Chương 4:Thanh Mai là bạn hay thù?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Nhi nghe Thanh Mai nói thì lòng có chút linh cảm chẳng lành.Cô nhìn thấy ánh mắt cô ta như dao găm sắc nhọn vậy.Trống vào lớp đã điểm.Cả lớp vào đông đủ.Tuyết Nhi ngồi vào chỗ của mình.Cô lấy quyển sách ra,ngồi suy nghĩ Thanh Mai sẽ có ý định gì.Cô liếc nhìn sang bàn cô ta.Mai đang ngồi viết những dòng thư tình cho Lập Thành.Nhi cảm thấy sự ghê tởm của một "đỉnh cao trà xanh".Cô cũng buồn cho mình,mù quáng vào tình yêu để rồi bây giờ nó tan vỡ như thế này.Một thầy giáo bước vào lớp.Cả lớp đứng lên chào thầy.Tuyết Nhi chợt nhận ra người thầy đó chính là...bố cô.Ông ấy là thầy dạy thay cô giáo chủ nhiệm đang bị ốm."Cái quái gì đang diễn ra thế này?Tại sao ông ta lại ở đây chứ?"Nhi suy nghĩ.Ông ấy bảo cả lớp ngồi xuống,và chợt ông nhìn thấy có một nữ sinh trông rất giống con gái đầu tiên của ông.Nhi không có cảm tình gì với người cha đã phản bội gia đình cô.Khi ông gọi cô trả lời bài thì cô lạnh nhạt trả lời.Cả buổi ông ấy dạy cô không ghi chép gì cả,cô cứ ngồi lặng thinh.Trống giải lao lại điểm.Cô đi xuống bàn của Hạ Vũ,mượn tập vở của anh để chép bài giảng.Vũ hỏi tại sao trong lớp cô không viết thì cô nói cô không có cảm xúc gì để viết cả.Hạ Vũ không nói thêm gì nữa.Anh đưa quyển vở cho cô với khuôn mặt đầy băn khoăn.Tuyết Nhi cầm quyển sách trở lại bàn.Đang định viết thì Thanh Mai chặn lại nói:

-Ê,không nhớ sáng nay hẹn gì à?

-Quên.

-Thế thì đi nhanh lên.

Tuyết Nhi đi cùng Thanh Mai đến cuối sân trường.Cô hỏi Mai có gì muốn nói thì Mai chỉ cười.Một nụ cười đáng sợ:

-Sao.Cảm giác mà bị tao cướp mất người mày yêu thì như thế nào nhỉ?

-Cô...thật sự tôi không ngờ cô lại là người bạn thật sự tồi đó Thanh Mai.

 Thanh Mai cười phá lên.Cô ta sát mặt vào Tuyết Nhi:

-Tao đã bao giờ coi mày là bạn đâu?Tao chỉ coi mày là trò chơi thôi.Tao sẽ làm cho mày đau khổ thêm nữa đấy Nhi ạ.Cẩn thận vào nhá cô bạn"dễ dãi".


Bỗng một tiếng"Bốp" vang lên.Đó là cú tát mà Tuyết Nhi dành cho Thanh Mai.Nhi với khuôn mặt bực tức và hai giọt nước mắt lăn dài trên má.Thanh Mai sờ tay lên má mình,định giơ tay vả lại thì một bàn tay đã chặn lại.Đó là Lập Thành.Thành nói Mai lập tức vào lớp.Mai giả bộ là một nạn nhân đáng thương nhưng Thành quát lớn nói vô lớp nhanh.Thanh Mai bực tức đi vào lớp.Cô ả còn quay mặt nhìn Tuyết Nhi nói:"Nhi à.Mày chưa xong với tao đâu."

Tuyết Nhi hơi bàng hoàng trước câu nói đó.Lập Thành ấp úng hỏi cô:

-Có sao không?

Cô nhìn anh với đôi mắt lạnh nhạt cùng câu trả lời cũng lạnh tanh:"Tôi không sao.Cảm ơn anh".Rồi cô lại trở về lớp.Lập Thành đứng lặng nhìn cô.Thật sự anh không phải là kẻ phản bội cô.Anh nắm chặt tay:"Nhi à.Thông cảm cho anh.Anh có lí do phải làm vậy với em thôi."


Giờ học lại đến.Cô ngồi học mà đầu óc cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện khác.Cô không hiểu vì sao Lập Thành lại ngăn Thanh Mai lại.Rõ ràng cô ta là người yêu của anh.Thành còn rất vui vẻ khi bên cô ta.Nhưng tại sao anh lại ngăn cản Thanh Mai đánh cô.Lại còn quát Mai rất lớn nữa.Chợt một tiếng thước gõ vào bàn cô.Cô giáo hỏi cô có tập trung vào học không.Cô giật mình chỉnh đốn lại mình.Hạ Vũ ngồi dưới bàn cô thì tỏ vẻ lo lắng không biết cô gặp chuyện gì.


Giờ tan trường đã điểm.

Tuyết Nhi sắp xếp sách vở cho vào ba lô đi về.

Hạ Vũ cũng đi theo cô.Trên đường trở về anh thấy cô có vẻ thoáng buồn.Anh hỏi cô có sao không thì cô chỉ nói cô không sao.Tuyết Nhi đi nhanh hơn.Cô chỉ muốn về nhà thật nhanh.Vũ cũng không muốn gây phiền hà cho cô.Tuyết Nhi trở về nhà với sự nặng nhọc trong người.Khi cô mở cửa nhà thì cô chợt thấy mẹ cô bất tỉnh nằm trên sàn.Cô vội vã lay mẹ dậy.Tuyết Nhi vội lấy máy điện thoại ra,gọi cấp cứu.Cô hoảng hốt nâng mẹ lên.Hạ Vũ thấy chuyện thì anh vội chạy vào giúp cô.Chiếc xe cấp cứu cũng nhanh chóng nhanh chóng đến nơi.Mẹ cô được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện.Tuyết Nhi lo sợ nắm chặt tay cầu mong mẹ cô sẽ không có vấn đề gì.Hạ Vũ đặt tay lên vai Nhi,nói rằng mẹ cô sẽ không sao.Cô ngồi xuống hàng ghế,thấp thỏm chờ đợi.Bác sĩ từ trong phòng đi ra.Ha người họ vội đứng dậy.Bác sĩ nói mẹ cô đã ổn định bình thường nhưng có một vấn đề là mẹ cô bị....ung thư não.Nguy hiểm hơn là nó đang phát triển dần dần.Nếu không chữa trị kịp thời thì nó có thể ảnh hưởng đến tính mạng của mẹ cô.Nghe xong tin này Tuyết Nhi thật sự sốc.Cô dựa đầu vào tường,bàng hoàng.Hạ Vũ cũng không biết bây giờ phải làm gì.Anh chỉ biết nói cô hãy vào chăm sóc mẹ.Nhi nghe vậy cũng đồng ý.Ngồi bên cạnh mẹ,cô thầm mong mẹ cô qua khỏi căn bệnh.Nhưng tự nhiên có mấy người lạ mặc đồ đen tự nhiên bước vào.Họ đưa ra một tờ giấy cho Nhi.Nhi mở ra thì đó chính là tờ giấy....nợ.Đó là Thanh Mai đã bảo họ đến nhà cô để đòi số tiền mà gia đình cô đã nợ cô.Bọn người đó bảo cô chỉ có 1 tuần để trả thôi.Nếu không thì đừng có trách với họ.Tuyết Nhi cầm tờ giấy lặng thinh.Hạ Vũ đi đến bên cô.Anh lấy tờ giấy ra,kinh ngạc khi thấy con số nợ là...200 triệu.
H

ết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro