Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Bar Phi Hương

... 

Diệp Thoại Mỹ vẫn mặc bộ đầm body ôm

sát cơ thể màu đen, ba vòng rành rạng

của cô chính là một trong những vũ khí

lợi hại nhất giúp cô làm ăn trót lọt 

Diệp Thoại Mỹ bước đến một căn phòng

bên ngoài đề chữ VIP. Không cần đoán

cũng biết là vị khách nào ở bên trong. Bên

ngoài cửa có ba người đàn ông cao lớn

đứng canh gác, đấy là đám thuộc hạ của

Lão đại Hắc Long Bang. Thấy bóng dáng

Diệp Thoại Mỹ  tiến đến gần, một tên lập

tức ra tay ngăn cản cô lại ở cửa "Cô là ai?"

Như đã được báo trước, lần này cô giả làm

một gái làng chơi, việc này cũng do chính

Mỹ Hà  sắp xếp 

"Lão đại các người đang có nhu cầu cần tôi

giải quyết" 

Tên thuộc hạ dùng một chiếc máy rà soát

kim loại dò xét toàn cơ thể cô, đấy là quy

tắc phải thông qua khi tiếp xúc với lão đại

của các bang nhóm hắc đạo. Khi chiếc

máy không phát hiện vật có thể gây nguy

hiểm, một tên thuộc hạ mới đồng ý dẫn

Diệp Thoại Mỹ  vào bên trong 

Sau khi tên thuộc hạ lui ra ngoài, cánh cửa

vừa hay cũng khép lại. Diệp Thoại Mỹ

bước đến ngồi lên đùi của hắn. Lão ta là

một người đàn ông ngoại quốc tầm trên

dưới năm mươi tuổi. 

Lão vừa nhìn đã bị chính sắc đẹp cùng

thân thể của quyến rũ đến mức không thể

rời mắt được khỏi cô. 

Diệp Thoại Mỹ  vòng tay ra sau cổ lão ta

chậm rãi xoa bóp, cơ thể cô như một con

rắn uốn lượn trơn trượt trên người lão ta.

Đầu óc của lão bị những hành động mê

hoặc chết người này của Diệp Thoại Mỹ

làm cho đê mê mà rên rỉ, tiếng gầm gừ

phát ra từ tận trong cổ họng 

Sau một loạt hành động quyến rũ khiến

lão ta mất cảnh giác cao. 

Trong một khoảnh khắc nháy mắt, tay cô

tháo chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, "xoẹt"

một cái liền cắt đứt động mạch chủ ở cổ

lão ta, hành động chỉ diễn ra trong vòng

không đến nửa giây đã lấy được mạng của

lão chủ Hắc Long Bang này. 

Hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Thoại Mỹ

đứng lên bình thản bước ra ngoài. Cô

không rời đi vội mà lẫn vào đám đông đi

thẳng vào nhà vệ sinh. Cô rửa chiếc kẹp

tóc thật sạch, trong lòng xuất hiện vài

điều khinh bỉ gớm ghiếc "Khốn kiếp thật,

làm bẩn kẹp tóc của mình. Chọn vị trí

không đẹp gì cả" 

Tất nhiên kẹp tóc đó là một loại vũ khí của

cô, nói cách khác là dụng cụ hành nghề. 

Ngụy trang bên ngoài chỉ là một chiếc kẹp

tóc, nhưng khi lấy xuống quan sát sẽ thấy

giữa thân chiếc kẹp có một rãnh nhỏ, bên

trong rãnh nhỏ đó là một lưỡi dao mỏng

manh nhưng nguy hiểm đến đáng sợ, nó

bén đến mức có thể cắt lìa đầu người chỉ

với một nhát vung tay. 

Đám thuộc hạ sau khi cảm thấy có điều bất

thường liền xông vào bên trong, bọn

chúng cuống cuồng chạy ra bên ngoài tìm

Diệp Thoại Mỹ  

"Con mẹ nó, mau chia ra tìm" 

Còn Tiểu Mỹ  nhà ta lúc này đã ngồi vào

một chiếc bàn ở trong quán bar Phi

Hương, trên tay còn đang giữ một ly rượu

vang đỏ run lắc nhè nhẹ. Cô lười biếng nở

một nụ cười, trên mặt có nét khinh

thường 

"Đúng là một lũ ngu" 

Mỹ Hà ngồi bên ngoài nhìn thấy bọn thuộc

hạ của Hắc Long Bang cuống cuồng chạy

ra ngoài thì biết Diệp Thoại Mỹ  đã hoàn

thành nhiệm vụ, thế nhưng không hề có

bất kỳ thông báo nào với cô là đã xong

việc. Mỹ Hà  liên tục áp vào tai nghe tìm

kiếm cô 

"Tiểu Mỹ , em đã rời khỏi nơi đó chưa?" 

"Alo Alo, Tiểu Mỹ ...Đệch cái con bé này..." 

Mỹ Hà ấp thiết bị theo dõi cùng tai phone

lại, vứt bừa vào trong xe của cô rồi chạy

ngay vào trong Bar tìm Diệp Thoại Mỹ

Mỹ Hà hừa biết bản lĩnh của Diệp Thoại

Mỹ  lớn tới đâu, nhưng mãi không thấy

xuất hiện cũng khiến cô không mấy yên

lòng. 

"Mẹ kiếp, con bé này" Mỹ Hà lao vào bên

trong, cô nhìn quanh một lượt liền phát

hiện Diệp Thoại Mỹ đang ngồi thư thả

uống rượu trong một góc kín. Mỹ Hà  thở

phào chạy đến chỗ của cô. Nét mặt như

vừa trở về từ cõi chết. 

"Em làm chị hết hồn, tưởng em bị bắn chết

rồi chứ" Chưa đặt mông ngồi xuống, Mỹ

Hà đã trách mắng một hơi, trong câu nói

còn có ý tứ châm chọc 

Diệp Thoại Mỹ  cong miệng cười với cô "Có

bị bắn chết cũng là chị chết trước. Lúc đó,

em nhất định sẽ mang theo tiền mừng" 

Mỹ Hà  lắc đầu nhìn Diệp Thoại Mỹ  độc

miệng với mình, cô ngồi xuống chiếc ghế

ở bên cạnh. Bất chợt Diệp Thoại Mỹ  hỏi

ngang như thể xác nhận đúng, sai 

"Phải rồi, chị đã chuyển tiền đủ cho mấy

người đó giúp em chưa?" 

Mỹ Hà gật gật đầu "Đã xong hết rồi, chị

chưa thấy ai làm sát thủ như em, giết

người ta xong lại chuyển tiền nuôi dưỡng

vợ con nhà họ. Sao vậy? Lương tâm cắn

rứt à" 

Diệp Thoại Mỹ  nhướng mày đồng thời

nhếch một bên miệng cười mỉa mai

"Lương tâm...chúng ta làm sát thủ thì sớm

đã vứt bỏ lương tâm rồi, điều này chị còn

cần em nói hả. Sở dĩ em làm vậy vì không

muốn hoàn cảnh năm xưa của em lặp lại

thôi, huống hồ trẻ con vô tội mà, chúng có

lỗi gì đâu" 

Tuy vì nhiệm vụ ban xuống nên mới giết

người, nhưng cô thật sự không muốn gia

đình của những người đó phải lâm vào

tình cảnh khốn cùng, không muốn những

đứa con của họ bị ép vào đường cùng

giống cô năm đó. Sự đau khổ đó chỉ cần

một mình cô gánh chịu là được, không cần

người khác gánh hộ thay cô. 

Mỹ Hà quá hiểu người cộng sự này, không

cần nói cô cũng có thể đoán ra tâm tư của

Diệp Thoại Mỹ . 

"Năm đó nhờ em mà chị mới không bị lão

đại bỏ đói, sau đó lại trở thành cộng sự

của em suốt mười tám năm trời, chị thật

không hiểu khi đó em mới có năm tuổi

thôi mà đã thông minh đến vậy, bái phục

nha" 

Diệp Thoại Mỹ  cười như không cười, mãi

một lúc cô mới đáp lại lời Mỹ Hà  khen

tặng "Bởi vì có người bảo em phải nhanh

chóng trưởng thành" 

Mỹ Hà ộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên "Người đó là

ai vậy? Có phải người trong Ngụy gia

chúng ta không?" 

Diệp Thoại Mỹ  lắc đầu, chậm rãi đặt ly

rượu xuống bàn "Không...đó là một đứa

trẻ em gặp lúc nhỏ thôi" 

Dứt lời, Diệp Thoại Mỹ  đứng lên ném lại

cho Mỹ Hà  một câu nhẹ nhàng như nước

chảy mây trôi 

"Báo cáo nhiệm vụ giúp em, em về nghỉ

ngơi đây, nhớ cẩn thận" 

"Yes, việc dọn dẹp cứ để chị lo" Giọng nói

chắc chắn này vốn đã trở thành thói quen

của hai người, một người làm, người còn

lại dọn dẹp. Sự tâm đầu ý hợp này đã gắn

kết họ suốt mười tám năm qua. 

Cô bé năm tuổi ngày nào giờ cũng đã

trưởng thành rồi. Mười tám năm dài dăng

dẳng... 

Đủ để làm con người ta biến chất rất

nhiều 

Diệp Thoại Mỹ  chậm chậm thản nhiên

bước ra bên ngoài, trong đầu cô xuất hiện

một mớ hỗn độn. 

Hôm nay vô tình Mỹ Hà nhắc nhở cô về

việc cô đã sống trong tổ chức Ngụy gia

mười tám năm rồi, vậy mà thù giết hại cả

nhà vẫn chưa trả được, tình hình này xem

ra phải đẩy nhanh tiến độ càng sớm càng

tốt, tránh đêm dài lắm mộng. 

Cùng lúc này, một người đàn ông cao lớn,

trên người mặc một bộ âu phục màu đen

vô cùng chỉnh tề, từng đường kim mũi chỉ

trên người cũng thuộc loại thượng đẳng.

Hắn đi ngược lại hướng của cô, nét mặt

người này lạnh lùng đến đáng sợ, thế

nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại

khiến cô có một cảm giác gợi nhớ đến điều

gì đó, một cảm giác lân lân từ ruột gan

như sắp đẩy ngược lên não làm cô thấy

lòng dạ có chút nôn nao. 

"Chết tiệt" Cô lắc lắc đầu để não mình trở

lại trạng thái bình thường, cô không mấy

để tâm tới những kẻ xung quanh, nhưng

người đàn ông này lại khiến cô phải suy

nghĩ ngay lần chạm mặt đầu tiên, nó làm

cô thấy khó chịu 

Diệp Thoại Mỹ cảm thấy tức cười từ trong

bụng, cô mỉm cười rồi lại tiếp tục đi tới

phía trước như không có chuyện gì. 

Người đàn ông ấy chẳng thèm liếc nhìn cô

một lần, không chỉ riêng cô, những người

đứng xung quanh cũng không có một

phần cơ hội lọt vô tầm mắt của hắn. Hai

người đi lướt qua nhau như hai cơn gió

ngược hướng. 

Chỉ vừa cách người đàn ông đó khoảng

chừng hai bước chân 

"Tiểu Mỹ " 

Nghe thấy tiếng gọi của Mỹ Hà , cô theo

phản xạ quay người lại nhìn. Vừa xoay

người, Diệp Thoại Mỹ  lại giật thót mình vì

bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của người đàn

ông đó, hắn cũng quay lại nhìn cô chăm

chăm từ lúc nào. 

Trong mắt của người đó toát lên một thứ

khí lạnh đáng sợ, thứ khí lạnh đó xông

thẳng vào cơ thể thậm chí có thể khiến

người khác sởn gai ốc, tâm trí cũng bị bào

mòn dần dần. Một giây chạm mắt, Diệp

Thoại Mỹ  liền nhanh chóng bỏ qua người

đàn ông đáng sợ kia, cô lướt tầm mắt nhìn

thẳng ra người đứng phía sau anh ta

chính là Mỹ Hà đang chạy đến, chị ta túm

lấy tay Tiểu Mỹ  kéo đi 

"Chị dọn dẹp xong rồi, cùng về thôi" 

Diệp Thoại Mỹ  đanh mặt nhìn chị ta lộ vẻ

mặt nghi ngờ "Nhanh vậy à?" 

Mỹ Hà gật gật đầu "Xong sớm, về sớm, ngủ

sớm" 

Vừa nói hai cô gái xinh đẹp vừa túm lấy

tay nhau đi ra bãi đỗ xe, Mỹ Hà nhìn

quanh một lượt rồi an tâm cùng Diệp

Thoại Mỹ bước vội ra ngoài, chiếc xe mui

trần đỏ chói vẫn đỗ ở bãi 

Cánh cửa đang nâng lên chầm chậm, Diệp

Thoại Mỹ  cảnh giác nhanh liền bất ngờ

đẩy Mỹ Hà ngã nhào vào bên trong 

Chưa kịp định thần, Mỹ Hà  đã nghe thấy

tiếng súng nổ từ xa 

"Đoàng....Đoàng....Đoàng" Ba phát súng liền

đều bắn trúng vào xe của Diệp Thoại Mỹ  

Diệp Thoại Mỹ  cúi người lập tức kích hoạt

hệ thống khởi động máy cấp tốc, phía sau

xe của cô là một đám hơn chục người xâm

trổ đầy mình, trên tay đều cầm súng cùng

vũ khí gây sát thương cao. 

Khả năng lái xe của cô rất tốt, vì vậy chỉ

trong thoáng chóc đã quay được đầu xe.

Hướng ra đã bị đám đồng bọn chặn lại,

đám người này rõ ràng là muốn lấy mạng

bọn họ. 

Cả Diệp Thoại Mỹ  và Mỹ Hà đều không thể

nhận biết rõ được đối phương là thuộc hạ

của ai, do ai sai khiến hay là trả thù thay

cho vị lão đại nào, kẻ chết dưới tay họ hầu

hết đều là những ông trùm, lão đại của

mấy bang hội trong hắc đạo hoặc những

Tổng tài của mấy tập đoàn lớn, nếu muốn

truy xét e là có tới sáng cũng không xong. 

Diệp Thoại Mỹ  xoay xe thần tốc né tránh

những làn đạn của kẻ thù, lúc này xe của

Diệp Thoại Mỹ  đã đối diện với đám người

kia, quyết định bây giờ chính là xông lên

chỗ chết để tìm đường sống. 

Mỹ Hà nhìn thấy liền tức giận buông bừa

một câu chửi "Con mẹ nó dám phục kích

bà" Dứt lời cô liền vén váy lên, rút trong

người ra hai khẩu súng, hai khẩu súng này

luôn cấm ở đai đeo súng ôm sát bắp đùi

của Mỹ Hà  

Phần thiết bị này Diệp Vô Tâm cũng giữ

một khẩu đeo ngay dưới bắp đùi phải.

Nhưng hầu hết cô ấy không cần dùng đến,

khẩu súng đó chỉ được Diệp Thoại Mỹ  sử

dụng ở trường hợp bất khả khán. 

Mỹ Hà ó đầu nghiêng người ra khỏi cửa xe

xả súng vào đám người hung hăng trước

mặt, vài tên lập tức gục chết. 

Bắn ở cự ly xa Mỹ Hà  tự nhận không bằng

Diệp Thoại Mỹ , nhưng ở cự ly gần thì

không làm khó được cô, vì thế mà phát

nào từ súng cô bắn ra đều ở vị trí đầu, tức

là lấy mạng ngay tức khắc. 

"Chị không được để camera quay trúng,

cớm sẽ phát hiện hành tung mất" Diệp

Thoại Mỹ cau mày lạnh mặt nhắc nhở 

"Chị biết rồi" Vừa dứt lời, Mỹ Hà  đảo mắt,

bắn hai phát súng đồng loạt ra từ hai khẩu

súng làm nổ camera ghi hình ở bãi đỗ xe. 

Hai người trao đổi với nhau nhưng không

hề nhìn nhau, họ đã cộng sự với nhau từ

khi còn bé đến lúc cùng nhau học và thực

hiện nhiệm vụ ngoài lề khi học ở Đại Học

Victoria Úc, chính vì vậy họ không cần

nhìn nhau vẫn có thể hợp tác với nhau

một cách ăn ý nhất. 

Đoàng..... 

Viên đạn phát ra từ trên sân thượng của

quán Bar Phi Hương, thông qua kính xe ô

tô, Diệp Thoại Mỹ  phát hiện quỹ đạo viên

đạn bay, cô dùng toàn lực lách xe sang trái

để viên đạn không bắn trúng Mỹ Hà

Lại "Đoàng" một tiếng nữa, Diệp Thoại Mỹ

lách xe sang phải, viên đạn đó bay lệch

vào giữa hai người họ làm vỡ một lỗ nhỏ ở

kính xe. Đây là loại kính xe đặc biệt của tổ

chức Ngụy gia nghiên cứu ra, có độ bền

cực cao, nếu như bị đạn bắn trúng vẫn chỉ

thủng một lỗ vừa bằng viên đạn, không

làm vỡ rộng ra xung quanh cả kính, không

làm ảnh hưởng đến những vùng khác. 

Diệp Thoại Mỹ  điều chỉnh chiếc hoa tai

đặc biệt của mình, cô hướng mặt về phía

những kẻ mai phục ẩn nấp trên sân

thượng quán bar, bên trong chiếc hoa tai

đột nhiên bắn ra một chiếc kim mỏng như

sợi tóc, chiếc kim bay vút đến đâm thẳng

vào cổ họng của tên nấp ở sân thượng,

toàn thân hắn bị mất cảm giác từ tầng ba

sân thượng ngã nhào xuống đất, súng ống

của hắn cũng rơi theo. Diệp Thoại Mỹ  lui

xe với tốc độ kinh người, vừa vẹn chộp lấy

khẩu súng đang rơi giữa không trung. 

Diệp Thoại Mỹ  đứng lên ghế, cô kê súng

lên thành kính xe ô tô, cứ như thế mà xả

đạn vào đám người cản xe của cô. Chiếc

Ferrari màu đỏ của Diệp Thoại Mỹ  tiến

đến đâu thì đám người phục kích lần lượt

ngã xuống chết không kịp ngáp. 

Không đến năm phút, đám người kia chết

rạp dưới đất, Mỹ Hà mở laptop lên kiểm

tra những đoạn camera đã bị thu lại. 

"Đoạn video này có chút vấn đề, chị không

gỡ được" Mỹ Hà  lo lắng nhìn chăm chú

vào màn hình. Đôi mày hơi nhíu lại có

chút sóng lòng 

Diệp Thoại Mỹ  dừng hẳn xe lại, cô liếc mắt

nhìn sang hệ thống bảo mật camera của

quán Bar liền lãnh đạm nói ra hai chữ "Để

em" 

Diệp Thoại Mỹ  giữ lấy laptop, hai tay cô

múa điêu luyện trên bàn phím, từng bức

tường lửa bảo vệ của hệ thống an ninh lần

lượt bị tháo bỏ không chút dấu vết. 

Mỹ Hà nôn nóng thúc giục "Em chỉ còn ba

mươi giây" 

Diệp Thoại Mỹ  vẫn giữ nét mặt bình tỉnh

nhất, sắc mặt không hề thay đổi một chút

nào, cô tự tin phán đoán thời gian 

"Cần hai mươi giây là đủ" Mắt không rời

khỏi màn hình lấy một lần, tay không

dừng lại, cô liên tục tháo bỏ từng hệ thống

bảo mật. 

[Hệ thống: Loading...] 

[Hệ thống: Success] 

Mỹ Hà vỗ tay tán thưởng "Tiểu Mỹ , lợi hại

nha" 

Không quá khích như Mỹ Hà ngược lại

Diệp Thoại Mỹ  rất bình thản, vẻ mặt hiển

nhiên là như vậy rồi "Đi thôi". 

Trước khi lái xe đi, ánh mắt của cô hướng

nhìn về phía tầng hai của quán bar, cô cau

mày nhìn bóng người đứng ở trên đó, chỉ

một khoảnh khắc đó thôi liền dừng lại

ngay.

Xe của Diệp Thoại Mỹ  vừa rời khỏi, tiếng

còi hú của xe cảnh sát lập tức vang đến,

rất nhiều cảnh sát đến có mặt tại hiện

trường sau vụ đọ súng xảy ra. 

Ở trên tầng hai của quán Bar Phi Hương,

người đàn ông mặt lạnh mà Diệp Thoại

Mỹ  gặp lúc nãy vẫn đang đứng chấp tay

sau lưng, đáy mắt âm trầm nhìn xuống

phía dưới, những việc vừa xảy ra lúc nãy

không hề thoát khỏi tầm mắt kiểm soát

của anh ta

Một tên thuộc hạ thân cận đứng cạnh cúi

đầu thăm dò ý kiến "Lão đại, thuộc hạ sẽ

đi điều tra kẻ nào đã gây chuyện" 

Người đàn ông vẫn đứng khư khư như bức

tượng, gương mặt lạnh toát khiến người

khác nhìn thấy có thể hoảng sợ đến run

rẩy

"Không cần, đám người đó đến để trả thù

thôi" 

Tên thuộc hạ ngạc nhiên, hắn muốn hỏi là

trả thù ai nhưng lại sợ bản thân nhiều lời

nên không dám nói tiếp, người đàn ông

biết rõ ý tứ không hiểu của thuộc hạ

mình, anh ta cố tình giải thích thêm "Là

hai cô gái đó" 

Tên thuộc hạ càng thấy tò mò hơn, chính

vì vậy mới mạo mụi phán đoán "Không

biết lai lịch của hai cô gái đó thế nào mà

bị cả một tổ chức truy sát như vậy, xem ra

bản lĩnh cũng không nhỏ" 

Lần này, người đàn ông kia không trả lời,

hắn chỉ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón

tay, một bên miệng nhếch nhẹ lên mang

theo bao nhiêu ẩn ý ngấm ngầm phía sau 

Không phải khi nãy vô duyên vô cớ mà

người đàn ông đó quay lại nhìn Diệp

Thoại Mỹ , chỉ vì người đó nghe thấy hai

từ "Tiểu Mỹ " mà thôi 

Một tên thuộc hạ khác đột nhiên chạy vào

báo cáo "Lão đại, đám cảnh sát muốn

kiểm tra lại camera an ninh quanh hiện

trường" 

Người đàn ông vẫn không có biểu hiện gì

ra ngoài bộ mặt lạnh lùng đó "Cứ để bọn

họ xem đi, dù sao tất cả đã bị xóa sạch

rồi" 

Tên thuộc hạ không hiểu câu nói vừa rồi là

ý gì nhưng sau đó vẫn thản nhiên, bởi vì

lão đại của bọn họ không lo lắng thì càng

chứng tỏ không có gì nguy hiểm xảy ra 

Không đến mười phút sau, tên thuộc hạ

vừa rồi nhận được điện thoại, hắn vui

mừng bước đến gần và báo tin cho người

đàn ông đó 

"Lão đại, thuộc hạ báo lại đám cảnh sát

không tìm được bất kỳ đoạn video nào từ

camera nên đã bỏ về rồi, lão đại ra tay từ

khi nào vậy?" 

Người đàn ông lắc đầu nhìn tên thuộc

"Không phải người của chúng ta ra tay,

người xóa hết camera ghi hình chính là

hai cô gái khi nãy" 

Chuyện lúc nãy khá trấn động, chỉ cần là

thuộc hạ của người đàn ông trước mặt đều

sẽ ít nhất một lần để mắt đến, bởi vì đây là

địa bàn của lão đại bọn họ "Hai cô gái đó

có thể phá vỡ hệ thống an ninh của của

Huyền Vũ đặt ra sao? Chuyện này sao có

thể" 

Người đàn ông lãnh đạm với tên thuộc hạ

đang lơ ngơ trước mặt "Người ban đầu

thật là không thể tháo gỡ, nhưng một

người còn lại trong hai người họ đã làm

được chuyện đó. Ngươi tò mò sao?" 

Tên thuộc hạ vội cúi đầu trước ánh mắt

lạnh lùng của người đàn ông "Thuộc hạ

không dám" 

Người đàn ông quay sang ra lệnh cho tên

thuộc hạ khác "Thanh Long, ngươi mang

điện thoại này đưa cho Huyền Vũ đi, ta

cần thông tin của hai cô gái đó" 

Thanh Long lập tức tuân lệnh đi ngay, lúc

này tên thuộc hạ có chức danh Bạch Hổ

mới hiểu rõ mọi vấn đề 

"Thuộc hạ sẽ đi giải quyết vụ địa bàn của

chúng ta lần này" 

Người đàn ông không nói thêm lời nào, chỉ

lạnh lùng khoác tay một cái như một sự

chấp thuận. 

Người đàn ông xoay tròn chiếc nhẫn đeo ở

ngón tay, đáy mắt trầm tư đến kỳ lạ, một

khắc nào đó, đôi môi mỏng khẽ cong lên

nhè nhẹ 

"Tiểu Mỹ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro