Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Diệp Chính Hạo

Diệp Thoại Mỹ  ngồi trong phòng điều khiển, cô mang mọi thứ lấy được ở Diệp gia cất hết vào tủ riêng, chỉ giữ lại một chiếc USB ở bên ngoài, chiếc USB này quả thật không thể sử dụng được nữa. Phần cổng USB đã bị rỉ sét đến không còn gì nữa.

Nhưng mà có rỉ đến mức nào cũng không làm khó được cô. Diệp Thoại Mỹ  nhanh chóng đi vào phòng đạo cụ tìm một thứ gọi là dung dịch tẩy rửa vết rỉ sét rp7.

Cô xịt một ít dung dịch này lên cổng USB, đợi một lúc sau đó cẩn thận lấy khăn bông lau sạch. Lớp rỉ sét cũng bị đánh bay mất. Đúng thật là không có gì làm khó được cô.

Diệp Thoại Mỹ  khẽ nhếch miệng cười đắc ý

Cô cẩn thận cắm USB vào máy tính, khá may mắn vì mọi thứ đều hoạt động rất tốt. Bàn tay nhẹ nhàng rê chuột qua từng mục, từng mục dữ liệu lưu trữ bên trong

Khóe mắt khẽ run nhè nhẹ. Hàng lông mi cong vút cũng yêu kiều đẩy đưa theo từng nhịp đảo mắt của Diệp Thoại Mỹ

Mục lưu trữ A.

Hàng ngàn dữ liệu bên trong đa phần đều là lưu trữ về những vụ làm ăn quan trọng của cha cô với đối tác.

Diệp Thoại Mỹ  lắc đầu nhè nhẹ "Quá nhiều rồi"

Nhưng theo khả năng lọc thông tin nhanh, cô đoán chắc chắn một điều những dữ liệu trong mục A này không có gì đáng chú ý.

Vậy thì thử vận may ở các mục còn lại xem...

Diệp Thoại Mỹ  rê chuột sang mục dữ liệu B thì cửa phòng điều khiển bị đẩy ra. Mỹ Hà mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào

"Cái tên mà em nhặt trong thùng rác đó tỉnh lại rồi, nhưng xem ra tình hình có vẻ không ổn"

Diệp Thoại Mỹ nghe cách nói chuyện nửa mùa này thật khiến cô tức chết. Cô vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài rồi để lại mọi thứ nguyên vẹn trên bàn

Mỹ Hà  hướng mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, vẻ mặt đột nhiên trầm lặng đến kỳ lạ

Không ổn...

Đúng thật là không ổn

Phòng khách của hai người đúng là không ổn thật rồi.

Bộ sofa vàng ngọc giá trị liên thành của Mỹ Hà vất vả "vác" từ nước ngoài về bị hắn ta dùng dao gọt hoa quả trên bàn đâm rách từng lỗ lớn nhỏ. Lớp da bao bọc rách còn thua cả một cái giẻ lau.

Mỹ Hà quát lớn "Đồ khốn, cục cưng của tôi sao lại ra nông nổi này"

Diệp Thoại Mỹ  "..."

Chị à, nhớ không nhầm thì ghế là chị mua nhưng người chi tiền là em mà

Mỹ Hà  mở to mắt nhìn siêu phẩm đồng hồ cát mà cô cất công thiết kế cũng bị vỡ tan tành dưới đất, cô chạy đến quỳ bên mấy mảnh vỡ thủy tinh kêu gào "Tiểu bảo bối, sao cưng lại thành ra thế này"

Diệp Thoại Mỹ  "..."

Chị à, hình như cái đồng hồ cát này là em tự chọn khung, tự làm ra sau đó vì chị quá thích nên mới giành lấy. Sao bây giờ lại thành đồ của chị rồi.

Vẫn chưa kể đến mấy chiếc cúp mà hai người tích trữ được trong mười mấy năm qua, nào là quán quân cuộc thi chạy cấp trường tiểu học, quán quân cuộc thi chạy cấp trường trung học, quán cuộc thi chạy cấp trường Đại Học, quán quân cuộc thi chạy cấp quốc gia. Nếu nói về bản lĩnh chạy thì Mỹ Hà còn giỏi hơn cả việc bắn súng.

Chưa kể mấy kỷ niệm chương các cuộc thi lớn nhỏ đều bị hai người này dành cả thanh xuân để thu thập về. Mục đích chỉ là để trang trí ngôi nhà trong mơ cho đẹp mắt. Khá thú vị khi cả hai lại có cùng sở thích này.

Nhưng mà bây giờ mọi thứ đều bị kẻ được cho là nhặt từ thùng rác về không nương tay mà ném hết xuống đất.

Diệp Thoại Mỹ  thấy hiện trường này liền suy đoán ra ngay tâm trạng của Mỹ Hà  bất ổn ra sao, cô khẽ xoay người nhìn lại Mỹ Hà  đang thất kinh hồn vía đứng phía sau

"Mỹ Hà , chị...chị...không sao chứ?"

Mỹ Hà thẩn thờ như một cỗ máy khô dầu "Đau như bò đá"

Diệp Thoại Mỹ  khịt mũi hết cách, cô nhảy phốc đến nắm cổ áo người đàn ông kia ném xuống đất. Người kia bị tấn công bất ngờ lại vì bị kinh hoảng mà kêu la không ngớt Cô nhanh tay bịt miệng hắn lại giúp hắn tránh né cơn thịnh nộ của Mỹ Hà , nhưng không ngờ hắn ta không những không biết điều mà còn dùng hết sức cắn mạnh vào bàn tay của của Diệp Thoại Mỹ  khiến cô đau điếng, ngay sau đó liền tung một cước đá bay hắn ta

Mỹ Hà  có lẽ không còn đủ sức bình tĩnh, cô lộn người nhảy qua mọi chướng ngại vật cản trước mặt, vung chân tung một cước vào người đàn ông kia lăn mấy vòng cho thỏa cơn giận

Diệp Thoại Mỹ  kịp phản ứng nhanh liền ra đòn ngăn cản Mỹ Hà  lại "Chị cứ để em"

Mỹ Hà  vẫn quyết không buông tha, cô thực hiện liền mấy cú đạp nhưng hầu như đều bị Diệp Thoại Mỹ cản lại được tất.

Ức quá mức, Mỹ Hà  gầm gừ quát lên "Buông chị ra, chị phải giết hắn"

Diệp Thoại Mỹ  nhào đến khóa tay Mỹ Hà , cố gắng giữ lấy một con hổ cái vẫn chưa nguôi ngoai con giận đang lên đỉnh đầu "Đừng mà Mỹ Hà "

Mỹ Hà  vẫn gồng người đến mức nổi gân cổ "Buông ra, không được cản chị"

Diệp Thoại Mỹ  hiểu rõ cảm giác tâm quyết mình bỏ ra nhiều như vậy sau cùng lại bị kẻ lạ mặt đạp đổ thì cảm giác mới điên tiết đến dường nào "Đừng mà, coi như em van xin chị, giữ cái mạng hắn lại, em còn việc phải hỏi hắn, em sẽ bồi thường sau"

Nghe đến hai từ "bồi thường" Mỹ Hà  lập tức giảm bớt cơn thịnh nộ ngay

"Là em nói bồi thường đó, chị không ép em"

Diệp Thoại Mỹ  hết cách gật gật đầu, Mỹ Hà  được thế liền đặt mọi chuyện vào việc đã rồi, không cho Diệp Thoại Mỹ  có cơ hội luồn lách

"Cứ quyết định vậy đi, những thiệt hại đó thì Tiểu Diệp em phải có trách nhiệm giải quyết. Thôi, coi như xong rồi, chị đi tắm hạ hỏa đây"

Nói dứt lời Mỹ Hà  ngang nhiên đi vào phòng tắm như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì. Đúng là đồng tiền chi phối được tâm trạng mà.

Diệp Thoại Mỹ  "..." Mặt đen như lọ nồi nhìn theo dáng vẻ đỏng đảnh khó ưa của Mỹ Hà

Thật bội phục vì bản thân đã chịu đựng được chị ta mười tám năm qua nhưng nếu không có chị ấy, cuộc sống của cô sẽ đau khổ và nhạt nhẻo đến dường nào.

Cô bước đến bên cạnh người đàn ông nằm lăn lê bò lếch dưới đất, nét mặt chính là thương hại hơn là đáng ghét

Bàn tay của cô vẫn còn in hằn dấu răng của hắn ta

Nhưng không sao, vết thương nhỏ thôi

Người này có bộ dạng dường như rất sợ sệt, hắn rút mình trong một góc, đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vô định, vẻ mặt như một người có vấn đề về thần kinh

Diệp Thoại Mỹ  nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn thì dù một giây cô cũng không đợi được, cứ vậy mà tra hỏi, tuy nhiên cũng không thiếu ngữ khí diệu dàng như muốn vuốt ve tâm trạng của ai đó.

"Đừng sợ...thả lỏng một chút, đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi ông một vài chuyện thôi"

"Sợi dây chuyền này ông lấy ở đâu?"

Người đàn ông đó vấn ngơ ngơ, thẩn thờ nhìn lên trần nhà, biểu cảm chính là không hiểu cô đang nói gì

Diệp Thoại Mỹ  nhìn thái độ lơ tơ mơ này lại rất khó chịu, gần như muốn điên tiết, điều cô muốn biết là người này có từng tiếp xúc qua xác của Diệp Chính Hạo  hay là không?

Nếu có, vậy thì xác của anh trai cô hiện giờ đang ở đâu?

"Tôi hỏi lại, ông lấy sợi dây chuyền này có phải từ xác của Diệp Chính Hạo  không? Hay là ông nhặt được, vậy thì nhặt ở đâu?"

Diệp Thoại Mỹ  nói rất nhiều, rất nhiều chữ, những người đàn ông này dường như chỉ có phản ứng khi nghe thấy hai từ "Diệp Chính Hạo "

"Diệp"

"Chính Hạo "

Diệp Thoại Mỹ  nghe rõ hắn nói hai từ này, nghe rõ mồn một, cô gật gật đầu theo từng chữ thốt ra từ miệng của người đàn ông đó

"Đúng rồi, Diệp Chính Hạo "

Đến lúc này, người đàn ông mới từ từ ngẩn mặt lên nhìn thẳng vào Diệp Thoại Mỹ , đôi mắt đỏ ngầu nhăn tít lại

"Diệp Chính Hạo ...hở...Diệp Chính Hạo  là ai? Ai là Diệp Chính Hạo ?"

Diệp Thoại Mỹ  nghe qua lại cảm thấy cho chút thất vọng. Hắn không biết Diệp Chính Hạo  thật. Nhưng không hiểu sao trực giác của Diệp Thoại Mỹ  lại mách bảo cho cô biết rằng người đàn ông này chắc chắn biết anh trai cô

Cô cau mày tức tối nhìn hắn ta, tức đến mức muốn bẻ gãy cổ hắn ngay lập tức.

Đột nhiên vừa lúc này, hắn lại ngước mắt lên nhìn Diệp Thoại Mỹ , vẻ mặt thảm thương như muốn cầu xin

"Có gì ăn không?"

Diệp Thoại Mỹ  biết là hắn đang đói, cô khẽ mỉm cười

"Đói rồi sao?"

Hắn gật gật đầu làm bộ dạng ngoan ngoãn, cô lại vô cùng nham hiểm mỉm cười.

Ngồi trên bàn ăn, người đàn ông đó bị cô trói chặt vào cái ghế hắn đang ngồi. Mỹ Hà ngồi một bên, Diệp Thoại Mỹ  ngồi một bên.

Trên bàn lại đầy thức ăn ngon do Mỹ Hà  chuẩn bị, nhìn sơ qua thôi cũng khiến bao tử kêu gào khóc thét

Diệp Thoại Mỹ  bẻ một cái đùi gà quay đưa ra trước mặt người đàn ông "Ngửi thử xem thơm không?"

Hắn ta kề vào hít một hơi liền gật gật đầu "Thơm, thơm lắm"

Diệp Thoại Mỹ  lại điềm nhiên nở một nụ cười giả tạo xấu xa "Thế ông có muốn ăn không?"

Hắn lại gật gật đầu "Muốn, tôi muốn"
Diệp Thoại Mỹ  lại cười, nụ cười mang đầy vẻ gai góc vụ lợi "Muốn ăn cũng được, nhưng mà phải nói cho tôi biết ông lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ ở đâu ra?"

Hắn nghe thấy cô hỏi vậy, lần này lại lắc đầu lia lịa...

Diệp Thoại Mỹ  nhíu mày hỏi rõ ý của hắn ta "Sao? Không nói?"

Hắn lại lắc đầu

"Thế thì tiếc quá, tôi đành ăn một miếng vậy"

Diệp Thoại Mỹ  không tin dùng cách này lại không hiệu nghiệm, thế là cô nhẹ nhàng đưa cái đùi gà quay tiêu lên miệng ngoạm một miếng nhai nhồm nhoàm

Người đàn ông nhìn thấy không kìm lòng được mà nuốt nước bọt ừng ực

Diệp Thoại Mỹ  đúng là yêu nghiệt mà, thần thái cô dùng bữa trưa lại khiến cho bao tử người khác phải cồn cào hò hét.

Thoáng chốc, cái đùi gà quay tiêu chỉ còn lại một cọng xương vụn.

Diệp Thoại Mỹ  vẫn quyết tâm lắm, cô lại tiếp tục bẻ cái đùi gà còn lại lắc lắc trước đôi mắt thèm thuồng của người đàn ông kia

"Giờ thì sao nào? Chịu nói chưa? Ông lấy sợi dây đeo trên cổ từ đâu ra? Là trộm được hay nhặt được?"

Người đàn ông kia bị trói đến đáng thương, còn bị thức ăn tra tấn đến thảm hại nhưng nghe cô hỏi là trộm được hay nhặt được thì liền phản ứng ngay

"Đó là của tôi"

Mỹ Hà  làm bộ dạng khinh miệt phán xét "Chắc chắn là cái của nợ này đã trộm của người khác rồi, nếu không thì làm sao mà có được"

Người đàn ông kia gần như góng cổ cố cải lại

"Tôi không có ăn trộm, đó là của tôi"

Diệp Thoại Mỹ  không tin. Cô đanh mặt, nhíu mày, phản ứng mạnh hơn chính đứng bật dậy "Không thể nào, nó không phải là của ông, vì tôi biết chủ nhân của sợi dây chuyền đó là ai, ông đừng giở trò"

Hắn ta bị hai người đàn bà trấn áp đến mức uất ức mà phát khóc "Tôi nói thật, là của tôi, nó là của tôi"

"Im miệng đi, ồn quá"

Mỹ Hà  thấy bị làm phiền bữa ăn, cô cáu giận đạp vào chân ghế của người đàn ông khiến cả người lẫn ghế ngã nhào xuống đất

Diệp Thoại Mỹ  vẫn không từ bỏ, cô khụy gối ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, cô nghiêm túc mà tra xét hắn ta "Vậy ông có từng nghe qua cái tên Diệp Tiểu Mỹ không?"

Hắn ta lắc lắc đầu, nét mặt bi ai "Không biết Diệp Tiểu Mỹ , không biết Diệp Tiểu Mỹ "

Diệp Thoại Mỹ  lại một lần nữa rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.

Lẻ loi một mình, cô đơn một mình đôi lúc còn đau khổ hơn là chết

Nhưng mà lúc này cô lại nghe thấy hắn ta lẩm nhẩm trong miệng "Không biết Diệp Tiểu Mỹ , chỉ biết Tiểu Mỹ  thôi"

"Không biết Diệp Tiểu Mỹ , chỉ biết Tiểu Mỹ  thôi"

Diệp Thoại Mỹ  vừa hay nghe rõ từng chữ, từng chữ một. Người đàn ông này nói hắn không biết Diệp Tiểu Mỹ  nhưng biết Tiểu Mỹ .

Hắn biết Tiểu Mỹ .

Cô chính là Tiểu Mỹ

Anh trai cô từ nhỏ chỉ gọi cô là Tiểu Mỹ , chưa từng gọi là Diệp Tiểu Mỹ .

Diệp Thoại Mỹ  thừ người ra một lúc như kẻ bị hút mất hồn vía. Toàn thân cứng đờ như bức tượng thạch cao.

Cô không nghe nhầm.

Diệp Thoại Mỹ  lây lây người hắn ta cô gắng xác nhận một việc nữa "Vậy ông nói cho tôi nghe, ông tên là gì?"

Hắn cười cười nói với cô "Tiểu Mỹ  gọi tôi là Tiểu Hạo "

Tiểu Mỹ  gọi tôi là Tiểu Hạo

Bảy chữ này đánh ong ong vào đầu cô, không thể nào

Năm đó, rõ ràng cô đã tận mắt chứng kiến Diệp Chính Hạo  bị bắn chết rồi. Không thể nào...

Không thể nào đâu

Lúc này trong lòng cô lại đột nhiên sản sinh hai loại tâm trạng, vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì không ngờ anh trai cô còn sống, cô không cô đơn lẻ loi trên nhân thế này. Lo vì cô sợ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, trùng hợp đến mức cô phải tin là thật, cô sợ một lần nữa bản thân sẽ chìm vào sự thất vọng tột cùng.

Là ma xui quỷ khiến hay vì sự kiềm nén quá lâu của cô, Diệp Thoại Mỹ  chính là không kìm chế được mà ôm lấy người đàn ông đó mà gào lên như sắp khóc

"Anh Tiểu Hạo "

"Là em, là em, em là Tiểu Mỹ , là Tiểu Mỹ của anh đây"

Người đàn ông bị trói lại bị Diệp Thoại Mỹ  ôm chặt không buông nhưng anh ta không còn vẻ sợ sệt hay điên loạn như ban đầu. Thay vào đó chính là một sự trầm lắng của người đàn ông trưởng thành bình thường

Anh ta khẽ gọi "Tiểu Mỹ "

Không biết là gọi theo bản năng hay gọi tìm thức trỗi dậy, anh để mặc cho Diệp Thoại Mỹ  ôm lấy mình. Cảnh tượng này không khác gì đứa em gái đang khóc nhè làm nũng với anh trai của mình.

Trước diễn cảnh này, đến lượt Mỹ Hà  ngớ người, cô không hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra. Hiện trạng bây giờ chính là trên miệng Mỹ Hà  còn ngậm dở dang một trái táo, toàn thân bất động nhìn hai người họ ôm nhau.

Trời ạ, đúng là nghịch thiên mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro