Chương 5:Nhân vật mới xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

200 triệu quả là một số tiền quá lớn.Tuyết Nhi thật sự đang đứng trước một khó khăn rất lớn.Tiền trang trải viện phí cho mẹ cô,tiền trả nợ cộng dồn đã cao ngất ngưởng.Hạ Vũ cầm nắm chặt tờ giấy nhìn cô.Cô vẫn lặng thinh nhìn mẹ mình.Chợt đôi mắt mẹ cô dần dần mở ra.Nhi mừng rỡ lay lay tay mẹ.Mẹ nhìn cô thấy hai khóe mắt cô như đang rơi lệ thì hỏi:

-Nhi con ổn chứ?

-Vâng con vẫn ổn mà mẹ.

-Thế sao con lại khóc thế kia?

-Không.Con đâu có khóc.Chỉ là con vui khi mẹ đã tỉnh thôi.

Tuyết Nhi cố cười cho mẹ cô vui.Hạ Vũ liền ra ngoài để hai mẹ cô trò chuyện với nhau.Anh đứng nhìn họ qua cửa kính.Anh không biết làm gì để giúp đỡ cho Nhi cả.Vũ ngồi xuống ghế hàng ghế và chờ đợi.Một lúc sau thì Tuyết Nhi đi ra.Hạ Vũ vội đứng dậy.Anh hỏi cô:

-Giờ phải làm sao bây giờ hả Nhi?

Tuyết Nhi lặng im.Cô trả lời lại:

-Cậu không cần phải lo lắng lắm đâu.Tớ sẽ tìm cách trả.Giờ về thôi.

Hạ Vũ không nói gì thêm.Cả hai người họ trở về.

Tối muộn thật oi bức.

Tuyết Nhi ngồi lặng lẽ một mình trong căn nhà vắng.Co suy nghĩ rất nhiều về tình trạng của mẹ mình.Và cô ngước nhìn xung quanh ngôi nhà."Chẳng lẽ mình sẽ phải bán nó sao?"Không mình sẽ trả nợ.Mình sẽ không bán nó."Những dòng tâm tư cứ vẩn vơ trong đầu cô.Bây giờ cô rất rối.Cô mới là học sinh cấp 3.Cô còn đang chuẩn bị thi tốt nghiệp.Mục tiêu phải đỗ đại học sắp thành hiện thực nhưng giờ hoàn cảnh hiện tại thì rất khó để đạt đến mục tiêu ấy.Cô đứng dậy xuống nhà nấu bữa tối.Cô để cơm vào hộp rồi để nó vào trong túi xách đi.Khóa cửa nhà lại,Tuyết Nhi vội vã đi trên con đường đông người của phố thị.Cô nhìn ngắm những người ăn mặc sang trọng đang đi mua sắm hoặc ăn tối trong các nhà hàng năm sao."Ước gì mình được như họ"-Cô nghĩ.

Chợt cô va vào một người.Cô ngã xuống.Người đàn ông kia thấy vậy thì nâng cô dậy.Cô vội lấy cái túi bị rơi nhanh chóng chạy đi,chưa kịp người ấy nói gì.Người con trai nhìn cô chỉ cười:"Cô ấy trông thật sự dễ thương".Và anh thấy cái điện thoại của Tuyết Nhi bị rơi.Anh cầm nó lên và gọi cho tài xế của mình,bảo anh ta đưa mình đi theo cô gái lúc nãy.Tuyết Nhi chạy một mạch đến bệnh viện.Cô nhìn vào trong túi thấy hộp cơm vẫn còn nguyên không bị làm sao,cô thở phào.Nhưng cô lại không thấy điện thoại đâu.Nhi hoảng hốt lục lọi trong túi rồi kiểm tra xung quanh."Chắc là nó đã rơi lúc mình va vào người đàn ông lúc nãy".Cô đành tạm gác việc tìm điện thoại mà đi vào phòng bệnh.Mẹ cô đang ngủ nên cô khẽ khàng đặt hộp cơm trên bàn,cô nắm tay mẹ mà thủ thỉ:"Mẹ ơi,mẹ nhanh chóng khỏi bệnh nhé."Rồi cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.Chợt cô thấy có một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng bệnh viện.Và trong xe một người con trai bước ra.Cô giương kính lên nhìn thì đó chính là người mà lúc nãy mình va phải.Anh thấy cô thì mừng rỡ chạy đến.Người đó đưa cho cô một chiếc điện thoại và hỏi nó có phải của cô không.Tuyết Nhi vội cầm lấy nó và nói đúng là của mình.
Cô cảm ơn anh và rời đi.Anh nhìn cô chỉ cười thầm.
Lại một ngày mới hiện lên.
Nắng ngày càng một oi bức.
Tuyết Nhi đi học một mình.Hạ Vũ trực nhật nên anh phải đi sớm.Cô đi đến cổng trường thì thấy có đám đông đang tụ tập.Học sinh nhìn chăm chăm vào một chiếc xe ô tô đen sang trọng và trong đó là một cậu học sinh mới rất điển trai.Đám con gái thì cứ nhốn nháo bên cạnh cậu ta.Nhi đi gần lại để xem thì cô bất giác nhận ra đó chính là...người con trai hôm qua cô gặp.Tiếng trống trường vang lên làm đám đông giải tán.Nhi nhanh chóng chạy vào lớp.Cô ngồi vào chỗ của mình thì Thanh Mai đi tới,nói bóng gió:”Sắp có tiền chưa vậy nhỏ Nhi?”.Mai cười phá lên rồi lại về chỗ.Tuyết Nhi cảm thấy ấm ức lắm nhưng cô cứ lặng thinh.Lập Thành nhìn cô với ánh mắt nặng nề.Thành định đến nói chuyện với Nhi thì Mai chợt giữ anh lại bảo thử cái vòng tay mới mà cô ta mua.Thành đành gác lại chuyện đó.Thầy giáo bước vào.Sau lưng thầy thì cũng có một người nữa theo sau.Cả lớp sững sờ trước một học sinh mới.Cậu ta chính là điểm tâm của đám đông lúc nãy.Tuyết Nhi không thể tin là nó có thể trùng hợp đến mức đó.Người con trai đó mỉm cười nhìn cả lớp rồi nói:
-Chào mọi người.Tớ tên là  Anh Kiệt.Rất vui khi được làm quen với các bạn.Là học sinh mới mình mong chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro