Chương 3:Chia tay có phải là sự khởi đầu mới?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vũ rất yêu cô.Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh mặc dù anh chưa thổ lộ.Nhưng một người mới chia tay thì tạo dựng một mối quan hệ mới thì rất khó.Nhất là bây giờ cô đang chuẩn bị cho thi học kỳ,không nên quan tâm đến việc yêu đương.Người ta thường nói thanh xuân vẫn còn dài phía trước.Vết thương tinh thần rồi cũng sẽ lành dần theo thời gian hoặc là không...

Mùa hạ dần đến.

Việc học thì bắt đầu nặng nề.

Năm nay là năm cuối cấp nên Tuyết Nhi rất tập trung vào việc học.Cô mong muốn thi đỗ đại học để theo đuổi ước mơ thiết kế của mình.Thời gian biểu thì toàn học và học.Học xong trên lớp thì cô lại học thêm.Ở nhà Tuyết Nhi cứ nhốt mình trong phòng,chăm chú ôn tập.Mẹ cô thấy vậy cũng vui vì con gái mình có quyết tâm học hành.Nhưng bà cũng lo vì cô ngày nào cũng chăm chú đèn sách,không tạo điều kiện cho bản thân nghỉ ngơi.Mẹ cô gõ cửa,nói:

-Nhi ơi,mẹ mang chút sữa này.Con uống đi để có sức mà học.

Cửa mở ra.Tuyết Nhi nhận cốc sữa từ tay mẹ.Mẹ cô nắm lấy tay cô:

-Con yêu à.Học hành chăm chỉ cũng tốt nhưng con nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.

 Ánh mắt Tuyết Nhi nhìn mẹ rực rỡ.Cô cười:

-Dạ vâng con biết rồi mà.Yêu mẹ.

Mẹ cô đã chút phần nào yên tâm hơn.Tuyết Nhi vội đóng cửa phòng lại.Đặt ly sữa trên bàn,cô suy nghĩ:"Mẹ mình vốn đau khổ vì bị chồng bỏ.Giờ mình cần phải chăm chỉ học hơn để mẹ đỡ lo lắng hơn và có thể giúp mẹ vơi đi nỗi buồn."

Chủ nhật cuối tuần thật mát.

Nắng không gay gắt lắm mà lại dịu dàng.

Cô cắm những bông thủy tiên vào chiếc lọ.Ngắm nhìn những bông hoa vàng tươi tắn,tâm trạng cô đã có chút vui vẻ trở lại.Cô ngồi xuống ghế,mở chiếc máy tính lên.Cô gõ"Chia tay thì có phải là khởi đầu mới không".Có rất nhiều bài viết nói về vấn đề đó.Nhưng cô cảm thấy suy nghĩ nhất là có nên yêu thêm một lần nữa không.Mà nếu yêu thì người ấy có thật sự thương mình và thời gian để yêu sẽ là bao lâu.Tuyết Nhi giờ rất rối bời.Bỗng một tiếng chuông báo thức đã đến giờ học Văn.Cô gập chiếc máy tính lại,lấy trong tủ bàn học ra sách vở rồi lại tiếp tục công việc ôn tập của mình.

 Thời gian cuối tuần là thời điểm thư giãn của mọi người.Cô nghe thấy có rất nhiều tiếng xe đạp đi lòng vòng quanh thành phố.Cô dừng bút lại,đi đến cửa sổ hít thở không khí trong lành.Thành phố lúc cuối tuần thật khác.Nó không ồn ào so với ngày thường.Mọi người đi bộ thư giãn,đi xe đạp dạo quanh hoặc vào công viên,quán cà phê để thưởng thức sự tự do.Chợt cô thấy có cặp đôi đang ăn kem dưới hàng ghế ven đường.Người con trai đút kem cho cô gái thật tình cảm.Cô gái lấy khăn lau miệng cho chàng trai."Trông họ thật là hạnh phúc"-Tuyết Nhi nghĩ.Còn cô thì tình yêu không hoàn hảo.Cô rất muốn mình là cô gái kia,được người yêu che chở yêu thương.Nhưng những con chữ đánh thức quay trở lại thực tại.Cô lại trở về bàn học,tiếp tục công việc học tập còm dang dở.

 Chủ nhật sáng nắng thì chiều mưa.

Mây đen ù ù kéo đến.Gió thổi bắt đầu mạnh hơn.Bây giờ là thời gian để cô chill một mình.Một tách cà phê nóng hổi,một chút nhạc buồn tâm trạng với vài cuốn sách,đó là những thứ của buổi chiều.Ngồi bên cửa sổ ngắm cơn mưa đầu hè mát mẻ, cô đắm chìm trong lời nhạc.Những câu hát nhẹ nhàng mang đầy nỗi tâm tư thật là một cảm xúc khó tả:

"Yêu vào mắt anh

Một đôi mắt cho em niềm tin 

Nhưng cũng cho em nỗi buồn

Ánh mắt ấy làm em vui sướng

Và cũng làm em đau khổ.

Anh giờ còn ở đây

Hay một mai ra đi

Dù sao

Em thật sự chỉ muốn yêu anh

Rất nhiều..."

Tình yêu luôn khiến con người ta say đắm vào nó.Nó cũng khiến trái tim người đau khổ,đầy vết thương tinh thần.Tình yêu của cô với Lập Thành đã trôi vào quên lãng.Bèo dạt thì mây trôi,người đi thì người ở lại.Mưa lách tách trên cửa sổ tạo âm thanh u buồn.Tuyết Nhi ngồi co mình suy nghĩ.Đôi mắt đen huyền rơi rớm lệ,cô gục đầu khóc thầm.

Mưa hết đêm.Đến sáng hôm sau thì tạnh hẳn.

Vẫn tiếng gọi đi học quen thuộc của Hạ Vũ.Tuyết Nhi vội chải tóc thật gọn gàng rồi cầm cặp sách rời khỏi nhà.Mẹ cô đi làm từ sớm.Hạ Vũ ngạc nhiên khi thấy cô trông rất khác so với mọi ngày.Anh hỏi cô:

-Nhi này.Trông hôm nay cậu khác hẳn.

-Đúng vậy.Bây giờ tớ sẽ thay đổi.Tớ sẽ không phải tự làm tổn thương mình nữa.Ngược lại tớ sẽ phải hạnh phúc thì mẹ tớ mới an tâm được.

Hạ Vũ cũng đồng ý với ý kiến của cô.Hai người họ đi đến trường.Đến nơi thì chợt Thanh Mai đi từ trong lớp ra.Ánh mắt Tuyết Nhi nhìn cô ta không mấy thiện cảm.Thanh Mai đi đến chỗ cô với Hạ Vũ,thì thầm vào tai cô:

-Lát nữa hẹn gặp nhau ở sau sân trường.Muốn có chuyện muốn nói.

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro