Chương 4: Tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Ái Vy và Từ An đang chơi đùa trong sân vườn. Thì cả hai cùng chú ý tới bóng người lấp ló trước cổng biệt thự.

Bạch Giả Khương cứ đi qua đi lại mãi. Suy nghĩ không biết phải dùng cách gì để được vào bên trong. Trong đầu anh có một kế hoạch rất rõ ràng, kế hoạch 'Đẩy ngã tình yêu nhỏ' bước đầu tiên là tiếp cận.

Suy nghĩ một hồi, Bạch Giả Khương đột nhiên khóc lớn. Tiếng khóc của anh gây sự chú ý của bảo vệ.

"Này cháu, sao lại khóc vậy? "

"Híc. . . . Chú ơi, cháu. . . cháu. Híc híc. . . "

"Nào nào, đừng khóc, cháu vào trong đi"

Bước đầu thành công. Bạch Giả Khương cười thầm trong lòng, hóa ra làm con nít thật lợi quá đi, chỉ cần giả vờ khóc lóc liền giải quyết được vấn đề rồi.

Bảo vệ dẫn Bạch Giả Khương vào trong nhà lớn, gặp Trần Như liền nói rõ ràng chuyện vừa xảy ra.
Trần Như là một phụ nữ tốt bụng, nghe nói đứa trẻ bị lạc liền cho Bạch Giả Khương tạm ở lại.

Vốn còn nhỏ nên dễ dàng nảy sinh tính tò mò. Tô Ái Vy bước lại gần Bạch Giả Khương khều nhẹ vai anh. Lập tức khóe miệng Bạch Giả Khương nở lên nụ cười nhẹ. Quay lại nhìn Tô Ái Vy lộ ra bộ mặt đáng thương, nước mắt gần rưng rưng muốn tuôn ra.

"Đừng khóc" Tô Ái Vy thấy vậy, bắt chước động tác của người lớn, một tay vòng ra sau lưng vỗ nhẹ, một tay vuốt vuốt gò má lau đi giọt nước còn đọng lại. Thấy vậy Bạch Giả Khương cố gắng khóc nhiều hơn thì ngay lập tức nhận được sự an ủi từ Tô Ái Vy.

"Cháu trai, nói cô biết tên cháu là gì nào, bố mẹ cháu là ai, địa chỉ nhà cháu có nhớ không? " Trần Như lo lắng hỏi.

"Cháu là Bạch Giả Khương, bố cháu là Bạch Cố, mẹ cháu là Hạ Phù, nhà cháu ở. . . ở. . . Hu hu, cháu không nhớ a". Bố của Bạch Giả Khương cũng là một người có máu mặt, còn mẹ của anh chỉ là một người phụ nữ nội trợ xuất thân cũng không nổi bật gì nên ít người biết tới. Với cả ở đây là thành phố A, còn nhà anh là thành phố C, làm gì có đứa trẻ nào đi lạc từ thành phố này sang thành phố khác chứ?

Nghe vậy, Trần Như cũng thầm nghĩ tới chủ tịch Bạch thị ở thành phố C, nhưng giống như Bạch Giả Khương đã nghĩ, Trần Như chỉ nghĩ là trùng tên thôi.

"Được rồi, quản gia Tiêu ông hãy cho người dọn dẹp phòng khách, có lẽ đứa trẻ này sẽ ở đây vài hôm, với lại cho người đi tìm xem quanh đây có nhà nào bị mất con không. Vy, con dẫn bạn ra vườn chơi đi"

"Vâng"Tô Ái Vy kéo tay Bạch Giả Khương ra sau vườn. Từ An thấy vậy cũng đi theo.

Bây giờ Bạch Giả Khương 5 tuổi, Tô Ái Vy 4 tuổi, Từ An 7 tuổi. Không biết Tô Ái Vy đã có cái gì với Từ An chưa. Trong thời gian ở lại đây anh phải quan sát thật kỹ mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro