CHƯƠNG 2: Anh là một phần trong cầu vòng của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó dọn đến một căn biệt thự, kiến trúc kiểu Châu Âu và sống cùng Quân với ba nuôi. Phòng riêng của nó thiết kế theo phong cách ngọt ngào của một công chúa, toàn là thú nhồi bông. Nhưng nó thì không có hợp với mấy cái đó cho lắm thì phải, sỡ dĩ nó không thích mấy cái kiểu yểu điệu thục nữ mà. Còn ba nuôi của nó rất thương nó, nhưng nhiều khi ông đi công tác bên tận nước ngoài. Nên những lúc đó nó ở nhà cùng Quân và mấy người hầu giúp việc. Khỏi phải nói, nó và Quân cãi nhau như cơm bữa. Nhưng đầu nó thỉnh thoảng lại hơi nhức, cứ lâu lâu trong giấc mơ nó lại gặp ác mộng.
-Anh Quân, cho Ánh ngủ nhờ, Ánh gặp ác mộng.
-Mệt quá, nhát như thỏ đế vậy. Nằm ở trên giường đi để tôi xuống dưới đất nằm. Con nhỏ tính khí thất thường này.
-Sao lúc nào anh cũng khó chịu quá vậy. Mai mốt lớn lên có bạn gái, là em méc anh ăn hiếp em đó...đồ ôn thần.
-Hazz, cái con nhỏ này...ngủ đi.
Vừa nằm xuống một lát là nó ngủ say như chết rồi
-Đúng là con heo mà...
Đã một tuần từ khi nó chuyển đến đây. Quân vốn rất ghét nó ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Với lại Quân chưa bao giờ có bạn cả, mà nó lại là con gái-một đứa con gái cứng đầu. Chẳng giống với mấy đứa con gái khác gì cả. Lúc nào mấy đứa đó cũng hiền dịu, tiểu thư, bám theo Quân như keo dán, Quân nói gì cũng nghe theo. Còn nó là cả một trời một vực, không phải là vực thôi đâu mà là cả một cái vực thẳm luôn đó. Cái tính nói nhiều, ăn nhiều, ngủ nhiều, ngang bướng, hay cãi lời và gọi Quân là tên ôn thần, chết bầm gì đó...làm Quân phát mệt vì nó. Nhưng những lúc nhìn nó ngủ, Quân có cảm giác rất bình yên. Khi nó ngủ, nó hiền dịu, ngây ngô và chẳng thể nào phá rối Quân được. Lúc này Quân cảm thấy nó dễ thương hơn bao giờ hết, nhưng chỉ một chút xíu thôi, một xíu thôi nha! Nhưng nghĩ lại, có người cãi Quân như nó cũng vui mà. Cuộc sống có vẻ đỡ nhàm chán hơn trước kia.
-Ba ơi, anh Rain đừng đi mà, Á! Tiếng hét của nó làm cắt đứt mọi mạch suy nghĩ của Quân.
-Heo, có chuyện gì vậy.....lại gặp ác mộng à, con nhỏ phiền phức này...
-Hu..hu...anh Rain à, em gặp ác mộng ghê lắm...-Nó nấc lên
-Không sao đâu, đừng sợ...heo ngu ngốc, ngủ đi.
-Anh Rain à, anh đừng đi nhé! Anh Rain là tên Quân ôn thần...(Giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần. Từ lúc chuyển đến nó đã gọi Quân là Rain rồi, chắc nó nhớ vài điều gì đó rất khủng khiếp trong quá khứ)
-Con heo ngu ngốc này...thật chất có chuyện gì mà làm cho heo hoảng sợ vậy. 
Quân vừa nói, vừa lấy mền đắp cho nó, trông nó ngủ đáng yêu thật, nếu nó bỏ đi mấy cái tính xấu, có thể Quân sẽ thích nó mất.
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời sau ba tháng Quân quen nó. Mọi chuyện chẳng có tiến triển gì cả, nhưng Quân bắt đầu có chút thiện cảm với nó. Nó và Quân đi dạo ở công viên.
-Ánh thèm kem quá, để Ánh đi mua, đợi lát nha.
-Ăn kem ở ngoài nguy hiểm lắm.
-Không chết đâu mà sợ, Quân đẹp zai...cho Ánh tiền đi mua kem và ...vv...Cái tên khó chịu, ăn gì cũng chê là sao? Cho tôi tiền, về méc ba cho coi.
Nhìn cái đôi mắt đầy nước của nó Quân biết trận này cãi thua. Nó là đứa mà đối với Quân là "cực kì" nguy hiểm. Quân cho rằng nó là thánh cãi dai nhất thế giới. Quân là đứa điềm đạm, lạnh lùng còn chịu không nổi nó là hiểu. Nếu mà không mua cho nó cây kem là ngày hôm sau nó vẫn lôi cái vụ đó lảm nhảm bên tai Quân mất.
-Con nhỏ cứng đầu...ăn như hạm vậy...Đi đi, có cấm đâu...Bực mình.
Nó hí hửng mua năm cây, cho Quân một cây, còn lại nó xử. Nó là đứa ăn gì cũng ăn gấp 5 người ta mới chịu. Nó quay đầu lại, hai tên đang vỗ lưng nó làm nó bực mình.
-Á, thả tôi ra...ba tôi sẽ không tha cho các người đâu...hic...hic
-Con nhỏ này chắc 8, 9 tuổi gì đó mà lì quá vậy. Sao mà lại đi một mình vậy bé.
Đợi lâu quá mà không thấy nó, Quân chạy đi tìm, cũng nhờ cái tật hét to của nó...Quân mới tìm ra.
-Thả con nhỏ đó ra-Giọng Quân lạnh băng.
-Thằng nhãi ranh này, về uống sữa cho lớn đi rồi nói chuyện, coi chừng tao bắt mày luôn đó.
Đúng, Quân mới có 10 tuổi thôi. Nhưng trên đời này ghét nhất là ai xem thường rồi còn thách thức Quân nữa. Hình như có cả nó thì phải...nó bị người ta bắt cóc, Quân thấy lo lắm. Tuy nó tập hợp mọi thứ mà Quân ghét, nhưng Quân vẫn muốn có một con nhóc có gì nói đó làm bạn. Nó hay cãi, nhưng không bao giờ nói dối.
-Ngoài tôi ra, không ai được ăn hiếp con nhỏ đó cả. Nói rồi Quân xông vào đánh tới tấp bọn đó. Dù gì Quân cũng từng học võ, với lại lúc nãy Quân đã gọi người tới giúp.
-Đừng đánh nữa, anh Quân, anh Quân...
Quân đã bị thương rồi, nó lo lắm
-Có ai không, giúp với...
Cũng nhờ nó hét to mà các vệ sĩ đã tới kịp. Được cởi trói, nó choàng tới ôm lấy Quân.
-Cái tên chết bầm này, lỡ anh bị gì thì làm sao có thể ăn hiếp em hả..hic
-Con gái mít ướt, nghĩ sao mà Phạm Trung Quân này có chuyện vậy!...À, mà tại cái tính cứng đầu của con nhỏ nào đó, anh mới bị trầy nè.
-Còn một chuyện phải tính sổ nữa. Mấy người kêu bọn lúc nãy xin lỗi tôi và nhỏ này đi.
Đương nhiên là bọn chúng xin lỗi, còn quỳ xuống xin tha nữa kìa. Mặt nó và Quân hả dạ lộ rõ luôn. Tối đến về nhà, nó băng bó vết thương cho Quân để trả ơn.
-Đau quá, định trả thù hả
-Ngồi yên đi, anh ngồi yên mới băng được chứ. Ba nuôi có dạy em rồi, nhưng đây là lần đầu tiên làm...
Nhìn đôi mắt tập trung với cái vẻ mặt nghiêm trọng của nó, thường ngày thấy ghét lắm mà. Sao hôm nay Quân lại thấy vui khi nó như vậy. Quân cũng bó tay với nó, không biết mà cũng làm. May mà không sao hết.
-Xong rồi, Ánh ngủ đây. Chúc ôn thần ngủ ngon.
Nhưng nó quay đầu lại, rồi nhìn Quân
-Sao, lại sợ gặp ác mộng nữa à! Phiền phức.(Quân kéo tay nó lại gần)
-Ngủ ít thôi, coi chừng thành heo đó.
-Tên chết bầm, giờ mà còn muốn gây chiến. Woa-tiếng nó ngáp ngày càng nhỏ, nó đã đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.
Quân cũng biết, nó có rất nhiều tính xấu. Nhưng không hiểu sao, hồi chiều khi nghe tiếng la của nó. Quân cảm thấy rất khó chịu, như bị lửa đốt. Có thể là tình cảm anh em của Quân đối với nó. Nhưng Quân sợ một câu ông bà ta hay nói: "Ghét của nào trời trao của ấy". Quân ghét nó lắm, tại nó mà Quân đã biết quan tâm, chăm sóc một người. Ghét nó lắm cơ!
Tại vì chuyện đó, nó và Quân được ba nuôi cho đi học võ. Học được mấy tháng, còn bao nhiêu là nó trốn đi chơi.
-Chán quá, anh Quân...đi chơi nha!
Bực mình vì nó dai như đĩa. Quân cũng phải trốn học đi chơi với nó. Chưa bao giờ Quân thấy nhục như thế này, phải leo rào mới ghê chứ. Phải nói nó là sát thủ leo rào, chắc cũng nhờ vậy nó mới trốn ra được khỏi mấy cái "trại".
-Ui da, cái chân của tôi.
-Con heo này, đi được không
-Không đi được, cõng em với.
-Tự mà đi (Quân bỏ mặc nó)
-Anh Quân hu hu hu...
-Hazz mệt quá, con nhỏ này. Leo lên lưng đi, khóc hoài.
-Ha..ha..anh bị lừa rồi...chân em không có bị gì hết.
-Con heo kia, trèo xuống, lẹ lên
-Không, còn lâu...em sẽ không xuống đâu. (Nó lấy tay của nó ôm thật chặt vào cổ Quân, mặt Quân hơi đỏ một xíu)
-Hừm...Nghĩ sao lại đi tin cái con heo ngu ngốc này. Tính nhỏ này mà dễ khóc vì té là còn lâu...
-No...No...No...anh sai rồi, ngốc mà lừa được cái tên ôn thần thế là đủ.
Nó và Quân lại cãi nhau, nhưng Quân vẫn cõng nó đi dạo, còn nó thì dựa vào lưng Quân. Trớ trêu thay, trời lại mưa...làm Quân ướt sũng. Còn nó, nó tuy mất trí nhớ nhưng vẫn thích mưa lắm! Nó vẫn nhảy nhót, ung dung dưới mưa. Mái tóc nâu nâu nhẹ nhàng thấm từng hạt mưa mát rượi. Đôi mắt của nó đầy niềm thích thú.
-Cầu vòng...lâu lắm rồi mới thấy...đẹp quá...
Nhưng đầu nó lại nhức, cứ mỗi lần tắm mưa và thấy cầu vòng là đầu nó sẽ đau, một vài mảng kì ức của nó ùa về. Sau lần tắm mưa, nó bị sốt. Thế là cả ngày hôm sau, Quân phải nghỉ học để chăm sóc nó.
-Cậu chủ nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho
-Không cần đâu, mấy người ra ngoài đi. Để tôi chăm sóc là được.
Đắp khăn lên trán nó, Quân lo cho nó lắm...Tối đến giờ Quân cứ thức để chăm cho nó. Quân đi ra ngoài lấy cháo đúc cho nó. Nó níu tay Quân lại.
-Em vừa mơ thấy một người rất quan trọng...người đó từng hứa sẽ về sớm gặp em, sẽ chăm sóc cho em. Em cũng hứa sẽ chờ người bạn đó. Kí ức của em, người đó quan trọng lắm...
Quân cảm thấy ghen tỵ với cái tên nó thấy trong giấc mơ, chắc là cái tên Rain nào đó, Quân cũng không hiểu nổi mình
-Nói anh làm gì....
-Bởi em sợ, nếu em không nhớ ra anh và ba nuôi, chắc lúc đó em sẽ buồn lắm. Nhưng em rất muốn nhớ lại để tìm cha, mẹ và người quan trọng nữa. Anh hãy hứa với em đi, nếu em bị mất trí nhớ thêm lần nữa. Thì anh phải nhắc cho em nhớ anh là ai, anh phải chăm sóc cho em nữa. Anh hứa đi, anh Rain, anh hứa đi.
Nó đòi Quân móc ngoéo, trẻ con nhưng Quân vẫn làm. Quân muốn rằng, sau này Quân cũng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của nó. Quân nhận ra nó rất quan trọng với mình, Quân sợ sẽ mất nó như mẹ. Nó đã là một phần trong trái tim Quân. Quân mong rằng, đó sẽ là tình cảm anh trai em gái. Bởi Quân sợ khi lớn lên, có thể con tim của Quân dành cho nó ở khoảng trống khác. Quân tuy nói và nghĩ vậy thôi nhưng vẫn luôn cãi nhau với nó. Có lẽ, suốt đời này nó là đứa con gái đầu tiên mà Quân hay cãi, là đứa con gái đầu tiên Quân ghét cay ghét đắng, cũng là đứa con gái đầu tiên Quân quan tâm, chăm sóc. Cuộc sống của Quân từ ngày có nó đã vui vẻ và ấm cúng hơn trước.
-----------------------------------------------------------
Ở bên nước ngoài, có một người đang chờ đợi nó. Trong khi nó vui đùa, vô tư không hay biết. Cách nó nửa vòng trái đất, Phong đang nhớ nó trong niềm nhớ thương da diết, Phong quyết định trở về Việt Nam gặp nó. Nhưng mẹ Phong đã nói với Phong một điều về nó.
-Ngày con đi Mỹ, con bé gặp tai nạn, có thể đã chết rồi, bởi người ta không tìm thấy nó. Có về cũng vô ích.
-Không, Ánh chưa chết...Ánh hứa với con rồi, Ánh sẽ đợi con. Con phải trở về...
-Bốp – Bà ta tát vào mặt Phong.
-Con bất hiếu, mày không được về...mày chẳng quan tâm đến mẹ ư
-Mẹ có bao giờ hứa mà giữ lời không. Từ nhỏ, tôi đã không có sự ấm cúng của một gia đình rồi, mẹ và ba cứ bận công việc để tôi cho người khác chăm sóc. Tôi chỉ có một người thôi-là Ánh. Mẹ là mà phù thủy, lúc qua Mỹ...mẹ hứa là sẽ yêu thương tôi mà, nhưng rốt cuộc đây là lần thứ 2 mẹ thăm tôi...trong 5 tháng. Tôi phải về
-Mẹ nói nó đã chết rồi...mày nghe rõ không, mẹ mày bận công việc là vì ai? Vì tương lai của mày. (Nói rồi bà ta lại ôm mặt khóc)
Ở ngoài trời lạnh giá, một cậu bé đi trên tuyết. Tháng này ở Mỹ là mùa đông, Phong lạnh lắm, Phong tự hỏi nó có lạnh giống như Phong không? Lúc nó bị tai nạn xe, Phong không hề hay biết. Nhưng khi biết rồi, lòng Phong còn lạnh hơn cái giá buốt của mùa đông có tuyết. Một cậu bé khóc trong tuyết, cậu ngã khuỵu xuống trong dòng nước mắt. Trái tim cậu giờ đang bị đóng băng. Tuyết vẫn rơi trắng xóa nhưng không thể nào làm vơi đi cảm giác trống rỗng. Tuyết vẫn rơi trắng xóa nhưng không thể nào lạnh bằng khoảng trống trong tim cậu. Tuyết vẫn rơi trắng xóa nhưng không thể nào làm đầy khoảng cô đơn trong tâm hồn...Tuyết vẫn rơi trắng xóa và cậu đã ngất đi trong cái tuyết lạnh giá đó..."Hãy chờ anh, anh hứa nhất định sẽ về"...nói rồi cậu mỉm cười và ngất đi. Người con gái đó đã làm cho Phong bỏ mặc tất cả rồi...Người con gái của mưa.
----------------------------------------------------------
Cuộc sống bình yên của nó dần trôi qua
9 tuổi nó đi học võ cùng Quân
11 tuổi nó đi học đàn, học vẽ rồi múa hát...vv...
Đến năm 13 tuổi nó học cách giao tiếp bằng nhiều thứ tiếng. Đương nhiên là nó nói không giỏi bằng Quân. Vốn từ của nó vừa đủ xài
Năm 15 tuổi nó ôn thi xét tuyển vào lớp 10. Ba nuôi bắt nó học rất nhiều thứ để đậu vào trường quốc tế giống Quân. Cố gắng lắm nhưng nó vẫn thiếu 0.25 điểm. Thế là chỉ được học trường chuyên đứng sau trường quốc tế. Chăm chỉ và nhờ Quân chỉ bài. Đến năm lớp 11 nó được chuyển vào học cùng Quân. Thế là sau 9 năm, nó đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp và học giỏi. Còn Quân thì ngày càng chững chạc và đẹp trai. Câu chuyện thật sự bắt đầu từ nay.
Còn Phong đi du học đến năm 16 tuổi tức lớp 10 thì trở về đây. Linh cảm của Phong mách bảo nó vẫn chưa chết, nhưng 2 năm tìm kiếm vẫn chưa có tin tức khiến Phong dần tin nó đã mất. Chẳng lẽ linh cảm của Phong sai sao? Tại đây Phong gặp Quân và trở thành bạn thân. Cả hai nổi tiếng là đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi và giàu có. Biệt danh là hoàng tử lạnh lùng. Nếu ở trường quốc tế chỉ có một chủ tịch hội hoc sinh, thì ở đây..lần đầu tiên có hai chủ tịch hội. Khỏi phải nói con gái cả trường đã lập một fanclub riêng cho hai người đó. Tuy chơi thân, nhưng từ khi có sự xuất hiện của nó cả Quân và Phong...

HẾT CHƯƠNG 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro