Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được một lúc thì một giọng nữ phát ra từ bên cạnh:

"Nguyễn Trần Hữu Phước!"

Tôi quay sang hướng mà âm thanh phát ra thì thấy bóng dáng của một cô gái chắc cũng tầm tuổi Phước đang đi đến phía chúng tôi và kèm theo đó là bóng dáng khá quen thuộc đang ẩn mờ mờ sau bóng tối vì thiếu ánh đèn đường. Con bé kia bước đến và hỏi Hữu Phước:

"Đây là người yêu cậu hả? Cũng xinh quá nè."

Tôi nghe xong xém bật cười thành tiếng, may mắn có Hữu Phước nhéo vào tay tôi thì mới nhịn được. Thằng bé Hữu Phước đổi tông giọng trầm hẳn:

"Không có, đây là chị gái tớ."

Tông giọng trầm trầm giống trai lạnh lùng của Hữu Phước cũng khiến tôi nhịn cười không kém, bây giờ thì tôi mới chú ý đến người bên cạnh con bé là Hoàng Việt Anh. Con bé cất tiếng phá vỡ sự mất tập trung của tôi:

"À, chào chị đẹp gái ạ, em tên là Khánh Hân, là bạn học cùng lớp với Phước đó ạ."

Tôi nở nụ cười với con bé, rồi Khánh Hân nói nhỏ vào tai tôi:

"Em thích thầm Hữu Phước đó chị, chị nhớ tác thành cho em nha."

Tôi nghe xong cũng đưa tay lên cằm chậc chậc vài tiếng, rồi nói:

"Khánh Hân có vẻ là người hướng ngoại nhỉ.". Con bé cười ngại rồi đưa tay chỉ về phía Việt Anh giới thiệu đó là anh họ của con bé.

Vài giây sau thì Khánh Hân kéo tay Hữu Phước đi để lại tôi và Việt Anh đứng ngây người tại đó, chớp lấy cơ hội tôi kéo tay Việt Anh đi tiếp.

Trên suốt quãng đường chỉ có mình tôi độc thoại, tôi nói đủ thứ trên đời để cố bắt chuyện với Việt Anh, thấy tôi cứ luyên thuyên một mình như tự kỉ, Việt Anh lôi điện thoại ra gõ gõ vài chữ trên màn hình rồi đưa cho tôi đọc. Trên màn hình hiện:

"Nhà cậu ở đâu để tôi đưa cậu về, cũng tối rồi về nhà mà ngủ."

Tôi nhìn vào dòng chữ mà bật cười thành tiếng, lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi nhiều từ như thế, tôi thấy vui lắm. Đưa tôi về đến nhà thì cậu cũng quay lưng bước tiếp về nhà cậu ấy, bước vào nhà tôi thấy Hữu Phước đã ngồi ở ghế sô pha lúc nào không hay, đang định đi lên lầu thì tôi nghe thấy tiếng mẹ lái xe về. Tôi chạy đến bên mẹ hỏi:

"Mẹ ăn gì chưa ạ? Hay là để con hâm nóng đồ ăn cho mẹ nhé."

Mẹ tôi từ chối, bà ấy bảo đã ăn ở công ty và kêu tôi cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi vâng lời bước đến xách cổ thằng Hữu Phước đang xem tivi kéo lên phòng để ép nó đi ngủ.

Tầm ba mươi phút sau tôi chạy xuống tầng trệt xem mẹ đã ngủ chưa, thấy mẹ đã ngủ ở trong phòng cùng bố tôi chạy khắp nhà kiểm tra chốt cửa, vòi nước, bếp ga rồi tắt điện đi ngủ. Nằm trên giường tôi lăn qua lăn lại mấy vòng thì cuối cùng cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi chẳng biết đã mơ thấy điều gì nhưng trong lòng lại ngàn đóa nở hoa, tôi cố nhớ nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra.

Lết ra khỏi giường rồi bước vào phòng tắm để rửa mặt và tắm rửa cho bản thân, thay bộ đồng phục trường tôi đi từng bước xuống lầu thì thấy bữa sáng mẹ đã chuẩn bị cho ba chị em chúng tôi và một tách cà phê đậm đặc cho người bố đang vội vã vì sợ muộn giờ làm.

Tôi trên con xe chiến mã chạy từ từ đến trường, từ những lần trước đó tôi quyết định sát giờ vào học tôi mới đến lớp và hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi vừa chạy xe vào nhà xe thì tiếng trống vào tiết vừa vang lên.

Tôi chạy nhanh đến cửa lớp rồi đi đến ngay chỗ ngồi, thật may mắn khi cô giáo vẫn chưa vào lớp, tiết đầu tiên là tiết Toán của cô Thư.

Cô Thư vừa là giáo viên dạy toán vừa là chủ nhiệm lớp tôi, cô Thư dạy dễ hiểu lắm nên tôi rất hứng thú và mong chờ khi học tiết của cô. Tôi đang lấy từng cuốn sách quyển vở từ chiếc cặp ra để ở bàn, Công Minh quay đầu xuống hỏi tôi:

"Mày làm bài tập toán cô giao chưa? Cho tao mượn một tí, chả hiểu sao ngồi ở lớp thì tao hiểu bài nhưng đến lúc về nhà thì không còn nhớ gì cả."

Tôi nghe vậy cũng cười cười rồi đưa cuốn bài tập toán cho nó, nhận được cuốn vở nó ngay lập tức quay lên bàn trên ngồi ngay ngắn và chép lấy chép để đống bài tập toán.

Tôi nhìn sang bên cạnh, vở bài tập của Việt Anh vẫn trắng tinh và chưa có chữ nào, tôi cười thầm trong lòng:

"Lần này thì cậu ta chết chắc, không làm bài tập mà cô Thư giao thì tới số với cô ấy."

Tôi vẫn cười cười và gật gật đầu như đứa điên, đột nhiên một giọng nói to kéo tôi làm tôi giật mình:

"Cả lớp, nghiêm!"

"Báo cáo, báo cáo cô giáo, lớp 10B2 sỉ số bốn mươi, có mặt bốn mươi, vắng không."

Sau khi cô gật gật đầu thì chúng tôi ngồi xuống ghế, tiếng từng chiếc ghế kéo lê trên sàn làm khiến tôi hơi khó chịu.

Tôi nghe cô Thư nói về việc làm bài tập mà hôm qua cô đã giao về nhà, nghĩ tới cảnh mà Hoàng Việt Anh bị cô mắng trước lớp làm tôi hả dạ lắm, nhưng khi tôi nhìn sang Việt Anh thì cuốn vở bài tập ấy đã chi chít chữ.

Ôi cái tốc độ làm bài tập này của Việt Anh làm tôi bất ngờ quá, hôm qua tôi mất tận ba mươi đến bốn mươi phút để làm xong đống bài tập toán đó thế mà cậu ta chỉ cần năm phút, chẳng lẽ cậu ấy giống như các nam chính trong các bộ phim ngôn tình nhỉ, là mấy kiểu nam chính chỉ cần nhìn qua là biết làm, giải quyết các vấn đề khó khăn mà không ai làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro