Chap 066 - 070

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 66: Người một nhà

Buổi sáng của Phong bắt đầu với cảm giác sảng khoái chưa từng có. Suốt đêm qua, hương bạc hà thơm ngát chưa lúc nào rời khỏi người nó. Vị the the mát lạnh lúc này vẫn còn nồng đậm trong miệng, nhắc nhớ cô bé về những điều đã xảy ra. Phong ngại ngùng mở mắt nhìn quanh, lòng cầu mong Tây Châu đã rời khỏi. Nhưng khốn khổ thay, gương mặt tuấn tú có xen chút mệt mỏi của anh lại là thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy.Chẳng những thế, hai tay Châu lại còn đang ôm lấy cô bé.

Gió lùa vào phòng khiến những sợi tóc bay lòa xòa trên trán anh một cách thanh thản.

Tây Châu vẫn chưa thức dậy.

Việc này đúng là rất lạ nha!

Biết nhau từ trước đến giờ, nó hình như chưa lần nào có cơ hội nhìn thấy anh ngủ. Lần cắm trại trước, Phong cũng bị đánh lừa đó thôi. Cứ tưởng là Châu đã ngủ say, ai ngờ anh ấy chỉ đang ngồi suy nghĩ. Nhờ vậy mà nó có được dịp hú tim…

Thử đưa tay qua lại trước mặt anh, Phong thấy người con trai này cũng không tỏ ra chút phản ứng. Gương mặt thanh thản đã biến anh thành đứa trẻ không hề phòng thủ và hoàn toàn vô hại.

- Hôm nay em có muốn đến trường không?

- Hả? – Nó giương mắt về phía vừa phát ra giọng nói, miệng lắp bắp – Anh, anh…anh chẳng phải đang ngủ sao?

- Em cứ ngọ nguậy như thế, anh làm sao ngủ được? – Châu mỉm cười xoay người đi, bàn tay chậm rãi luồn vào tóc – Hôm nay là ngày cuối trước khi nghỉ tết. Anh nghĩ em muốn gặp lại bạn bè.

- Nhưng từ đây về trường…xa lắm nha.

- Chuyện đó không thành vấn đề….Chỉ cần em muốn…

- Cả chị Vân và anh Vũ cũng vậy sao? – Cô bé ráng hỏi lại – Anh có thể đưa cả ba người bọn em đến trường à?

- Đương nhiên – Châu bật cười trước sự ngây thơ của nó

– Nhưng em phải đi rửa mặt và chải lại đầu tóc đi.

Ấy chết, Phong bỗng giật mình nhớ ra.

Lúc nào ngủ dậy, đầu tóc nó cũng dựng lên như bị nhiễm điện. Để anh

ấy có dịp nhìn thấy đúng là mất mặt quá đi.

- Đợi em một lát – Cô bé ba chân bốn cẳng trườn xuống đất.

Nhưng mới đi được nửa đường nó đã quay phắt lại

- Tây Châu – Hai mắt tròn xoe nhìn Châu chăm chăm– Sáng nay… anh không bị điếc?

- Chứ em muốn như thế à?

- Anh ấy nhướn mày về phía cô bé với một chút tinh quái, tâm trạng xem bộ đã khá hơn hôm qua nhiều lắm.

Phong hơi nghiêng người để quan sát Châu và phát hiện trên tai anh đang gắn thứ gì đó màu đen rất lạ. Chẳng lẽ là máy trợ thính như của con người? Anh ấy lấy nó ở đâu ra thế?

- Tối qua, Nhật Hy có đến

– Châu từ tốn bước khỏi giường, tay phải đẩy nhẹ cô bé về phía phòng tắm – Cậu ta đưa anh cái này. Kể ra cũng rất hữu dụng.

- Anh Nhật Hy đến? Sao anh không kêu em dậy? – Nó không giấu được vẻ tiếc rẻ - Em có chuyện muốn hỏi ảnh.

- Anh có gọi nhưng em cứ ngủ say như chết – Châu nháy mắt với Phong lần cuối rồi nhanh tay đóng cửa lại

Khao khát quay về trường của Phong bất ngờ xẹp xuống như quả bóng xì hơi khi nó nhớ ra người sẽ ngồi chung bàn với mình trong lớp là ai. Tên điên ấy không biết đã bình tĩnh lại hay chưa. Hắn sẽ tiếp tục làm thủ lĩnh hay bị mọi người tống cổ đến nơi khác? Nếu Tây Châu và Nguyên Khánh gặp nhau, liệu họ có đánh nhau đến một mất một còn? Chị Kim Tinh vì Châu mà chết nên Khánh nhất định sẽ hận anh ấy thấu xương.

- Cậu ta có nói gì, em cũng đừng để ý – Châu dịu dàng đặt tay lên vai nó khuyên nhủ - Anh không để tình trạng này kéo dài lâu đâu.

- Em biết rồi – Cô bé miễn cưỡng gật đầu, chuẩn bị xoay lưng bước vào lớp – Gặp anh sau nhé!

- Đợi đã

- Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay nó, môi lướt nhẹ qua trán Nam Phong – Anh sẽ đến tìm em ngay khi có thể.

Lời hứa hẹn đượm tình cảm khiến mặt nó ửng đỏ. Giữa thanh thiên bạch nhật, người con trai này sao có thể?

Phong không dám nhìn Châu mà cứ thế đi thẳng vào lớp. May là chưa bị ai phát hiện. Cứ tâm trạng lén lút này thì không được. Hoặc là nó mau chóng thích nghi, hoặc bàn bạc lại với Châu về vài nguyên tắc ứng xử nơi công cộng thôi.

Nguyên Khánh vừa thấy cô bé xuất hiện đã tự động bước ra, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Tây Châu chưa rời khỏi mà kiên trì đứng ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn mông lung vào lớp học, khéo léo che đậy đối tượng chính đang được quan sát.

Tay trái Châu khẽ xoa nhẹ cổ tay phải, để lộ một ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng. Tư thế vô cùng ung dung, tự tại. Khánh đưa mắt nhìn anh rồi bất ngờ nhận ra, con nhóc đang ngồi cạnh cũng có một sao trên cổ tay trái.

Khi đảm bảo là hắn đã nhìn thấy, Tây Châu mới thong thả đứng thẳng người, một mạch đi về phía cầu thang.

Lúc rảo bước qua hành lang, anh tình cờ trông thấy hai dáng người đang giằng co. Một trong hai bị đối phương lôi tuột vào nhà vệ sinh một cách thô bạo. Chẳng lẽ giờ phút này vẫn còn có hung tinh nào cả gan ra tay một cách trắng trợn như thế?

Rút vội hai tay ra khỏi túi, Châu nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

- Nói, mày là yêu quái phương nào – Tiếng hét lớn vang lên kèm theo âm thanh của một cú va chạm mạnh.

- Tôi không phải yêu quái – Tiếng rên rỉ nghe đầy đau đớn – Họ nói tôi là một hồng tử.

- Còn dám đặt điều à? – Giọng nói lúc đầu lại gầm lên – Không dạy cho mày một bài học thì khó lòng chừa được.

Nắm đấm lớn vừa vung lên đã bị bàn tay cứng như sắt giữ lại.

- Người này không nói dối – Châu một tay đã kéo được Vũ ra khỏi người con trai lạ mặt – Anh ta đích thị là một hồng tử.

- Anh là ai?

Vũ nhăn nhó xoa xoa cái lưng rồi giương mắt nhìn hai chàng trai đang vì mình mà bừng bừng sát khí. Bốn mắt xoáy vào nhau trong ít giây rồi đồng loạt thu hồi chiêu thức.

- Tây Châu?

- Cậu hẳn đến từ chỗ Nhật Hy – Châu vui vẻ chìa tay về phía trước – Rất vui vì đã có thiện ý giúp chúng tôi.

- Khách khí quá – Chàng trai vội vàng bắt lấy bàn tay ấy – Chuyện của anh, chúng tôi đã được nghe kể. Được làm việc cùng với Tây Châu là may mắn mà mọi người trông đợi.

- Cậu tên gì?

- Trung,… Kiên Trung.

- Lần này, các cậu đến bao nhiêu người?

- Trước mắt khoảng hai mươi người. Sau đó có thể sẽ nhiều hơn.

- Mọi người tập trung lại một chỗ hay là…?

- Tùy hứng.

– Trung khẽ nhún vai – Tôi cũng không rõ những người kia đã chọn cho mình lớp nào.

- Cũng sắp tới giờ vào lớp rồi – Châu liếc mắt nhìn đồng hồ - Cậu nên trở lại vị trí đi. Giờ ra chơi, đừng quên đến phòng trên cùng để họp.

- Vậy tôi đi trước – Chàng trai nhìn nhanh Vũ một cái – Xin lỗi vì đã mạnh tay với cậu, hồng tử “to xác”

Trừng mắt ngó anh ta, Nam Vũ chỉ biết hừ một tiếng rồi thôi. Có Tây Châu ở đây nên anh cũng không muốn đôi co với con người nóng nảy đó làm gì. Nhưng Trung rõ ràng đã dùng rất nhiều sức khi xô Vũ vào tường. Báo hại cái lưng anh giờ đau điếng, khắp người ê ẩm.

- Anh có bị thương chỗ nào không? – Tây Châu bất ngờ cất giọng lễ độ - Cậu ta mới đến nên có chút hiểu lầm.

Anh?

Vũ không biết mình có nghe lầm không?

Va vào tường một cú mà lỗ tai anh cũng có vấn đề luôn ư? Một người như Tây Châu làm sao có thể mở miệng gọi Vũ là anh được? Họ trước giờ vẫn là bạn bè của nhau mà.

Đang bần thần nghĩ ngợi thì câu nói thứ hai của Châu lại vang lên như một tiếng sấm:

- Lần sau, nếu có nhìn thấy ai lạ mặt thì anh cũng cứ giả đò như không hề hay biết. Phòng trường hợp chuyện như hôm nay lại xảy ra. Em sợ mình không thể có mặt kịp lúc để giúp anh thôi.

Trời ạ, cậu ta đúng là muốn làm Vũ đi không nổi nha. Chẳng những gọi anh là “anh” mà còn xưng “em” ngọt xớt như thế là nghĩa làm sao?????

Đông Vân đang ngồi trong lớp, nhìn thấy Nam Vũ cùng Tây Châu bước vào, vẻ mặt cứ ngây ngô như đứa trẻ thì rất ngạc nhiên. Hình như anh chàng đang gặp phải điều gì khó hiểu.

- Chuyện gì xảy ra với em vậy? - Chị chăm chú quan sát gương mặt Vũ - Lại xảy ra rắc rối gì à?

- Ừ - Anh ấy thẫn thờ đặt chiếc ba lô xuống ghế - Rất rắc rối là đằng khác.

- Chuyện gì, em nói mau đi. Chị sốt ruột lắm.

- Cái anh chàng đó - Vũ lấm lét nhìn Châu rồi che miệng thì thầm - Sau khi phá băng thoát ra, chỗ này của cậu ta - Tay xoay xoay bên đầu - Hình như bị vấn đề.

- Tây Châu có vấn đề về thần kinh à? - Vân nhịn không được phải thốt lên.

- Suỵt, chị nhỏ tiếng thôi.

Vũ hấp tấp lắc tay ra hiệu. Mấy người đó thính tai như vậy, nếu để họ nghe thấy thì có mà chết.

- Sáng này, cậu ta đột nhiên gọi em là anh, sau đó còn tự nhận mình là em. Chị thấy có đáng lo không hả?

- Sao? - Hai mắt Vân mở to khi nghe đầu đuôi câu chuyện

Rồi chị bắt đầu cười, từ khúc khích đến ngất ngây. Ngón tay không ngừng huơ qua huơ lại trước mặt Vũ.

- Đại ngốc trong thiên hạ chính là đây -

Bất ngờ trỏ thằng vào trán anh - Em rể lễ phép thế mà bị coi là thần kinh thì thật là...

- Cái gì mà em rể? - Đến lượt anh chàng dựng đứng

- Quang Minh, Quang Minh ! ! ! !

Vài cô gái bất ngờ kêu toáng lên khi ở cửa xuất hiện một chàng trai cao to, vai đeo ba lô, tay cầm chiếc áo gió màu trắng như tuyết. Nụ cười sát thủ dường như không hề bị những vết thương của ngày hôm qua làm cho suy giảm.

Đột ngột biến mất trong trận chung kết đã khiến số lượng fan hâm mộ của Minh giảm đi đáng kể. Nhưng sức hút từ vẻ ngoài tuấn tú và bản tính ga lăng, lịch thiệp thì vẫn còn nguyên vẹn.

Cái nháy mắt và nụ cười mà Minh dành cho mấy cô gái đang tíu ta tíu tít vẫy gọi thật khiến Vân không còn nhếch miệng cười nổi. Tại sao chị lại quên bén đi phẩm chất đào hoa của chàng trai này. Muốn anh ta thay đổi, chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều.

Nhật Hy hôm nay không đến lớp nên vị trí bên cạnh Minh đương nhiên bỏ trống.

Anh chàng còn đang đủng đỉnh bước về chỗ của mình thì bất thình lình nhận ra cô bạn tên Khánh đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế của Hy từ lúc nào.

Minh trước giờ hay hẹn hò nhưng trong lớp thì tuyệt đối chưa từng ngồi cạnh con gái nha. Nếu có ngồi thì cũng phải là ...

Ánh mắt bất chợt phóng về phía Đông Vân. Cái nhìn sắc lẻm của chị thật làm Minh sởn tóc gáy. Vân rõ ràng đang phóng tối hậu thư cho anh mà. Nhưng chỗ ấy vốn là vị trí của Minh, nếu anh không ngồi ở đó thì biết đi đâu?

Bước chân Mình bắt đầu chậm dần rồi đột ngột đánh vòng, xoay lưng về phía khác.

Anh thong thả đưa tay vào túi, búng mấy cái đã rút ngay ra một cặp kính cận mới toanh..

- Nam Vũ - Minh mỉm cười đặt tay lên vai cậu bạn - Tụi mình đổi chỗ đi.

- Cái gì???

- Hai chị em Vân cùng thốt lên, mắt thao láo nhìn chàng trai đang đứng trước mặt.

- Mình bị cận - Anh vui vẻ đeo cặp kính vào mắt, tay hất tóc ra sau một cách đầy điệu nghệ - Ngồi dưới không thấy đường.

- Mới hôm qua tới nay mà cận nhanh vậy sao?

- Ừ - Tay xách Vũ đứng dậy - Trong lớp, cậu tốt với mình nhất - Kéo anh rời khỏi ghế - Cậu không giúp mình thì còn ai?

- Quang Minh !

Đến nước này thì cả cái ghế và cái hộc bàn đều đã bị Minh trưng dụng.

Đông Vân ngồi chung bàn cũng chỉ biết giương mắt nhìn chứ không nói được câu nào.

Vũ tức tối đưa mắt nhìn quanh để tìm sự ủng hộ thì nhận ra ngoài mấy cô gái vẫn đeo đuổi Quang Minh thì chẳng ai thèm đoái hoài hay bận tâm gì đến việc vừa xảy ra. Tây Châu đang ngồi ở góc cũng khoanh tay,

hất đầu về phía vị trí bị Minh bỏ lại rồi mỉm cười. Hình như không hề có ý sẽ can thiệp.

Hay lắm! Giờ thì anh hay em rể gì Vũ cũng không nhìn mặt nữa.

- Cậu là tên trọng sắc khinh bạn ! - Liếc nhìn Minh một cái thật đau rồi vác ba lô đi về phía chiếc ghế còn lại - Cứ chờ đó mà xem!

Việc có Quang Minh ngồi kế bên đối với Đông Vân chẳng khác gì mang lò than bỏ trên người giữa ngày hè nóng nực. Cái tướng ngồi vắt chân, lưng tựa ghế như ông hoàng của anh thật không chịu được. Cô giáo giảng bài mà tay Minh cứ xoay bút liên tục. Cặp kính trí thức chỉ khiến mặt anh thêm ...gian chứ chẳng được tích sự gì. Nhưng cái gian này hình như cũng rất lôi cuốn. Nó khiến Vân dù rất ghét nhưng thỉnh thoảng vẫn phải quay qua nhìn. Và mỗi lần như thế, chị lại phát hiện ra anh ấy cũng đang nhìn về phía mình.

Gương mặt trắng liên tục vì Minh mà ửng đỏ.

Cây viết bi vô tội cũng vì anh mà liên tiếp rơi xuống đất.

- Em làm rớt này - Anh ấy vui vẻ giúp chị nhặt nó lên, ánh mắt tràn ngập những tia nhìn láu lỉnh.

- Cảm ơn. – Vân lí rí trả lời.

Lớp phó học tập như chị trước giờ luôn “cao cao tại thượng”. Mỗi ngày chỉ biết đến lớp ngồi nghe giảng hoặc tham gia vào công tác đoàn đội. Hình tượng mẫu mực này thật khiến nhiều chàng trai dù có thích cũng không dám đến gần, đặc biệt là Quang Minh.

Thoạt đầu, anh tưởng chị kiêu, không muốn nói chuyện với những người “học không giỏi mà chỉ tốt cái bông đùa” như mình. Nhưng từ khi chơi với Nam Vũ, Minh mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc và gần gũi với Vân. Hóa ra chị không kiêu mà còn rất nhút nhát. Vì nhút nhát và sợ người ta bảo mình nhiều chuyện nên Vân chẳng bao giờ bắt chuyện với ai.

Hôm nay ngồi cạnh Vân, thấy chị dễ dàng bị mình làm cho lúng túng, Minh lại càng thích. Anh yêu nhất chính là vẻ rụt rè, e thẹn này. Thời buổi thị trường, muốn tìm ra một người như Vân quả thật rất khó. Minh ngán tận cổ những cô nàng cứ tự lăng xả vào anh rồi. Con trai, dù nói thế nào, vẫn thích đi chinh phục người khác hơn là bị người ta chinh phục.

Hai người càng khác biệt thì sức hút càng lớn. Vân thấy tò mò về cuộc sống năng động và thoải mái của Minh bao nhiêu thì anh cũng hứng thú với cái khuôn mẫu mà chị vẫn ngày ngày khép mình vào đó bấy nhiêu. Nếu những nét đáng yêu này của Vân được thể hiện sớm hơn thì có lẽ Minh đã lập kế hoạch tiếp cận chị ấy ngay ngày đầu gặp gỡ chứ chẳng đợi tới tận bây giờ.

Nhưng cũng may, vì Vân giấu kĩ quá nên chưa thằng con trai nào phát hiện ra những ưu điểm hiếm có ấy. Chứ không thì…

Cô gái này chính là người mà trước giờ anh vẫn chạy quanh tìm kiếm. Chạy từ đằng Đông sang đằng Tây. Chạy hết mấy chục năm trời. Cuối cùng cũng tìm được. Minh nhất định sẽ giữ chặt lấy, không để chị có dịp mọc cánh bay xa.

- Quang Minh, đừng nhìn Đông Vân nữa - Cô giáo bất ngờ gõ thước vào bảng làm anh chàng giật bắn.

Thì ra nãy giờ, Minh mãi lo nghĩ ngợi. Cô kêu mấy lần mà chẳng hề nghe thấy.

Những người bạn trước giờ vẫn chơi chung đội bóng rổ với anh đều đập bàn cười phá lên khiến Vân ngượng đỏ cả mặt.

- Thưa cô, em xin lỗi - Minh gãi đầu đứng dậy, miệng không quên nở nụ cười thật tươi với cô giáo

- Tập trung vào - Cô Liên tằng hắng giọng - Hôm nay là buổi cuối nhưng cũng không được lơ đãng. Ngồi xuống đi.

Anh lật đật làm theo và đưa mắt nhìn Vân. Nữ hoàng băng giá hôm nay hình như đang bị đốt cháy.

- Anh mà còn nhìn nữa…Em sẽ… -

Chị ấp úng - sẽ…

- Sẽ thích anh chứ gì? – Minh ngẩng đầu nhìn lên bảng, môi khẽ nở nụ cười – Anh biết mà.

- Không, em sẽ… ghi tên anh vào sổ kỷ luật.

- Sao? – Minh trừng mắt nhìn chị.

- Anh đừng quên, em vẫn là lớp phó.

- Nhưng em sẽ ghi vào đó tội gì? Tội nhìn em hả?

- Cô giảng bài mà nhìn chỗ khác.. – Vân ngắt ngứ - …Là tội thiếu tập trung.

- Hứ, anh chẳng sợ lưu bang. Dù sao cũng học đi học lại mấy thứ này vài chục năm rồi.

- Quang Minh, Đông Vân, hai em làm gì mà nói chuyện mãi thế? – Cô giáo lại gắt lên – Đừng tưởng tui không biết là hai anh chị tự ý đổi chỗ trong lớp.

- Ý đồ, ý đồ!!!! – Cả lớp nghe xong lập tức cùng rống lên.

- Lớp phó học tập mà như thế đó hả - Cô Liên đầy vẻ phiền lòng – Em làm tôi thất vọng.

Đông Vân chẳng nói gì mà chỉ cúi mặt ngồi yên. Hai mắt long lanh dường như sắp khóc.

Phen này Minh thật sự đã chọc giận người đẹp rồi.

Ý định trở thành anh rể Nam Vũ xem chừng khó khăn đây.

Chap 67: Thầy hiệu trưởng

Tây Châu vừa rời khỏi thì Nguyên Khánh đã rục rịt muốn bắt chuyện với Phong.Vừa rồi, Châu rõ ràng muốn gửi đến hắn lời cảnh cáo. Con nhóc này giờ đã là người của cậu ta nên không thể tùy tiện giở trò được.

 Tuy nhiên, Khánh vẫn muốn moi ra từ miệng nó một ít thông tin về thương thế của Châu. Phá vỡ tảng băng ấy, cậu ta còn sống đã là điều rất may mắn. Chịu thương tổn là điều gần như không thể tránh khỏi. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, cô bé vẫn kiên quyết không nhìn hắn, dù chỉ một cái. Con người này quá tinh ranh, nó sợ mình sẽ bị Khánh đưa vào tròng lúc nào không biết.

 Việc phớt lờ Nguyên Khánh sẽ không phải là điều gì khó khăn nếu hắn ta không bất ngờ đề cập đến một chủ đề mà Phong cũng rất quan tâm:

- Thùy Mai nếu biết được chuyện này thì cô ta có mà chết thêm lần nữa nhỉ?

Im lặng.

- Tên Tây Châu đó kể ra không phải là kẻ chung tình như tôi nghĩ. Tại sao ngày trước, hắn quen Thùy Mai lâu như vậy mà chưa từng có ý định đính ước cùng cô ta?

Im lặng

 Đã không moi được thông tin thì ít nhất cũng phải tạo ra khoảng cách giữa hai người này.Nam Phong trẻ người non dạ, sẽ nhanh chóng cắn câu thôi. Nghĩ vậy nên hắn lại hít một hơi thật dài rồi tiếp tục nói với vẻ như chẳng có gì.

- Chuyện mới đó mà hắn quên nhanh vậy hả ta? Cô ấy chết thảm như thế mà.

- Lúc đó anh cũng có mặt? – Phong thật sự đã dính bẫy.

- Đương nhiên. – Khánh ra vẻ đắc thắng - Thùy Mai chết là do lỗi của hắn… Bởi vậy Tây Châu mới ray rứt mãi không thôi. Nhưng hình như… - Ánh mắt sắc lẻm của hắn phóng về phía Phong - …sau khi gặp cô, hắn lại có cảm giác mình đang được chuộc lỗi với cô ấy.

 Cho đến giờ phút này, vẫn chưa có ai nói cho nó biết Thùy Mai đã chết như thế nào. Tại sao sự ra đi ấy không chỉ để lại đau thương mà còn ám ảnh Tây Châu bởi cảm giác tội lỗi? Phong không muốn hỏi trực tiếp anh vì nó sợ sẽ chạm vào vết thương cũ. Nhưng muốn lấy được thông tin chính xác từ miệng Nguyên Khánh lại là điều gần như hoan tưởng.

“Mình không được để những lời của tên này làm nhiễu loạn suy nghĩ” Phong lại phải tự căn dặn bản thân. Anh Tây Châu đã nói dù hắn có hỏi gì cũng đừng quan tâm. Nó tin anh và sẽ không làm bất cứ điều gì trái lại lời khuyên này. Nếu đến việc đơn giản là tin tưởng Châu mà Phong cũng không làm được thì thật không xứng đáng với tình yêu mà anh dành cho nó chút nào.

Ném cho Khánh một cái nhìn khinh miệt, cô bé hít sâu rồi lẳng lẳng nhìn đi chỗ khác.

 Vừa phấn khởi vì đã dụ được nó nói ra mấy câu, Khánh lại như kẻ vừa bị dội một gáo nước lạnh. Con nhỏ lại tiếp tục giữ im lặng và đối mặt với hắn bằng vẻ lạnh lùng y hệt tên người yêu đáng chết của nó. 

 Giờ ra chơi hôm đó, Phong lại nhìn thấy tín hiệu quen thuộc trên bầu trời. Nó đoán là một cuộc họp sẽ diễn ra trên căn phòng cao nhất của dãy nhà đối diện. Chuông báo hiệu vừa vang lên là Khánh đã đi ngay. Trên mặt hình như có chút nôn nóng.

 Phong không dám mò lên đó vì sợ bản thân lại gây thêm điều gì phiền phức. Nhưng ngồi ở lớp chờ đợi, nó thật sự rất sốt ruột. Cô bé lo Nguyên Khánh lại nghĩ ra cách gì đó làm khó dễ Tây Châu, lo họ lôi chuyện anh ấy tự ý thoát khỏi băng phong khi chưa hết thời hạn để làm cái cớ.

Hung và cát tinh lẽ nào vừa sinh ra đã định sẵn phải đối đầu và tiêu diệt nhau đến chết? Anh Quang Minh từng nói “chính và tà không thể chung đường, chúng phải luôn đấu tranh để trở thành duy nhất”. Nhưng thật sự không thể tìm ra biện pháp nào để dung hòa lợi ích cả hai bên hay sao? Nếu mọi sinh vật trừ con người khi có được hồng tử đều trở thành hung tinh thì không phải chỉ mình cát tinh bị đe dọa mà chính bản thân những kẻ là hung tinh cũng đang gặp nguy hiểm.

Cứ thế, nó cứ vừa nghĩ ngợi vừa lo lắng cho Châu. Ba mươi phút đầy bồn chồn loáng một cái đã trôi đi mất. Tiết học mới bắt đầu được hơn mười lăm phút mà vẫn chưa thấy Khánh đâu khiến lòng cô bé càng như lửa đốt. Chắc không phải lại đánh nhau một trận sống mái trên đó chứ?

 Vì đã là ngày cuối cùng trước khi nghỉ tết nên các thầy cô cho phép lũ học trò được ngồi tán dóc trong…kỷ luật. Tâm trạng lo lắng khiến cô bé thật sự không muốn nói chuyện với ai. Đây có vẻ như là bài kiểm tra đầu tiên cho tính chịu đựng của nó.

 Giữa lúc thầy giáo dạy Toán của Phong đang cặm cụi ghi điểm vào học bạ thì một giọng nói lễ phép chợt vang lên ngoài cửa.

- Thưa thầy.

- À – Người thầy lớn tuổi mỉm cười đầy tình cảm – Em đến có chuyện gì thế?

 Cả lớp đang rì rầm nói chuyện đều im lặng để dõi mắt nhìn về phía cửa. Thầy Hùng cũng dạy Toán nên dương nhiên không thể thoát khỏi cái quy luật yêu quý cậu học sinh ưu tú này. Nữ sinh trong trường cũng ít ai có thể kháng cự lại sức hút từ vẻ ngoài điển trai có xen nét lạnh lùng của anh. Có lẽ do lâu rồi không đi học nên Phong đã quên mất Tây Châu trong mắt bạn bè nó là người đặc biệt thế nào.

- Thưa thầy, thầy hiệu trưởng nhờ em gọi Nam Phong xuống văn phòng có việc.

Tiếng xì xầm lập tức râm ran khắp trong lớp học.

Gõ mạnh cây thước gỗ xuống bàn mấy cái liên tiếp, thầy Hùng liền ngoắc tay gọi cô bé

- Em xuống xem thầy gọi có việc gì.

- Dạ - Phong vội vàng đứng dậy.

Có chuyện xảy ra với bác Ba của nó rồi sao? Khi không sao lại gọi Phong xuống giữa giờ học như thế này? Nó bước nhanh ra khỏi cửa và đi theo Tây Châu, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

- Chuyện gì xảy ra vậy anh? – Phong đợi đến chỗ không có người mới dám mở miệng hỏi.

 Châu không trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn nó trong vài giây rồi lại tiếp tục sải bước. Anh ấy rẽ lên cầu thang tầng trên khiến cô bé rất ngạc nhiên. Nó thừa biết văn phòng nằm ở tầng trệt kia. Càng leo lên cao càng không có lớp học nào. Chỉ toàn những phòng chứa đựng thiết bị giảng dạy thôi.

- Anh nói em biết chuyện gì đi. Chứ cứ im lặng mà đi thế này em thấy lo quá. – Phong níu vội lấy tay áo Châu mà nài nỉ

- Thì có chuyện quan trọng nên anh mới phải dẫn em lên đây.

- Chuyện gì mà gấp đến nỗi phải đi vào giữa giờ học hả anh? – Nó vẫn không hiểu.

- Em bắt đầu hỏi nhiều như thế từ lúc nào? – Anh ấy nhướn mày và bất ngờ xăm xăm tiến lại gần cô bé hơn.

- Em…

 Cơn sóng tình cảm đang dâng lên từ đáy mắt anh khiến tim nó đập mỗi lúc một dữ dội. Châu bất ngờ đặt tay lên vai Phong rồi nhẹ nhàng đẩy nó vào bức tường phía sau. Cô bé bối rối tìm cách né tránh ánh nhìn của anh vì nó đã lờ mờ đoán ra lí do mình bị “thầy hiệu trưởng” gọi lên lầu. Nhưng bàn tay Châu đã tìm đến gương mặt Phong khi anh ấy cố nhìn vào mắt nó. Và cô bé biết, nó đã không thể trốn chạy khỏi anh được nữa.

- Anh nhớ em – Châu âu yếm dùng tay đỡ lấy gương mặt Phong – Và hình như còn bị nghiện.

Vừa dứt lời đã cúi đầu hôn lên môi cô bé thật thắm thiết

Những lời anh nói thật sự không hề có chút giả dối. Hơn trăm năm sống trên đời, Châu chưa từng hôn bất cứ cô gái nào, kể cả người đã ám ảnh anh bao nhiêu thập kỷ. Sự dịu dàng và cảm giác ngọt ngào từ Nam Phong thật sự khiến Châu như bị hút vào vòng xoáy vô hình của tình ái. Chỉ cần một phút phân tâm thì giọng nói nhỏ nhẹ của cô bé và cảm giác mới mẻ này lại hiện lên

 Nhưng biểu hiện tình cảm ấy lại làm Phong cảm thấy choáng váng. Thì ra bấy lâu nó đã bị vẻ ngoài đứng đắn của Châu đánh lừa một cách thảm hại. Nhưng tại sao cảm giác được anh siết chặt trong tay lại ấm áp như vậy. Tại sao nó không khó chịu mà chỉ thấy anh ấy thật dịu dàng.

 Một cảm giác rạo rực bỗng trổi dậy khắp người Phong khiến cô bé thở như người hết hơi.

Chuyện gì đang xảy ra với nó thế này?

Chap 68: Phản ứng lạ của cơ thể

- Em có sao không? – Trong giọng Châu có chút lo lắng.

- Em... – Nó cố nói thật chậm -…Em nghĩ…cơ thể em thấy vui… khi gặp anh…

- Nghĩa là sao? Anh không hiểu?

- Em cũng không hiểu – Lúc này hệ thống hô hấp của nó mới chịu hoạt động bình thường trở lại– Nhưng dường như từng chỗ trên người em đều rất vui khi gặp anh…

Tây Châu bật cười rồi hôn nhẹ lên trán Phong.

- Em thật dễ thương.

- Em nói thật mà – Nó liền thanh minh – Có cái gì đó lạ lắm.

- Ừ. Vậy cơ thể vui còn chủ nhân của nó thì thế nào? Em có thấy vui khi gặp anh không?

Câu hỏi của Châu làm cô bé lúng túng. Rõ ràng là đang nói về chuyện kì lạ lúc nãy mà sao anh ấy lại bắt qua vấn đề này? Nhưng nó còn chưa kịp trả lời thì Châu đã nói tiếp:

- Giờ ra chơi anh bận họp nên không xuống thăm em được. Đợi đến cuối ngày thì lâu quá.

- Cũng may là anh đến tìm em vì việc “công” – Phong cười tủm tỉm -

Nếu không em sợ mình khó mà sống yên ổn đến cuối năm.

- Công tư gì ở đây? Em đang nói chuyện gì thế?

- Em đang nói mấy cái vệ tinh bay quanh anh.

- À – Bàn tay Châu bất ngờ xoa nhẹ dưới cằm nó – Đừng lo lắng. Anh sẽ bảo vệ em.

Rồi đôi môi anh lại tìm đến gương mặt cô bé một lần nữa.

Phút ngại ngùng thoáng trôi qua. Cuối cùng Nam Phong cũng có đủ can đảm để vòng tay ôm lấy thắt lưng của Tây Châu.

Nhưng cảm giác rạo rực và phấn chấn lạ thường khi nãy lại tìm đến. Máu trong người nó chảy cuồn cuộn, tạo nên một áp lực lớn lên thành mạch. Phổi cô bé như bị rút hết không khí khiến nó không thở được.

- Đừng căng thẳng như thế - Anh ấy dịu dàng thì thầm trên bờ môi cô bé.

- Em đâu có căng thẳng – Phong cãi lại.

- Thế sao em lại thở gấp?

- Em không biết... Mà…- Ánh mắt nó bắt đầu chú mục vào vết bầm nhỏ nơi khóe miệng của Châu -…ai đánh anh vậy?

- Là Tiến Cường.

- Anh ấy hết hết hạn băng phong rồi sao?

- Không, là anh giúp cậu ta - Châu cười trừ - Chỉ thủ lĩnh mới có quyền áp đặt hoặc gỡ bỏ hình phạt này.

- Thủ lĩnh? – Đến lượt Phong há hốc – Anh tống cổ được tên Nguyên Khánh ấy rồi sao? Nhưng anh Cường vì cớ gì lại đánh anh?

- Cậu ta nói đó là vì Kim Tinh…

Châu chợt hạ giọng xuống thật thấp, vẻ mặt trong tích tắc đã trở nên tập trung cao độ

- Có người đến! – Anh bất ngờ đẩy nó ra phía sau

Một chàng trai lập tức xuất hiện và bước nhanh xuống cầu thang, dáng vẻ rất vội vã. Hình như anh ta đang cố tránh nhìn vào mắt họ. Nhưng Tây Châu đã nhận ra người đó là ai nên cất tiếng gọi:

- Thế Toàn, cậu đi đâu vậy?

Lúc bấy giờ, Toàn mới miễn cưỡng đứng lại, ngẩng đầu nhìn anh và nở một nụ cười hết sức gượng gạo:

- Mình ngủ quên nên không biết đã đến giờ vào lớp.

Nói đoạn thì lại bỏ đi thật nhanh như thể không muốn bị ai nhìn thấy. Châu chỉ nhìn theo bằng vẻ mặt đầy hoài nghi mà không hỏi thêm một lời nào khác.

- Anh ta là ai vậy?

- Một thành viên trong nhóm bọn anh. Giờ này mà cậu ta còn làm gì trên này nhỉ? – Anh ấy nhíu mày nghĩ ngợi – Có điều gì đó thật mờ ám… Nam Phong, em về lớp đi…Anh sẽ đi kiểm tra một vòng xem sao.

- Nhớ cẩn thận – Nó nhìn Châu bằng ánh mắt đầy yêu thương.

Anh gật đầu rồi biến mất ở hành lang.

Một cát tinh cũng có lúc ngủ quên ư? Mà tại sao lại leo tới tận trên này để ngủ? Lời giải thích nghe có vẻ không được hợp lý. Tây Châu mới khỏe lại đã dùng sức để cứu các thành viên bị băng phong, như vậy vết thương của anh đến bao giờ mới có thể bình phục?

Việc nhận một cú đấm của Tiến Cường hình như đã giảm bớt một phần cảm giác tội lỗi trong Châu. Người con trai đó kể cũng là kẻ hiểu đạo lý. Một cú đấm tuy không là gì so với mạng của chị Kim Tinh nhưng lại rất có ý nghĩa với một người như Tây Châu. Việc anh Cường chỉ dừng lại ở một cú đấm cũng đồng nghĩa với sự cảm thông và tha thứ.

Phong còn đang đăm chiêu thì một người nữa bương phải nó từ phía sau khiến cả hai suýt cùng nhau nhũi đầu xuống cầu thang. Sau khi lấy lại thăng bằng,

cô bé lập tức nhận ra đó chính là cô gái mình đã gặp ở chỗ Tây Châu lần trước:

- Ủa, là bạn sao? – Lưu Thủy mở to mắt đầy ngạc nhiên

- Bạn đi đâu mà vội vã thế?

- Mình…mình làm vài chuyện không tiện để người khác biết được…

Nam Phong ngắm nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. Thủy làm gì mà trông vẻ mặt lại lấm lét thế kia. Nó còn nhận ra bạn ấy đã cài lộn cái nút áo ở dưới vào lỗ bên trên nữa.

Hai bên còn chưa kịp nói gì thì đã nghe có tiếng người đang trò chuyện.

- Thật không hiểu anh ấy nghĩ gì lại bảo mình làm như vậy.

- Tây Châu hẳn là có cái lý riêng của ảnh – Giọng Tâm Giang vang lên rõ mồn một.

- Cát tinh? – Lưu Thủy lập tức trở nên hốt hoảng.

Thủy hấp tấp nắm lấy tay Phong và kéo nó chạy đi tìm một chỗ nấp. Cô ta sợ cát tinh tức là Thủy không phải cát tinh cũng không phải con người. Vậy thật ra cô ấy là loại sinh vật gì? Tại sao lại vào được chỗ của Tây Châu?…

Nội dung cuộc trò chuyện của hai cô gái đang tiến lại gần một lần nữa lại khiến Phong bị phân tâm:

- Cô đừng vì tình cảm riêng tư mà nói hộ cho anh ấy.

- Tôi thì có gì đâu mà gọi là riêng tư?

- Đừng có chối. Ai lại chẳng biết là bấy lâu cô vẫn thầm thương trộm nhớ Tây Châu.

- Này, cô có vạch trần tôi cũng đừng nói lớn tiếng như vậy được không. Lỡ có ai nghe thấy thì sao?

- Đã bảo là ai cũng biết rồi mà. Với lại giờ này mọi người đều ở trong lớp. Rảnh đâu mà ở đây rình mò chúng ta chứ.

Lưu Thủy bỗng đưa mắt nhìn Phong như thể đang chờ xem phản ứng của nó. Nhưng Nam Phong lại cứ bình thản như không. Cô ấy không biết nó giỏi nhất là việc che giấu suy nghĩ của mình. Hơn nữa, việc Tây Châu được nhiều cô gái để ý đâu phải là chuyện đến bây giờ mới biết.

- Anh ấy rất chung thủy. Cô nghĩ mình sẽ đánh bại được Thùy Mai?

- Chị ấy mất cách đây cũng mấy chục năm rồi. Lẽ nào tôi lại tự rút lui trước một người đã chết? Khi nào Tây Châu chưa có người yêu mới thì ngày ấy tôi vẫn còn hy vọng.

- Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn – Lưu Thủy ngồi bên cạnh bỗng mỉm cười khoái chí.

- Ai đó? – Tâm Giang lập tức nhận ra nơi phát ra tiếng động.

Cô ấy xăm xăm tiếng lại khiến Thủy hoảng loạn tìm đường thoát thân. Thế nhưng, Nam Phong đã đưa tay ấn cô ấy ngồi xuống để một mình bước ra ánh sáng.

- Cô làm gì ở đây? – Giọng Tâm Giang không giấu nỗi ngạc nhiên.

- Tôi có chuyện muốn tìm anh Tây Châu. – Nó cố nghĩ cho ra một lí do.

- Tìm Tây Châu tại sao lại trốn trong đó?

- Vừa nãy nghe tiếng hai người, tôi sợ quá không biết là bạn hay thù nên đành phải chọn cách lẩn trốn.

- Cô tìm Tây Châu có chuyện gì? – Giang tỏ ra vẫn tỏ ra ngờ vực.

- Tôi có bắt buột phải nói với cô không?

- Nếu cô không chịu nói thì tôi thật khó mà tin lời cô được.

- Tâm Giang – Người đi cùng cô ấy thì thầm – Đừng làm khó nữa. Để nó đi đi.

- Không được, nãy giờ cô ta ở đây nghe hết chuyện của chúng ta. Lỡ như, lỡ như…

Câu nói này không cần nghe hết cũng có thể hiểu được nội dung. Giang đang sợ Phong đã nghe hết tội trạng “yêu người đã có vợ” của cô ta nên mới cố tình làm khó. Cùng lắm thì cứ gọi Tây Châu đến đây, để cô bé nói với anh ấy vài câu là xong ngay ấy mà.

- Chuyện gì mà tụ tập ở đây đông đúc vậy?– Người cần tới cuối cùng cũng xuất hiện.

- Nam Phong nói là có chuyện muốn tìm anh – Tâm Giang giải thích – Nhưng tụi em lại phát hiện ra cổ trốn trong đống lộn xộn đằng kia.

Cố gắng che giấu nỗi vui mừng đang trỗi lên trong từng tế bào của cơ thể, Phong rụt rè đưa mắt nhìn Châu. Lòng tha thiết hy vọng anh sẽ ra tay cứu nó khỏi rắc rối này. Suy cho cùng, mọi tội lỗi cũng đều tại anh ấy mà ra. Nếu không phải Châu bất ngờ lôi Phong lên đây…Nếu không phải nó tình cờ nghe được cái tâm sự của cô gái tên Tâm Giang này dành cho anh…

Khẽ gật đầu với Giang, Tây Châu chậm rãi đi đến trước mặt cô bé. Tấm lưng rộng chắn hết tầm nhìn của hai cô gái phía sau.

Anh nhướn mày nhìn Phong rồi nói qua kẽ răng:

- Lại gây ra rắc rối gì nữa thế?

Nhìn ánh mắt ngây thơ vô số tội của nó, Châu hiểu ngay là cô bé đang có chuyện khó nói.

- Em về lớp đi – Anh đưa tay đẩy nhẹ Phong về phía cầu thang, miệng lầm bầm như thể hai người vừa trao đổi xong điều gì đó.

Nam Phong chỉ kịp nhìn Châu bằng ánh mắt biết ơn rồi nhanh chân chạy mất hút. Nó biết một khi anh ấy đã xuất hiện thì sẽ không còn ai muốn làm khó dễ mình. Có lẽ từ nay Phong cũng nên tránh xa cô gái tên Tâm Giang đó ra. Người đâu trông cũng xinh mà sao khó tính quá.

Chap 69: Trở thành người nổi tiếng

Chuông vừa reng đã nghe những tiếng gào hét.

Nghỉ tết cuối cùng cũng nằm trong tầm tay.

Lũ học trò phấn khởi kéo nhau ra khỏi lớp, trên mặt không đọng chút mệt mỏi của mọi hôm.

Nhưng tại bàn nhất, có một người muốn về cũng không về được. Kẻ ngồi cùng bàn với chị cứ lì ra như một tảng đá khiến Vân bị mắc kẹt giữa bức tường và… “hắn”

- Quang Minh, cậu tính bày trò gì với chị mình thế? – Vũ chống tay nhìn anh – Ba chỉ mà giận là đuổi học cậu như chơi đó nha.

- Cậu cho mình nói chuyện riêng với cô ấy một lát được không?

- Không được – Vân tức tối kêu lên – Ba em đang đậu xe ngoài cổng. Nếu không thấy em ra…

- Vậy nói với thầy là mình sẽ đưa cô ấy về - Ánh mắt vẫn kiên quyết không nhìn Vân – Xin cậu đấy, Nam Vũ.

Hôm nay là ngày gì mà sao người nào cũng hành xử một cách kỳ lạ vậy ta? Hết Tây Châu, bây giờ lại đến Quang Minh. Ít khi nào Vũ thấy cậu ta nói chuyện nghiêm túc thế này lắm.

Liếc nhìn ánh mắt đầy phản đối của Vân, anh chỉ còn biết lắc đầu:

- Được rồi. Nhớ chạy xe cẩn thận.

- Nam Vũ!

Lớp học trong chớp mắt đã không còn bóng người.

Minh có mười lăm phút để trò chuyện với Vân trước khi cô lao công lên khóa cửa.

Nhìn dáng bộ nóng nảy và hờn dỗi của chị, anh thật sự thích không chịu được. Trước giờ, ai có làm gì mặt Vân cũng như tảng đá. Nếu phản ứng thì cũng là những cảm xúc rất mờ nhạt.

- Chuyện lúc nãy…Anh xin lỗi – Dịu dàng nắm lấy tay chị - Anh biết em không quen bị người khác nặng lời…

Vân im lặng nhìn Minh, hàng lông mày đang nhíu lại bất ngờ dãn nở.

- Nhưng muốn không nhìn em, không nói chuyện với em…Đối anh thật sự là một việc rất khó…

Đây là những lời anh chàng vẫn dùng để đánh gục các cô gái sao? Chị dù lung lay vẫn quyết giữ nguyên vẻ mặt hờn dỗi.

- Cùng lắm…sau này anh không thế nữa – Minh chậm rãi bước về phía Vân - …Vào lớp anh không nhìn em, không nói chuyện với em trong giờ học…

Như thế sao được? Không nhìn Vân, chẳng lẽ anh nhìn những đứa con gái khác? Chuyện này chị hoàn toàn phản đối nha.

- Gặp em, anh sẽ xem như không biết. Lúc đó, mọi người cũng chẳng còn lý do gì để chọc ghẹo nữa. Chuyện hôm nay cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Những lời nói như trận cuồng phong, khiến cây giận hờn trong lòng Vân suýt chút bật gốc. Tây Châu cao ngạo và lạnh lùng là thế, vậy mà khi yêu cũng không ngần ngại gọi Nam Vũ là anh. Còn Vân, lẽ nào lại vì chuyện nhỏ này mà chùn bước.

- Nếu không đồng ý, có phải anh sẽ không cho em về?

- Anh làm sao dám? - Minh từ tốn đặt tay Vân lên chỗ trái tim mình - Chỉ là trái tim có vài điều muốn nói với em.

- Chẳng nghe thấy gì cả - Chị giả đò ngó lơ.

- Vậy thì dùng tai của em mà nghe.

Vừa dứt lời đã vòng tay ôm lấy chị.

- Quang Minh.

- Gọi một chữ thôi - Anh dúi đầu Vân sát vào ngực mình - Em thật sự rất bướng bỉnh, có biết không?

- Biết - Chị vừa giận lại vừa thẹn.

Đến ba Vân cũng ít khi ôm chị thân thiết thế này. Ba mua cho Vân bất cứ thứ gì chị thích nhưng lại không thể cho Vân sự ôm ấp đầy yêu thương như điều Quang Minh đang làm. Trái tim chị đang vì anh mà cất lên những lời lẽ nồng nàn, xao xuyến. Tâm hồn Vân đang vì Minh mà trở nên ấm áp vô biên...

Giờ học kết thúc, Phong đang sửa soạn lại cặp vở thì phát hiện Lưu Thủy đã đứng đợi trước cửa lớp từ lúc nào:

- Cảm ơn bạn khi nãy đã giúp mình – Thủy mỉm cười rất tươi với nó.

- Không có gì – Cô bé lắc đầu, tay đeo chiếc cặp lên vai – Sao bạn sợ họ thế?

- Vì mình là một hung tinh – Người bạn xinh đẹp thì thầm vào tai nó.

- Hả? – Nam Phong mở to mắt hỏi lại.

Nó không ngờ một con hung tinh lại có thể xinh đẹp và nói năng nhỏ nhẹ như thế. Khác hẳn với vẻ ngoài đen đúa xấu xí cùng giọng nói the thé man rợ. Tại sao anh Tây Châu lại chứa chấp hung tinh tại chính nơi ở của mình? Nếu biết nó đã nói dối để bảo vệ một con hung tinh thì mọi người sẽ phản ứng thế nào? Đó có phải là một tội rất nghiêm trọng hay không?

- Làm gì mà bạn bần thần vậy? Lẽ nào khi cứu mình bạn không nghĩ đến khả năng này hay sao?

- Không. Mình…

- Thôi mình về đây – Thủy bỏ đi thật nhanh khi nhìn thấy anh Vũ đang tiến lại – Hẹn gặp bạn lần sau nhé.

Vũ mỉm cười với Phong và đưa tay vẫy nó. Cô bé vội chạy đến và theo anh đi ra cổng, nơi có chiếc xe hơi của bác Ba đang đợi sẵn. Phong đã cười nắc nẻ khi nghe anh Vũ kể chuyện ảnh bị một cát tinh theo vào tận “world cup” chỉ vì lỡ miệng hỏi một chàng trai chuyển về trường từ lúc nào trong khi tất cả mọi người đều nói anh ta đã học ở đây từ ba năm trước.

- Cậu ta là thành viên trong nhóm Nhật Hy, mới đến trường mình chưa lâu – Vũ gãi đầu - Không phải ai cũng biết việc anh và chị Đông Vân là hồng tử. May mà có Tây Châu nói vài lời mới xong chuyện. Nhật Hy còn vì chuyện này mà cứ xin lỗi anh miết.

- Anh gặp anh Nhật Hy? – Phong hỏi lại.

- Ừ, cậu ta không đi học, hình như đến tìm Tây Châu nói chuyện gì đó thôi…

Nó gật gù, trong lòng thấy hơi tiếc. Cô bé muốn cảm ơn anh Nhật Hy về những gì mà anh ấy đã làm cho nó. Lần trước gặp nhau, Phong thấy vẻ mặt anh xanh xao lắm. Chẳng rõ bây giờ đã khá hơn tí nào chưa. Phong còn muốn hỏi Nhật Hy một chuyện nó vốn nghi ngờ nhưng chưa tìm ra bằng chứng…

Lúc đi ngang qua một tốp đông các bạn nữ, nó nghe có tiếng thì thầm. Vài cô gái đưa tay chỉ ttrỏ về phía anh trai cô bé và thủ thỉ với nhau điều gì đó. Cuối cùng cũng có ba người cầm ba cuốn tập chạy đến trước mặt Nam Vũ:

- Anh kí tên cho tụi em được không?

Vũ tròn mắt ngạc nhiên. Sao khi không lại có người chặn đường xin chữ kí thế này? Nhưng trông mặt họ cũng có vẻ tha thiết lắm. Dù sao cũng chỉ là một chữ kí thôi mà.Vũ gật đầu rồi rút cây viết bi trong túi quần ra kí ba phát thật nhanh. Ba cô gái mừng rỡ cảm ơn anh rối rít rồi chạy đến đoàn tụ cùng đám bạn:

- Anh ấy dễ thương lắm tụi bây ơi. Tao có chữ kí của ngôi sao bóng rổ rồi nè.

- Đâu? Đâu? – Những đứa còn lại nhao nhao hỏi.

- Anh Vũ – Lại thêm mấy cô khác trong nhóm chạy đến – Anh kí tên cho tụi em với!

Họ vây lấy anh trai Phong khiến nó lập tức bị đẩy ra ngoài.

Trông vẻ mặt là biết anh Vũ vừa ngạc nhiên lại vừa rất khoái chí. Tại sao họ đấu thua trong trận chung kết mà vẫn có nhiều người hâm mộ thế nhỉ. Hay vì thấy ảnh hôm đó bị thương dữ quá nên ai cũng quý?

Vị trí này vốn thuộc về Quang Minh. Nếu không phải hôm ấy, Minh vì Vân mà bỏ dở cuộc chơi thì bây giờ ảnh vẫn là ngôi sao sáng nhất trường, chỉ đứng sau Tây Châu mà thôi. Còn giờ đây, mọi người đều nghĩ là Minh hèn nhát, không có tinh thần trách nhiệm nên mới rời bỏ đội mình khi trận đấu vẫn chưa kết thúc. Các cô gái không còn chạy theo anh ấy nhiều như trước đây. Họ đã có đối tượng mới, đó chính là ông anh Nam Vũ của Phong.

Bất ngờ bị vây quanh bởi một đám người xa lạ khiến cô bé nhất thời không thở được. Hơi người ngột ngạt thật sự làm nó chóng mặt và hoa mắt. Phong lảo đảo đến tựa vào cái cột gần nhất, tay vuốt ngực để điều chỉnh lại hơi thở. Hương bạc hà dậy lên khắp cơ thể đang giúp nó lấy lại cân bằng và làm tỉnh táo đầu óc...

Chap 70: Cùng chí hướng

Vừa ăn cơm xong là Phong đi thẳng lên lầu, mở cửa, ngã lưng xuống giường và ngủ say như chết. Nó thấy toàn thân rất mệt mỏi. Hơn thế lại rất buồn ngủ. Ăn cơm cũng thấy không ngon. Chủ yếu là nuốt nhanh xuống cổ để không bị anh Vũ hoặc chị Vân khiển trách.Ban đêm có nhiều gió nên cô bé ngủ càng ngon. Tinh thần chẳng mấy chốc đã phục hồi đáng kể.

Lúc mở mắt nhìn ra, Phong thấy trong phòng hiện hữu một thứ ánh sáng dìu dịu.Tây Châu đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế cạnh giường, cả người tỏa sáng lung linh. Cặp mắt anh sáng như đèn pha, rọi thẳng vào trang báo trước mặt.

- Anh đang làm gì vậy?

- Anh làm việc – Châu “tắt đèn”, ngước mắt lên nhìn cô bé

– Em cứ ngủ tiếp đi.

- Tại sao anh không về nhà?

- Em ở đâu thì nơi đó chính là nhà của anh.

Câu trả lời của Châu khiến mặt Phong chín đỏ.

Nó lúng túng đẩy cái mền qua một bên để có thể ngồi nói chuyện với anh ấy.

- Nhưng chẳng lẽ anh định ngồi ở đó suốt đêm?

- Biết làm sao được? - Châu thở dài gấp đôi tờ báo - Vợ anh đâu có cho lên giường.

- Thì...thì... - Cô bé ấp úng tìm đường tháo chạy - ...Anh hóa phép ra một cái giường, như thế không được sao?

- Bây giờ trời đầy gió - Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh nó - Ngủ một mình lạnh lắm, em biết không?

- Em...

Phong chết cứng vì hai tay Châu đang ôm lấy eo mình.

- Dụ dỗ người ta kết hôn với mình rồi muốn chối bỏ trách nhiệm à?

- Tây Châu, anh đừng chọc em nữa - Cô bé bắt đầu nài nỉ

Sao cả lúc anh ấy đang tình cảm cũng làm nó thấy sợ thế này?

Bật cười trước thái độ lo lắng của Phong, Châu nhanh chóng rút hai tay ra khỏi người nó

- Em mà cứ ngây thơ thế này thì nguy hiểm lắm, biết không?

- Em... - Nó hấp tấp cầm lấy tờ báo để trên ghế -… Em thắc mắc tại sao các anh cứ gọi đọc báo là làm việc?

- Người ta đương nhiên không thể

tự nhiên bị xui xẻo một cách liên tục. Báo chí của con người giúp bọn anh nhiều lắm. Họ gọi đó là những trường hợp kém may mắn. Còn bọn anh thì dựa vào các tin tức này để lần theo dấu bọn hung tinh.

- Sau đó anh sẽ tiêu diệt chúng?

- Ừ. Cũng có đôi khi bọn anh không đến kịp…- Châu chợt nắm lấy tay Phong - Em biết không… chỉ tính rắc rối do hung tinh gây ra đã nguy hiểm lắm rồi. Vậy mà con người còn tự gây rắc rối cho nhau. Trường hợp đó thì bọn anh bó tay.

- Các anh không thể ngăn chặn điều đó ư?

- Cát tinh có thể tiêu diệt bất cứ sinh vật nào trên thế gian này trừ con người. Bọn anh sinh ra là để bảo vệ họ.

- Nhưng hung tinh lại làm được điều đó?

- Đúng vậy. Họ sinh ra là để làm hại và cướp đi mạng sống loài người. Mục đích sống còn của bọn anh hoàn toàn trái ngược nhau.

Nam Phong khẽ chớp mắt. Đầu óc nó lúc này không hiểu sao lại rất thông suốt. Nó bắt đầu nhận thức sự việc rõ ràng và đầy đủ hơn bao giờ hết. Cát tinh sinh ra là để làm điều tốt nhưng trong bọn họ vẫn có kẻ mang tâm địa đen tối. Hung tinh chỉ biết gieo rắt tai họa nhưng họ vẫn tồn tại những thành viên hiền lành, tốt bụng như chị Phi Vũ. Thế nghĩa là ông trời tạo ra hai loài không phải để chống đối mà là phối hợp, bổ xung cho nhau.

Trong cuộc sống, nếu chỉ bảo vệ cái tốt mà không chịu loại trừ những điều xấu thì cũng vô ích. Nếu để cát tinh bảo vệ người tốt còn hung tinh đi tiêu diệt kẻ xấu thì chẳng phải cuộc đời sẽ trở nên tươi đẹp lắm sao?

- Em đang nghĩ gì vậy? – Tây Châu dùng tay còn lại để vuốt ve gương mặt cô bé.

- Tại sao anh lại chứa chấp một hung tinh trong nơi ở của mình?

- Vì họ không phải người xấu. – Ánh mắt anh lại lấp lánh.

- Họ ư?

- Phải, ngoài cô gái em gặp sáng nay, anh còn che giấu rất nhiều hung tinh khác. Tất cả đều là những sinh vật nhút nhát, đầy sợ sệt. Họ bị biến thành hung tinh mà không hề được lựa chọn. Anh đã rất vui khi nghe Lưu Thủy kể em không cần suy nghĩ đã quyết định ra mặt bảo vệ cô ấy.

- Em chỉ làm được bấy nhiêu thôi.

- Không chỉ có bấy nhiêu. Hành động đó của em đã cho anh thêm cơ sở để tin rằng em sẽ hiểu và cảm thông cho những việc anh đã làm.

- Ví dụ như che giấu hung tinh?

- Ừ - Tây Châu phì cười – Anh không thể để cho mọi người biết, nhất là trong hoàn cảnh này. Nỗi đau vì mất đi quá nhiều anh em khiến lòng căm thù trong họ làm lu mờ hết lí trí. Với lại, thành kiến cùng quan niệm gặp hung tinh là giết đã ăn sâu vào tiềm thức bọn anh suốt mấy trăm năm qua.

- Có lẽ chuyện này cần nhiều thời gian

Nam Phong thoáng ngỡ ngàng khi nhận ra nó và anh Tây Châu đã có cùng ý tưởng. Cô bé rụt rè đặt tay mình lên mặt anh, vuốt nhẹ sóng mũi cao và vầng tráng rộng đầy thông minh. Châu không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi khép mắt lại. Cảm giác này đối với anh thật sự rất dễ chịu.

- Nếu em có thể làm gì để giúp anh…

- Chỉ cần em luôn vui vẻ thì anh chẳng mệt mỏi nữa – Châu quay qua hôn lấy bàn tay nó – Phải tự chăm sóc mình thật tốt và ít dính vào rắc rối dùm anh đi.

- Em nhớ rồi – Cô bé bật cười khe khẽ - Nếu anh hứa tối nay sẽ "không làm gì" thì em sẽ chia sẻ cái giường này với anh.

Gương mặt vàng vọt của Châu thật sự đã khiến nó động lòng. Cứ xem chuyện này như là một đặc ân để bù đắp cho sự mệt mỏi ấy.

- "Không làm gì" có tính việc ôm em

trong đó không?

- Tính luôn.

- Được, anh đồng ý.

Tuy rất bất ngờ trước sự chấp thuận nhanh chóng này nhưng Phong vẫn vui vẻ nhích người qua một bên để nhường chỗ cho Châu. Cẩn thận kéo lại cái mền cho cô bé, anh ấy lại thong thả cầm lấy tờ báo

- Cảm ơn em về sự rộng lượng này.

- Anh không ngủ sao?

- Buổi tối là lúc anh tỉnh táo nhất nên phải tranh thủ xem hết mấy tờ báo. Trừ phi... - Trong mắt Châu chợt lóe lên tia nhìn tinh quái - ... Em có chuyện gì hay hơn để anh làm.

- Anh làm việc đi - Nó giận dỗi nhéo anh một cái thật đau - Em ngủ trước. Quân tử nhất ngôn nhé.

Vừa dứt lời đã vòng tay ôm lấy eo của Châu, mặt vùi vào lớp áo có hương bạc hà thoang thoảng. Điều khoản của nó chỉ nói không cho anh làm gì mình chứ bản thân cô bé thì chưa được đề cập. Bởi vậy, Phong có thể tự do mà lợi dụng hơi ấm trên người anh, tự do hưởng ké mùi thơm dễ chịu này. Cảm giác có anh ở bên cạnh mới thật là... sung sướng.

Nụ cười vừa tìm đến gương mặt cô bé đã lập tức kéo theo cảm giác hưng phấn quen thuộc. Vị the mát lại dậy lên và tản ra khắp cơ thể. Qua nay Phong thấy trong người có gì đó không khỏe. Cô bé muốn ngủ thường xuyên dù chẳng thức khuya dậy sớm gì. Có khi nào nó sắp trở thành ma ngủ giống anh Nhật Hy trước đây rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro