Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và bây giờ thì hãy quay về thực tại nhé, sau một ngồi nhìn quanh lớp thì cô Thư chủ nhiệm chỉ tay về phía tôi và nói:

"Vậy bạn Hoàng Việt Anh đến ngồi cạnh bạn Nguyễn Trần Ánh Tâm nhé. Bạn Việt Anh có chiều cao khá ổn, cô nghĩ bạn ấy nên ngồi bàn cuối để bớt hạn chế tầm nhìn của bạn đằng sau."

Cả lớp cũng gật gật đầu đồng ý, Việt Anh đi từ từ đến chỗ ngồi cạnh tôi, cô Thư đứng trên bục giảng cứ luôn miệng nói "Việt Anh – Ánh Tâm, Việt Anh – Ánh Tâm. Nghe cũng hợp đấy!", còn tôi thì chẳng thấy nó hợp nhau tí nào.

Việt Anh đã ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi định bắt chuyện làm quen thì cậu ấy viết ngay ra giấy "Tớ không có nhu cầu làm quen bạn mới!", rồi đẩy sang phía tôi. Tôi nói nhỏ trong miệng:

"Xa nhau lâu quá có vẻ như cậu quên tôi là ai luôn rồi."

Vừa nói xong thì nhìn thấy một mẫu giấy nhỏ vừa mới được Việt Anh đẩy sang cho tôi. Trong giấy ghi là:

"Cậu là ai mà tớ phải nhớ?"

Tôi tròn xoe mắt tự hỏi tại sao thính giác của cậu ấy lại nhạy bén đến vậy, tôi nói nhỏ chỉ đủ để tôi nghe thôi vậy mà cậu ấy có thể nghe được luôn, rất là bất ngờ. Tôi quay sang xua xua tay nói:"Không có gì, không có gì!", rồi quay mặt chửi thầm cậu ấy.

Sau tiết đầu tiên tiếp theo là đến tiết hóa của thầy Nam, theo như tôi cảm nhận thì nó cũng khá dễ vào, chủ yếu là nắm vững các nguyên tố và đồng vị là ổn. Tôi chép bài cố gắng chép bài đầy đủ kịp theo những gì thầy giảng rồi lôi giấy bút ra vẽ vời một chút, đang chăm chú vẽ vời thì một chất giọng khỏe hét to tên tôi:

"Nguyễn Trần Ánh Tâm làm cái gì ở dưới đấy, đứng lên trả lời cho thầy xem nào, thầy đang nói đến phần nào rồi."

Ôi, lúc đó tôi hoảng loạn lắm luôn, thằng Minh và con Như ngồi trước mặt tôi chả dám hó hé gì nên không thể chỉ giúp tôi cái phần mà thầy vừa mới dừng lại. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách đang cầm trên tay, tôi cầu nguyện rằng ai sẽ giúp tôi thoát khỏi tình huống này đây.

Tính thầy Nam nghiêm lắm, lơ mơ là vào ngồi trong sổ đầu bài như chơi, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi ăn gan hùm mà lại lôi giấy ra để vẽ. Thật may sao khi có một giọng nói lí nhí truyền đến bên tai:

" Tính kim loại và tính phi kim trang năm mươi."

Như vớ được phao cứu sinh, tôi hô to lên:

"Tính kim loại, tính phi kim ở mục hai lớn đúng không thầy."

Nghe được câu trả lời của tôi, thầy như đã đi guốc trong bụng tôi vậy, thầy cười cười nói:

"Chà, với lấy phao cứu sinh từ ai mà nói to thế, lần sau ai mà nhắc bài cho bạn thì vào sổ đầu bài ngồi chung luôn nhé."

Nói rồi thầy tiếp tục giảng bài, tôi thì ngồi xuống ghế quay sang nói lời cảm ơn với Việt Anh rồi tiếp tục ghi chép bài vào vở và tập trung nghe giảng để không giống như vừa rồi. Vừa ra tiết đám thằng Công Minh, Quỳnh Nhi và cả con Thảo My xúm nhau lại chọc quê tôi:

" Trời trời, tổ trưởng mà không gương mẫu nhá, lợi dụng ngồi cuối lớp để lôi giấy bút ra vẽ vời nhé. Tao phải ghi lại để cuối tuần còn báo với cô Thư. "

Tôi nhanh chóng dùng vài ly trà sữa để làm phí bịt miệng, năn nỉ mãi mới đuổi được bọn nó đi chỗ khác tôi mới nhẹ được đầu. Trôi qua bốn tiết học tôi mệt lã người cầu mong cho thời gian trôi nhanh chóng để tôi sớm được về nhà, hôm nay tiết Văn được nghỉ sớm tận năm phút, thế là có đủ thời gian để tôi thu dọn sách vở, bút viết để gọn nó vào cặp.

Chỉ còn 2 phút nữa là đến giờ tan trường tôi hồi hộp mà tim nó đập bình bịch, ngồi nhìn vào màn hình điện thoại từng giây từng giây trôi qua. Hiện giờ tôi đã mặc sẵn áo khoác và đeo sẵn cả cặp chỉ chờ..

" Tùng, tùng, tùng."

Học sinh chạy ào ra như ong vỡ tổ, cổng trường đã thất thủ, cả đám học sinh đứa nào cũng chen lấn để có thể về nhanh nhất, còn tôi thì phải đứng nhìn chiếc xe điện của mình đang nằm ở trong góc phía xa. Thật tình tôi chẳng hiểu nỗi, mấy đứa kia lúc đến thì muộn ơi là muộn ấy thế lại còn để xe ở phía ngoài chắn hết cả đường đi mà đến lúc về bọn nó còn thong thả vừa đi vừa cười.

Tôi bực lắm mà chẳng thể làm gì được, do đó dù tôi là người chạy ra sớm nhất nhưng người về sớm nhất lại không phải là tôi, tôi phải đợi hơn nữa đám học sinh đó về hết thì chiếc xe của tôi mới nhích ra được. Từ đó tôi quyết tâm đi muộn hơn bình thường để tiện cho việc lấy xe lúc về nhà.

Về đến nhà tôi chạy vội lên phòng và nằm bẹp dí trên chiếc giường yêu quý của tôi, may thật khi hôm nay mẹ tôi làm ca chiều nên bà ấy đã nấu cơm sẵn trước khi tôi về. Nằm trên phòng một lúc thì tôi tắm rửa rồi xuống ăn bữa trưa mà mẹ đã nấu, trưa nay chỉ có ba chị em cùng ăn cơm với nhau, mẹ tôi đã ăn trước đó và bây giờ chuẩn bị đến công ty.

Ăn xong thì tôi chịu trách nhiệm rửa bát còn Hữu Phước thì lau đi lau lại bàn ăn, chúng tôi đều đã biết cách sống tự lập và phụ giúp nhiều việc cho bố mẹ và cả chị Thu Trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro