3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[09+10+11] Khoái xuyên chi tôi sắp chết rồi
Tác giả: Tây Tây Đặc

Edit: Diễm Thiếu

THẾ GIỚI I: ĐẠI NHÂN VẬT

Chương 09 – 10 – 11-

(post: thatloanbatnhaol.wordpress.com)

09.

Bầu không khí rất lúng túng.

Đường Giác dựa vào bồn cầu, không khống chế được mà nhìn chung quanh, khóe mắt sắp rút gân.

Thật không nghĩ ra, một tên khỉ ốm ra đường vơ được cả đống, rốt cuộc cậu hai coi trọng hắn ta ở chỗ nào?

Chẳng lẽ là là do cỗ thanh tân thoát tục không biết xấu hổ kia?

Có lẽ thế.

Ngay cả mấy từ ‘của anh là to nhất, đẹp nhất’ này cũng nói thẳng ra được, lại không hề có ý nịnh nọt, đốt kotex cũng không tìm được người thứ hai.

Đường Giác tò mò liếc qua đũng quần cậu hai, to nhất là khoảng chừng bao nhiêu? Đẹp nhất…  Là đẹp đến cỡ nào?

Siêu dài, hay là thêm một trứng?

Đường Giác phát hiện một tầm mắt băng hàn, gã co rụt cổ, vèo một cái dịch tới đằng sau lưng Trần Hựu.

Trần Hựu cũng dịch vèo một cái, ha ha, cậu từ chối làm bia đỡ đạn.

Đường Giác nghiến răng nghiến lợi, cái quái gì, thằng nhóc này lại không thèm nhân cơ hội lấy lòng gã, còn không bằng một nửa thông minh của Kiều Minh Nguyệt!!

Mặt gã lúc xanh lúc đỏ, rất quẫn bách.

Trần Hựu cũng không tốt hơn chỗ nào.

Trong lòng cậu vẫn luôn có một bí mật, thích ngắm chim, cậu không thích chia sẻ nó với người khác.

Ngay lúc Trần Hựu do dự không biết phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào, thì Tần Phong đã tiến lên một bước, cả người cậu và Đường Giác lập tức dính chặt vào một chỗ.

Tần Phong kéo khóa quần, Trần Hựu kích động nhìn chằm chằm, Đường Giác cũng đần độn nhìn chằm chằm.

“Đi ra ngoài.”

Trần Hựu giống như cột điện, không nhúc nhích.

Thế nhưng Đường Giác không dám ở lâu thêm, chân bôi dầu bỏ chạy.

Giọng nói Tần Phong vang lên trong tiếng nước: “Cậu còn đứng đây làm gì?”

Trần Hựu nhìn chằm chằm, con ngươi chưa từng động: “Tôi sợ nhị gia ở một mình nhàm chán.”

Cặp mắt kia đen thui, không hề chớp mắt, lần đầu tiên Tần Phong bị một người nhìn chằm chằm vật kia như vậy, trước nay chưa ai có gan và cơ hội làm vậy.

Hắn bất giác thấy mất tự nhiên, chưa từng có cảm giác này.

Trần Hựu nhìn vào trong bồn cầu, hô lên: “Nhị gia, không phải ngài ăn chay sao? Sao còn nặng mùi như vậy?”

Tần Phong muốn tìm thứ gì đó nhét kín miệng người này.

Thấy tên già thu trym, vẻ mặt Trần Hựu mất mát, không vui: “Ngài không vẩy vẩy sao?”

Động tác kéo khóa chợt khựng lại: “Câm miệng.”

Trần Hựu thức thời ngậm chặt mồm.

Kéo khóa xong, Tần Phong trừng mắt lạnh tới.

Trần Hựu vô tội chớp chớp mắt: “… Tôi không nói mà.”

Trên trán Tần Phong giật ra một sợi gân xanh.

Hắn đi rửa tay, Trần Hựu đi cùng, ánh mắt như có như không đảo qua cửa, người đi rồi.

Đường Giác chạy trốn như điên, gã lái xe tới Kim Sắc, tìm một người dựa theo hình tượng khỉ ốm.

Làm đến nửa sau, Đường Giác phát chán, gã như trâu già hự hự, qua loa xong việc, đá bay người ra ngoài.

Thiếu niên kia nhét tiền boa trong lưng quần, liên tục lăn lộn đi ra ngoài.

Đường Giác nắm quần T, ném xuống đất, lúc thường nặng trình trịch, tên này chẳng qua phân lượng gì, đánh phành phạch cũng không phát ra âm thanh.

Quần không thèm kéo, Đường Giác ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, khởi nguồn dục vọng ban đầu không phải là vì khỉ ốm, mà chính là ánh mắt đối phương khi nhìn vật kia của cậu hai.

Phấn khởi, thẹn thùng, kích động, thành kính, nóng bóng, giống như đang nhìn thấy bảo bối, muốn sờ mó, đúng là tiện nhân.

Không sờ, lại thèm, tội nghiệp đáng thương, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn ấn hắn xuống, cho hắn nhìn đủ.

Đường Giác hô hấp ồ ồ, lại cứng .

Gã suy nghĩ, lúc nào mới có thể đưa người từ chỗ cậu hai đi đây, muốn chơi thử một phen.

Đường Giác cắn lọc thuốc, có chủ ý.

Sáng hôm sau, Kiều Minh Nguyệt gọi điện về nhau,

điện thoại là tại sáng ngày thứ hai đánh tới trong nhà, gọi bằng số riêng.

Cú điện thoại này của cậu ta, toàn bộ người trong nhà không ai không biết, tâm tư sâu, không hề liên quan tới hai chữ đơn thuần.

Tần Phong nhận điện thoại: “A lô.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo khiến người ta cảm thấy thoải mái: “Nhị gia.”

Thần sắc Tần Phong nhu hòa: “Sao đột nhiên gọi về?”

Im lặng một lúc, Kiều Minh Nguyệt nói: “Em nhớ nhị gia.”

Cậu ta thở dài: “Không ăn quen đồ nước ngoài, muốn về nhà ăn.”

Tần Phong hỏi: “Ngày mấy về?”

Kiều Minh Nguyệt nói: “Năm.”

Tần Phong cau mày: “Đến lúc đó tôi sẽ phái người tới đón em.”

Kiều Minh Nguyệt đáp nhẹ: “Vâng.”

Tần Phong hỏi: “Lưu diễn thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi.”

Trước một giây cúp máy, Kiều Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi: “Nhị gia, ngài có nhớ em không?”

Tần Phong nắm chặt điện thoại, đôi mắt sau mắt kính xẹt qua gác cửa thang.

Nơi đó trống rỗng.

Trần Hựu trở về trong phòng, cậu nằm nhoài trên kính, hà hơi, vẽ vòng tròn, lại hà hơi, lại vẽ vòng tròn.

Xem ra Kiều Minh Nguyệt sắp quay về , Trần Hựu đè đầu lên kính, người ta là diễn viên già cội, còn cậu chỉ là kẻ mới vào nghề, thực lực chênh lệch quá xa.

Trần Hựu dụi dụi mặt trên mặt kính.

Trước ngày Kiều Minh Nguyệt trở về, cậu phải nghĩ tất cả mọi cách để moi móc độ thiện cảm từ chỗ Tần Phong, không để mình bị miểu sát.

Trên mặt đám người hầu không biểu hiện ra, nhưng trong lòng bọn họ đều ngầm xem thường Trần Hựu, cũng không coi hắn là người.

Tần Phong không lên tiếng, Trần Hựu ở trong phòng không ra, giờ mà cậu chết bên trong, thối rữa, bốc mùi, chắc cũng chẳng có ai biết.

Tự rót cho mình một cốc nước, Trần Hựu ôm cốc đi tới ban công, uống nước lót dạ.

Lần đó cậu đọc ra bức thư tình, may mà bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Trong một tháng cai nghiện đấy, nhiều lần dưới đáy mắt giám thị của Tần Phong, Trần Hựu lộ ra vẻ mặt trúng tà, rồi được chuyển đến cái phòng này.

Trần Hựu nghiến răng cắn miệng cốc, chu sa a, may mà có ngài phù hộ.

Mơ hồ có tiếng vọng vào trong tai, Trần Hựu nằm úp sấp trên ban công, ngoái cổ nhìn xuống.

Trên vườn hoa, Tần Phong đang cắt sửa cành nhỏ hoa lá, hắn mặc bộ quần áo nhà màu xám đen, trên tay cầm kéo, tay kia chỉnh lá cây xanh biếc, nghiêm nhiên là một bộ dáng ông chú bình dị gần gũi.

Trần Hựu cong mông, đang xem say sưa ngon lành, bỗng có mấy người xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Bầu không khí bất bình thường đến nỗi cách đằng xa cũng nhận ra, Trần Hựu nhổm mông càng cao, nhìn hai tên cơ bắp đang kéo ấn một người xuống đất.

Trần Hựu không nghe được tên cơ bắp kia nói gì với Tần Phong, cậu chỉ thấy mặt của người đó bị dẫm xuống đất, một tên cơ bắp khác đang cúi người cung kính dò hỏi ý Tần Phong.

Ngón tay Tần Phong kẹp lấy đóa hoa, lấy kéo cắt xuống, môi mỏng hắn khép mở, như đang nói một chữ.

Sau đó, tên cơ bắp lấy một ống kim tiêm đâm thẳng vào cổ người nọ.

Trong một chốc kia, Trần Hựu chợt thấy cổ mình đau nhói, cậu theo bản năng chụp tay lên.

Không có chuyện gì, không phải đâm mình, không phải đâm mình, Trần Hựu nhắm mắt lại, tự an ủi mình.

Cậu lại đi xem, tay chân người kia co giật trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, chưa đến vài giây sau đã bất động, nghiêng đầu vừa vặn hướng về phía ban công.

Trần Hựu gian nan nuốt nước bọt, có vài lần suýt nữa cậu rơi vào kết quả giống người kia.

Còn có một lần suýt nữa thì chết dưới mõm của ba con chó.

Phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, Trần Hựu bỏ mất thời cơ lẩn trốn, cậu đành cứng nhắc giơ tay chào hỏi.

Chào buổi sáng nha, lão già biến thái.

Tần Phong như đang cười, không có độ ấm, hắn đưa kéo cho cấp dưới, đối phương nắm lấy tay người kia, kèn kẹt một tiếng kéo cắt đứt năm ngón tay.

Trần Hựu trợn trừng mắt, cái đệt, sáng sớm, đã phải chứng kiến cảnh mau me be bét thế sao, nếu muốn phát sóng ít nhất cũng phải đánh gạch men chứ!!!!?

Trần Hựu nhìn thấy năm ngón tay bê bết máu bị cất vào trong hộp nhỏ, không biết đưa tới nơi nào.

Đến khi kẻ nhận khi nhìn thấy thứ kia, đoán không chừng sẽ ói cả bữa ăn đêm qua…

Buổi trưa, người hầu đưa cơm tới, có thịt.

Trần Hựu vừa ngửi mùi đã muốn ăn, cậu nhìn qua, là chân gà kho, móng gà hướng lên trời, giống như còn sống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể động.

Nghĩ tới hình ảnh sáng hôm nay, sắc mặt Trần Hựu tái nhợt, trong dạ dày nhất thời nhộn nhạo một trận

Cậu vọt vào phòng vệ sinh, quỳ gối trước bồn cầu ụa ụa ói ra.

Nôn xong, Trần Hựu nửa chết nửa sống bò về giường, khóe mắt còn vương nước mắt sinh lý.

Nhất định đây là y của lão già biến thái chết tiệt kia, hắn đang muốn đùa bỡn cậu.

Trần Hựu nghiêng đầu đi, đổ toàn bộ chân gà vào thùng rác, cơm cũng không ăn.

Cả ngày Trần Hựu ở lỳ trong phòng, nghe tiếng động cơ dưới lầu, biết rõ lúc nào Tần Phong ra cửa, khi nào Tần Phong trở về.

Trần Hựu tỉnh ngủ, tỉnh rồi lại ngủ, ngơ ngơ ngác ngác rời giường, phát hiện ngoài trời đang phủ kín mây đen, trời đất u ám.

Thấy vậy, tâm tình Trần Hựu đột nhiên tốt hẳn lên, giống như được bơm tiết gà, cả người tràn đầy sức sống và thoải mái.

Cha mẹ Tần Phong qua đời cùng một ngày, là bị giết hại, đó là một ngày mưa, sấm chớp đùng đùng, thân hình nhỏ gầy hắn nằm bên cạnh hai cỗ thi thể, bất lực hoảng sợ gào lớn khóc to, mãi đến khi trời sáng, trên mặt đất cạn máu.

Không ai biết, đêm đó chính là bóng tối đáng sợ lưu lại trong lòng Tần Phong, từ đó về sau, hắn sợ sấm đánh trời mưa.

Vừa nhìn thời tiết này, Tần Phong lại ở lỳ trong phòng, một mình đối mặt với sợ hãi vô hình.

Trần Hựu ngồi xổm trên giường, gặm móng tay cót ca cót két, trong đầu tự động lật lại thông tin.

Theo dự báo thời tiết, trong một tuần sẽ có nhiều mây, hôm nay sẽ đổ mưa.

Quả nhiên ông trời giúp cậu mà!

Dù là chuồng chó, cậu cũng không có lý do gì mà không chui vào.

Một tia chớp bạc đánh xẹt giữa trời, cắt phẳng cửa sổ thủy tinh thành hai phần, soi sáng ánh mắt tính kế trong mắt thanh niên.

Sét đánh.

Trần Hựu nhấc lên một cánh tay, chui đầu vào nách ngửi một cái, không mùi, cậu lại nhấc lên cánh tay khác ngửi, cũng không có.

Vậy thôi khỏi cần tắm, cả ngày nay chưa ăn gì, đi vào nhất định sẽ váng đầu, có nguy hiểm đến tính mạng.

Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng gió quất gào thét, Trần Hựu nhảy xuống giường đi mở cửa, chợt, như nhớ ra cái gì đó, cậu lại đóng cửa, chạy về phòng vệ sinh.

Đã xác nhận qua, không táo bón, thông suốt.

Rất tốt, có thể xuất phát.

10.

(post: thatloanbatnhaol.wordpress.com)

Đi ra ngoài, Trần Hựu mới nhớ tới, cậu không vào được phòng Tần Phong.

Không thể đục tường, không thể biến thành muỗi bay vào, cũng không thể biến mất tại chỗ, vậy vào bằng cách nào đây?

Trần Hựu khẩn trưởng vò đầu: “444, có chiêu gì không?”

444: “Keng, có thể cung cấp chìa khóa.”

Trần Hựu vui vẻ, cậu vội đào bới bốn cái túi trong người, nhưng đến cái rắm cũng không có: “Ở đâu?”

“Keng, trước tiên phải giao bản báo cáo đánh giá một ngàn chữ.”

Trần Hựu: “…”

“Giờ tao đang có chuyện phải làm.” – Cậu nói: “Lát nữa sẽ viết cho mày.”

Không đáp lại.

Trần Hựu dúi đầu vào vách tường, nhớ lại cảm giác lúc đó, khái quát lại chỉ có bốn chữ —— thoải mái muốn chết.

Giờ cậu phải lấy mấy câu đó thành dàn ý, sắp xếp thành một bài văn một ngàn chữ, kết quả nhận được lại là không hợp lệ.

“Tại sao?”

“Keng, không đủ trữ tình.”

“Đánh giá một sản phẩm thuốc kích dục mà còn phải trữ tình?” – Trần Hựu khinh bỉ: “Bày đặt.”

“Chờ , tao phải nghĩ.”

Trần Hựu nghĩ nát óc, bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ.

“Trong chớp mắt đó, một ngọn lửa thiêu đốt từ trong xương tôi, cả người tôi nóng bỏng, khô khát….”

Trần Hựu vừa vuốt da gà ném xuống đất, vừa đọc: “Trái tim tôi, cơ thể tôi, mỗi một đoạn xương cốt của tôi, đều tan thành nước, ướt át, thật thoải mái a…”

Hệ thống chấp nhận, lấy được chìa khóa, tế bào não của Trần Hựu chết sạch, cậu đỡ tường, vẻ mặt đờ đẫn.

Hồi lâu sau, Trần Hựu quăng mình hai cái bạt tai, thanh tỉnh, cậu siết chìa khóa đi tới cửa phòng Tần Phong, đang muốn mở cửa, lại phát hiện cửa không khóa.

“…”

Cho nên, vừa nãy mình khổ sở như thế có ý nghĩa gì chứ? Trần Hựu kẹt một búng máu trong cổ họng.

Cậu lảo đảo chui vào, đập vào mặt là mùi thuốc lá nồng đậm, trong phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm đầu ngón tay, trong bóng tối giống như có một con quái vật khổng lồ đang phát ra tiếng thở dốc trầm đục, mỗi một lần hô hấp đều tản ra mùi hôi thối nồng nặc.

Thật là đáng sợ.

Trần Hựu bấm lòng bàn tay, dịch từng bước lên phía trước, chân đá phải cái gì đó, phát ra tiếng vang giữa động tĩnh.

Bầu không khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ, im ắng đến đáng sợ.

Trần Hựu khẩn trương, không dám thở ra, cũng không dám cử động, không cẩn thận mà thả rắm.

Tiếng tủm một cái, mang theo giai điệu vui vẻ.

May mắn duy nhất, là không có mùi.

Đầu dây thần kinh Trần Hựu chợt run lên, cậu đã xác định ra, có một ánh mắt bị quả rắm của cậu hấp dẫn tới, đến từ bên trái.

Thời gian trôi qua từng giây, đao nhỏ không ngừng cheng cheng trong đầu Trần Hựu, cậu thở ngắn.

Làm sao bây giờ?

Cậu là nên bắt đầu câu chuyện từ quả rắm kia, hay là từ chuyện sáng nay? Hay là…

Bắt đầu từ thời tiết?

Chợt một tiếng Tạch vang lên, màng tai Trần Hựu như bị châm một cái, cậu mở to hai mắt, nhìn thấy một ngọn lửa xanh lam vụt lên, nó lăng lơ nhảy nhót trong đêm tối, một vẻ mặt vô cảm, một đôi mắt sâu không đáy thoắt ẩn thoắt hiện.

Ánh lửa tắt, tất cả lại bị sơn đen đổ lên, bao trùm.

Trần Hựu thích chơi trốn tìm, tìm được nơi ẩn nấp của đồng bọn, nhìn dáng vẻ tụi nó vừa tức vừa không cam lòng, cậu lập tức sảng khoái lật trời.

Thế nhưng, trước mắt, cậu không muốn chơi.

Trần Hựu ngửi mùi thuốc lá, đi tới nơi quái vật ẩn nấp, tự hiến dâng mình, chuẩn bị sẵn tâm lý bị cắn gãy cổ, bị gặm nhấm không còn một mẩu xương.

“Nhị gia.”

Trần Hựu ngồi xổm xuống, bóng tối xóa nhòa gương mặt cậu, chỉ còn giọng nói, sạch sẽ thanh thuần, rất dễ nghe: “Lúc tôi đi ngang qua, thấy cửa phòng ngài mở, bèn tự tiện đi vào.”

“Sao không ở trong phòng mình?”

Tiếng người đàn ông khàn khàn vẩn đục, như có giấy ráp mài quá, nghe không rõ tâm trạng là gì.

“Sét đánh, tôi sợ.”

Trần Hựu nhỏ giọng nói, kể lại: “Khi còn bé, tôi suýt nữa thì bị sét đánh, từ đó tôi không dám ở một mình trong phòng.”

Trần Hựu nói xong, ngừng thở.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay chuẩn xác tóm lấy cổ họng cậu.

Hô hấp Trần Hựu bị nghẹn, cậu chới với cánh tay, cũng không quản nắm được thứ gì, bắt được thì sống chết nắm chặt lấy.

Shhh ——

Cằm Tần Phong bị nắm lấy, hắn đè lại thằng nhóc phát rồ này, nguy hiểm cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”

Trần Hựu mít ướt thở dốc: “Nhị gia bỏ tay ra, tôi sẽ không nhúc nhích.”

Tiếng cười nhẹ vang lên, ý tứ mơ hồ: “Dám đặt điều kiện với tôi, cậu là người đầu tiên.”

Hô hấp Trần Hựu thông thuận, hắn ngồi bệt xuống đất, rũ tay, giống như vừa trải qua một trận chiến, cả người uể oải, hao hết sức lực.

“Đó là vì họ sợ nhị gia, còn tôi thì không.”

Tần Phong hứng thú: “Ồ?”

“Vậy sao sáng nay vừa thấy tôi, lại bị dọa khóc?”

Khóe miệng Trần Hựu giật giật, chú à, nói chuyện phiếm với chú thật mất hứng.

“Không thể nào.” – Trần Hựu mở mắt nói mò: “Tôi rất sùng bái, rất thích nhị gia.”

“Phải không?” – Tần Phong nhả ra vòng khói thuốc: “Một tháng trước, trong căn phòng khác cùng tầng này, cậu chỉ vào mũi tôi, mắng tôi là thằng già biến thái, là chó điên, kỹ thuật nát bét, chỉ có chim là có thể xem, còn nói, bộ dáng tôi ve vẩy chim trông ngu đến cỡ nào.”

Trần Hựu bị sặc ho, ha ha, không thể nói chuyện phiếm thêm một câu nào nữa.

“Lúc đó tôi bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ.” – Trần Hựu lo lắng sốt ruột thở dài: “Nhị gia, đôi lúc tôi lên cơn điên, đến chính tôi còn thấy sợ mình.”

Tần Phong cười lạnh: “Cái miệng nhỏ của cậu thật lắm trò.”

Trần Hựu nói: “Đều là lời nói thật.”

Trần Hựu nhìn chằm chằm tàn thuốc trên tàn đóm lửa: “Nhị gia, ngày thường ngoài công việc, ngài còn có sở thích gì không?”

“Chơi bóng, tập thể hình, uống trà, chơi cờ?” – Trần Hựu tự mình nói: “Tôi thích chơi game, đôi lúc chơi phát điên, vì đúc trang bị, tôi có thể cày mấy ngày mấy đêm.” – sau đó thì đột tử.

Tần Phong nghiền điếu thuốc, tiếng nói chuyện ồn ào  không ngừng vang lên bên lỗ tai hắn, đến cả tiếng gió tiếng mưa gào thét bên ngoài cũng như mơ hồ đi.

Không ai sẽ nói nhiều trước mặt hắn như vậy, nói toàn những lời thiếu muối.

Tựa như tuổi trẻ hai mươi, vai trần ngồi trong quán nét, ký túc xá, xách bia đi đốt tuổi thanh xuân của mình.

Tần Phong diệt tàn thuốc, con ngươi sau mắt kính biến trầm.

“Có lúc, trong game đoạt được giải thưởng hoạt động, tụi tôi bạo phát, đánh ra 3 vạn thông báo!”

Trần Hựu liếm liếm miệng lưỡi, trong dạ dày trống rỗng, không hiểu nổi, vì sao mỗi lần cậu tiếp xúc với mục tiêu, đa số không phải là hơi đói bụng thì cũng là rất đói bụng.

Một giây sau, trời đất quay cuồng.

Trần Hựu nằm trên đất, giống như một pot sticke, biết đến bây giờ là tình huống gì, chính mình bị ‘làm’, hóa thân thành chó chết.

Trong lòng Trần Hựu cảm thấy khó chịu, khó chịu, nhưng không muốn khóc.

“Nhị gia, có thể đổi tư thế không?”

Hiển nhiên là không thể.

Tần Phong luôn đi thẳng vào chủ đề, sẽ không hao phí thời gian ở trên người đối phương.

Trong bóng tối, chỉ có từng tiếng thở dốc ồ ồ.

Trần Hựu chỉ thích ngắm chim, trước khi đột tử, cậu chưa từng đánh pháo qua, đối tượng càng không phải nói, lần đầu tiên đi vào thế giới này, là làm cùng Tần Phong.

Đây là lần thứ hai, vẫn là Tần Phong.

Khác nhau chính là, lần này không có công dụng của kẹo cao su, mà là người đàn ông bị dục vọng cầm cố.

Bộ thân thể này của Trần Hựu là thân chinh bách luyện, còn linh hồn lại là gà mờ, vừa mới vào nghề.

Mưa còn đang rơi, Trần Hựu còn đang nắm úp sấp, bị nhấc một chân, chó con đi tiểu.

Cậu đạp duỗi chân: “Không muốn nghỉ lát sao?”

“Ở trên sân bóng, đều có nghỉ ngơi giữa trận, vào trận kế mới có sức đá bóng.”

Tần Phong cũng không phóng túng, sở hữu dục vọng chỉ nằm trên tiền tài và quyền thế, chỉ có dục vọng tình dục đối với hắn mà nói, đó là thứ có cũng được mà không có cũng được.

Nãy đến giờ hắn đều trầm mặc vào trong, trầm mặc kết thúc, lúc này lại nghe thấy lời của thanh niên, liền bật cười.

“Muốn đếm xem tôi có thể sút vào mấy quả hay không?”

Trần Hựu trợn trắng mắt, cười ha ha: “Nhị gia uy vũ, ít nhất sẽ đá vào hàng ngàn, hàng vạn quả.”

Tần Phong phun ra một chữ: “Đếm.”

Trong lòng Trần Hựu chửi bới, cậu và tên già này nhịp điệu, đếm mấy chục lần, thì cắn phải đầu lưỡi của mình, giận điên lên: “Không đếm!”

Tần Phong cảm thấy chơi vui, tên nhóc này đôi khi là cừu nhỏ, có đôi khi là con rùa, bây giờ là con nhím, hắn chưa thể phát hiện ra đâu mới là bản ngã của đối phương.

Tiếng sấm nổi lên, gian phòng lóe sáng một góc, cả người Tần Phong đột nhiên căng thẳng, dưới quần áo, mỗi một khối cơ bắp đều căng phồng.

“A a a a a a —— ”

Trần Hựu quỷ gào , phát ra tiếng run rẩy liên tục, như quả bóng xì hơi, tê liệt.

Bão táp mãnh liệt hơn.

Ngoài cửa sổ cây cối chao đảo làm người ta kinh hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể bật gốc, bay thẳng lên trời.

Khí thế quanh thân Tần Phong càng trở nên âm trầm khủng bố.

Chân Trần Hựu áp về sau, cả người bị đè lên, luyện lên yoga, vẻ mặt cậu rất thốn: “Không được, cái này không làm được, nhị gia tôi già rồi, không làm được cái này, thật sự, tôi không gạt ngài, a —— ”

Làm, eo đứt đoạn.

Khóe mắt Tần Phong xẹt qua ngoài cửa sổ, trái tim hắn như bị một bàn tay tóm lấy, siết chặt, đau không thở nổi.

Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo lên, cửa pha lê bật tung ra ngoài, bên ngoài sấm vang chớp giật, phía sau lưng Trần Hựu đè trên bệ cửa sổ lạnh lẽo cứng rắn, nửa người trên nhoài ra ngoài, bầu trời che ngợp mưa gió như đập tới, xối ướt áo cậu, xuyên qua lỗ chân lông cậu.

Mưa mùa hè không lạnh, nhưng tầm tã, nặng hạt, ào ào xối xả, đập đau ngực Trần Hựu.

Trong mưa, cậu lắc lư, lắc lư, sao trời không thấy, lại còn thỉnh thoảng trông thấy chớp lóe qua, nhìn vẻ mặt tên kia, không khác gì ác quỷ.

Còn là một con ác quỷ muốn khóc lại không thể khóc.

Thật đáng thương.

Trần Hựu run rẩy, không biết là đau, hay là sợ. Nhưng tại sao cậu vẫn còn tấm lòng mẫu tử này, muốn ôm người này vào trong lòng, sờ đầu, vỗ về, hát lên một bài hát ru, dỗ ngủ?

Mọe, game này có virut, tuyết đối có!

Mưa chưa ngừng, Tần Phong ngừng.

Trần Hựu từ bệ cửa sổ trượt trên đất, nước mưa trên đầu chảy dọc theo hai má, cằm, xương quai xanh nhỏ xuống, tí tách tí tách, cậu không còn cảm giác từ phần eo đổ xuống.

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, bóng tối thối lui, đột nhiên xuất hiện khiến Trần Hựu không kịp thích ứng, cậu đưa mu bàn tay che mắt.

Đến khi bỏ tay xuống, Trần Hựu nhìn thấy chú chim cậu yêu nhất đang vỗ cánh trước mặt cậu, bay tới bay lui.

Có răng cưa, không đáng yêu chút nào.

Tần Phong cởi quần dài, cởi bỏ khuy áo sơmi, tùy ý ném qua mổ bên, cũng không thèm nhìn người trên mặt đất, đi thẳng vào phòng tắm.

Trần Hựu nhìn lưng rộng, eo thon, cơ mông, chân dài của tên già kia, mắt cậu híp lại, dáng người cmn quá đẹp.

Giờ nên đi? Hay là nằm tiếp?

Vẫn là đi thôi.

Không đi theo lối mòn, mới có thể xuất hiện kỳ tích.

Trần Hựu chống đất, chậm rãi kéo quần, đại nhân vật đúng là không tầm thường, đổi qua sân chơi cũng không mất lý trí, không làm ra mấy cái trò thô lỗ như xé áo, hay là hành động điên cuồng gì đó.

Đi một bước, mông sau Trần Hựu trượt xuống chất lỏng, quần ướt, tất cũng ướt.

Cha bà mụ tới, thật là hung mãnh, cần phải lấy vật kia ra gấp.

Tần Phong đi ra từ buồng tắm, trong phòng đã không thấy bóng người, đây là điều hắn muốn nhưng cũng khá bất ngờ.

Đằng sau cửa có một bóng đen, Tần Phong nhướng mày, đi ra mở cửa, một vật nặng ngã vào đùi hắn.

“Cậu ngồi cửa làm gì?”

Trần Hựu rủ đầu xuống, áo ướt dán bệt lên xương sống, rất gầy, gầy nhô cả xương.

Giọng cậu ong ong: “Nhị gia nhiều nước quá, tôi sợ làm dơ sàn nha, không lau dọn hết.”

“Tôi ngồi ở đây chờ chảy xong rồi đi.” – Rồi bày ra vẻ tui thật thông minh nha, mau khen tui đi.

Tần Phong: “…”

Hắn lùi về sau vài bước, người bên chân mất đi điểm tựa, đổ trực tiếp ra sau, phát ra một tiếng huỵch.

Sau gáy Trần Hựu đau, cậu từ dưới hướng lên trên, ngưỡng mộ lỗ mũi lão già này, đúng là không có thiên lý, đến cái lỗ mũi cũng gợi cảm như thế.

Trên đất có không ít vệt nước, Tần Phong mới nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Đứng lên.”

Trần Hựu giang hai cánh tay với Tần Phong, không hề che lấp, biểu hiện rất trực tiếp, muốn được ôm.

Ngay dưới mắt Tần Phong, tóc đen thanh niên ướt nhẹp dán vào da đầu, mặt trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, hai môi khô nứt, ngực gầy nhô xương, sờ lên, chỉ thấy từng đốt xương sườn.

Đối với dáng vẻ tầm thường không đáng chú ý, không có vẻ đẹp này, thế nhưng hắn lại có phản ứng.

Trần Hựu giơ mỏi tay, cậu buông xuống, rũ mi mắt, khóe môi hơi mím, an tĩnh thất vọng .

Quỷ thần xui khiến, Tần Phong khom người ôm lấy Trần Hựu, một người đàn ông trưởng thành lại nhẹ đến bất ngờ.

Trần Hựu được ôm vào buồng tắm, đặt trên đất, cậu đứng không vững, hai chân run rẩy.

Rửa sạch rồi đi ra.”

Tần Phong bỏ lại một câu lệnh, rồi đi ra ngoài.

Vừa đóng cửa, Trần Hựu lập tức sống.

Cậu nhìn quét buồng tắm, ngửi mùi hương người đàn ông lưu lại, Kiều Minh Nguyệt chưa từng dùng qua phòng tắm này, điều này nói rõ, đến khi đối phương trở về, hắn sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa .

Trần Hựu bọc khăn tắm đi ra ngoài: “Nhị gia, tôi tắm xong rồi.” – Thật ra vẫn còn chưa xong, cậu không có kiên trì moi ra, đều để toàn bộ cho nhuận da đi, phòng ngừa khô khốc.

Đối phương ngồi trên ghế, ánh mắt thâm trầm, Trần Hựu nhanh chóng liếc qua, khóe mắt run lên.

Không phải chứ, còn tới?

Cậu đã đói bụng đến mức bụng trước dán lưng sau, sắp hạ đường huyết rồi đây này.

Tần Phong cởi bỏ áo ngủ, cả người lười biếng ngửa ra sau, mở to mắt quét qua Trần Hựu.

Phàm là đứa nào mắt không mù, người không ngốc, đều hiểu rõ ý này.

Muốn đút kẹo que cho tui ăn? Trần Hựu cau mày, khuôn mặt không muốn lại ghét bỏ, hắn không ăn nguyên vị.

11.

(post: thatloanbatnhaol.wordpress.com)

Ngày thường Trần Hựu xem vài tấm ảnh, nhìn cảnh cắn thứ kia, đều nằm úp sấp trước máy vi tính, nghiên cứu biểu tình ăn cái kia, nói là kẹo que, lại còn liếm như đường ngọt, lại còn nuốt say mê, có ăn ngon như vậy sao?

Mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng Trần Hựu cảm thấy được, cậu có thể mời người khác ăn, nhưng không ăn của người khác.

Thế nhưng…

Trần Hựu liếm môi, nếu là sữa bò vị dâu tây mà cậu thích, thì đó lại là chuyện khác.

Nhưng hiển nhiên, Tần Phong chỉ có thể vị, nhất định là khó ăn.

Tính sao bây giờ? Trần Hựu co ngón tay, tìm cớ, vượt qua cửa ải này.

Đôi mắt lóe lên, Trần Hựu nghĩ tới điều gì đó, hé miệng ấp ủ cảm xúc.

“Nhị gia, miệng tôi bị lở.”

Âm cuối Trần Hựu vừa uốn ra, cậu lập tức trông thấy chú chim lớn run rẩy run rẩy tự co đầu lại, ủ rũ .

Trời có bao nhiêu lớn, ám ảnh trong lòng Tần Phong diện tích lớn bằng bấy nhiêu.

“Nhị gia, vậy tôi…” – Cũng không dám nhìn sắc mặt đối phương, Trần Hựu sợ mình không nhịn được, cười khóc tại chỗ, cậu chỉ chỉ phía cửa: “Về trước nha, ngủ ngon.”

Không có câu trả lời.

Trần Hựu đi tới cửa, một bước hai bước, ba bước bốn bước, bất giác muốn hát lên, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói: “Ở lại.”

Đưa lưng về phía Tần Phong, Trần Hựu làm mặt quỷ, ha ha ha ha ha chỉ sợ anh không cho ở lại mà thôi.

Một lát sau, Trần Hựu nằm trên giường, giường vừa lớn vừa mềm, cái mông còn lún sâu xuống.

Người có tiền thật biết hưởng thụ.

Trần Hựu vừa xem thường, vừa cọ mặt lên gối, thoải mái quá đi.

Cậu ngáp, mí mắt líu díu, buồn ngủ quá, ngủ thôi.

Đỉnh đầu bất thình lình vang lên giọng nói: “Không phải sợ sét đánh sao? Còn có tâm trạng ngủ?”

“…”

Trần Hựu lén lút ở góc mắt Tần Phong không nhìn thấy, thò tay vào miệng, cắn cắn, tỉnh rồi.

Hắc ác lên, ai cũng sợ.

“Nhị gia, bình thường tôi đều sợ sét đánh trời mưa, giờ có ngài ở bên, tôi lập tức có cảm giác an toàn, sẽ không sợ.”

Không đi tìm hiểu thêm đó là thật hay giả, Tần Phong dựa vào đầu giường đọc sách, trước đây xuất hiện đêm mưa, chuyện duy nhất hắn có thể làm, đó là chờ mưa tạnh.

Tối nay lại khác.

Trong bóng tối xông tới một sinh vật không rõ, miệng đầy lời nói dối, kêu oang oác, rất ồn ào, hắn lại bất giác ăn, mùi vị cũng rất ngon.

Cho nên, mặt sau mới  xuất hiện tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Đêm hôm đó, thân thể được thỏa mãn và phát tiết, linh hồn vẫn còn đang gào thét, vẫn chưa đủ, nó vẫn tĩnh mịch.

Chỉ trong phút chốc linh hồn mở ra lỗ hổng, sinh vật không rõ lập tức chạy vào.

Không hề phòng bị.

Tần Phong nửa khép mi mắt: “Tên nhóc lừa đảo, lấy móng vuốt bẩn của cậu ra.”

Trần Hựu nhìn một cái, móng tay bị cậu gặm loang lổ, trên hai ngón tay còn có vài vết sẹo, là tàn thuốc khách dí vào, rất xấu xí, không thể nào sánh bằng bàn tay nghệ sĩ của Kiều Minh Nguyệt.

Trần Hựu rầu rĩ thở dài, đổi thành cậu, cũng sẽ đạp mình, ôm lấy Kiều Minh Nguyệt.

Trần Hựu vươn mình nằm úp sấp, thói quen lấy cái mông đỉnh đỉnh chăn, giữa cậu và Kiều Minh Nguyệt, cậu còn không bằng một Hạ Hồng, lấy cái gì mà chơi cùng người ta?

Bốp một tiếng, mông Trần Hựu bị đánh, cậu thò đầu ổ gà từ trong chăn ra, bày ra vẻ mặt người da đen dấu hỏi chấm.

Tần Phong cứng rồi, hắn không mặn không nhạt nói: “Ngứa mông?”

Trần Hựu đỏ mắt đến mang tai, tên dê già!

Bên ngoài mưa rơi nhỏ, tí tách tí tách, như hai con người xa lạ sưởi ấm cho nhau, kích tình thô lỗ và dã man trôi qua, lập tức trở thành triền miên quấn lấy, trong thời gian ngắn không thể dừng được.

Tần Phong vẫn đang đọc sách, không biết qua bao lâu, con mắt của hắn khô khốc, hơi mỏi, lúc đó hắn mới phát hiện người bên cạnh còn đang mở to hai mắt trừng trần nhà.

“Sao còn chưa ngủ?”

Trần Hựu chớp mắt một cái: “Nhị gia không ngủ, tôi cũng không ngủ.” – Thật ra đã nghẹn sắp thành thiểu năng trí tuệ rồi.

Cậu không dấu vết cắn lưỡi nâng cao tinh thần: “Tôi sẽ ở bên nhị gia.”

Tần Phong nói: “Há miệng.”

Trần Hựu mím chặt miệng: “Không.”

Cằm bị nắm, dưới lực đạo đáng sợ, cằm cậu bị ép há mồm, đầu lưỡi đỏ tươi bại lộ.

Thần sắc Tần Phong nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình gì.

Trần Hựu biết, đa số thời điểm người đàn ông này càng ôn hòa thì càng nguy hiểm, hắn nở nụ cười, thì cậu phải khóc.

Nếu như hắn cười ra tiếng, vậy thì xong rồi, ít nhất cậu phải cụt chân hoặc mất tay.

Nhưng khi hắn không lộ vẻ gì, tâm tình lại là rất tốt.

Bây giờ chính là vậy.

Trần Hựu lè lưỡi, đảo qua bờ môi, cậu lấy nhân cách thuần lương của mình để thề, đây chỉ là bất giác.

Đôi mắt Tần Phong tối sầm lại: “Sao phải làm vậy?”

Trần Hựu ngẩng đầu, giả vờ ngây ngốc: “Nhị gia hỏi chuyện gì?”

Tần Phong đột nhiên không muốn nghe đáp án, hắn nắm chặt bả vai gầy gò của thanh niên, lật người lại.

Mặt dúi vào trong gối, Trần Hựu: “…”

Tần Phong một tay ấn lên sống lưng trắng bệch đơn bạc trước mắt, một tay túm tóc thanh niên kéo, sợi tóc đó xuyên qua khe ngón tay hắn, mềm mại ngoài ý muốn.

Trần Hựu đang động cánh mũi hít thở, phát hiện cái tay kia trên đầu đang sờ tóc cậu.

Trần Hựu ngây ngẩn cả người.

Sau một giây, một chợt lạnh, tê rần, lần này là hơn hai giờ.

Trần Hựu tựa như chó chết nằm úp sấp trên giường, chân không khép lại được, cho dù Tần Phong làm cái gì, cậu đều không nhúc nhích.

Trên người ẩm ướt, âm ấm, Trần Hựu chống đỡ mí mắt, quay đầu về sau, người đàn ông kia đang chùi mông cho cậu, vẻ mặt âm trầm, còn có khó hiểu.

“444, sau một giờ đánh thức tao.”

Nói xong thì chết ngất.

Sau một giờ, Trần Hựu bị tiếng leng keng trong đầu đánh thức, cậu gian nan xoay người, mặt dán sau lưng người đàn ông, cánh tay vòng lấy, vỗ về như đang dỗ trẻ nhỏ.

Sau lưng Tần Phong cứng đờ.

Boy tâm cơ – Trần Hựu online.

Tuổi ấu thơ chính mắt nhìn cha mẹ chết thảm, đến trung học mắt thấy người yêu chết bệnh, từ đó phong bế chính mình, nội tâm cô độc, vặn vẹo, máu lạnh, bài xích tình cảm, và cũng khát vọng chúng.

Trần Hựu mơ mơ màng màng lầm bầm: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ tới cứu vớt em.”

Sáng hôm sau, quản gia theo thường lệ tới gõ cửa, đưa báo hàng ngày.

Tần Phong có thói quen xem báo trong phòng vệ sinh.

Cửa mở ra từ bên trong, quản gia dâng báo tới: “Tiên sinh…”

Nửa câu sau khi thấy người xuất hiện trong phòng, im bặt.

Trần Hựu vò tóc, trên mặt còn có vệt hồng bị đè ra: “Chào buổi sáng, chú Vương.”

Chú Vương nhanh chóng đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Không bao lâu sau, chuyện tối hôm qua Trần tiểu chủ được hoàng đế lâm hạnh lập tức truyền ra.

Một đêm trôi qua, địa vị Trần Hựu đã khác biệt, cậu ăn bữa sáng phong phú, hai chân vung vẩy theo thói quen.

Đám người hầu đều cảm thấy, đây không phải là nhất thời ngẩng đầu sao, ai chưa từng có, không có gì ghê gớm.

Sáng sớm Tần Phong đã ra ngoài , Trần Hựu ăn uống no say, phơi bụng trong vườn hoa.

Phơi một lúc, mông Trần Hựu lại đau không chịu nổi, lại đổi thành nằm úp.

“444, có thuốc mỡ không?”

“Keng, có, Hoa Cúc Linh.”

Trần Hựu thích cái tên này, rất mới mẻ: “Cho một lọ.”

“Keng, cần giá trị thiện niệm: 50.”

Trần Hựu hùng hùng hổ hổ, cậu lật báo, nhìn thấy một bản tin, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ, nếu mình có tiền, thì sẽ ủng hộ trường tiểu học này.”

“Keng, chúc mừng Trần tiên sinh, giá trị thiện niệm +70.”

Trần Hựu ngơ ngác, ta làm cái gì sao?

Trước mặt bỗng dưng xuất hiện một lọ thuốc mỡ, nhiều đóa hoa cúc nhỏ trải rộng trên dưới, trên cái nắp ba chữ nho nhỏ Hoa Cúc Linh, trông rất mới lạ.

Trần Hựu vội vã nhét trong túi, lần tới dùng.

“Vừa nãy tao làm cái gì mà được 70 giá trị thiện niệm?”

Tự động trả lời: “Keng, đang bận, xin để lại lời nhắn.”

Trần Hựu: “…”

Cậu uống hết nước trái cây, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người tới: “Hai vị.”

Còi và Béo làm bộ không nghe thấy.

Trần Hựu nhướng cao mày: “

thiêu cao lông mày, “Phía trước bàn tử cùng người gầy.”

Bàn tử cùng con dấu cứng nhắc xoay người, nhe răng trợn mắt, cười cực kỳ xán lạn.

“Trần tiên sinh, có chuyện gì không?”

Trần Hựu nói: “Hai người có thể mua hộ tôi năm đồng đậu hũ thúi không?”

“Chỉ cái này thôi sao?”

“Đúng thế.” – Trần Hựu cười híp mắt: “Yên tâm, tôi sẽ không nói cho nhị gia, là hai người vặn tay tôi giống như đồ chơi như thế nào.”

“…”

Buổi tối Tần Phong trở về.

Chú Vương: “Tiên sinh, nhà bếp có canh, tôi mang tới cho ngài một bát?”

Tần Phong cởi áo khoác: “Được.”

Chú Vương treo áo khoác lên, đến khi vào phòng bếp, hình như nhớ ra cái gì đó, rồi lại quên.

Chờ đến khi chú Vương về phòng, ông mới nhớ ra chuyện vừa mới quên, người trẻ tuổi kia đau bụng .

Trong phòng, Trần Hựu nghe tiếng khóa cửa chuyển động, biết là Tần Phong, cũng không chạy ra nghênh đón, không còn sức để diễn.

Tần Phong ngửi thấy được mùi lạ: “Cậu chảy ra giường?”

Mặt Trần Hựu uốn éo.

Chăn đột nhiên bị xốc lên, thứ béo trắng lộ ra, còn có mùi nhàn nhạt thổi qua.

Tần Phong cau mày: “Có phải ban ngày cậu ăn thứ gì đó đúng không?”

Trần Hựu giả chết: “Không có.”

Không muốn tinh tẫn nhân vong, Trần Hựu muốn nghỉ ngơi hai ngày, cậu dùng chiêu thức khốc liệt nhất, giết địch một ngàn, tự tổn hại chín trăm chín mươi chín.

Tần Phong nhìn thấy vỏ giấy bát trong giỏ rác, còn có mì cay: “Ai mua cho cậu?”

Trần Hựu có cừu oán tất báo, cậu không hề do dự bán đứng hai tên đô con kia, báo mối thù bị vặt tay.

Dưới lầu, đang trực đêm Còi và Béo đánh rùng mình, bọn họ trao đổi ánh mắt, ai ya, đại hạ ngày, sao lại như vậy lãnh.

Sau mười phút, hai người bọn họ đứng trước mặt chủ nhân, run lẩy bẩy.

Tần Phong đang viết thư pháp, hắn hạ bút thong dong, cánh tay vững vàng, tư thái nho nhã.

Trong thư phòng tràn ngập mùi mực, cùng với mùi giấy gỗ, Béo và Còi ngửi, đầu óc choáng váng.

Giấy vo tròn ném vào giỏ rác, nương theo đó là giọng nói lạnh băng: “Tự lĩnh năm mươi.”

“Vâng.”

Chuyện Bàn tử cùng con dấu bị phạt sự, trong nhà người đều thu đến tin tức.

Bọn họ âm thầm ghi nhớ, tiên sinh có phải là nghiêm túc hay không, không ai biết, chỉ cần biết rằng, người mới tới, không được chọc.

Trần Hựu nghe tiếng gió ở hai ngày sau, biết được Tần Phong làm người trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài, hắn hung tàn, khát máu, hai người kia có lẽ sẽ chịu một trận da thịt đau đớn.

Đáng tiếc, hắn muốn ăn đậu hũ thúi phải gặp khó khăn rồi.

Trần Hựu lắc lư ở chỗ Tần Phong, theo dõi giá trị ác niệm trên đỉnh đầu hắn, ngày qua ngày, sao vẫ chỉ là mười, một số lẻ cũng không giảm?”

Trần Hựu xuống lầu, quẹo vào nhà bếp, cầm tạp dề tự xuống bếp, làm bữa sáng tình yêu cho Tần Phong.

Một bát mì trộn.

Đôi khi, sau lưng mệt mỏi vài giờ, hiệu quả không chống đỡ được người trước mặt một phút.

“Không phải tôi khoác lác, với tay nghề này của tôi cũng đủ mở một quán mì rồi, anh nếm thử đi.”

Tần Phong vẫn không diễn tả bằng lời cảm xúc trong lòng mình, thần sắc sâu khó lường.

Trần Hựu cười cười: “Nhị gia, tôi còn chưa ăn một miếng, trên đũa không dính nước miếng của tôi.”

Tần Phong giương mắt, ý tứ hàm xúc không rõ.

Trần Hựu giữ vững mỉm cười, nghiêm túc nói: “Thật, tôi chưa ăn một miếng nào cả, lừa anh tôi là con chó con.”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm khiếp sợ của chú Vương và đám người hầu, Tần Phong cầm đũa lên.

“Tôi nhớ hình như cậu hai mươi sáu tuổi rồi, sao còn giống đứa nhỏ mười bảy mười tám vậy.” – Ấu trĩ đến mức trong mười vạn người cũng không chắc tìm ra một người.

Trần Hựu trợn trắng mắt, tôi vĩnh viễn mười tám, đã được chưa?

Bát mì được Tần Phong ăn, đến cả canh cũng cạn, khi đám người hầu dọn dẹp, đều kinh sợ tới mức suýt nữa thì lỡ tay đánh vỡ bát.

Cơm trưa vẫn là Trần Hựu làm, tỏi dung cà, muối đậu tương, khoai tây lát, ớt chưng đậu phụ, canh kim chi, đủ loại hương vị.

Năm đó Trần Hựu không thi lên đại học, cậu đến quán cơm chú làm thuê, coi trọng một cô bé, còn là học sinh, cậu không theo đuổi được lại còn học được tay nghề này.

Trần Hựu nhìn Tần Phong dùng bữa, nhìn một chút, giá trị ác niệm trên đỉnh đầu đối phương lập tức biến thành 9.99.

Trần Hựu chớp mắt mấy cái, bao nhiêu cơ.

Sao mới giảm đi 0.01? Trần Hựu phun lửa, một bàn này rất nhọc công đó nhá!!!!

“Ăn nhiều chút.”

Trần Hựu gắp rau cho Tần Phong, chỉ chốc lát sau thì gắp thành núi nhỏ, ở trong mắt người ngoài, cậu chính là một gia trưởng đang quan tâm đứa nhỏ nhà mình ăn không ngon, không đủ dinh dưỡng, sẽ ảnh hưởng tới thời kỳ phát triển.

Bỏ mặc đám người hầu đang cúi đầu nhặt cằm, thì hình ảnh này ấm áp cỡ nào, hữu tình cỡ nào.

Vậy mà khi còn sống, bọn họ lại có thể nhìn thấy.

Mười ngón tay Kiều công tử chưa từng dính nước, người mới tới có một tay trù nghệ, tiên sinh thích ăn, nhìn lượng rau chất trên bát hắn kia, còn không phải là rất thích sao.

Về điểm này, người mới thắng.

Sau này Kiều công tử trở về, sợ rằng phải có một trận huyết chiến.

Sau khi ăn xong, Tần Phong uống một ngụm trà, nhớ không rõ đã bao lâu rồi hắn chưa ăn nhiều như vậy, lần trước vẫn là khi còn bố mẹ ở bên, cơm nước trong nhà có mùi vị này.

Hắn lấy kính mắt xuống, nặn nặn sống mũi: “Cậu ở trong Kim Sắc bao lâu rồi?”

Trần Hựu bắt đầu vặn ngón tay.

Thái dương Tần Phong giật giật: “Bao lâu?”

“Bị Nhị gia ngài làm phiền.” – Trần Hựu thở dài: “Tôi phải đếm lại lần nữa.”

Tần Phong lạnh lùng nói: “Ngày mai đi làm kiểm tra sức khoẻ.”

Mí mắt Trần Hựu lật lên: “Anh ngu à, nếu tôi có bệnh thì thì chỉ bằng số lần anh đào động, anh cũng bị lây bệnh rồi.”

Ngữ khí Tần Phong ôn hòa: “Lẩm bẩm gì vậy?”

Da đầu Trần Hựu tê rần, vẻ mặt cậu tha thiết nói: “Nhị gia, tôi nói là canh kim chi này một mình anh ăn hết, khi nào đi bồn cầu phải kiềm chế chút, đừng làm tắc ống nó.”

Tần Phong mặt đen sì.

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro