Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, đúng như kế hoạch của Seokyung, cô cùng hai người bạn có ý định bắt nạt Jaeun.

Seokyung đến gần Jaeun, người đang ngồi trong phòng khách một mình chơi game trên điện thoại trong khi đợi Jae tắm xong.

"Eun, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?" Seokyung đột nhiên hỏi.

"Là gì vậy?" Jaeun hỏi.

"Hãy đi với tôi một lát, tôi sẽ giải thích trong khi đi bộ," Seokyung trả lời.

"Được rồi, nhưng tôi phải nói cho Jaehyeong trước đã." Jaeun nói.

"Đợi một chút đã," Seokyung nói rồi ngay lập tức tóm lấy Jaeun trong khi lúc đó ngoài họ ra không có ai cả.

Nhưng hóa ra Harin từ xa đã nhìn thấy và không hiểu sao lại cảm thấy nghi ngờ nên đã bí mật đi theo Jaeun & Seokyung.

Thì ra Seokyung đã đưa Jaeun đến nhà kho phía sau biệt thự theo đúng kế hoạch.

"Vậy tôi giúp được gì?" Jaeun ngây thơ hỏi.

"Sự giúp đỡ tôi cần là hôm nay cậu có thể chia tay với Jaehyeong, được không? Cậu có thể giúp tôi việc đó được không?" Seokyung hỏi với giọng mỉa mai.

"Không được, tôi chỉ ở bên cậu ấy sau một thời gian dài, sao tôi phải phủ nhận tình cảm của mình dành cho cậu ấy khi cậu ấy đã đợi tôi rất lâu?" Jaeun trả lời.

"Phải, điều đó có nghĩa là bây giờ cậu phải chấp nhận rằng tôi sẽ tra tấn cậu" Seokyung đe dọa.

Sau đó Baek Jenna và Han Eunbyeol xuất hiện từ nơi ẩn náu. Sau đó họ lập tức tiếp cận Jaeun và chuẩn bị trói Jaeun.

Jaeun một mình chắc chắn không thể chóng lại với 3 người trước mặt.

"À, lâu rồi tôi mới bắt nạt ai, lần cuối cùng là Min Seol A và Bae Ronna. Cậu sẽ cảm nhận được sự tra tấn từ tôi. Un, chuẩn bị sẵn sàng nhé," Seokyung nói rồi tiến lại gần Jaeun và bây giờ là tay cô ấy đang nâng mặt Jaeun lên thì bất ngờ dùng hết sức lực tát vào mặt Jaeun mạnh đến nỗi khóe môi Jaeun chảy máu và má Jaeun đỏ bừng. Sau đó Seokyung dùng tay trái túm tóc Jaeun để đầu Jaeun quay lại và lúc này Seokyung đang chuẩn bị đánh vào người Jaeun bằng một khúc gỗ dài trong tay phải.

"Dừng lại Joo Seokyung" ai đó hét lên từ cửa.

Tại biệt thự, Jaehyeong vừa tắm xong, anh đi tìm Jaeun nhưng không thấy Jaeun ở phòng nào. Sooji, người vừa đi mua hàng tạp hóa về nhà với Yerim, Doah và Eunjeong, đã bối rối khi nhìn thấy Jae, người có vẻ như đang nhìn xung quanh. (Harin không đi vì đau bụng, trong khi Sooji không thể không đi mua sắm vì cô ấy là người duy nhất biết đủ về nấu nướng)

"Sao vậy Jae? Hình như cậu đang tìm gì đó?" Sooji hỏi.

"Ừ, tôi có cảm giác Jaeun đang ở phòng khách đợi tôi tắm, nhưng bây giờ cậu ấy đột nhiên đi mất. Tôi còn không thể gọi điện cho cậu ấy." Jae lo lắng.

Họ cũng đã thử gọi cho Jaeun nhưng họ cũng không trả lời cuộc gọi. Sooji chợt cảm thấy có gì đó kì lạ. Sau đó cô gọi cho Harin.

Và đúng là Harin không hề nghe điện thoại, ngay cả căn phòng cũng trống rỗng.

"Chết tiệt, có vẻ như Harin và đồng bọn đang có ý định bắt nạt Jaeun," Sooji đột nhiên nói.

"Nhưng ở đâu được? Vậy thì bây giờ chúng ta hãy đi tìm người yêu tôi," Jae cuống cuồng.

Họ chia nhau đi tìm Jaeun và Sooji tình cờ đang điều tra khu vực phía sau.
Sau đó, khi đến gần nhà kho, cô nghe thấy tiếng động từ trong nhà kho, Sooji lập tức đi vào nhà kho không khóa và cô bàng hoàng biết bao khi thấy Harin đang cầm một khúc gỗ dài và nhìn thấy Jaeun đã ngất xỉu lúc đó, đầu và môi cô ấy hơi chảy máu.

"Cậu điên à, Baek Harin?" Sooji hét lên rồi giật cây gỗ khỏi tay Harin rồi tát thẳng vào mặt Harin.

"Cậu đang làm cái quái gì thế Rin bắt nạt Jaeun thậm tệ khi chúng ta đang đi nghỉ? Thảo nào cậu từ chối đưa tôi đi mua sắm với lý do đau bụng hóa ra cậu thực sự muốn bắt nạt Jaeun? Tôi xin lỗi tôi đã mời cậu đi nghỉ cùng bạn bè. Và không có gì ngạc nhiên khi tôi yêu cầu cậu ngừng hành hạ người khác. Tôi thất vọng về cậu, dù tôi đã thuyết phục bản thân rằng suốt thời gian qua cậu không xấu xa như tôi nghĩ. " Sooji vừa nói vừa khóc.

"Đợi đã Sooji cái này..." Seokyung cố gắng giải thích cho Sooji nhưng Harin đã giơ tay ra hiệu cho Seokyung ngừng nói.

"Hóa ra niềm tin của cậu dành cho tôi quá nông cạn phải không Ji, nhưng nếu cậu nghĩ vậy thì không sao đâu" Harin tuyệt vọng trả lời.

"Còn về mối quan hệ của chúng ta, vì cậu đã vi phạm thỏa thuận không bắt nạt Jaeun, chúng ta tạm thời chia tay cho đến khi cậu nhận ra và tôi sẽ tiếp cận một người khác, nên cậu cũng cảm thấy đau đớn như cách câu đã hành hạ bạn tôi" Sooji nói.

"Hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn Sooji và tôi sẽ đợi cậu quay lại vòng tay của tôi. Sau này cậu sẽ nhận ra rằng ở đây ai sai. Bây giờ hãy để những gì cậu biết không phải là sự thật. Cậu có thể tiếp cận bất cứ ai cậu muốn, cũng tốt để xem xét xem trái tim cậu thực sự muốn ai", Harin cay đắng nói.

Và không hiểu sao lúc đó trong lòng Sooji có chút cảm giác tội lỗi nhưng cô đã ngay lập tức phủ nhận.

Sau đó cô lập tức cố gắng đánh thức Jaeun và chẳng mấy chốc Jaeun đã tỉnh dậy nhưng đầu óc vẫn quay cuồng.

Sooji lập tức đỡ Jaeun đứng dậy rồi rời khỏi chỗ.

"Sao cậu không để tôi nói sự thật vậy Rin? Nếu cứ như vậy, tôi sẽ cảm thấy thực sự có lỗi với cậu và Sooji" Seokyung hoảng sợ.

"Việc của cậu chỉ là xin lỗi Jaeun và hiện tại đó là việc của tôi để Sooji nghĩ đúng như những gì cậu ấy nghĩ" Harin nói rồi cũng rời khỏi nhà kho, theo sau là ba người bạn của cô.

Khi đến biệt thự, mọi người đều sốc khi nhìn thấy tình trạng của Jaeun.

"Sao vật Jaeun? Tại sao mặt cậu lại xanh xao, đầu và môi em lại chảy máu. Ai đã làm điều này?" Jae hoảng sợ.

"Harin và bạn của cậu ta. Jae, hãy đưa Jaeun đến bệnh viện, tôi không thể đến, xin lỗi" Sooji nói.

"Được rồi, Eunjeong và tôi sẽ đưa Jae và Jaeun đi. Cậu ở lại với Sooji nha, Doah. Hôm nay anh họ tôi không về nhà vì anh ấy ở lại nhà bạn anh ấy," Yerim nói.

Tất nhiên là Doah đồng ý.

Sau đó bốn người tạm biệt nhau để đưa Jaeun đến bệnh viện.

"Ji, cậu ổn chứ?" Doah vừa hỏi vừa chạm vào vai Sooji vì lúc đó ánh mắt của Sooji trống rỗng.

"Tôi không ngờ Harin không thay đổi và không giữ lời hứa với tôi", Sooji thì thầm.

Sau đó Sooji không cầm được nước mắt nữa, cô lập tức bật khóc và Doah theo phản xạ ôm lấy cô.

"Hãy để tôi đến gần cậu, Doah," Sooji đột nhiên nói trong nước mắt.

Doah chưa kịp trả lời thì Harin cùng nhóm bạn bước vào biệt thự và tất nhiên họ nhìn thấy Doah và Sooji đang ôm nhau.

Harin dù trong lòng rất đau nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ và đi thẳng về phòng.

Sooji buông Doah ra.

"Nếu cậu không thoải mái khi ngủ với Harin, cậu có thể chuyển sang phòng tôi, Ji," Doah nói.

"Không, Doah, cảm ơn," Sooji từ chối với một nụ cười.

"Thôi, cậu phải đi tắm trước, sau đó cậu sẽ thu dọn hành lý trước, sáng mai chúng ta sẽ về Seoul. Cậu có thể nghỉ ngơi được chứ?" Sooji vừa nói vừa vuốt ve má Doah.

Lúc đó Doah đang đỏ mặt đến gần chết.

Sooji bước vào phòng và nhìn thấy Harin đang thu dọn hành lý.

"Nếu cậu không thoải mái khi ngủ cùng phòng với tôi, cậu có thể chuyển sang phòng khác hoặc có thể ở Doah được không?" Harin lạnh lùng nói.

"Về vấn đề đó, tôi sẽ không ngủ cùng người nào khác ngoài cậu, Harin. Đặc biệt là với người có tình cảm với tôi. Chúng ta hãy ở cùng phòng và giả vờ như chúng ta không tồn tại cùng nhau nhé", Sooji nói sau đó. lập tức đóng gói.

Tim Harin hơi đập mạnh khi nghe lời nói vừa rồi của Sooji, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.

"À vâng, Sooji, ngày mai tôi sẽ quay lại Seoul với bạn bè để chúng ta không cảm thấy khó xử.

"Cậu không cần phải về nhà với người khác vì tôi đã cho hứa với gia đình cậu nên tôi phải chịu trách nhiệm đưa cậu về nhà an toàn", Sooji nhẹ nhàng nói.

Harin ngay lập tức không thể nói được gì nữa vì lúc này má cô đã đỏ bừng rồi.

Đêm hôm đó, Harin ngay lập tức gửi WA tới tất cả bạn bè của mình ngoại trừ Doah để im lặng về những gì thực sự đã xảy ra.

Tất nhiên, lúc đầu không ai đồng ý, đặc biệt là Jaeun, vì những gì thực sự xảy ra không như Sooji nghĩ, Harin đã cứu Jaeun. Nếu lúc đó Harin không xuất hiện, Jaeun có thể đã bị thương nặng sau cú đánh của Seokyung. Nhưng may mắn thay Harin đã kịp thời giữ Seokyung lại. Về vết thương ở đầu Jaeun và lý do cô ấy ngất xỉu vì vô tình khi Harin bảo cô ấy rời đi, trong khi chạy cô ấy bị vấp và vô tình đập đầu xuống đường nhựa (trời ơi Jaeun) sau đó Eunbyeol và Jenna hoảng sợ khi thấy Jaeun lại ngất xỉu đã kéo Jaeun lại gần và lúc đó gỗ đã nằm trong tay Harin và đó cũng là lúc Sooji đến. Tuy nhiên, Harin cầu xin họ và cuối cùng họ cũng đầu hàng.

Ngày hôm sau.

Lúc đó họ đang chuẩn bị trở về Seoul. Và đến nhóm bạn, Harin đã rời đi vào sáng sớm nay. Seokyung sáng nay cũng đã xin lỗi Jaeun mà Sooji và Doah không hề hay biết.

Trong xe của Yerim, vị trí hiện tại của cô là: Yerim vẫn ngồi phía trước vì cô cùng Eunjeong lái xe. Ở giữa Sooji ở giữa với Doah ở bên phải và Harin ở bên trái. Và vị trí cuối cùng vẫn do Jaeun và Jaehyeong.

Hành trình về nhà lúc đó hoàn toàn khác với lúc họ đến. Chỉ có sự im lặng bao trùm.

"Hmm, nếu có ai đói thì cứ nói, chúng ta hãy ghé qua một quán ăn trước đã nhé," Yerim nói, phá vỡ sự im lặng.

"Cậu có đói không, Do?" Sooji hỏi Doah.

"Eh? Vẫn chưa. Trước khi đi, tôi đã ăn sáng trước," Doah trả lời.

"À, đúng rồi," Sooji cười khúc khích.

Khi họ đi được nửa chặng đường, Yerim thay nhau lái xe cùng Eunjeong. Doah cũng có vẻ như đang cố kìm nén giấc ngủ. Cô ấy đang lắc nhẹ.

"Nếu cậu buồn ngủ, hãy tựa vào vai tôi." Sooji đề nghị.

"Ơ, không cần đâu, tôi chỉ tựa vào cửa kính xe thôi," Doah từ chối.

"Được rồi, nếu cậu không muốn thì để tôi dựa vào vai cậu nhé," Sooji nói rồi ngay lập tức tựa đầu vào vai Doah.

"Ừ, nếu cậu muốn thay phiên nhau lái xe thì cứ nói đi," Harin đột nhiên nói.

"Không cần đâu công chúa, cứ ngồi yên và đến lượt tôi thôi," Yerim nói.

Harin chỉ gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề nhìn Sooji.

"Trái tim tôi thực sự rất đau", Harin nghĩ.

Sau hơn 4 giờ di chuyển cuối cùng họ cũng đã đến Seoul.

"Được rồi, tôi sẽ đưa từng người một về nhà. Đầu tiên là Harin," Yerim nói rồi đi đến nhà Harin.

Vừa đến nhà Harin, Sooji đã cùng Harin xuống xe.

"Chờ một chút, tôi sẽ đưa Harin về với gia đình cậu ấy trước đã" Sooji nói với Yerim.

"Hãy thư giãn đi Ji, sẽ ổn thôi," Yerim trả lời.

"Ji, một mình tôi cũng ổn," Harin nói.

Sooji không trả lời Harin mà lập tức giúp Harin xách hành lý rồi bước vào nhà Harin.

Harin chỉ có thể đầu hàng đi theo Sooji.

Lúc đó nhà Harin chỉ có bà và mẹ cô vì bố Harin đang đi công tác nước ngoài.

"Xin thứ lỗi, bà và dì, cháu đã đưa Harin trở về an toàn, không một vết xước nào cả, hehehe," Sooji cười khúc khích nói.

"Chà, cảm ơn cháu, cô con dâu tương lai trong mơ của mẹ," Mẹ Harin vừa đáp vừa ôm Sooji.

Sooji và Harin cứng người khi nghe những lời của mẹ Harin.

"Eh? À vâng, không có gì đâu dì," Sooji trả lời.

"Cứ gọi là mẹ chồng chứ không phải dì, ta sẽ là mẹ chồng của con", Mẹ Harin trêu.

"Ồ đúng rồi, chúng ta hãy ở lại ăn tối cùng nhau nhé," Bà Harin đột nhiên nói.

"Tên bố mẹ con là gì?" Bà Harin hỏi lại.

"Ba con tên là Sung Hee Seol và mẹ của cháu không còn nữa" Sooji trả lời.

"À được rồi, ồ con đã ăn gì chưa?" Mẹ của Harin hỏi.

"Ngay trước khi về nhà, cháu phải đi ngay vì bạn bè cháu đang đợi bên ngoài", Sooji lịch sự từ chối.

Sau khi Sooji rời đi.

"Có vẻ như các con đang gặp vấn đề nhỉ?" Bà Harin hỏi thăm dò vì có thể thấy được thái độ lạnh lùng của Sooji và Harin đối với nhau. Sooji thậm chí còn quên chào tạm biệt Harin.

"À, đó chỉ là vấn đề của người trẻ thôi," Harin thản nhiên đáp.

"Được rồi, nhưng nếu bạn cần giúp đỡ, hãy nói với bà" Bà nói.

Sooji hiện đã trở lại xe của Yerim.

"Cieee vừa gặp Camer," Jae trêu chọc.

Sooji chỉ liếc nhìn Jae đầy giễu cợt.

"Ồ, xin lỗi," Jae nói.

Khi đến nhà Doah, Doah nói lời tạm biệt.

"Sáng mai tôi sẽ đón cậu." Sooji nói với Doah.

Doah chỉ gật đầu đồng ý.

"Có lẽ bây giờ tôi chỉ được coi là một lối thoát cho sự khó chịu của cậu với Harin, nhưng hy vọng một ngày nào đó cậu có thể thực sự yêu tôi, Sooji," Doah nghĩ khi nhìn xe của Yerim lái đi khỏi nhà cô.

Ngày hôm sau, theo lời hứa của Sooji, sáng hôm đó Sooji đón Doah cùng nhau đi học.

Khi đến trường, cả hai gặp Harin, Dayeon, Seolha và Wooyi.

"Sao Sooji và Doah lại đi với nhau? Chuyện gì đã xảy ra hôm qua ở Busan vậy?" Dayeon tò mò hỏi.

Harin không trả lời câu hỏi của Dayeon mà lập tức bước đi, bỏ lại những người khác ở phía sau.

Hôm đó lớp 2-5 có bài tập cặp và hạn nộp bài vào ngày mai.

Sooji được ghép đôi với Doah, trong khi Harin ghép đôi với Wooyi.

Ngay khi chuông nghỉ vang lên, Sooji lập tức tiến đến bàn của Doah.

"Nào, chúng ta cùng ăn trưa nhé Do. Thật trùng hợp, tôi cũng đã chuẩn bị bữa trưa cho hai chúng ta và muốn thảo luận về bà tập của chúng ta." Sooji nhắc nhở anh.

"Ừ, đúng rồi, đi nào, Ji," Doah đồng ý.

Harin nghe thấy lời Sooji nói nhưng Harin vẫn cố giữ bình tĩnh trong khi giả vờ nghiêm túc đọc sách của mình.

Trên đường đi học về, Harin, Sooji, Doah và Wooyi tình cờ gặp nhau.

"Wooyi, hãy đi với tôi, chúng ta hãy làm bài tập ngay bây giờ kẻo chúng ta hoàn thành muộn nhé," Harin nói và mỉm cười ngọt ngào với Wooyi.

"Này, cậu có muốn về nhà lấy quần áo trước không? Tôi sợ chúng ta sẽ mệt, cậu nên ở trong căn hộ của tôi sẽ tốt hơn. Bởi vì cậu là người cầu toàn nên sẽ mất nhiều thời gian." Sooji gợi ý.

"Ừ, Ji, tôi sẽ gọi điện cho tài xế của tôi trước và bảo ông ấy đón. Sau khi xong việc, tôi sẽ đến thẳng căn hộ của cậu," Doah nói.

"Này, không cần đâu, để tôi đưa cậu về nhà, sau đó tôi đợi cậu xong việc rồi sẽ về thẳng căn hộ của tôi. Hơn nữa, nhà chúng ta cùng hướng mà." Sooji nói.

Doah chỉ biết đầu hàng và không quên nhìn Harin. Tuy nhiên, vẻ mặt Harin lúc đó chỉ là vẻ mặt nghiêm túc.

"Chà, Sooji đang mời gọi chiến tranh. Cậu ta đang thử thách sự kiên nhẫn của mình," Harin nghĩ khi nhìn Sooji và Doah khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro