2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[06+07+08] Khoái xuyên chi tôi sắp chết rồi
Tác giả: Tây Tây Đặc

Edit: Diễm Thiếu

THẾ GIỚI I: ĐẠI NHÂN VẬT

Chương 06 – 07 – 08

post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

06.

Tần Phong có một mối tình đầu, nam sinh kia là ủy viên ban ngữ văn trong lớp, là người lôi kéo Tần Phong vào thế giới đồng tính.

Bởi vì ung thư, mùa đông năm mười bảy tuổi ấy, đã biến mất.

Tần Phong hận người đó, thư tình đã xé từ lâu, nhưng mỗi chữ đều khắc ghi trong lòng, khắc sâu trong ký ức, xóa cũng không xóa nổi.

Lúc này, lại nghe thấy nội dung trên đó, hô hấp hắn đều đặn, mặt vô cảm, sâu trong con ngươi nơi lại là vẻ khát máu.

“Cậu là ai?”

“Chu Nhất.”

Cổ Trần Hựu bị bóp, người nhấc lên không, khó thở nói: “Hương…  Hương Hương…”

Tần Phong hạ thấp giọng, tràn ngập nguy hiểm: “Tôi hỏi cậu là ai?”

Trần Hựu cmm sắp điên rồi, mặt bắt đầu tím bầm: “Hương Hương… Không phải tôi đã nói rồi sao… Không có tên khác… khụ… Tôi có hai tên…”

Tần Phong đột nhiên nở nụ cười.

Trần Hựu sởn cả tóc gáy, một giây sau lập tức rơi vào bóng tối.

Tần Phong nhẹ buông tay, người ngã oặt bên bên chân hắn, hắn vuốt ve ngón tay, đáy mắt tuôn ra sát niệm, mang theo một luồng lệ khí, hận ý.

Một lúc lâu, Tần Phong ngồi xổm xuống, hai ngón tay túm cằm thanh niên.

Trần Hựu bị đau tỉnh, vừa mở mắt, bản thân vẫn ở trong ổ chó.

“Tỉnh rồi.”

Bên tai vang lên giọng nói khiến Trần Hựu lập tức giật nảy mình, cậu quay đầu, nhìn thấy lão biến thái, mặt mày đối phương ôn hòa, một cái móng vuốt đang ấn lên vết thương của cậu, móng tay dùng sức.

Trần Hựu đau chảy mồ hôi trán, bờ môi phát run, mẹ nó, trò chơi này thăng cấp quá khó khăn, cửa thứ nhất hố đến như vậy.

“Đau quá đau quá… Mau buông tay…”

Móng tay Tần Phong đào vào bên trong, hỏi tiếp: “Vừa nãy đọc cái gì?”

“Gì cơ… Tôi không đọc gì cả…” – Trần Hựu xanh mét mặt mũi: “Lúc đó tôi còn tưởng rằng mình sắp chết, sau đó thì…”

Tần Phong lạnh nhạt hỏi: “Thì sao?”

“Thì không biết gì nữa, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe một tia sáng trắng, sau đó thì phát hiện nhị gia ngài ở trước mặt tôi…”

Tiếng Trần Hựu vô cùng suy yếu, bày ra vẻ mặt “êm rất vô tội”.

Trong lòng lại đang chửi ầm lên, ngoại trừ một bức thư tình, cái khác đều không biết, thân phận chu sa kia không dùng được, bằng không nếu bị nhìn thấu, lão biến thái sẽ bắn cậu thành tổ ong vò vẽ.

Vậy nên, để Tần Phong tin tưởng, đành phải nói chu sa kia vừa nãy mới nhập hồn vào người cậu, để diễn tả nỗi nhớ tình yêu của cậu ta.

Nghe thôi cũng thấy nào tàn mà.

Hơn nữa, như vậy cũng không nhất định sẽ cứu được mệnh cậu.

Trần Hựu khóc không ra nước mắt, cậu bày ra bộ dáng khủng hoảng bất lực: “Nhị gia, tôi đọc cái gì thế?”

Tần Phong nhìn Trần Hựu, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Hựu đang chờ đợi, dưới cái nhìn chăm chú ấy, khóe mắt cậu co giật liên tục.

Bước thứ nhất là đêm nay không biến thành vật bài tiết dưới cúc hoa của chó ngao, trước mắt xem ra, cậu đã thành công.

Bước thứ hai là tiếp cận lão biến thái, về sau mới có thể nghĩ cách lấy đi giá trị ác niệm của lão ta.

Không biết qua bao lâu, Trần Hựu nghe đến tiếng nói: “Mang đi.”

Cậu giống như bao tải bị hai tên đàn ông cơ bắp tha đi, không hề có sức chống đỡ.

… (post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

Màn đêm buông xuống, phủ trên đỉnh đầu người, ngẩng đầu nhìn lên chính là sao sáng đầy trời.

Hạ Hồng xách bia lon và mì cay trở về, đang giẫm lên bậc thang thì nghe thấy động tĩnh, mặt của hắn biến đổi: “Ai? Đi ra cho tôi!”

Trong bóng tối xuất hiện miếng vải trắng, tim Hạ Hồng suýt vọt ra ngoài, lắp bắp nói: “Mi mi là người hay quỷ?”

Vải trắng nói chuyện: “Bây giờ là người, sắp thành quỷ rồi.”

Hạ Hồng nhận ra tiếng: “Chu Nhất.”

“Là tui.”

Một lát sau, trong phòng nhỏ, hai thanh niên ăn một bát mì cay, tạm thời không muốn nói chuyện.

Hạ Hồng còn chưa hoàn hồn, từ ngày hôm đó hắn vẫn chưa gặp lại người này, trong Kim Sắc đều đang đồn, đối phương chó ngáp phải ruồi, theo Tần nhị gia, cả đời ăn ngon uống say.

Kết quả đây…

“Đến cùng thì xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Hựu ợ một tiếng no nê: “Uống canh không?”

Hạ Hồng ghét bỏ, hắn mới không thèm uống loại nước rửa bát này.

Trần Hựu bưng bát, ùng ục ùng ục uống cạn canh đầy váng dầu.

“Tôi ở tạm một đêm chỗ cậu được chứ?”

Hạ Hồng khoanh cánh tay: “Trước tiên cậu phải nói cho tôi biết chuyện mấy ngày hôm nay đã.”

Trần Hựu nói: “Chỉ là một lần nhắm mắt rồi mở ra.”

Hạ Hồng nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Tôi ngất ba ngày.” – Trần Hựu nói rõ ràng hơn: “Mới vừa tỉnh.”

“Bị ném giữa phố đi bộ, dựa vào hai chân mò đến chỗ cậu.”

Trần Hựu thở ra trọc khí: “Đừng kìm nén, muốn cười thì cười đi.”

“Thật là thảm.” – Hạ Hồng run vai cười: “Cậu không túm được thứ gì ở chỗ Tần nhị gia sao?”

“Có mà.” – Trần Hựu chỉ băng gạc quấn trên người mình: “Cái này còn không phải sao.”

Hạ Hồng cười ha ha, cười che bụng, chảy nước mắt.

“Vậy vóc dáng nhị gia, cái khoản kia, cái thứ kia, thân phận kia, toàn một đám muốn ngủ với lão ta đều không thành, cậu cũng không thiệt thòi.”

Trần Hựu không mặn không nhạt hỏi: “Cậu thấy cái kia của lão ta chưa?”

Hạ Hồng bị sặc nước miếng: “Chưa thấy qua.”

Hắn nháy mắt mấy cái: “To không?”

Trần Hựu chòi ráy tai, nhàn nhã đưa đến mép thổi một to: “Siêu to.”

“Cái đệt!” – Hạ Hồng nhất thời quăng qua đố kị: “Tôi thấy cậu tới chỗ tôi, là đang muốn khoe khoang ấy gì.”

Trần Hựu liếc mắt hắn một cái.

Hai người tán gẫu xong, lon bia đổ trái đổ phải, đêm càng thêm tối.

Mỗi tháng Hạ Hồng đều nghỉ ngơi một ngày, uống rượu, hăng hái, huyết dịch lưu động nhanh, mặt sau hơi ngứa, mấy năm này hắn bị làm thành quen, hiếm thấy có ngày thanh tịnh, không ngửi thấy vị nồng của đàn ông thì bứt rứt.

“Này, Chu Nhất, chúng ta còn chưa thử qua, có muốn thử một phen không?”

Trần Hựu khều chân răng: “Thử cái gì?”

Hạ Hồng xem người khều chân xong thì gãi đầu, hắn phát ngán, thế nhưng mông rất ngứa: “Đánh pháo, đều là người già đời, còn giả thiếu niên thanh thuần gì chứ.”

Trần Hựu cào tóc thành ổ chó, cắn răng phun ra ba chữ: “Không lên được.”

“Không lên được?” – Hạ Hồng mắt trợn trắng: “Vậy thì làm cái rắm!”

Trần Hựu liếc hắn: “Cậu cũng không được?”

Hạ Hồng đỏ mặt tía tai: “Phí lời!”

Hắn lật ngăn kéo, giật ra một túi lớn, bên trong căng phồng, hình dáng có nhọn có tròn, đều là hàng tư tàng.

“Anh em, tôi về phòng tự công tự thụ, cậu tùy tiện.”

Trần Hựu nằm dài trên ghế sa lon trong phòng khách, ôm tay tự sưởi ấm mình, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Hơn một giờ sáng, bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, một tia sáng thoáng qua trước cửa sổ.

Trần Hựu mơ mơ màng màng: “Tiểu Hồng, có người gõ cửa.”

Trong phòng chỉ có tiếng ngáy lợn chết.

Trần Hựu ngáp một cái ngồi xuống, hùng hùng hổ hổ: “Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn cho người ta ngủ không thế hả?”

Cửa đột nhiên bị đá văng ra, xông tới hai người.

Trần Hựu bị vác lên, vẫn là hai tên đô con ấy, một lần lên, lần hai cũng thế, nên quen.

“Hai vị, nhẹ chút, cánh tay em không phải đồ chơi, không thể xoay tròn 360 độ.”

“…”(post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

“Đã trễ thế này, nhị gia còn chưa ngủ sao?”

“…”(post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

“Em nói này, hai anh có thể để em trở về nói một tiếng với bạn thân em được không, cậu ấy không nhìn thấy em, sẽ khóc nhè.”

Ầm một tiếng, xe cửa đóng lại .

Trần Hựu bị nhét vào trong xe, mang về Tần trạch.

Liên tiếp mấy ngày, Trần Hựu đều bị giam trong một căn phòng, có người hầu đúng bữa đưa ăn, nhưng chưa thấy Tần Phong.

Trần Hựu ngứa da, cậu tháo băng gạc trên cánh tay và đùi, đập vào mắt là vết cắn, dấu hôn, máu ứ đọng, vết bấm ấn đủ màu đậm nhạt, máu thịt một đoàn.

Bao kín như thế, Trần Hựu còn tưởng rằng da sắp rớt ra nhưng mặt sau cũng chẳng tốt hơn da chút nào.

Vốn là nội thương, cậu còn đi ăn đồ cay nóng, lại còn giải quyết hết cả canh váng dầu, cảm giác nóng hừng hực thuận theo xương chạy theo tào tháo, suýt nữa thì đi tong cái mạng già của cậu.

Trần Hựu nâng cằm, bắt đầu cẩn thận chỉnh lý thông tin của Tần Phong, hắn là lão nhị Tần gia, trên có anh cả đã sớm chào hỏi diêm vương.

Tần Phong có thế lực khổng lồ ở cả ba giới chính – thương – cảnh, hắn không phải hắc, cũng không phải bạch, mà là xám, có vô số con đường để đi.

Hắn chưa cưới vợ, tính hướng không phải bí mật, có một bạn tình cố định, là phiên bản chu sa, tên gọi người đó là Kiều Minh Nguyệt, đàn dương cầm, từng cầm giải thưởng quốc tế, là người nổi tiếng trong giới.

Đây cũng không kỳ quái, người như Tần Phong, bên người không có ai mới là không bình thường.

Cái tên Minh Nguyệt kia, có thể vững vàng chiếm vị trí dưới thân Tần Phong nhiều năm như vậy, cũng nói rõ lên người này không chỉ có gương mặt giống chu sa mà còn là người đàn dương cầm đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Bằng không Tần Phong cũng sẽ không thích đôi bàn tay kia của Minh Nguyệt.

Chỉ có điều, trong đó một tin tức khiến Trần Hựu phỉa giật mình, đó là tên điên họ Tần kia lại là người theo chủ nghĩa ăn chay, không ăn mặn.

Trần Hựu cau mày: “444, rốt cuộc thì kẹo cao su kia là cái gì?” – Tần Phong ngửi mùi cái, cậu còn chưa thấy gì đã biến thành khuyển.

444: “Keng, thì là kẹo cao su.”

Trần Hựu: “Sau này đừng đưa mấy thứ điên điên dở dở đó cho tao dùng.”

444: “Keng, cậu muốn cũng không có.”

Trần Hựu ha ha, cậu cũng không phải thằng điên, không muốn trải nghiệm thêm cái cảm giác bị lật bánh, xuyên trời ấy thêm một lần nào nữa.

Cho đến ngày thứ năm Trần Hựu bị nuôi nhốt, bộ thân thể này phát nghiện.

Ánh mắt của Trần Hựu dại ra, tát mình mấy lần bạt tai mới tỉnh táo chút: “444, phát nghiệm không chỉ ở trên tinh thần, mà còn ở cả thân thể sao?”

444: “Keng, chính là thế.”

Trần Hựu ngáp: “Vậy giờ tính sao, chẳng lẽ tao hoàn thành nhiệm vụ này, còn phải lĩnh hội quá trình cai nghiện?”

“Keng, chính là thế.”

“Đệt!”

Trần Hựu hung dữ lên, cậu đập phá đồ trong tay, trên người như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, không biết chỗ nào đau, lại đau không thể hô hấp.

“Tao không chơi… Nhiệm vụ này tao từ bỏ… Tao con mẹ nó chịu thua…”

Trần Hựu gõ mạnh lên cửa, cậu cắn nát đầu lưỡi: “Cứu mạng… Tần Phong… Cứu mạng —— ”

Cửa mở ra , Trần Hựu không đứng vững, ngã sấp trước chiếc quần màu đen.

Cậu ngửa đầu, tay dùng sức nắm: “Cho tôi…”

Quần sắp bị xả xuống, thái dương Tần Phong giật gân xanh thình thịch.

Trần Hựu ôm chân hắn, trèo lên trên, cả người run cầm cập, thần trí không rõ, hai tay cào lung tung: “Nhanh cho tôi…”

Tần Phong giơ tay, thuộc hạ đứng đằng sau đưa tới một ống tiêm: “Muốn?”

Cả mặt Trần Hựu đầm đìa nước mắt nước mũi, hai mắt phát điên: “Muốn muốn muốn, tôi muốn, không, không được! Vất ra, mau vất ra —— ”

Trần Hựu cắn mu bàn tay, đầu dập xuống trên mặt đất, có một mảnh vết máu xuất hiện.

Thời khắc này, rốt cuộc Trần Hựu cũng hiểu, Tần Phong giam giữ cậu, là vì chờ cậu phát nghiện, nhìn cậu biến thành một con chó, hay là tiếp tục làm người, dù thế nào cậu cũng phải vượt qua nó, đánh vào cái giá của Tần Phong.

Mắt thấy tình cảnh này, mâu sắc Tần Phong dần dần biến ám trầm, ở trong đó châm chọc cũng biến mất theo.

07.

(post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

“Cậu muốn tiêm chích…” – Tần Phong nhấc tóc đen thanh niên đang nằm nhoài dưới chân mình, từ trên cao nhìn xuống: “Hay là muốn đi ra cánh cửa này?”

“Đi… Đi ra cánh cửa này…”

Mặt Trần Hựu trắng bệch, gào thét: “Tôi đi ra cánh cửa này!”

Đôi mắt sau mắt kính của Tần Phong hơi híp lại: “Rất tốt.”

Giọng nói hắn trầm thấp, hài lòng trước biểu hiện của người bạn nhỏ này, trong giọng nói mơ hồ hiện lên ý cười mong đợi: “Vậy chờ đến khi cậu đi ra khỏi cánh cửa này, chúng ta bàn lại.”

“Được.” – Hàm răng Trần Hựu run cầm cấp, máu trên mặt mơ hồ một mảnh: “Tôi nhất định sẽ đi ra.”

Tần Phong vứt người trở về đất, lấy khăn lau tay: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”

Trần Hựu dùng cả tay chân, cong lưng, mới bò lên rồi lại ngã trở về, mũi dập đau đớn.

“Nhị gia, lần đó tôi nói láo.”

Tần Phong nhìn xuống.

“Thật ra kỹ thuật của anh…” – Trần Hựu giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính tơ máu: “Rất tốt.”

Lông mày Tần Phong giật giật, quay người rời đi.

Trần Hựu không bị đưa vào trại cai nghiện, chỉ nhốt ở trong phòng, Tần Phong cho cậu một cơ hội, hoặc là quất chết, hoặc là sống.

Tay chân của cậu cũng không bị hạn chế, Tần Phong sai người để lại ống tiêm, đặt trên bàn.

Đó là một loại lộ liễu, dụ hoặc quá tàn nhẫn.

Khảo nghiệm ý chí và lực khống chế của con người.

Đây chính là ác ý của Tần Phong.

Trước khi Trần Hựu đột tử, cậu là một sinh viên đại học năm hai, khái niệm hút thuốc phiện chỉ dừng trên phim ảnh, lúc quằn quoại trong cơn nghiện, cả người sẽ co quắp trên mặt đất, không bằng chó, sau đó hút xong sẽ phê cần, ngoác miệng cười ngu ngốc, lại là một trang hảo hán.

Lúc này đặt trên người mình, Trần Hựu mới cảm nhận được, trong phim ảnh, chính là nghệ thuật.

Trần Hựu chịu đựng nửa giờ, cả người ướt nhẹp, sợi tóc trên trán dính máu, cũng có mồ hôi, dính cả dịch nhờn nôn mửa.

Trong lòng cậu nghĩ, may mà chỉ có thân thể nghiện, tâm không nghiện.

“444, có thể làm tê liệt cảm quan của tao không?”

“Keng, không thể.”

“Không thể?” – Trần Hựu phát điên: “Tại sao không thể? Thế mày có tác dụng chó gì!”

Trần Hựu hít sâu: “Vậy có thể giảm đau không?”

444 im lặng.

“Đệt!”

Trần Hựu tuyệt vọng chửi bới, không rõ ràng bây giờ là mấy giờ, nghiện lại phát tác, con mắt của cậu tham lam điên cuồng nhìn chằm chằm ống tiêm kia.

Một giây sau vồ tới, đâm ống tiêm vào cánh tay.

Đâm đau trong một giây kia, Trần Hựu đang thống khổ giãy giụa, hai mắt cậu trợn lên, toàn bộ gương mặt vặn vẹo.

“Không thể… Không thể đâm vào…”

Tay Trần Hựu đang run rẩy, run cầm cập, trong miệng không ngừng đọc mấy chữ kia, cậu run ống tiêm ra, bọt máu văng tung toé.

“Đâm chút thôi cũng không có chuyện gì.”

Trên thân thể khát vọng thuốc phiện, đang ăn mòn ý thức, Trần Hựu nâng ống tiêm như sinh mạng, lại muốn đâm vào cánh tay.

Đến khi kim tiêm đụng vào da, Trần Hựu đột nhiên dùng sức tát mình một bạt tai, khóe miệng rạn nứt: “Cmm mày là thằng ngu sao? Nói không thể chích, sao còn muốn làm vậy?!”

Ống tiêm bị Trần Hựu giơ giữa không trung, khớp xương ngón tay trắng bợt, hàm răng nghiến ken két, giống như đi tự sát, bẻ gảy ống tiêm.

Một tiếng vang trầm thấp ấy, lại khiến Trần Hựu đau không muốn sống.

Trần Hựu nhanh chóng cởi áo và quần, trói chặt hai tay và hai chân, thắt nút, dùng răng cắn chặt.

“Sẽ làm được… mày không có vấn đề… không sao không sao mà …”

Trần Hựu tự thôi miên chính mình, hiệu quả từ nhẹ nhàng đến hoàn toàn biến mất, cậu bắt đầu giãy giụa, tay chân mài quần áo, thấm ra máu.

Đau đớn trên cơ thể không tính là gì so với dằn vặt trên thần kinh.

“A…”

Trần Hựu kêu thành tiếng, cậu dùng sau gáy đập sàn nhà, phát rồ dùng răng cắn trên tay, đầu lưỡi máu me đầm đìa.

“444, tao không chịu nổi…”

Cậu cảm thấy buồn nôn, choáng váng đầu, trời đất quay cuồng, sau đó nôn mửa, toàn bộ nước bọt và chất nôn đều chảy xuống trước ngực, mùi vị chui loét trộn lẫn nhau, buồn nôn lại khó ngửi.

“Không được… Thật sự không được…”

Toàn thân Trần Hựu co giật, đôi mắt trừng trần nhà, như cá mắc cạn, phơi giữa trời nắng, sắp hóa thành cá khô .

Cậu cười khổ: “Người anh em, mày hại tao rất thảm.”

Dưới lầu, trong phòng bếp, Tần Phong giết cá cạnh bờ hồ, trên đất đặt rất nhiều hộp plastic trong suốt, bên trong có ít nhất hơn trăm con cá.

Hắn cuốn lấy cổ tay áo, một tay đè con cá đang giãy nảy, một tay khác cầm dao, vỗ đầu cá, đánh vẩy cá, mổ bụng, moi nội tạng, mấy động tác này cực kỳ trôi chảy, vui tai vui mắt.

Tần Phong lấy vòi nước rửa sạch cá và vết máu, bày lên.

Bên ngoài, đám người hầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xong đời, tiếp đó bọn họ một ngày ba bữa đều phải ăn cá, lần trước tiên sinh cũng làm ra chuyện này nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước.

Sau đó không bao lâu, tiên sinh dẫn theo một người trở về, rất thích thú.

Lần này tiên sinh lại tiếp tục, tâm tình tốt có khi lại dẫn thêm người mới về.

Bọn họ lo chuyện bao đồng, người mới kia mới tới, dáng dấp kém xa Tiểu Kiều, một người mây trên trời, một kẻ là sâu trong bùn đất, căn bản không đáng để so sánh.

“Đmm!!”

Trên lầu truyền tới tiếng mắng: “Tần Phong thằng già biến thái, biến bố mày không làm người, bố mày trở về làm người cho mày xem —— ”

Đám người hầu hãi hùng khiếp vía.

Tiểu Kiều được sủng nhưng ngày thường vẫn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, mỗi tiếng nói cử động đều có tu dưỡng, cũng hiểu quan sát sắc mặt cử chỉ, còn tên kia mới tới gan lớn như thế, không biết đầu óc có bị úng nước hay không, hay là bên trong ngập đầy nước sông Trường Giang.

Bọn họ lén lút đi liếc nhà bếp, vị kia vẫn đang ung dung giết cá, chẳng hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Giống như tiếng mắng kia và khúc dương cầm của Tiều Kiều có hiệu quả như nhau vậy.

Đến trưa, rốt cục Tần Phong giết xong tất cả cá, hắn nhìn quét từng con từng con bụng rộng, cá chết cứng ngắc, giống như đang hài lòng xem tác phẩm của mình.

Đám người hầu trong biệt thự khổ không thể tả, cơm trưa bọn họ là cá kho, cá hấp, canh cá, đầu cá đậu phụ, một loạt đều lấy cá làm thực đơn chính.

Tần Phong không ăn cá, hắn ăn cải thải luộc và một bát cơm,

Mấy ngày liên tiếp chính là vậy.

Trên lầu sớm không còn động tĩnh, trong phòng khắp nơi bừa bộn, tràn ngập đủ loại mùi vị, từ trên mặt đất từng bãi chất lỏng không rõ.

Trần Hựu đã không ra dạng người, cậu mắng nguyên chủ, mắng Tần Phong, mắng trường học thấy ngứa mắt, lời gì khó nghe đều mắng ra hết.

“Đau quá… tao sắp chết rồi…”

Rất nhiều sâu cắn trong thân thể, Trần Hựu đau há to mồm, gian nan thở dốc, cậu muốn xé da cắt thịt, thò tay vào, bẻ từng đốt xương, cào cấu vào bên trong, vò nát, ép thành nước.

“A a…”

Trần Hựu khóc ròng ròng, trên đầu lại có dòng máu chảy xuống, tí tách tí tách, kéo dài tới trên đất, cậu không còn sức để gào thét, chỉ còn dư lại hơi để thở.

“Keng, Trần tiên sinh, có một loại sản phẩm mới vừa nghiên cứu ra, trước mắt vẫn chưa có người sử dụng, dược hiệu rất hung tàn, nó có thể bao trùm cả cơn nghiện của cậu,  cậu có muốn làm người đầu tiên sử dụng hay không, sau khi sử dụng xong phải làm báo cáo một ngàn chữ đánh giá dùng thử cho chúng tôi?”

Mặc kệ là sản phẩm gì, Trần Hựu cũng không còn tâm tư nghe dược hiệu của nó, cậu đứt quãng thở dốc: “Tao nhận…”

Dường như là một phút, lại như hai mươi, ba mươi giây, Trần Hựu cảm giác có một cỗ dục vọng điên cuồng ào tới như dời núi lấp biển, nhấn chìm thân thể nát vụn của cậu, lập tức thay thế đau đớn trong khu trung ương thần kinh.

Trần Hựu hiểu ra đó là cái gì.

Là dục vọng, tình dục.

Thế nhưng, mọe nó, cậu không thể chọn đối tượng thiết định sao? Sao lại là tên già kia?

Trước máy camera theo dõi, hai tên đô con đang thống khổ ăn cá.

Mỗi ngày ăn, mỗi bữa ăn, ăn đến lở miệng, không chỉ lở miệng mà còn phải ngồi dài trong phòng vệ sinh.

Đen mặt liếc mắt màn hình, con mắt gã trợn to, gọi đồng bạn bên cạnh: “Ê, Béo, không đúng, mày nhìn xem.”

Tên Béo nhổ xương cá: “Sao, làm sao?”

Gã nhìn theo ánh mắt của tên kia, nhìn thấy một màn trước mắt, đôi đũa trong tay doạ rơi mất.

“Cái… Tên đó đang làm gì?”

“Đang YY sao?” – Còi nuốt nước bọt: “Không giống, tao từng thử, không sướng như thế.”

“Nhìn tên đó sướng thành thế, giống như đang bị một đám rape vậy.”

Thanh niên trong màn ảnh nằm trên đất, cả người mồ hôi và dòng máu trộn lẫn nhơ bẩn, khắp toàn thân cậu ta chỉ còn một cái quần lót.

Cho nên hình ảnh nhìn rất rõ ràng, dưới tình huống không ai chạm vào, gương mặt vốn xanh trắng của thanh niên biến ửng đỏ, cậu ta không còn thống khổ, mà phát ra âm thanh quỷ dị.

Rất nhanh, cũng chính là một hai giây, thanh niên ưỡn eo, chân gập tại hai bên, ngửa cổ ra sau, đôi môi kết máu già khẽ nhếch, hầu kết trượt lên xuống, giống như đang bị một người làm chết bên trong.

Đây không phải kỳ quái, đây là hiện tượng tự nhiên của chào cờ, xem phim cấm và làm mộng xuân.

Thế nhưng…

Đối phương rên rỉ quá giống thật, mỗi một hơi thở dốc, lại còn có phản ứng thân thể, giống y như đang chạy nước rút, cao trào lên xuống không ngừng.

Còi và Béo xem quên cả chớp mắt.

Cùng là đàn ông, thứ nên có đều có, không có thì lại không đồng dạng, tính hướng của bọn họ vẫn luôn rất bình thường, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này lại hô hấp dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, huyết mạch phun tào.

Còn cứng.

“Đệt, mẹ thằng đó, nó làm sao vậy?”

Mặt tên béo trắng bệch, cơ thịt cả người run run, giống như gặp quỷ, lấy một ngón tay chỉ màn hình: “C, C, Còi, tên đó trúng tà sao?”

Trong miệng Còi như nhét quả trứng gà, quên mất cả trêu chọc, cổ họng nghẹn ứ, gã vừa vuốt cuống họng vừa kêu: “Đừng xem… mau… mau đi bẩm báo tiên sinh…”

08.

(post:thatloanbatnhao.wordpress.com)

Tần Phong đứng đang trước màn hình camera, đám người khác lùi về sau đi ra ngoài, cửa cũng đóng lại.

Tiếng rên rỉ dâm đãng, ái muội kia khuếch tán càn quét trong phòng, lởn vởn, thành một buổi biểu diễn dành riêng cho một người.

Tần Phong ngậm một điếu xi gà, hắn chậm rãi bật lửa, cách một tầng khói mỏng thưởng thức màn kích thích, dưới quần tây trang, nổi gồ ghề một khối to.

Bây giờ hắn có thể lên tầng, đẩy chân người kia ra, nhưng hắn không có.

Nếu như chỉ là dục vọng thân thể, thế thì thứ đó quá xa không đủ khiến hắn kích động.

Hắn giữ lại người này, là vì có bí mật chưa giải.

Bây giờ lại phát hiện ra, ngoài bí mật này còn có bí mật khác.

Tần Phong hơi cúi người, ánh mắt sau gọng kính xuyên thẳng vào màn hình, trong con ngươi hắn, thanh niên nhắm chặt hai mắt, không ngừng thở dốc, khóc rống, tay chân run rẩy, co giật.

Hắn trầm trầm lấy hơi, nở nụ cười.

Cai nghiện cũng khác người thường, đúng là thú vị.

Một tháng sau, Trần Hựu lại trở về làm người, cậu tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân mấy lần, bị nâng ra khỏi căn phòng kia, đưa tới một căn phòng khác.

Không giống căn phòng trước, căn phòng này rất rộng rãi, trang trí tinh xảo, trong không khí tản ra mùi hương.

Là xa hoa.

Trần Hựu nằm trên giường, nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, cậu nhận ra rằng, chờ đến khi cậu hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, sống trở về, cậu sẽ không bao giờ quên một tháng này.

Cực thảm.

Siêu cấp thảm hại.

“Chờ đến khi tao trở về, tao sẽ khoe với ba con khỉ trong phòng ký túc kia, rằng tao từng cai nghiện.”

Trần Hựu run chân: “Mày nói xem họ có tin không?”

Trần Hựu không nghe được câu trả lời của 444, tự mình nói: “Chắc là không tin.”

Chỉ có đứa ngu mới tin.

Không biết qua bao lâu, cửa từ bên ngoài đẩy ra, có tiếng bước chân tới gần, nương theo đó là mùi sách nhàn nhạt.

Trần Hựu nằm không nhúc nhích, chỉ lười biếng nhấc mí mắt, lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

Tần Phong cắm tay trong túi quần, không biết đang suy nghĩ gì, khi hắn trầm mặc, khóe môi miết thẳng, uy thế mạnh mẽ tản ra tứ phía khiến người ta không rét mà run.

Trước đây Trần Hựu từng chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với người khác, chưa từng thua qua, lúc này lại không chống đỡ được, cậu quá đói.

“Có đồ ăn không?”

Tần Phong không đáp.

Trần Hựu nâng mông lên, dùng lực một cái, cả người nhảy dựng lên, nhào tới phía trước.

Tần Phong hoàn toàn phản xạ theo tự nhiên, lấy tay từ túi quần ra, giang hai cánh tay đón.

Hai người va vào nhau, trời long đất lở.

Trần Hựu che trán, đau ong đầu, bật thốt lên chính là một câu: “Cái đệt, đầu anh làm bằng đá sao? Cứng vậy!”

Lập tức tĩnh mịch.

Trần Hựu ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng tên già này đang cười như không cười, cậu hít sâu một hơi.

Con ngươi đảo một vòng, Trần Hựu chó săn phủi phụi tro bụi không tồn tại trên người đàn ông: “Nhị gia, ngài không đau chứ? Có muốn tôi thổi thổi cho ngài không?”

Dưới cằm bị ngón tay nắm tới, cảm giác thô ráp đó như lưỡi dao xẹt qua, Trần Hựu ngậm miệng.

Tần Phong nắm gương mặt dưới mí mắt: “Cậu không đi đóng phim, quả là đáng tiếc.”

Khóe mắt Trần Hựu giật giật, đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, nửa thật nửa giả nói: “Nhị gia, nói ra sợ ngài không tin, khi nhà tôi còn chưa xảy ra chuyện, tôi còn muốn đăng ký thi học viện điện ảnh.”

Tần Phong nhướng mày khiêu khích: “Nếu cậu thi, nhất định sẽ trúng thủ khoa.”

Trần Hựu lén lút trợn trắng mắt, cái rắm, cậu còn chưa thông qua, chết thẳng cẳng ở màn diễn khóc.

Tựa như trời sinh cậu là kẻ bạc tình, là người không có tuyến lệ, vừa vào thế giới giả lập, đổi thân thể người khác, lại khóc thành chó.

“Nhị gia, có thể vừa ăn vừa nói chuyện chứ?”

Trần Hựu liếm liếm bờ môi khô khốc, cười khổ nói: “Tôi sắp chết lả rồi.”

Một lúc sau, cậu ngồi trước một chiếc bàn dài tại phòng khách, cảm giác khoảng cách với Tần Phong tựa như chân trời góc biển.

Người có tiền mà, giả ngầu cũng có, nhưng tất cả trên bàn đều là đồ chay.

Điều này thật kỳ cục .

Anh đừng làm ra kiểu tôi không được ăn thì người khác cũng đừng hòng ăn như thế chứ!

Trần Hựu đẩy đẩy bát slad dưa chuột cà chua trước mắt, muốn ăn thịt.

Kiều Minh Nguyệt kia từ ngày theo Tần Phong, đều chu đáo cẩn thận, trong miệng chưa từng dính một miếng thức ăn mặn.

Tuy Tần Phong không hôn cậu ta, nhưng mở miệng nói chuyện cũng có thể ngửi thấy, cậu ra sợ hãi, sợ bị vứt bỏ.

Trần Hựu than thở, là động vật ăn thịt, cậu chỉ muốn ăn thịt, một bữa không ăn, cả người bứt rứt.

Nếu muốn tiếp cận Tần Phong, thì đây chính là một trong điều khó khăn nhất.

Hữu khí vô lực chọc chọc mấy miếng cơm trắng, Trần Hựu ngả người dựa ra sau, chân tùy ý gác, lười nhác không xương.

Đám người hầu đều trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Kiều công tử là một người tao nhã biết bao nhiêu, chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng như một bức họa, còn cái tên ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, cả người tùy tiện này sao có thể so sánh được.

Tiên sinh làm sao vậy?

Tần Phong không làm sao cả, chính là bị hỏng đầu.

Hắn nghe tiếng bát đũa chạm nhau, tiếng chậc lưỡi, tiếng ghế dựa di chuyện, thỉnh thoảng còn có tiếng than ngắn thở dài, Tần Phong rất muốn áp người lên bát, ụp cả bát cơm vô mặt.

Trần Hựu là cố ý.

Muốn gây chú ý cho người này, sắp bị lột da, rút gân, cậu đều đã chuẩn bị sẵn.

Tùy ý quét mắt dừng tại trên chiếc đàn dương cầm, Trần Hựu nhịn không được mà nhớ tới câu chuyện cũ năm xưa.

Khi còn bé, cha mẹ dẫn cậu đi cửa hàng bán nhạc cụ, cậu đứng sững sờ trước một đống nhạc cụ, nhìn cái này ngắm cái nọ, cuối cùng thì nằm sấp lên đàn dương cầm không chịu đi.

Cha mẹ cao hứng, con trai thích dương cầm đến vậy, nhất định tương lai sẽ có tiền đồ.

Bọn họ chắt chiu hơn nửa năm, trong nhà có thêm một chiếc đàn dương cầm.

Trần Hựu bắt đầu cuộc sống nửa vời với đàn dương cầm, sống dở chết dở đến khi tốt nghiệp tiểu học, cũng học xong một bài, tên nó là “Bầu trời sao”.

Mẹ già rất đau đớn, không ít lần vừa đe dọa vừa dụ dỗ Trần Hựu, tóc vội bạc trắng.

Trần Hựu không chịu học cũng không thích, thường xuyên cãi vã với mẹ chỉ vì chuyện này.

Sau đó, cậu không còn có mẹ.

Trần Hựu hồi thần, phát hiện mình đã đứng trước đàn dương cầm, tay đè trên phím đàn.

Sắc mặt cậu biến đổi liên tục, có ngạc nhiên, mê man, có lo lắng, luống cuống, sau một lúc lâu, ngón tay cậu chuyển động, đàn ra bài ca “Bầu trời sao” duy nhất trên đời của cậu.

Tần Phong nhìn thanh niên trước dương cầm, rút đi vẻ ngụy trang vụng về ấy, chỉ có vẻ bi thương, chân thật không nhiễm tạp chất.

Đáng yêu hơn nhiều.

Lúc này, người hầu tiến tới báo cáo, nói là Đường thiếu gia đến.

“Cậu.”

Khi Đường Giác vào cửa, nhìn thấy một người đứng bên dương cầm, còn tưởng đó là Kiều Minh Nguyệt, một tiếng Tiểu Kiều gã vừa muốn gọi ra thì lập tức kẹt trong cổ họng.

Người kia không phải Kiều Minh Nguyệt.

Vóc người cao hơn, gầy hơn, tóc ngắn hơn, mông vừa tròn vừa vểnh.

Sau khi thấy người là ai, mắt Đường Giác trợn trừng như muốn vọt ra ngoài.

Sao cậu lại đem tên MB này vào nha? Dù Kiều Minh Nguyệt lưu diễn bên nước ngoài, một mình tịch mịch cũng có rất nhiều người để chọn mà.

Phản ứng thứ hai của Đường Giác chính là, may mà Trang Hiểu còn chưa biết, mông gã chuẩn bị hai mươi năm vì cậu hai, bại bởi Kiều Minh Nguyệt còn có thể thông cảm được, ai bảo người ta trông giống bản mặt kia, nhưng, một con vịt xấu xí dưới khe nước biển lại có thể vào nơi này, gã nhất định sẽ tức ói máu.

Trần Hựu là một anh bạn nhỏ hiểu lễ phép: “Chào Đường thiếu gia.”

Giơ tay không đánh mặt cười, Đường Giác cong khóe môi: “Chào cậu.”

Chào hỏi xong, Trần Hựu không ở lại phòng khách, cậu tìm cớ trở về phòng.

Đường Giác nhìn chằm chằm người lên lầu: “Cậu à, nghe nói tháng sau Tiểu Kiều về nước?”

Tần Phong lau miệng: “Ừ.”

Đường Giác không hiểu nổi tính tình này của cậu hai: “Cháu cảm thấy Tiểu Kiều thích hợp đi theo cậu hơn.”

Tần Phong vắt chéo chân dài: “Vậy sao?”

“Vâng.” – Đường Giác nói: “Gia thế cậu ta trong sạch, tác phong tốt, không tiếp xúc với kẻ không sạch sẽ, lại là nghệ sĩ, tâm tư đơn thuần.”

“Nếu cậu ta tốt như vậy.” – Tần Phong nói: “Không bằng cậu hai tặng cậu ta cho cháu?”

Trong lòng Đường Giác lộp bộp một tiếng: “Cậu hai đừng trêu cháu.”

“Trong lòng Tiểu Kiều chỉ có một mình cậu, lúc thường chạm mặt, mấy người bọn cháu đều thấy rõ trong mắt cậu ta.”

Gã nuốt nước miếng, không biết nên nói sao cho phải, bầu không khí cương cứng.

Chẳng lẽ, cậu hai chán Kiều Minh Nguyệt rồi?

Không thể nào, mặt người đó, chính là phiên bản của cái người đã chết nhiều năm kia.

Chỉ là hơi thôi, cũng đủ rồi.

Chạm vào uy áp đáng sợ, Đường Giác không thể không đổi đề tài, nói về chính sự, qua mấy ngày nữa công ty gã có một bữa tiệc tối, muốn mời cậu hai góp mặt, giữ thể diện cho gã.

Tần Phong nói: “Phải xem ngày hôm đó thế nào đã.”

Không phải là lời cự tuyệt, Đường Giác lập tức vừa lòng, gã thả lỏng người, trong miệng nói không sao.

“Cậu hai, lúc thường cậu và Tiểu Kiều ‘làm’ ở chỗ nào?”

“Xem tâm tình.”

Vẻ mặt Đường Giác ái muội: “Cậu hai từng thử trên bệ cửa sổ chưa?”

Tần Phong uống một ngụm trà: “Chưa từng thử.”

“Vậy lần sau hai người thử xem.” – Đường Giác cười híp mắt: “Cháu đảm bảo, cực kỳ kích thích.”

Hàn huyên một hồi, Tần Phong nhận một cuộc gọi điện thoại, Đường Giác lắc lư khắp nơi rồi đi lên tầng.

Trong phòng vệ sinh hành lang, Trần Hựu đang huýt sao, cậu mà không thổi thì vòi nước cũng không mở nổi.

Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, Trần Hựu rung rung một cái, nhanh chóng nhét vật nhỏ vào quần, mất mặt.

Đường Giác đi tới, sắc mặt thâm trầm: “Nhóc con, khuyên cậu một câu, thừa dịp bây giờ còn kịp, thì mau đi đi, bằng không, cậu muốn đi cũng không đi nổi…”

Trần Hựu cũng trầm mặt, haiz người anh em à, tôi cũng muốn đi lắm, cũng không muốn ở lại chốn này đâu.

Nhưng cậu hai nhà anh lại là mục tiêu nhiệm vụ của tôi, tôi phải xử xong hắn mới có thể qua ải tiếp theo.

Đường Giác không hề che giấu sự khinh bỉ của mình: “Người như cậu, ở Kim Sắc còn không sống nổi, thật không hiểu cậu hai bị chập mạch não nào chứ.”

Trần Hựu vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, phép khích tướng này vô dụng với cậu, cậu có mục tiêu rõ ràng, đã lên đường, không thể quay đầu.

Điều này trong mắt người khác, lại thành da mặt dày.

Trong lòng Đường Giác chửi bậy, ý niệm muốn tiểu làm nhiễu tế bào não, gã cởi khóa quần, giũ ra tên to xác.

Trần Hựu theo bản năng liếc mắt qua, lập tức lại liếc mắt qua một cái nữa, cảm thán, đúng là có cậu, tất có cháu.

“Sao?” – Đường Giác cà lơ phất phơ cười: “Lớn hơn nhiều so với đám khách của cậu đúng không?”

“Đúng là lớn hơn.”

Trong lúc vô tình Trần Hựu đảo mắt, phát hiện ngoài cửa đứng một dáng người to lớn, cổ cậu cứng đờ.

Muốn chết.

Nhất định Tần Phong đã bắt gặp dáng vẻ biến thái vừa nãy của mình.

Đường Giác còn đang khoe khoang: “So với cậu tôi thì sao?”

Trần Hựu trợn trắng mắt, so cái cmm, cháu à, cháu quay lại nhìn đi, ánh mắt cậu hai nhà cháu kia kia, giống như rắn độc vậy, đang muốn xơi tái người đấy!

Thấy người không đáp, Đường Giác không vui, một tên bán mông còn sĩ diện vỡi gã, gã quay người, muốn lăng nhục người một phen, chợt khóe mắt nhìn thấy cậu hai nhà mình, lâp tức sợ hãi nhảy người ra sau: “Cậu… cậu hai.”

Gã là sợ thật, trắng bệch mặt, lắp bắp nói: “Cái đó, bọn cháu…”

Trần Hựu lập tức cứu viện: “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

Tần Phong cười rộ lên, dáng vẻ nho nhã ôn hòa: “Đẹp sao?”

Cả hai người ở đây đều tê cả da đầu.

“Không đẹp.” – Lắc đầu như trống bỏi, Trần Hựu nghiêm mặt nói: “Của anh mới là to nhất, đẹp nhất, thật sự, tin em đi.”

Tần Phong: “…”

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro