Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một cô nữ sinh vừa trải qua cuộc thi tuyển sinh vào mười, và bây giờ đang là thời gian chờ đợi kết quả. Nói thật thì tôi học chẳng giỏi mấy nhưng 9 năm qua tôi đã nổ lực rất nhiều để vượt qua được kì thi này khi chọn nguyện vọng là một trường chuyên hơi xa nhà. Nhưng tôi chẳng thể ngờ rằng tôi đã trượt chuyên và phải vào học tại một trường trung học gần nhà, nếu nói không buồn thì đó là nói dối, hôm biết kết quả tôi trốn trong phòng khóa cửa và khóc thật to đến cạn hết nước mắt.

Những ngày đầu nhập học, tôi cảm thấy xa lạ với các bạn trong lớp vì tôi chẳng quen ai trong đó cả. Xác xuất để tôi gặp lại những bạn cũ trường cấp hai ở lớp này là năm mươi đến sáu mươi phần trăm, nhưng lạ thật lần này tôi chẳng có phần trăm nào. Sau ngày khai giảng chúng tôi được chọn chỗ ngồi tự do để làm quen trước rồi chúng tôi sẽ được xếp lại chỗ ngồi sau. Tôi chọn ngồi bàn cuối cùng của dãy số hai tính từ cửa vào. Sau vài tuần học tập đầu tiên của tháng, tôi dần làm quen được các bạn trong lớp, tôi cảm thấy họ khá thân thiện.

Vào một ngày thứ hai đầu tuần của tháng thứ hai tại trường, hôm đó chẳng biết vì lí do gì mà chúng tôi được miễn chào cờ, thay vào đó là ngồi tại lớp nghe giáo viên thông báo một vài điều gì đó. Dù trống đã đánh những có vẻ như cô chủ nhiệm lớp tôi đang bận việc vẫn chưa tới kịp lúc, cả lớp nháo nhào như cái chợ. Hai đứa lớp trưởng và lớp phó học tập đã đàn áp nhiều lần nhưng chúng nó vẫn không thể dừng được. Đành phải nhờ thêm cả bốn tổ trưởng để giải tán từng cái chợ nhỏ tại từng tổ, tôi cũng phải ra tay bởi vì tôi chính là tổ trưởng:

"Giờ nghe đây này, một là im lặng hai là vào trong cái sổ tổ trưởng này ngồi rồi cuối tháng không điểm cũng không có quà từ cô đâu nhé!"

Tôi dùng miệng hét to lên làm cả lớp im bặt rồi quay lại nhìn vào tôi, một người mà bọn nó nghĩ tôi ít nói nhất lớp.

Ngay lúc đó cô chủ nhiệm bước vào liền di dời sự chú ý của mọi người khi họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy cô Thư chủ nhiệm lớp tôi bước vào thì liền ngồi sụp xuống. Sau khi xin lỗi vì việc đến trễ, cô nhanh chóng quay lại vấn đề chính là thông báo một số việc quan trong cho tháng mới rồi tay chỉ về hướng cửa ra vào nói:

"À giới thiệu với các em nhé, đây là bạn Hoàng Việt Anh, bạn mới của lớp chúng ta. Bạn ấy vì một số lý do cá nhân nên nhập học hơi muộn, mong các em chào đón bạn mới này nhé."

Vừa nghe cô nói xong cả lớp đều rộn ràng tỏ vẻ phấn khích, cậu bạn mới tên Việt Anh từ từ bước vào lớp, đứng giữa bục giảng cúi đầu chào và giới thiệu.

Tim tôi bị hẫng một nhịp khi nghe thấy cái tên "Hoàng Việt Anh" cũng bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa có có chút lạ lẫm. Ngoại hình của cậu ấy chút nữa khiến tôi nhận không ra đó là người bạn thơ ấu mũm mỉm của tôi, người bạn mà tôi vừa cảm thấy có lỗi vừa khó có thể quên.

Chuyện phải kể đến nhiều năm về trước, lúc đấy tôi tầm 6 tuổi và tôi cực kì ham chơi, đến cả mẹ và bà ngoại tôi cũng không nói nổi. Vào kì nghỉ hè lớp một tôi được mẹ dẫn về quê ngoại chơi, với bản tính thích đi chơi của tôi thì lúc đấy chẳng thể nào mà tôi lại ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ được. Sau nhiều lần đi chợ với bà tôi đã phát hiện ra một bãi đất trống cách nhà ngoại tầm bốn, năm căn nhà.

Hôm đó sau khi đã ngủ trưa xong tôi được ngoại cho đi chơi như ý muốn, lợi dụng cơ hội đi chơi này tôi chạy ngay đến bãi đất trống, nơi mà tôi phát hiện ra mấy ngày trước. Đang ngồi nghịch đống đất cát việc mà tôi nghĩ nên gọi đó là chơi đồ hàng thì tôi nghe thấy tiếng gầm gừ từ phía sau, tôi từ từ quay lưng trong lo sợ thì con chó Becgie như đang tiến về phía tôi. Tôi sợ tái mặt, ngồi bệt lên đống đống đất mà mình đang nghịch rồi chợt có một bóng dáng hơi đầy đặn đứng chắn trước mặt tôi. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì bóng dáng ấy đã bước đến con chó Becgie rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó:

"Cậu là chủ của nó hả?". Tôi đứng dậy tay phủi phủi lớp đất trên quần áo rồi quay sang hỏi cậu bé đang xoa đầu con chó:

"Không phải, chú chó này là hàng xóm sát nhà mình. Chú ấy trông dữ dằn vậy thôi chứ thật ra tâm hồn vẫn còn con nít lắm. Chắc chú thấy cậu là hơi lạ lẫm mà còn chiếm chỗ chơi của chú nên giả vờ làm dữ với cậu thôi á.". Cậu bé vừa nói vừa quay sang nhìn cô mỉm cười.

Sau một hồi nói chuyện tôi biết được tên cậu là "Hoàng Việt Anh", cậu bé cùng tuổi với tôi vì thế tôi quyết định làm bạn, phí làm bạn của chúng tôi là vài viên kẹo nhỏ mà bà đã thưởng cho tôi lúc sáng khi đi chợ cùng bà. Từ đó hôm nào tôi cũng đến bãi đất trống chơi cùng Việt Anh và chú chó Becgie tên "Cún" với gương mặt dữ dằn thấy sợ.

Tình bạn của chúng tôi càng ngày càng thân thiết hơn trước, có hôm tôi còn được Việt Anh mời đến nhà chơi, nhà cậu ấy trông đẹp mà rộng lắm. Tôi ngắm một lúc mà quên luôn cả lối về, cậu ấy còn có cả phòng riêng cho mình chẳng bù cho tôi đến bây giờ tôi vẫn còn ngủ với bố mẹ, lí do duy nhất chỉ là vì tôi sợ ma nên không dám ngủ một mình, tôi nhưỡng mộ Việt Anh lắm khi cậu ấy mới chỉ 7 tuổi mà đã có thể ngủ một mình rồi.

Ngồi chơi ở phòng khách một lúc thì bố mẹ của Việt Anh về, nhìn thấy cô chú bước vào tôi vội đứng lên cúi đầu rồi nói:

"Chào cô chú ạ, cháu là bạn của Việt Anh, cháu tên là Nguyễn Trần Ánh Tâm ạ.". Có vẻ như bố mẹ của Việt Anh chẳng quan tâm đến việc này lắm, họ chỉ mỉm cười nói "Cứ tự nhiên như ở nhà.", sau đó họ nhanh chóng thu lại nụ cười và đi vào phòng.

Việt Anh cũng không mấy quan tâm lắm chỉ kéo tay tôi ngồi xuống ghế tiếp tục chơi. Chẳng lâu sau mà bầu trời đã nhuốm màu hồng của hoàng hôn, tôi vội xin phép bố mẹ của Việt Anh rồi xỏ vội dép chạy nhanh về nhà trước khi mẹ tôi về nhà.

Cứ thế ba tháng hè trôi qua nhanh chóng, và nếu không có gì thay đổi thì tôi phải về nhà để chuẩn bị cho lễ khai giảng năm học mới, tôi và Hoàng Việt Anh chia tay nhau tại bãi đất trống và hẹn đến mùa hè năm sau sẽ gặp lại.

Vừa về lại thành phố tôi bắt đầu những ngày tháng học tập, ăn chơi vui vẻ bên bạn bè và bố mẹ. Tôi vẫn thường trao đổi tình hình hiện tại với Việt Anh qua thư tay, lần đầu tiên tôi được thấy chữ viết tay của Hoàng Việt Anh, tuy là chữ con trai nhưng nét chữ của cậu ấy còn đẹp hơn cả tôi, thật tủi thân quá đi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro