Chương 20: Tôi tới đây để xem hắn phục vụ em như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Đình Dữ xin nghỉ để dưỡng sức, Ký Giả Bộ tạm thời được quản lý bởi La Toa Lâm, còn Hạ Chước được giao nhiệm vụ chỉ huy đội hỗ trợ rắn độc quân đoàn trong việc truy bắt các thợ săn đang lẩn trốn.

Đội ngũ tập hợp tại cửa căn cứ, một điệp báo Alpha đứng cạnh Hạ Chước nhỏ giọng hỏi: “Hạ tổng, ngài có nghe nói về rắn đuôi chuông không?”

Hạ Chước đang dựa vào cửa xe và hút thuốc, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Người điệp báo mỉm cười và nói nhanh: “Lần này liên minh quốc đã phái đến để phối hợp với chúng ta chính là Thẩm Thính, thượng tướng trẻ tuổi nhất của liên minh.”

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Hạ Chước vang lên hai lần, là tin nhắn từ Quý Đình Dữ.

[Nghe nói lần này quan chỉ huy là Thẩm Thính?]

[Người này là quân đội tân duệ, sức mạnh rất lớn, nhưng tính tình đặc biệt kém! Anh nhớ kỹ không được chọc hắn! Nếu có việc, dù tôi có đến cũng không thể cứu được anh!]

Hạ Chước khóe miệng cong lên, dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh mèo nhỏ dựng lỗ tai và ra vẻ thần bí.

[Đã nhận, lãnh đạo.]

Anh trả lời.

Sau đó, một bức ảnh của mèo nhỏ với đầu tựa trên giường và mông nhô ra xuất hiện.

Hạ Chước lại nhìn về phía điệp báo, “Cậu có biết Thẩm Thính không?”

“Ai, Hạ tổng, không thể trực tiếp gọi Thẩm thượng tướng như vậy!” Hắn giả vờ nghiêm túc nói: “Thẩm thượng tướng là học trò được tướng quân Howard yêu thích nhất, mấy năm qua nổi bật rất nhiều, nghe nói về sau Howard tướng quân sẽ truyền vị trí lại cho hắn.”

“Cậu biết hắn sao?” Hạ Chước hỏi mà không thêm xưng hô.

“À, cũng không phải thực sự quen biết.” Điệp báo vội vàng nói: “Chỉ là trong quân đội đã từng cùng Thẩm thượng tướng làm nhiệm vụ chung, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng vẫn có thể nói chuyện qua lại. Nếu ngài có việc gì cần giao cho hắn, có thể để tôi hỗ trợ.”

Hạ Chước gật đầu.

Điệp báo nhẹ nhàng thở ra, tưởng rằng anh sẽ giao phó chức vụ phó đội trưởng cho mình, bởi vì anh là người mới không có kinh nghiệm, rất cần người giúp đỡ.

Nhưng Hạ Chước lại hỏi: “Tôi và Thẩm Thính có thể có gì không tiện sao?”

“……”

Điệp báo không thể trả lời.

Hạ Chước thở dài, giọng nói nhấn xuống thấp: “Sáng nay, tôi có phải đã gặp cậu ở nhà ăn không?”

Điệp báo lập tức rùng mình, “Đúng…… là có.”

Hắn không chỉ gặp Hạ Chước mà còn lén lút bỏ thuốc xổ vào hamburger của Hạ Chước.

Điệp báo thừa nhận hành động của mình, nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn để nổi bật.

Tối qua người ta nói với hắn: Thẩm Thính đang nuôi dưỡng tâm phúc ở các đại quân khu, chỉ cần hắn có thể hạ gục Hạ Chước và thể hiện xuất sắc, khả năng được chọn làm trung ương là rất cao. Vì vậy, hắn chỉ có thể chọn cách này.

“Có việc cứ việc nói thẳng.” Hạ Chước không rảnh vòng vo.

Điệp báo cảm thấy lạ vì thuốc vẫn chưa có tác dụng, lại cảm thấy bất tiện: “A, Hạ tổng, tôi chỉ là nhắc nhở ngài đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nếu ngài không nghe, mặc dù tôi có thể giao thiệp với Thẩm thượng tướng, vẫn phải cẩn thận để không làm mất lòng hắn, nếu không thì……”

Khi hắn còn chưa nói xong, từ xa vang lên tiếng động ầm ĩ.

Ba chiếc xe jeep quân sự lướt qua tuyết, dừng lại trước cửa căn cứ.

Hai trung úy xuống xe, mở cửa xe.

Một thân ảnh cao gầy, mặc quân trang, bước ra từ trong xe. Hắn đứng đó như một thanh kiếm sắc bén, giữa gió tuyết và ánh lửa. Đầu nón rộng che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ lộ ra cằm lạnh lẽo, còn bị che khuất một nửa bởi lớp chắn khí.

Đây chính là quan chỉ huy lần này, Thẩm Thính, Alpha cấp 3S rắn đuôi chuông kịch độc, trưởng quân đoàn rắn độc quân đoàn.

Mọi người lập tức xúm lại, tạo thành một vòng nửa vòng quanh hắn.

Điệp báo liếc Hạ Chước một cái, lớn tiếng và rõ ràng gọi “Thẩm thượng tướng” khi đi qua, tay vươn ra.

Nhưng khi quan quân đột ngột quay đầu sang bên phải, ánh mắt hắn lướt qua bờ vai của điệp báo và nhìn về phía sau.

“Chước ca?”

Thanh âm nhẹ nhàng và mơ hồ, mang theo sự do dự không rõ ràng.

Mọi người ở đây đều ngẩn ra, theo ánh mắt của Thẩm Thính, họ nhìn về phía sau và thấy Hạ Chước dựa vào một chiếc Mục Mã đỏ, khẽ gật đầu với hắn “Ồ.”

Trong chốc lát, đám đông xôn xao, âm thanh bàn tán nổi lên không ngớt, ngạc nhiên và cảm thán không ngừng.

Điệp báo A mặt mũi cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ lưng xuống, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ, như thể bị đánh trúng một cú nặng.

Thì ra không chỉ nhận thức mà còn có mối quan hệ gần gũi với Hạ Chước.

Thẩm Thính nhìn qua điệp báo một cái, không hề chú ý đến hắn, trực tiếp đi về phía Hạ Chước.

“Chước ca, thật sự là anh, sao đột nhiên đến Ni Uy Nhĩ?”

“Xử lý một số việc.”

Hạ Chước vẫn duy trì tư thế hút thuốc như trước, trông rất thoải mái.

“Bảo tiêu đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Tôi vừa lúc ra nhiệm vụ, phái hai người cho anh?”

Hạ Chước cười: “Chuyện của tôi là hỗ trợ cậu hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cái gì?” Thẩm Thính ngạc nhiên, sau đó hỏi tiếp: “Có phải tướng quân Howard đã sắp xếp không? Cuối cùng anh đã đồng ý giúp thầy làm việc sao?”

Hạ Chước nhíu mày.

Thẩm Thính lập tức nhận ra mình đã đoán sai, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục: “Máu mủ tình thâm, Chước ca, lão sư không còn nhiều thời gian, ông ấy luôn chờ anh.”

“Được.” Hạ Chước không kiên nhẫn nói.

“Nếu cậu lại nhắc đến ông ấy, tôi sẽ biến cậu thành rượu phơi khô.”

Thẩm Thính: “……”

Một cảnh vệ đứng gần đó lo lắng không biết phải làm gì: “??”

Hiện giờ nên rút súng hay giả vờ không nghe thấy?

Biết rõ tính tình của Thẩm Thính, hắn không nói nhiều nữa.

Hạ Chước chỉ vào mặt mình “Sao còn đeo khẩu trang?”

“Bị dị ứng, không có cách nào khác.”

“Còn chưa tìm được Omega nào chấp nhận cậu sao? Cách này không phải là giải pháp lâu dài.”

“Đang tìm, còn chạy.”

Thẩm Thính từng câu từng chữ rõ ràng, mặt lạnh như băng, tay phải vươn vào túi quân trang sờ sờ vật trang trí Samoyed của mình.

Vấn đề cá nhân của hắn luôn là điểm khó, rắn đuôi chuông Alpha, thông tin tố chứa độc, không thể đánh dấu bất kỳ Omega nào, tự nhiên không có Omega nào dám ở bên cạnh hắn, trừ khi muốn làm lễ cưới hoặc đám tang.

“Vì sao phải chạy trốn, vẫn là vì thông tin tố sao?”

Thẩm Thính dừng lại một chút, vuốt dây lưng và thành khẩn nói: “Em ấy ăn vụng bị tôi phát hiện, tôi đã trừng phạt em ấy.”

“……”

Hạ Chước vỗ vỗ vai hắn “Có lúc cần phải nhẫn nhịn.”

Hai người đều là những người hành động quyết đoán, nhưng vẫn phối hợp ăn ý, họ mở bản đồ trên xe và nhanh chóng lập kế hoạch.

Khi tất cả đã được phân phối xong, điệp báo mới lầm bầm đi đến, gọi một tiếng “Hạ tổng”.

Hạ Chước liếc nhìn hắn, hỏi Thẩm Thính: “Có nhận thức không?”

“Không ấn tượng, sao vậy?”

“Hắn nói là đồng đội cũ của chúng ta trong quân đội, tôi không nhớ nổi, nghĩ rằng cậu sẽ nhớ.”

Nghe vậy, mặt điệp báo đỏ bừng, rõ ràng là khoác lác.

“Không quen biết thì làm cho dễ.” Hạ Chước lấy một túi giấy từ trong xe và đưa cho điệp báo. Khi điệp báo mở ra, thấy chính là bữa sáng với thuốc xổ mà hắn đã bỏ vào hamburger.

“Ăn đi.”

“Hạ tổng, tôi……”

“Ăn đi, tôi sẽ nhìn cậu ăn.” Hạ Chước nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, như thể sắp bùng nổ.

Điệp báo cảm thấy run sợ, nắm lấy hamburger và nhét vào miệng.

Hạ Chước như gà dọa khỉ, giải quyết xong điệp báo và một số người khác, anh đứng ở trước đoàn xe, gần như muốn khiến mình và Quý Đình Dữ bị tuyết nuốt chửng, rồi giơ tay: “Đi thôi.”

Chiếc Mục Mã đỏ dẫn đầu, đoàn xe dài tiến vào cánh đồng tuyết.

Khi họ di chuyển ra ngoài vài trăm mét từ quốc lộ, một chiếc xe máy đen nặng nề xuất hiện từ vùng đất lạnh giá, ngược chiều với họ, tiến về phía khu phục vụ Ni Uy Nhĩ — phố đèn đỏ.

Xe máy dừng lại trước quán bar.

Trên xe, một người giả cao bồi, cởi mũ bảo hiểm, tóc rối bù và trên đầu có đôi tai mèo cam.

Con mèo con đáng lẽ đang nằm trên giường dưỡng bệnh đã biến hình, cùng với một đứa trẻ dị tộc ra ngoài tìm kiếm kích thích.

“Ang, thân thể của anh thật sự không sao chứ?” Sa Mạc Thanh, cũng giả cao bồi, lo lắng hỏi.

Sau cuộc họp video sáng nay, Quý Đình Dữ thông báo cậu mang theo tài liệu cải trang nhanh chóng, bảo hắn chờ ở cửa sau, nói có nhiệm vụ bí mật.

Ra ngoài, Sa Mạc Thanh mới biết nhiệm vụ bí mật là đến quán bar.

“Không sao đâu, giờ ra ngoài có thể giấu người khác.”

Quý Đình Dữ đưa tay vén tóc mái ra khỏi tai.

Hôm nay cậu không trang điểm, tóc dài tùy ý xõa ra, dưới mắt trái có một hình xăm nhỏ màu cam hình mèo, kết hợp với áo khoác da và khăn quàng, tạo nên vẻ ngoài quyến rũ của một cao bồi miền Tây không thể kiểm soát.

Toàn thân cậu tỏa ra vẻ bí ẩn và quyến rũ.

Nếu Hạ Chước thấy cậu, chắc chắn không thể cưỡng lại việc ấn cậu xuống xe máy và hành hạ một hồi.

Khi hai người muốn vào quán bar, họ bị ngăn lại: “Xin lỗi tiên sinh, ban ngày khách cần có thẻ mời mới được vào.”

“Chậc.” Quý Đình Dữ nhấc mắt kính râm, rút ra một cây thuốc lá từ miệng, dùng bật lửa để châm.

Bartender tiếc nuối nói: “Dù ngài hút thuốc trông rất cuốn hút, nhưng điều đó không thể thay thế thẻ mời.”

“Vậy sao?” Quý Đình Dữ liếm môi.

Ngay lập tức, bật lửa trong tay cậu trượt xuống và xoay vòng như ma thuật, sau đó lửa nhảy múa trên đầu ngón tay cậu như khiêu vũ. Cuối cùng, bật lửa nổ ra, và trên ngón trỏ cùng ngón út của cậu, ba ngọn lửa rực cháy.

“Điều này có thể đổi được thẻ mời không?”

Cậu nhả ra một ngụm khói trắng, quyến rũ đến mức làm người ta mê mẩn.

“Đây là vinh dự của tôi, bảo bối.”

Bartender cúi người dẫn đường cho họ, sau khi rời đi không khỏi ngửi thấy mùi cao bồi quyến rũ trong gió.

Sa Mạc Thanh thắc mắc: “Anh, khi nào anh học được cách chơi với bật lửa?”

Quay đầu lại, cậu thấy Quý Đình Dữ nhanh chóng lấy tay quấn băng quanh đầu ngón tay: “Mlem mlem…… Đang cháy, Tiểu Thanh em vừa hỏi cái gì?”

Sa Mạc Thanh: “……”

Hai người vào quầy bar, âm thanh náo nhiệt quanh quầy bar vang lên.

Nơi đây là con phố nhộn nhịp nhất Ni Uy Nhĩ, một quán bar hỗn tạp, khách đến từ mọi nơi, đủ mọi chủng tộc, có thể trước đó một giây còn vui vẻ cười cười với nhau, ngay sau đó có thể rút súng bắn nhau.

Omega đủ dũng cảm để đến nơi này vốn không nhiều, huống chi là Quý Đình Dữ, người mà vừa nhìn là biết khó có thể chinh phục.

Có người thổi một tiếng huýt sáo khiêu khích về phía câuh, không khí ái muội ngay lập tức trở nên căng thẳng, kết quả Quý Đình Dữ quay lại và thổi một tiếng huýt sáo dài và vang hơn, “Cấp độ của cậu quá thấp, anh bạn.”

Các khách cười phá lên.

Quý Đình Dữ ngồi xuống quầy bar, gõ gõ mặt bàn, “Một ly Brora lớn.”

Bartender là một người đàn ông phương Tây tóc vàng, với đôi mắt sâu được khảm hai viên đá quý màu xanh lục.

“Quý chủ nhiệm, sức quyến rũ của ngài thật sự rất tốt, nhưng khách hàng chỉ lo xem ngài không uống rượu.”

“Thôi đi Harry, bọn họ chỉ đang để ý tôi để rình xem câhh thôi.”

Bartender cười và bắt đầu pha chế, nhanh chóng đưa cho Quý Đình Dữ một ly rượu với hương vị đặc trưng của trái cây và sự tươi trẻ, cùng với một chút hương mèo.

Quý Đình Dữ ngạc nhiên: “Đây không phải là cái tôi muốn.”

“Mèo lớn bị vòng cổ trói buộc thì quá mềm mại, thân ái, khí chất của cao bồi cùng với mèo đêm khuya thì hợp hơn.” Bartender mỉm cười nói.

“Được rồi.”

Quý Đình Dữ nhấp một ngụm, sau đó lén lút bỏ ly rượu vào một thẻ SD đổi lấy trên điện thoại của mình.

“Tôi muốn đồ vật ở chỗ cũ.”

Bartender gật đầu, “Chúc ngài có một đêm vui vẻ, mèo con.”

Uống xong ly rượu, Quý Đình Dữ định kéo Sa Mạc Thanh đi ngay, nhưng một giọng nói mềm mại và nghịch ngợm vang lên từ phía sau.

“Cao bồi ca ca, có thể giúp tôi một chút không?”

Quý Đình Dữ quay lại, thấy một cậu bé tóc đen, mắt to, đang chắp tay làm ơn, tay cầm một tờ giấy.

Cậu mặc một chiếc áo lông trắng, cổ áo hơi lỏng, nụ cười ngọt ngào, sạch sẽ như một con tuyết nhân, trên đầu có hai cái tai mèo nhọn, là một Omega Samoyed chưa trưởng thành.

(Se: Vợ của Thẩm Thính?)

Mùi thông tin tố là vị mật đào.

“Tôi có thể giúp gì cho cậu?” Quý Đình Dữ hỏi khi thấy cậu gặp rắc rối.

Cậu bé nói: “Tôi thua một trò chơi lớn, ca ca có thể giúp tôi chơi một trò chơi bằng miệng không? Nếu không, tôi sẽ phải nhảy cột.”

Cậu chỉ vào nhóm bạn ồn ào phía sau, lắc lắc tai, “Có thể đổi một chút, ca ca sờ tai tôi được không?”

Cậu cúi người, để lộ xương quai xanh với một cái đuôi rắn đen, trông như quấn quanh xương quai xanh rất sống động.

“Là cái này sao?” Quý Đình Dữ lấy tờ giấy từ tay cậu.

“Đúng vậy!”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, miệng nhếch lên gần như thành hình hoa, còn nhắm mắt lại.

Nhưng môi không bị tờ giấy chạm vào, mà là một cái tai nhỏ bị bắn nhẹ.

“Nhưng tôi cũng muốn xem cậu nhảy cột, phải làm sao đây?” Quý Đình Dữ nở nụ cười tinh quái.

“Hả?” Cậu bé mắt long lanh, bị nụ cười của cậu làm cho ngây người, buồn bã nói: “Thì ra trên thế giới lại có nhiều người xấu như vậy.”

“Đúng vậy.” Quý Đình Dữ bắt chước cách nói của cậu.

“Vậy cũng không sao, tôi thích anh, xin anh uống một ly rượu, vừa rồi đã làm phiền anh rồi.”

Cậu bé đưa cho Quý Đình Dữ một ly rượu ngọt, rồi như một con cún đầy năng lượng, vội vã chạy vào sân nhảy và bắt đầu múa cột.

“Anh, chúng ta về nhà thôi?” Cuối cùng Sa Mạc Thanh lên tiếng.

Quý Đình Dữ nhìn cậu bé đang nhảy múa, không kìm được cười, “Một Omega đáng yêu như vậy, em không thấy hứng thú sao?”

“Không, em chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.”

Quý Đình Dữ tựa trán.

“Chờ cậu bé nhảy xong, ở đây không an toàn, đừng để xảy ra chuyện.”

Cậu bé làm phiền Quý Đình Dữ, không ngờ có người tiếp cận một cách nghiêm túc.

Khi nhiệm vụ điều tra gần xong, Thẩm Thính nhận được một tin tức, đọc xong lập tức thay đổi sắc mặt.

“Chước ca, đưa tôi đến phố Đèn Đỏ ngay.”

“Hiện tại? Có việc gì gấp vậy.”

“Bắt gian.”

(Se: quả nhiên)

“……”

Lên núi thì không nhanh không chậm, nhưng xuống núi thì vô cùng vội vã, lốp xe ma sát kêu lên, nhưng vẫn không bằng Thẩm Thính bên cạnh đang rất căng thẳng, gần như sôi sục.

Hạ Chước lần đầu tiên đi bắt gian, không có nhiều kinh nghiệm, cảm thấy rất hứng thú nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, đến nơi rồi nhắc nhở Thẩm Thính: “Cách xử lý người của cậu là chuyện của cậu, nhưng nhớ kỹ đừng để lộ thân phận.”

Một cú sốc trực tiếp làm Thẩm Thính không còn kiên nhẫn.

Thẩm Thính sắp tức giận đến nổ tung vẫn gật đầu, siết chặt khí chống cắn, với một dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu lao vào quán bar.

“Đừng làm bị thương người khác.” Hạ Chước ngăn cản hắn, sợ hắn nổi điên.

“Cái kia.” Thẩm Thính chỉ vào cậu bé đang nhảy múa điên cuồng trên sân, “Là cục cưng của tôi.”

“……” Hạ Chước buông tay, “Cậu tự lo.”

Thẩm Thính tức giận bước vào, nhìn thấy cậu bé Samoyed, khiến cậu nhảy dựng lên, kêu ba tiếng “A A A” rồi chạy toán loạn trong sân nhảy.

Dù Hạ Chước không thích những chuyện như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này vẫn thấy khá thú vị. Tuy bận, anh vẫn ung dung thưởng thức ly whiskey của mình, không ngờ ánh mắt thoáng qua, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Anh thấy được mèo nhỏ của mình.

Bất kể Quý Đình Dữ cải trang thành dạng gì, anh đều có thể nhận ra ngay lập tức.

Hạ Chước nhìn thấy mèo nhỏ của mình đang đứng cùng một Alpha tóc vàng. Đối phương đặt tay lên cổ Quý Đình Dữ, Quý Đình Dữ không phản kháng, hai người ôm nhau và lên lầu.

Hạ Chước cười lạnh, suýt nữa đã cắn răng.

Anh không muốn làm người xem náo nhiệt, liếc nhìn Thẩm Thính.

Hạ Chước nghĩ đến Quý Đình Dữ lúc trước có thể giống như cậu bé, giờ lại bên người người khác mà âu yếm, hiện tại chuẩn bị lên lầu không biết làm gì, anh thật sự muốn tự tay trói Quý Đình Dữ lại, ném vào xe, cho cậu một trận dạy dỗ.

Nhưng Hạ Chước không để ý đến việc mình đã không còn kiên nhẫn, tay hắn run lên khi mở khóa cửa.

Tuy nhiên, anh vẫn hít sâu và tự nhủ không nên tức giận, có thể có lý do gì đó.

Nhưng khi cửa vừa mở, tất cả lý do đều tan biến.

Trên giường, cổ áo Quý Đình Dữ mở rộng, quần bị tháo một cái khuy, quần lót trắng lộ ra.

Người đàn ông đứng quay lưng về phía Hạ Chước, quỳ gối trước mặt Quý Đình Dữ và nói: “Anh, tôi giúp anh làm xong rồi.”

Quý Đình Dữ ngẩng đầu nhìn thấy anh, mắt còn đờ đẫn, “Hạ Chước? Sao anh lại đến đây…”

Hạ Chước bước vào và khóa cửa lại.

“Tôi đến xem xem hắn phục vụ em thế nào.”

---

Tác giả có chuyện nói:

Hạ Chước lúc đầu: Bắt gian thật là thích thú.

Hạ Chước giây tiếp theo: Tôi muốn phát điên.

Miêu miêu bưng chén: Đại lang, uống thuốc đi.

(Se: hôm nay tui vui, cho mn 5 chương luôn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro