CHƯƠNG 261 ĐẾN CHƯƠNG 265

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 261: Vậy nếu như đổi lại anh bỏ đi, em sẽ đi khắp thế giới tìm anh sao?

  Những ngày kế tiếp đau khổ lẫn buồn bực cứ bám riết lấy Ngải Tuyết.Ở trong lòng cô, Tử Hiên và Thang Tiệp đều là người thân nhất của mình, mà người thân của mình bị thương thì ai có thể vui được.

Khuôn mặt Tử Hiên trở nên nghiêm túc không còn thấy sự cợt nhã trước kia, anh đứng trước gương chỉnh chu tây trang.

"Anh tự mình đi tìm cô ấy, Tiểu Tuyết em yên tâm, anh nhất định sẽ không phụ lòng em!"

Ngải Tuyết cười khổ"Tìm được rồi chẳng lẽ anh cưới cô ấy sao?"

Tử Hiên trầm mặc một lúc lâu, gật đầu kiên định như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết, trong mắt ánh lên tia thương cảm"Chỉ cần là em muốn, anh đều nguyện ý giúp em thực hiện, cho dù là cưới người phụ nữ khác."

Ngải Tuyết ngây ngô ——

"Tử Hiên! ! !" Kiệt quát, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm, lá gan càng ngày càng lớn, trước mặt phụ nữ của anh dám nói kiểu đó, trong mắt nó còn có đại ca này sao?

Cố gắng điềm tĩnh với bản thân"Đừng quên cậu là anh trai của Ngải Tuyết!"

Một câu anh trai, khiến tinh thần Tử Hiên suy sụp chán nản, trớ trêu thật, ông trời muốn trừng phạt anh sao?

Kiệt lạnh lùng quét mắt nhìn Tử Hiên, trực tiếp ôm Ngải Tuyết đang ngơ ngác ngồi vào xe. Xoay khuôn mặt cô đối diện với chính mình"Ngải Tuyết em hãy quên lời nói lúc nãy đi, cấm em vì người đàn ông khác mà tương tư có tình ý, càng không được ngẩn người vì người đàn ông khác."

Khóe miệng Ngải Tuyết nhếch lên thành đường cong"Anh vẫn bá đạo như thế, nhớ không lầm anh đã từng đồng ý với em cái gì nhỉ?"

Kiệt ngượng ngùng, ngoài miệng có chết cũng không thừa nhận"Anh có bá đạo sao?"

Ngải Tuyết nhéo lỗ tai anh"Có, quả thực là càng ngày càng bá đạo, ngay cả cảm xúc của em cũng muốn quản lý."

"Này, em dám nhéo lỗ tai của anh." Kiệt nhanh tay bắt được tay Ngải Tuyết, không để cô nhúc nhích, tay kia sờ vào hơi ấm bên tai vừa bị nhéo."Anh chỉ thấy em được nuông chiều quá riết rồi xem anh như tùy tùng rồi."

Ngải Tuyết đột nhiên nghiêm mặt"Kiệt, anh giúp em tìm tin tức của Thang Tiệp đang ở đâu, sinh sống có tốt không, em không muốn ép cô ấy trở về, tâm trạng của Thang Tiệp lúc này rất rối rắm nên cứ để cô ấy yên lặng một thời gian."

Kiệt gật đầu, "Tất nhiên, lời của bà xã nói chính là mệnh lệnh sao anh không thực hiện chứ, nhưng mà biết khi nào em mới quan tâm anh được như vậy?"

Ngải Tuyết quay đầu nhìn hắn"Chẳng lẽ em hờ hững với anh lắm sao?"

Kiệt hỏi ngược lại"Vậy nếu như đổi lại anh bỏ đi, em sẽ đi khắp thế giời tìm anh sao?"

Ngải Tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu"Không biết."

Kiệt xụ mặt, đau lòng hỏi"Tại sao?"

Ngải Tuyết nâng cánh môi lên lém lỉm nói"Tiền xe đắt quá!"

Kiệt muốn té xỉu vì nha đầu ngốc này.

Trở về biệt thự, Kiệt lập tức phái người đến sân bay điều tra nhật kí chuyến bay. Quả nhiên tìm thấy chuyến bay Thang Tiệp đến Mĩ mục đích là đi du học.

Chương 262: Thử áo cưới

Ngải Tuyết nghe được tin liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thang Tiệp an toàn là cô yên tâm.

Suốt buổi chiều, Ngải Tuyết lười nhác ngồi ở trong phòng lướt web, từng dãy người hầu mang áo cưới và trang sức vào phòng.

"Bảo bối, lại đây thử áo cưới."

Ngải Tuyết đứng dậy cầm áo cưới nhìn qua"Size áo cưới nhỏ quá?"

Kiệt khẽ cười"Người ta muốn đúng size phải dùng thước đo, còn anh chỉ sờ là biết."

Ngải Tuyết quát tháo"Cút!"

Kiệt cười lớn "Thay thử anh xem."

Lần lượt mặc áo cưới tới đeo trang sức, từ trên xuống được tẩy trang biến hóa thành tiên nữ. Kiệt nhìn đến ngây người, bảo bối của anh chính là mỹ nữ.

"Bảo bối, thấy thế nào? Không thích thì đổi bộ khác." Kiệt chỉ nhà thiết kế đứng bên cạnh im lặng nãy giờ.

Ông là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, tính khí rất lạ lùng, hàng năm chỉ thiết kế duy nhất bốn bộ áo cưới.

Nhiều người nói ông ta chảnh khinh người, dù có tiền cũng không nhờ vả ông.

Nghe Kiệt nói không hài lòng muốn làm bộ khác, trán của ông liền nổi lên vài đường vạch đen.

"Ừ, áo cưới này làm từ chất liệu tơ tằm nên cảm thấy rất mềm mại; đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, cứ như có ánh phát quang trong suốt. Mặt sắc rất dịu, nếu có thêm khăn voan thì càng đẹp hơn.

Màu trắng trong nhưng vẫn kiêu sa, nếu thêu thêm ít họa tiết nổi trên khăn, cộng thêm hoa văn đính cườm thì sẽ trở nên bay bỗng lãng mạn hơn.

Có thể hình con bươm bướm đính cườm. Thiết kế thanh tú tao nhã nhưng công nghệ đặc biệt. Chắc không đến nỗi tệ."

Nhà thiết kế nghe cô nói miệng càng co quắp, tác phẩm ông thiết kế, mặc trên người cô gái này đâu đến nỗi nào.

"Thích là tốt rồi!"

Ngải Tuyết bình tĩnh quét mắt nhìn anh thản nhiên nói"Hình như anh chưa cầu hôn em mà em chắc gì đã chịu lấy anh, ở đó chuẩn bị áo cười dẫn em vào lễ đường đồ...."

Kiệt hơi ngơ ngác nhưng ngay sau đó một chân quỳ xuống đất"Bảo bối, gả cho anh nha?"

Ngải Tuyết ngước nhìn anh, tay sờ soạn trên người anh, nghi ngờ hỏi"Cầu hôn gì mà không có nhẫn hoa và tươi là sao? Còn nữa..., không có ai làm chứng chả thu hút."

Kiệt biết, cô gái nhỏ này cố ý làm khó anh, dễ thôi, khóe môi vểnh lên, lấy điện thoại gọi cho Trương Thiên và Lãnh Băng.

Chương 263: Bảo bối, em có đồng ý lấy anh không?

Nửa giờ sau, một phần mười lực lượng của Long Hổ bang, ước chừng hơn ngàn người, mọi người đều cầm trong tay một bó hoa hồng xuất hiện ở sân vườn biệt thự Thiên Trang.

Kiệt nắm tay Ngải Tuyết dắt tới ban công từ trên lầu nhìn xuống. Ngải Tuyết giật mình, cô thuận miệng nói chơi thôi cần gì nhiều người như vậy, khó trách lại tưởng thật làm thật.

Kéo tay áo Kiệt "Kiệt, bỏ đi, em chỉ thuận miệng nói chọc anh."

Kiệt đời nào quan tâm lời nói nhảm đó, cầm cái loa hô to:

"Các anh em, hôm nay đại ca tôi muốn cầu hôn người phụ nữ mình yêu thương nhất, mọi người có đồng ý làm chứng cho cuộc hôn nhân này không?"

Đám người phía dưới đồng thanh đáp"Đồng ý!"

Kiệt quay đầu đối mặt với Ngải Tuyết, một chân quỳ xuống. Tay cầm 11 đóa hồng tươi thắm.

"Bảo bối, em đồng ý gả cho anh nha? Anh hứa mãi mãi yêu em, chăm sóc em suốt đời suốt kiếp, không xa rời nhau cho đến răng long đầu bạc, 11 đóa hoa hồng biểu tượng cho một đời một kiếp một đôi người, em có nguyện ý làm bảo bối duy nhất của lòng anh không?"

Trong mắt anh đều là nhu tình, khóe mắt Ngải Tuyết cay cay, mũi dâng lên sự chua xót, liếc nhìn Kỳ Hạo đứng đó không xa.

Kỳ Hạo mỉm cười gật đầu, nước mắt Ngải Tuyết lăn dài, ngay lập tức nhận lấy hoa tươi nhào vào lồng ngực rắn chắc của anh. Ôm chặt lấy anh:

"Em đồng ý, đồng ý làm cô dâu của anh."

"Ngạch ~~" Ở phía dưới đám anh em hưng phấn lần lượt ném bó hoa lên trời, bộ dạng say mê cuồng nhiệt này rất khác xa hình tượng đại ca hắc bang lạnh lùng.

Còn vài ngày nửa là tới hôn lễ, Ngải Tuyết có chút sợ sệt trước khi vào lễ đường, hễ nhìn thấy Kiệt thì lại căng thẳng, có lúc tự giam mình trong phòng vệ sinh suốt mấy giờ liền.

Không! Cứ như giấc mơ được diễn ra ở hiện tại, Kiệt lo lắng gõ cửa mãi, Ngải Tuyết ở bên trong đi vòng vòng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi..

Ngoài căng thẳng, còn có cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim cô, vốn là hôn lễ của Ngải Vũ, nhưng mình và Kiệt yêu nhau trước, cớ sao cứ có cảm giác mình là người thứ ba giật chồng của người khác.

"Ngải Tuyết mau lên, anh sắp nhịn hết nổi rồi!" Kiệt nhíu chặt lông mày, cặp chân co quắp lại, chết tiệt, khi không lại mắc vệ sinh còn nha đầu kia cứ ngớ nga ngớ ngẩn suốt cả buổi trời trong đó.

Không phải là không nhịn được, chỉ là cảm giác kẹp chặt chân như vậy làm mất đi phong độ của mình.

"Ặc, ra ngay đây!" Ngải Tuyết hít sâu một hơi, lề mề mở cửa phòng liếc nhìn anh"Gấp lắm sao?"

Chương 264: Bái sư

Kiệt bậm môi nghiến răng lườm cô, kéo cửa ra lập tức bay vào.

Ngải Tuyết cao hứng muốn chọc anh, cố ý huýt sáo, Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt sát khí, cứ đợi đó, anh giải quyết xong sẽ tới lượt cô.

Ngải Tuyết rụt cổ bỏ chạy như làn khói. Cô có điên mới đứng đó chịu tội.

"Chị dâu!"

Ngải Tuyết quay đầu, thấy Trương Thiên một mặt hưng phấn, Ngải Tuyết có linh cảm, đại nạn lâm đầu, từ khi nào anh ta lại thay đổi thái độ nhìn cô như thế, chẳng lẽ mới phẫu thuật thẩm mỹ sửa mặt ???

Tự Mặc có nói qua, Trương Thiên từng có ý định bắn chết cô.

Bụng nghỉ dạ lo khiến thần sắc Ngải Tuyết hơi khác thường, gượng mỉm cười"Anh Trương Thiên, anh tìm tôi à?"

Trương Thiên gật đầu"Cô có thể dạy tôi lái xe không?"

Ngải Tuyết cau mày, "Anh cũng biết lái mà?"

Trương Thiên cười ngây ngô, tay chân vụng về"Ý tôi là chuyện đua xe đấy, phải học thế nào, cô có thể dạy tôi đạt tới trình độ đó chứ?"

Ngải Tuyết bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là tới bái sư, bất chợt làm cô có cảm giác mình rất có tài năng, đầu càng ngẩng cao hơn.

Cố ý ho khan hai tiếng, lăm lia soi mói Trương Thiên"Chuyện đó à ?"

"Cô nghĩ sao? Được không? ?"

"Muốn giống tôi à, phải có đầu óc thông minh, vừa học đã biết, anh sao? Chà chà với điều kiện này xem ra anh không thể đạt yêu cầu rồi, tuy nhiên nếu anh nỗ lực cố gắng hẳn có thể học được. Nếu muốn luyện đến trình độ của tôi, e là rất khó nha."

Mặt Ngải Tuyết vênh váo như tiền bối dạy dỗ đàn em, Kiệt chạy tìm cô lại nhìn thấy cảnh này thì dở khóc dở cười, nha đầu này gặp nhiều chuyện rủi ro, ngược lại tính tình càng cởi mở hơn trước nhiều.

"Chuyện nhỏ, chị dâu dạy tôi đi, tôi hứa sẽ cố gắng hết mình đạt tới trình độ cao nhất không phụ lòng của cô."

"Không được!"

Ngải Tuyết còn chưa nói hết, Kiệt chen ngang, sắc mặt hơi không hài lòng.

"Tại sao?"

"Tại sao?"

Lần này Ngải Tuyết và Trương Thiên rất ăn ý.

"Đua xe rất nguy hiểm, ai cũng không được phép tùy tiện đua xe, nhất là em." Đôi mắt Kiệt dừng trên người Ngải Tuyết, nhưng lời nói nghiêm túc cảnh cáo ai kia.

Ngải Tuyết cả gan chống đối"Kỹ thuật của em rất tốt."

"Kỹ thuật tốt hơn nữa cũng không được, hai ngày nữa là cử hành hôn lễ, hai ngày nay em an phận cho anh nhờ. Cho nên, mau đến bên cạnh anh." Kiệt ngoắc ngoắc tay, cười xấu xa.

Chương 265: Ông là người đầu tiên không đồng ý việc này

  Ngải Tuyết hoảng quá đành núp sau lưng Trương Thiên, nhỏ giọng nói với Trương Thiên: "Anh Trương Thiên, lúc nãy tôi lỡ trêu anh ta, nếu anh có thể năn nỉ giúp tôi thoát khỏi anh ta, tôi nhất định dạy anh hết mọi kĩ năng của tôi."

Trương Thiên đơ người, nói thế nào đây, dù gì giữa Ngải Tuyết và đại ca, vẫn nên nghe lời đại ca thì tốt hơn.

Sau một hồi đấu tranh cuối cùng đã có kết quả, nếu chỉ có một cơ hội, anh không chút do dự lựa chọn đại ca.

Đặc biệt sao, chẳng qua cô chỉ là nha đầu nhỏ bé là vợ của đại ca. Anh đâu dại làm người tốt kiểu này.

Trương Thiên tránh sang bên cạnh, "Tôi còn chút chuyện phải xử lý nên tôi đi trước."

Ngải Tuyết khóc không ra nước mắt, mặc cho Kiệt ôm cô về phòng, chịu đựng một lần lại một lần cứ tham luyến đòi lấy làm cả người cô như bị vỡ từng mảnh. Ngải Tuyết khắc sâu mối hận này trong tim, nhất định sẽ báo thù tên Trương Thiên thối tha đó!!!

Tối hôm đó, Kiệt nhận được cuộc gọi của ông cụ Mộ Dung hối thúc anh về gấp.

Vừa tới phòng khách, đập vào mắt anh là cảnh Ngải Trung ngồi khóc.

  "Kiệt, cháu kì cục quá, hôn lễ cũng sắp tới, liên lạc cho cháu thì ngoài vùng phủ sóng, còn Ngải Vũ thì không thấy bóng dáng đâu, chúng ta phải thông báo giới truyền thông hủy bỏ hôn lễ ngay tức khắc." Ông cụ nắm gậy thật chặt, đập mạnh xuống nền đất vang lên.

Kiệt lười biếng cuộn mình trên ghế sofa, cầm ly rượu đỏ lắc lắc. Ánh mắt vô thức liếc nhìn Ngải Trung.

"Chúng ta đã báo cho truyền thông tin tức như vậy, nếu kêu hủy bỏ chẳng khác nào bêu xấu nhà Mộ Dung trên báo chí!"

Ngải Trung ngổn ngang cảm xúc: "Thiếu gia Mộ Dung, con gái tôi đã mất tích mấy ngày rồi, cho tới bây giờ, cảnh sát cũng không thăm dò được tin tức, không hủy bỏ hôn lễ, phải làm sao?"

Ông cụ khó hiểu nhìn anh"Kiệt, cháu có cách giải quyết?"

Kiệt đứng dậy, sải bước tới chỗ Ngải Trung, vỗ vai ông"Bác Ngải không phải có tới hai đứa con gái sao? Dù không phải máu mủ nhưng cũng cùng một nhà lớn lên nha."

Ngải Trung giận run người, lại không dám biểu hiện: "Thiếu gia Mộ Dung biết nói đùa, nha đầu Ngải Tuyết kia đã sớm cắt đứt quan hệ với tôi, sợ rằng, ngay cả nhìn nó cùng chả thèm nhìn tới người ba này."

"Kiệt, nha đầu Ngải Tuyết hại cháu chưa đủ thảm ư, cháu còn muốn ở chung với cô ta, ông là người đầu tiên không đồng ý việc này." Ông cụ vừa nghe đến tên Ngải Tuyết, cơn bực tức bây lâu liền trỗi dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro