Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu rồi sang đông, từng ngày trôi qua một cách nhanh chóng, cái lạnh của mùa đông khiến tôi rất ghét đi học, nó khiến tôi chỉ muốn rúc mình vào cái chăn ấm ở nhà. Thế là tôi bị mẹ tôi xách cổ áo lôi đi học cho bằng được, ngồi sau chiếc lưng to lớn của ba tôi thấy ấm áp như đang ở trong chăn vậy, làm tôi chẳng muốn rời xa nó. Tôi mặc tận ba, bốn lớp áo đi từ từ qua sân trường rộng lớn để tiến vào lớp học nhưng tôi vẫn vừa đi vừa run cầm cập, hai hàm răng chạm vào nhau.

Qua hết cái lạnh của mùa đông thì cuối cùng đã đến không khí ấm áp của mùa xuân, đón tiếp tôi là cái tết mà tôi hằng năm ao ước. Được trường học cho nghỉ tết sớm nên tôi phụ mẹ việc sắm sửa bánh kẹo tết, nhưng chả được bao lâu khi đêm 30 Tết tôi đã chén hết gần nửa bịch bánh và một hộp kẹo dẻo, rất may khi tôi được mẹ tha thứ vì sắp đến ngày Tết.

Sáng mồng 1, vừa thức dậy là tôi nhận ngay năm chục nghìn từ mẹ với lời nhắn "Mẹ mừng tuổi cho Ánh Tâm nè, chúc tuổi mới khoẻ mạnh học giỏi nhé!". Tôi nhanh chóng nhận lấy nó, nói lời cảm ơn mẹ và chúc mẹ bằng cả tấm lòng của tôi, "Con chúc mẹ năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, tiền vào như nước, tiền ra như... như...". Mẹ tôi cũng mỉm cười xoa đầu tôi rồi tiếp tục mừng tuổi cho người chị trời đánh của tôi và đứa em 5 tuổi đang chạy nhảy ngoài sân.

Hết mấy ngày Tết, thu nhập của tôi khiến tôi rất bất ngờ, số tiền nhiều đến nỗi tôi không thể đếm hết và phải nhờ mẹ tôi đếm hộ. Nghe mẹ tôi nói tầm gần một triệu đồng, thật may mắn khi mẹ tôi không thích giữ tiền mừng tuổi của con gái nên số tiền một triệu đồng đó tôi giữ hết. Dù vậy tôi được gia đình biết đến là một người tiết kiệm, tôi không tiêu xài hoang phí khoảng tiền lớn đó mà để dành nó và đợi đến hè để mua sách vở cho năm học tiếp theo.

Sau mấy tháng thì cuối cùng tôi cũng đã đợi được đến mùa hè, tôi háo hức khoảnh khắc về quê ngoại. Đứng chờ ở bãi đất trống một lâu sau thì người tôi mong chờ đã xuất hiện.

Hoàng Việt Anh chạy thật nhanh đến bãi đất trống chỉ để gặp tôi và khi đến nơi thì lại thở hồng hộc như thể bị ai đó rượt theo không bằng.

Tôi vội vàng kéo tay Việt Anh ngồi xuống dưới gốc cây đang toả bóng mát rồi kể đủ thứ chuyện tôi đã trải qua ở thành phố, những thứ mà tôi không thể diễn tả hết qua bức thư.

Việt Anh ngồi chăm chú nghe tôi kể chuyện cũng gật gật đầu như kiểu cậu ấy rất hiểu chuyện đó, tôi nhìn vẻ mặt chăm chú của Việt Anh và rồi nhận ra bạn bè ở lớp tôi chưa có ai là chăm chú lắng nghe tôi nói đến vậy, lúc đó tôi đơn giản nghĩ rằng đó là người bạn tốt nhất mà tôi có lúc đó.

Thế là lại hết hè, tôi quay lại thành phố tiếp tục học tập, hoà vào nhịp sống quen thuộc mà tôi thường sống. Cứ thu rồi tới đông sang xuân rồi lại đến hè, tôi lại tiếp tục gặp lại Việt Anh, mọi việc cứ như quy luật mà tiếp diễn.

Cuối mùa hè năm lớp năm tôi và Việt Anh cùng hẹn sẽ gặp lại vào mùa hè năm sau, cả hai đều khẳng định sẽ giữ lời hứa nhưng chẳng ai lường trước được điều gì sẽ xảy ra.

Vào giữa năm lớp sáu kinh tế của gia đình cô gặp chút khó khăn buộc bố mẹ cô phải lao đầu vào công việc, do đó họ không có thời gian để chăm sóc cô, chị gái đang là học sinh cuối cấp trung học cơ sở và cậu em trai đang học lớp bốn.

Lúc đó chị Thu Trang là chị gái tôi phải vừa học ở trường vừa phải chăm sóc cho tôi và em trai Hữu Phước, nói thật thì vì Hữu Phước còn khá bé nên được chị Trang chăm sóc nhiều hơn tôi.

Tôi cũng đã tự ý thức được và cố gắng tự lập nhất có thể để bố mẹ và chị Trang đỡ vất vả và mùa hè năm đó tôi không thể giữ được lời hẹn với Hoàng Việt Anh, cũng vì quá bận mà tôi không thể gửi thư cho cậu ấy được.

Cho đến cuối năm tôi lớp tám thì kinh tế của gia đình tôi mới ổn hơn được phần nào nhờ vào sự nổ lực của bố mẹ, mùa hè năm ấy tôi về lại quê ngoại, cũng đã hơn hai năm tôi không đến thăm bãi đất trống nơi gắn liền với một phần tuổi thơ của tôi.

Tôi cố lục lại trí nhớ và đi theo con đường mà mình thường đi trong suốt những mùa hè trước đó để đến trước nhà của Hoàng Việt Anh, tôi bấm chuông vài lần nhưng không có ai mở cửa.

Có vẻ như nghe thấy tiếng chuông tôi bấm nhiều lần, một chú lớn tuổi là hàng xóm bên cạnh nhà của Việt Anh, chú ấy hình như là chủ nhân của bé Cún thì phải.

"Cháu tìm Việt Anh hả? Gia đình thằng bé vừa chuyển đi cách đây một năm. Đang trong năm học mà phải chuyển đi gấp, nghe đâu là bố mẹ cậu bé chuyển công tác đấy."

Chú ấy cất tiếng bắt chuyện. Tôi khi nghe xong cũng rất bất ngờ, cúi đầu nói lời cảm ơn chú rồi đi từng bước trong bộ dạng mất hồn về đến nhà.

Và mùa hè năm ấy của tôi trôi qua một cách nhạt nhẽo. Tôi nhớ Việt Anh lắm, nhớ những khoảnh khắc chúng tôi thường chơi đùa cùng nhau vào mấy năm về trước nhưng tôi còn không biết địa chỉ hiện giờ của cậu ấy ở đâu để liên lạc.

Khi trở về thành phố sau kì nghỉ hè, tôi lao đầu vào việc học hành để quên đi cảm giác hối tiếc khi mất liên lạc với người bạn mà tôi yêu quý nhất.

Lúc đấy tôi thấy có lỗi với Việt Anh hơn là cảm giác hối tiếc, tôi có lỗi vì đã thất hứa với Hoàng Việt Anh khi mùa hè năm đó tôi không tới đúng điểm hẹn, dù tôi có lí do chính đáng nhưng tôi vẫn chưa giải thích nó cho Việt Anh nghe, có vẻ cậu ấy giận tôi lắm.

Thời gian trôi nhanh như gió thoảng, mới đó mà tôi đã vượt qua kì thi cuối kì hai của năm lớp chín, bây giờ thì cuộc thi tuyển sinh đang chờ đợi tôi trong vài tuần sắp tôi.

Sau khi thi cuối kì xong tôi tự thưởng cho mình 3 ngày ăn chơi xả láng rồi lại nhanh chóng vùi đầu vào bài vở. Buổi sáng trước khi đi thi tôi cầu nguyện cho mình sẽ thuận lợi vượt qua kì thi quan trong này và rồi ông Trời đã không đáp lại thỉnh cầu của tôi, như tôi đã nói lúc trước thì tôi đã trượt chuyên, một ngôi trường mà tôi ao ước suốt bốn năm cấp hai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro