1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[01+02+03+04+05] Trọng sinh chi tôi sắp chết
Tác giả: Tây Tây Đặc

Edit: Diễm Thiếu

THẾ GIỚI I: ĐẠI NHÂN VẬT

Chương 01-02-03-04-05

(posttại: thatloanbatnhao.wordpress.com)

01.

Trần Hựu, số của tên này quá nhọ, cái hồi còn bé xíu hay đi lêu lổng cùng đồng bọn trộm dưa, hái mía, kẻ khác chuồn êm, chỉ có mình cậu là bị tóm, lần nào cũng thế.

Khi lúc đi học, xung quanh Trần Hựu điên cuồng truyền giấy nhỏ cho nhau, thầy giáo tóm lại là cậu.

Đến tuổi dậy thì, là tuổi yêu đương, trong lớp thành đôi thành lứa vô kể, Trần Hựu cũng không kiềm chế nổi trái tim rạo rực của mình, bèn hẹn gặp một cô bé lên sân thượng tỉnh tò.

Xúi quẩy, đầu cậu vừa mới nhô lên thì đã bị thầy giáo đột kích, tóm gọn trong đêm, Trần Hựu bị lôi ra thành tấm bia phê bình trong lớp, mà đến tay nhỏ của người ta cũng chưa kịp nắm.

Trần Hựu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ khóc, bởi vì cậu không khóc được, ai ngờ hôm đăng ký thi học viện điện ảnh, cậu lại bốc trúng phải cảnh diễn khóc.

Giấc mộng đại học, trượt.

Trần Hựu học lại một năm, lên cao đẳng.

Mùa đông lạnh ngày đó, Trần Hựu đột nhiên phát hiện mình bắt đầu thích xem “chim” nhà người ta nuôi.

Không chỉ xem, mà còn muốn thò tay vào mò.

Cậu vừa phỉ nhổ bản thân, vừa thập thò lén lượn lờ mấy trang diễn đàn lớn, tận dụng cái bản mặt đẹp trai lai láng của mình mà thuận lợi hẹn người ta đi khai pháo.

Sau một phen tự giới thiệu bản thân, thì kiểm nghiệm hàng.

Trần Hựu phát hiện bản thân chẳng những là gay, mà còn lại một tên biến thái, cậu chỉ thích ngắm chim.

Và rồi, tận thế cứ thế mà tới.

Đoạn thời gian đó, Trần Hựu cực kỳ suy sụp.

Người ta nói mười năm đổi đại vận, cậu tính toán, thời điểm đó nên đến rồi.

Kết quả ở quán net chơi game cả đêm, chơi đến mức đầu óc choáng váng, đầu đập phang trên bàn phím, khi tỉnh dậy, toàn bộ thế giới đã thay đổi.

Thân thể không phải là của mình, trong đầu nhồi nhét đủ loại ký ức xa lạ, còn có cả một cái hệ thống tự xưng là 444.

Sắc mặt Trần Hựu tái xanh, đồng tử giãn rộng, đây không phải là đổi vận, đây cmn là gặp quỷ.

Tá thi hoàn hồn?

Trần Hựu xoay người, mặt úp xuống, uể oải nằm úp sấp.

Chủ nhân thân thể này tên gọi là Chu Nhất*, bởi vì cậu ta sinh vào ngày thứ hai đầu tuần, trùng hợp lại là họ Chu, thế là tên cứ như thế mà thành.

(Chu nhất: Ngày đầu tiên của tuần, còn có nghĩa là thứ hai.)

Vốn hoàn cảnh nhà Chu Nhất cũng không tệ, đến khi cậu ta lên lớp 12, công ty trong nhà phá sản, cha cậu ta bắt đầu chơi bời gái gú, phạm vào tội cưỡng gian phải ngồi xổm trong tù, mẹ cậu ta lén lút bỏ chạy theo gã đàn ông khác.

Năm đó, cuộc đời Chu Nhất đảo lộn tất cả, bỏ học, biến thành con tội phạm cưỡng gian, bán mông, chơi ma túy, hoàn toàn nát bét.

Thời đại đó, gay nhiều như chó, thị trường yêu cầu số lượng lớn, bán mông đương nhiên cũng nhiều vô số kể.

Ngưỡng cửa cũng theo thế mà nâng cao, khách hàng yêu cầu nhiều, PLAY đủ loại, làm ăn lập tức biến thành khó khăn.

Chu Nhất tròn hai mươi sáu tuổi, ở trong cái nghề này cũng thuộc hàng anh già, không bì nổi mấy em trai trong veo như nước, cậu ta không có tiền, cơn nghiện phát tác, uống thuốc ngủ tự sát.

Trần Hựu chậc lưỡi, quả đúng là, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.

Trần Hựu sống gần hai mươi năm, còn chưa nhìn thấy ‘may mắn’ là cái thứ gì, chỉ có hố.

Âm thanh hệ thống chợt vang lên: “Keng, Trần tiên sinh, ở thế giới hiện thực, ngài đã đột tử.”

Sau hồi lâu, Trần Hựu mới nói: “Vậy thì tốt quá.”

Cậu lèo nhèo với không khí: “Ê, ba quân bốn, mày mau thả tao đi, để tao tìm giờ tốt đi đầu thai tái thế.”

444: “…” – Ba quân bốn là cái quái gì vậy?

“Keng, Trần tiên sinh, nhiệm vụ hoàn thành, ngài có thể trở về thế giới hiện thực.”

Trần Hựu không hề do dự: “Tao từ bỏ.”

Âm thanh hệ thống lại vang lên: “Keng, Trần tiên sinh không suy nghĩ thêm thật sao?”

Trong lòng Trần Hựu rít gào: “Cmm, ai bảo mày tìm cho bố mày một cái thân thể như thế này, nghiện ma túy, lại còn MB, mày muốn tao chơi kiểu gì?”

“Keng, tùy cơ.”

Trần Hựu: “Ha ha.”

444: “Keng, Trần tiên sinh đừng quá chú ý, tình huống thân thể không liên quan tới linh hồn của ngài, huống hồ, nhiệm vụ xong sẽ đi tới thế giới tiếp theo.”

Con ngươi dưới mi mắt Trần Hựu chuyển động, đúng vậy, linh hồn mới chính là cậu.

Một lúc sau, Trần Hựu mới hỏi lại: “Nhiệm vụ là cái gì?”

“Keng, thu thập giá trị ác niệm.”

Trần Hựu nghe không hiểu: “Là sao?”

444: “Keng, trong lòng mỗi con người đều có ác niệm, nhiệm vụ của Trần tiên sinh là tìm người có giá trị ác niệm cao nhất, dùng mọi thủ đoạn để lấy đi ác niệm trong lòng người đó, đến lúc đó, ngài sẽ thu được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, thời gian đếm ngược sẽ rời đi.”

Trần Hựu nuốt nước miếng: “Tao có thể hiểu là… mục tiêu thuộc dạng sát nhân hàng loạt, hoặc là tâm lý biến thái?”

Chuẩn không, giá trị ác niệm max, đảm bảo không thể nào là người tốt!

Hệ thống lâm vào trầm mặc.

Trần Hựu nện giường, cắn răng hỏi: “Mục tiêu thế giới thứ nhất này là ai?”

“Keng, khi nào mục tiêu xuất hiện, Trần tiên sinh sẽ thấy giá trị ác niệm trên đỉnh đầu người đó, cùng với tài liệu chi tiết về người đó.”

“Nghe có vẻ hay, rất kích thích…” – Trần Hựu chậc lưỡi: “Cũng rất não tàn mà.”

444: “…”

Trần Hựu không kiên nhẫn: “Còn muốn nói gì thêm không?”

444: “Keng, Trần tiên sinh, bởi vì đa số khách hàng của tôi đều là người mới, công việc khá bận rộn, có lẽ sẽ thường xuyên không online, có việc xin hãy để lại lời nhắn.”

Có vẻ như Trần Hựu đã nhìn thấy tương lai bi thảm của mình.

“Để lại lời nhắn? Mày đùa tao chắc, nếu như tao sắp chết, đợi đến khi mày tới, tao cũng thành bã rồi.”

“Keng, lâm vào SOS sẽ có cảnh báo, Trần tiên sinh yên tâm, không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ xuất hiện đúng lúc.”

Trần Hựu: “Thế đến lúc xảy ra bất ngờ thì sao?”

444: “Keng, Trần tiên sinh, ngài cần phải hít sâu, thả lỏng, ngài quá khẩn trương.”

Trần Hựu cười lạnh: “Thưởng cho mày một chữ, hẹn gặp lại.”

“Keng, xem ra Trần tiên sinh không giỏi toán học cho lắm.”

Trần Hựu: “…”

Cuối cùng âm thanh buồn bực cũng biến mất .

Trần Hựu thò mặt từ trong chăn ra, bên ngoài tối om om, bụng cậu đang reo bài ca đòi mạng.

Sổ tiết kiệm của nguyên chủ đang đặt trên mặt bàn, tổng cộng có ba mươi sáu tệ rưỡi*, ngày mai phải nộp tiền thuê nhà, tiền thuê là 1100.

(36 tệ rưỡi tầm khoảng 120k vnđ :v)

Trần Hựu cảm thấy vận may của cậu không chỉ không thay đổi mà còn xuống dốc hơn.

Cậu cầm vài đồng tiền lẻ, chỉnh chu lại vẻ mặt xám tro của mình rồi đi ra ngoài.

Ngoài tiểu khu là một loạt nhà hàng, ngân hàng, ven đường bày đủ loại sạp, đồ ăn vặt, quần áo, cái gì cũng có, mùi thức ăn và tiếng người nói pha tạp, vang lên không ngừng.

Tiền trong Trần Hựu rất ít, cậu đảo mắt nhìn qua, mua đậu hũ thúi năm đồng.

Đang ăn như sói đói, mông Trần Hựu lại bị một người bóp một cái, sau lưng dính một bao thịt, đây là đụng phải khách hàng cũ của nguyên chủ.

“Tiểu tao hóa, anh ở phía xa đã ngửi thấy mùi dâm của em rồi.”

Trần Hựu nghe thấy tiếng cười dâm đãng của gã thì lập tức buồn nôn, cậu sáng suốt quyết định không quay đầu lại, ói đậu hũ thúi ra thì thật uổng phí năm đồng tiền vừa mua.

Trên đường cái, kẻ đến người đi, bày bán thịt cũng không cần nhìn mặt, gã không nói hai lời liền cọ tới, vừa cọ vừa hít hít mũi: “Mùi gì thế?”

Trần Hựu chậm rãi nói: “Đậu hũ thúi.”

“Tiên sư, chẳng trách thối thế.”

Đối phương ghét bỏ che mũi, lảo đảo bước nhỏ chạy đi.

Trần Hựu nhổ nước bọt một cái.

Cậu lắc lư đi trên đường không mục đích, lắc qua lắc lại lại lắc đến chỗ làm của nguyên chủ —— Kim Sắc.

Có người ra ra vào vào, quá nửa là ôm ôm ấp ấp, đều là nam.

Trần Hựu đi vào, nghĩ xem có ăn được cái gì hay không, rồi nghĩ cách tìm bạn đồng hương của nguyên chủ mượn ít tiền trả tiền nhà.

02.

Đi vào, Trần Hựu lập tức bị cỗ thanh nhã đập vào lòng, cậu quái dị đánh giá bốn phía, nếu không có ký ức của nguyên chủ thì nhìn qua nơi này còn tưởng đây là nơi ngâm thơ câu đối cho các văn nhân nhã sĩ.

Bình tĩnh lại, Trần Hựu nhấn nút thang máy, đi thẳng đến mục đích —— tầng bốn.

Mỗi tầng trong Kim Sắc đều có thú vui chơi khác nhau, càng đi lên cao thì người tới chơi có thân phận càng cao quý, kẻ bị chơi cũng có điều kiện tốt hơn.

Về phần tầng cao nhất, đó là ông chủ dùng để chiêu đãi khách quý, có thể vào nơi đó, không phải đầu bảng Kim Sắc thì cũng là đầu bảng đời tiếp theo.

Trước đó nguyên chủ phục vụ ở tầng ba, sau đó lượng công việc gia tăng, giám đốc đẩy cậu ta lên tầng bốn, sau đó một thời gian, làm ăn thảm đạm lại bị đá xuống dưới.

Nhưng đồng hương của nguyên chủ lại bám víu được trên tầng bốn.

Trần Hựu vừa lên thì trùng hợp trông thấy một người ở đằng xa đang đi ra từ trong phòng, quần da bọc mông cong, đi một bước lắc một cái, so sexy.

“Tiểu Hồng.”

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, mặt Hạ Hồng lập tức xanh mét, hắn lập tức xông thẳng phía trước không thèm quay đầu lại.

Trần Hựu nhíu nhíu mày: “Này, trong tay cậu dư dả chứ? Có thể cho tôi vay ít tiền được không?”

Hạ Hồng sững người, hắn quay đầu, không dám tin trừng Trần Hựu.

“Cậu muốn vay tiền tôi?”

Trần Hựu đi về phía hắn: “Ừ!”

Hạ Hồng chấn kinh không nhỏ, hắn chán ghét Chu Nhất, không ưa nổi việc đối phương đã không còn là thiếu gia lại còn ra vẻ thiếu gia, hắn xem thường cái bộ dạng đó của gã.

Bây giờ lại mở miệng vay tiền hắn, thật là quái lạ!

“Cậu muốn vay bao nhiêu?”

Trần Hựu bảo là 10 ngàn, trời mới biết mục tiêu nhiệm vụ ở nơi nào, cậu phải chờ ở thế giới này bao lâu.

Hạ Hồng cau mày: “Nhiều vậy?”

Hắn hồ nghi: “Chẳng lẽ cậu đang bao nuôi thằng nào?”

Trần Hựu giật giật khóe môi.

Hạ Hồng chột dạ, hắn hừ hừ, châm chọc khiêu khích: “Đã không có tiền lại còn học đòi ăn chơi, chẳng phải cậu có không ít mấy cái thứ chạy bằng điện sao, tự cung tự cấp không được à.”

Trần Hựu ngậm điếu thuốc, rít một hơi: “Mượn cậu 10 ngàn, đến lúc đó trả lại cậu 10 ngàn lẻ hai.”

Hạ Hồng vừa mới muốn nói chuyện, thì bỗng có một người đàn ông trang điểm chỉnh chu đi qua bên này, lan hoa chỉ nhấc lên: “Lộ Lộ, em nghịch ngợm quá đi, sao lại lên trên này?”

Trần Hựu sặc thuốc ho khan: “Lộ Lộ?”

Hạ Hồng thẹn quá hóa giận lườm cậu một cái, cắn răng nói: “Đáng chết, cậu ho cái gì, cái tên Lộ Lộ còn dễ nghe hơn cái tên Hương Hương kia của cậu!”

Hương Hhương? Cái đệt! Trần Hựu lảo đảo người một cái, sau gáy đập vào tường.

Ký ức nguyên chủ hỗn loạn, cậu không đào sạch, không biết còn có cái thứ quỷ gì nữa, vừa nãy suýt nữa thì phun ra búng máu.

Trần Hựu lau sạch nước mắt vừa mới khụ ra, lơ đãng nghe qua cuộc đối thoại của Hạ Hồng và người đàn ông tên anh Cường này, đại khái là nói về đại nhân vật nào đó.

Mỗi tầng Kim Sắc người qua kẻ vào, trước mắt chưa có ai được giữ lại, Hạ Hồng ở tầng bốn có chút danh tiếng, có tư cách tới xem thử.

Trần Hựu quét mắt nhìn Hạ Hồng, gương mặt nuột nà của đối phương đỏ bừng kích động.

Trần Hựu gảy gảy tàn thuốc, suy tư.

Đại nhân vật tầng cao nhất, có lẽ chính là mục tiêu nhiệm vụ?

Trần Hựu đứng chỗ này nghĩ ngợi cũng là vô dụng, không bằng tới xem rõ ngọn ngành.

Nếu như không phải, cũng chả sao, cùng lắm thì bị đánh đuổi một trận.

Nếu là phải, nhiệm vụ kia của cậu sẽ tiến triển đột phá con số 0.

Trần Hựu tiến tới nhìn, Hạ Hồng đã nắm chặt tay Quách Cường, viền mắt ướt át, đôi môi run rẩy, đội ơn nói: “Anh Cường, anh tốt với em quá…”

“Phải phấn đấu chứ!” – Quách Cường vỗ vỗ mông hắn: “Em có thể chiếm được chỗ thì cố mà giành, nếu thành công, qua đêm nay, đầu bảng chính là em.”

Hạ Hồng gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng!”

Bất thình lình vang lên một giọng nói: “Anh Cường à, em có thể tới đó chứ?”

Quách Cường vừa liếc qua người bên cạnh, ghét bỏ hừ một tiếng: “Cậu á?”

Trần Hựu búng rơi điếu thuốc sau lưng: “Vâng, là em.”

“Đám thiếu gia công tử thích dáng người nhỏ nhắn như Lộ Lộ đây này, eo thon như gập cái là gãy đôi, gió thổi phắt một cái là bay ngược.” – Quách Cường lười nhìn nhiều: “Cậu không tự xem mình đi, có chỗ nào phù hợp?”

Trần Hựu đáp: “Em gầy tong teo, toàn da bọc xương.”

Hạ Hồng ở bên nói: “Khung xương cậu to.”

“…”

Trần Hựu xoay mặt nói với Quách Cường, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Anh Cường à, ngày mai em đến hạn nộp tiền nhà rồi, trên dưới toàn thân chỉ có ba mươi đồng, anh xem em làm ở Kim Sắc bao nhiêu năm qua, cho em một cơ hội đi.”

Không chỉ có Hạ Hồng, đến cả Quách Cường cũng kinh ngạc, trước đây là một kẻ thấy ai cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay lại ăn nói khép nép như thế, xem ra chắc ngủ ngoài đường là thật rồi.

Cuối cùng Quách Cường cũng nhìn qua Trần Hựu, dùng ánh mắt kiểm hàng, càng xem gã càng lắc đầu, lời nói trắng trợn lại cay nghiệt: “Đứa nào lên được trên kia lộ mặt đều là loại mặt búng ra sữa, còn cái thằng như cậu thì đã là cây già thành vỏ rồi.”

Trần Hựu cười: “Càng lai nhai ngon.”

Cơ thịt trên mặt Quách Cương run lên: “Tôi sợ người ta nhìn thấy cậu, đau răng.”

“Chỉ đi xíu thôi mờ, không được thì em ra.”

Trần Hựu kéo Hạ Hồng xách ném qua một bên như xách gà con, nhặt lời hay nói: “Anh Cường, anh giúp em đi mà, phần ân tình này em sẽ nhớ kỹ, sau này có chuyện gì cần em, em nhất định sẽ không từ.”

Quách Cường sờ sờ cằm, hiển nhiên là dao động.

Trên đời này quý nhất, chính là ân tình.

Bây giờ tin tức chưa truyền ra ai được coi trọng, đó chính là cơ hội dành cho mọi người.

Đồng ý để cho cậu ta và Hạ Hồng đi vào không phải là không được, thế nhưng…

“Trông cái bộ dạng quỷ bệnh này của cậu, sẽ hù tới khách quý, đến lúc đó cấp trên trách tội xuống, còn không phải tôi chịu trách nhiệm sao.”

Quách Cường xua tay: “Không được không được, cậu vẫn là nên về tầng ba đi.”

Gã nói xong còn muốn đi, đáy mắt Trần Hựu lóe lên, bỗng nhiên di một tiếng: “Quái lạ.”

Quách Cường vẫn để chú ý tới ngoại hình của mình: “Làm sao?”

Trần Hựu tò mò hỏi: “Anh Cường à, gần đây anh ăn gì thế, sao da anh lại mịn như thế.”

Quách Cường nghe vậy sờ mặt: “Có đúng không?”

Gã nhảy nhót như được ý: “Anh nói với em nha, anh mới đổi hãng mặt nạ tốt lắm ý, dùng hết như về tuổi mười tám luôn, da mặt như nước, vừa ẩm vừa mịn.”

“Em thấy anh Cường là tuyệt nhất.” – Trần Hựu khom lưng, kề sát thêm vài phân: “Anh dùng nước hoa gì vậy, thơm ơi là thơm, vừa ngửi đã biết khác xa với đám người kia rồi.”

Quách Cường nở nụ cười, gã là ai, chính là kẻ từ dưới chót bò lên, sao còn không biết mấy lời này.

Nhưng lời hay, ai mà chẳng muốn nghe.

Quách Cường lấy ngón tay đâm ngực Trần Hựu một cái, xoay vòng: “Cái mỏ nhỏ ngọt lắm nha.”

Trần Hựu yên lặng cào tường, đọc thầm tôi không cảm giác, tôi chết rồi.

Trần Hựu nhếch môi nói: “Còn không phải là do anh Cường có cách dạy.”

Quách Cường thay đổi thành bộ dạng người lớn: “Trước đây nếu cậu lanh lợi như bây giờ, thì sao có thể lăn lộn kém như vậy.”

Trần Hựu chỉ cười.

“Cứ vậy đi.” – Quách Cường vỗ vỗ bờ vai cậu: “Tự tu chỉnh bản thân, tập hợp với Lộ Lộ lên tầng cao nhất.”

“Cảm ơn anh Cường.”

Đưa tiễn Quách Cường đi, Trần Hựu thu hồi vẻ mặt tươi cười, cậu quay đầu, phát hiện Hạ Hồng quan sát cậu như gặp quỷ, ánh mắt kinh hoảng giống như chẳng biết đứa này là đứa nào.

03.

(post: thatloanbatnhao.wordpress.com)

Hạ Hồng hỏi: “Cậu là Chu Nhất thật hả?”

Trần Hựu đáp: “Ờ, không phải Chu Nhị Chu Tam, cũng không phải là Chu Tứ Chu Lục.”

Hạ Hồng trợn trắng mắt, vẫn chưa hoàn hồn, người này đột nhiên thông suốt cứ như biến thành người khác vậy.

“Cậu đừng tưởng rằng lừa được anh Cường là có thể nắm được cơ hội này.”

Hạ Hồng vừa đi vừa nói: “Tôi nói cho cậu biết, đêm nay có đầy người từ đầu bảng chen vào, cũng đầy kẻ hèn hơn chó nhảy tới, tôi cũng vậy, cũng phải chờ sau mông người ta, chứ đừng nói đó là cậu.”

Trần Hựu hỏi: “Khi nào thì tập hợp?”

Hạ Hồng trừng cậu: “Gấp cái gì!”

Chờ Hạ Hồng tẩy trang, tỉ mỉ mặc một bộ trang phục, từ MB tục tĩu bỗng lắc mình biến hóa thành sinh viên sạch sẽ thanh thuần.

“Biết không, sinh viên yếu đuối, đơn thuần, mê man, sợ hãi, sẽ khiến người ta muốn tới giày vò, chà đạp, phạm tội, lăng nhục.”

Hắn sửa lại cổ áo, cần cổ mảnh khảnh nõn nà, gợi lên dục vọng liếm láp của người khác: “Mấy bọn biến thái đến Kim Sắc, đa số đều là kẻ mập tích mỡ, người giàu lắm tiền.”

Trần Hựu nói: “Xin lĩnh giáo.”

Hạ Hồng phát hiệnTrần Hựu bây giờ dễ nói chuyện hơn xưa, thư thái hơn nhiều: “Cậu tính mặc cái bộ đồ bang chủ cái bang này thật à?”

Trần Hựu: “Tui đẹp ở bên trong.”

“Đẹp ở bên trong?” – Hạ Hồng cười nhạo: “Người trong cái nghề này, bên trong đã sớm thủng trăm vạn lỗ, mục nát, đẹp cái rắm.”

Trần Hựu liếc nhìn hắn một cái.

Hạ Hồng không được tự nhiên quay đầu: “Đi thôi.”

Đi vào thang máy, Trần Hựu nhìn con số không ngừng tăng lên cao, trong lòng cậu tự hỏi: “Ba quân bốn, hỏi mày cái này.”

Không phản ứng.

“444.”

“Keng.”

“Mấy người không có cung cấp đạo cụ gì sao? Ví dụ như thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.”

“Keng, có.” – 444: “Cần giá trị thiện niệm, 100.”

Trần Hựu: “…”

Cậu cắn răng: “Không có free? Gói quà lớn tặng người mới chơi thì sao?”

“Keng, gói quà đã gửi cho ngài, chú ý kiểm tra và nhận.”

Trần Hựu ngẩng đầu, ngơ ngẩn chờ gói quà lớn đập choáng đầu, nhưng chờ mãi đến khi cổ mỏi nhừ cũng không thấy quà đâu, đến khi cậu sờ túi, mò được một thứ, lấy ra vừa nhìn, tay run lên.

“Kẹo cao su? Gói quà lớn?”

“Keng, Trần tiên sinh, đây không phải là kẹo cao su bình thường.”

“Đm, đây chính là kẹo cao su bình thường!”

Trần Hựu đang muốn ném đi thì trong đầu lại nghe thấy âm thanh nói: “Đây là phúc lợi chỉ cung cấp cho khách hàng mới, không bán, mùi hương của nó có hiệu quả, dù là bệnh dại hậu kỳ, cũng có thể một giây biến thành trung khuyển.”

“Không nói sớm, đồ tốt như thế nên chủ động lấy ra.” – Trần Hựu nắm bảo bối trong lòng bàn tay: “Hiệu lực là bao lâu?”

“Keng, 24 giờ.”

Được rồi, Trần Hựu tràn đầy tự tin, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, bây giờ cậu chỉ cần tùy cơ ứng biến.

Nghe bên tai vang lên tiếng cười khà khà, Hạ Hồng nổi da gà: “Cười gì ghê vậy?”

Trần Hựu nhe răng: “Đang nằm mơ giữa ban ngày.”

Hạ Hồng: “…”

Cửa thang máy vừa mở, Trần Hựu và Hạ Hồng cùng nhau đi ra ngoài, cậu nhìn quét hành lang, tầng cao nhất quả nhiên không tầm thường, đèn tường, thảm trải, tranh chữ… cùng với mấy thứ ở tầng bốn đúng là một trời một vực.

Có tiếng bàn tán xôn xao truyền đến từ phía trước, bên kia tụ tập mười mấy người.

Tiếu lý tàng đao*, bước vào Kim Sắc, kẻ tiến vào, trên lưng mỗi người đều có vết thương thảm hại nông sâu khác nhau, nhưng ở nơi đây, bí mật không đáng giá một xu tiền, không có ai sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện xưa của nhau.

(Tiếu lý tàng đao*: giấu dao trong nụ cười)

Khách hàng muốn hưởng thụ, ông chủ muốn xem giá trị, còn mấy thứ khác, đều phải giấu sau lưng quần dưới đáy.

Tối nay Kim Sắc là náo nhiệt nhất, khẩn trương nhất, một đêm nồng nặc khói thuốc súng nhất, đám người kia mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, đến cả một sợi tóc cũng không buông tha, giống như hận không thể đổi lớp da, áo ngủ cổ tròn giá mười đồng của Trần Hựu lập tức trở thành khác loại.

Bị mười mấy con mắt nhìn chằm chằm, đều là ánh mắt không có ý tốt, Trần Hựu tỏ vẻ không thèm để ý, nắm cổ áo, tùy tiện thô lỗ lau mồ hôi.

Mọi người: “…” Là bọn hắn lo xa rồi.

Hạ Hồng giật giật khóe môi.

Cánh cửa nạm vàng đột ngột mở ra, một ông bầu dẫn theo năm người đi ra, mỗi một người đều là thiếu niên non mơn mởn, đang trong thời kỳ nở rộ, bọn họ đều cúi thấp đầu, mặt xám như tro, có hai người đang khóc .

Giống như bên trong không phải là khách hàng đến đây tiêu phí, mà là một vị hoàng đế, bọn họ không thể được tuyển tiến vào hậu cung, chỉ gặp thoáng qua vinh hoa phú quý, cả đời đê tiện.

Một nhóm là năm người, cứ vào rồi lại ra, rất nhanh đến lượt Trần Hựu và Hạ Hồng .

Ông bầu liếc mắt nhìn Trần Hựu, rồi lại liếc qua, xác định không hoa mắt: “Cậu tầng mấy?”

Trần Hựu nói: “Tầng ba.”

Đám người khác lộ ra vẻ khinh bỉ, Hạ Hồng yên lặng kéo dài khoảng cách với cậu, bày ra dáng vẻ tôi không quen cậu ta.

Ông bầu cau mày, ánh mắt nhìn như rác rưởi: “Vậy đến đây làm gì?”

Trần Hựu nói: “Ý của anh Cường.”

Ông bầu đi tới một bên gọi điện thoại xác nhận, gã lại trở về, híp mắt đánh giá thanh niên trước mặt, trông vẻ tạm bợ, thắng ở chỗ đầu óc, công phu ngoài miệng nhanh nhẹn, cố gắng nhảy từng bước lên tầng.

“Đều đi theo tôi.”

Cửa vừa mở ra, tất cả bên trong đều bại lộ trước tầm mắt mọi người.

Trên ghế sa lon nâu đậm ngồi ba người đàn ông, đều mặc cùng một màu, chân dài quần tây xa hoa và giày da hàng hiệu.

Bên trái xinh đẹp như hoa, ở giữa tản lệ khí, bên phải nho nhã.

Trên người ba người bọn họ có một cỗ khí tràng cường đại, biến nơi phong hoa này thành phòng hội nghị công ty lớn, nghiêm túc, trầm trọng.

Trần Hựu hơi híp hai mắt, ánh mắt dừng ở trên người đàn ông ngồi giữa, nhiệm vụ chậm rãi chưa từng xuất hiện vang lên thông báo.

Trần Hựu cau mày, xem ra không phải đối phương.

Kết quả này khiến Trần Hựu rất thất vọng, cậu cúi đầu ủ rũ, mẹ, bụng lại đói.

Ông bầu lên tiếng, mọi người lần lượt tự giới thiệu bản thân, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.

Cho đến lượt Hạ Hồng, khóe mắt Trần Hựu liếc qua thấy hắn dùng sức véo đùi, đôi mắt biến ẩm ướt, lúc nói chuyện còn mang giọng mũi, yếu ớt đáng thương, muốn khóc lại không khóc, quyến rũ mê người.

Trần Hựu bội phục, tài nghệ này, đừng nói là học viện điện ảnh, có khi còn nắm giải thưởng đầy tay.

Hạ Hồng nói xong, đến Trần Hựu .

“Êm gọi là Trần… Chu… Hương… Hương Hương… Khụ khụ… Khụ khụ khục…”

Lúc mấu chốt, cổ họng Trần Hựu như bị một ngón tay cào qua, ngứa chết, cậu ho khan còng lưng, hai mắt ứ nước, cả người run lên, giống như quỷ bệnh.

Trên đầu ông bầu đổ mồ hôi, cúi đầu cúi người liên tục nói xin lỗi, nhanh chóng lôi quỷ bệnh ra ngoài, e sợ sẽ chọc giận ba vị chủ nhân kia.

Đến cửa, Trần Hựu quay đầu nhìn, trong chớp mắt đó, cậu trợn to hai mắt.

Người đàn ông nhã nhặn nho nhã ngồi bên trái, khí chất ôn nhuận ấy, trên đầu hắn bỗng dưng xuất hiện một màn ảnh, mặt trên bắt đầu chạy ra từng chữ, đang trong hình thức chuyển nhập.

Trần Hựu có cái tật xấu, xem thức gì đều thích vừa nhìn vừa đọc, cho nên khi thấy mấy dòng thông tin bay ra từ trên đỉnh đầu người đàn ông, cậu không hề nghĩ ngợi mà đọc ra: “Tần Phong, bốn mươi mốt tuổi, cha mẹ đều mất…”

Bốn phía tĩnh mịch.

Tần Phong thả chân vắt chéo xuống, giày da màu đen sát trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm nặng, ngón tay giữa gảy gảy xì gà, con ngươi đen sau mắt kính nhấc lên, ánh mắt giống như chim ưng.

Mọi người ngừng thở, kinh hồn bạt vía.

Thần sắc hai người đàn ông khác có vẻ đang cân nhắc, chờ xem cuộc vui.

Trần Hựu cắn răng, cậu đột nhiên đẩy ông bầu ra, nhanh chóng lấy kẹo cao su, giấy bọc cũng không thèm xé, lập tức nhét vào trong miệng, xông tới hà hơi lên mũi người đàn ông.

04.

Toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh.

Trần Hựu dưới hình thức cẩu bò nhìn chằm chằm người đàn ông, một giây, hai giây, ba giây, đối phương vẫn giữ nguyên dạng, không hề lè lưỡi với cậu, không hề vẫy đuôi hay là cầu xoa đầu.

Muốn chết.

Trần Hựu chửi bới trong lòng: “Đệt, cmm mày dám chơi bố!”

Không rảnh lo hệ thống trả lời, Trần Hựu nhanh rút móng vuốt khỏi chân người đàn ông, ngồi thẳng dậy, quay đầu bỏ chạy.

Chết rồi chết rồi, ông bầu đột tỉnh từ trong trạng thái quỷ dị, gã vươn tay đi bắt tên thần kinh chán sống còn muốn liên lụy tới gã.

Trần Hựu vung nắm đấm, ông bầu cũng là kẻ nóng tính, một tát văng qua, thấy tên kia tránh được, gã càng tức giận lỗ mũi bốc khói.

“Còn không quỳ xuống xin lỗi Tần nhị gia!”

Trần Hựu tái nhợt mặt.

Bao gồm cả Hạ Hồng và đám thiếu niên kia cũng ngơ ngác, vẻ mặt “Xảy ra chuyện gì vậy” “Tui không bị ảo giác chứ”.

Gặp phải tên như cá trạch, không bắt được, ông bầu lập tức quăng lòng bàn tay, gã phải hả giận cho vị kia, phải cho vị chủ nhân kia một câu trả lời, cũng phải giữ gìn uy nghiêm trước mặt đầy tớ.

Nhưng ngay khi tay gã vung lên đã bị kiềm chế giữa không trung, tiếng mắng trong miệng kẹp lại, giọng nói run rẩy.

“Tần… Tần nhị gia… A…”

Răng rắc một tiếng, ông bầu kêu thảm thiết, cánh tay kia vô lực rũ xuống, theo sát, đầu gối của gã bị đá, hai đùi đập mạnh xuống sàn, cả người úp sấp xuống, lỗ mũi và mặt dán lên giày thể thao bẩn thỉu.

Trần Hựu cúi đầu nhìn mặt to trên giày, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cậu sợ hãi không thôi, đây là thay cậu ra mặt sao, chẳng lẽ là kẹo cao su có hiệu quả, cậu đổ oan cho hệ thống?

Trên mặt tê rần, Trần Hựu thức tỉnh, mục tiêu đang lấy khăn lau mặt cậu, sức lực càng lúc càng mạnh, ra tay càng lúc càng hung tàn, trên mặt của cậu nóng hừng hực đau rát.

Khăn vứt đi, người đàn ông bắt đầu liếm.

Đáng sợ hơn là, đối phương vẫn là bộ dáng nhã nhặn kia.

Trên mặt ẩm ướt chậc chậc, đều là nước miếng và dấu răng, Trần Hựu kinh hoảng, đệt, mẹ nó, đây không phải là trung khuyển, là chó điên.

Cậu quyết định bỏ chạy trước, bảo vệ mạng nhỏ, con ngươi quét qua, lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu đồng hương.

Hạ Hồng đang nghiến răng, ước ao ghen tị, ba người khác cũng vậy, bọn họ chỉ thấy một tên xấu xí được đại kim chủ vừa ý, cũng không biết đại kim chủ đang ăn thịt người.

Trần Hựu đau đớn, mặt rách da, đổ máu, cả người cậu bị dựng lên, bị vác lên như bao tải.

“Chú ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, đệt, chú ăn nhầm chỗ nào vậy, đói bụng thì về ăn cơm a ——”

Giọng nói hùng hùng hổ hổ biến mất ở hành lang, vang âm vang vọng không ngừng.

Ông bầu bò dậy từ dưới đất, chào hỏi xong thì dẫn người ra ngoài, gã rất ủy khuất, muốn đi chỗ anh Cường khóc một trận.

Đến nửa ngày, Đường Giác và Trang Hiểu còn ngồi trên ghế sa lon, một người cầm rượu vang đỏ, một người phủ bụi trên đùi.

“Trang tử, chú mình trúng tà sao?”

“Đừng hỏi tôi, tôi cần lẳng lặng.”

“…”

“Chú sẽ không làm ra mạng người chứ? Vừa nãy, cứ như muốn ăn sống người vậy.”

“Đừng hỏi tôi, tôi còn đang ở lẳng lặng.”

“…”

Trần Hựu bị nhét vào trong xe, đối mặt nguy hiểm bị lột da rút gân, phân thây hủy cốt, cậu vừa được ăn, một bên ở trong lòng thét lên ầm ĩ 444.

“Không phải mày nói bệnh dại hậu kỳ ngửi mùi cũng biến thành trung khuyển sao? Giờ xảy ra chuyện gì hả? Sao hắn vẫn còn ‘ăn’?”

“Keng, trung khuyển, là một loại giống chó.”

“Nhất định là mày đang đùa tao.”

“Keng, không hề.”

“Ha ha.”

Trần Hựu quay đầu, người ở bên cạnh hình dáng chó khổng lồ, còn cậu là da bọc xương, đối phương một mét chín mươi lăm, còn cậu một mét bảy mươi lăm.

Thôi, không thể so sánh, đau lòng chính mình.

Lỗ tai Trần Hựu đau, bên trong ốc nhĩ còn chui vào một vật, nhột đến mức cậu muốn chửi má nó.

Người đàn ông khàn giọng gọi: “Hương Hương…”

Cơ mặt Trần Hựu rút gân.

Thế cuộc nghiêm túc, cậu vừa phải đối mặt tiếp đó bị ăn trong 24h, còn phải suy nghĩ 24h sau, đối phương vừa tỉnh, chắc chắn cậu phải chết, thậm chí còn chết không toàn thây.

Nhiệm vụ kia làm sao bây giờ?

Nhớ tới cái gì đó, Trần Hựu hỏi: “Không phải Tần Phong là mục tiêu sao, sao giá trị ác niệm chỉ có mười?”

“Keng, điểm tối đa là mười.”

Trần Hựu trợn trắng mắt.

Trong xe vang lên tiếng ướt át ngọt ngấy, bầu không khí quỷ dị.

Tài xế phía trước là một tên mặt than, nhưng thật ra trong lòng gã vẫn đang vang lên một trận đm, vạn mã thoát hậu môn.

Trên người thanh niên kia mặc đồ giá rẻ, tóc mềm dán sát da đầu, nhìn rất bẩn.

Còn trên mặt cậu ta, nào là nước miếng hay dấu răng, lau cũng không thèm lau.

Sao nhị gia lại đem người như vậy lên xe, còn làm vẻ “thật là ngon miệng” “ta rất thích” liếm lỗ tai cậu ta.

Tính khiết phích mấy thập niên đâu rồi? Bị chó ăn rồi à?

Tài xế đã hóa đá.

Đầu lưỡi chui càng sâu vào vào trong ốc nhĩ, Trần Hựu có một loại cảm giác đối phương đang hút thủy não của mình, cả người cậu run sợ, ghê tởm muốn ói, bản năng đưa tay tát tới.

Trên gương mặt chính phái cấm dục kia nhiều thêm một nốt ấn bàn tay.

Kính mắt trên mũi Tần Phong lệch qua một bên, lộ ra đôi mắt hẹp dài.

Hắn híp mắt, âm lãnh khủng bố giống như rắn độc, hoàn toàn không còn là vẻ nho nhã nhã nhặn.

Trần Hựu hít một hơi khí lạnh.

Xe đột nhiên dừng lại, hóa ra là đã đến nơi.

Tần Phong đẩy kính mắt, nở nụ cười, cưng chìu nói: “Thật là không ngoan.”

Trần Hựu sởn cả tóc gáy.

Cậu bị mang vào một tòa biệt thự, đạp lên cằm rớt dưới đất của quản gia và người hầu, vào phòng, lên giường.

Tần Phong cởi ca-ra-vat, rút đai lưng, cởi áo, sau đó là quần tây.

Bây giờ chính hắn cũng không biết rõ mình là làm sao, cảm giác đói bụng đó điên cuồng kéo tới, khẩn cấp muốn ăn người trước mặt, muốn độc hưởng người đó.

Trần Hựu cười cứng nhắc: “Bác, khụ, chú, cháu, cháu một tháng nay chưa tắm.”

Sau một khắc, trời đất quay cuồng, Trần Hựu bị ném vào buồng tắm, nước lạnh bắn lên cao rồi rơi xuống.

Trần Hựu quỷ kêu, đột nhiên có nước nóng lao xuống, tưới vào trên người cậu, trên đầu, sau đó mới là nước ấm.

Cậu lập tức mất đi cả sức chửi tục, nửa chết nửa sống bị Tần Phong cọ rửa.

Tiếng nước dừng, đến đầu ngón chân Trần Hựu đều bị quét nhiều lần, Tần Phong lấy khăn tắm lớn bao lấy người, ném lên giường.

Rốt cục có thể ăn rồi.

Hắn cúi người, hơi thở ồ ồ, do dự hạ miệng từ nơi nào.

Trần Hựu không chịu được mà xoay người, một miếng mông to vừa vặn đưa tới trong miệng đối phương.

“A —— ”

Trần Hựu gào khóc thảm thiết, cá chép giảy nảy, vừa mới nhảy lên đã bị áp xuống.

Sức mạnh cách xa, không hề có khả năng phản kích.

Tần Phong bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.

Trong hỗn loạn, Trần Hựu vô tình bới rớt miếng vải duy nhất trên người Tần Phong.

Có một con chim bay qua trước mắt, lớn quá.

Trần Hựu nhất thời không kiềm chế được tên biến thái chết tiệt trong lòng kia, cậu đến gần nhìn chằm chằm, nhìn chung quanh, ngắm trên ngó dưới, màu sắc chú chim này khỏe khoắn, hình thể đẹp đẽ, thượng phẩm.

Vì vậy cậu nhịn không được mà đưa tay sờ đầu chim.

05.

Con chim này cũng thật là hung dữ.

Trêu nó thì được, nhưng không thể trêu xong rồi chạy.

Bị chim lớn mổ, gặm cắn là cảm giác gì, Trần Hựu cảm nhận được rồi, cậu đang tự mình thể hội nó đây, da rời xa thịt, xương cốt phân ly, nổ tung.

“Tao sắp ngỏm rồi…”

Ở trong lòng,Trần Hựu kêu rên một tiếng với 444, hai mắt trợn một cái, chân giật một cái, tay buông xuống, ngất đi.

Đến khi Trần Hựu tỉnh dậy, cả người đã bị băng bó thành xác ướp, kẻ cầm đầu ngồi ở trên ghế, chân dài tùy ý vắt chéo, trong tay cầm sách, đường nét khuôn mặt hiện dưới ánh đèn càng trở nên hiền hoà ôn nhuận, dáng vẻ thanh tâm quả dục như thầy giáo.

Trần Hựu hãi hùng khiếp vía: “Mấy giờ rồi?”

Tần Phong lật một trang, kính mắt gọng vàng che khuất mi mắt: “Vừa hơn chín giờ.”

Trần Hựu thở ra một hơi, vậy thì tốt, còn chưa tới 24h.

Cậu giật giật môi, không đúng, sao mình lại vui chứ?

Dù sao cũng chết, không bằng chết sớm siêu sinh sớm mới phải.

Một giây sau, trong phòng vang lên giọng nói: “Cậu đã ngủ mê man ba ngày.”

Trần Hựu lật ngược mắt, chết rồi.

Tần Phong tiếp tục đọc sách, mí mắt không hề nhấc lên: “Cho cậu năm phút giải thích.”

Xác ướp trên giường không nhúc nhích.

“Cậu đã lãng phí một phút.”

Xác ướp vẫn bất động.

Tần Phong lật một trang, khớp xương rõ ràng tùy ý đặt bên mép sách, dưới lòng là một tầng kén, đang vô thanh vô tức thả ra hơi thở giết chóc.

“Đêm nay Tam Tiểu Chi ăn không nhiều, cũng gần giờ bữa khuya rồi.”

“Cái đệt!”

Trần Hựu chửi ầm lên, đối phương trong miệng kia Tam Tiểu Chỉ là ba con chó ngao vị thành niên.

“Có lầm hay không, bị thượng là tôi, bị chó gặm xương, gặm máu thịt be bét, cmn cũng là tôi!”

Tần Phong vẫn thư thái nói: “Cho nên, thuốc bỏ vào rượu từ lúc nào?”

Ánh mắt Trần Hựu trốn tránh: “Thuốc, thuốc gì cơ?”

Tần Phong khép sách lại.

Chỉ một động tác này thôi, lập tức khí áp trong phòng giảm thấp đến tột cùng.

Hàm răng Trần Hựu đánh cầm cập, gương mặt người này khắc sâu vào trong ký ức người khác, khí chất ôn văn nhĩ nhã, thế nhưng giá trị ác niệm lại đạt max, còn đáng sợ hơn là đủ loại gương mặt dữ tợn, khuôn mặt đáng ghét, vừa nhìn đã biết là kẻ giết người phóng hỏa.

Trần Hựu trấn định nói: “Mỗi một góc Kim Sắc đều có camera, anh có thể phái người đi điều tra.”

Tần Phong điều tra, không thu hoạch được gì.

Hành động ba ngày trước, điên cuồng đến cực điểm, dâm mỹ đến cực điểm, không phải điều hắn sẽ làm trong khi còn tỉnh táo.

Đến khi Tần Phong khôi phục ý thức, trong miệng hắn đầy mùi máu tanh, còn lẫn cả thứ gì đó không rõ, khắp nơi xung quanh bừa bộn, trong không khí tràn ngập mùi vị ngổn ngang, người dưới thân như búp bê vải bị rách, chỉ dư lại hơi tàn, suýt chút nữa thì chết.

Đối một người xa lạ, loại dục vọng độc chiếm vặn vẹo này quá là hoang đường.

Tần Phong giữ người đến tận bây giờ, chính vì có nghi ngờ không giải được.

Nếu đối phương không cho hắn điều mong muốn, vậy thì không cần giữ lại.

Trần Hựu thấy người không phản ứng, cậu từ từ ngồi xuống, đau nhe răng trợn mắt: “Vậy tôi có thể đi chưa?”

Tần Phong mở to mắt: “Không muốn gì?”

Trần Hựu lắc đầu.

Tần Phong cười như không cười.

Cả người Trần Hựu sợ run: “Vậy… không bằng cho tôi tiền xe về?”

Tần Phong nhàn nhạt nói: “Người đến.”

Trần Hựu thay đổi sắc mặt: “Anh muốn làm gì?”

Đầu óc của Trần Hựu vận chuyển như chệch đường ray: “Tôi là người Kim Sắc, hôm đó anh dẫn tôi đi, có rất nhiều người nhìn thấy, nếu tôi xảy ra chuyện ở chỗ anh, anh không thể nào rũ bỏ quan hệ được.”

Tần Phong ngửa người ra sau, làm bộ tư thế “tôi sợ quá đi”.

Trong lòng Trần Hựu cuồng văng tục, trên mặt bày ra cười khổ: “Nhị gia, tôi chỉ là một thằng bán mông, không đáng giá để ngài ra tay.”

“Ngài cảm thấy tôi ghê tởm, làm dơ con mắt ngài, tôi lập tức có thể lăn là được rồi.”

Tần Phong ngẩng đầu, mũi giày hờ hững chĩa xuống đất: “Lăn cho tôi xem.”

Khóe mắt Trần Hựu giật mạnh một cái, cậu cật lực ngồi xổm xuống, vừa mới đến một nửa, cả người đau không chịu nổi.

Lại thử thêm chút nữa, Trần Hựu đau đến cả mặt đều táo bón.

“Mẹ cái thằng già biến thái, kỹ thuận nát bét, không khác gì chó điên, cả người từ trên xuống dưới chỉ có trym là có thể xem, anh có biết không hả, lúc anh ve vẩy trym trông ngu thế nào không hả?!!!”

Ngoài cửa mấy tên thủ hạ nghe được điều không nên nghe, bọn họ nơm nớp lo sợ, mặt xám như tro, hận không thể đào lỗ tai.

Tần Phong băng lãnh nói: “Tha đi.”

Mắng sướng một mồm một phen – Trần Hựu bị ném vào một căn phòng lớn, cậu trừng ngao Tây Tạng, tự nhận mình không đáng, chẳng quả nhịn không được mà ngắm chim một xíu, sờ soạng đầu nó một tý, thế mà phải trả giá lớn như vậy, đối phương còn muốn diệt hắn ngay đêm hôm đó.

“444, cứu mạng, tao sắp chết thật rồi.”

444: “Keng, tình huống thế nào?”

Trần Hựu núp trong góc, như gặp đại địch: “Nói ra rất dài dòng, nói chung là giờ tao đang bị ba con chó vây quanh, chúng nó đều chảy nước miếng với tao.”

444: “Keng, tình huống có vẻ không quá lạc quan.”

“Phí lời!”

Trần Hựu như không biết đau trên người, cậu vèo một cái bay ra phía tây, lại vụt một cái chạy ra phía đông, nỗ lực để ba con chó choáng váng đầu hoa mắt, doạ mộng cũng được.

“Làm sao bây giờ, 444, đêm nay không qua được, ngày mai tao sẽ bị ba con chó này lôi ra.”

Trần Hựu cực kỳ đau xót, sốt ruột tuyên bố kết quả: “Nhiệm vụ thứ nhất sẽ thất bại.”

444: “Keng, chờ.”

Trần Hựu đếm giây, đếm đến số sáu, trong đầu xuất hiện một đoạn nội dung: “Đây là gì?”

444: “Keng, trong lòng mục tiêu có một nốt chu sa, đã chết từ nhiều năm về trước, đây là bức thư tình mà đối phương khi còn sống viết cho hắn, trên đời này chỉ có một mình hắn biết.”

“Mày bảo tao đọc, để tên chó điên kia coi tao là chu sa tái thế?”

Trần Hựu không thèm đếm xỉa: “Mặc kệ, liều phen đi.”

Trần Hựu ngửa đầu, dùng sức thông giọng gào: “Anh là tuyết trắng mùa đông, em là cọng cỏ đơn côi giữa tuyết, là anh vẫn luôn ôm em, sưởi ấm cho em——”

Hai người trông coi bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ.

“Điên rồi sao, đến lúc này rồi, thằng nhóc đó còn đọc thơ, nó sợ đến hỏng đầu rồi sao?”

“Đây là thơ? Tao thấy mày mới điên ấy.”

Thân thể bọn họ đột nhiên run lên, sợ hãi nói: “Nhị gia.”

Tần Phong đứng ở cửa, cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối, tất cả đều mơ hồ không rõ, chỉ có tiếng hít thở không bình tĩnh của hắn, cùng với hàn ý không ngừng tỏa ra bên người.

“Anh có biết không, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, đã thích anh, anh là ánh mặt trời, rọi sáng thế giới của em.”

Trần Hựu trong miệng ấp ủ một tiếng Người Em Yêu còn chưa dám gọi ra, lập tức nghe thấy một tiếng Ầm vang lên, cửa bị đập ra bằng một lực lớn.

Chó ngao sợ hãi nằm sát xuống đất, giả chết .

Tần Phong từng bước đi tới, Trần Hựu từng bước lùi về sau, lưng va vào vách tường, răng đánh cầm cập.

“Em muốn lắm…”

Trần Hựu lén lút co ngón tay, cắn lưỡi, bấm trên vết thương trên người, tự mình hại mình, đôi mắt cậu cuối cùng cũng đỏ, cả người run lên, âm thanh cũng nghẹn ngào.

“Muốn lắm được ôm lấy anh… hôn anh… Người em yêu nhất… Phong Phong…”

Hết chương 01-02-03-04-05.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro