Chương hai : Bắt đầu hành trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ sáng sau khi tiếng điện thoại của con bạn vang ầm lên thì nó cũng tỉnh. Con Huệ nghe điện thoại rồi mếu máo tố cáo với nó :

- Hôm nay tao có tiết, mà muộn rồi, lớp trưởng vừa gọi xong, bị một nhát nghỉ không lý do rồi, học bổng của tao, huhu. Mọi hôm mày đặt báo thức mà, sao hôm nay lại không có???

Nó mơ màng xoa đầu, mò tay tìm điện thoại. Màn hình điện thoại đen xì, thôi xong, hôm qua lúc anh gọi nó không muốn nghe nên lỡ tắt nguồn nên quên không bật lại rồi. May hôm nay nó không có tiết. Hôm qua uống nhiều quá, nay vẫn còn đau đầu. Bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt nó nói với con bạn thân :

- Mày là con cưng của thầy cơ mà, xin thầy bảo bị đau bụng chắc không sao đâu. Cho chừa cái tội lười đặt báo thức đi nhé. Lần sau nhớ vào, nhỡ chẳng may không có tao rồi phải làm sao.

Con Huệ lườm nó :

- Mày đi đâu mà không có mày? Đừng có hòng bỏ tao, mày đi đâu tao đi đấy, lấy chồng cũng đừng hòng bỏ được tao nhé.

Nó bật cười.

- Vậy luôn đấy mày.

- Chứ sao nữa nữa hứ. Thay đồ đi ăn sáng, muộn thì cũng muộn rồi...

....

Ngày 11 tháng 3. Sân bay Nội Bài.

Anh kéo vali bước vào cửa soát vé, sắp vào phòng chờ rồi mà không thấy nó đâu, nó đúng là tuyệt tình thật. Bố mẹ anh nhìn anh mà chực rơi nước mắt, cũng phải, con cái nhà mình sắp đi xa tận mấy năm trời ai mà không buồn cho được. Mẹ nó lên tiếng thắc mắc :

- Sao không thấy Ngọc Anh đến nhỉ? Bận cái gì hả? Sao nó vô tình thế, người yêu đi xa mà không thèm đến tiễn, người như thế này mai lấy về rồi phải làm sao, để nó leo lên đầu ngồi à con...

Bố anh cau mày :

- Bà đừng nói linh tinh, con bé nó chắc bận việc gì đấy, chứ sao lại không thèm đến tiễn, trước sau gì nó cũng là con dâu nhà mình, bà đừng xét nét như thế. Với cả bây giờ hiện đại rồi, điện thoại gọi video cũng nhìn mặt nhau suốt ngày rồi, còn lo gì nữa.

Anh cũng chen vào :

- Nay Ngọc Anh có việc bận, không đến được mẹ ạ. Thôi con chuẩn bị vào đây, bố mẹ về đi, không phải đợi con đâu, qua đến đó rồi con điện về.

Nói xong anh kéo vali đi thẳng vào bên trong phòng chờ. Toàn bộ đều được nó đứng nấp sau cây cột thu hết vào mắt. Nó cắn chặt răng cố nhịn không để mình phát ra tiếng khóc, sau cùng không nhịn được mà bật khóc nức nở. Con Huệ đứng sau nhìn nó khóc cũng không nhịn được, thế là hai con ôm nhau khóc giữa sảnh sân bay mặc kệ bao nhiêu ánh mắt chiếu vào. Sau khi ở sân bay về, con bạn lại rủ nó đi nhậu, địa điểm không nơi nào khác vẫn là quán nhậu quen thuộc.

- Tao không hiểu Nhật Bản có gì mà ai cũng muốn đi! Hết người nọ đến người kia đều muốn đi! Ở lại Việt Nam không tốt hơn à?

Con bạn lắc đầu nhìn nó cười cười :

- Muốn biết hả?

Nó ngập ngừng :

- Ừ, muốn chứ, yêu nhau hai năm trời, chia tay chỉ vì Nhật Bản, nhưng muốn thì ai nói cho nghe đây?

- Muốn biết thì qua đi, có sao đâu. Xin bảo lưu kết quả đi, không lấy được xuất du học thì đi thực tập sinh.

....

Ngày 10 tháng 4.

Nó và con bạn ngồi trước mặt bố mẹ, cúi gằm mặt. Bố nó không nói gì cả, mẹ nó thì nổi giận :

- Hai đứa mày giỏi gì, giờ lớn cả rồi đúng không, muốn làm gì thì làm không thèm quan tâm ai đúng không? sao chuyện lớn như thế mà không cho bố mẹ biết? Nếu không phải thầy giáo gọi điện về thì cũng không ai biết hai đứa xin bảo lưu kết quả đâu. Nói!!! Bảo lưu kết quả làm gì?

Nó rụt rè :

- Con muốn đi nhật.

Mẹ nó thật không còn gì để nói.

- Con muốn qua nhật để tìm thằng Phong hả, sao không báo trước gì với bố mẹ?

- Không phải - Nó lí nhí - Bọn con chia tay rồi.

Lần này đến lượt bố nó giật mình :

- Cái gì, chia tay rồi, sao đang êm đẹp lại chia tay, chia tay rồi con lại còn muốn qua Nhật làm gì?

- Không hợp thì chia tay thôi bố, bố đừng lo, con muốn qua đó cho biết, tiện kiếm vốn về đi học, khỏi cần phải ngửa tay xin bố mẹ đó.

Mẹ nó lườm nó rồi thở dài. Thật không biết làm gì với con bé này. Từ bé đến lớn đều rất ngoan, thi đỗ đại học, học hành này kia đều nghe lời bố mẹ, không hiểu sao lần này lại  nổi loạn thế này, hay có lý do gì mà bà không biết. Haizzz, con cái lớn rồi, không thể quản nổi nữa rồi.

- Thế con tính bao giờ đi đây?

- Dạ? Nghe bảo hai mươi này có đơn, con muốn lên tuyển đơn này.

- Sao gấp thế, nếu không phải hôm nay thầy giáo gọi điện về hỏi chuyện thì hai đứa cũng không thèm nói cho bố mẹ biết đúng không? Hai cái đứa này, đúng là không nói nổi.

...

Ngày 20 tháng 4. Hà Nội.

Hai đứa lủi thủi dẫn nhau từ bến xe về trung tâm môi giới tìm người môi giới. Vừa đi nó vừa than :

- Biết vậy lúc ông nguồn bảo đón thì tao ok luôn cho rồi, lại còn bày đặt là gần rồi không cần ra đón chứ. Nắng thế này ai mà chịu nổi. Mà mày nhớ địa chỉ ở chỗ nào không?

- Tầng6 tòa A1 Ngọc Hồi nhé. Mà bà than vừa thôi, nãy giờ con không mệt mà bị bà than nghe cũng mệt lắm rồi đấy.

- Haha.

Vừa đến trung tâm thì được một anh siêu cấp đẹp trai dắt hai đứa cùng ba người nữa đi khám sức khỏe ở bệnh viện. Nghe nói là trước khi khai thông tin để làm hồ sơ phải có giấy khám sức khỏe. Trên đường đi nó cũng lân la làm quen được cùng với mấy người đi cùng, một chị tên Luyến quê Thanh Hóa cùng với hai anh một tên Trường, Nam Định, một tên Thành, Phú Thọ. Mấy người đều tầm tầm tuổi nhau nên làm quen với nhau cũng nhanh. Chị luyến thì có chồng rồi, con năm nay cũng hai tuổi, nghe chị kể mà nó với con Huệ phải trợn mắt há mồm. Người ta hơn bọn nó có một tuổi, mà con người ta năm nay cũng hai tuổi rồi. Có khi lúc chúng nó còn đang học cách làm sao để bế trẻ con thì người ta cũng đẻ xong rồi cũng nên. Anh Trường thì có người yêu đang bên Nhật, giờ muốn qua cùng người yêu. Thành thì đi cho biết, nhà có điều kiện nhưng học hành thì không tốt cho lắm. Đến lúc hỏi nó và con Huệ mục đích đi nhật là gì thì hai đứa lúng túng, biết sao bây giờ, bảo hứng lên thì đi thôi, không có mục đích gì chăng... Khám xong thì mấy anh chị em rủ nhau đi chơi, uống nước rồi dạo phố các thứ các kiểu. Cuối cùng đến tối năm người cũng lết bộ được gần chín cây số về đến trung tâm. Chào đón năm người là bác quản sinh cùng với anh chàng siêu cấp đẹp trai quên giới thiệu tên, ừ anh này tên là Cường. Hóa ra đi chơi vui quá quên về nhận phòng với nhận lại hành lý, nên để cho bác quản sinh với anh Cường phải ở lại trông đồ, giờ còn chưa được nghỉ. May là mới, nên không phải viết tường trình. Sau khi lục tục nhận phòng nhận đồ xong thì cũng đã 9 giờ tối. bụng reo lên rồi nên mấy đứa lại rủ nhau đi xuống dưới cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng một tha lôi một đống đồ lên phòng tổ chức ăn uống.

....

Buổi học đầu tiên là học về giới thiệu bản thân, trước kia từng theo anh lên lớp học một vài buổi nên cũng không khó khăn với nó lắm. Vì mới chỉ là lớp đào tạo nguồn nên chỉ cần học thuộc giới thiệu bản thân cho rõ ràng rành mạch là được, nên cũng thoải mái, không gò bó lắm. Mười một giờ trưa là tan học, mấy đứa rủ nhau đi ăn ở quán gần trung tâm.

- Cái trung tâm này chả được cái gì chỉ được cái gần nhiều quán ăn ngon thôi hehe.

Con Huệ lên tiếng. Mấy người trong lớp thì ai cũng lo lắng xem thi đơn thế này, thế kia, chắc chỉ có chúng nó thoải mái như thế, cần ăn thì ăn cần chơi thì chơi, chẳng lo lắng gì cả.

Học được hai buổi thì lại trốn học rủ nhau đi lượn một vòng quanh trung tâm thương mại gần đó chơi với lý do, chơi cho thoải mái tinh thần để mai đi thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro