Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thức dậy cũng đã mười hai giờ trưa, tôi nhìn ra cửa sổ rồi cảm thán "Mưa vẫn chưa ngớt nhỉ? Vẫn cứ rơi tí tách bên ngoài kia." Bước chân ra khỏi giường tôi đi từng bước xuống lầu cố tìm hình bóng của mẹ tôi.

Chị Thu Trang từ ngoài cổng bước vào, chị ấy vừa đi học thêm về, nhìn chị ướt như chuột lột khi quên đem áo mưa.

Tôi đưa cặp mắt đang ngái ngủ nhìn vào chị ấy rồi không ngậm được mồm mà cười thành tiếng, tôi thấy vừa thương vừa hài khi thấy bộ dạng của chị ấy.

Thấy tôi cười một trận hả hê, chị Trang đi vào và ném cho tôi cái lườm đầy đáng sợ. Bỗng nhiên tôi nghe được giọng nói của mẹ vọng từ dưới nhà kho, thì ra là do đống đồ cũ của tôi chiếm quá nhiều diện tích trong phòng kho và mẹ tôi yêu cầu tôi dọn hết đống đó.

Tôi ngồi bệt giữa phòng, loay hoay lựa ra từng cái một, khi với tay tới thùng đồ cũ những năm tiểu học tôi nhìn thấy vật chứa nhiều kỉ niệm của tôi.

Chiếc móc khóa con thỏ nhỏ xinh tôi được cô giáo thưởng khi trả lời đúng trong tiết dự giờ của một hôm nào đấy, nghe vừa buồn cười vừa đánh yêu.

Tôi còn nhớ rằng chiếc móc khóa này có hai cái và nó là một cặp với nhau, đương nhiên là cái còn lại thì tôi đã tặng cho Việt Anh vào mùa hè năm lớp 3.

Tôi không biết Việt Anh liệu có còn giữ nó hay nó đang bị bỏ quên ở một xó xỉnh nào đấy như cái của tôi bây giờ. Tôi để chiếc móc khóa sang một bên rồi dọn tiếp đống đồ còn đang dang dở, có nhiều đồ phải bỏ đi nên tôi khệ nệ bưng từng thùng lên nhà trên rồi đợi mẹ tôi gọi mấy cô thu mua phế liệu đến hốt.

Quay trở lại phòng, tôi lấy khăn lau đi vết bụi bẩn bám trên móc khóa, gắn nó vào chiếc ví đựng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh của tôi, tưởng không hợp mà nó lại hợp không tưởng, trông cứ bị đáng yêu.

Trải qua một buổi chiều dài mệt mỏi với đống đồ cũ, tôi sau khi tắm gội kĩ lưỡng thì chạy vội xuống lầu để phụ mẹ nấu bữa tối.

Cũng như mọi ngày, sau khi ăn xong mấy chị em chúng tôi cùng nhau dọn dẹp rồi mỗi người mỗi phòng, ngồi học bài.

Tôi sử dụng toàn năng lượng để hoàn thành bài tập ngày mai, và không ngoài dự kiến tôi hoàn thành bài vừa đúng chín giờ ba mươi tối.

Bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi đến giường rồi nhảy lên một cái uỳnh. Có lẽ tiếng động khá lớn, mẹ tôi ở tầng dưới nói vọng lên với giọng tức giận:

"Con Tâm này làm gì mà uỳnh to thế, định phá nhà hay gì đấy?"

Tôi nằm trong phòng hét lớn:

"Con xin lỗi mẹ yêu nhiều ạ, con đùa thôi í."

Tôi không nhận được hồi âm từ sau câu nói ấy, tôi hơi sợ mẹ giận nhưng mà tôi nghĩ trong đầu rằng chắc cũng không sao đâu nên cứ thế mà tắt điện rồi ánh sáng từ điện thoại đập vào mắt tôi.

Lướt điện thoại một lúc thì mắt tôi ríu hết cả, không thể mở ra nỗi nhờ thế mà tôi buông điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ.

Bắt đầu một tuần học mới, tôi khoác lên mình bộ áo dài trắng tinh đi tung tăng trên sân trường, hôm sau lớp trực ban có vẻ đến muộn thì phải, sân trường vẫn còn trống lắm, những chiếc ghế vẫn chưa được bày ra.

Tôi đi từ từ vào dãy phòng học và nhận ra rằng bây giờ chỉ mới sáu giờ ba mươi sáng nhưng tôi phải lết đôi chân lên tận ba tầng lầu.

Sau khi vượt qua kiếp nạn nhiều bậc cầu thang thì tôi đã đứng tại phòng 14 thở hồng hộc, một vài đứa lấy làm lạ khi tôi đến trường sớm cất tiếng hỏi:

"Ánh Tâm nay đến sớm thế? Mai trời bão đúng không đây?"

Tôi cười cười đáp:

"Đúng nhỉ, chắc mai trời giông bão dữ dội lắm."

Rồi bước đến chỗ ngồi.

Trải qua 2 tiết học thì bây giờ đã sang tiết thứ 3, chỉ sau tiết này thì chúng tôi được nghỉ giải lao 15 phút, tôi mong chờ từng chút một nhưng có một điều hiển nhiên là nếu mình mong đợi thứ gì trôi qua nhanh thì thật ra nó trôi lâu vãi ạ.

Trong sự mong chờ thì ánh mắt tôi dần dịu lại thêm vào đó là giọng thầy dạy vật lý giảng những công thức mà tôi không đưa vào đầu nỗi, và không sai tôi đã chìm vào giấc ngủ, thật may mắn khi cả tiết lý tôi không bị phát hiện.

"Tùng, tùng, tùng."

Giờ ra chơi đã điểm, tôi tỉnh dậy lấy tay dụi dụi mắt đang còn ngái ngủ, Việt Anh đã rời khỏi chỗ ngồi từ khi nào. Đưa tay vào cặp lấy vội chiếc ví, bước đến vòi nước hứng một lượng nước lớn, làn nước mát lạnh tạt thẳng vào mặt tôi làm tôi tỉnh hẳn.

Lượn lờ qua căng tin để mua chai trà đào ướp lạnh, vừa húp được một ngụm thì tôi nghe được giọng nói quen quen phát ra từ khu ghế đá gần căng tin.

Bước từ từ đến nơi phát ra tiếng nói thì, à ha cái gì đây ha, một người bạn thân cũ năm cấp hai ngồi với một cô bạn nào đó mà tôi không biết tên, hai người họ có vẻ đang bàn tán về tôi:

"Ê mày biết con Ánh Tâm giờ học 10B2 không, lúc trước tao học chung lớp với nó mày ạ, tao thấy nó học cũng bình thường thế mà thi vào chuyên ấy mày, thế rồi bị trượt nên mới phải vào đây học."

"Thật hả mày? Tao thấy con đó mặt cũng xinh xinh, học cũng được mà."

"Học chung lớp cũ của tao mà, tao thấy học bình thường vãi, tao không thích tính của con đấy, nó làm tao khó chịu lắm."

Nghe đến đây là hiểu rồi đó nha, tôi bước đến đứng sau lưng hai người bọn họ rồi cất tiếng:

"Tui đây nè, không thích cái gì nói thẳng luôn, chứ tui không có thích nói xấu sau lưng á bạn. Với lại tôi thấy tôi học giỏi và bạn thì không nên bạn đừng có ganh tị với cái sức học của tui nhe. Nếu không nói gì được nữa thì bỏ cái tính đó đi nha, bái bai."

Nói xong một câu dài, tôi ngoảnh mặt đi lên lớp, loại người gì nữa không biết. Tôi mang sự bực tức lên lớp, định cất chiếc ví vào cặp thì nhận ra chiếc móc khóa thỏ con bị rơi ra nên tôi lần mò trong cặp để lấy em nó ra.

Ngồi trên bàn tôi loay hoay để gắn nó vào lại nhưng dù gắn thế nào nó cũng không vào, ngay lúc đó Việt Anh đi từ đâu đó về rồi ngồi xuống ghế.

Cậu ấy có vẻ đã chú ý đến chiếc móc khóa, có vẻ như muốn nói gì đó nên vội tìm dưới hộc bàn một mảnh giấy, cặm cụi ghi cái gì đấy vào giấy đẩy qua phía tôi và vỗ nhẹ vào vai tôi.

Không may cho Việt Anh khi đã động đến tôi trong lúc tôi đang nổi cơn điên, vừa bị bạn thân cũ nói xấu, vừa không gắn được chiếc móc khóa vào ví, tôi nổi điên hét vào mặt Việt Anh

"Câm hay gì mà không nói, cứ phải viết giấy thế, bây giờ một là cậu nói hai là cậu đừng nói luôn."

Sau khi nghe tôi hét thì mặt Việt Anh đơ ra, cả lớp đưa ánh mắt về phía chúng tôi nhìn chằm chằm. Việt Anh thấy ánh mắt của các bạn nên vội vàng xua xua tay như không có gì, mọi ánh mắt dần tan đi còn tôi vẫn đang loay hoay với chiếc móc khóa.

Một lúc lâu sau, tôi lần đầu sau gần 4 năm trời mới nghe được giọng nói của Việt Anh:

"Cậu là cô bé năm ấy bị Cún dọa đó hả?"

Tôi sau khi nghe giọng nói có chút xa lạ đó thì khựng lại một lúc rồi đáp lại

"Ừ"

Cả hai rơi vào im lặng, nhận thấy tôi vẫn chưa thể gắn móc khóa vào nên Việt Anh đã chủ động đưa tay với lấy chiếc ví và móc khóa nhẹ nhàng móc vào cho tôi.

"Ơ nhẹ nhàng thế cơ á, sao tớ làm mãi mà không ra vậy nè."

Giọng nói tôi có chút dịu lại. Việt Anh gật đầu mà không nói gì. Tôi cất tiếng nói tiếp:

"Cậu nói được đấy kìa, sau này nói chuyện với tớ thì không được dùng giấy nữa nhé, không là tớ sẽ hét vào mặt cậu như lúc nãy."

Vừa nói tôi vừa cười. Lúc đấy mặt Việt Anh ngơ ra trong đáng yêu cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro