Chap 036 - 040

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 36: Định mệnh trái ngang

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc. Nam Vũ nán lại chơi bóng rổ thêm một tiếng nên sẽ về sau. Chỉ mình Đông Vân lên xe cùng với bác ba. Lúc chạy trên đường cao tốc, thấy vắng vẻ, bác ba liền tăng tốc để về nhà sớm hơn. Thật bất ngờ, màn sương mù không rõ từ đâu ập đến che lấp mọi cảnh vật.

Còn chưa kịp kéo phanh thì một chiếc xe tải không rõ từ đâu xuất hiện, lao thẳng về phía họ. Mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi điều cuối cùng Đông Vân còn nhận thức được là đầu của chị vừa đập mạnh vào thành xe, máu tuôn ra xối xả. Chiếc xe hơi bị hất tung về sau mấy chục thước, nhắm thẳng hướng một xe tải thứ hai đang lao tới.

Vừa lúc ấy thì Quang Minh bỗng từ đâu xuất hiện.

Bằng một sức mạnh phi thường, anh ấy đã kịp thời dừng hai chiếc xe lại trước khi chúng va vào nhau, đồng thời nhẹ nhàng đặt xe của cha con Đông Vân nằm ngay ngắn xuống đất. Nhưng rủi ro không chỉ dừng lại ở đó khi cây cột điện gần nhất bất ngờ đổ xuống, sẵn sàng làm chiếc xe bẹp dí.

Quang Minh nhíu mày trong tức giận rồi nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy cây cột, mắt nhìn chăm chăm vào mái tóc bê bết máu đang ngã vào cửa kính. Cách đó không xa, Minh chỉ kịp phát hiện ra một bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu vừa giận giữ lao vụt đi.

Hai người trong xe đều đang trong tình trạng hôn mê. Hơi thở của bác Ba khá yếu ớt còn Đông Vân thì mất quá nhiều máu. Một mình Minh không thể cùng lúc đem cả hai người đến bệnh viện được.

Lúng túng, anh liền bắn một tia sáng đỏ lên bầu trời để xin cứu viện. Gần như ngay lập tức, hai cát tinh khác đã được cử đến. Một người giúp Quang Minh đưa cha con Đông Vân đến bệnh viện gần nhất. Kẻ kia ở lại điều chỉnh chút ít đối với trí nhớ của những người đang có mặt.

Đang di chuyển thì thứ gì đó bỗng túm lấy áo họ ném ngược về sau. Quang Minh một tay ôm lấy cơ thể bất động của Đông Vân, tay kia thì bắt lấy cành cây rồi lộn một vòng uyển chuyển trước khi tiếp đất. Bên cạnh anh, Minh Nhật cũng vừa đứng thẳng dậy, gương mặt đầy tức giận:

- Thật khốn kiếp. Là kẻ nào phá tụi mình thế?

Hai hung tinh đen đúa đang đứng hiên ngang trước mặt họ, dánh bộ đầy thách thức.

- Bọn mày đói đến thế ư? - Minh nhìn chúng bằng ánh mắt kinh tởm.

- Tao muốn hai đứa nó phải chết… ngay-hôm-nay ! - Một đứa the thé cất giọng.

- Vậy thì phải xem mày có đủ khả năng làm điều đó không đã. - Minh Nhật từ tốn đặt bác ba ngồi xuống đất, xoa xoa cổ tay nói - Quang Minh, dạy cho chúng biết thế nào là lễ độ đi!

Hai sợi dây màu bạc bất ngờ phóng ra từ bàn tay Minh, quấn chặt lấy cổ tay của một trong hai hung tinh đang có mặt, kéo tuột nó về phía anh ấy mà không kịp vùng vẫy. Với kĩ thuật thật điêu luyện, Minh nhanh chóng khóa chặt hai bàn tay của nó ra sao và vô hiệu hóa xong một kẻ địch. Nhật tốn nhiều thời gian hơn anh ấy vì con hung tinh của anh có vẻ rất hung hăng và khá tài giỏi. Giao đấu một hồi, Nhật cũng khóa cổ được nó và vật con ả nằm xuống đất.

- Mày đói quá rồi hóa rồ hả? Ngang nhiên dám tấn công cát tinh, đúng là chán sống!

- Minh Nhật, cậu không định kết thúc chúng ngay bây giờ chứ? - Quang Minh nhìn đăm đăm vào cây cung vừa xuất hiện trong tay anh ấy - Cứu người quan trọng hơn. Cứ giao việc đó cho những người có khả năng đi.

- Cậu im đi nào - Nhật xua tay - Tôi biết mình đang làm gì mà.

Hồng tử vừa thoát ra khỏi người con hung tinh thứ nhất đã bắt đầu bay loạn xạ. Minh Nhật hơi mím môi rồi từ tốn giương cung lên nhắm. Không ngờ khi anh vừa định buông tay thì con ả hung hăng lúc nãy đã dùng hết sức mình nhào về phía anh ấy khiến mũi tên bạy chệch đi.

- Trời đất - Minh điên tiết khi thấy hơn mười mẩu nhỏ vừa văng ra - Chuyện lớn thật rồi!

Bất hạnh thay, một trong mười mẩu đó lại văng ngay vào chỗ vết thương đang chảy máu của Đông Vân

- Không không - Anh ấy vội vàng lao tới - Không thể như thế được.

Nhưng quá muộn. Tinh thạch vừa chạm vào da đã lập tức hòa lẫn với máu, chảy thẳng vào trong cơ thể.

- Đông Vân. ĐÔNG VÂN !!!

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? - Kim Tinh đột ngột xuất hiện với đôi mắt sắc lạnh.

Chỉ sau vài giây quan sát, chị ấy đã nhanh chóng nhận thức được tình hình. Ba mũi tên vừa bay ra đã làm ba trong chín mẩu tinh thạch vỡ tung. Số còn lại thì đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất.

Tức giận, Kim Tinh liền đuổi theo, quyết truy lùng và tiêu hủy cho bằng hết.

Chị biến mất và xuất hiện chỉ trong những ánh chớp, cặp mắt sáng rỡ như một máy ra đa dò tìm cực nhanh.

Cuối cùng, Tinh cũng phát hiện được hai mẩu tinh thạch đang bay lượn gần đó. Chị phóng lên, mắc chân vào một cành cây rồi lộn người giương cung nhắm.

Xong việc lại biến mất, nhanh như lúc xuất hiện.

Hai âm thanh lạ đến từ hai phía khác nhau khiến Tinh phải đột ngột dừng lại.

Thứ gì đó đang chuyển động rất nhanh về phía chị. Còn chưa kịp phân định là bạn hay thù thì một bàn tay đã nắm lấy vai Tinh. Chị lập tức chụp lấy bàn tay ấy, quay phắt lại và kẹp chặt cổ hắn từ phía sau.

- Là tôi đây, đừng manh động.

Tuy đã nhận ra đó chính là Phi Vũ nhưng Kim Tinh vẫn không chịu buông tay:

- Cô đến đây làm gì? - Chị nói qua kẽ răng - Tại sao lại đi theo tôi?

- Tôi đến để báo cho cô biết phía trước có rất nhiều mộ quang. Mau trốn đi.

Từ phía xa quả thật đang vọng lại tiếng gió thổi, tiếng những hơi thở nóng hổi đang lùng sục.

- Đây hoàn toàn là một cái bẫy. Cô phải tin tôi, Kim Tinh. - Phi Vũ nói giọng tha thiết

Sau vài giây suy nghĩ, Tinh mới quyết định lôi theo Vũ vào bụi rậm.

Một quầng sáng gay gắt đang tiến về phía họ, mang theo cả sức nóng rất dữ dội. Nhiều tia sáng rọi qua tán lá khiến Kim Tinh phải vội vàng nhắm mắt lại. Số lượng mộ quang đang có mặt quả là không ít. Thấy tình hình quá nguy hiểm, Phi Vũ liền đứng phắt dậy và chạy vụt về phía họ.

- Là tôi, Song Phi Vũ đây - Cô ấy hét lớn trước khi bị hàng chục chiếc roi vàng quất tới tấp vào người.

- Ngươi làm gì ở đây? - Giọng ồ ồ đáp.

- Tôi đang theo dõi một ả cát tinh thì bị phát hiện nên phải bỏ chạy.

- Thế bây giờ con ả đâu rồi?

- Vừa nãy thấy có nhiều mộ quang quá nên ả đã bỏ chạy về phía kia rồi - Phi Vũ đưa tay chỉ về hướng ngược lại.

- Mau đuổi theo! - Hắn hét lên.

Cả bọn rầm rộ kéo đi thì không khí mới dần trở nên dịu xuống. Phi Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì đã nghe tiếng xương mình kêu răng rắc. Kim Tinh không biết từ lúc nào đã khóa chặt hai tay cô ấy ra sau, nói giọng đầy đe dọa:

- Nói, tại sao lại cứu tôi?

- Đừng tưởng tôi không biết cô là ai - Phi Vũ bật cười

Kim Tinh sững sờ trong giây lát rồi từ từ buông tay, ánh mắt đã có phần dịu xuống nhưng vẫn chứa đầy ngờ vực. Phi Vũ lập tức hiểu ra cơ hội mình mong đợi bấy lâu đã đến. Một cách bình tĩnh, cô quay ngược ra sau để mặt đối mặt với Tinh…

Chap 37: Dao ở trong tim

Đông Vân cảm thấy đầu óc mình rất mơ màng, vết thương sau đầu thì chốc chốc lại nhói lên từng cơn thật khủng khiếp. Lúc mở mắt ra, chị thấy mình đang nằm trong một căn phòng sơn trắng. Trên đầu là chiếc quạt trần đang xoay nhẹ và phát ra những tiếng ro ro đều đặn.

Vân khẽ chớp mắt để thị lực được khá hơn nhưng vô ích. Mọi thứ vẫn mờ mờ ảo ảo như trong giấc mơ. Một bàn tay thô ráp vừa luồn vào tóc chị. Sau đó là giọng nói của Quang Minh chợt vang lên, thật gần gũi:

- Bạn còn đau không?

- Đầu của tôi… - Vân thì thào -…đầu của tôi đau quá.

- Cố gắng lên - Anh ấy liền nắm chặt lấy bàn tay chị - Không còn lâu nữa đâu.

- Ba mình đâu rồi?

- Thầy không sao. Chỉ bị thương nhẹ thôi. Bạn yên tâm nằm đây nghỉ ngơi đi.

Đông Vân nghe vậy thì gật gật rồi ngã đầu sang một bên, đôi mắt khép lại trong sự mệt mỏi.

- Mẩu tinh thạch quá lớn.- Kim Tinh bất ngờ hiện ra với hai bàn tay đút trong túi - Phải mất ít ngày nữa thì nó mới thích nghi với cơ thể cô ấy được.

- Tôi thấy lo quá!-Quang Minh nhẹ nhàng đặt lên tay Vân một nụ hôn-Đông Vân chỉ là một cô gái yếu ớt.

- Điều quan trọng nhất trong lúc này là cần phải có một người thường xuyên theo dõi diễn biến tình trạng của cô ấy.

- Liệu Đông Vân có chết không? - Anh ấy bỗng ngước nhìn chị với vẻ mặt đầy đau đớn.

- Tôi không biết - Kim Tinh chép miệng cay đắng.

Trong đầu chị lúc này chẳng còn gì khác ngoài hai chữ "Nam Phong" Câu hỏi ấy cũng từng giày vò Tinh không biết bao nhiêu đêm liền. Nhưng đến nay, đáp án vẫn là một điều bí mật.

Theo các bậc tiền bối, hồng tử vốn không thể tồn tại lâu ngoài môi trường, đặc biệt là dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng trước giờ chúng vẫn thường được sinh vật khác nuốt vào trước khi bị phá hủy. Bởi vậy, tuổi thọ thật sự của một hồng tử ngoài không khí là bao lâu thì khó ai nói chắc được.

Hơn nữa, Nam Phong và Đông Vân lại không hoàn toàn giống với những vật thể ấy. Việc suy đoán khoảng thời gian tồn tại của hai cô gái này thật sự là một thách thức. Tinh không muốn phải tiếp tục ngồi chờ cái ngày sự sống rời bỏ họ. Chị không muốn để họ chết!

- Có phải Phi Vũ là người đã báo cho cậu biết Đông Vân đang gặp nguy hiểm?

- Làm sao cô biết?

- Cô ấy cũng vừa cứu mạng tôi - Kim Tinh thì thầm - Quang Minh, cậu tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện này.

- Tại sao?

- Vì chúng ta sắp có một kế hoạch.

Phi Vũ vốn xuất thân là một con đom đóm cảm xúc. Do sự sơ ý của một cát tinh trong lúc tiêu hủy hồng tử, cô ấy đã nuốt phải mảnh vỡ của nó và biến thành hung tinh một cách bất đắc dĩ. Phi Vũ luôn căm ghét sức mạnh mình đang sở hữu. Cô ấy không thích sự giết chóc. Vì vậy, Phi Vũ luôn tìm cách tránh xa con người.

Đối tượng của cô luôn là những kẻ đáng phải chết. Phi Vũ muốn giúp cát tinh nhưng đồng thời cũng không thể phản bội lại đồng loại của mình. Yêu cầu duy nhất của cô ấy là hy vọng các cát tinh có thể tha mạng cho những hung tinh như cô ấy, đều không muốn làm hại con người…

- Chỉ hai chúng ta liệu có quá ít?

- Tôi sẽ cố gắng tìm thêm vài thành viên nữa. Chuyện này càng ít người biết càng dễ tiến hành. Cậu sẽ giúp tôi chứ?

Quang Minh bỗng nhìn Kim Tinh thật lâu, ánh mắt như trở nên trong suốt.

- Đến bây giờ tôi mới biết cô tài giỏi như vậy đấy… Mà này, sao gần đây ăn mặc giống con trai thế hả?

Chị ấy hơi nhướn mày nhìn anh rồi như chợt hiểu ra liền quay mặt đi, lẩm bẩm:

- Thay đổi phong cách thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhiều người có đến thăm nhưng Đông Vân vẫn chưa tỉnh lại. Nam Vũ ba chân bốn cẳng chạy vào, ngồi đó được một lúc thì phải về nhà nghỉ ngơi, ăn uống. Chỉ có Quang Minh là chưa từng rời chiếc giường nửa bước.

Anh ấy ngồi đó với sự lo lắng và chờ đợi. Lắng nghe từng nhịp thở và quan sát từng cử động của chị. May cho Quang Minh là lúc đó Nguyên Khánh đang bận phải xử lý nhiều chuyện nên không có thời gian nhận ra mình có một thủ hạ "không chịu hoạt động".

Đông Vân thức dậy giữa đêm vì những đám mây hồng không hiểu vì sao cứ lảng vảng trong đầu chị. Lúc Vân mở mắt nhìn quanh thì thấy mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn trước dù vẫn còn phảng phất chút ánh hồng kì lạ. Chị bàng hoàng nhớ lại những việc đã xảy ra: vụ tai nạn, chiếc xe hơi, vết thương, máu và cả sự đau đớn…

- Nam Vũ có đến đây không?

- Có nhưng cậu ta vừa đi về rồi. - Quang Minh nhẹ nhàng đáp.

- Thế còn…?

- Còn ai? - Thần kinh anh ấy bắt đầu căng thẳng.

Lẽ nào mẩu tinh thạch lại có tác dụng với chị nhanh như vậy. Lẽ nào chưa hết một ngày mà Đông Vân đã nhớ ra sự tồn tại của Nam Phong rồi sao? Quang Minh im lặng nhìn chị trong khi Vân thì đang nhíu mày nghĩ ngợi. Cảm giác cứ y như rằng trí nhớ của mình đã bị ai đó đánh cắp mất một mảng.

Vừa nãy Vân đã định hỏi điều gì? Trong nhà ngoài ba và Nam Vũ thì còn có người nào sẽ đến thăm chị nữa ta? Đông Vân cứ suy nghĩ và suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời.

- Nhớ không ra thì để sau rồi hỏi cũng được mà - Anh ấy ân cần đưa tay vuốt tóc chị - Bạn cố ngủ thêm một tí nữa đi.

- Ba mình thế nào?

- Thầy vẫn ổn. Chiều nay mình đã nói với bạn rồi…

- Thật sao? Vậy… Nam Vũ có đến đây không?

- Có nhưng giờ đã về nhà…- Quang Minh trả lời trong cay đắng - Bạn chỉ vừa hỏi mình câu ấy cách đây ít phút thôi…Không nhớ sao..?

- Thế ư? Còn ba… - Đông Vân vẫn chưa kịp nói hết câu thì Quang Minh đã đưa tay ngăn lại

- Đừng hỏi nữa. Nghe lời mình, ngủ thêm lát nữa được không?

Chị mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tư một cách kì lạ. Không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra đằng sau ánh mắt ấy. Chỉ biết sau đó Vân gật đầu rồi cuộn mình trong chăn như một đứa trẻ.

- Ba của mình có sao không? - Chị thì thào trong khi đôi mắt đã khép lại.

- Thầy rất khỏe - Minh đáp.

- Nam Vũ có đến đây không?

- Có, nhưng cậu ta về rồi - Anh ấy khẽ khàng.

- Còn…

Chap 38: Quá khứ đớn đau

Cánh cửa vừa mở ra đã khiến Nhật Hy cảm thấy choáng váng.

Cả căn phòng đầy những mạng nhện óng ánh sắc màu và các dòng chữ vàng rực đang nhấp nháy. Anh ấy di chuyển hết sức cẩn thận để không làm hư hại bất cứ thứ gì rồi nhẹ nhàng đặt Nam Phong nằm xuống chiếc giường nhỏ quen thuộc.

Có lẽ vẫn còn mệt nên nãy giờ cô bé không hề thức giấc. Cũng thật may vì hai sợi quang tuyến đáng ghét kia đã thôi hành hạ nó. Sau khi sắp xếp đâu đó ổn thỏa, Hy mới bắt đầu quan sát những thứ đang tồn tại trong căn phòng.

Một chàng trai dáng người mảnh khảnh vừa bước vào. Anh ta có nước da trắng như tuyết và một mái tóc bồng bềnh như mây trời. Bước chậm rãi đến bên Nhật Hy, anh ấy từ tốn chỉ tay vào những chiếc mạng nhện và giải thích:

- Chúng được làm nên từ các sợi tơ kỉ niệm. Mỗi con nhện khi ra đời sẽ dùng tơ của mình để dệt nên tấm lưới ghi lại hình ảnh mà chúng thấy yêu thích nhất. Sau khi lũ nhện chết, những tấm mạng ấy vẫn tồn tại, thách thức thời gian…

Bài thuyết minh về lũ nhện này sao lại quen thuộc đến lạ. Hy có cảm giác như mình đã biết tới chúng từ trước nhưng hỏi từ đâu ra thì…chịu. Có khi nào do anh đọc quá nhiều sách?

Tập trung quan sát tấm mạng gần nhất, Hy giật mình nhận ra trong đó quả thật có thứ đang chuyển động

Anh thấy chính mình đang chống hai tay lên bàn, trong lòng là một cô bé nửa lạ nửa quen đang cặm cụi bên những phép toán. Hương thơm từ mái tóc nó bay vào mũi Hy ngào ngạt. Nỗi kháo khát được chạm vào cô bé, được ôm lấy nó không biết từ lúc nào đã bùng lên thật mãnh liệt.

- Hãy ở lại bên anh …Chúng ta sẽ không bao giờ phải rời xa nhau…không bao giờ…

Tại sao mọi thứ lại có thể chân thật đến vậy? Hy thậm chí còn tưởng bản thân mình đang nhắc lại từng lời lẽ hết sức tình cảm này.

- Cứ bình tĩnh - Chàng trai lúc nãy chợt nắm lấy vai anh, khuyên nhủ - Vẫn còn rất nhiều thứ bị cậu lãng quên ở đây.

Khung cảnh thứ hai xuất hiện là một buổi tối đầy sao. Trên chiếc giường xa lạ, Nhật Hy đang ôm cô bé lúc nãy trong tay. Anh vuốt mái tóc nó một cách thật nhẹ nhàng và âu yếm. Bên cạnh cảm giác bình yên, hạnh phúc là sự bất lực và vô vọng của một tình yêu bế tắc

- Anh sẽ luôn ở đây…mãi mãi bên cạnh em…hãy ngủ đi và đừng lo lắng gì nữa nhé!

- Trời ơi! - Anh ấy vội lấy tay xoa trán, người hơi ngã vào chàng trai bên cạnh.

Cô bé trong tấm mạng nhện thứ ba dường như đã lớn hơn trước. Nhật Hy bàng hoàng khi nhận ra nó giống Nam Phong như hai giọt nước. Cô bé đang ngồi nghĩ ngợi điều gì đó trên chiếc ghế đệm. Gương mặt nó thật đáng yêu. Đôi mắt trong veo và sáng long lanh dưới ánh nắng. Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên như sắp mỉm cười. Nhật Hy thậm chí có thể cảm nhận được tình cảm của mình lúc ấy. Cảm giác khao khát được vuốt ve gương mặt nó đang đốt cháy trái tim anh.

Nam Phong bất ngờ ngã đầu ra sau và ngước nhìn lên trần nhà. Sự vui vẻ lúc đầu biến mất. Thay vào đó là dáng vẻ mệt mỏi kì lạ. Nhật Hy liền bước đến, đầu tựa lên trán cô bé, mắt nhìn thẳng vào mắt đôi mắt trong veo không hề phản chiếu hình ảnh anh của nó:

- Em đang nghĩ gì thế?...Nếu mai này biết được anh nhìn em như vầy thì em sẽ phản ứng thế nào?

- Những chuyện này xảy ra ở đâu?

- Một ít thì tại đây. Số còn lại ở nhà ngoại của cô bé.

- Tại sao anh lại biết nhiều chuyện về tôi như thế?

- Vì trước đây…cậu là bạn thân của mình.- Giọng chàng trai đầy xúc động-…Rồi cậu đột nhiên biến mất…không nhắn nhủ, không một lời từ biệt…

Nhật Hy ngẩn người nhìn chàng trai trẻ tuổi. Đôi mắt cậu ta quả thật rất thân quen và gần gũi. Nhưng đó là ai, tại sao hai người lại quen nhau thì anh ấy không tài nào nhớ được.

- Tên của anh là…? - Hy tỏ ra bất lực.

- Như Hà - Chàng trai buồn bã quay đi.

- Như Hà?

Hai tiếng ấy vừa vang lên đã khiến bão tố từ đâu nổi dậy, bới tung mọi kí ức trong anh. "tên cậu thật là giống con gái","này này, cậu vừa phải thôi nhé!", "Như Hà là Nhà Hư đúng không, hahaha", "Tên khốn kiếp, mau đứng lại"… "chuyện này căn bản không thể xảy ra, cậu định ngoan cố đến bao giờ chứ?",…"này gã kia, đi đứng bộ không biết nhìn hả?",…"mình thấy lo quá!","cậu lo gì?","mình sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm"…

- Như Hà…Như Hà… - Nhật Hy đổ gục xuống sàn với bàn tay vò đầu một cách khổ sở.

- Cậu cho rằng cứ lặp đi lặp lại tên mình như thế thì sẽ nhớ ra sao? - Chàng trai vẫn quay mặt về phía cửa sổ.

- Cứu mình với. - Anh ấy rên rỉ -… Đầu mình sắp nổ tung lên rồi…

Rồi Nhật Hy ngất đi, chìm ngập trong những kí ức lạ lẫm. Chúng như cơn nước lũ, mang đến rất nhiều nhưng một khi đã bỏ đi thì mang theo tất cả.

Đứa bé ngồi trên bậc thềm với đôi mắt ướt đẫm. Chân nó bị thương còn trên mặt thì có không ít vết trầy xước. "Đừng khóc nữa, lỗi là tại anh…Tất cả đều do anh không bảo vệ em thật tốt…", "không hay rồi, bố mẹ con bé vừa gặp tai nạn. Bắc Hải Tinh, cậu mau trở về đi","anh đã ở đâu?..khi đó anh đã ở đâu chứ?..em ghét anh,ghét anh, hic..."

- Nam Phong - Anh ấy thở khó nhọc

Hình ảnh nó cùng anh trai lăn lộn, gào khóc trước chiếc xe bốc cháy; tiếng nức nở trong đám tang ông bà, những giọt nước mắt khi phải rời bỏ căn nhà của ba mẹ…đang bóp nghẹt trái tim Hy. "Giữ chặt lấy anh nhé!", "anh là ai?","niềm tin của em",…"cậu vẫn chưa hiểu sao, hai người vốn dĩ thuộc về hai thế giới hoàn nhau khác nhau"…"anh…anh cũng không ngờ em lại cắn răng chịu đựng một cách can trường như vậy…","Vì em tin anh sẽ không bao giờ muốn làm em bị tổn thương đâu",… "em còn tin vào ngôi sao may mắn của mình nữa không?","Em…em cũng không biết nữa"…

Câu nói chính là nhát dao chí tử, đánh bật Hy khỏi bầu trời.

Quá khứ cứ theo đó mà ùa về như giông bão.

Tình yêu trước đây đã trở lại, vẫn da diết và thiết tha như ngày nào.

Nỗi đau cũ tiếp tục tra tấn sau nhiều tháng liền ngủ quên…

Nhật Hy đẩy nhẹ cửa rồi bước vào phòng.

Đêm nay, trời có rất nhiều sao.

Ánh trăng rọi vào phòng qua ô cửa nhỏ đầy mơ mộng. Những bức mạng và dòng chữ ghi lại kỉ niệm cũng như tâm tư của anh trong phòng đều đã được dọn sạch. Nhật Hy không muốn để Nam Phong nhìn thấy chúng.

Trước đây nó là một con người nên không nhận ra trong phòng vốn tồn tại rất nhiều thứ không nên có. Còn bây giờ, Phong đã trở thành một hồng tử, những gì lọt vào mắt Hy cũng hoàn toàn có thể lọt vào mắt nó.Cô bé phải đối mặt với bấy nhiêu chuyện là đủ rồi. Anh không muốn gây thêm cho Phong một gánh nặng nào nữa.

Trên chiếc giường nhỏ, Nam Phong vẫn mê man chưa tỉnh lại. Gương mặt nó thật dịu hiền với mái tóc dài xõa trên gối đen óng. Làn da trắng hồng không biết từ lúc nào đã chuyển thành xanh xao, nhợt nhạt. Mi mắt thì thâm quần vì nhiều đêm liền mất ngủ.

Hy bần thần nhìn cô bé mất một lúc lâu mới chậm rãi bước về phía giường. Anh cúi xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn. Giọt nước mắt lấp lánh lặng lẽ rơi xuống khi đôi môi khẽ thì thầm ba tiếng:

- Xin lỗi em…

Nam Phong vẫn nằm đó, im lặng trong giấc ngủ mà chẳng hề hay biết. Ngay cả khi Nhật Hy nhẹ vuốt tóc và nắm lấy bàn tay gầy guộc của nó, cô bé cũng không cảm nhận được. Trong bóng tối, hồng tử của Nhật Hy và mẩu tinh thạch trong người Nam Phong lại cùng phát ra thứ ánh sáng màu hồng êm dịu. Cô bé hơi trở mình rồi bất ngờ ú ớ trong cơn mơ:

- Tây Châu…Em xin lỗi…

Nước mắt nó bật ra thành dòng rồi lăn nhanh xuống gò má. Hàng lông mày nhíu lại trong nỗi giày vò và cảm giác tội lỗi. Phong nào biết ngay cạnh nó lúc này đang có một người còn đau đớn và tê tái hơn thế. Ngôi sao trên cổ cô bé chợt tỏa sáng lung linh báo hiệu sự viếng thăm của một đốm sáng từ cửa sổ bay vào.

Chap 39: Tình yêu hay tội lỗi

Kim Tinh xuất hiện sau màn bụi lấp lánh với vẻ mặt sững sờ:

- Đây là đâu?

- Nhà của ba mẹ Nam Phong - Nhật Hy liền đứng dậy, vẻ ngạc nhiên không kém- Làm sao cô đến được đây?

- Nhờ thứ kia - Chị bắt đầu hiểu ra và đưa tay chỉ về phía Tây Châu điểm - Cô bé thế nào rồi?

- Nó đang hồi phục rất nhanh.

- Ở đây không có ai, cứ tự nhiên đi - Tinh lại đút tay vào túi, miệng mỉm cười - Quang Minh nhờ mình hỏi thăm cậu đấy.

- Cậu ấy cũng biết à?

- Không, Quang Minh vẫn tưởng hai người đang ở nhà. Đông Vân xảy ra chuyện nên chiều giờ cậu ta chưa rời xa cô ấy nửa bước.

- Chuyện gì đã xảy ra với Đông Vân? - Nhật Hy bắt đầu sốt sắng – Cậu nói rõ hơn được không?

- Anh Tây Châu…đừng đi…đừng bỏ em… - Tiếng nức nở của Nam Phong lại vang lên

Đôi mắt sắc lạnh của Kim Tinh lập tức quay qua nhìn nó, đầy ngỡ ngàng.

Cô bé đang cuộn mình trong chiếc chăn, run rẩy với gương mặt ướt đẫm nước mắt.

- Vừa nãy, Nam Phong cũng khóc và gọi tên cậu như vậy - Nhật Hy vội quay mặt đi, giọng đầy cay đắng.

Kim Tinh hơi ngơ ngác. Nhưng chỉ ít giây sau đó, sự yêu thương và trìu mến đã ngập tràn trong đôi mắt chị. Tinh lướt đến cạnh Phong, loáng một cái đã ôm gọn cô bé trong vòng tay. Cố gắng tập trung để điều khiển sức mạnh trong cơ thể, chị khẽ thì thầm với nó bằng chính giọng nói trầm ấm của…Tây Châu:

- Đừng khóc nữa…Anh vẫn ở đây, ngay cạnh em mà…

- Em đã hại anh… - Phong tiếp tục nấc lên -…Em hại anh thật rồi…

- Đó không phải là lỗi của em…- Chị mím môi an ủi nó, lòng đau như cắt - …Tại anh không bảo vệ em tốt nên sự việc mới ra nông nỗi này…

Mùi bạc hà thoang thoảng trên người Tinh nhanh chóng khiến Nam Phong tin rằng Tây Châu đang ở bên nó thật. Giọng nói quen thuộc ấy vỗ về vết thương lòng đang rỉ máu của nó, xóa nhòa cảm giác cô đơn và sợ hãi.

Nhật Hy đứng lặng im bên ô cửa sổ với hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao về phía bầu trời. Anh tự hỏi điều gì đang xảy ra trong tình cảm của Nam Phong. Nó cảm thấy có lỗi vì đã khiến Tây Châu gặp rắc rối hay … đem lòng yêu cậu ấy thật rồi?

Khoảng thời gian qua, Hy đã sống một cách thật vô ích. Người con gái anh yêu vẫn hằng ngày đi lại trước mặt mà Hy thì chẳng nhận ra.

Liệu có còn cơ hội để anh sửa chữa lỗi lầm và lấy lại những gì đã mất?

- Nam Phong ngủ rồi - Kim Tinh bất ngờ đặt tay lên vai anh ấy - Nhật Hy, chúng ta cần nói chuyện.

Chị từ tốn tường thuật lại những việc xảy ra hồi chiều, giải thích chi tiết kế hoạch của mình cho người cộng sự trong khoảng mười lăm phút rồi bắt đầu chờ đợi:

- Cô gái đó có đáng tin không? - Nhật Hy hơi ngã người ra lưng ghế, nghĩ ngợi - Nếu đây lại là một cái bẫy thì sao?

- Tôi thì không cảm thấy như vậy. Lúc nhìn vào mắt cô ấy chỉ thấy sự trong suốt. Phi Vũ là một người bất cần. Cô ấy chán ghét cuộc đời này và chỉ muốn sớm chấm dứt nó. Xét về mặt động cơ và hoàn cảnh thì hoàn toàn hợp lí.

- Nhưng cậu lấy gì để đảm bảo Phi Vũ trước đây thật sự là một con đom đóm cảm xúc? Việc cô ấy chỉ "giết những người đáng chết" cho đến bây giờ chỉ mới là lời nói suông mà thôi. Tây Châu, mình thật sự thấy hơi lo lắng.

- Cô gái họ Song này có khả năng đọc thấu suy nghĩ người khác. Bất cứ sinh vật nào khi biến thành hung tinh cũng giữ lại một vài đặc điểm ban đầu của chúng. Lí do thứ hai khiến mình tin Phi Vũ không lừa dối chúng ta là vì phép thuật của cô ấy rất yếu trong khi xét về tuổi đời thì chênh lệch đáng kể. Điều này chứng tỏ Phi Vũ quả thật ít khi làm hại ai. Cô ấy chỉ thực hiện nó khi bắt buộc, khi vì mục đích sinh tồn mà thôi.

- Lũ đom đóm cảm xúc thường thân thiện và hòa đồng hơn những sinh vật khác - Nhật Hy bắt đầu hiểu ra - Có lẽ bản tính đó vẫn tồn tại sau khi Phi Vũ biến thành hung tinh.

- Chính xác - Kim Tinh vỗ tay xuống thành ghế - Cô gái này đã từng cứu mạng cậu, Đông Vân và cả mình nữa.

- Nhưng nếu chán ghét như vậy thì tại sao cô ấy vẫn tiếp tục chịu đựng cuộc sống ấy?

- Vì Phi Vũ nghĩ mình sẽ tìm ra cách giúp cổ - Chị bỗng gãi cằm bối rối - Nói thật với cậu, bản thân mình rất bất ngờ khi hay tin bản thân đã bị người ta quan sát suốt mấy năm qua mà không hề hay biết.

- Thảo nào Phi Vũ phát hiện ra cậu trong dáng bộ này nhanh thế - Đến lượt Hy bật cười – Thật khó tinh là một hung tinh lại có thể ngày ngày đi lại trước mắt chúng ta mà không bị ai phát hiện

- Phi Vũ có khả năng đọc được suy nghĩ của mọi người. Chúng ta chưa kịp nghi ngờ thì cô ấy đã sớm đề phòng rồi. Thiết nghĩ, việc làm hại bất cứ ai đối với Phi Vũ cũng không phải là điều khó khăn. Vấn đề bây giờ là…Cậu thấy kế hoạch của mình thế nào?

- Khoảng hai ngày nữa Nam Phong mới bình phục hoàn toàn. Đợi đến khi đó, bọn mình sẽ lập tức quay về. Nhưng có lẽ cậu nên biết thêm một chuyện…

Cặp lông mày của Tinh hơi nhướn lên, vẻ chờ đợi. Nhật Hy chỉ nói anh ấy đã khôi phục trí nhớ nhưng không hề đá động gì đến mối quan hệ giữa mình và Nam Phong cũng như cái tên Bắc Hải Tinh mà mọi người thường gọi. Dù cùng là học trò của Thái Thượng Tinh, nhưng Châu chưa bao giờ có dịp gặp mặt vị hiền đệ tên Bắc Hải này. Anh ấy chỉ thấy ở Nhật Hy có chút khí chất của sư phụ, chút tương đồng về lý tưởng mà thôi.

Một kế hoạch mới, hoàn thiện hơn, đã được vạch ra ngay trong đêm.

Kim Tinh bỏ đi trước khi trời sáng còn Nhật Hy thì ngồi lại với Nam Phong thêm một lát trước khi vội vàng ra ngoài để chuẩn bị cho kế hoạch lớn. Lệnh triệu tập lập tức được phát ra trước sự ngỡ ngàng của những cát tinh trong khu vực. Lúc mặt trời lên cao cũng là khi tất cả mọi người có mặt đông đủ. Ai nấy cũng trang phục chỉnh tề, trong tay là một cánh cung màu bạc.

Chap 40: Xa lạ đến quen thuộc

- Cho tôi chút thời gian nữa… rồi cô sẽ được tự do - Kim Tinh lặng người nhìn khối băng khổng lồ đang bao phủ cả người Tây Châu.

- Cô nhớ thương anh ấy đến vậy sao? - Hùng Anh không biết từ đâu bước tới.

- Cậu đừng ở đây ăn nói nhảm nhí - Chị lầm bầm, giọng đe dọa.

- Dạo gần đây tôi thấy cô thật kì lạ…Khó hiểu hơn là kì-lạ-một-cách-quen-thuộc - Anh ấy bắt đầu đi rảo bước quanh Tinh - Tại sao thế nhỉ?

- Ở ngoài kia không còn chuyện gì để làm nữa sao? - Kim Tinh liền cho hai tay vào túi và nhìn Hùng Anh bằng ánh mắt nghiêm nghị - Số hung tinh hiện tại là bao nhiêu?

- Khoảng hai trăm tên, gấp đôi chúng ta và gấp bốn lần trước đây. - Anh trả lời, mắt vẫn không thôi nhìn chị với vẻ xăm soi.

- Chúng phát triển nhanh quá. Có thêm ai bị thương không?

- Hôm nay có thêm tám cát tinh bị giết, mười hai người bị thương và một người sắp bị tôi vạch mặt - Hùng Anh bất ngờ vung tay về phía Kim Tinh.

Nghe thấy tiếng gió, chị lập tức xoay lại và đưa chân lên đỡ. Chỉ mấy chiêu đã có thể ghì chặt Hùng Anh vào tảng băng, miệng gầm gừ như con hổ đang giận dữ:

- Cậu bị cái gì nhập vào người thế hả?

- HaHaHa - Anh ấy chợt phá ra cười dù tay chân bị Tinh giữ chặt đến không động đậy được - Tây Châu, anh đúng là con người không biết giả bộ.

- Cậu đang nói gì thế? - Chị ấy bất ngờ buông tay và quay mặt đi - Lo làm việc của mình đi.

- Anh đừng tiếp tục che giấu nữa, không qua mắt tôi được đâu. Kể từ lúc nhìn thấy anh giương cây cung ấy, trong lòng tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Hơn nữa, trên đời này chắc không còn ai biết được tôi là người có thói quen thu thập các con số ngoài anh…

Thấy Kim Tinh làm thinh không đáp, Hùng Anh càng tỏ ra đắc thắng

- Chiêu thức vừa rồi cũng giống Tây Châu như đúc. Nếu muốn trách thì hãy trách bản thân anh tại sao lại có nhiều cái độc nhất như thế, HaHaHa…

- Cậu nín được chưa? - Kim Tinh bất ngờ quay phắt lại. Hai mắt chị sáng lấp lánh khiến anh ấy lập tức nín khe.- Muốn la làng cho tất cả mọi người đều biết à?

- Nhưng mà bộ dạng anh bây giờ trông buồn cười quá - Hùng Anh lại bụm miệng cười khúc khích - Tôi thật nể phục Kim Tinh. Không ngờ cô ấy lại dám giở chiêu này với cả anh. HaHaHa…

- Nếu cậu còn không thôi cười cợt thì hãy coi chừng cái lưỡi của mình đấy. Chuyện ở chỗ Đông Vân thế nào rồi?

- À.. - Anh ấy tỏ ra cố gắng -..à thì…Quang Minh vẫn ở đó. Đông Vân hình như đang mê sảng, cứ nói lảm nhảm mãi. Ngay cả trong lúc ngủ cũng không thôi hỏi về ba và em trai của cổ. Chỉ khi nào nghe được câu trả lời của Quang Minh, cô ấy mới im lặng được một chút…

- Tình hình không khả quan mấy. Một ngày của Đông Vân bằng tới mấy tháng của Nam Phong.- Kim Tinh nhíu mày - Mẩu tinh thạch đó ảnh hưởng đến cô ấy quá nhanh. Tại sao lại như vậy?

- Có thể vì nó quá lớn. Hơn nữa, cá nhân tôi nhận thấy Đông Vân trước giờ vốn là một cô công chúa chưa từng chưa trải qua đau khổ. Tinh thần và ý chí con người của cô ấy có lẽ không giống như Nam Phong. Nói một cách khác thì Nam Phong quá đặc biệt để đem ra so sánh trong trường hợp này.

- Phải đến đó xem sao!- Chị quyết định.

Vừa bước vào phòng, dáng vẻ tươi tỉnh cùng nụ cười rạng rỡ của Đông Vân đã khiến hai người họ không khỏi choáng váng. Kim Tinh quay qua nhìn Quang Minh để tìm một lời giải thích thì thấy anh chàng cũng đang ngồi bần thần trên ghế.

- Bạn khỏe lại từ khi nào thế? - Tinh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

- Sáng nay ngủ dậy mình cảm thấy rất khỏe khoắn - Đông Vân vui vẻ trả lời - Nhưng hình như Quang Minh mệt rồi thì phải.

- Cho mình xem thử vết thương của bạn được không?

- Ừ, ở đây này - Chị ấy đưa tay chỉ lên đầu.

Thật kì lạ, chỗ ấy da thịt hoàn toàn lành lặn. Giống như chưa từng bị xây xát. Thế thì tại sao vết thương nhỏ xíu trên tay Nam Phong lại chảy máu mãi không hồi phục? Kim Tinh chớp mắt rồi từ tốn ngồi xuống trước mặt Vân:

- Bạn có thấy đau chỗ nào trong người không?

- Sao mấy người cứ hỏi cùng một câu thế nhỉ? - Chị ấy hất đầu về phía Quang Minh - Mình không sao hết. Thật đó. Khi nào mới có thể về nhà…?

- Từ từ thôi, bác sĩ nói bạn phải ở lại theo dõi thêm vài ngày nữa.

- Nhưng mà…Ối! - Đông Vân vừa định phản đối đã ngã lăn xuống giường.

Quang Minh từ trên ghế lập tức phóng tới, trong khi Kim Tinh vội vàng xem xét vết thương trên đầu chị. Thứ gì đó đang tìm cách trồi ra ngoài xuyên qua lớp da. Đầu nhọn của nó đang đâm toạt da đầu Đông Vân, khiến cho máu chảy ra lênh láng. Mẩu tinh thạch cuối cùng cũng từ từ trồi lên, sáng lấp lánh dưới ánh nắng.

Nếu tóm được mẩu đá đó và lôi nó khỏi cơ thể Vân ngay lúc này thì vẫn còn hy vọng. Chị ấy sẽ có thể tiếp tục làm con người, tiếp tục sống những ngày tháng bình lặng.

Kim Tinh trong chớp mắt đã đưa bàn tay lại gần, dồn tất cả sức lực để tóm lấy nó nhưng viên đá lại cứng đầu không chịu nhúc nhích.

- Nhanh lên! - Hùng Anh giục- Đông Vân sắp chịu hết nổi rồi.

Cuộc giằng co kéo dài trong nhiều phút cho tới khi Tinh bất ngờ quay đi, tay đấm mạnh vào bức tường và nguyền rủa:

- Đồ chết tiệt!...Nó trốn mất rồi.

- Cái gì ?? - Cả Hùng Anh và Quang Minh cùng thốt lên.

- Mau dọn dẹp chỗ này đi -Chị ấy liếc nhìn cái gối và tấm trải giường ướt đẫm máu - Phải làm thủ tục cho Đông Vân xuất viện ngay.

- Cô định đem cô ấy đi đâu?

- Cứ nghe theo lời Kim Tinh đi - Hùng Anh lắc đầu khuyên nhủ - Cô ấy biết rõ mình đang làm gì mà.

- Quang Minh, cậu đi lo việc ấy ngay bây giờ đi - Tinh nói trong khi mắt và đôi tay vẫn xăm xoi vết thương trên đầu Đông Vân.

Quang Minh hơi chần chừ trong giây lát rồi vội vàng chạy ra ngoài. Hùng Anh nhanh chóng dùng phép thuật xóa sạch các vết máu, ánh mắt nhìn Kim Tinh đầy lo ngại:

- Đến anh cũng không thể làm gì được nó sao?

- Cũng không hẳn - Chị ấy hơi nhíu mày - Vì phép thuật của Kim Tinh chưa đủ mạnh thôi...Nhưng có lẽ vẫn còn một người có thể làm được.

- Ai?

- Phùng Nhật Hy - Đôi mắt Tinh chợt trở nên sáng rực

Vừa lúc ấy, một người khác hối hả chạy vào với gương mặt trắng bệch:

- Nguy to rồi, gần chục con nhện biến hình vừa hóa thành hung tinh. Hiện chúng đang tàn sát rất nhiều anh em. Nguyên Khánh cũng bị bọn nó tấn công làm cho bị thương. Hai người mau đến đó giúp một tay đi.

- Giờ mọi người đang ở đâu? - Hùng Anh tái mặt.

- Hãy đi theo tôi - Chàng trai ra hiệu.

- Kim… - Anh ấy định quay lại giục thì thấy chị đã giương cao cung từ lúc nào - Cô…

Mũi tên lao đến, cắm phập kẻ đứng trước mặt họ vào bức tường phía sau làm hắn giãy giụa dữ dội.

- Tại sao lại giết Minh Nhật? - Hùng Anh mở to mắt đầy sửng sốt.

- Hắn không phải Minh Nhật - Kim Tinh lạnh lùng hạ cung tên xuống -…Mà chỉ là một con nhện biến hình vừa hóa thành hung tinh thôi…

Lúc nhìn lại thì thấy chàng trai khi nãy chỉ còn là xác một con nhện khô queo nằm trên tường. Cơn gió nhẹ thổi qua, cả mũi tên và con vật lập tức tan biến vào không khí.

- Anh tiêu hủy hồng tử ngay cả khi nó còn trong cơ thể bọn chúng được sao?

- Cho đỡ tốn thời gian. – Tinh bình thản đáp - Khi nào Quang Minh quay lại, bảo cậu ấy ở lại đây chờ tôi một lát.

- Anh định đi đâu?

- Đi kiểm tra xem lời con yêu này nói chính xác tới mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro