Chap 071 - 075

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 71: Lặng lẽ bên em

Buổi sáng, Phong thức dậy thì thấy Tây Châu đã không còn ở đó nữa. Hôm nay không phải đến trường, nó định sẽ cùng chị Vân ra ngoài mua sắm thứ gì đó chuẩn bị cho mấy ngày tết. Bây giờ mà ra đường chắc sẽ vui lắm. Cô bé thích không khí nôn nao chờ đến ngày 30 hơn là mùng một mùng hai, mùng ba ở nhà ăn uống, chơi bời. Đối với Phong, qua đêm giao thừa thì coi như hết tết. Còn lại hai ngày, nó sẽ cố gặng tận hưởng thật trọn vẹn.

Sửa soạn xong đâu đó, cô bé còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì có tiếng gõ cửa. Chị Đông Vân đến tìm nó và mở miệng rủ Phong đi chơi trước khi cô bé kịp nói câu tương tự. Vân còn hào hứng giới thiệu hôm nay họ sẽ có tài xế riêng mà không cần tốn tiền. Nam Phong thừa hiểu người đó không thể là ai khác ngoài Quang Minh. Anh Vũ thích ngủ hơn đi chơi nên ở nhà. Năn nỉ mãi không được nên nó cũng buông tha cho ông anh lười biếng của mình. Nhưng sự xuất hiện của chiếc xe hơi láng bóng trước cửa nhà khiến cô bé không khỏi ngạc nhiên.

- Anh tìm đâu ra chiếc xe này thế? – Nó chui vào xe, miệng há hốc kinh ngạc.

- Chỉ cần múa tay mấy cái – Quang Minh ngồi phía trước cười ha hả - Đừng mét Tây Châu nhé. Anh sống không yên đâu.

- Anh yên tâm đi – Đông Vân mỉm cười thắt dây an toàn – Chúng ta dắt Nam Phong đi chơi, cậu ta dám nói gì chứ.

- A thì ra, hai anh chị rủ em đi là để có thẻ an toàn à?

- Chọc em tí thôi. Chứ tết mà ở trong nhà hoài thì buồn lắm. Phải ra ngoài cho khuây khỏa một chút chứ.

- Vậy anh chị định đi đâu?

- Vô chợ trước đi – Minh đề nghị - Anh thích trái cây lắm.

- Sao không vào siêu thị cho mát? – Chị Vân gợi ý – Lại còn sạch sẽ nữa

- Nhưng trong siêu thị không có nắng.

Thì ra là anh chàng thích những chỗ có ánh nắng ban ngày ấm áp. Cũng phải thôi, vì anh ấy là thành viên của minh quang mà. Chiếc xe phóng đi trên đường phố đông đúc. Người ta giăng đèn kết hoa và đi mua sắm thật nhộn nhịp. Sự chờ đợi, náo nức ngập tràn trong bầu khí quyển, len lỏi vào tận những nơi hang cùng ngỏ hẹp. Anh Minh lái xe cũng thật có nghề. Không biết ảnh học ở đâu mà tài thế. Chị Vân thì mặt mày rạng rỡ đầy sức sống. Hai người họ ngồi ở phía trước cười nói rôm rã thật sướng tai. Thỉnh thoảng lại cãi nhau mấy câu khiến Phong cứ phải len lén đưa tay che miệng. Mới giận nhau hôm qua mà hôm nay đã vui vẻ thế này. Đúng là con người ta khi yêu nhau thật sự rất khác.

Vô đến chợ, nó thấy Minh cứ “lăng xăng” chạy qua chạy lại giữa mấy quầy bán trái cây. Thứ nào ảnh cũng muốn mua hết. Đến khi hai tay không còn xách thêm được chiếc giỏ nào nữa mới chịu thôi. Chị Đông Vân lại thích mua hoa, nhất là hoa lan. Trước giờ, mấy lọ hoa trong nhà đều do một tay chỉ chăm sóc. Chị Vân nói trong nhà cần phải có một ít hoa thì mới thêm vẻ tươi vui và đầy sức sống. Sau đó họ kéo nhau vào một cửa hàng bán quần áo. Nhìn anh Minh và chị Vân cứ thử đến thử lui mà Phong cứ phải nhịn cười mãi.

Nó nhớ ngày xưa, mỗi lần tết đến cũng thường được má dắt đi sắm quần áo mới. Má thường bắt nó thử rất nhiều bộ, thử đến khi nào thấy ưng ý thì thôi. Mỗi lần có ai khen con gái dễ thương thì má lại cười rất hạnh phúc. Anh Vũ lì hơn, lại không đủ kiên nhẫn làm người mẫu nên cứ bị má la hoài. Kết quả là lúc ra đường, Nam Phong bao giờ cũng là cô công chúa còn ảnh là gã hành khất. Nghĩ đến đó nó lại bật cười nhưng không hiểu sao giọt nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống một cách vô thức. Giờ này má đang ở đâu? Nó nhớ má quá.

Sáng nay bác Ba có cho Phong rất tiền để đi sắm đồ tết nhưng nó vẫn chưa biết nên dùng số tiền đó vào việc gì. Bây giờ đang đứng trước hàng quần áo nam, nó quyết định lựa lấy một bộ. Ba má đi xa rồi, Phong sẽ thay họ chăm sóc anh Vũ. Cô bé nhớ lại vóc người của anh trai rồi đưa tay đo thử.

Khi cầm đến bộ đồ vét nào nâu, Phong lại thấy nhớ ba. Ngày xưa, ba cũng từng muốn mua một bộ như vậy nhưng đến lúc má cầm lên xem giá thì ba lại một mực bảo là mình đã đổi ý và đề nghị thử cái khác. Má có nói thế nào, ba cũng không nghe. Lần đó họ đang để dành tiền để mua cho anh Vũ một cây đàn dương cầm. Ba biết Vũ từ nhỏ đã tỏ ra có năng khiếu với âm nhạc, đặc biệt thích dương cầm. Ba còn nói con cái của ba có thể nghèo cơm nghèo áo chứ không thể nghèo học vấn hay tài năng. Ba má mất rồi, ảnh không đụng đến cây đàn nữa vì mỗi lần âm thanh cất lên là Vũ lại thấy buồn, thấy nhớ ba má.

Từ đó anh ấy chuyển qua chơi thể thao để giết thời gian. Nam Phong có nài nỉ thế nào cũng không chịu nghe. Đột nhiên cô bé thấy lòng mình chùn xuống. Nó tê tái nhận ra mình thèm khát được nghe thấy giọng nói của ba má như thế nào. Đã lâu rồi không ai hỏi nó “hôm nay con đi học thế nào” như má ngày xưa. Đã lâu rồi nó không nghe câu “con gái ba giỏi quá” như lúc trước. Bây giờ thì Phong đã hiểu vì sao anh Vũ chọn phương án ở nhà chứ không chịu cùng mọi người ra ngoài. Tưởng đâu đến một nơi xa lạ sẽ làm nỗi buồn của anh em nó vơi đi. Không ngờ càng xa lạ, nó càng thấy nhớ cái chợ nhỏ thân thuộc ở quê, nhớ những kỉ niệm của một thời hạnh phúc.

 Chị Vân từ phía sau tiến lại, đặt bàn tay lên vai cô bé ra chiều an ủi. Vân nhận ra mình đã quá lơ là với những cảm xúc của em, sáng giờ chỉ biết hưởng niềm vui một mình. Mục đích rủ Phong ra ngoài là để tạo niềm vui cho nó. Ai có ngờ ….

Cuối cùng Phong cũng chọn được một bộ đồ vừa ưng ý lại vừa phù hợp với số tiền mà nó đang có. Ba người rời khỏi cửa hàng quần áo để vào một nhà sách gần đó. Đông Vân muốn tìm một cuốn tiểu thuyết đọc giải trí. Anh Quang Minh thì thích xem mấy cuốn truyện tranh Doremon. Phát hiện này khiến Nam Phong hơi ngạc nhiên. Cô bé cứ nghĩ với anh ấy, mấy thứ này chỉ là trò giải trí trẻ con. Thật không ngờ Minh cũng bình thường như bao người khác. Nó đi dạo một vòng quanh các kệ bày những thứ linh tinh đủ loại. Phong ít khi nào vào nhà sách. Cái tủ nhà bác Ba to mà nhiều sách lắm, cô bé đọc hoài vẫn chưa hết. Nó lại ít khi cần đến cột cài hay quà lưu niệm này nọ. Thỉnh thoảng chị Vân mua cho cái gì thì nó dùng cái nấy.

Lúc đi qua chỗ có treo rất nhiều túi thơm, Phong quyết định dừng lại vì nó ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Cô bé cầm từng cái túi đưa lên mũi và hít nhẹ. Nó muốn tìm cho ra hương thơm kia phát ra từ đâu.

Cái túi bé xíu màu xanh thoang thoảng mùi bạc hà mát dịu làm Phong thấy thích lắm. Cô bé đưa tay vào túi để đếm lại số tiền mình còn lại thì tiếc rẻ nhận ra nó vẫn còn thiếu hơn năm ngàn nữa. Hay là mượn đỡ của chị Đông Vân? Nó bối rối nhìn quanh, tay nhét vào túi quần còn lại để tìm kiếm vận may, biết đâu tối qua mình còn để lại vài đồng trong đó.

Cuối cùng, Phong cũng rút ra được một tờ mười ngàn.

- Trời ơi, may quá! – Nó reo lên

Nhưng vừa nói dứt câu thì cô bé bỗng khựng lại. Trước giờ nó có thói quen bỏ tiền ở túi quần bên phải. Bên trái nó để chiếc khăn tay. Hai bên không bao giờ lẫn lộn vì Phong sợ tiền sẽ làm bẩn chiếc khăn tay của nó. Cái quần này mới lấy trong tủ sáng nay, làm sao mà có tiền sẵn được?

Sự may mắn từ đâu đến?

Lẽ nào ngôi sao của cô bé vẫn còn sống?

Phong xoay người nhìn quanh, vẻ mặt đầy hy vọng. Từ lúc nghe Tây Châu kể chuyện của Nhật Hy, nó đã nghi ngờ việc có thể anh ấy chính là ngôi sao của mình. Nhật Hy là người đã cứu Phong mấy năm trước. Anh ấy cũng là chàng trai thường xuất hiện trong giấc mơ của nó. Mấy ngày nay cô bé đã muốn gặp Hy để hỏi cho rõ nhưng hình như anh ấy đang tìm cách tránh mặt nó. Lẽ nào trong lòng anh vẫn còn điều gì đó khó nói?

Cô bé không thể chịu nỗi cái suy nghĩ đã tự làm hại ngôi sao do chính nó tạo ra. Anh ấy không có lỗi gì trong tất cả bất hạnh mà Phong phải gánh chịu. Nếu Nhật Hy quả thật là ngôi sao của Phong thì nó nợ anh một lời xin lỗi, dù bây giờ có thể đã quá muộn màng…

Xa xa, cách chỗ nó đang đứng hơn chục thước, Hy cũng vừa lặng lẽ tựa lưng vào bức tường...

Mấy ngày nay, anh căn bản chưa từng rời khỏi cô bé. Trừ những lúc đã có Tây Châu, còn lại Hy đều không rời Phong nửa bước. Thân phận nó càng lúc càng trở nên đặc biệt. Chẳng những quái vật thích mà những kẻ thù Tây Châu cũng không tha.

Phải ngày ngày nhìn thấy Phong, ngày ngày nghe tiếng cô bé cười, ngày ngày tự ngăn mình không được đứng gần nó quá…đối với Hy thật sự rất thê thảm. Nhưng có một điều anh phải thừa nhận, từ khi Tây Châu trở về, Phong trở nên vui vẻ và cười nhiều hơn trước. Tinh thần nó có vẻ khá hơn dù sức khỏe gần đây không được tốt.

Tây Châu bận rộn nhiều việc nên không nhận ra chứ Nhật Hy thì chẳng bỏ lỡ một chi tiết. Nam Phong hay chóng mặt, hay buồn ngủ giống anh ngày trước. Chẳng rõ đó có phải vì mẩu tinh thạch trong người cô bé lại bức rức muốn đi hay không. Hy đã cố gắng duy trì khoảng cách tối đa rồi mà. Lẽ nào ông trời thật sự muốn anh phải biến mất khỏi cuộc đời cô bé?

- Đứng lại – Lời hăm dọa bất ngờ vang lên khiến Hy bừng tỉnh.

Hai bóng người lướt nhanh qua anh mang theo rất nhiều sát khí. Họ còn đang dùng thuật ẩn thân nên không ai trong nhà sách có thể nhìn thấy.

- Nhật Hy – Người thứ ba không biết từ đâu xuất hiện – Anh có thấy hai người vừa chạy qua đây không?

- Có.

Hy nhận ra chàng trai này. Cậu ta là Hoàng Lâm. Lần trước vào chỗ Châu tìm Phong, chính chàng hung tinh có tiền kiếp là một con đom đóm cảm xúc này đã nói cho anh biết cô bé vừa rời khỏi. Mặt anh ta lúc này cắt không còn giọt máo. Dáng vẻ hốt hoảng đến tội nghiệp.

Biết có sự chẳng lành, Hy liền nhanh tay giữ lại.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Thằng khốn ấy vừa bắt em gái tôi – Lâm chợt hét toáng lên – Tôi phải đi cứu nó.

- Thằng khốn nào?

- Thằng khốn Nguyên Khánh – Mắt anh ta như hai cục lửa – Tránh ra, đừng cản tôi giết hắn.

- Anh không phải là đối thủ của Nguyên Khánh – Giọng nói đầy lạnh lùng, băng giá -  Đuổi theo chỉ có đường chết.

- Tôi mặc kệ - Nóng nảy hất anh ra – Không thể nhìn hắn giết con bé…

- Đứng lại đó – Những bực mình lâu nay bất chợt bùng phát – Một cát tinh sẽ giết con mồi ngay tại chỗ chứ chẳng bao giờ mang nó đi giấu đâu. Hắn bắt em gái anh, chắc chắn phải có nguyên do. Nếu muốn cùng nhau đầu thai sớm thì cứ việc đuổi theo gã máu lạnh đó.

Đang điên tiết vì nhận ra Khánh vẫn lẩn quẩn gần Nam Phong mà mình lại chẳng hề hay biết thì gặp phải thái độ nóng nảy của Lâm. Hy nhất thời không nhịn được nên vô tình giận cá chém thớt. Nếu không phải hắn bất ngờ đuổi theo cô gái kia, anh có lẽ vẫn không hay biết gì. Nguyên Khánh cớ sao cứ phải bám riết lấy Nam Phong như thế?

Trong khi đó, Hoàng Lâm cũng đang thở hồng hộc nhìn Hy. Những lời hung dữ thốt ra từ con người nổi tiếng hiền lành này khiến anh phải suy nghĩ. Tây Châu đánh giá Nhật Hy rất cao, lại còn dặn bọn anh khi nào có việc đều có thể tìm người này giúp đỡ. Nhưng giữa Lâm và Khánh không thù không oán. Hắn đột nhiên lại bắt em gái của anh để làm gì?

Chap 72: Mối quan hệ lén lút

Rời khỏi nhà sách, cả bọn lại kéo nhau ra công viên ven sông chơi. Ở đây không có cây cổ thụ nào như chỗ anh Tây Châu mà thay vào đó là thảm cỏ chạy dọc bờ sông xanh mướt. Gió tạt lên mang theo hơi nước từ dưới lòng sông mát rượi. Anh Quang Minh tự nhiên lại mua cho Phong một cái chong chóng để nó “chơi cho đỡ buồn”. Mục đích chính vẫn là “đuổi khéo” để được cùng Vân riêng tư trò chuyện.

Chong chóng làm nó nhớ hồi bé vẫn cùng anh Vũ cặm cụi ngồi làm trước sân. Sau đó, hai anh em còn dùng số chong chóng làm được gắn khắp trong nhà. Mỗi lần có gió thổi vào là chúng lại xoay tít. Mặc dù khi ấy hãy còn nhỏ nhưng không hiểu sao những kỉ niệm này vẫn khắc vào tim Phong rất sâu sắc.

Nó cầm theo cái chong chóng mới mua và đi dạo dọc theo bờ sông trong khi anh Minh và chị Vân đang ngồi nói chuyện trên một băng đá. Họ còn nhắc đi nhắc lại với cô bé là không được đi đâu xa kẻo lạc. Nơi nào chứ công viên này thì Phong chẳng lạc nỗi đâu. Thỉnh thoảng cô bé vẫn ra chơi mà.  

Đang thơ thẩn nhìn ngắm cảnh vật, đầu nghĩ vẩn vơ chuyện trên trời dưới đất, nó bỗng nhận ra một dáng người khá quen thuộc đang ngồi trên ghế đá không xa. Bên cạnh còn có một chàng trai trông mặt cũng quen không kém.

Phong cố lục lọi trong trí nhớ để tìm ra một cái tên. Nó chắc chắn mình đã gặp anh ta ở đâu đó rồi, mà còn là mới đây không lâu nữa.

- Thế Toàn? – Cái tên chạy xẹt qua đầu cô bé như một tia lửa điện.

Đó chính là anh chàng hối hả chạy qua chỗ nó và Tây Châu hôm qua. Còn cô gái ngồi bên cạnh anh ta không ai khác ngoài Lưu Thủy. Họ quen biết nhau sao?

Nhưng anh ta ở cùng nhóm với Tây Châu còn Lưu Thủy là hung tinh kia mà?

Hai người làm gì lại ngồi trên ghế đá ra vẻ thân thiết như thế?

Phong còn đang đứng như trời trồng thì chuyện kỳ lạ thứ hai đã diễn ra trước mặt nó. Thủy buồn bã ngã đầu lên vai Toàn còn anh ta thì thở dài rồi vòng tay ôm lấy cô ấy. Trông mặt Thủy có vẻ đau, hình như đang phải chịu đựng điều gì đó. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới lại thấy chẳng bị thương chỗ nào. Toàn khẽ nhíu mày rồi hôn lên mái tóc dài của cô ta, vẻ mặt vạn phần khốn khổ.

Họ yêu nhau?

Không thể nào. Cát tinh và hung tinh vốn là kẻ thù muôn kiếp.

Nó cứ đi tiếp và giả vờ như chẳng hề nhìn thấy gì hết hay quay trở lại con đường khi nãy? Lỡ mà để hai người kia nhìn thấy, không biết có toàn mạng rời khỏi đây không.

 Trước khi Phong kịp đưa ra quyết định thì Lưu Thủy đã nhìn thấy nó. Cô bé giật nảy mình, cuống cuồng tìm chỗ thoát thân. Thủy mỉm cười và đưa tay vẫy chào Phong khiến Toàn ngoái đầu lại nhìn nó. Họ trao đổi với nhau điều gì đó rồi chàng trai đứng dậy và bỏ đi. Nam Phong có linh cảm là nó lại vừa gây ra một vấn đề khác khi Lưu Thủy tiến lại gần cô bé với vẻ mặt thoáng buồn

- Bạn tới đây có một mình thôi sao?

- Phải…À không, còn có cả anh Minh và chị Vân nữa – Nó lúng túng nhìn quanh – Nếu bạn có việc thì mình không làm phiền. Mình…mình…

- Bạn đừng đi – Thủy liền nắm lấy tay Phong – Tụi mình cò thể trò chuyện một lát được không?

- Ở đây sao?

- Ừ, ngay chỗ này cũng được

Nghe giọng cô ấy có vẻ tha thiết quá khiến cô bé thật khó lòng từ chối. Có lẽ giữa thanh thiên bạch nhật thế này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Dù sao nó cũng tiếp xúc với cô gái này mấy lần, cảm giác chưa từng xấu đi nếu không muốn gọi là khá gần gũi. 

Phong đi theo cô bạn hung tinh ra đúng băng ghế đá khi nãy và ngồi xuống. Tiếng nước sông đánh vào bờ kè từng đợt thật êm ái làm tâm trạng cô bé cũng bớt căng thẳng. Bên cạnh nó, Thủy vẫn ngồi lặng im, hướng mắt mình về một nơi xa xôi nào đó.

- Bạn biết người ngồi với mình lúc nãy là ai không?

- Không – Phong giả vờ

- Tên của ảnh là Thế Toàn. Anh ấy và mình yêu nhau đã được mấy năm nay.

Nó khẽ chớp mắt trước lời thú nhận. Thì ra những điều cô bé nhìn thấy đều là sự thật. Nhưng tại sao Lưu Thủy lại nói với Phong bí mật này? Có khi nào sau khi tiết lộ tất cả mọi chuyện, cô ấy sẽ giết nó để bịch đầu mối? Mà nếu muốn giết Phong thì hẳn cô ấy đã ra tay ngay lúc đầu chứ cần gì đợi đến bây giờ?

- Tụi mình yêu nhau nhưng là một tình yêu phải lén lút…

- Mình xin lỗi vì đã làm cản trở giây phút riêng tư của hai bạn – Cổ họng Phong như nghẹn lại.

- Không sao – Thủy mỉm cười chua chát – Dù sao tụi mình cũng quen với chuyện đó rồi…Lần nào anh ấy cũng vội vàng bỏ đi. Ảnh không tin tưởng bất cứ ai. Mình biết, nếu để người khác phát hiện ra mối quan hệ của hai đứa mình, Thế Toàn sẽ không thể tiếp tục sinh sống ở đây được nữa…

- Vậy bạn thì không sao à?

- Hung tinh thích cuộc sống đơn lẻ. Bọn mình ít khi nào quan tâm đến đời sống riêng tư của nhau. Thỉnh thoảng lại hợp tác để… “gây tai họa” … Tình cảm không gắn bó thân thiết như cát tinh đâu.

- Thế sao hai người không cùng nhau đến một nơi khác mà sinh sống?

- Anh ấy yêu ngôi trường của các bạn. Suốt bao nhiêu năm qua, Thế Toàn đã sống và làm việc tại đây. Kỉ niệm nhiều mà tình cảm cũng không hề ít. Mình không nỡ bắt ảnh rời bỏ tất cả chỉ vì mình… Những giây phút được bên nhau mới ngắn ngủi làm sao. Nhưng chúng chính là nguồn động lực để tụi mình vượt qua khó khăn kế tiếp. Bạn có biết anh ấy đã bao phen hốt hoảng khi nghe tin vừa tiêu diệt được một con hung tinh nào đó không? Mỗi lần như vậy, Thế Toàn lại tích tốc chạy đi tìm mình. Nhìn thấy dáng vẻ hớt hơ hớt hãi của ảnh, mình thấy trong lòng vừa thương lại vừa đau…

- Bạn đừng khóc mà – Nó vòng tay ôm lấy cô bạn hung tinh – Đừng khóc nữa…

- Nam Phong, bụng mình đau quá – Thủy bất chợt nắm chặt lấy tay của cô bé – Rất đau…

- Đau? Tại sao lại đau?

- Vì đứa nhỏ - Cô ấy bất ngờ bật khóc – Đứa nhỏ sắp chết rồi…

- Đứa nhỏ? – Phong chưa từng thấy bản thân lại có lúc nào ngu ngốc như bây giờ - Bạn đang mang thai? Bạn đang mang thai à?

Đầu của Thủy ngả lên vai nó, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Bàn tay cô không ngừng bấu chặt lấy bụng mình, nước mắt cũng không ngừng theo đó mà chảy xuống.

- Một chút nữa thôi…Chỉ một chút nữa thôi… - Răng cắn vào môi suýt chảy máu -…Đi đi…Đi nhanh lên…

Phong không hiểu, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó chỉ nhận thấy rằng ngoài nỗi đau thể xác, người con gái này còn đang bị tra tấn về tinh thần rất dữ dội. Những giọt nước mắt và tiếng rên rỉ của cô ấy khiến lòng cô bé như có vạn kim châm chích.

Vội vàng ôm Thủy vào lòng chặt hơn, cơ thể nó lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu hồng êm dịu. Nhật Hy đứng ở xa trông thấy thế thì phát hoảng. Ánh sáng nguy hiểm ấy có thể khiến cô bé rơi vào tầm ngắm của bất cứ sinh vật gì chỉ trong chớp mắt.

Nhưng vấn đề thật sự lại nằm ở chỗ khi ánh hồng phát ra, Hy lại không hề có chút cảm giác. Trong khi đó, trái tim Phong thì bất ngờ phát đau. Đau đến nỗi làm nó phải dừng ngay hoạt động chữa trị cho Thủy để lấy tay ôm ngực. Thứ gì đó hình như đang muốn rứt khỏi trái tim cô bé để đâm xuyên qua da và thoát ra ngoài.

- Sao lại như thế? – Hy tự kiểm tra thân thể mình lần nữa – Khoảng cách rất tốt mà.

Chẳng lẽ, chỉ cần tác động đến mẩu tinh thạch ấy, dù cách này hay cách khác, cũng sẽ kích động ý muốn bỏ đi của nó? Tiểu tinh thạch không làm anh mất sức thì đương nhiên sẽ tổn hại đến Nam Phong rồi.

Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Phải thông báo để cô bé loại bỏ ý nghĩ sử dụng sức mạnh hồng tử của mình cứu chữa cho bất cứ ai ngay. Nếu cứ tiếp tục như thế, nó sẽ tự đưa bản thân vào chỗ chết.

Nhưng hiện tại Hy lại không tiện xuất hiện trước mặt cô bé. Cô gái tên Lưu Thủy kia cũng không rõ là người tốt hay xấu. Khoảng cách quá xa khiến anh không nghe rõ những điều họ trao đổi. Giọng Nam Phong càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng, âm vực thật sự rất khó nắm bắt.

Trong khi đó, hơi thở của Lưu Thủy đã bắt đầu trở nên ổn định. Cặp mắt long lanh từ từ chú mục vào gương mặt nhăn nhúm của Nam Phong. Vừa nãy vẫn còn rất khỏe mạnh. Vì sao loáng một cái đã khổ sở thế này?

- Bạn có sao không?

- Không sao – Nó lặng lẽ lắc đầu – Hít thở một tí là khỏe lại ngay ấy mà.

Cái hít thở này chính là để cho hương thơm mát lạnh quen thuộc điều hòa lại hoạt động cơ thể. Không biết từ lúc nào, mỗi lần Phong bị đau đớn hay chóng mặt là mùi hương ấy lại dậy lên, nhẹ nhàng xua tan tất cả. Cảm giác đau nhói ở tim cũng dịu dần rồi chậm rãi biến mất. Nó khẽ thở phào quay qua nhìn Thủy, lòng vui mừng vì thấy cô ấy cũng đã bình phục.

- Vừa nãy…chuyện gì xảy ra với bạn thế?

- Đây là lần thứ năm mình làm việc này…- Thủy trả lời với giọng lạnh tanh - …Cảm giác cơ thể càng lúc càng nhanh bình phục.

- Làm việc này là việc gì?

- Phá thai – Cô ấy chợt quay đầu về phía khoảng không đầy nắng – Cảm ơn các người nhiều lắm.

- ???

Chap 73: Nghiệt chủng

Bắt gặp đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của Phong, người con gái lại mỉm cười chua chát.

- Có nhiều lúc tụi mình đã lỡ vượt qua giới hạn…

- Vượt qua giới hạn?... – Vẻ mặt nó vẫn đầy vẻ ngây ngô -… Ý bạn là???

- Chắc vẫn chưa ai nói cho bạn biết điều này. Giới hạn của tụi mình không giống với con người. tất cả chỉ dừng lại ở nụ hôn. Khi hôn nhau, một phần nhỏ trong hồng tử của tụi mình sẽ có sự trao đổi. Phần hồng tử lạ ấy khi vào cơ thể nữ tính của chúng ta sẽ tự động hình thành một sinh linh mới…Bởi vậy phải nhanh chóng phá hủy nó. Nhưng nhiều lúc mình lại không muốn làm điều đó. Mình muốn giữ lại thứ gì đó của chung hai đứa mình…

- Sao bạn không..à..ờ..không “sinh” nó ra???

- Nó sẽ là sinh vật gì? – Cô ấy lại mỉm cười tê tái – Mình cá với bạn là trên đời này chưa từng có con gì giống như vậy. Mình không muốn nó phải gánh chịu sự căm ghét và truy giết từ cả hai phía.

- Vậy là bạn phá thai sao?

- Mộ quang vốn là khắc tinh của cát tinh. Bạn chỉ cần phơi mình dưới ánh nắng buổi trưa gay gắt thì bảo đảm sẽ xử lý được thôi. Có gì khó khăn đâu.

Không hiểu vì sao Thủy càng tỏ ra dửng dưng, đơn giản thì Nam Phong càng thấy rõ nỗi đau trong lời nói của cô ấy. Má nó từng nói khi bắt đầu mang thai Phong, má đã dành tất cả tình thương cho nó. Nay nếu phải tự tay hủy diệt đứa con của mình, chắc hẳn cô gái ngồi cạnh nó phải rất đau khổ.

- Việc đó… - Phong có chút ngập ngừng - …Rất đau đớn, phải không?

- Ừ - Thủy cắn môi đáp – Đặc biệt là những giây phút vùng vẫy cuối cùng của đứa trẻ… Lần nào nó cũng đấu tranh bằng tất cả sức lực…

- Đứa bé biết mình sắp chết ư?

- Hồng tử vốn là vật rất linh thiêng. Chỉ cần nó chui vào cơ thể, một sinh linh mới sẽ được hình thành. Đứa trẻ rất nhanh sau đó sẽ bắt đầu có suy nghĩ và biết cảm nhận. Giác quan của nó đối với những thứ đặc biệt gần gũi là cực kỳ nhạy bén....Đứa trẻ này có một phần của cát tinh nên đương nhiên không thể chống chọi với thứ ánh nắng gay gắt này. Huống chi...các chức năng trong người nó còn chưa được hoàn thiện...

Thật tàn nhẫn. Như thế có khác gì việc sinh con ra rồi tự tay giết chết nó đâu?

- Không có một cát tinh nào mà không được sinh ra từ niềm tin và hy vọng của con người. Cũng như bất cứ hung tinh nào cũng được tạo nên từ việc chiếm đoạt hồng tử của kẻ khác – Thủy không khó để nhận ra cái rùng mình ở Phong - Con mình nếu sinh ra sẽ nằm ở loại nào trong hai loại ấy? Nó không thể là quái vật.

- Vậy nếu hai cát tinh hoặc giả sử hai hung tinh mà hôn nhau thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ họ không …

- Giữa những cát tinh hoặc hung tinh với nhau, không tồn tại mối quan hệ nào khác ngoài tình bạn. Có thể sau đó họ sẽ yêu nhau nhưng không bao giờ có một đứa con. Nó chỉ xảy ra khi một cá thể âm và một cá thể dương tính gặp nhau. Giống như cái mà con người vẫn hay gọi là phản ứng hóa học…

Lại thêm một bằng chứng để Nam Phong có thể chắc chắn rằng ông trời tạo ra hai loài không phải để đấu đá nhau cho đến chết. Họ một âm một dương, phối hợp với nhau sẽ trở nên hài hòa, giống như yếu tố trời và đất. Lẽ nào đó là sai lầm suốt mấy trăm năm qua của cả hai dòng hung và cát? Họ phải chăng đã hiểu lầm ý định lúc đầu của thượng đế?

Nhưng nếu cát và hung tinh là một âm một dương thì Phong sẽ trở thành thứ gì? Nó có phân cực không?

- Tại sao mộ quang lại không thể gây ra ảnh hưởng với bạn? – Cô bé cố nuốt nghẹn ở cổ và tìm mọi cách để tống hết nỗi sợ hãi ra ngoài

- Bởi vì tụi mình không sống trên bầu trời – Thủy nhún vai – Từ khi sinh ra đến lúc bị một cát tinh nào đó giết chết, tụi mình chẳng rời mặt đất. Ngày hay đêm thì có liên hệ gì? Vì cát tinh sống dựa vào niềm tin của người tạo ra mình nên ban đêm họ phải nhấp nháy trên bầu trời để con người tin rằng ngôi sao của mình vẫn luôn hiện diện. Bởi vậy, lúc đến hạn phải xuống trần, không cát tinh nào chống cự nổi với ánh sáng của mộ quang.

“Đây hẳn là điểm bổ xung thứ hai” Phong gật gù khi thấy vấn đề dần được sáng tỏ. Có lẽ đã đến lúc nó nên làm một điều gì đó. Nhưng cụ thể đó là chuyện gì thì cô bé vẫn chưa nghĩ ra. Cảm giác làm cha làm mẹ sung sướng như vậy mà họ không thể có được. Có lẽ hai bên đều thấy điều đó là bình thường. Nhưng họ thấy bình thường vì họ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có cơ hội được làm điều đó.

Sự ham muốn chỉ trào dâng khi người ta thường xuyên nghĩ đến nó. Đằng này, ý tưởng còn chưa kịp hình thành đã bị loại trừ một cách triệt để thì lấy đâu…

- Nam Phong, bạn đang nghĩ gì mà thẫn thờ thế?

- Hả? – Cô bé giật mình

- Mặt bạn đỏ hết rồi kìa – Thủy đưa tay sờ trán Phong – Bạn còn sốt nữa đó. Không sao chứ?

- Mấy hôm nay mình cứ như vậy, cũng không biết tại sao.

- Bạn đã nói với anh Tây Châu tình trạng hiện tại của mình chưa?

- Tình trạng gì? - Cô bé ngại ngùng - Sao tự nhiên lại nói với anh ấy?

- Ảnh lo cho bạn lắm. Tây Châu lạnh lùng thế mà đụng chuyện gì có liên quan tới Nam Phong là anh ấy mềm lòng ngay – Người con gái nhìn nó và mỉm cười – Bạn có biết bây giờ mình đã trở thành điểm yếu duy nhất của chàng trai sắt đá đó không?

- Bạn có vẻ khá hiểu con người của anh ấy?

- Không phải, đó là vì mình từng sống nhiều ngày trong cái cây cổ thụ già quái gở. Hình như giữa nó và tình cảm của Tây Châu có mối liên hệ rất mật thiết. Bạn không biết chứ hằng ngày nó vẫn ca hát và réo gọi tên bạn trong từng bông hoa, ngọn cỏ. Mình cứ tò mò mãi về một cô gái có cái tên lạ đã làm sắt đá phải tan chảy. Ngay khi ảnh đưa bạn đến chỗ tụi mình, cái cây phấn khởi đến nỗi khắc tên bạn lên từng tảng đá. Rồi nó còn dẫn đường cho bạn đến chỗ anh ấy… Nó tuy già nhưng tinh quái lắm đấy.

Nam Phong mỉm cười trước cách nói thật hóm hỉnh. Cô bé hy vọng khi nói đùa như thế, nỗi buồn trong lòng cô ấy sẽ vơi đi phần nào. Giá như nó biết cách an ủi để Thủy thấy vui hơn. Nhưng sự thật là lĩnh vực này Phong không rành lắm. Cô bé sợ mình sẽ nói ra câu gì đó làm phản tác dụng. Đến lúc đó lại thêm khổ.

- Tây Châu là một chàng trai rất thông minh và nhân hậu…Mình tin một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ là một người cha tốt…

- Lưu Thủy… - Cô bé điếng người trước câu nói kỳ lạ.

- Nói chuyện với bạn mình thấy vui lắm…Hãy ra sức giữ gìn nhé, Nam Phong!..Đừng đi theo con đường của mình…

Nàng hung tinh nhìn Phong bằng ánh mắt thật tha thiết như muốn gửi gắm, nhắn nhủ điều gì còn ý nghĩa hơn thế.

Lưu Thủy đứng dậy rồi lẳng lặng bỏ đi.

Nam Phong biết đã đến lúc nó nên quay lại chỗ chị Đông Vân trước khi chị ấy và anh Minh đi tìm cuống lên

Chap 74: Hương thơm tình yêu

Về đến nhà, cô bé đi tìm Nam Vũ nhưng không thấy. Chắc anh ấy lại ra ngoài chơi bóng rổ với mấy đứa trong xóm. Nghĩ vậy, Nam Phong quyết định để bộ đồ nó mới mua lên giường của anh rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lúc đi xuống cầu thang, cơn chóng mặt quen thuộc lại tìm đến khiến cô bé không thể nhìn rõ mọi thứ như trước. Hương bạc hà từ đâu bỗng xộc vào nũi ngào ngạt. Cơn giá lạnh bất ngờ làm các đầu ngón tay nó bị tê cứng. Phong cố nép sát vào tường và lần bước xuống cầu thang từng bước một.

Cuối cùng nó cũng tới được chiếc giường của mình để nằm xuống. Và cô bé bắt đầu thở dốc.

Nó ngửa mặt nhìn lên trần nhà dán đầy những ngôi sao dạ quang, mơ hồ nhận ra chúng dường như cũng đang lấp lánh. Những ngôi sao nhỏ đang sáng lung linh quanh chiếc giường của cô bé.

Cảm giác choáng váng giảm dần rồi mất hẳn. Hơi lạnh tan biến rất nhanh, chỉ để lại sự mát mẻ kì lạ. Trong tích tắc, Phong cảm thấy cơ thể mình đã chuyển một mạch từ khó chịu sang khoan khoái. Không khí dường như trong lành hơn và hương thơm dễ chịu cứ phảng phất khắp căn phòng. Nhưng đó không phải hương bạc hà quen thuộc mà là những cánh hoa hồng tươi mát.

Nó nhắm mắt lại và cố hít thở thật sâu để tận hưởng hương thơm dịu dàng đó. Từng dây thần kinh dường như cũng giãn ra một cách thoải mái. Giá như có thể kéo dài giây phút này mãi mãi.

Phong mỉm cười nghĩ đến những phút giây ở cạnh Tây Châu, cảm giác cũng êm ái và dễ chịu như bây giờ. Nụ cười của anh, ánh mắt anh nhìn nó, giọng nói nhỏ nhẹ khi anh cố diễn tả tình cảm của chính mình…Tất cả đều sống động như có thể nhìn thấy và nghe được.

- Em yêu anh… - Câu nói thốt ra nhẹ nhàng và êm ái như trong giấc mơ - ...Thật sự rất yêu anh...

Tình cảm yêu thương lập tức tràn ngập khắp người nó như thể vừa được nhân đôi. Phong ngã đầu qua một bên rồi thiếp đi rất nhanh. Giấc ngủ tìm đến với nó vẫn còn nguyên cảm giác hạnh phúc và khoan khoái…

Cô bé ngủ tới chiều vẫn không chịu xuống ăn cơm. Chị Vân lên gọi nhưng nó nài nỉ cho mình ngủ thêm tí nữa. Cảm giác sao mà dễ chịu thế này. Phong chỉ muốn được tiếp tục ngủ và ngủ nữa mà thôi.

Nhưng cơn thèm ngủ đã nhanh chóng bị đẩy lùi khi một bờ môi và hương thơm quen thuộc buột nó phải thức dậy. Nam Phong mỉm cười rồi mở mắt ra.

Nó thấy mình đang ngập trong chăn êm nệm ấm, đầu lún sâu vào gối trước sức nặng vô hình. Gương mặt Tây Châu chỉ cách cô bé chưa tới một tấc.

- Anh nghe nói hôm nay có người muốn làm công chúa ngủ trong rừng?

- Đâu có… - Phong đưa tay gãi đầu.

- Sao em không xuống ăn cơm?

- Em buồn ngủ.

- Ngủ nhiều thế tối lại mở mắt nhìn anh trăn trối cho mà xem.

- Hì hì – Nó vươn vai.

- Còn cười nữa hả?

Mùi bạc hà trên người Châu thơm quá khiến cô bé lập tức nhớ ra cái túi thơm mới mua. Nó với tay tới chiếc tủ cạnh giường

- Em cần gì? Để anh lấy cho – Anh ấy lập tức đứng dậy.

- Anh mở ngăn trên cùng, lấy dùm em cái túi màu xanh đi!

Tây Châu gật đầu rồi đưa tay kéo hộc tủ ra. Cầm chiếc túi trên tay, Phong thấy mũi anh khẽ động đậy. Chắc là lại “đánh hơi” xem trong đó có gì. Châu từ tốn ngồi xuống giường, đưa chiếc túi cho nó rồi hỏi:

- Cái này là do em mua hả?

- Sao anh biết?

- Vì trên đó có mùi của em.

- Mùi của em? Bộ em hôi lắm sao? – Phong liền kéo tay áo đưa lên mũi ngửi.

- Không – Tây Châu bật cười – Có thể nói cho anh biết tại sao không phải cái gì khác mà lại là hương bạc hà không?

- À, tại em thấy nó giống với…mùi của anh.

- Em bắt đầu ngửi thấy hương thơm này trên người anh từ lúc nào? – Châu lại chống tay xuống hai bên gối, chặn đứng ý định ngồi dậy của cô bé.

- Từ lần đầu tiên anh ôm em – Nó ngập ngừng quan sát vẻ mặt đầy hứng thú của anh.

- Em thích anh sớm như vậy hả?

Nụ cười có chút đắc ý của anh không biết vì sao lại khiến cô bé thấy vô cùng xấu hổ. Nó lại lỡ miệng nói điều gì ngu ngốc hay sao?

- Không phải đâu…Em…

- Em khỏi chối làm gì cho mắc công – Tây Châu lại mỉm cười – Ngày trước, Thùy Mai cũng nói với anh như vậy.

- Thì sự thật là thế mà.

- Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, anh sống trên đời hơn một trăm năm nay mà chỉ có hai người nhận ra điều đó thôi.

Nam Phong khẽ chớp mắt. Nó bắt đầu hiểu ra điều mà Châu đang muốn ám chỉ. Mùi hương nồng nàn thế mà chỉ có nó và chị Thùy Mai ngửi thấy. Mà giữa Phong và và chị ấy thì còn có thể chung điểm gì khác ngoài việc cùng đem lòng yêu anh ấy.

- Thầy anh nói đó là mùi hương đặc biệt do hồng tử của mỗi người phát ra. Ai cũng có nhưng không phải tất cả đều ngửi thấy. Chỉ khi nào hai người thật sự yêu thương và quan tâm đến nhau thì mới cảm nhận được.

- A, vậy ra anh cũng thích em ngay từ đầu chứ bộ - Nó chợt reo lên và đánh nhẹ vào vai Châu

- Thì anh có chối đâu – Anh ấy bật cười nắm lấy bàn tay nó – Đánh anh coi chừng đau tay đó. Cái thân này giờ chỉ còn lại xương với xương thôi.

Nam Phong cười khúc khích. Thấy Tây Châu vui vẻ như vậy, trong lòng nó cũng hân hoan lắm. Nhưng một nỗi lo mới đã lập tức tìm đến, làm choáng ngợp hết tâm trí cô bé. Chần chừ giây lát nó mới cất tiếng hỏi:

- Trên người em có mùi gì hả anh?

- Hoa hồng – Tây Châu chậm rãi đáp – Dịu dàng và đằm thắm như tính cách của em vậy.

- Nhưng em đâu phải là một cát tinh?

- Thầy nói mùi hương đó là do hồng tử phát ra. Có lẽ nó cũng đúng với một hồng tử có ý thức như em.

Mùi hương đó là do hồng tử của mỗi người phát ra? Vậy thứ chảy vào miệng Phong hôm bữa liệu có phải là…?

“Khi hôn nhau, một phần nhỏ trong hồng tử của tụi mình sẽ có sự trao đổi.”

“…Mình tin một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ là một người cha tốt”

“…Hãy ra sức giữ gìn nhé, Nam Phong!..Đừng đi theo con đường của mình”

Từng lời của Lưu Thủy đang được xâu chuỗi lại một cách logic. Lẽ nào cô ấy đã nhận ra chuyện khác thường đang xảy ra trong người nó? Dù sao Thủy cũng từng trải qua nhiều lần, chắc đã có kinh ngiệm. Nhưng lúc đó Phong nào có biểu hiện gì. Chẳng nhẽ chỉ vì cái chạm tay lên trán đó thôi ư?

Chap 75: Không có quyền lựa chọn

Nó đang mang trong người đứa con của Tây Châu ?

Phong thật sự không dám và cũng không thể tin điều đó.

Nhớ lại mỗi lần gặp Châu, lúc hôn anh, hoặc đơn giản chỉ là nghĩ đến anh ấy...cô bé đã thấy phấn chấn lạ thường. Cảm xúc dâng trào đến nỗi nhiều khi không thể kiểm soát được. Là nó vui hay đứa trẻ trong bụng đang mừng rỡ khi cảm nhận được sự hiện diện của ba mình?

Nhưng Lưu Thủy nói điều đó chỉ xảy ra đối với hung tinh và cát tinh mà thôi. Còn Phong đâu phải là thứ nào trong hai thứ ấy. Nó chỉ là một hồng tử có ý thức. Làm sao gặp phải tình huống éo le đó được.

“Mình cá với bạn là trên đời này chưa từng có con gì giống như vậy"

"Mình không muốn nó phải gánh chịu sự căm ghét và truy giết của cả hai phía”

“Không có một cát tinh nào mà không được sinh ra từ niềm tin và hy vọng của con người. Cũng như bất cứ hung tinh nào cũng được tạo nên từ việc chiếm đoạt hồng tử của kẻ khác. Con mình nếu sinh ra sẽ nằm ở loại nào trong hai loại ấy? Nó không thể là quái vật”

Cái rùng mình của Phong khiến Tây Châu bắt đầu chú ý. Tại sao trời lạnh thế này mà trán nó lại toát mồ hôi hột ? Bàn tay nhỏ trong vô thức đã bấu chặt lấy cái mền đang phủ trước ngực. Anh vừa tính cầm lấy đã giật mình nhận ra cơ thể ấm áp của cô bé trong chớp mắt đã trở nên lạnh toát.

- Nam Phong, em không sao chứ? - Châu vội vàng sờ lên trán Phong - Trong người có phải không khỏe?

Nó không trả lời mà bất ngờ vùng dậy, hai cánh tay vươn ra, ôm cổ anh chặt cứng.

Hai dòng nước mắt trong suốt cứ thế chảy ra, làm ướt đẫm bờ vai anh ấy.

Cô bé hãy còn quá nhỏ để làm mẹ, huống chi đứa trẻ nó đang mang trong người lại không bình thường như bao đứa trẻ khác.

- Chuyện gì vậy? - Châu sốt sắng dỗ dành - Em mà cứ như thế...anh chết vì vỡ hồng tử mất thôi.

- Tây Châu…Em… - Nó nghẹn ngào -…Em…

Phong không muốn sinh ra quái vật. Cô bé không thể tiếp tục gây cho người mà nó yêu thương thêm rắc rối nào nữa.

Có lẽ Lưu Thủy nói đúng, chỉ cần ngồi dưới ánh nắng một buổi thôi. Sau đó, tất cả cơn ác mộng này sẽ biến mất.

- Em yêu anh…- Phong vội vàng vùi mặt vào cổ áo Châu, nức nở -...Những việc em làm cũng vì yêu anh...chỉ vì yêu anh mà thôi.

- Anh biết...Anh biết điều đó mà...

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Mặc dù đã cố gắng tỏ ra dửng dưng nhưng Nam Phong vẫn không thể phớt lờ sự vui vẻ của đứa con trong bụng khi được ở gần ba nó. Lúc Tây Châu ôm lấy Phong, cô bé đã biết cảm giác hạnh phúc mà nó đang có là của hai người chứ không phải một.

- Em có chuyện này muốn hỏi anh. - Nó cố gắng phớt lờ.

- Chuyện gì vậy?

- Anh có thể giúp em hỏi anh Nhật Hy xem chủ nhân của anh ấy là ai không?

- Tại sao em lại thắc mắc vấn đề này?

- Vì em nghĩ anh ấy rất có thể là ngôi sao do chính em tạo ra.

- Sao?

Phong liền đem mọi chuyện kể lại với Tây Châu. Nó kể rất tỉ mỉ, không bỏ sót một chi tiết nào. Vì anh không chỉ là người cô bé yêu mà còn là một trong những người mà nó tin tưởng nhất. Ngoài Châu ra, Phong thật sự không biết phải nhờ ai.

Câu chuyện càng mở ra càng khiến cho nhiều vấn đề được sáng tỏ.Vì Nhật Hy là ngôi sao may mắn của Nam Phong nên cậu ta mới muốn tìm cách giấu nó. Nếu để thân phận bị tiết lộ, Hy sẽ lập tức biến mất. Vì là ngôi sao của Nam Phong nên cậu ta không thể thổ lộ tình yêu với cô bé. Việc âm thầm rút lui hẳn cũng xuất phát từ lí do này. Chàng trai đó vì sao lại gặp phải nhiều bất trắc như thế?

Cũng may là trước giờ Nam Phong chỉ mới nghi ngờ chứ chưa dám khẳng định. Chỉ cần nó tìm được bằng chứng nào đó...Chỉ cần ai đó dại dột nói cho cô bé biết...sinh mạng Hy coi như chấm dứt.

Như thế không được.

Châu thà phản bội lại lòng tin của Phong chứ tuyệt đối không thể để cậu ta chết.

- Chuyện này anh cũng chưa nghe Nhật Hy kể

- Anh ấy không nói với anh người đó là ai sao?

- Không – Châu buột phải nói dối - Nhật Hy chỉ nói đó là chuyện đau lòng nên không muốn nhắc lại.

Cần gì cậu ta nói. Câu chuyện của Phong đã đủ để anh suy ra tất cả. Ngay bây giờ, Châu đã có thể giải đáp ngay những thắc mắc trong lòng nó. Nhưng vì sự an toàn của Nhật Hy, anh đành tiếp tục che giấu cô bé.

- Em muốn gặp anh ấy. Anh có thể chuyển lời giúp được không?

- Được - Tây Châu nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đáp - Anh sẽ giúp em.

Nếu câu phủ định được thốt ra từ chính miệng Nhật Hy, Nam Phong chắc chắn sẽ không còn nghi ngờ nữa. Cách này xem ra vừa đơn giản lại vừa rất hữu hiệu.

- Sao mặt anh đột nhiên lại nhăn nhó như vậy? Có phải lại khó chịu chỗ nào không?

- Ừ - Anh ấy đưa tay sờ lên lỗ tai – Thiết bị này đúng là rất hữu dụng. Nhưng sử dụng nó liên tục làm anh nhức đầu quá.

- Những lúc không ở gần em, lỗ tai anh có còn chảy máu không?

- Có một chút.

- Vậy những triệu chứng khác thì sao? Có cái nào mới phát sinh hoặc nặng hơn không?

- Em lại hỏi nhiều nữa rồi – Châu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi nó – Anh không có chuyện gì đâu. Đừng lo lắng nữa nhé.

Cô bé im lặng nhìn anh rồi gật đầu nhè nhẹ. Nó biết Châu chỉ đang tìm cách trấn an mình. Nhưng nếu việc giả bộ an tâm của nó có thể trấn an anh thì cô bé cũng chấp nhận.

Từ giờ, Phong nhất định phài để ý tới vết thương của Châu. Nhưng là để ý trong bí mật, để ý một cách âm thầm.

- Bây giờ công chúa đã thấy đói bụng hay chưa? Anh thấy Đông Vân có để ít đồ ăn cho em ở dưới nhà đó.

- Anh xuống ăn với em được không?

- Miễn là chị em không bỏ thuốc mê trong thức ăn – Anh ấy bật cười đưa tay xoa nhẹ dưới cằm Phong – Tối nay anh còn nhiều chuyện phải làm lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro