Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dọn dẹp xong hết cả tôi quyết định chén một giấc cho đến hai giờ chiều, tính ra cũng ngủ được hơn tiếng đồng hồ, tôi vẫn còn mơ ngủ bước vào phòng tắm dùng nước rửa qua khuôn mặt để tỉnh ngủ hơn đôi chút.

Bước xuống lầu tìm kiếm chút gì đó bỏ vào miệng nhưng cô nhận ra bây giờ ở nhà chẳng còn thứ gì để tôi có thể đưa vào miệng cả, tôi vơ lấy ví tiền rồi đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua chút gì đó nhét vào bụng.

Đưa tay đẩy cánh cửa ở cửa hàng tiện lợi, tôi xoay sang cúi chào chị nhân viên rồi đi đến tìm kiếm một vài thứ, sau khi lấy một vài bịch bánh và kẹo tôi bước tới tủ lạnh lấy thêm vài lon nước, định lượn thêm vài vòng rồi mới đến quầy tính tiền thì đập vào mắt tôi là hộp bánh Gery vị phô mai đang ở trên kệ.

Đó là món bánh yêu thích của tôi và bây giờ nó chỉ còn một hộp cuối cùng, đầu tôi nảy số và tôi vươn tay cầm lấy nó cho vào giỏ thì một bàn tay cũng vừa cầm lấy hộp bánh, tôi quay đầu sang nhìn thì bất ngờ khi thấy trước mắt tôi là Việt Anh.

Tay của hai chúng tôi vẫn giữ hộp bánh không buông, xem ra cậu ấy cũng muốn lấy hộp bánh này đây nhưng chỉ còn một hộp cuối thì liệu cậu ấy có nhường cho tôi không đây.

"Đây cũng là loại bánh yêu thích của cậu hả? Nhưng biết làm sao bây giờ tớ cũng rất thích loại bánh này nên tớ không vì tình bạn bè mà nhường cho cậu đâu nhé."

Đáp lại câu nói của tôi là sự im lặng, Việt Anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bịch bánh đang cầm trên tay, tôi chẳng biết làm gì nữa đành buông tay hộp bánh và nhường nó lại cho Việt Anh.

Nhận thấy tôi đã đầu hàng, cậu ấy quay lưng bước đến quầy thanh toán cùng với hộp Gery rồi sải bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi sau khi lấy thêm vài cây kem thì cũng nhanh toán rồi đi về nhà. 

Cầm cây kem trên tay tôi vừa cắn vừa đi từ từ trên con đường nhỏ thì tôi lại gặp Việt Anh, cậu ấy bước vào một ngôi nhà à không phải nói là cái biệt thự, tôi nhớ mang máng rằng ngôi nhà đó là to nhất, giàu nhất trong khu tôi sống.

Thật bất ngờ khi nhà cậu ấy chuyển đến đây, tại một ngôi nhà to lớn như thế và lại còn gần nhà tôi.

Tôi cảm thấy tự hào lắm vì được làm hàng xóm với người vừa đẹp trai vừa giàu có, tôi suy nghĩ trong đầu rằng nếu lỡ sau này tôi làm vợ Hoàng Việt Anh thì tiền tiêu không hết cho xem.

Một bàn tay đập vào vai tôi làm tôi trở về hiện thực, tôi quay lưng lại nhìn thì khuôn mặt nở nụ cười tươi rói của Thùy Linh đã ở trước mặt, con bé là bạn cùng trường nhưng nó học khác lớp với tôi.

Thấy tôi ôm trên tay đống đồ ăn vặt nó tiện tay lấy ra một cây kem rồi bỏ vào miệng, chúng tôi vừa đi vừa tâm sự cho đến trước cửa nhà tôi thì tôi tạm biệt Linh rồi vào nhà.

Đổ đống bánh vào đĩa, mở lon nước rồi rót vào ly đá mát lạnh rồi đem chúng lên phòng, tôi ngồi vào bàn học lôi sách vở ra bắt đầu học.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi buông chiếc bút trong tay xuống và vậy là đã hoàn thành xong đống bài tập.

Tôi ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, hoàng hôn khiến cho bầu trời màu hồng nhạt trông rất đẹp, tôi lôi điện thoại ra chụp vào tấm rồi rời khỏi bàn học. 

Chị Trang vừa đi học thêm về, tôi thấy thế nên rót cho chị cốc nước để sẵn ở bàn rồi lao vào bếp bắt cơm và nấu thức ăn.

Chẳng mấy lâu sau mùi đồ ăn đã lan tỏa khắp căn bếp, tôi dọn bát đĩa đặt ở bàn rồi chạy lên lầu gọi chị Trang và cậu em Hữu Phước xuống ăn cơm, cũng đúng lúc đó thì bố tôi vừa đi làm về.

Tôi đẩy bố vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn cơm, hôm nay gia đình chỉ thiếu mẹ tôi vì bà đã đi làm vẫn chưa về. Sau khi ăn xong thì đến lượt chị Trang rửa chén còn tôi thì phụ trách việc dọn bát đĩa và lau bàn ăn.

Xong việc tôi lại bước lên phòng rồi tiếp tục chuẩn bị bài học cho ngày mai, cũng tầm tám giờ hơn thì tôi học xong. Định sang phòng rủ chị Trang đi dạo vài vòng thì chợt nhận ra chị ấy vẫn đang bận học, bước xuống lầu thấy Hữu Phước đang xem hoạt hình trên tivi ở phòng khách, tôi kéo thằng bé đi dạo cùng tôi.

Chị em tôi đi dạo trên con đường sáng điện đường, tôi hỏi nó đủ thứ về cuộc sống ở trường của nó, nó kể rằng ở lớp nó có tận mấy đứa yêu nhau lại còn trở thành bồ của nhau cơ, thằng em tôi cũng có hai ba cô gì đấy để ý. 

Tôi nghe mà không tin vào tai mình, bọn nó mới lớp bảy mà đã yêu nhau ầm ầm còn tôi chẳng có mảnh tình nào vắt vai. Về việc thằng bé Hữu Phước có tận hai, ba cô gái để ý gì đấy thì tôi tin đó là sự thật vì em tôi trông bảnh trai lắm, chẳng hiểu thằng bé hưởng gen từ ai mà nổi trội lắm cơ.

Chỉ mới 12 tuổi mà thằng bé đã cao tận 1m68, còn chả bù cho tôi dù đã 15 tuổi nhưng chỉ vỏn vẹn 1m55, tôi có quá nhiều sự tủi thân ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro