từ lâu N.A đã nhận ra điều đó...nhưng cô vẫn mất lí trí trước M,có lẽ vì M quá chân thành, quá nhẹ nhàng,tôn trọng N.A,đặc biệt là ánh mắt ấy,ngừng suy nghĩ những việc như thế,N.A bước ra khỏi phòng rồi tiếp tục đến chỗ làm,ngày hôm nay, N.A lại thấy Quân đến sớm nhất,N.A hơi thấy lạ, vì giám đốc tại sao lại rãnh rỗi đến những nơi như thế này,nhưng hôm nay, có vẻ anh muốn làm việc,anh chọn phòng vip,xách latop ngồi một mình và gọi nước,anh hôm nay lặng thinh và nghiêm nghị,anh không để ý tới N.A,hay cười với cô như mọi khi,N.A cũng không ngạc nhiên vì điều đó,cô vẫn thản nhiên phục vụ, làm tốt công việc của mình,N.A làm xong phần việc của mình cô thấy hôm nay hơi mệt, có lẽ vì thiếu ngủ,N.A vội thu xếp gọn gàng đồ đạc, rồi nhanh bước ra về,Quân vẫn ngồi đó,anh vẫn dán mắt vào màn hình máy tính,cái nắng của hè khiến N.A khó chịu hơn,cô thấy đau đầu,về tới nhà,cô chỉ muốn nằm ngủ ngay,trong phòng lúc này có M, vẫn cái dạng đang ngồi gõ latop,thấy N.A về vẻ mặt không tốt,M hỏi:

-"Em sao vây? Hôm nay mệt lắm à"

-"Da, em hơi mệt,em muốn ngủ tí"

-"Ừm,em ngủ ngoan"-M lại gần ôm hôn N.A rồi kéo chăn đắp cho N.A,N.A chỉ nhắm nghiền mắt lại,không chú ý rằng tiểu yêu đang nấp ngoài cửa, cô khao khát được đến gần N.A, được ôm hôn N.A, được chăm sóc N.A như M,trng lòng tiểu yêu lại dấy lên khao khát là người,để được yêu N.A,để được chăm sóc N.A thật sự,cô hậm hựt việc phải nhìn N.A trong vòng tay ai khác,lửa hờn ghen cháy bùng lên hơn bất cứ lúc nào,tiểu yêu lại nhớ đến cưo65c nói chuyện của cô và Mai hôm nọ,cô lại suy nghĩ,...

..[7h tối]..

N.A thức dậy, trong người N.A vẫn còn mệt lắm,đầu còn ê ẩm quá,nhìn quanh phòng lại vắng tênh,ngửi thấy có mùi cháo thơm nứt trong phòng,N.A ngó quanh,thấy trên bàn có tô cháo còn nóng ai cạnh đó là mẫu tin nhắn nhỏ:

"Chị phải bận đi học, không ở nhà chăm sóc em được, chị có mua thuốc và cháo cho em, không biết em có kịp dậy để ăn cho nóng,mau hết bệnh nhé em,hôn em"

N.A nhìn bên cạnh có gói thuốc,cô mĩm cười, nhưng ánh mắt lại ngừng khi thấy mẫu giấy khác màu đỏ:

"Chưa bao giờ em làm được điều gì cho N.A, chưa bao giờ niềm khao khát của em thực hiện được,em yêu N.A, em yêu N.A đó là điều em có thể làm được, chưa bao giờ em hết yêu N.A,em tưởng mình đủ can đảm để N.A bên M, em nhận thấy M yêu N.A thật sự, nhưng sao em ít kỉ qua N.A à, em không thể bên cạnh N.A mà nhìn những điều làm em nhói tim như thế nữa, em nghẹt thở mất thôi,N.A chờ em nhé,đừng tìm em lúc này, em sẽ trở lại,em sẽ lại trở về tìm và chăm sóc N.A như M đã làm với N.A,mau hết bệnh nhé,em sẽ nhớ về chị"

N.A cầm đọc xong, đầu muốn nổ tung ra,N.A gọi tên tiểu yêu lung tung,cô chạy nhanh xuống nhà, chạy tìm tiểu yêu,ra ngoài đường N.A không ngừng gọi tên tiểu yêu,cô vừa chạy vừa ngó xung quanh như người điên,luôn miệng gọi tiểu yêu,N.A không để tâm những gì mọi người đang xào xáo về mình,trời lại bắt đầu đổ cơn mưa,N.A vẫn cố tìm tiểu yêu,đầu cô bắt đầu đau,gọi mãi vẫn không thấy bóng tiểu yêu,N.A mệt nhoài, cô ngã gục xuống đường,đôi mắt miên man nhắm lại nhưng cô nghe tiếng ai đó gọi tên cô bên tai, đó không phải là tiểu yêu,một giọng nói quen thuộc.....

[ Tiểu yêu, tiểu yêu, em ở đâu,sao lại bỏ N.A đi vậy,em có biết N.A đau lắm không,N.A cần em mà,em đâu rồi tiểu yêu,trở về với N.A đi, hãy trở về đi mà]

N.A chìm trong cơn mê, trong mơ cô thấy mình lại xuất hiện trong khoảng không trống và tối tăm như lần trước, nhưng lần này không có bóng dáng tiểu yêu,N.A gào thét trong vô vọng,chợt cô nhìn thấy những hình ảnh như đoạn băng tua chậm

[Một cô gái dáng giống tiểu yêu đang nắm tay ai đó, hai người đang ngồi trên cái xích đu,N.A đứng từ xa cố nhìn rõ mặt người bên cạnh tiểu yêu hơn,nhưng khuôn mặt người kia như hoàn toàn biến mất,cô nghe tiểu yêu nói:

-"Thi nè,có khi nào Thi muốn buông tay em ra không?"

-"Em ngốc quá,dù Thi muốn thì Thi vẫn không buông em ra,Thi yêu em"

-"Nhiên"-N.A bất giác lại buộc miệng kêu,N.A cũng nhận điều khác lạ đó cô im lặng,cô gái đó quay lại nhìn N.A và cười,N.A nhận ra đó là tiểu yêu,đang định chạy lại thì cái luồng sáng đó,tách N.A và tiểu yêu ra]

.....Tỉnh lại, N.A thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc,nhìn căn phòng có vẻ sang trọng lắm,nhưng màu sắc lại đơn giản,N.A nhìn phía xa trên tường có một bức chân dung của một người thiếu nữ,N.A có cảm giác thân quen gì đó với bức tranh này, cô định bước xuống giường thì có tiếng bước chân đến gần,cánh cửa phòng đang dần hé mở.N.A tò mò không biết đó là ai, cô chăm chú nhìn về phía cửa sổ.

...............................................

...............................................

"Cạch" cánh cửa phòng mở toan ra,Quân bước vào thấy N.A,anh nở nụ cười hỏi:

-"Cô bé đã tỉnh rồi à,hôm qua sao lại dầm mưa vậy em"

-"ơ...đây là..."

-"Ừm, đây là nhà anh, hôm qua thấy em ngất ngoài đường,anh mới vội đưa em về đây"

-"Àh,..dạ...em cám ơn anh.."

-"Em thấy trong người thế nào rồi"

-"Dạ,đã đỡ hơn rồi ạ"

-"Em đói không?anh gọi người làm cho em món gì nhé"

-"Dạ thôi ạ,em cũng phải đi làm, phiền anh cả ngày hôm qua rồi còn gì"

-"Trời, khách sáo vậy cô bé,mà anh đã xin nghỉ em hôm nay rồi,anh quen chủ ở đó mà,em yên tâm mà nghỉ ngơi nhé"

-"Ơ...nhưng..."

-"Em ngại hả,thôi được rồi, vậy anh đưa em về nhà,bác sĩ riêng của gia đình anh đã khám cho em rồi,em chỉ cần nghỉ ngơi,uống thuốc là hết thôi"

-"Dạ,cám ơn anh..."

Quân nhìn N.A rồi lại cười:

-"À, mà đồ em hôm qua ướt hết, người làm nhà anh đã giặt rồi,không biết khô chưa,để anh gọi họ thử nhé"

Quân bước ra ngoài phòng,N.A lúc này mới thoải mái,cô thở phào nhẹ nhõm,N.A lại chú ý về bức tranh,cô bước đến gần bức tranh ngắm nhìn nó thật kĩ càng,N.A đến gần bức tranh hơn cô cảm nhận cái đường nét trên bức tranh như được rõ ràng hơn,N.A đưa tay lên sờ bức tranh ấy, bỗng cô rụt tay lại,cô có cảm giác cô gái trong tranh như đang mĩm cười với cô,đang đứng ngây người ra thì có một người bước vào phòng hỏi :

-"Xin lỗi cô N.A, quần áo của cô chúng tôi đã giặt và ủi xong hết rồi ạ,cậu chủ đang chờ cô dưới nhà"

-"À..chị ơi,chị làm ở đây bao lâu rồi"

-"Dạ, cũng đã vài năm,có gì không thưa cô"

-"À,chị biết bức ảnh này không"

-"Tôi chỉ biết đó là bức ảnh mà cậu chủ thích nhất,nhưng ông chủ lại không thích nó,nên cậu chủ đem vào phòng cô chủ treo"

-"Cô chủ?"

-"Vâng, đó là cô Phương,em gái cậu chủ,cô còn hỏi gì không ạ?"

-"ơ,..dạ không,..cám ơn chị"

Nói rồi N.A bước theo cô giúp việc,rời khỏi phòng N.A vẫn ngoái nhìn bức tranh ấy,rõ ràng cái ánh mắt và khuôn mặt trong tranh khiến N.A thân quen nhưng lại rợn cả người.Xuống dưới nhà, Quân đứng cạnh chiếc xe hơi đen cóng, nom bộ anh mặc bộ com- lê trong rất điển trai tay cầm cặp,có vẻ chuẩn bị đi làm,Quân mở cánh cửa xe hơi ra cho N.A, cô hơi ngại,nhưng vì Q đã giúp cô quá nhiều, cô cũng không thể từ chối,N.A ngồi trong xe, nhìn ra đường,vẫn ánh mắt cố tìm kiếm,cô không tin được rằng tiểu yêu lại rời xa cô,lòng lại ngậm ngùi,N.A vô vọng nhìn khắp ngoài đường,người người qua lại N.A vẫn cố tìm nhìn bóng dáng thân quen,nhưng cô không tài nào thấy được,về đến nhà N.A mệt mõi bước chân lên phòng vừa mở cửa cô thấy M đứng đó:

-"Em đi đâu cả đêm vậy, sao lại về cùng anh ta?"

-"Hôm qua em mắc mưa,em mệt quá ngất ngoài đường Quân đưa em về nhà anh ta"

-"Em có sao không, sao lại dầm mưa,hôm qua em không hề ăn cháo ha uống thuốc nữa"

-"Em xin lỗi, em có việc phải đi vội"

-"Thôi được rồi,em về là chị yên tâm,hôm nay em xin nghỉ à"

-"Dạ, Quân xin phép dùm em rồi"

-"Chậc, coi bộ anh ta tốt với em nhỉ"- M nhá nheo con mắt nhìn N.A

-"Ủa, mà chị không nhận ra anh ta sao?"

-"Là người đụng em hôm trượt patin phải không?"

-"ừm, anh ấy đó"

-"Em thích anh ta?"

-"Trời, không, anh ta hay đến chỗ em làm uống nước thôi"

-"Vậy,..em..có thích chị không N.A?"

-"Ơ..ơ..có..em..thích chị.."

-"Chỉ thích thôi sao?"-M vặn hỏi thêm

-"Ơ,..ủa,..mà hôm nay chị không đi học hả"-N.A né tránh câu hỏi của M, cô lãng sang việc khác

-"hm...hm...ừm.hôm nay chị được nghỉ"

-"N.A, chị sẽ chờ cho tới khi nào em trả lời câu hỏi của chị"-M vịnh tay lên vai N.A,ánh mắt tha thiết nhìn cô,rồi M ôm nhẹ N.A,lòng N.A bây giờ rối bời,bởi cô đang rất lo cho tiểu yêu,nhưng lại thấy có lỗi với M rất nhiều,cô không biết phải làm gì nữa, cô thấy mình hèn nhát quá,N.A chỉ còn biết đứng tựa vào vai M...

...[3 tháng sau ]..

-"Lại là vụ thảm sát ghê rợn thật,hổm rài báo chí cứ đăng mấy tin này ớn quá"-Hân vừa cầm tờ báo buổi sáng vừa đọc vừa la

-"Ừm,dạo này ai cũng hoảng sợ vì điều này"-M thêm vào

-"Mà em đoán là ma nữ làm"-N.A nói

-"Sao em nghĩ vậy?" - Minh và Hân cùng lên tiếng

-"Thì nạn nhân toàn là nam, mà đa số là nhưng người không đứng đắng tốt lành gì cả"-N.A giải thích

Minh và Hân gật gù,bỗng cửa phòng bật mở,chị kế bên phòng chạy ù vào:

-"Ê mấy bồ đang bàn vụ giết người rùn rợn ớn lạnh hổm rài đó hả"

-"Cái con nhỏ này, nhiều chuyện, ở đâu chui vô lẹ vậy"-H cười khì

-"Tính tắm, đi ngang qua phòng, nghe mấy bồ bàn,nên vô luôn"

-"Thôi,dẹp đi, sáng sớm mà ma với cỏ,rợn người quá"-M gắt

-"Ừm.em cũng đi làm nữa"

Nói rồi mọi người ai làm việc nấy,N.A thì lại tiếp tục công việc của mình,lòng cô vẫn thoáng buồn,mỗi khi đi đâu cô điều chăm chú nhìn xung quanh,vẫn hi vọng nhìn thấy một bóng dáng ai thân quen,có những hôm N.A đi dạo một mình ra những nơi cùng đi với tiểu yêu dạo trước,cô thấy nhớ tiểu yêu da diết,cũng đã 3 tháng qua,cô không một chút tin về tiểu yêu,cô lo lắng cho tiểu yêu rất nhiều,hôm nay N.A được làm tầng trên,cô thích phục vụ tầng trên hơn,đó là khu dành cho những khách không thích không khí ồn ào,họ cần nơi yên tĩnh làm việc,N.A thích nghe bài kiss the rain, mỗi lần nghe bài đó, cô lại ngẩn người ra nghe cho kì hết trọn bài,hôm nay khách trên tầng trên khá đông, nhiều người phải di chuyển xuống phòng dưới vì hết chỗ.N.A làm luôn tay phải hồi lâu sau cô mới có thể đứng yên một chỗ nhìn xuống đường,cô ngao ngán nhìn dòng xe cộ đông đúc qua lại,đang định quay vô trong thì chợt bắt gặp một dáng người,N.A thấy quen lắm,cô tần ngần không biết có phải tiểu yêu không, nhưng thật sự rất giống,N.A bối rối quá,chạy xuống lần thì không kịp,ngó xuống tần dưới cũng không cao quá.N.A chỉ nghĩ tới việc bắt kịp người con gái kia,nên cô nhảy luôn từ tầng một xuống đất,khiến ai cũng hoảng hồn kính hoảng nhìn theo N.A,cô cố chạy nhanh,băng qua đường miệng gọi lớn "TIỂU YÊU",cô cũng chẳng màn để ý tới dòng xe cộ xung quanh,cứ lao nhanh,nhưng lạ thây,cô gái ấy có vẻ nhanh hơn,N.A hì hụt chạy mãi,chẳng biết mình đi đâu,thì tới một con hẻm vắng lạ,N.A thấy cô gái dần chậm lại,N.A cố hết sức tiến gần hơn với cô gái, đến khi cô ngừng hẳn,N.A lúc này cũng thở dốc:

-"Tiểu....yêu...phù...là..em..phải..không ...phù..phù.. "

Cô gái vẫn im lặng, không nói gì,vẫn không quay mặt về phía N.A,làm cô phải cất bước về phía trước để nhìn rõ mặt,đó không phải là tiểu yêu,N.A hơi thất vọng, cô lộ rõ vẻ chán nãn,hụt hẫng,nhưng chợt cô nhìn thấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô gái,cô chợt hỏi:

-"Bạn ơi, sợi dây này, sợi dây bạn đang đeo,là bạn mua hả"

-"Không, của một người bạn tặng"

-"Xin..mình xin lỗi,...nói điều này có thể mất lịch sự,...nhưng...bạn là ma hả?"

-"Trời, nắng quá nên hâm à,nói toàn điều dị người"

-"Hả, bạn là người thật à, sao nãy mình đuổi theo bạn đi nhanh vậy"

-"Ngô,thử coi đang đi, mà có người lạ dí sát nút, coi có dám đi bình thường không, làm chạy muốn chết"

-"Hic, hố rồi, xin lỗi bạn, mình nhầm người"- nói rồi N.A lủi thủi quay về

-"Ê,khoan đi đã"-Cô gái gọi

-"Sao cơ?"

-"Nãy bị dí quá,chạy đại, giờ không biết đường ra,dẫn ra với"

-"Sặc, nãy chạy khí thế, đã vậy còn dắt vô hẻm vắng tênh này nữa, tưởng biết đường"

-"Biết cái con khỉ khô,vì thấy con hẻm lạ hoắc và vắng tênh nên mới sợ mà dừng lại nè"

-"Này này, không được đụng chạm tộc khỉ, tui tuổi khỉ nhá"

-"Òm, vớ vẩn, mà thôi đi ra chỗ này đi, ớn quá"

-"Ừ, giờ mò ra chứ sao, thiệt tình, nhỏ con mà chạy nhanh quá"

-"Ê, đang làm ở trà sữa Tuyết Hội à"

-"hừm,Na Anh, tui là N.A, không biết tên thì hỏi nhá,đừng có ê này nọ"

-"chậc,không thích hỏi,mà tui là Phương"

N.A lẩm bẫm [ lại gặp công chúa cua rồi ],N.A và Phương lòng vòng hồi lâu, mới tìm được ra đường chính,cô lại ngao ngán quay về chỗ làm, cô không thể tưởng tượng nỗi điều gì sắp xảy ra với mình, thế nào cũng bị " ông cụ non" la chí chóe cho xem,nghĩ tới điều đó,cô cứ cúi mặt lẩn thẩn quay về, quên mất Phương lẽo đẽo theo sau.Đúng như N.A dự đoán:

-"N.A, cô vào đây"- ánh mắt sắc lẻm của anh quản lí dòm cô,anh quay nhanh vô trong

N.A nhìn mọi người xung quanh, ai cũng thương cô bé,N.A hết biết cầu cứu ai,c6o cúi mặt và vào trong phòng:

-"Cô nghĩ cô là ai?sao lại dám nhảy từ trên lầu xuống đất vậy?"

...........

....................

.............................

[10p sau]- có một anh nhân viên bước vào trong, xì xào gì đó vào tai anh quản lí,rồi anh ta gật gù nhẹ giọng lại:

-"Thôi, cô làm việc tiếp đi, lần sau không để chuyện này xảy ra nữa đâu đấy"

N.A đóng nhẹ cửa phòng lại, sao mà lòng nhẹ nhõm thế không biết,đang hí hửng quay lên lầu,thì thấy Phương đang ngồi nhìn cô chằm chằm,Phương đưa hai ngón tay trỏ và giữa thành hình chữ v lên chào N.A, ngó thấy cô bé, N.A ỉu xìu:

-"Sao lại vào đây"

-"Đây là cách nhân viên chào hỏi khách của quán này à?"

-"Ơ...ực,...cô muốn dùng gì ạ"

-"Tui không già, gọi chị đi"

[đâu ra thêm nhỏ này vậy trời,bớt giận N.A, bớt giận, cười đi N.A, cười lên] - N.A tự nhủ lòng,cô cố gượng cười:

-"Vậy chị muốn dùng gì?"

-"Đó giờ tui chưa uống ở quán như thế này, cô chọn đại cho tui đi"

N.A cất cái menu, cô quay xuống lầu miệng vẫn lầm bầm [ tự dưng muốn đánh người quá, gru gru gru].N.A xuống bưng lên ly nước cho Phương,ngó đồng hồ cũng tới giờ về,N.A định bước xuống phòng thay đồ thì Phương gọi:

-"Này,đi đâu vậy, cúp việc à"

-"Tui đi về, tới giờ về rồi"

-"Trời,sao làm ít vậy"

N.A không nói gì bước xuống lầu,Phương lăn xăn chạy theo,để luôn ly nước trên bàn,vừa xuống lầu N.A rẽ trái vào phòng Phương đang ra quầy đứng coi bộ cô quen với những người ở đây,ai cũng kính trọng cô,bất thình lình Phương nhìn ra ngoài cửa thấy Quân, cô hớt ha hớt hải,lúng túng chạy vào phòng của N.A, N.A lại đang thay đồ,Phương bước vào:

-"Á,cô vào đây làm gì"

-"Oái,mặc đồ vô"

N.A lúng túng mặc nhanh áo vào,lúc này N.A bực bội la:

-"Này,cô vừa phải thôi,sao cô ám tui hoài vậy"

Phương vội lấy tay bịt miệng N.A lại,trong lúc vội vàng,Phương đứng sát người N.A,làm N.A không dám nhúc nhích,Phương cứ ngoái đầu ra cửa nghe ngóng,khi đã yên tâm,Phương mới điềm tâm quay lại nhìn N.A thì bất chợt lúc này Phương thấy mình gần N.A quá,khiến cô giật mình,lùi ra sau đột ngột mất thăng bằng,vì phản xạ nên Phương định níu lấy N.A không ngờ N.A cũng bị bất ngờ nên cũng ngã nhào lên mình Phương " Rầm".Lúc này người N.A nằm hẳn lên Phương,N.A nghe mùi hương thơm nhè nhẹ từ người Phương,cô nhận ra đó là mùi nước hoa water cool,mùi hương của nó nhẹ nhàng và dịu làm sao,N.A thật sự thích con gái dùng loại nước hoa này,chợt:

-"Này, có ai trong đó không"- Tiếng một chị cùng làm gõ cửa hỏi

N.A lúng túng ngồi bật dậy,tránh nhìn ánh mắt của Phương,đây là lần đầu trong đời PHương,cô va chạm với người con gái trong tư thế ngượng ngùng này,nhưng sao PHương có cảm giác gì đó thích thích,cô cũng im lặng không nói gì,N.A vội trả lời

-"Ơ...dạ..dạ..có em chị ơi, em thay đồ,nhưng bất cẩn ngã,không sao đâu ạ"

-"À,N.A đó hả em,ừm Quân mới đến tìm em đó"

Ngó dạng Phương hối hả,N.A trả lời:

-"DẠ, em biết rồi cám ơn chị"

-"Này,ban nãy tui giúp cô giờ cô phải giúp tui"

-"Cô giúp tui cái gì"

-"Thì khi nãy cô bị quản lý la,tui nói giúp cô"

-"Cô quen anh quản lý"

-"Không,tui có đời nào tới lui chỗ này nhiều,tui quen chủ quán"

-"Ờ vậy ra giờ tui phải cám ơn cô?"-N.A liếc

-"Thôi,không cần"

-"Tui cũng không cám ơn cô,cần hay không gì,cô tốt quá,tui bị chữi 10p cô mới giúp"-N.A hất đầu sang hướng khác

-"Này,định qua cầu rút ván à"

-"Với cô mà cũng có nghe câu này à"-N.A tay chống cằm coi bộ dạng đang suy nghĩ

-"Nè nè, ý gì vậy hả, cô vừa phải thôi"-P châu mày lại

-"Thôi,tui đi về,cô quen với ai cũng được,đừng có làm tui phiền phức"

-"Khoan đã,nhưng cô giúp tui với"-P năng nỉ

-"Vụ gì?"

-"Quân là anh tui,tui không muốn anh tui lại nhằn về việc tui đi ra ngoài một mình,cô giúp tui về nhà chứ"

-"Ặc,hóa ra cô là Phương em gái Quân à?"

-"ừm,cô quen anh tui hả"

-"Ờ, có thể nói vậy"

-"Vậy là người nhà phải giúp nhau"

-"Không giúp,ra đó chào anh trai 10p đi tui cứu sau, hô hô"

-"Thôi mà, làm ơn đi N.A"-cái giọng P õng ẹo, làm N.A phát sợ,nhưng P bộ dạng có vài nét giống tiểu yêu,khiến cô cứ mãi nhìn P,cô nhớ tiểu yêu quá,P để ý thấy N.A hay nhìn mình,cô trêu:

-"Thích tui rồi à, sao nhìn kĩ vậy"

-"tui nghĩ lại rồi, không giúp cô, tự lo lấy, hoặc là đứng trong này,đợi anh cô về"

-"Ấy ấy"-P ghì áo N.A lại, khi N.A định mở cửa phòng bước ra ngoài

-"Oái,rách...rách..bỏ ra.."-N.A la

-"Cô giúp tui đi, làm ơn"

N.A suy nghĩ một hồi:

-"Thôi được rồi,cô bỏ tay ra đi,ở đây chờ tui"

N.A bước ra ngoài cửa

------------------------------

-"chị,anh Quân đâu rồi ạ"-N.A hỏi Huyên

-"Nãy anh ta có vào,nhưng tưởng em về,nên anh ta ra luôn rồi"

-"À dạ, em cám ơn chị"

N.A quay vô trong phòng thấy Phương đang nhìn mình:

-"Này,nhìn gì ghê vậy,anh cô về rồi,ra đi"

-"Cám ơn N.A"

-"Ặc,nổi da dzịt hết rồi nè,cô lên xuống giọng ghê quá"

-"Hứ, người đâu không có tí tình cảm"-Phương vừa nói vừa đỏng đảnh bước ra

-"vớ vẩn''-N.A theo sau miệng lầm bầm

N.A ra chào các anh chị rồi cô định bụng về nhà,nhưng có 1 "cái đuôi'' cứ theo chân cô nãy giờ,bực bội,N.A quay sang gắt:

-"Yah yah, cô làm gì theo tui hoài vậy,anh cô về rồi mà"

-"tui theo cô khi nào, đường là của chung mà"

Nói rồi N.A nhanh bước,cô tới nơi chờ xe buýt,cái cảm giác khó chịu khi có người theo,khiến N.A quay sang nhìn,vẫn thấy Phương đứng đó,N.A nheo mắt lại, liếc xéo P,nhưng không thể nói gì được, vì P cầm tinh con cua,ngang không thể nói lại,cái tính của P,càng khiến N.A nhớ về tiểu yêu hơn,N.A bước lên xe buýt,P cũng lên theo,nhưng:

-"Cô cho xin tiền vé"-nhân viên bán vé hỏi P

-"Ơ...nhưng tui không có tiền"-P ngượng ngùng

N.A cũng ngạc nhiên vì điều này,cô tiếp tục đứng nhìn:

-"Cô đùa hả, trông bộ dạng cô khá giả mà không có tiền sao?"

-"Ơ,..tui không đem theo tiền mà"

-"Thôi nào,cô bé,đùa thế đủ rồi,nếu không có tiền,mời cô xuống cho"

-"Á, khoan khoan,anh lấy bạn tui đi"-P chỉ tay về phía N.A,khiến N.A trợn mắt nhìn

-"Này, tui bạn cô khi nào"-N.A la toáng lên

Anh nhân viên cũng rối rắm,P kéo tay N.A:

-"Cô giúp tui với,tui không có mang theo tiền,anh ta đuổi tui xuống bây giờ"

-"Không liên quan tới tui"-N.A quay mặt sang chỗ khác

-"Thôi cô bé,người ta không quen cô,mời cô xuống cho"-anh bán vé giục

-"Khoan,sao lại để người đẹp đứng giữa đường,tôi mua vé cho cô ta"-một người con trai đứng phía sau lên tiếng,khiến N.A lẫn P ngỡ ngàng,P thì cười tít mắt,cám ơn anh ta lia lịa,rồi quăng cục lơ cho N.A,xuống đứng cùng anh ta,N.A có cái nhìn không thân thiện với người con trai này,N.A cảm thấy người con trai này không đàng hoàng nhưng cô im lặng quan sát anh ta,P thì vẫn vô tư,cô nói cười thoải mái với người con trai lạ mặt đó,N.A cảm thấy hơi khó chịu,miệng thì nhủ bỏ mặc P, nhưng lòng lại không làm được,đến cuối đường N.A xin dừng xe,định bụng P sẽ xuống theo cô,nhưng không,P vẫn không chú ý gì,cô vẫn nói chuyện với người kia,N.A ngỡ ngàng,không biết làm cách nào,muốn gọi cho Quân,nhưng cô không biết số điện thoại,không thề bỏ mặc P, N.A đành gọi một xe ôm bám theo,đi gần cuối trạm,thì mới thấy P hớt hải xuống xe cùng người con trai đó,trông bộ dạng P hơi hoảng sợ,còn người con trai kia,thì như vẻ muốn làm an tâm P, anh ta vờ kéo tay P, rồi nói gì đó với P,N.A nhìn từ xa thấy P gật đầu,cô lo lắng,đi theo sau hai người,người thanh niên kia cứ dẫn P đi vòng vòng, hết đường này tới hẻm nọ,thật quanh co,N.A ruột gan cũng bắt đầu sôi,cô cả giác bất an về người này,nhưng đành im lặng không nói gì,đang đi theo sau,chợt người thnah niên ấy ngoái nhìn xung quanh,N.A vội né vào một góc tường khuất,chốc sau N.A nhìn ra thì không thấy hai người đâu cả, cô hốt hoảng,vội ngó xung quanh,nhưng đây là khúc ngã rẽ đường,biết đi hướng nào đây,ở đây lại vắng tênh,không một bóng người,lòng N.A như lửa đốt, cô ngó nhìn thật kĩ xung quanh,lắng nghe từng âm thanh,chốc sau ,cô nghe tiếng ai la:

-"Buông tôi ra, buông tôi ra,..hu..hu.."P cố gào thét nhưng bị miếng vải bịt quanh miệng,tay chân cô bị trói,còn người thanh niên kia đã lộ bộ mặt dã thú,hắn thèm khát mùi da thịt,lân la đưa tay thô bạo của hắn,xé toạt những mảnh áo trên người P,lúc này P khóc hoảng lên,sợ quá,P ngất đi,mặc cho tên dã thú ấy đưa bàn tay của hắn lướt khắp người P,N.A cố tìm cái âm thanh nhỏ nhoi ngắn ngủi ấy trong hi vọng,cô hi vọng P kêu thêm một tiếng,tới cuối că nhà kia,N.A nhìn vào trng,thấy P đang ngất đi không một mảnh áo trên người,còn tên bệnh hoạn kia,đang ép sát thân người thô kệt và bộ mặt điển trai che dấu bản tính dã thú thật của hắn,N.A không chần chừ,cô tung cú đá thật mạnh vào cửa,khiến cánh của bật tung ra,tên đó giật nẩy mình,nhìn N.A,hắn điên tiết lên:

-"ô là la,ai đến kìa,mày đến để làm tao hứng thú thêm à,đồ con chó"

-"Khốn kiếp, buông tay dơ bẩn mày ra người cô ta"

Tên đó nhìn N.A quăng nụ cười trịch thượng xem thường,quay sang liếm mội của P,N.A như bốc lửa,cô lao nhanh tới,tên đó cũng nắm trong tay một khúc cây,hắn quơ quạng hù dọa N.A,cô cũng hết sức cẩn trọng,vì trong lúc này,không còn hi vọng nào trông mong ai đến cứu,nhìn P đang dần tỉnh lại,cô cũng yên tâm phần nào,N.A quay sang tên kia,quăng cặp mắt sắc lẽm nhìn hắn:

-"Ái chà,nhìn anh dữ vậy cô bé,lại đây với anh nào,em sẽ tận hưởng được mùi vị của thiên đàn"

-"Mày ngưng những lời lẽ đê tiện đó và chuẩn bị nếm mùi đại ngục nhé"

-"Con quỷ cái,mày cũng vào tay tao thôi,để xem lát nữa tao làm gì mày nhé"

-"Á,...á...á...không,...hu hu hu...không ......"-tiếng P hét lên,mặt cô hoảng sợ,tay ôm lấy cơ thể mình tủi nhục.N.A chạy lại phía P,lột cái áo khoát của cô vội đưa cho P,cô trấn an:

-"Ngoan nào P, cô ổn rồi,tôi sẽ giúp cô"

-"N.A coi chừng"-tiếng P thét

Tên kia nhân lúc N.A không chú ý,hắn vung khúc cây lên cao đánh thực mạnh xuống đầu N.A giáng một cú chết người,N.A không thể tránh,vì tránh thì P sẽ lãnh đủ,cô ngã người về phía sau như che cho P,cô chụp một cách chính xác cái khúc cây,N.A có vẻ rất đau sau lần mạo hiểm đỡ trực tiếp cú đánh,N.A đứng dậy, nắm chặc khúc cây,cô quay nhanh người 360 tung một cú đã vòng chân sau chính xác vào mặt tên đó,hắn choáng váng sau cú đá của N.A, nhưng hung hãn hơn,P rút người laị co ro,nhìn N.A,P rất hoảng sợ lúc này,N.A cố điềm tĩnh dù mồ hôi cô lúc này toát cả lên,cái cảm giác lạnh lạnh tủa ra,N.A không thể dùng tay được nữa,tay cô gần nhưcu71ng đờ lại,sau cú chụp trực diện khúc cây,không dám nhìn bàn tay mình lúc này.:

-"Tao thấy mày có vẻ đau đớn nhỉ,tay mày ra máu rồi đấy"

-"Không cần thằng như mày quan tâm"

-"Khốn kiếp"-tên đó hung hãn lao về phía N.A,cô nở nụ cười chắc chắn,trng khi P hét lên:

-"N.A, KHÔNG............."

Tên khốn cứ nhắm thẳng vào đầu N.A,ra sức đánh lung tung những chỗ nào có thể làm N.A gục ngã,N.A tự tin,nhìn ánh mắt hắn một cách sắc bén,cô nhanh nhẹn né những đòn đánh bừa,cô hụp người xuống thật nhanh,rồi lại bật người lên cao cùng với chân phái,đá ngay vào hậu bộ của tên đó,khiến hắn đau điếng lăng kềnh ra đất,tay ôm lấy hậu bộ,nhăn nhó cả mặt lộ vẻ đau đớn,N.A vội chụp lấy khúc cây đánh gãy cái tay phải của hắn,cơn tức giận của N.A ngừng lại khi P ôm nhào lấy N.A:

-"N.A,....N.A,..."

N.A quay lại ôm lấy P trấn an,cô xoa lưng P:

-"Được rồi,P không sao rồi,mọi chuyện qua rồi"

N.A đẩy nhẹ người P ra,lúc này cô mới lúng túng và quay đi,P cũng vậy,vì P đang trong tư thế mát mẻ toàn thân,N.A vội lấy đồ trong balo của mình cho P mặc vào,cô lúng túng quay đi tìm dây trói tên kia,hắn đang bất tỉnh,lát sau P thay đồ N.A vào,P mặc vừa in đồ N.A nhưng coi bộ cái quần hơi dài,nên P phải xăn lên:

-"Tay N.A sao rồi,đưa P xem"

-"Không gì đâu,bôi thuốc là được rồi,ta đi thôi"-N.A xoa xuýt

-"Còn tên này?"-P chỉ tay về tên đó

-"Cho hắn nằm đấy mơ về địa ngục đi"

-"Nhưng hắn vẫn sẽ chứng nào tật nấy"

-"Chắc cũng mất vài năm,vì khi nãy tui đá hết mình mà,không khéo hắn không thể nữa ấy chứ"-N.A vừa nói vừa cười to,rồi tìm đường ra khỏi nơi này:

-"À nè,sao khi nãy lại đi vơi tên này,mê zaj thấy sợ"

-"Nè,đừng tưởng cứu tui,rồi muốn nhằn sao thì nhằn nha"

-"Còn cãi hả,gì đâu vô tư thấy ớn"

-"Ghen hả"

-"Ai thèm ghen"

-"Không ghen sao đi theo tui,nãy xuống xe trước mà"

-"yah yah,vô ơn quá nhá,biết thế,tui bỏ mặt cô"

-"Xì,nói năng gì chẳng tình cảm,cứ nhằn mãi"

-"Kệ tui"

-"Mà..mà...sao khi nãy N.A theo P?"

-"Thì không an tâm,ngay cái nhìn đầu tiên,tui thấy tên đó không ổn,nên theo cô,nhờ vậy mới cứu cô kịp lúc"

-"Ừm..."-Ngó thấy P vẫn còn sợ,N.A trêu

-"Thôi,cua khờ,về nha thôi"

-"Gì cua khờ,vừa phải thôi"

-"Không nói nữa,giờ về nhà cô đi"

-"Nhưng tui không biết nhà ở đâu"

-"Ặc,lạy cô luôn, nhà mình mà cũng không biết là sao"

-"Tui vừa về VN mà"

-"Hữm?là sao?"

-"Thì tui sang Anh từ nhỏ,hôm nay tui cãi với mẹ nên tui về VN "

-"Trời,sợ cô luôn,cãi là về một mình vậy à,mẹ cô lo thì sao"

-"Không đâu,thế nào lão râu cũng nói mẹ tui mà"

-"Lão râu?"

-"Ông quản gia nhà tui"

-"Cô ăn nói vô phép quá, không tôn trọng người lớn tuổi hơn mình nhỉ"

-"Sao giống y chang anh tui, cũng nói giống vậy á"

-"Hừm,biết vậy khi nãy tui giao cô cho anh cô"

-"Thôi mà,giờ sao đây"

-"Trăng sao gì,cô không thể qua nhà tui được,để tui lên mạng tìm thông tin về gia đình cô"

-"N.A nè?"

-"Gì?"

-"Tui đói"

-"Thì sao?"

-"Dẫn tui đi ăn"

-"Trời,tui làm bảo mẫu cho cô à"

-"Giúp phải giúp cho trót chứ"

-"Này,có thật là từ Anh về không,sao nói tiếng việt lưu loát vậy"

-"Ở bên Anh nhưng đâu phải tui quên cội nguồn VN"

-"Vậy cô biết gì về VN?"

-"Bún riêu"

-"Gì?"

-"Tui muốn ăn món đó"

-"Ặc,tự dưng mình lại có thêm cục nợ"

-"Xì,nữa không tìm đâu ra cục nợ dễ thương như tui à"

N.A giật mình vì câu nói này,trước kia,tiêu yêu cũng điệu bộ vậy,cũng nói chuyện kiêu căng,tự cao,nhưng lại cứ theo N.A hoài,nói mãi khiến cô cứ gặp nhiều rắc rối,đã lâu rồi,không ai cho cô cái cảm giác khó chịu như thế,N.A lại nghĩ về tiểu yêu,thấy N.A đứng ngẩn người:

-"Này, không cho ăn thì thôi,đừng làm kiểu như thế"

-"À,..không,..vì cô giống một người bạn của tôi,..nên"

-"Người yêu à?"

-"Hở?không liên quan tới cô"

N.A rẽ vào một quán nhỏ bên đường,nơi này nổi tiếng món bún riêu thơm lừng,vừa vào quán là nghe mùi bún xộc vào mũi,P hí hửng ngồi ngay vào ghế,chốc sau hai tô bún thơm nức,nóng hổi đem ra,đặt trước mặt P,nhưng cô loay hoay mãi không biết dùng đũa như N.A thế nào,N.A ngac nhiên:

-"Cô không cầm đũa được à?"

-"Tui chỉ quen dùng nĩa,muỗng,còn đũa thì chưa"

-"Hừmm,...ừm vậy dùng muỗng đi,ăn bún riêu thì phải bỏ vào mắm ruốc mới là đúng điệu,thử xem"

P húp nhẹ chút nước dùng,coi bộ khoai khẩu,P ăn ngon lành tô bún,nhưng không như tiểu yêu,P ăn rất nhẹ nhàng và có một dáng vẻ riêng của phương tây,khiến N.A cứ nhìn mãi.P ra khỏi quán nhưng vẫn khen tấm tắt tô bún,cô cứ hí hửng,kéo tay N.A,khiến N.A đau rụt lại:

-"Hả?"- P kéo tay N.A lên coi

-"N.A bị vậy mà nói không sao hả?"

-"Thôi có tí vết thương,không gì đâu,giờ vào tìm địa chỉa nhà cô,rồi tui về nhà nữa,hôm nay tui mệt quá"

-"ừm......"-P có vẻ buồn

[20p sau]- N.A có trong tay địa chỉ nhà của P, cô gọi xe ôm,P kéo tay:

-"N.A, xe ôm là xe gì?"

-"Thì vừa ngồi sau vừa ôm,người ta chạy,mình ngồi sau ôm,hô hô"-N.A trêu

-"HẢ"-P giật mình

-"Đùa thôi,làm gì phản ứng ghê vậy,tui đâu có nhiều tiền cho cô đi taxi về,nên đi xe ôm về cho tiện"

P có vẻ thích thú khi ngồi "xe ôm",cô thoải mái ngắm nhìn đường phố,cảm nhận được làn gió lùa,nhưng với N.A thì ngán ngẫm,ra đường chỉ là hít bụi thêm vào phổi,lại ồn ào,cô ghét lắm,cũng hồi lâu,hai bác xe ôm vui tính dừng lại trươc cổng một khu biệt thự to,N.A trả tiển cho hai người xong cô ấn chuông rồi quay sang P:

-"Nhiệm vụ của tui xong rồi,cô vào nhà nhé,tui về"

-"Này khoan đã,vào trong với tui"

-"Nhà cô mà tui vào chi?"

-"tui sợ,tại lâu không về"

-"thôi,đừng có ngớ ngẩn,vào trổng đi"

Cả hai đang tần ngần,P thì cố kéo N.A vào,N.A thì muốn về,chốc sau một xe hơi đen loáng cóng dừng lại trước nhà mở của ra là Quân:

-"Phương,em về khi nào vậy?mẹ đã gọi điện thoại cho anh,sao em dám bỏ về vậy hả"

-"Nữa,lại la em,anh vẫn như ngày nào,côc cằn,chẳng biết lịch sự với phụ nữ tẹo nào"

-"Em không nghe lời,anh phải la,ủa N.A sao em ở đây?"-Quân nhìn sang N.A

-"À,.."-N.A bỏ lững câu nói

-"Thôi vào nhà đi anh,còn phải băng bó cho N.A nữa"

-"Hả, N.A bị gì mà băng bó?hai người gặp chuyện gì à?"-Q sốt sắng hỏi

-"Thôi,vào nhà đi rồi em nói"-P kéo N.A vào

..............................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro