Chương 6:Anh Kiệt là người như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả lớp nhìn Anh Kiệt bằng ánh mắt chằm chằm.Thầy giáo chỉ tay vào chỗ bàn cuối lớp,bảo cậu vào chỗ đó ngồi.Kiệt đồng ý và đi xuống cuối lớp.Tuyết Nhi nhìn anh ta mà vẫn luôn thắc mắc đây có thật sự là một tình cờ không?Kiệt ngồi vào chỗ của mình,lấy quyển sách ra và liếc nhìn cô cười mỉm.Sau giờ học,cả lớp tụ tập xung quanh bàn của anh ta,hỏi đủ kiểu về thân thế.Anh Kiệt nói rằng anh ta là con thứ của gia tộc Triệu gia.Lớp há hốc mồm kinh ngạc.Họ không ngờ Kiệt lại là con trai của một gia tộc quyền lực nhất nhì đất nước.Ngay cả ngôi trường này cũng do Triệu thị tài trợ.Đám con gái thì nhốn nháo lên,muốn làm quen với Anh Kiệt.Tuyết Nhi ngồi ở bàn trên nghe ngóng mọi chuyện.Cô cũng thấy kinh ngạc về thân thế"khủng" của Kiệt.Thanh Mai đi đến đám đông,cô ta đến bên cạnh Kiệt và nói:"Ồ,chào bạn.Mình là Thanh Mai.Hân hạnh làm quen nhé."Kiệt nhìn Mai cũng cười và đồng ý.Nhi thấy Mai thật sự là một người rất đáng khinh.Cô linh cảm thể nào cô ta cũng sẽ bắt cá hai tay thôi.

Chợt Kiệt đứng dậy và đi về phía Tuyết Nhi.Anh đi đến bên cô,nói:

-Chào bạn.Hình như hai chúng ta đã gặp nhau rồi phải không?

-Ừm...Đúng vậy.

-Vậy...Tớ có thể làm bạn với cậu được không?

-À...ừ...được.

 Kiệt vui vẻ để một tờ giấy lên bàn Nhi rồi về chỗ của mình.Lớp cứ chăm chăm chú ý đến hành động của anh.Thanh Mai cảm thấy hơi bực bội khi thấy Anh Kiệt vui vẻ với Tuyết Nhi hơn mình.Mai đến bàn của cô,đập tay nói:"Con Nhi mày thật sự rất ghê gớm đấy.Để tao xem mày có thể trả đủ tiền cho tao không."Mai cười phá lên rồi đi.Nhi nhìn cô ta với ánh mắt bực mình.Trống lại vang lên đến giờ vào lớp.Cô không thèm để ý đến mấy cái lời nói của Thanh Mai nữa.Mở tờ giấy mà Anh Kiệt đưa cho cô,trong đó có nhắn mấy chữ:"Tớ mời cậu đến nhà tớ chơi được không?"Cô quay mặt xuống nhìn thì thấy Kiệt chỉ cười thầm."Có nên đến nhà cậu ấy chơi không?".Nhi suy nghĩ nhưng cuối cùng cô cũng chọn đi.Người ta đã có những tâm mời mình đến thì mình không lỡ từ chối.Nhi kẹp tờ giấy vào quyển sách rồi học tiếp.

 Chiều nắng tàn.

Tuyết Nhi đi thăm mẹ từ sớm.Cô nói chuyện với mẹ một lúc rồi đi ra ngoài cổng bệnh viện.Ở đó Anh Kiệt đã đứng đợi cô ở đấy.Kiệt mở cửa xe ô tô cho cô lên.Nhi ngồi lên xe bằng ánh mắt ngại ngùng.Cô chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy.Kiệt ngồi trên nhìn thấy cô chỉ cười thầm.Chiếc xe đen lăn bánh trên đường một lúc thì dừng lại trước cổng một dinh thự lớn.Nhi nhìn nó mà kinh ngạc hết sức.Nó rất to lớn và nguy nga.Bảo vệ chạy ra mở cổng cho xe vào.Xe đi đến sân rồi đỗ lại.Cô bước ra khỏi xe mà mắt cứ để ý đến ngôi biệt thự.Một dinh thự kiểu phương Tây rất đắt đỏ chắc cả đời cô cũng chẳng thể sở hữu nó.Nghĩ vậy cô cảm thấy mình thật thấp kém.Anh Kiệt đưa cô vào trong nhà nhưng cô chỉ dám đứng ở cửa.Kiệt cười bảo không sao đâu đừng ngại.Nhi đành nghe theo.Anh mời cô ngồi xuống ghế sô pha và gọi người giúp việc mang trà bánh ra.Nhi nắm chặt hai tay mặt đỏ bừng.Trà bánh đã mang ra,Kiệt cầm tách trà đưa cho cô mời uống.Cô cầm lấy nó rồi để xuống bàn và nói mình chưa cần uống.Kiệt nói cô ngồi đây đợi một chút.Anh vội đi lên tầng,vào phòng mẹ mình gọi.Kiệt nói đã mang cô gái mà hôm trước anh gặp về đây.Bà Triệu Hạ Vy nghe vậy thì mừng lắm.Bà vội đi ra ngoài xem cô gái đó như thế nào.Bà cười nói với con trai rằng con bé rất dễ thương,bảo anh phải làm thế nào đó để lấy lòng Tuyết Nhi.Kiệt gật đầu đồng ý.Tuyết Nhi vẫn ngồi ở ghế,lòng đầy suy nghĩ liệu gia đình nhà này sẽ đối xử với cô như thế nào.Chắc họ sẽ khinh cô vì cô đâu có giàu sang quyền thế.Rồi Kiệt đi ra nơi cô vào ăn tối cùng gia đình anh.Nhi vội vàng đứng dậy nói không cần đâu và cô vội vàng rời khỏi nhà.Kiệt vội chạy theo nhưng cô đã rời đi rất nhanh.Anh đứng lại trước cổng,lắc đầu cười:"Đúng là một cô gái dễ thương mà mình từng thấy mà."

 Trời trở mưa rất nhanh.Tuyết Nhi nhanh chóng về nhà.Cô vội tìm một cốc nước uống rồi hít sâu thở đều.Trở về căn phòng của mình,cô nằm lên giường mà đầu óc còn lại suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.Cái bụng cô reo lên vì đói.Nhi đành lấy một cốc mì tôm ăn tạm rồi ngồi vào bàn học tiếp.Ngoài kia trời vẫn mưa nặng hạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro